Binh bại như núi đổ!
Đại bại, bang chúng Đường Môn không còn chút tâm lý phản kháng nào, cho nên cục diện hai bên chém giết lại trở thành một bên đồ sát. Chiến trường trở thành Địa Ngục. Quang Tử dẫn anh em tả xung hữu đột, chém như chém gà giết vịt, đao lên đao đao xuống, không phải rên la thì là nhát chém trí mạng.
Có một phần bang chúng Đường Môn nhanh trí chạy về phía nội thành, sau khi chạy đi được mấy km mới thở dốc. Thành phố đã ở trước mặt, cực độ vui sướng, kiếp nạn đã qua ngày vui sắp tới. Đột nhiên, tiếng hò hét chém giết truyền tới từ sau lưng, Soái quân đã đuổi tới, chúng vội chạy nhanh vào thành phố.
Chạy thêm chục mét, nhìn thấy trạm kiểm soát của cảnh sát thiết lập trên đường, trong lòng bang chúng Đường Môn càng vui vẻ, mồm lớn tiếng kêu gào các chú, các bác cảnh sát cứu mạng, chân thì phóng hết tốc lực. Trong mắt họ không hề có hình ảnh cảnh sát cầm loa lên, tay sĩ quan cảnh cáo:
- Đứng lại! Đứng lại!
- Bùm.
Tiếng súng vang lên. Viên đạn bắn trúng chiếc xe Jeep cảnh sát, khiến bang chúng Đường Môn kinh sợ muốn chết càng chạy nhanh về phía trước tìm kiếm sự bảo vệ. Cảnh sát càng sợ hãi, thấy bang chúng Đường Môn như thủy triểu tiến tới, tưởng bọn chúng tập kích mình.
Vì thế mấy chục cảnh sát hướng súng ra, tay sĩ quan lại cầm loa hét lớn:
- Dừng lại, dừng lại! Nếu không sẽ bắn.
Nhưng bang chúng Đường Môn nào có nghe được lời cảnh cáo của cảnh sát. Tiếng kêu thảm thiết phía sau khiến họ chỉ biết chạy về trước tìm đường sống, vì thế lớp sau đè lớp trước chạy tới đường vào thành phố.
Hành động của bang chúng Đường Môn khiến áp lực đè nặng xuống các cảnh sát. Bọn họ nhận được mệnh lệnh giữ vững tại đây không cho hung đồ vào thành phố, dám vượt qua trạm kiểm soát bắn chết toàn bộ.
Bọn họ có đao, còn không nghe cảnh cáo, chính là hung đồ.
- Bùm, bùm, bùm.
Tiếng súng lại vang lên, bắn thẳng vào mặt cảnh sát, vài cảnh sát suýt bị thương. Đám cảnh sát kiềm chế không được, nghĩ bang chúng Đường Môn đang khiêu khích. Sĩ quan giơ tay lên, chờ mấy trăm bang chúng còn cách mười mét, phất tay, gầm nhẹ:
- Nổ súng!
- Tạch, tạch, tạch!
Tiếng súng tiểu lien vang lên, họng súng khè lửa, viên đạn gào thét bắn vào người bang chúng Đường Môn, khiến đám bang chúng Đường Môn đang xông lên ngã xuống chồng chất lên nhau, trên người chí ít cũng hơn mười mết vết đạn, khói bay ra. Đây chính là phong cách của cảnh sát - hủy diệt mọi khả năng phản kháng.
Tên sĩ quan thở dài, dẫn vài người đi lên xem xét, nhìn thấy mấy tên còn thở, hoặc đang ngắc ngoải bắn thêm mấy phát, miễn cho kẻ địch phản kháng đồng quy vu tận. Một lúc sau, mấy trăm bang chúng Đường Môn đều trở thành tử thi. Mấy tên phía sau chạy tới, thấy vậy đều bỏ chạy tứ tán.
Sĩ quan cảnh sát khẽ nhíu mày, giơ súng lên bắn mấy tên phía xa.
Giết người, giết đến nghiện! Huống chi là giết người hợp pháp!
Mười một giờ khuya, hơn 4000 tên bang chúng Đường Môn cơ hồ toàn quân bị diệt, phơi thây trên chiến trường ngoài ngoại ô. Sóai quân cũng có 2000 người bị thương, 800 người chết trận. Cuộc chiến vô cùng khốc liệt. Nếu Sở Thiên không phát hiện, giết được Triệu Tử Long cùng quân phục kích của gã, sau đó lại chém chết Triệu Quát, thương vong khẳng định còn lớn hơn nhiều.
Trong chiến tranh không có ai là người thắng.
Nhìn chiến trường máu chảy thành sông, Sở Thiên khẽ thở dài, quay đầu lại, nói với Quang Tử:
- Anh Quang, để cho các anh em nhanh chóng quét dọn chiến trường, nhiều người chết như này, một khi tin tức bị truyền ra, chúng ta sống cũng không khá giả gì, dù gì nó cũng gây chấn động quá lớn. Mặt khác, anh điều người đưa người bị thương tới bệnh viện dã chiến cứu trị.
Sở Thiên biết đêm nay khó vào thành Hàng Châu, cho nên lệnh cho anh em Soái quân bỏ ra số tiền lớn mời các bác sĩ trong các bện viện nhỏ tới, nhanh chóng cứu chữa cho các anh em bị thương.
Quang Tử gật đầu, cầm khảm đao đi làm việc.
Cô Kiếm đi tới từ phía sau, thản nhiên nói:
- Bây giờ chúng ta nên làm gì?
Sở Thiên phía trong thành Hàng Châu, bình tĩnh trả lời:
- Đi tới phân đường Đường Môn tại Hàng Châu!
Cô Kiếm ngạc nhiên, hỏi:
- Bây giờ? Vì sao không đợi ngày mai mới đi vào?
Sở Thiên cười nhẹ, kéo lại thắt lưng nói:
- Đường Môn tại Hàng Châu chắc chắn đã thất bại, nhưng còn vài người cần bị giáo huấn, lúc trước mấy tên Lão đại địa phương phản bội, giờ không tát bọn chúng mấy phát, bọn chúng sẽ không thành thanh niên nghiêm túc được. Huống chi, em không biết Đường Đại Long có xử lý 2000 bang chúng Đường Môn kia không?
Cô Kiếm nghe Sở Thiên giải thích, gật đầu, thì ra Sở Thiên lo lắng Đường Đại Long thu 2000 tên bang chúng vào trướng của mình, đến lúc đó gã đã có thể muốn không phải nửa Hàng Châu, mà có đủ tư cách chiếm lấy toàn bộ Hàng Châu, trở lại làm một Đường Đại Long khi xưa, nhưng nhìn Sở Thiên vết thương đầy người, lo lắng nói:
- Thương thế của cậu?
Sở Thiên quay đầu nhìn bả vai, rồi nhìn thân thể mình. Toàn thân mấy chục vết thương lớn nhỏ, tuy rằng đã băng bó qua, nhưng vài chỗ còn có máu tươi rỉ ra, khiến người ta có cảm giác như đang nhìn một xác ướp, cười khổ nói:
- Mấy vết thương muốn lành phải tới bệnh viện mới được, vì vậy đi vào nội thành là lựa chọn sáng suốt nhất.
Cô Kiếm bất đắc dĩ gật đầu.
Phân đường Đường Môn tại Hàng Châu.
Khương Trung đứng ngồi không yên, đã mấy tiếng đồng hồ không thể liên lạc với Đường chủ Triệu, muốn phái mấy đệ tử Đường Môn ra ngoài thành quan sát, lại thấy toàn bộ các ngả đường đều bị cảnh sát thiết lập trạm kiểm soát, mà đường đi tới nơi quyết chiến có hẳn năm trạm. Tất cả những người tới đều bị nhắc nhở đi đường khác, bất kỳ ai cũng không được qua.
Chuyện không bình thường khiến gã cực kỳ lo lắng, gã nhanh chóng hành động; một bên tiếp tục phái cho thân tín đi dò la tin tức, một bên gọi điện về Thẩm Quyến gặp Đường Vinh. Tuy đêm khuya vắng người, nhưng gã tin tưởng Thiếu chủ còn chưa ngủ. Kết quả cuộc quyết chiến đêm nay được từng người trong Đường Môn mong chờ.
Bấm số rất nhanh, điện thoại truyền tới tiếng tang thương của Đường Vinh:
- Chú Trung, có phải quyết chiến tại Hàng Châu đã xảy ra chuyện?
Khương Trung cười khổ, lại không thể nói dối quân tình, vì thế chậm rãi đích nói:
- Thiếu chủ, không biết vì cái gì, chúng ta tạm thời không liên hệ được Đường chủ Triệu, cũng không có anh em nào trở về báo cáo tình hình chiến đấu, chúng ta cũng không cách nào phái ra anh em đi thăm dò tình huống, bởi vì cảnh sát đã thiết lập trạm kiểm soát chặt đứt các con đường đi ra ngoài.
Nghe thấy Khương Trung không thể liên lạc với chỉ huy chiến trường Hàng Châu, Đường Vinh kinh ngạc, tuy trong lòng cũng có lo lắng, nhưng trấn an:
- Bên người Đường chủ Triệu có hơn 4000 anh em, không thể có chuyện gì có thể xảy ra, dù sao Soái quân cũng chỉ có 3000 người, từ từ, chú vừa mới nói cái gì, cảnh sát thiết lập trạm kiểm soát?
Khương Trung kinh ngạc trước sự phản ứng của Thiếu chủ, cung kính trả lời:
- Đúng vậy! Có thể nói là giới nghiêm, cảnh sát nói là ổn định trị an!
Nghe đến đó, khuôn mặt Đường Vinh trở nên bi thương.
