Điều này khiến cho bang Nam Hải rất mất mặt, trở thành một câu chuyện cười của giới xã hội đen. Nhưng hiện tại Đường Môn như mặt trời giữa trưa, vì vậy bất đắc dĩ phải cắn răng chịu đựng không dám manh động.
Nghe xong Nhiếp Vô Danh gật đầu, rút tài liệu của Trần Nam ra cười nhạt.
Trần Nam gặp Chi Chi trong một bữa yến tiệc, lúc đó gã không nhấc chân đi được nữa, như chưa bao giờ gặp được cô gái nào đẹp đến vậy, khuôn mặt hồng tươi như hoa đào tháng tư, mềm mãi nõn nà, eo nhỏ xíu, như một cành liễu mềm mại trong gió. Đôi mắt long lanh như nước mùa thu, lại càng hấp dẫn người khác.
Vì vậy gã kiếm cớ say rượu kéo Chi Chi vào lòng, trong vẻ uy nghiêm thì gã đã chinh phục được chị dâu của bang Hải Nam. Người đàn bà lên giường thì biến thành con điếm thành thục, ra đường thì cao quý lộng lẫy đã khiến cho gã say đắm đến mê người.
Đêm nay, gã cũng ôm thân thể nõn nà ấm nóng của Chi Chi chìm vào giấc mộng, nhưng bản năng của một kẻ liều chết thì vẫn còn rất tỉnh táo, nên khi cửa bị đạp tung gã liền bật dậy, trong tay lăm lăm con dao ngắn giấu dưới gối.
Trong đêm tối, hơi lạnh buốt thổi tạt vào trong phòng, khiến cho cơ thể trần như nhộng của gã nổi hết cả da gà. Nhờ ánh trăng mờ ảo mà gã thấy 3 bóng người áo đen đứng sừng sững bên ngoài, cách gã khoảng 3m. Trần Nam bớt lo lắng một phần, thậm chí khóe miệng còn nở một nụ cười đả kích.
Tám tên thân cận ở phòng bên cạnh chỉ cần nghe thấy tiếng động sẽ xuất hiện ngay tức khắc.
Nhưng rất nhanh gã đã có cảm giác sự việc có gì hơi lạ, đối phương rất ung dung thản nhiên nhảy lên, có một khí thế không thể ngăn cản nổi. Trần Nam vung lên vài dường đao, còn chưa biết có chuyện gì xảy ra thì đối phương đã quay người. Cùng với âm thanh giòn giòn thì hắn thấy cổ tay và khớp xương đau nhức nhối, thanh đao trong tay gã đã bị rơi vào tay đối phương.
Trần Nam kinh hãi, đây là người hay là ma? Trên đời còn có kiểu công phu như vậy sao?
Ngay tức khắc, đỉnh đầu của gã có một cơn đau lạnh ngắt.
Tám gã thân tín mặc quần đùi, cầm đao lảo đảo chạy đến, hét và xông lên. Vừa đến cửa, bọn chúng như ý thức được mọi chuyện và dừng bước. Dưới ánh trăng sáng lạnh chiếu qua cửa sổ, bọn chúng nhìn thấy rõ một cảnh tượng vô cùng thê thảm, Trần Nam không mảnh vải che thân nằm chết dưới sàn nhà.
Con dao ngắn mà gã đến lúc ngủ cũng mang theo bên mình xuyên vào ngay chính giữa cái đầu trọc lốc bóng nhoáng như gương của gã, lúc này chỉ nhìn thấy chuôi dao lộ ở bên ngoài, lưỡi dao thì xuyên thẳng qua miệng, chống đỡ lấy cái miệng to đùng của gã. Máu chảy ào ào từ cằm xuống, cảnh tượng khiến cho người ta rợn tóc gáy.
Trên giường, người phụ nữ toàn thân trần như nhộng hét lên một tiếng ong tai, bức tường trắng có những chữ viết bằng máu: Kẻ dụ dỗ chị dâu, phải chết!
Từ khi nghe thấy tiếng đạp cửa ở phòng bên đến khi chúng cầm vũ khí chạy sang thì cũng chỉ có cùng lắm là 2 phút, nhưng đã không còn nhìn thấy bóng dáng của kẻ ám sát, tất cả nhìn nhau một cách ngơ ngác và sợ hãi. Một không khí lạnh lẽo tang tóc từ trên trời chum xuống tận sàn nhà.
