Đường Vinh chắp tay sau lưng đi ra ngoài.
Nhưng khi gần ra cửa thì bất chợt ngừng lại, quay đầu nói:
- Tuy nhiên, vì lý do an toàn, vẫn cần cậu âm thầm bảo hộ Thiên Ngạo và Đường chủ Phương, cho dù tấn công Trịnh Châu lại toàn quân bị diệt, cũng không thể để bọn họ có bất kỳ sơ xuất nào! Hiểu chứ!
Liệt Dực không biểu lộ gì, chậm rãi đáp lại:
- Được!
Thủ đô, hoa viên Tiềm Long.
Sở Thiên uể oải nằm trên giường, cánh tay phải cầm chén trà còn hơi run run. Hoắc Vô Túy giống như đứa trẻ làm sai việc gì, tay ôm đầu gối, gục đầu xuống không nói gì, trầm mặc hồi lâu, Sở Thiên phá sự yên lặng, thản nhiên nói:
- Hoắc Vô Túy, em lặp lại lời vừa nãy cho anh một lần nữa.
Hoắc Vô Túy giống như một con nhím bị chọc giận xù lông lên, nhảy xuống giường quát:
- Nói mười lần cũng thế, bổn tiểu thư không có mang thai, đó là lừa anh tới cứu tôi đấy!
Sau khi trở lại Thủ đô, Sở Thiên gọi bác sĩ tới kiểm tra cho Hoắc Vô Túy, thuận tiện an thai, việc Hoắc Vô Túy mang thai giả sắp bị lộ, so sánh với việc bị vạch trần, không bằng chủ động thừa nhận, vì thế cười hì hì thẳng thắn nói với Sở Thiên, kết quả là bị hắn hung hăng ném lên giường, còn đem Sở Thiên chọc giận bán tử bất hoạt.
Nhìn bộ dạng Hoắc Vô Túy giống như lợn chết không sợ nước sôi, Sở Thiên phẫn nộ, bất đắc dĩ, cười khổ nói:
- Thực hận không thể đem bán em vào trong kỹ viện!
Hoắc Vô Túy chống nạnh, khinh thường nói:
- Bổn tiểu thư vào kỹ viện cũng là danh bài số một!
Sở Thiên phủi quần áo đứng dậy, lạnh lùng nói:
- Hoắc đầu bài, về sau ít gây chuyện cho anh, nếu còn đùa quá trớn một lần nữa, anh sẽ đuổi em về Hoắc gia, em cứ yên tâm, đến lúc đó anh tuyệt sẽ không đi cứu em nữa đâu!
Nói xong, Sở Thiên liền đi ra ngoài cửa, đi được vài bước liền dừng lại, chậm rãi nói:
- Bây giờ, anh không thể phân biệt được lời của em là thật hay nói dỗi nữa, cho nên anh sẽ để bác sĩ tới kiểm tra, viết giấy khám sức khỏe, mọi ngưới sẽ an tâm hơn, mẹ em cũng không cần lo lắng cho sự an nguy của em nữa!
Hoắc Vô Túy không chút khách khí nói thẳng:
- Em và bà ta đã đoạt tuyệt quan hệ!
Sở Thiên khẽ hừ một tiếng, nói:
- Ngu xuẩn!
Mười lăm phút, hai nữ bác sĩ tư tới hoa viên Tiềm Long kiểm tra cho Hoắc Vô Túy, mà Sở Thiên lại ngồi ở phòng khách xem thời sự trên TV. Chương trình đang phát tuyên ngôn dư nghiệt Pháp Luân công, ở nước ngoài làm hoạt động để “Thức tỉnh” ý thức dân chủ của nhân dân Thiên Triều.
Sở Thiên lắc đầu: Thật sự là người không có não!
Hết 30 phút chương trình thời sự, hai nữ bác sĩ cũng đã kiểm tra xong, sau khi cẩn thận đóng cửa phòng ngủ, cầm tờ giấy khám sức khỏe, vui vẻ tới trước mặt Sở Thiên, nói:
- Thiếu soái, chúc mừng, Hoắc tiểu thư có tin vui, rất có thể là thai Long Phượng! Khi nào có thể cho chúng tôi ăn kẹo mừng đây?
Bộp! Điều khiển từ xa rơi xuống mặt đất.
Sở Thiên như bị sét đánh bên tai, lập tức mừng rỡ như điên tiêu sái vài vòng, nói với hai nữ bác sĩ:
- Tốt! Thật tốt quá! Hai người quay về thu dọn đồ đạc, hôm nay bắt đầu tới ở hoa viên Tiềm Long, chuyên môn chăm sóc Hoắc Vô Túy cho tôi! Không biết bà cô kia muốn làm gì nữa?
Thật ra Sở Thiên hiểu lầm Hoắc Vô Túy, bởi vì Hoắc Vô Túy quả thật không biết mình mang thai, vài lần mây mưa thất thường đều là an toàn, chỉ có lúc tiêu hồn trên xe, là đao thật thương thật, nhưng có ai ngờ lần đó gieo xuống được hạt giống đâu? Khó trúng như vậy, lại trúng?