Thật lâu về sau, hắn cười khổ trả lời:
- Chú Trung, tôi và chú đều đã sơ xuất, vì sao Trung Ương lại phái người tới Hàng Châu ổn định trị an, là hành động nhằm bảo vệ an toàn, đoàn kết nhân dân? Chỉ sợ bọn họ đã sớm biết Soái quân sẽ tới Hàng Châu quyết chiến, cho nên phái chuyên viên am hiểu tình hình tới từ đầu, đến lúc đó dễ dàng áp chế tình hình.
- Xem ra Đường chủ Triệu lành ít dữ nhiều, nếu khi biết Soái quân từ xa tới Hàng Châu quyết chiến, tôi có thể liên hệ với hai người, vậy thì tốt, quá chủ quan rồi.
Khương Trung rất buồn phiền, nhưng vẫn trấn an tâm tình Đường Vinh:
- Thiếu chủ, tôi tin ông trời sẽ phù hộ Đường Môn, chuyện này sẽ không quá xấu, tuy rằng cảnh sát thiết lập trạm kiểm soát khắp nơi, nhưng cảnh sát chắc sẽ không thiên vị Soái quân, nếu không bọn họ đã sớm tới tìm chúng ta gây phiền toái, nhưng cho tới bây giờ chúng ta vẫn bình yên vô sự.
Đường Vinh không hết buồn chán, mở miệng hỏi:
- Chú Trung, trong tay chú còn bao nhiêu anh em?
Khương Trung vốn tham dự vào bàn kế hoạc tác chiến, cho nên không do dự trả lời:
- Còn hơn 2000 người, tôi cùng Triệu đường chủ từng thương lượng qua, nếu sau hai giờ quyết chiến không có phân ra thắng bại, sẽ mang 2000 người tiến vào trận đánh, nhưng tôi không thể liên lạc được với cậu ta, hơn nữa cảnh sát thiết lập trạm kiểm soát rất cẩn mật, cho nên tôi không xuất động.
- Thiếu chủ có muốn tôi đi giúp Đường chủ Triệu một tay? Hoặc là đi tiếp ứng bọn họ trở về?
Bây giờ, Đường Vinh đã không còn chút khinh thị nào với Sở Thiên, suy nghĩ cẩn thận là biết đại thế đã mất, Sở Thiên sớm đã có dự mưu, biến Hàng Châu thành mồ chôn đệ tử Đường Môn, Nếu Khương Trung không rời đi nhanh, chỉ sợ cũng phải chết trong tay Sở Thiên.
Để giảm bớt tổn thất, gã quyết đoán hạ lệnh:
- Chú Trung, chú mang theo hơn 2000 người của mình lập tức rời khỏi Hàng Châu, chạy theo hướng Tô Châu, cảnh sát tuy thiết lập trạm kiểm soát ngăn người vào, nhưng ra khỏi thành cũng không có nhiều trở ngại. Hành động ngay bây giờ, bất kể chuyện gì xảy ra, cũng không nên ở lại Hàng Châu, nhất định phải rời khỏi!
Kinh nghiệm nhiều năm giúp Đường Vinh đoán được trước mối họa.
Chương 611 - 2: Đêm Tàn Khốc
Nhóm dịch: Hội đâm thuê chém mướn
Sưu tầm by hoanghahdno1
Nguồn: Mê Truyện
Khương Trung ngây ngẩn cả người, một lát sau mới trả lời:
- Buông tha cho Hàng Châu? Chúng ta tiêu phí rất nhiều tâm huyết, hiện tại buông tha cho hay không quá sớm? Hơn nữa bọn Đường chủ Triệu sống chết không rõ, rời đi chẳng phải là khiến các anh em thất vọng đau khổ? Huống chi chúng ta có hai ngàn người, với bảo vệ cho Hàng Châu, Thiếu chủ, chúng ta có lẽ nên chờ xem tình hình thế nào đã?
Đường Vinh lắc đầu, chắc đinh đóng cột nói:
- Chú Trung, chúng ta đều xem thường Sở Thiên rồi, hiện tại tôi không giải thích được điều gì, chú cứ cho người rút khỏi Hàng Châu đã.
Nói xong, Đường Vinh liền cúp điện thoại. Khương Trung cầm điện thoại sững sờ, sau một lát mới hồi phục tinh thần lại, đang muốn gọi thủ hạ rút lui khỏi Hàng Châu, vài tên thủ hạ đỡ lấy hai người toàn thân là máu đi đến, định thần nhìn kỹ dĩ nhiên là Đại Hổ cùng Tiểu Long, vô cùng khiến sợ, vội đi tới hỏi:
- Chuyện gì đã xảy ra?
Vài tên bang chúng rót nước cho bọn họ, sau mấy lần hô hấp khó khăn, Đại Hổ đau buồn kêu lên:
- Hết rồi, hết thật rồi.
Khương Trung ngẩn người, như gặp ác mộng giữa ban ngày.
Tiểu Long mặt đầy mặt bi phẫn, nói năng lộn xộn bổ sung:
- Sở Thiên tự mình dẫn người công kích chúng ta, Đường chủ Triệu bị hắn giết rồi, kì binh chúng ta mai phục tại rừng cây cũng sớm bị Soái quân nhìn thấu, bọn Triệu Tử Long cũng lành ít dữ nhiều, cảnh sát cũng thiết lập trạm gác bắn chết anh em chúng ta, hơn bốn ngàn người không có mấy người sống sót.
Khương Trung há hốc miệng, thật đúng như Thiếu chủ dự đoán!
- Chúng ta là bò theo cống ngầm vào bên trong thành phố, Quản gia Khương, chúng ta thỉnh cầu ông dẫn các anh em báo thù cho Đường chủ Triệu a..., bọn chúng bây giờ là sư tử mỏi mệt, chém giết quy môlớn, chắc rằng Soái quân cũng còn lại không đến ngàn người rồi, hơn nữa tất cả đều mang thương thế. Chúng ta còn có 2000 anh em nữa, đủ giết hết bọn chúng.
Đại Hổ không hổ là thân tín Triệu Quát, lúc này còn có thể phán đoán rất lý trí.
Khương Trung kiên quyết lắc đầu, gã tin tưởng Sở Thiên sớm đã có đề phòng, vì vậy quyết đoán nói:
- Hiện tại cảnh sát khắp nơi, căn bản không cách nào hành động, Thiếu chủ chỉ thị chúng ta tiến về Tô Châu trước chờ khi tụ tập đầy đủ nhân thủ, lại đến đoạt lại Hàng Châu, báo thù cho Đường chủ Triệu cùng các anh em. Hiện tại, mọi người tranh thủ thời gian hành động.
Vài tên thân tín nhanh chóng lĩnh mệnh đi xử lý.
Trong mắt Đại Hổ cùng Tiểu Long hiện lên tuyệt vọng. Nhưng vẫn cầu khẩn nói:
- Tổng Khương, hiện tại là thời cơ tốt nhất để đưa kẻ địch vào chỗ chết a!
Khương Trung nhẹ nhàng thở dài, tự tay bọn họ nâng dậy, bình tĩnh khuyên giải nói:
- Đại Hổ, Tiểu Long, tôi hiểu tâm tình của các cậu, cũng biết tình cảm các cậu với Đường chủ Triệu. Nhưng bọn Sở Thiên chắc chắn có chuẩn bị, bọn chúng thậm chí còn nắm chắc đánh tan bốn ngàn anh em Đường Môn, chắc chắn cũng có biện pháp đối phó hai ngàn người còn lại.
- Khương Trung tôi không phải người sợ chết, nhưng phải chết có giá trị mới được, nếu như Sở Thiên đứng trước mặt tôi, tôi cam đoan liều chết cũng phải chặt đầu hắn để đền mạng cho mọi người. Nhưng hiện tại địch ta không rõ, chúng ta không thể vô cớ chịu chết, huống chi chúng ta đều bị Sở Thiên giết chết, tương lai ai sẽ báo thù cho Đường chủ Triệu?
Hiểu dùng tình, động dùng lý giúp Đại Hổ, Tiểu Long an tĩnh lại. Hai người lau khô nước mắt loạng choạng đứng dậy. Khương Trung đang muốn gọi bang chúng giúp bọn họ rời đi, lại có thân tín lảo đảo xông vào, mặt mũi tràn đầy kinh hoảng hô lên khiến Khương Trung vô cùng lo lắng:
- Tổng quản Khương, không, không xong!
Khiếp sợ hiện ra, Khương Trung xụ mặt xuống, hỏi:
- Là cháy nhà hay là Soái quân giết vào trong thành rồi hả?
Người thân tín này không có phát hiện thần sắc Khương Trung, sợ hãi trong lòng khiến gã không quản được nhiều như vậy. Nói năng lộn xộn trả lời:
- Cũng không đúng, đúng hơn là 2000 anh em đã xảy ra chuyện, tất cả bọn họ đều bị đau bụng đi tới bệnh viện, bác sĩ nói bị ngộ độc thức ăn rồi, phải lập tức cứu chữa, nếu không, chết chắc rồi!
Khương Trung tựa như pho tượng, ngu ngơ mà đứng.
Lúc này, Đường Đại Long chắp tay sau lưng, nhìn qua mấy Lão đại bang phái địa phương, thấy Triệu Hiến hỏi:
- Bang chúng Đường Môn đang được cứu chữa ở bệnh viện nào?
Triệu Hiến lau sạch mồ hôi, cẩn thận từng li từng tí trả lời:
- Dưới danh nghĩa Phi Long bang chữa trị tại bệnh viện Bình An, 2000 người tới bệnh viện đều chật ních rồi.
Đường Đại Long gật đầu, khẽ hừ nhẹ:
- Mày mua độc dược gì? Thuần túy chính là đồ giả. Vốn là muốn hạ độc chết người nhưng để cho bọn chúng rửa sạch dạ dày là không sao, may mà sai còn có thể sửa, nếu không tao còn không biết phủi sạch áo như thế nào, về sau làm việc phải cẩn thận một chút!
Triệu Hiến vội vàng mở miệng đáp lại:
- Vâng!