Sợ hãi vẫn là sợ hãi, việc thì vẫn cứ phải làm.
Sau khi Trần Nam chết nửa tiếng, mấy tên thân thích của gã bàn bạc, liền đem theo hàng trăm anh em Đường Môn đến tổng đường bang Nam Hải. Còn về việc có phải bang Nam Hải giết hay không thì không quan trọng nữa rồi, quan trọng là xả được cơn giận này. Đương nhiên cũng là kiếm cớ để đánh tan ý đồ chiếm khu vực của đối thủ.
Trong tiềm thức của bọn chúng, đệ tử Đường Môn là bất khả chiến bại, ,uốn xử lý bang Nam Hải thì dễ như trở bàn tay. Ai mà biết được trước khi Đường Môn đến thì đã có người báo tin cho bang Nam Hải. Nơi con phố sạch sẽ dải đầy mảnh vỡ thủy tinh, sau đó có người hét lớn Đường Môn tấn công.
Dường chủ hiện tại của bang Nam Hải nghe tin Đường Môn đến tấn công thì bán tín bán nghi, ngay lập tức nhận được bằng chứng của anh em bao vây bên ngoài, bản tính của một thằng đàn ông nổi lên. Đường Môn thật là ức hiếp người quá đáng, không chỉ cướp người phụ nữ của đường chủ tiền nhiệm, mà giờ lại còn đến tấn công chúng ta. Đúng là không có chút đạo lý gì hết.
Không chút đạo lý thì đương nhiên phải phản công rồi.
Thế là đường chủ bang Nam Hải phái hàng trăm anh em chia nhau ra mai phúc. Còn mình tự dẫn hàng trăm quân tinh nhuệ đợi ở cửa chính. Chưa đầy nửa tiếng, hàng chục chiếc xe chen chúc nhau đến, đệ tử Đường Môn tuy có chút kinh ngạc vì bang Nam Hải có chuẩn bị trước, nhưng những kẻ Khí Quan Trường Hồng bọn chúng cũng không thèm để ý tới, vừa xuống xe liền xông vào bang Nam Hải.
Máu chảy thành sông.
Đường Môn binh nhiều tướng mạnh, lại đem theo một khí thế chiến đấu bắt buộc phải thắng. Nam Hải tuy là một bang phái nhỏ nhưng lại có chuẩn bị trước, huống hồ nỗi uất hận bị Đường Môn chiếm lấy chị dâu dồn nén trong lòng bấy lâu, giao tranh chắc hẳn cũng vô cùng mãnh liệt. Vì vậy hai bang phái chém giết không ngừng nghỉ đến tận sáng, mãi cho đến khi cảnh sát đành phải đến can ngăn thì mới rút về chỉnh đốn nghỉ ngơi.
Cùng với sự xung đột của hai bên ngày càng gia tăng, tung hoành ngang dọc. Các hội đoàn của các bang phái khác cũng đứng ngồi không yên, nhao nhao nhảy lên tham gia vào chiến đấu. Bang thì giúp đỡ Nam Hải, bang thì đứng về phía Đường Môn, bang thì lợi dụng cơ hội này để tìm hiểu nguyên do ân oán. Chiến đấu không những không dừng lại, mà còn có xu thế mở rộng hơn. Số lượng người thương vong cũng ngày càng tăng.
Ninh Ba, 8h tối.
Đường chủ Đường Môn tại Ninh Ba, Trưương Tân Xuân vò nát thư mời của bang Cá sấu cười đắc ý:
- Đi thôi, đi đến khu vực của bang Cá sấu, nghe nói Lão Quy lại mới có không ít hàng mới, chúng ta đến đó giúp lão ta đóng cửa. Huống hồ lần này là do lão ta đích thân gửi thư mời chúng ta, ít ra thì cũng phải cho lão ta chút thể diện.
Lão Quy là đại ca của bang Cá sấu.
Hai tên thân cận ở hai bên bật cười, tên bên trái nói:
- Không ngờ lần trước Lão Quy bị đại ca tặng cho hai cái tát, còn cố nuốt giận mời đại ca đến, coi như lão già này cũng biết điều. Nếu không sau khi chiếm được Thượng Hải của Soái quân chúng ta cho chúng hoa rơi nước chảy luôn.