Lúc này miệng Hoắc Vô Túy cũng thành hình chữ “O”.
Con bà nó! Bổn tiểu thư thành bà lớn rồi.
Trong khi ở Sở Thiên Thủ đô đang cực kỳ vui sướng thì Phương Tuấn cũng triển khai hành động.
Để tăng khả năng đột kích bất ngờ giành chiến thắng, cũng để ẩn dấu thực lực, Phương Tuấn không cho thuộc hạ sử dụng máy bay hay xe khách đi tới Trịnh Châu, mà là thông qua quan hệ trốn trong toa xe lửa chở than. Mười mấy toa xe đen tuyền thẳng tiến Trịnh Châu, khi chưa nhận mệnh lệnh tiến công tất cả không được bại lộ chính mình.
Phải nói, điều động của Đường Môn coi như rất thành công, tận tối hôm đó Sở Thiên mới nhận được tin tình báo, vì thế vội vàng gọi điện thoại cho Quang Tử, nhưng lúc này Quang Tử không ở Trịnh Châu, mà đang xử lý một số việc ở Khai Phong, cho nên nhận được mệnh lệnh cảnh giới của Sở Thiên, liền gọi về cho phân đường chủ tại Trịnh Châu.
Phân đường chủ của Soái quân tại Trịnh Châu tên là Đỗ Kiếm Minh, là một người đàn ông thiết huyết vùng Đông Bắc. Khi anh ta nhận được mệnh lệnh chiến đấu của Quang Tử rất sửng sốt, tại sao thuộc hạ không có ai báo cáo việc bang chúng Đường Môn tiến vào Trịnh Châu? Vì vậy, một mặt phái thuộc hạ thân tín đi thăm dò, mặt khác lệnh cho các cứ điểm đề cao cảnh giác, phòng ngừa bang chúng Đường Môn tập kích.
Nhưng Soái quân vừa mới thắng lớn ở Hàng Châu, Trịnh Châu lại là thành thị quan trọng mà Soái quân bảo vệ chắc chắn, cho nên tất cả trên dưới đều không có sự lơi lỏng. Hơn nữa, bọn họ cũng không sợ hãi Đường Môn tập kích, hơn ngàn Soái quân chỉ cần chặn lại vài đợt tấn công, thì có thể điều người từ Khai Phong, Lạc Dương và những nơi khác tới vây giết.
Chỉ là bọn họ thật không ngờ, Đường Môn phái đến hai ngàn người, còn có trăm tên sát thủ.
Mục tiêu của bọn chúng: Soái quân Trịnh Châu, khách sạn Phong Vân.
Đây là nơi Soái quân tiêu phí vài trăm triệu để hoàn thành, là nơi tụ tập để giải trí và ăn uống, càng hấp dẫn người hơn là khách sạn Phong Vân có sòng bạc ngầm. Đây chính là cơ sở kinh tế quan trọng nhất của Soái quân ở Trịnh Châu. Vốn tại đây có trăm anh em Soái quân bảo vệ, hôm nay nhận được tín hiệu cảnh báo số người tăng lên tới hai trăm anh em.
Đêm khuya vắng người, Phương Tuấn truyền đạt mệnh lệnh công kích, bang chúng Đường Môn đi ra từ toa xe lửa bẩn thỉu. Mười mấy giờ nghẹn khuất không những không khiến họ mỏi mệt, mà tinh lực còn rất dồi dào. Lên chật kín ba mươi chiếc xe tải, hai mươi chiếc xe riêng chở khách, còn còn tám chiếc xe con nối đuôi nhau tới khách sạn Phong Vân.
Hơn 10 phút sau, 2000 bang chúng Đường Môn chui ra từ cửa xe, mỗi người đều mặc một bộ đồ đen, tay buộc khăn đen để phân kiệt. Đồng loạt cầm Khai Sơn Đao trong tay, mũi đao sắc nhọn sáng như tuyết dưới ánh trăng, ánh sáng lạnh lẽo tràn ngập, sát khí tụ tập bao phủ khách sạn Phong Vân.
Bảo vệ ngoài cửa thấy thế thì sợ hãi vô cùng, vội gọi điện xin trợ giúp. Không bao lâu sau, hai trăm anh em Soái quân đã xuất hiện, trong tay bọn họ cầm khảm đao, sau khi đi qua cửa chính, khách sạn cũng bắt đầu đóng cánh cửa lại, không phải không để ý tới sự sống chết của anh em Soái quân, mà cần làm giảm tổn thất xuống mức thấp nhất, hơn nữa những người có thể chiến đấu của khách sạn đều đã đi ra ngoài.
- Giết!
Phương Tuấn thản nhiên hạ lệnh.
Gã vừa dứt lời, bang chúng Đường Môn bên cạnh như mãnh hổ xuống núi, gào rú ầm ĩ xông lên chém giết. Cánh tay giơ lên cao cao, vận sức toàn thân, hung tợn bổ Khai Sơn Đao xuống. Các anh em Soái quân cũng không cam chịu yếu thế, nhấc khảm đao lên nghênh đón.