Ánh mắt Đường Đại Long lại chuyển dời đến trên người năm tên lão đại. Khí phách uy nghiêm làm cho bọn họ không rét mà run. Nhẹ nhàng phất tay. Triệu Hiến vội vàng mở đi tới cái tủ phía sau, mở ra năm cái ngăn tủ. Bên trong hiện ra sấp tiền đỏ chói, ít nhất cũng tới mấy triệu.
Các lão đại không hiểu nhìn lẫn nhau, thì thào đặt câu hỏi:
- Long gia, đây là?
Đường Đại Long móc ra cả sấp tiền mặt vung vẩy vài cái, nhàn nhạt nói:
- Đây là cho các vị phí vất vả, 5 triệu, mọi người dùng trước, hiện tại bắt đầu, gọi bang chúng của các người ra, để cho bọn họ nhổ các phân đường của Đường Môn Hàng Châu. Nhớ kỹ, chó gà không tha. Sau khi mọi chuyện thành công một lần nữa cho mọi người 5 triệu.
Mấy lão đại mừng rỡ như điên, xem ra lựa chọn của bản thân là chính xác. Long gia ra tay hào phóng, hơn xa so Soái quân cùng Đường Môn, về sau ngôi vua của thiên hạ do Đường Đại Long tới ngồi là chuyện rất khả quan. Vì vậy nghe được mệnh lệnh của ông ta thì vội vàng há miệng đáp ứng:
- Long gia yên tâm, chúng tôi cam đoan xử lý mọi chuyện thỏa đáng.
Đường Đại Long phất tay để cho bọn họ cầm tiền rời đi.
Chờ sau khi bọn họ rời đi hết, Đường Đại Long quay sang Trương Hiến bình tĩnh nói:
- Vừa rồi trách cứ, cậu không cần để ở trong lòng. Tôi muốn mượn cậu để khiến cho các vị lão đại tận tâm tận lực. Hiện tại, ở Hàng Châu không còn ai có thể để tôi tin tưởng được nữa, những tên lão đại này lại càng không thể tin, chỉ có cậu mới là người mà tôi tín nhiệm nhất.
Trương Hiến cảm kích đáp lại:
- Tạ Long gia hậu đãi!
Đường Đại Long mỉm cười, nhẹ nhàng vỗ vai của anh ta, nhàn nhạt nói:
- Tóm lại, về sau Đại Long có nửa Hàng Châu, cũng liền có thiên hạ của anh, tôi sẽ không bạc đãi anh. Dù sao ngày xưa đi theo của tôi các lão thần tử chết thì chết, tự lập môn hộ thì tự lập môn hộ, chỉ có anh đối với tôi không rời nửa bước.
Trương Hiến nhẹ nhàng thở dài. Mặt mũi tràn đầy kiên nghị đáp lại:
- Long gia đã từng đã cứu mạng chó của Trương Hiến. Cho nên cuộc đời này Trương Hiến đều nguyện ý vì Long gia bán mạng!
Lập tức lại hạ giọng nói:
- Long gia, trung cao tầng của Đường Môn đêm nay nhất định chạy ra khỏi Hàng Châu, mà 2000 bang chúng Đường Môn trúng độc khẳng định không thể đi theo, chúng ta hay là thu phục bọn chúng thành người của mình.
Trong lòng Đường Đại Long khẽ động, nhưng lập tức kiên quyết lắc đầu. Cười khổ mở miệng:
- Lòng tự tin của cậu rất lớn? Nếu như chúng ta không giết 2000 Đường Môn đệ tử kia. Không đến ba ngày, Sở Thiên sẽ đem thi thể của chúng ta vứt ra đầu đường, hoặc là đem cừu hận của Đường Môn chuyển lên người chúng ta, đến lúc đó, để cho chúng ta sống không bằng chết.
Trương Hiến khẽ gật đầu, nhưng vẫn đề nghị:
- Nếu như chúng ta bí mật làm?
Đường Đại Long nở nụ cười thoải mái, ý vị thâm trường nói:
- Chúng ta cũng đừng đùa với lửa, tên nhóc Sở Thiên không phải người thường, nếu không lúc trước ta cũng sẽ không bị hắn tịch thu gia sản, còn bị nhốt ở thủ đô. Chúng ta nên thành thật một chút a. Hắn để cho ta lá rụng về cội, còn để cho ta có được nửa cái Hàng Châu, nên thỏa mãn rồi.
Trương Hiến bất đắc dĩ gật đầu, cười khổ hỏi:
- Vậy làm sao bây giờ?
Trong mắt Đường Đại Long bắn ra sát cơ. Tay phải lại cầm lên phi tiêu bạc vuốt ve, lạnh lùng nói:
- Trước hừng đông, giết chết toàn bộ đệ tử Đường Môn trúng độc, sau đó đốt cháy toàn bộ bệnh viện. Nhớ kỹ, nếu như xảy ra chuyện ngoài ý muốn, tuyệt đối không để bị bắt hay bị giữ thứ gì có thể làm bằng chứng, hiểu chưa?
Trương Hiến rùng mình một cái, vội vàng lĩnh mệnh mà đi.
Phân đường Hàng Châu gần trăm bang chúng Đường Môn thu thập thỏa đáng. Khương Trung quay đầu nhìn đường khẩu vài lần rồi cười khổ, cảm giác thất lạc hiện lên. Mình mới đến vài ngày đã biến đổi nghiêng trời lệch đất rồi, không chỉ không giúp Triệu Quát đánh bại Soái quân, mà ngược lại còn bị người ta ép chạy khỏi Hàng Châu. Tư vị trong đó thật là khó chịu.... Sẽ có một ngày, ông mày muốn giết trở lại Hàng Châu! Thở ra vài hơi, Khương Trung đang muốn đi ra khỏi cửa lớn, tên thân tín bên cạnh nhịn không được, hạ thấp giọng hỏi:
- Tổng quản Khương, 2000 anh em ở bệnh viện phải làm sao bây giờ? Chẳng lẽ cứ đi như này mặc kệ bọn họ sao? Soái quân sau khi vào thành nhất định sẽ không bỏ qua bọn họ.
Mặt Khương Trung hiện lên vài phần đau buồn. Nhưng vẫn trấn định trả lời:
- Bọn họ đều ở bệnh viện chữa trị, Soái quân sẽ không xuống tay với bọn họ. Huống chi bọn họ hiện tại trúng độc hành động bất tiện, chúng ta cũng không cách nào để cho bọn họ đi theo a.... Yên tâm đi. Chờ chúng ta đến Tô Châu, nghĩ biện pháp tiếp ứng bọn họ.
Trong miệng trấn an mọi người, nhưng trong lòng lại không có chút tự tin.
Tên thân tín gật đầu, xem ra cũng chỉ có thể như thế thôi.
Đúng lúc này, bang chúng canh gác chạy tới, mặt mũi tràn đầy kinh hoảng khiến Khương Trung trong lòng run sợ, vì vậy tới trước lối ra quát hỏi:
- Có chuyện gì?
Bang chúng canh gác vội mở miệng nói:
- Tổng quản Khương, có không ít người đang đánh về phía đường khẩu chúng ta!
Khương Trung mặt tái mét, tay phải nắm chặt khảm đao, hỏi:
- Còn xa lắm không? Là ai?
Bang chúng canh gác thở chậm, trả lời dứt khoát:
- Hình như là người của các Hắc bang địa phương, nhân số đại khái 300 người, còn cách chúng ta hai con đường.
Tên thân tín rất kinh ngạc, hướng Khương Trung hỏi lại:
- Tổng quản Khương, có chúng biết chúng ta thảm bại, phái người đến trợ giúp chúng ta chống lại Soái quân?
Khương Trung hừ lạnh, khinh thường nói:
- Trợ giúp chúng ta? Chỉ sợ là tới giết chúng ta để lập công với Soái quân! Đám lão đại địa phương này đều không đáng tin, tất cả đều là dây leo trên tường, phương nào có lợi thì dựa vào phương đó. Chắc chắn bọn chúng đã nhìn thấy Soái quân tiêu diệt Đường chủ Triệu, cho nên mới tới bỏ đá xuống giếng.
Tên thân tín hơi bối rối, không kìm được hỏi tiếp:
- Bây giờ chúng ta phải làm sao?
Khương Trung giơ lên khảm đao, sinh ra ngạo khí:
- Hiện tại chạy trốn đã muộn, rất dễ bị bọn chúng cắn chết, hơn nữa cảnh sát tựa hồ cũng bị bọn chúng mua chuộc rồi, nếu không cũng sẽ không tùacute; bọn chúng hoành hành. Chúng ta không ngăn cản được Soái quân, nhưng vẫn có thể đối phó với đám ô hợp này, truyền lệnh, chúng ta phục kích bọn chúng!
Tên thân tín vội vàng gật đầu đi bố trí. Hơn trăm tên bang chúng Đường Môn toàn bộ ẩn vào trong bóng đêm.
Lúc này trời vừa rạng sáng, trên đường rải rác vài chiếc xe chạy qua lại. Cảnh sát tựa hồ cũng biết đại chiến đã qua, cho nên đều thư giãn nghỉ ngơi, bắt đầu hút thuốc nói chuyện với nhau, bỗng nhiên nhìn thấy hơn mười chiếc mini Bus đi tới, liền phất tay dừng lại kiểm tra, nhìn thấy đều là thành viên Hắc bang địa phương, lòng có ký kết ngầm cho đi.
Một cảnh sát vừa được chuyển tới có chút khó hiểu, đặt câu hỏi với sếp:
- Sếp, xem tư thế bọn họ tựa hồ là đi nháo sự đấy, sao không ngăn cản bọn họ?
Cảnh sát lĩnh đội hút thuốc, nhàn nhạt nói:
- Đều là tai to mặt lớn địa phương, về sau ngẩng đầu không thấy cúi đầu cũng nhìn thấy, chúng ta không cần phải quá cứng nhắc.