Trương Tân Xuân khẽ thở dài, có chút cảm giác mất mát nói:
- Lần trước vẫn chưa động được vào con gái nuôi của Lão Quy, thật là đáng tiếc. Nghĩ tới cô nàng Lolita nhanh nhẹn đó trong lòng ta lại dâng lên ham muốn. Lhông ngờ lão già đó bị tao cho hai cái bạt tai rồi mà vẫn không chịu nhượng bộ, đúng thật là không biết điều chút nào. Lần này chúng ta sẽ cho chúng biết thế nào là lễ độ.
Mười mấy chiếc xe chạy ra khỏi doanh trại của Đường Môn.
Rất nhanh liền dừng ở bang Cá sấu. Tại nơi đỗ xe của thành phố giải trí mới mở, Trương Tân Xuân tỏ ra oai hùng dẫn theo hai tên thân cận đi vào thang máy. Lúc đó có người bảo vệ trẻ tuổi thân hình cao lớn, cúi đầu đi tới. Trong khu vực dừng xe gặp bảo vệ là một điều vô cùng bình thường.
Nhưng điều làm cho hai tên thân cận không thoải mái là đường đi và hướng đi của người bảo vệ này lại đi vào đúng vị trí mà hai bên không thể tránh nhau.
- Này, tránh ra. Có tin là ông mày đánh chết người không hả?
Một tên thân tín tiến đến, dùng tay đẩy người bảo vệ, hắn dùng lực ngầm muốn đẩy người bảo vệ xuống đất. Tay còn chưa chạm vào cơ thể thì có cảm giác ngực đau nhức nhối, muốn hé miệng nói gì nhưng không thành tiếng.
Một thứ vũ khí màu đen đâm thẳng vào tim gã theo hướng 15 độ từ xương sườn thứ tư. Đây là tuyệt chiêu của lính trinh sát. Thân thể của kẻ bị đâm sẽ đứng thẳng trong một thời gian dài, không phát ra một âm thanh nào hết. Tên thân cận đó vừa ngẩng đầu thì trước mặt gã là đôi mắt của người vừa giết mình.
Tên thân cận còn lại cảm giác thấy có gì khác là nhanh tay rút súng.
Gã từ trước tới giờ rất tự hào về trình độ rút súng của mình, nhưng đúng lúc giơ súng lên thì cổ của gã bị một cánh tay ép chặt với một lực vô cùng lớn, chưa kịp giẫy dụa thì nghe thấy một tiếng rắc. Gã ngạc nhiên, không ngờ lại nhìn thấy lưng của chính mình.
Đây là nhận thức cuối cùng của gã về thế giới này.
Trương Tân Xuân có niềm tin tuyệt đối vào hai tên thân cận này, vì gã tận mắt chứng kiến hai tên bọn chúng đánh người và giết người như thế nào, vì vậy khi hai tên thân cận đáng tin cậy đột nhiên nằm trong vũng máu, vẻ mặt của gã vô cùng phẫn nộ, rồi đột nhiên trở nên ngỡ ngàng.
Tiếp đó là nỗi sợ hãi kinh hoàng. Khi nhìn thấy khuôn mặt của Phong Vô Tignh tiến đến gần, khuôn mặt mang đầy vẻ dữ tợn và hung hăng, gã kinh hoàng lui về phái sau, đang định xông vào đám thủ hạ ở đằng sau thì cái thìa màu đen đã đâm vào trúng trên cổ gã. Máu chảy thành dòng.
Cái chết đang bao trùm lên đầu của Trương Tân Xuân.
Phong Vô Tình tiện thể đá cái xác của Trương Tân Xuân về phía đệ tử Đường Môn đang xông tới, sức mạnh lớn đến nỗi đột nhiên ép được 4 , 5 người ra đằng sau. Sau đó nhân lúc tất cả còn đang hoang mang sững sờ thì đi luôn vào thang máy đang mở sẵn. Đồng thời lấy ra một cái điều khiển từ xa và ấn nhẹ mấy nút điều khiển.
Rầm rầm rầm. Một phạm vi nhỏ trong bãi đỗ xe nổ tung.
Lực nổ tuy không đủ để giết chết hết vài chục tên đệ tử Đường Môn, nhưng cũng đủ để khiến cho thành viên của bang Cá sấu đến. Hợp tác luôn là một kết quả của những mục đích không tốt, lợi ích mới là bá vương. Đối với bang Cá sấu mà nói, tuy thế lực của Đường Môn hùng hậu, nhưng vài lần bị làm mất mặt nên hận đến tận xương tủy.