Cảnh sát trẻ hiểu ra gật đầu, thật ra chuyện đêm nay là nhắm vào Đường Môn cùng Soái quân - những hắc bang đến từ bên ngoài, cho nên việc đi vào thành phố với những người địa phương dễ dàng hơn. Thật ra cảnh sát lĩnh đội còn chưa nói cho cậu ta biết, những thành viên xã hội đen địa phương này được qua là do cấp trên đồng ý, vào thành phố để giải quyết mâu thuẫn nội bộ.
Năm vị lão đại xã hội đen cười khẽ, nhẹ nhàng phất tay, đoàn xe phụt khói, dùng tốc độ cao nhất xuất phát. Tốc độ nhanh nên chỉ hơn mười phút, đoàn xe đến gần Phân đường Đường Môn tại Hàng Châu. Lúc này, các lão đại hạ lệnh giảm bớt tốc độ xe, chậm rãi tiến lên, cũng lệnh cho các anh em chuẩn bị tốt vũ khí.
Lúc tới gần Phân đường Đường Môn tại Hàng Châu, các lão đại thò đầu ra khỏi xe, đưa mắt xem thế nào, thấy bên trong đường khẩu đèn đuốc sáng trưng, còn có vài người đang thu dọn đồ đạc, hiển nhiên người của Đường môn còn chưa rút lui, trong lòng mừng rỡ, nhao nhao xuất ra bộ đàm, ra lệnh cho các đầu mục:
- Tiến công, toàn bộ tiến công!
Mệnh lệnh công kích vừa đưa ra, những chiếc xe mini bus dừng lại ven đường, sau đó, cửa xe đồng thời bị kéo ra, 300 bang chúng như là như thủy triều xông ra. Trong đêm tối mờ mịt, lại có vài ánh hàn quang lóe ra, hơn trăm bang chúng tiên phong không có gì trở ngại, trực tiếp xung phong liều chết đến trước cổng chính Đường Môn.
Mấy tên đệ tử Đường Môn kinh hô lui về đường khẩu.
Mấy trăm bang chúng địa phương thanh thế cực lớn, trực tiếp xung phong liều chết xông vào trong nội viện. Nội viện tràn ngập nước. Trong khi các lão đại còn đang thầm thấy may mắn vì mọi việc phát triển thuận lợi, đột nhiên, đèn đuốc trong Phân đường tắt rụi, lâm vào trong bóng tối. Trên lầu, vứt xuống mấy cái dây điện nghe tiếng “Rẹt, rẹt”, đám bang chúng chấn động, nhanh chân liền rút lui khỏi.
Nhưng tất cả đều đã đã quá muộn!
Dây điện rơi vào trong nước lập tức truyền dẫn dòng điện cực lớn, bang chúng dang chen chúc chạy trốn lập tức cảm thấy toàn thân tê liệt, còn kèm theo kịch liệt đau nhức đau, sau đó tiếng kêu rên. Một lát sau, nguồn điện mới bị cắt đứt, không đợi đám bang chúng tỉnh táo lại, trên lầu cùng sân nhỏ hai bên tiếng kêu giết nổi lên.
Tiếp theo, bang chúng Đường Môn mặc đồ đen như là mãnh hổ hạ sơn, lao ra từ trong bóng tối, đâm tới đám kẻ địch còn đang thất kinh. Trong hoàn cảnh toàn bộ đều là bóng tối, bọn họ dựa vào trí nhớ phương vị mà chém giết. Đao chém đầu tiên là mười tên đang cố gắng đứng dậy, sau đó đánh tới đám đang nằm lăn trên mặt đất.
Xuất kỳ bất ý, công kỳ bất bị!
Bang chúng Đường Môn đột nhiên giết ra khiến các lão đại biến sắc, nhưng cũng không hoảng hốt, thì ra Đường Môn có chuẩn bị, bọn họ không vội vàng, nhìn nhau vài lần, sau đó hướng hai trăm anh em còn lại cao giọng quát:
- Các anh em, tiêu diệt Đường Môn tạp chủng. Hôm nay bất kể ra sao cũng phải có dc Phân đường Đường Môn.
Chủ tướng bất loạn, các anh em phía dưới cũng rất nhanh trấn tĩnh lại. Dùng mười chiếc xe bật đèn chiếu sáng, các bang chúng còn lại rất nhanh xông lên cùng bang chúng Đường Môn giao chiến, hai bên không nói một lời thừa, tất cả sử dụng ra bản lĩnh xuất chúng, dùng ra võ nghệ toàn thân, trong đầu chỉ nghĩ làm sao để đẩy đối phương vào chỗ chết.
Trong sân Đường Môn, hai bên đao thương chém giết nhau thảm thiết.
Khương Trung nhìn qua tình hình chém giết, biết rõ các anh em còn có thể ngăn cản một lát, vì vậy giơ lên khảm đao, hướng 30 tên bang chúng tinh nhuệ sau lưng nói:
- Mọi người rút vũ khí, theo tôi đi giết mấy tên lão đại địa phương, để cho lũ tiểu nhân kia biết rõ Đường Môn cũng không phải quả hồng mềm muốn làm gì thì làm. Đi.
Nói xong, Khương Trung liền dẫn người bò xuống từ cửa sau của tầng lầu. Các lão đại hầu như tập trung vào tình cảnh bên trong, bên ngoài chỉ có mười anh em chịu trách nhiệm thủ vệ, cho nên Khương Trung dễ dàng chém vài tên địch, sau đó kéo một tên còn sống lên, lạnh lùng hỏi:
- Lão đại của chúng mày ở chỗ nào? Nói!
Nhìn qua, đao sáng loáng, người bang chúng này chỉ vào chiếc xe ô tô đỗ cách 50m, run rẩy trả lời:
- Ở đó, chiếc xe đỗ dưới đại thụ, trong xe.
Khương Trung gật đầu, khảm đao cắt cổ, người bang chúng này máu tươi văng khắp nơi, phơi thây đầu đường. Khương Trung nhìn qua chiếc ô tô màu đen, khóe miệng hiện lên vẻ âm tàn, giơ lên khảm đao sáng loáng, đối với thủ hạ xung quanh quát lớn:
- Các anh em, theo tôi đi giết bọn chúng!
Bang chúng Đường Môn hai bên hò hét, vận sức, hợp lực hướng đến xe của mấy lão đại xung phong. Bang chúng địa phương nhân số cũng không ít, bất quá đều giao chiến trong sân. Ngoài xe, chỉ có xe tổng cộng không đến bốn mươi người, hơn nữa sức chiến đấu so sánh với đám Khương Trung cũng chênh lệch hai cái cấp bậc.
Cho nên khi Khương Trung dẫn người đánh tới, bang chúng địa phương miễn cưỡng chống đỡ mấy cái thì bị giết chết tại chỗ. Khí thế bang chúng Đường Môn cũng bởi vậy thịnh tới cực điểm, toàn thể mọi người giương lên sức tấn công mạnh nhất. Lúc này, thủ vệ bang chúng địa phương bắt đầu dần dần ngăn cản không nổi, vội vàng báo nguy với các lão đại.
Trong nội viện, bang chúng Đường Môn chống đỡ không được, bị ép được liên tiếp bại lui, đúng, lúc ấy các lão đại chợt nghe tiếng chém giết sau lưng truyền tới, đang muốn thò đầu ra nhìn. Một gã tiểu đầu mục toàn thân là máu từ phía sau đã chạy tới, thở hổn hển nói ra:
- Đại ca, không xong, địch nhân đột nhiên giết ra từ phía sau chúng ta!
Nếu như không phải là bị dòng điện kích thương hơn trăm người, các lão đại đối phó đám người Khương Trung tự nhiên dư xài, nhưng hiện tại 200 bang chúng đã cùng đệ tử Đường Môn hỗn chiến, căn bản không rút ra được nhân lực ngăn cản đám Khương Trung đánh tới. Hơn mười tên hộ vệ rõ ràng ngăn không được bọn chúng, các lão đại sắc mặt trở nên ngưng trọng.
Từng lão đại bên người đều có hai ba tên thân tín, hơn nữa đều là tinh nhuệ trong tinh nhuệ, trong lúc cấp bách, ai cũng không bảo tồn thực lực, chỉ có đồng tâm hiệp lực mới có thể đánh thắng trận chiến này, vì vậy đem đám thân tín tụ tập lại, uy nghiêm hướng bọn hắn phân phó:
- Vây lên đi cầm chân bọn chúng!
Đám thân tín hưng phấn gật đầu, trong mắt lóe ra tia nóng bỏng hướng tới đám Khương Trung, ngoại trừ không biết Khương Trung lợi hại, quan trọng hơn là các lão đại đã nói qua, hành động đêm nay luận đầu người ban thưởng, mỗi đầu bang chúng Đường Môn tiền thưởng hai vạn, người cầm đầu tiền thưởng mười vạn, cho nên mỗi người chỉ nghĩ lên sân khấu kiếm chút ít tiền.
Dáng người Khương Trung thuộc dạng trung đẳng, nhưng thể trạng cũng coi như to lớn, đặc biệt là khi chạy giống như báo săn trong rừng rậm, khảm đao trong tay giống như hàm răng báo, chỉ thanh thế cũng đủ dọa người đấy. Nhìn thấy ông ta xông thẳng lại, bang chúng địa phương cũng không dám chống đỡ mũi nhọn, nhao nhao hướng hai bên né tránh.
Ai binh tất thắng , huống chi đám Khương Trung đã không có đường lui, nếu như không dốc sức liều mạng, toàn quân sẽ bị diệt ở Hàng Châu, những lão đại địa phương này đều là đám âm hiểm xảo trá, tuyệt sẽ không cho mình cơ hội sống sót rời đi, cho nên chỉ có giết ra đường máu mà đi.
quân đội đau thương vùng lên chiến đấu tất sẽ thắng lợi!
Đại bại, bang chúng Đường Môn không còn chút tâm lý phản kháng nào, cho nên cục diện hai bên chém giết lại trở thành một bên đồ sát. Chiến trường trở thành Địa Ngục. Quang Tử dẫn anh em tả xung hữu đột, chém như chém gà giết vịt, đao lên đao đao xuống, không phải rên la thì là nhát chém trí mạng.
Có một phần bang chúng Đường Môn nhanh trí chạy về phía nội thành, sau khi chạy đi được mấy km mới thở dốc. Thành phố đã ở trước mặt, cực độ vui sướng, kiếp nạn đã qua ngày vui sắp tới. Đột nhiên, tiếng hò hét chém giết truyền tới từ sau lưng, Soái quân đã đuổi tới, chúng vội chạy nhanh vào thành phố.
Chạy thêm chục mét, nhìn thấy trạm kiểm soát của cảnh sát thiết lập trên đường, trong lòng bang chúng Đường Môn càng vui vẻ, mồm lớn tiếng kêu gào các chú, các bác cảnh sát cứu mạng, chân thì phóng hết tốc lực. Trong mắt họ không hề có hình ảnh cảnh sát cầm loa lên, tay sĩ quan cảnh cáo:
- Đứng lại! Đứng lại!
- Bùm.
Tiếng súng vang lên. Viên đạn bắn trúng chiếc xe Jeep cảnh sát, khiến bang chúng Đường Môn kinh sợ muốn chết càng chạy nhanh về phía trước tìm kiếm sự bảo vệ. Cảnh sát càng sợ hãi, thấy bang chúng Đường Môn như thủy triểu tiến tới, tưởng bọn chúng tập kích mình.
Vì thế mấy chục cảnh sát hướng súng ra, tay sĩ quan lại cầm loa hét lớn:
- Dừng lại, dừng lại! Nếu không sẽ bắn.
Nhưng bang chúng Đường Môn nào có nghe được lời cảnh cáo của cảnh sát. Tiếng kêu thảm thiết phía sau khiến họ chỉ biết chạy về trước tìm đường sống, vì thế lớp sau đè lớp trước chạy tới đường vào thành phố.
Hành động của bang chúng Đường Môn khiến áp lực đè nặng xuống các cảnh sát. Bọn họ nhận được mệnh lệnh giữ vững tại đây không cho hung đồ vào thành phố, dám vượt qua trạm kiểm soát bắn chết toàn bộ.
Bọn họ có đao, còn không nghe cảnh cáo, chính là hung đồ.
- Bùm, bùm, bùm.
Tiếng súng lại vang lên, bắn thẳng vào mặt cảnh sát, vài cảnh sát suýt bị thương. Đám cảnh sát kiềm chế không được, nghĩ bang chúng Đường Môn đang khiêu khích. Sĩ quan giơ tay lên, chờ mấy trăm bang chúng còn cách mười mét, phất tay, gầm nhẹ:
- Nổ súng!
- Tạch, tạch, tạch!
Tiếng súng tiểu lien vang lên, họng súng khè lửa, viên đạn gào thét bắn vào người bang chúng Đường Môn, khiến đám bang chúng Đường Môn đang xông lên ngã xuống chồng chất lên nhau, trên người chí ít cũng hơn mười mết vết đạn, khói bay ra. Đây chính là phong cách của cảnh sát - hủy diệt mọi khả năng phản kháng.
Tên sĩ quan thở dài, dẫn vài người đi lên xem xét, nhìn thấy mấy tên còn thở, hoặc đang ngắc ngoải bắn thêm mấy phát, miễn cho kẻ địch phản kháng đồng quy vu tận. Một lúc sau, mấy trăm bang chúng Đường Môn đều trở thành tử thi. Mấy tên phía sau chạy tới, thấy vậy đều bỏ chạy tứ tán.
Sĩ quan cảnh sát khẽ nhíu mày, giơ súng lên bắn mấy tên phía xa.
Giết người, giết đến nghiện! Huống chi là giết người hợp pháp!
Mười một giờ khuya, hơn 4000 tên bang chúng Đường Môn cơ hồ toàn quân bị diệt, phơi thây trên chiến trường ngoài ngoại ô. Sóai quân cũng có 2000 người bị thương, 800 người chết trận. Cuộc chiến vô cùng khốc liệt. Nếu Sở Thiên không phát hiện, giết được Triệu Tử Long cùng quân phục kích của gã, sau đó lại chém chết Triệu Quát, thương vong khẳng định còn lớn hơn nhiều.
Trong chiến tranh không có ai là người thắng.
Nhìn chiến trường máu chảy thành sông, Sở Thiên khẽ thở dài, quay đầu lại, nói với Quang Tử:
- Anh Quang, để cho các anh em nhanh chóng quét dọn chiến trường, nhiều người chết như này, một khi tin tức bị truyền ra, chúng ta sống cũng không khá giả gì, dù gì nó cũng gây chấn động quá lớn. Mặt khác, anh điều người đưa người bị thương tới bệnh viện dã chiến cứu trị.
Sở Thiên biết đêm nay khó vào thành Hàng Châu, cho nên lệnh cho anh em Soái quân bỏ ra số tiền lớn mời các bác sĩ trong các bện viện nhỏ tới, nhanh chóng cứu chữa cho các anh em bị thương.
Quang Tử gật đầu, cầm khảm đao đi làm việc.
Cô Kiếm đi tới từ phía sau, thản nhiên nói:
- Bây giờ chúng ta nên làm gì?
Sở Thiên phía trong thành Hàng Châu, bình tĩnh trả lời:
- Đi tới phân đường Đường Môn tại Hàng Châu!
Cô Kiếm ngạc nhiên, hỏi:
- Bây giờ? Vì sao không đợi ngày mai mới đi vào?
Sở Thiên cười nhẹ, kéo lại thắt lưng nói:
- Đường Môn tại Hàng Châu chắc chắn đã thất bại, nhưng còn vài người cần bị giáo huấn, lúc trước mấy tên Lão đại địa phương phản bội, giờ không tát bọn chúng mấy phát, bọn chúng sẽ không thành thanh niên nghiêm túc được. Huống chi, em không biết Đường Đại Long có xử lý 2000 bang chúng Đường Môn kia không?
Cô Kiếm nghe Sở Thiên giải thích, gật đầu, thì ra Sở Thiên lo lắng Đường Đại Long thu 2000 tên bang chúng vào trướng của mình, đến lúc đó gã đã có thể muốn không phải nửa Hàng Châu, mà có đủ tư cách chiếm lấy toàn bộ Hàng Châu, trở lại làm một Đường Đại Long khi xưa, nhưng nhìn Sở Thiên vết thương đầy người, lo lắng nói:
- Thương thế của cậu?
Sở Thiên quay đầu nhìn bả vai, rồi nhìn thân thể mình. Toàn thân mấy chục vết thương lớn nhỏ, tuy rằng đã băng bó qua, nhưng vài chỗ còn có máu tươi rỉ ra, khiến người ta có cảm giác như đang nhìn một xác ướp, cười khổ nói:
- Mấy vết thương muốn lành phải tới bệnh viện mới được, vì vậy đi vào nội thành là lựa chọn sáng suốt nhất.
Cô Kiếm bất đắc dĩ gật đầu.
Phân đường Đường Môn tại Hàng Châu.
Khương Trung đứng ngồi không yên, đã mấy tiếng đồng hồ không thể liên lạc với Đường chủ Triệu, muốn phái mấy đệ tử Đường Môn ra ngoài thành quan sát, lại thấy toàn bộ các ngả đường đều bị cảnh sát thiết lập trạm kiểm soát, mà đường đi tới nơi quyết chiến có hẳn năm trạm. Tất cả những người tới đều bị nhắc nhở đi đường khác, bất kỳ ai cũng không được qua.
Chuyện không bình thường khiến gã cực kỳ lo lắng, gã nhanh chóng hành động; một bên tiếp tục phái cho thân tín đi dò la tin tức, một bên gọi điện về Thẩm Quyến gặp Đường Vinh. Tuy đêm khuya vắng người, nhưng gã tin tưởng Thiếu chủ còn chưa ngủ. Kết quả cuộc quyết chiến đêm nay được từng người trong Đường Môn mong chờ.
Bấm số rất nhanh, điện thoại truyền tới tiếng tang thương của Đường Vinh:
- Chú Trung, có phải quyết chiến tại Hàng Châu đã xảy ra chuyện?
Khương Trung cười khổ, lại không thể nói dối quân tình, vì thế chậm rãi đích nói:
- Thiếu chủ, không biết vì cái gì, chúng ta tạm thời không liên hệ được Đường chủ Triệu, cũng không có anh em nào trở về báo cáo tình hình chiến đấu, chúng ta cũng không cách nào phái ra anh em đi thăm dò tình huống, bởi vì cảnh sát đã thiết lập trạm kiểm soát chặt đứt các con đường đi ra ngoài.
Nghe thấy Khương Trung không thể liên lạc với chỉ huy chiến trường Hàng Châu, Đường Vinh kinh ngạc, tuy trong lòng cũng có lo lắng, nhưng trấn an:
- Bên người Đường chủ Triệu có hơn 4000 anh em, không thể có chuyện gì có thể xảy ra, dù sao Soái quân cũng chỉ có 3000 người, từ từ, chú vừa mới nói cái gì, cảnh sát thiết lập trạm kiểm soát?
Khương Trung kinh ngạc trước sự phản ứng của Thiếu chủ, cung kính trả lời:
- Đúng vậy! Có thể nói là giới nghiêm, cảnh sát nói là ổn định trị an!
Nghe đến đó, khuôn mặt Đường Vinh trở nên bi thương.