Lại nhìn thấy có rất nhiều đệ tử Đường Môn ở nhà xe nơi phát ra tiếng nổ, lập tức cho rằng bọn chúng đến cướp khu vực, liền rút vũ khí xông lên. Trong phút giây Phong Vô Tình đóng cánh cửa thang máy, anh ta đã nhìn rõ sự hung hãn khi bang Cá sấu lao về phía Đường Môn, rồi nghe thấy những tiếng kêu thảm thiết.
Bắt đầu máu chảy đầm đìa.
Cùng lúc đó chiến tranh ở Từ Châu cũng được mở màn.
Cứ điểm của Đường Môn là ở đông bắc Từ Châu, còn Soaí quân là ở phía Tây Nam. Hai bên cách nhau khoang 17 km, vì thế bắt đầu từ 5h chiều, vô số xe chở anh em tới nơi chiến trận. Đến 9h tối Soái quân đã tập hợp đủ 2000 anh em.
Hải Tử ngồi trong xe, hút loại thuốc là 95 chí tôn, sau khi hung hăng phì khói ra thì quay đầu nói với anh em:
- Theo mệnh lệnh của Thiếu soái bố trí, 500 anh em đảm nhận vai trò chặn tuyến ngoài, anh em còn lại trực tiếp cùng tôi đi chiến đấu. Đêm nay lấy 800 cái đầu của Đường Môn.
Anh em Soái quân gật đầu, hơi chần trừ một lát tồi nói:
- Hải ca, hay là anh ở lại chỉ huy, tiền tuyến có bọn em xông lên là được rồi.
Biết là anh em lo lắng cho mình, Hải Tử ném điếu thuốc là xuống đất, cầm chắc thanh đao trong tay cười nói:
- Trận này không cần có chỉ huy, cái gọi là tướng sỹ đồng lòng mới là quan trọng để thắng lớn, huống hồ mọi người đều là anh em sinh tử với nhau, tôi làm sao mà có thể đứng đằng sau nhìn anh em chiến đấu được. Ý tôi đã quyết, xuất phát!
Các anh em Soái quân gật đầu bất đắc dĩ.
Cùng với tín hiệu tiến công, phố lớn ngõ nhỏ ào ra không ít những người mặc áo đen, trong tay cầm thanh đao huyền thiết. Dưới sự dẫn đầu của Hải Ca tất cả anh em trùng trùng điệp điệp hướng về phía cứ điểm của Đường Môn. Đường Môn nghe tin Soái quân tiến công thì sững sờ, bọn họ không phải là chán sống đến tìm cái chết đấy chứ?
Đường Môn thắng liên tiếp 3 trận, không chỉ Đường Vinh và Khương Trung trở nên kiêu ngạo, mà chính đệ tử Đường Môn cũng sinh ra chểnh mảng. Thậm chỉ ngay cả những kẻ đầu óc không tỉnh táo không cho rằng bản thân lợi hại, nhưng cũng cho rằng Soái quân đánh quá kém. So với ngụy quân Nhật thời kỳ chống Nhật thì còn có cảm giác một mình có thể đánh được 4 hoặc 5 anh em Soái quân.
Vì thế Đường Môn ở Từ Châu tuy chỉ có hơn nghìn quân, nhưng bọn chúng đều nghĩ bất cứ lúc nào cũng có thể thôn tính được Soái quân, ít nhất thì cũng không sợ hãi 2000 anh em của Soái quân ở Từ Châu. Vì thế khi nghe tin Soái quân tấn công, bọn chúng đều có thái độ nghênh chiến, không ở tại cứ điểm chờ chết mà chủ động ra ngoài.
Bàn tay Hải Tử cầm đao chắc chắn có lực, khi anh ta sắp tiến gần vào cứ điểm, nhìn thấy đằng trước là một đám đệ tử Đường Môn đen sì sì liền quay đầu cười nói:
- Bọn chó Đường Môn không ở lỳ trong cứ điểm mà đợi, còn dám chủ động đi ra, đúng là tìm đến cái chết, anh em ra tay đừng khách khí, cứ giết 800 tên trước.
- Tuân lệnh!
Hơn ngàn anh em Soái quân dũng khí hừng hực cùng nhau hò hét xông lên.