Thật lâu về sau, hắn cười khổ trả lời:
- Chú Trung, tôi và chú đều đã sơ xuất, vì sao Trung Ương lại phái người tới Hàng Châu ổn định trị an, là hành động nhằm bảo vệ an toàn, đoàn kết nhân dân? Chỉ sợ bọn họ đã sớm biết Soái quân sẽ tới Hàng Châu quyết chiến, cho nên phái chuyên viên am hiểu tình hình tới từ đầu, đến lúc đó dễ dàng áp chế tình hình.
- Xem ra Đường chủ Triệu lành ít dữ nhiều, nếu khi biết Soái quân từ xa tới Hàng Châu quyết chiến, tôi có thể liên hệ với hai người, vậy thì tốt, quá chủ quan rồi.
Khương Trung rất buồn phiền, nhưng vẫn trấn an tâm tình Đường Vinh:
- Thiếu chủ, tôi tin ông trời sẽ phù hộ Đường Môn, chuyện này sẽ không quá xấu, tuy rằng cảnh sát thiết lập trạm kiểm soát khắp nơi, nhưng cảnh sát chắc sẽ không thiên vị Soái quân, nếu không bọn họ đã sớm tới tìm chúng ta gây phiền toái, nhưng cho tới bây giờ chúng ta vẫn bình yên vô sự.
Đường Vinh không hết buồn chán, mở miệng hỏi:
- Chú Trung, trong tay chú còn bao nhiêu anh em?
Khương Trung vốn tham dự vào bàn kế hoạc tác chiến, cho nên không do dự trả lời:
- Còn hơn 2000 người, tôi cùng Triệu đường chủ từng thương lượng qua, nếu sau hai giờ quyết chiến không có phân ra thắng bại, sẽ mang 2000 người tiến vào trận đánh, nhưng tôi không thể liên lạc được với cậu ta, hơn nữa cảnh sát thiết lập trạm kiểm soát rất cẩn mật, cho nên tôi không xuất động.
- Thiếu chủ có muốn tôi đi giúp Đường chủ Triệu một tay? Hoặc là đi tiếp ứng bọn họ trở về?
Bây giờ, Đường Vinh đã không còn chút khinh thị nào với Sở Thiên, suy nghĩ cẩn thận là biết đại thế đã mất, Sở Thiên sớm đã có dự mưu, biến Hàng Châu thành mồ chôn đệ tử Đường Môn, Nếu Khương Trung không rời đi nhanh, chỉ sợ cũng phải chết trong tay Sở Thiên.
Để giảm bớt tổn thất, gã quyết đoán hạ lệnh:
- Chú Trung, chú mang theo hơn 2000 người của mình lập tức rời khỏi Hàng Châu, chạy theo hướng Tô Châu, cảnh sát tuy thiết lập trạm kiểm soát ngăn người vào, nhưng ra khỏi thành cũng không có nhiều trở ngại. Hành động ngay bây giờ, bất kể chuyện gì xảy ra, cũng không nên ở lại Hàng Châu, nhất định phải rời khỏi!
Kinh nghiệm nhiều năm giúp Đường Vinh đoán được trước mối họa.
Chương 611 - 2: Đêm Tàn Khốc
Nhóm dịch: Hội đâm thuê chém mướn
Sưu tầm by hoanghahdno1
Nguồn: Mê Truyện
Khương Trung ngây ngẩn cả người, một lát sau mới trả lời:
- Buông tha cho Hàng Châu? Chúng ta tiêu phí rất nhiều tâm huyết, hiện tại buông tha cho hay không quá sớm? Hơn nữa bọn Đường chủ Triệu sống chết không rõ, rời đi chẳng phải là khiến các anh em thất vọng đau khổ? Huống chi chúng ta có hai ngàn người, với bảo vệ cho Hàng Châu, Thiếu chủ, chúng ta có lẽ nên chờ xem tình hình thế nào đã?
Đường Vinh lắc đầu, chắc đinh đóng cột nói:
- Chú Trung, chúng ta đều xem thường Sở Thiên rồi, hiện tại tôi không giải thích được điều gì, chú cứ cho người rút khỏi Hàng Châu đã.
Nói xong, Đường Vinh liền cúp điện thoại. Khương Trung cầm điện thoại sững sờ, sau một lát mới hồi phục tinh thần lại, đang muốn gọi thủ hạ rút lui khỏi Hàng Châu, vài tên thủ hạ đỡ lấy hai người toàn thân là máu đi đến, định thần nhìn kỹ dĩ nhiên là Đại Hổ cùng Tiểu Long, vô cùng khiến sợ, vội đi tới hỏi:
- Chuyện gì đã xảy ra?
Vài tên bang chúng rót nước cho bọn họ, sau mấy lần hô hấp khó khăn, Đại Hổ đau buồn kêu lên:
- Hết rồi, hết thật rồi.
Khương Trung ngẩn người, như gặp ác mộng giữa ban ngày.
Tiểu Long mặt đầy mặt bi phẫn, nói năng lộn xộn bổ sung:
- Sở Thiên tự mình dẫn người công kích chúng ta, Đường chủ Triệu bị hắn giết rồi, kì binh chúng ta mai phục tại rừng cây cũng sớm bị Soái quân nhìn thấu, bọn Triệu Tử Long cũng lành ít dữ nhiều, cảnh sát cũng thiết lập trạm gác bắn chết anh em chúng ta, hơn bốn ngàn người không có mấy người sống sót.
Khương Trung há hốc miệng, thật đúng như Thiếu chủ dự đoán!
- Chúng ta là bò theo cống ngầm vào bên trong thành phố, Quản gia Khương, chúng ta thỉnh cầu ông dẫn các anh em báo thù cho Đường chủ Triệu a..., bọn chúng bây giờ là sư tử mỏi mệt, chém giết quy môlớn, chắc rằng Soái quân cũng còn lại không đến ngàn người rồi, hơn nữa tất cả đều mang thương thế. Chúng ta còn có 2000 anh em nữa, đủ giết hết bọn chúng.
Đại Hổ không hổ là thân tín Triệu Quát, lúc này còn có thể phán đoán rất lý trí.
Khương Trung kiên quyết lắc đầu, gã tin tưởng Sở Thiên sớm đã có đề phòng, vì vậy quyết đoán nói:
- Hiện tại cảnh sát khắp nơi, căn bản không cách nào hành động, Thiếu chủ chỉ thị chúng ta tiến về Tô Châu trước chờ khi tụ tập đầy đủ nhân thủ, lại đến đoạt lại Hàng Châu, báo thù cho Đường chủ Triệu cùng các anh em. Hiện tại, mọi người tranh thủ thời gian hành động.
Vài tên thân tín nhanh chóng lĩnh mệnh đi xử lý.
Trong mắt Đại Hổ cùng Tiểu Long hiện lên tuyệt vọng. Nhưng vẫn cầu khẩn nói:
- Tổng Khương, hiện tại là thời cơ tốt nhất để đưa kẻ địch vào chỗ chết a!
Khương Trung nhẹ nhàng thở dài, tự tay bọn họ nâng dậy, bình tĩnh khuyên giải nói:
- Đại Hổ, Tiểu Long, tôi hiểu tâm tình của các cậu, cũng biết tình cảm các cậu với Đường chủ Triệu. Nhưng bọn Sở Thiên chắc chắn có chuẩn bị, bọn chúng thậm chí còn nắm chắc đánh tan bốn ngàn anh em Đường Môn, chắc chắn cũng có biện pháp đối phó hai ngàn người còn lại.
- Khương Trung tôi không phải người sợ chết, nhưng phải chết có giá trị mới được, nếu như Sở Thiên đứng trước mặt tôi, tôi cam đoan liều chết cũng phải chặt đầu hắn để đền mạng cho mọi người. Nhưng hiện tại địch ta không rõ, chúng ta không thể vô cớ chịu chết, huống chi chúng ta đều bị Sở Thiên giết chết, tương lai ai sẽ báo thù cho Đường chủ Triệu?
Hiểu dùng tình, động dùng lý giúp Đại Hổ, Tiểu Long an tĩnh lại. Hai người lau khô nước mắt loạng choạng đứng dậy. Khương Trung đang muốn gọi bang chúng giúp bọn họ rời đi, lại có thân tín lảo đảo xông vào, mặt mũi tràn đầy kinh hoảng hô lên khiến Khương Trung vô cùng lo lắng:
- Tổng quản Khương, không, không xong!
Khiếp sợ hiện ra, Khương Trung xụ mặt xuống, hỏi:
- Là cháy nhà hay là Soái quân giết vào trong thành rồi hả?
Người thân tín này không có phát hiện thần sắc Khương Trung, sợ hãi trong lòng khiến gã không quản được nhiều như vậy. Nói năng lộn xộn trả lời:
- Cũng không đúng, đúng hơn là 2000 anh em đã xảy ra chuyện, tất cả bọn họ đều bị đau bụng đi tới bệnh viện, bác sĩ nói bị ngộ độc thức ăn rồi, phải lập tức cứu chữa, nếu không, chết chắc rồi!
Khương Trung tựa như pho tượng, ngu ngơ mà đứng.
Lúc này, Đường Đại Long chắp tay sau lưng, nhìn qua mấy Lão đại bang phái địa phương, thấy Triệu Hiến hỏi:
- Bang chúng Đường Môn đang được cứu chữa ở bệnh viện nào?
Triệu Hiến lau sạch mồ hôi, cẩn thận từng li từng tí trả lời:
- Dưới danh nghĩa Phi Long bang chữa trị tại bệnh viện Bình An, 2000 người tới bệnh viện đều chật ních rồi.
Đường Đại Long gật đầu, khẽ hừ nhẹ:
- Mày mua độc dược gì? Thuần túy chính là đồ giả. Vốn là muốn hạ độc chết người nhưng để cho bọn chúng rửa sạch dạ dày là không sao, may mà sai còn có thể sửa, nếu không tao còn không biết phủi sạch áo như thế nào, về sau làm việc phải cẩn thận một chút!
Triệu Hiến vội vàng mở miệng đáp lại:
- Vâng!
Ánh mắt Đường Đại Long lại chuyển dời đến trên người năm tên lão đại. Khí phách uy nghiêm làm cho bọn họ không rét mà run. Nhẹ nhàng phất tay. Triệu Hiến vội vàng mở đi tới cái tủ phía sau, mở ra năm cái ngăn tủ. Bên trong hiện ra sấp tiền đỏ chói, ít nhất cũng tới mấy triệu.
Các lão đại không hiểu nhìn lẫn nhau, thì thào đặt câu hỏi:
- Long gia, đây là?
Đường Đại Long móc ra cả sấp tiền mặt vung vẩy vài cái, nhàn nhạt nói:
- Đây là cho các vị phí vất vả, 5 triệu, mọi người dùng trước, hiện tại bắt đầu, gọi bang chúng của các người ra, để cho bọn họ nhổ các phân đường của Đường Môn Hàng Châu. Nhớ kỹ, chó gà không tha. Sau khi mọi chuyện thành công một lần nữa cho mọi người 5 triệu.
Mấy lão đại mừng rỡ như điên, xem ra lựa chọn của bản thân là chính xác. Long gia ra tay hào phóng, hơn xa so Soái quân cùng Đường Môn, về sau ngôi vua của thiên hạ do Đường Đại Long tới ngồi là chuyện rất khả quan. Vì vậy nghe được mệnh lệnh của ông ta thì vội vàng há miệng đáp ứng:
- Long gia yên tâm, chúng tôi cam đoan xử lý mọi chuyện thỏa đáng.
Đường Đại Long phất tay để cho bọn họ cầm tiền rời đi.
Chờ sau khi bọn họ rời đi hết, Đường Đại Long quay sang Trương Hiến bình tĩnh nói:
- Vừa rồi trách cứ, cậu không cần để ở trong lòng. Tôi muốn mượn cậu để khiến cho các vị lão đại tận tâm tận lực. Hiện tại, ở Hàng Châu không còn ai có thể để tôi tin tưởng được nữa, những tên lão đại này lại càng không thể tin, chỉ có cậu mới là người mà tôi tín nhiệm nhất.
Trương Hiến cảm kích đáp lại:
- Tạ Long gia hậu đãi!
Đường Đại Long mỉm cười, nhẹ nhàng vỗ vai của anh ta, nhàn nhạt nói:
- Tóm lại, về sau Đại Long có nửa Hàng Châu, cũng liền có thiên hạ của anh, tôi sẽ không bạc đãi anh. Dù sao ngày xưa đi theo của tôi các lão thần tử chết thì chết, tự lập môn hộ thì tự lập môn hộ, chỉ có anh đối với tôi không rời nửa bước.
Trương Hiến nhẹ nhàng thở dài. Mặt mũi tràn đầy kiên nghị đáp lại:
- Long gia đã từng đã cứu mạng chó của Trương Hiến. Cho nên cuộc đời này Trương Hiến đều nguyện ý vì Long gia bán mạng!
Lập tức lại hạ giọng nói:
- Long gia, trung cao tầng của Đường Môn đêm nay nhất định chạy ra khỏi Hàng Châu, mà 2000 bang chúng Đường Môn trúng độc khẳng định không thể đi theo, chúng ta hay là thu phục bọn chúng thành người của mình.
Trong lòng Đường Đại Long khẽ động, nhưng lập tức kiên quyết lắc đầu. Cười khổ mở miệng:
- Lòng tự tin của cậu rất lớn? Nếu như chúng ta không giết 2000 Đường Môn đệ tử kia. Không đến ba ngày, Sở Thiên sẽ đem thi thể của chúng ta vứt ra đầu đường, hoặc là đem cừu hận của Đường Môn chuyển lên người chúng ta, đến lúc đó, để cho chúng ta sống không bằng chết.
Trương Hiến khẽ gật đầu, nhưng vẫn đề nghị:
- Nếu như chúng ta bí mật làm?
Đường Đại Long nở nụ cười thoải mái, ý vị thâm trường nói:
- Chúng ta cũng đừng đùa với lửa, tên nhóc Sở Thiên không phải người thường, nếu không lúc trước ta cũng sẽ không bị hắn tịch thu gia sản, còn bị nhốt ở thủ đô. Chúng ta nên thành thật một chút a. Hắn để cho ta lá rụng về cội, còn để cho ta có được nửa cái Hàng Châu, nên thỏa mãn rồi.
Trương Hiến bất đắc dĩ gật đầu, cười khổ hỏi:
- Vậy làm sao bây giờ?
Trong mắt Đường Đại Long bắn ra sát cơ. Tay phải lại cầm lên phi tiêu bạc vuốt ve, lạnh lùng nói:
- Trước hừng đông, giết chết toàn bộ đệ tử Đường Môn trúng độc, sau đó đốt cháy toàn bộ bệnh viện. Nhớ kỹ, nếu như xảy ra chuyện ngoài ý muốn, tuyệt đối không để bị bắt hay bị giữ thứ gì có thể làm bằng chứng, hiểu chưa?
Trương Hiến rùng mình một cái, vội vàng lĩnh mệnh mà đi.
Phân đường Hàng Châu gần trăm bang chúng Đường Môn thu thập thỏa đáng. Khương Trung quay đầu nhìn đường khẩu vài lần rồi cười khổ, cảm giác thất lạc hiện lên. Mình mới đến vài ngày đã biến đổi nghiêng trời lệch đất rồi, không chỉ không giúp Triệu Quát đánh bại Soái quân, mà ngược lại còn bị người ta ép chạy khỏi Hàng Châu. Tư vị trong đó thật là khó chịu.... Sẽ có một ngày, ông mày muốn giết trở lại Hàng Châu! Thở ra vài hơi, Khương Trung đang muốn đi ra khỏi cửa lớn, tên thân tín bên cạnh nhịn không được, hạ thấp giọng hỏi:
- Tổng quản Khương, 2000 anh em ở bệnh viện phải làm sao bây giờ? Chẳng lẽ cứ đi như này mặc kệ bọn họ sao? Soái quân sau khi vào thành nhất định sẽ không bỏ qua bọn họ.
Mặt Khương Trung hiện lên vài phần đau buồn. Nhưng vẫn trấn định trả lời:
- Bọn họ đều ở bệnh viện chữa trị, Soái quân sẽ không xuống tay với bọn họ. Huống chi bọn họ hiện tại trúng độc hành động bất tiện, chúng ta cũng không cách nào để cho bọn họ đi theo a.... Yên tâm đi. Chờ chúng ta đến Tô Châu, nghĩ biện pháp tiếp ứng bọn họ.
Trong miệng trấn an mọi người, nhưng trong lòng lại không có chút tự tin.
Tên thân tín gật đầu, xem ra cũng chỉ có thể như thế thôi.
Đúng lúc này, bang chúng canh gác chạy tới, mặt mũi tràn đầy kinh hoảng khiến Khương Trung trong lòng run sợ, vì vậy tới trước lối ra quát hỏi:
- Có chuyện gì?
Bang chúng canh gác vội mở miệng nói:
- Tổng quản Khương, có không ít người đang đánh về phía đường khẩu chúng ta!
Khương Trung mặt tái mét, tay phải nắm chặt khảm đao, hỏi:
- Còn xa lắm không? Là ai?
Bang chúng canh gác thở chậm, trả lời dứt khoát:
- Hình như là người của các Hắc bang địa phương, nhân số đại khái 300 người, còn cách chúng ta hai con đường.
Tên thân tín rất kinh ngạc, hướng Khương Trung hỏi lại:
- Tổng quản Khương, có chúng biết chúng ta thảm bại, phái người đến trợ giúp chúng ta chống lại Soái quân?
Khương Trung hừ lạnh, khinh thường nói:
- Trợ giúp chúng ta? Chỉ sợ là tới giết chúng ta để lập công với Soái quân! Đám lão đại địa phương này đều không đáng tin, tất cả đều là dây leo trên tường, phương nào có lợi thì dựa vào phương đó. Chắc chắn bọn chúng đã nhìn thấy Soái quân tiêu diệt Đường chủ Triệu, cho nên mới tới bỏ đá xuống giếng.
Tên thân tín hơi bối rối, không kìm được hỏi tiếp:
- Bây giờ chúng ta phải làm sao?
Khương Trung giơ lên khảm đao, sinh ra ngạo khí:
- Hiện tại chạy trốn đã muộn, rất dễ bị bọn chúng cắn chết, hơn nữa cảnh sát tựa hồ cũng bị bọn chúng mua chuộc rồi, nếu không cũng sẽ không tùacute; bọn chúng hoành hành. Chúng ta không ngăn cản được Soái quân, nhưng vẫn có thể đối phó với đám ô hợp này, truyền lệnh, chúng ta phục kích bọn chúng!
Tên thân tín vội vàng gật đầu đi bố trí. Hơn trăm tên bang chúng Đường Môn toàn bộ ẩn vào trong bóng đêm.
Lúc này trời vừa rạng sáng, trên đường rải rác vài chiếc xe chạy qua lại. Cảnh sát tựa hồ cũng biết đại chiến đã qua, cho nên đều thư giãn nghỉ ngơi, bắt đầu hút thuốc nói chuyện với nhau, bỗng nhiên nhìn thấy hơn mười chiếc mini Bus đi tới, liền phất tay dừng lại kiểm tra, nhìn thấy đều là thành viên Hắc bang địa phương, lòng có ký kết ngầm cho đi.
Một cảnh sát vừa được chuyển tới có chút khó hiểu, đặt câu hỏi với sếp:
- Sếp, xem tư thế bọn họ tựa hồ là đi nháo sự đấy, sao không ngăn cản bọn họ?
Cảnh sát lĩnh đội hút thuốc, nhàn nhạt nói:
- Đều là tai to mặt lớn địa phương, về sau ngẩng đầu không thấy cúi đầu cũng nhìn thấy, chúng ta không cần phải quá cứng nhắc.