Hải ca tay phải run run, huyền thiết đao sáng rọi, tức giận quát:
- Giết!
Nghe xong Nhiếp Vô Danh gật đầu, rút tài liệu của Trần Nam ra cười nhạt.
Trần Nam gặp Chi Chi trong một bữa yến tiệc, lúc đó gã không nhấc chân đi được nữa, như chưa bao giờ gặp được cô gái nào đẹp đến vậy, khuôn mặt hồng tươi như hoa đào tháng tư, mềm mãi nõn nà, eo nhỏ xíu, như một cành liễu mềm mại trong gió. Đôi mắt long lanh như nước mùa thu, lại càng hấp dẫn người khác.
Vì vậy gã kiếm cớ say rượu kéo Chi Chi vào lòng, trong vẻ uy nghiêm thì gã đã chinh phục được chị dâu của bang Hải Nam. Người đàn bà lên giường thì biến thành con điếm thành thục, ra đường thì cao quý lộng lẫy đã khiến cho gã say đắm đến mê người.
Đêm nay, gã cũng ôm thân thể nõn nà ấm nóng của Chi Chi chìm vào giấc mộng, nhưng bản năng của một kẻ liều chết thì vẫn còn rất tỉnh táo, nên khi cửa bị đạp tung gã liền bật dậy, trong tay lăm lăm con dao ngắn giấu dưới gối.
Trong đêm tối, hơi lạnh buốt thổi tạt vào trong phòng, khiến cho cơ thể trần như nhộng của gã nổi hết cả da gà. Nhờ ánh trăng mờ ảo mà gã thấy 3 bóng người áo đen đứng sừng sững bên ngoài, cách gã khoảng 3m. Trần Nam bớt lo lắng một phần, thậm chí khóe miệng còn nở một nụ cười đả kích.
Tám tên thân cận ở phòng bên cạnh chỉ cần nghe thấy tiếng động sẽ xuất hiện ngay tức khắc.
Nhưng rất nhanh gã đã có cảm giác sự việc có gì hơi lạ, đối phương rất ung dung thản nhiên nhảy lên, có một khí thế không thể ngăn cản nổi. Trần Nam vung lên vài dường đao, còn chưa biết có chuyện gì xảy ra thì đối phương đã quay người. Cùng với âm thanh giòn giòn thì hắn thấy cổ tay và khớp xương đau nhức nhối, thanh đao trong tay gã đã bị rơi vào tay đối phương.
Trần Nam kinh hãi, đây là người hay là ma? Trên đời còn có kiểu công phu như vậy sao?
Ngay tức khắc, đỉnh đầu của gã có một cơn đau lạnh ngắt.
Tám gã thân tín mặc quần đùi, cầm đao lảo đảo chạy đến, hét và xông lên. Vừa đến cửa, bọn chúng như ý thức được mọi chuyện và dừng bước. Dưới ánh trăng sáng lạnh chiếu qua cửa sổ, bọn chúng nhìn thấy rõ một cảnh tượng vô cùng thê thảm, Trần Nam không mảnh vải che thân nằm chết dưới sàn nhà.
Con dao ngắn mà gã đến lúc ngủ cũng mang theo bên mình xuyên vào ngay chính giữa cái đầu trọc lốc bóng nhoáng như gương của gã, lúc này chỉ nhìn thấy chuôi dao lộ ở bên ngoài, lưỡi dao thì xuyên thẳng qua miệng, chống đỡ lấy cái miệng to đùng của gã. Máu chảy ào ào từ cằm xuống, cảnh tượng khiến cho người ta rợn tóc gáy.
Trên giường, người phụ nữ toàn thân trần như nhộng hét lên một tiếng ong tai, bức tường trắng có những chữ viết bằng máu: Kẻ dụ dỗ chị dâu, phải chết!
Từ khi nghe thấy tiếng đạp cửa ở phòng bên đến khi chúng cầm vũ khí chạy sang thì cũng chỉ có cùng lắm là 2 phút, nhưng đã không còn nhìn thấy bóng dáng của kẻ ám sát, tất cả nhìn nhau một cách ngơ ngác và sợ hãi. Một không khí lạnh lẽo tang tóc từ trên trời chum xuống tận sàn nhà.
Sợ hãi vẫn là sợ hãi, việc thì vẫn cứ phải làm.