Cảnh sát trẻ hiểu ra gật đầu, thật ra chuyện đêm nay là nhắm vào Đường Môn cùng Soái quân - những hắc bang đến từ bên ngoài, cho nên việc đi vào thành phố với những người địa phương dễ dàng hơn. Thật ra cảnh sát lĩnh đội còn chưa nói cho cậu ta biết, những thành viên xã hội đen địa phương này được qua là do cấp trên đồng ý, vào thành phố để giải quyết mâu thuẫn nội bộ.
Năm vị lão đại xã hội đen cười khẽ, nhẹ nhàng phất tay, đoàn xe phụt khói, dùng tốc độ cao nhất xuất phát. Tốc độ nhanh nên chỉ hơn mười phút, đoàn xe đến gần Phân đường Đường Môn tại Hàng Châu. Lúc này, các lão đại hạ lệnh giảm bớt tốc độ xe, chậm rãi tiến lên, cũng lệnh cho các anh em chuẩn bị tốt vũ khí.
Lúc tới gần Phân đường Đường Môn tại Hàng Châu, các lão đại thò đầu ra khỏi xe, đưa mắt xem thế nào, thấy bên trong đường khẩu đèn đuốc sáng trưng, còn có vài người đang thu dọn đồ đạc, hiển nhiên người của Đường môn còn chưa rút lui, trong lòng mừng rỡ, nhao nhao xuất ra bộ đàm, ra lệnh cho các đầu mục:
- Tiến công, toàn bộ tiến công!
Mệnh lệnh công kích vừa đưa ra, những chiếc xe mini bus dừng lại ven đường, sau đó, cửa xe đồng thời bị kéo ra, 300 bang chúng như là như thủy triều xông ra. Trong đêm tối mờ mịt, lại có vài ánh hàn quang lóe ra, hơn trăm bang chúng tiên phong không có gì trở ngại, trực tiếp xung phong liều chết đến trước cổng chính Đường Môn.
Mấy tên đệ tử Đường Môn kinh hô lui về đường khẩu.
Mấy trăm bang chúng địa phương thanh thế cực lớn, trực tiếp xung phong liều chết xông vào trong nội viện. Nội viện tràn ngập nước. Trong khi các lão đại còn đang thầm thấy may mắn vì mọi việc phát triển thuận lợi, đột nhiên, đèn đuốc trong Phân đường tắt rụi, lâm vào trong bóng tối. Trên lầu, vứt xuống mấy cái dây điện nghe tiếng “Rẹt, rẹt”, đám bang chúng chấn động, nhanh chân liền rút lui khỏi.
Nhưng tất cả đều đã đã quá muộn!
Dây điện rơi vào trong nước lập tức truyền dẫn dòng điện cực lớn, bang chúng dang chen chúc chạy trốn lập tức cảm thấy toàn thân tê liệt, còn kèm theo kịch liệt đau nhức đau, sau đó tiếng kêu rên. Một lát sau, nguồn điện mới bị cắt đứt, không đợi đám bang chúng tỉnh táo lại, trên lầu cùng sân nhỏ hai bên tiếng kêu giết nổi lên.
Tiếp theo, bang chúng Đường Môn mặc đồ đen như là mãnh hổ hạ sơn, lao ra từ trong bóng tối, đâm tới đám kẻ địch còn đang thất kinh. Trong hoàn cảnh toàn bộ đều là bóng tối, bọn họ dựa vào trí nhớ phương vị mà chém giết. Đao chém đầu tiên là mười tên đang cố gắng đứng dậy, sau đó đánh tới đám đang nằm lăn trên mặt đất.
Xuất kỳ bất ý, công kỳ bất bị!
Bang chúng Đường Môn đột nhiên giết ra khiến các lão đại biến sắc, nhưng cũng không hoảng hốt, thì ra Đường Môn có chuẩn bị, bọn họ không vội vàng, nhìn nhau vài lần, sau đó hướng hai trăm anh em còn lại cao giọng quát:
- Các anh em, tiêu diệt Đường Môn tạp chủng. Hôm nay bất kể ra sao cũng phải có dc Phân đường Đường Môn.
Chủ tướng bất loạn, các anh em phía dưới cũng rất nhanh trấn tĩnh lại. Dùng mười chiếc xe bật đèn chiếu sáng, các bang chúng còn lại rất nhanh xông lên cùng bang chúng Đường Môn giao chiến, hai bên không nói một lời thừa, tất cả sử dụng ra bản lĩnh xuất chúng, dùng ra võ nghệ toàn thân, trong đầu chỉ nghĩ làm sao để đẩy đối phương vào chỗ chết.
Trong sân Đường Môn, hai bên đao thương chém giết nhau thảm thiết.
Khương Trung nhìn qua tình hình chém giết, biết rõ các anh em còn có thể ngăn cản một lát, vì vậy giơ lên khảm đao, hướng 30 tên bang chúng tinh nhuệ sau lưng nói:
- Mọi người rút vũ khí, theo tôi đi giết mấy tên lão đại địa phương, để cho lũ tiểu nhân kia biết rõ Đường Môn cũng không phải quả hồng mềm muốn làm gì thì làm. Đi.
Nói xong, Khương Trung liền dẫn người bò xuống từ cửa sau của tầng lầu. Các lão đại hầu như tập trung vào tình cảnh bên trong, bên ngoài chỉ có mười anh em chịu trách nhiệm thủ vệ, cho nên Khương Trung dễ dàng chém vài tên địch, sau đó kéo một tên còn sống lên, lạnh lùng hỏi:
- Lão đại của chúng mày ở chỗ nào? Nói!
Nhìn qua, đao sáng loáng, người bang chúng này chỉ vào chiếc xe ô tô đỗ cách 50m, run rẩy trả lời:
- Ở đó, chiếc xe đỗ dưới đại thụ, trong xe.
Khương Trung gật đầu, khảm đao cắt cổ, người bang chúng này máu tươi văng khắp nơi, phơi thây đầu đường. Khương Trung nhìn qua chiếc ô tô màu đen, khóe miệng hiện lên vẻ âm tàn, giơ lên khảm đao sáng loáng, đối với thủ hạ xung quanh quát lớn:
- Các anh em, theo tôi đi giết bọn chúng!
Bang chúng Đường Môn hai bên hò hét, vận sức, hợp lực hướng đến xe của mấy lão đại xung phong. Bang chúng địa phương nhân số cũng không ít, bất quá đều giao chiến trong sân. Ngoài xe, chỉ có xe tổng cộng không đến bốn mươi người, hơn nữa sức chiến đấu so sánh với đám Khương Trung cũng chênh lệch hai cái cấp bậc.
Cho nên khi Khương Trung dẫn người đánh tới, bang chúng địa phương miễn cưỡng chống đỡ mấy cái thì bị giết chết tại chỗ. Khí thế bang chúng Đường Môn cũng bởi vậy thịnh tới cực điểm, toàn thể mọi người giương lên sức tấn công mạnh nhất. Lúc này, thủ vệ bang chúng địa phương bắt đầu dần dần ngăn cản không nổi, vội vàng báo nguy với các lão đại.
Trong nội viện, bang chúng Đường Môn chống đỡ không được, bị ép được liên tiếp bại lui, đúng, lúc ấy các lão đại chợt nghe tiếng chém giết sau lưng truyền tới, đang muốn thò đầu ra nhìn. Một gã tiểu đầu mục toàn thân là máu từ phía sau đã chạy tới, thở hổn hển nói ra:
- Đại ca, không xong, địch nhân đột nhiên giết ra từ phía sau chúng ta!
Nếu như không phải là bị dòng điện kích thương hơn trăm người, các lão đại đối phó đám người Khương Trung tự nhiên dư xài, nhưng hiện tại 200 bang chúng đã cùng đệ tử Đường Môn hỗn chiến, căn bản không rút ra được nhân lực ngăn cản đám Khương Trung đánh tới. Hơn mười tên hộ vệ rõ ràng ngăn không được bọn chúng, các lão đại sắc mặt trở nên ngưng trọng.
Từng lão đại bên người đều có hai ba tên thân tín, hơn nữa đều là tinh nhuệ trong tinh nhuệ, trong lúc cấp bách, ai cũng không bảo tồn thực lực, chỉ có đồng tâm hiệp lực mới có thể đánh thắng trận chiến này, vì vậy đem đám thân tín tụ tập lại, uy nghiêm hướng bọn hắn phân phó:
- Vây lên đi cầm chân bọn chúng!
Đám thân tín hưng phấn gật đầu, trong mắt lóe ra tia nóng bỏng hướng tới đám Khương Trung, ngoại trừ không biết Khương Trung lợi hại, quan trọng hơn là các lão đại đã nói qua, hành động đêm nay luận đầu người ban thưởng, mỗi đầu bang chúng Đường Môn tiền thưởng hai vạn, người cầm đầu tiền thưởng mười vạn, cho nên mỗi người chỉ nghĩ lên sân khấu kiếm chút ít tiền.
Dáng người Khương Trung thuộc dạng trung đẳng, nhưng thể trạng cũng coi như to lớn, đặc biệt là khi chạy giống như báo săn trong rừng rậm, khảm đao trong tay giống như hàm răng báo, chỉ thanh thế cũng đủ dọa người đấy. Nhìn thấy ông ta xông thẳng lại, bang chúng địa phương cũng không dám chống đỡ mũi nhọn, nhao nhao hướng hai bên né tránh.
Ai binh tất thắng , huống chi đám Khương Trung đã không có đường lui, nếu như không dốc sức liều mạng, toàn quân sẽ bị diệt ở Hàng Châu, những lão đại địa phương này đều là đám âm hiểm xảo trá, tuyệt sẽ không cho mình cơ hội sống sót rời đi, cho nên chỉ có giết ra đường máu mà đi.
quân đội đau thương vùng lên chiến đấu tất sẽ thắng lợi!
/781
|