Sau khi Trần Nam chết nửa tiếng, mấy tên thân thích của gã bàn bạc, liền đem theo hàng trăm anh em Đường Môn đến tổng đường bang Nam Hải. Còn về việc có phải bang Nam Hải giết hay không thì không quan trọng nữa rồi, quan trọng là xả được cơn giận này. Đương nhiên cũng là kiếm cớ để đánh tan ý đồ chiếm khu vực của đối thủ.
Trong tiềm thức của bọn chúng, đệ tử Đường Môn là bất khả chiến bại, ,uốn xử lý bang Nam Hải thì dễ như trở bàn tay. Ai mà biết được trước khi Đường Môn đến thì đã có người báo tin cho bang Nam Hải. Nơi con phố sạch sẽ dải đầy mảnh vỡ thủy tinh, sau đó có người hét lớn Đường Môn tấn công.
Dường chủ hiện tại của bang Nam Hải nghe tin Đường Môn đến tấn công thì bán tín bán nghi, ngay lập tức nhận được bằng chứng của anh em bao vây bên ngoài, bản tính của một thằng đàn ông nổi lên. Đường Môn thật là ức hiếp người quá đáng, không chỉ cướp người phụ nữ của đường chủ tiền nhiệm, mà giờ lại còn đến tấn công chúng ta. Đúng là không có chút đạo lý gì hết.
Không chút đạo lý thì đương nhiên phải phản công rồi.
Thế là đường chủ bang Nam Hải phái hàng trăm anh em chia nhau ra mai phúc. Còn mình tự dẫn hàng trăm quân tinh nhuệ đợi ở cửa chính. Chưa đầy nửa tiếng, hàng chục chiếc xe chen chúc nhau đến, đệ tử Đường Môn tuy có chút kinh ngạc vì bang Nam Hải có chuẩn bị trước, nhưng những kẻ Khí Quan Trường Hồng bọn chúng cũng không thèm để ý tới, vừa xuống xe liền xông vào bang Nam Hải.
Máu chảy thành sông.
Đường Môn binh nhiều tướng mạnh, lại đem theo một khí thế chiến đấu bắt buộc phải thắng. Nam Hải tuy là một bang phái nhỏ nhưng lại có chuẩn bị trước, huống hồ nỗi uất hận bị Đường Môn chiếm lấy chị dâu dồn nén trong lòng bấy lâu, giao tranh chắc hẳn cũng vô cùng mãnh liệt. Vì vậy hai bang phái chém giết không ngừng nghỉ đến tận sáng, mãi cho đến khi cảnh sát đành phải đến can ngăn thì mới rút về chỉnh đốn nghỉ ngơi.
Cùng với sự xung đột của hai bên ngày càng gia tăng, tung hoành ngang dọc. Các hội đoàn của các bang phái khác cũng đứng ngồi không yên, nhao nhao nhảy lên tham gia vào chiến đấu. Bang thì giúp đỡ Nam Hải, bang thì đứng về phía Đường Môn, bang thì lợi dụng cơ hội này để tìm hiểu nguyên do ân oán. Chiến đấu không những không dừng lại, mà còn có xu thế mở rộng hơn. Số lượng người thương vong cũng ngày càng tăng.
Ninh Ba, 8h tối.
Đường chủ Đường Môn tại Ninh Ba, Trưương Tân Xuân vò nát thư mời của bang Cá sấu cười đắc ý:
- Đi thôi, đi đến khu vực của bang Cá sấu, nghe nói Lão Quy lại mới có không ít hàng mới, chúng ta đến đó giúp lão ta đóng cửa. Huống hồ lần này là do lão ta đích thân gửi thư mời chúng ta, ít ra thì cũng phải cho lão ta chút thể diện.
Lão Quy là đại ca của bang Cá sấu.
Hai tên thân cận ở hai bên bật cười, tên bên trái nói:
- Không ngờ lần trước Lão Quy bị đại ca tặng cho hai cái tát, còn cố nuốt giận mời đại ca đến, coi như lão già này cũng biết điều. Nếu không sau khi chiếm được Thượng Hải của Soái quân chúng ta cho chúng hoa rơi nước chảy luôn.
Trương Tân Xuân khẽ thở dài, có chút cảm giác mất mát nói:
- Lần trước vẫn chưa động được vào con gái nuôi của Lão Quy, thật là đáng tiếc. Nghĩ tới cô nàng Lolita nhanh nhẹn đó trong lòng ta lại dâng lên ham muốn. Lhông ngờ lão già đó bị tao cho hai cái bạt tai rồi mà vẫn không chịu nhượng bộ, đúng thật là không biết điều chút nào. Lần này chúng ta sẽ cho chúng biết thế nào là lễ độ.
Mười mấy chiếc xe chạy ra khỏi doanh trại của Đường Môn.
Rất nhanh liền dừng ở bang Cá sấu. Tại nơi đỗ xe của thành phố giải trí mới mở, Trương Tân Xuân tỏ ra oai hùng dẫn theo hai tên thân cận đi vào thang máy. Lúc đó có người bảo vệ trẻ tuổi thân hình cao lớn, cúi đầu đi tới. Trong khu vực dừng xe gặp bảo vệ là một điều vô cùng bình thường.
Nhưng điều làm cho hai tên thân cận không thoải mái là đường đi và hướng đi của người bảo vệ này lại đi vào đúng vị trí mà hai bên không thể tránh nhau.
- Này, tránh ra. Có tin là ông mày đánh chết người không hả?
Một tên thân tín tiến đến, dùng tay đẩy người bảo vệ, hắn dùng lực ngầm muốn đẩy người bảo vệ xuống đất. Tay còn chưa chạm vào cơ thể thì có cảm giác ngực đau nhức nhối, muốn hé miệng nói gì nhưng không thành tiếng.
Một thứ vũ khí màu đen đâm thẳng vào tim gã theo hướng 15 độ từ xương sườn thứ tư. Đây là tuyệt chiêu của lính trinh sát. Thân thể của kẻ bị đâm sẽ đứng thẳng trong một thời gian dài, không phát ra một âm thanh nào hết. Tên thân cận đó vừa ngẩng đầu thì trước mặt gã là đôi mắt của người vừa giết mình.
Tên thân cận còn lại cảm giác thấy có gì khác là nhanh tay rút súng.
Gã từ trước tới giờ rất tự hào về trình độ rút súng của mình, nhưng đúng lúc giơ súng lên thì cổ của gã bị một cánh tay ép chặt với một lực vô cùng lớn, chưa kịp giẫy dụa thì nghe thấy một tiếng rắc. Gã ngạc nhiên, không ngờ lại nhìn thấy lưng của chính mình.
Đây là nhận thức cuối cùng của gã về thế giới này.
Trương Tân Xuân có niềm tin tuyệt đối vào hai tên thân cận này, vì gã tận mắt chứng kiến hai tên bọn chúng đánh người và giết người như thế nào, vì vậy khi hai tên thân cận đáng tin cậy đột nhiên nằm trong vũng máu, vẻ mặt của gã vô cùng phẫn nộ, rồi đột nhiên trở nên ngỡ ngàng.
Tiếp đó là nỗi sợ hãi kinh hoàng. Khi nhìn thấy khuôn mặt của Phong Vô Tignh tiến đến gần, khuôn mặt mang đầy vẻ dữ tợn và hung hăng, gã kinh hoàng lui về phái sau, đang định xông vào đám thủ hạ ở đằng sau thì cái thìa màu đen đã đâm vào trúng trên cổ gã. Máu chảy thành dòng.
Cái chết đang bao trùm lên đầu của Trương Tân Xuân.
Phong Vô Tình tiện thể đá cái xác của Trương Tân Xuân về phía đệ tử Đường Môn đang xông tới, sức mạnh lớn đến nỗi đột nhiên ép được 4 , 5 người ra đằng sau. Sau đó nhân lúc tất cả còn đang hoang mang sững sờ thì đi luôn vào thang máy đang mở sẵn. Đồng thời lấy ra một cái điều khiển từ xa và ấn nhẹ mấy nút điều khiển.
Rầm rầm rầm. Một phạm vi nhỏ trong bãi đỗ xe nổ tung.
Lực nổ tuy không đủ để giết chết hết vài chục tên đệ tử Đường Môn, nhưng cũng đủ để khiến cho thành viên của bang Cá sấu đến. Hợp tác luôn là một kết quả của những mục đích không tốt, lợi ích mới là bá vương. Đối với bang Cá sấu mà nói, tuy thế lực của Đường Môn hùng hậu, nhưng vài lần bị làm mất mặt nên hận đến tận xương tủy.
Lại nhìn thấy có rất nhiều đệ tử Đường Môn ở nhà xe nơi phát ra tiếng nổ, lập tức cho rằng bọn chúng đến cướp khu vực, liền rút vũ khí xông lên. Trong phút giây Phong Vô Tình đóng cánh cửa thang máy, anh ta đã nhìn rõ sự hung hãn khi bang Cá sấu lao về phía Đường Môn, rồi nghe thấy những tiếng kêu thảm thiết.
Bắt đầu máu chảy đầm đìa.
Cùng lúc đó chiến tranh ở Từ Châu cũng được mở màn.
Cứ điểm của Đường Môn là ở đông bắc Từ Châu, còn Soaí quân là ở phía Tây Nam. Hai bên cách nhau khoang 17 km, vì thế bắt đầu từ 5h chiều, vô số xe chở anh em tới nơi chiến trận. Đến 9h tối Soái quân đã tập hợp đủ 2000 anh em.
Hải Tử ngồi trong xe, hút loại thuốc là 95 chí tôn, sau khi hung hăng phì khói ra thì quay đầu nói với anh em:
- Theo mệnh lệnh của Thiếu soái bố trí, 500 anh em đảm nhận vai trò chặn tuyến ngoài, anh em còn lại trực tiếp cùng tôi đi chiến đấu. Đêm nay lấy 800 cái đầu của Đường Môn.
Anh em Soái quân gật đầu, hơi chần trừ một lát tồi nói:
- Hải ca, hay là anh ở lại chỉ huy, tiền tuyến có bọn em xông lên là được rồi.
Biết là anh em lo lắng cho mình, Hải Tử ném điếu thuốc là xuống đất, cầm chắc thanh đao trong tay cười nói:
- Trận này không cần có chỉ huy, cái gọi là tướng sỹ đồng lòng mới là quan trọng để thắng lớn, huống hồ mọi người đều là anh em sinh tử với nhau, tôi làm sao mà có thể đứng đằng sau nhìn anh em chiến đấu được. Ý tôi đã quyết, xuất phát!
Các anh em Soái quân gật đầu bất đắc dĩ.
Cùng với tín hiệu tiến công, phố lớn ngõ nhỏ ào ra không ít những người mặc áo đen, trong tay cầm thanh đao huyền thiết. Dưới sự dẫn đầu của Hải Ca tất cả anh em trùng trùng điệp điệp hướng về phía cứ điểm của Đường Môn. Đường Môn nghe tin Soái quân tiến công thì sững sờ, bọn họ không phải là chán sống đến tìm cái chết đấy chứ?
Đường Môn thắng liên tiếp 3 trận, không chỉ Đường Vinh và Khương Trung trở nên kiêu ngạo, mà chính đệ tử Đường Môn cũng sinh ra chểnh mảng. Thậm chỉ ngay cả những kẻ đầu óc không tỉnh táo không cho rằng bản thân lợi hại, nhưng cũng cho rằng Soái quân đánh quá kém. So với ngụy quân Nhật thời kỳ chống Nhật thì còn có cảm giác một mình có thể đánh được 4 hoặc 5 anh em Soái quân.
Vì thế Đường Môn ở Từ Châu tuy chỉ có hơn nghìn quân, nhưng bọn chúng đều nghĩ bất cứ lúc nào cũng có thể thôn tính được Soái quân, ít nhất thì cũng không sợ hãi 2000 anh em của Soái quân ở Từ Châu. Vì thế khi nghe tin Soái quân tấn công, bọn chúng đều có thái độ nghênh chiến, không ở tại cứ điểm chờ chết mà chủ động ra ngoài.
Bàn tay Hải Tử cầm đao chắc chắn có lực, khi anh ta sắp tiến gần vào cứ điểm, nhìn thấy đằng trước là một đám đệ tử Đường Môn đen sì sì liền quay đầu cười nói:
- Bọn chó Đường Môn không ở lỳ trong cứ điểm mà đợi, còn dám chủ động đi ra, đúng là tìm đến cái chết, anh em ra tay đừng khách khí, cứ giết 800 tên trước.
- Tuân lệnh!
Hơn ngàn anh em Soái quân dũng khí hừng hực cùng nhau hò hét xông lên.
Hải ca tay phải run run, huyền thiết đao sáng rọi, tức giận quát:
- Giết!
/781
|