“Đang đang”! Âm thanh hai đao bổ vào nhau không ngừng vang lên, theo đó cũng có không ít tiếng kêu thảm thiết vang lên.
Chém giết từ trước đến nay vốn rất tàn khốc, huống chi là chém giết quy môlớn. Hơn ngàn bang chúng Đường Môn dựa theo kế hoạch công kích khu vực quan trọng của Soái quân, tuy rằng Soái quân đã có sự chuẩn bị, nhưng đối mặt với hơn ngàn người vẫn lực bất tòng tâm. Tiếng chuông điện thoạt kịch liệt vang lên tại Phân đường Trịnh Châu, Đỗ Kiếm Minh mặc quần đùi vội lao ra từ trong phòng.
Gọi vài cuộc điện thoại mới thở phào nhẹ nhõm, không bao lâu sau, khắp phố lớn ngõ nhỏ của Trịnh Châu đầy bóng người di chuyển, vừa mới bắt đầu, là mấy người đi ra, tiếp theo, càng lúc càng đông, rất nhanh, gần như đem đường phố đều chật ních, 800 Soái quân tụ tập chạy tới nơi bị tập kích, có xu thế bao phủ Đường Môn.
Nhìn tình thế hỗn loạn, trong mắt Đường Thiên Ngạo có vài phần hưng phấn, hướng Phương Tuấn thỉnh cầu:
- Đường chủ Phương, tôi cũng đi ra ngoài giết vài người.
Phương Tuấn châm thuốc lá, đè bả vai Đường Thiên Ngạo, cười nói:
- Không vội, tôi để lại cá lớn cho cậu!
Đường Thiên Ngạo hơi ngơ ngác, nhưng vẫn gật đầu.
Hút hết nửa điếu thuốc, Phương Tuấn nhìn thấy Đường Môn đang chiếm hết ưu thế, khóe miệng hiện lên nụ cười, kêu lên thân tín thản nhiên dặn dò:
- Để 500 anh em ngừng chém giết, trận địa sẵn sàng đón chi viện của địch. Nhớ kỹ, bất kể đối phương đến bao nhiêu người, đều phải chặn đánh kéo dài 60 phút cho tôi!
Lập tức hướng Đường Thiên Ngạo cười nói:
- Bây giờ, chúng ta sẽ đánh lén Phân đường của Soái quân!
Trong mắt Đường Thiên Ngạo lửa bốc lên hừng hực.
Vì thế, hai mươi chiếc xe khách cùng với tám chiếc xe con theo Phương Tuấn lặng lẽ rời khỏi. Người trong xe mới là tinh nhuệ của Đường Môn và Diệp Gia, mặc dù mới khoảng ba trăm người, nhưng Phương Tuấn tin chắc có thể nuốt Phân đường Trịnh Châu, sau đó lại tiến công Soái quân đã quần long vô thủ, nhất định có thể lấy được chiến quả thật lớn.
Chiêu dương đông kích tây này, gã đã tính toán từ lâu.
Đỗ Kiêm Minh đi tới đi lui tại đường khẩu.
Khách sạn Phong Vân không ngừng truyền đến chiến báo, đầu tiên là 200 anh em đóng quân tại đó không ngăn cản nổi, viện quân điều tới cũng không giải quyết được trận chiến đấu, đến tận bây giờ anh ta mới cảm giác được chuyện này rất trọng đại, kẻ địch hạ vốn lớn mà tới, cho nên anh ta điều hơn phân nửa bang chúng của Đường khẩu ra ngoài.
Nhưng khi gần ra cửa thì bất chợt ngừng lại, quay đầu nói:
- Tuy nhiên, vì lý do an toàn, vẫn cần cậu âm thầm bảo hộ Thiên Ngạo và Đường chủ Phương, cho dù tấn công Trịnh Châu lại toàn quân bị diệt, cũng không thể để bọn họ có bất kỳ sơ xuất nào! Hiểu chứ!
Liệt Dực không biểu lộ gì, chậm rãi đáp lại:
- Được!
Thủ đô, hoa viên Tiềm Long.
Sở Thiên uể oải nằm trên giường, cánh tay phải cầm chén trà còn hơi run run. Hoắc Vô Túy giống như đứa trẻ làm sai việc gì, tay ôm đầu gối, gục đầu xuống không nói gì, trầm mặc hồi lâu, Sở Thiên phá sự yên lặng, thản nhiên nói:
- Hoắc Vô Túy, em lặp lại lời vừa nãy cho anh một lần nữa.
Hoắc Vô Túy giống như một con nhím bị chọc giận xù lông lên, nhảy xuống giường quát:
- Nói mười lần cũng thế, bổn tiểu thư không có mang thai, đó là lừa anh tới cứu tôi đấy!
Sau khi trở lại Thủ đô, Sở Thiên gọi bác sĩ tới kiểm tra cho Hoắc Vô Túy, thuận tiện an thai, việc Hoắc Vô Túy mang thai giả sắp bị lộ, so sánh với việc bị vạch trần, không bằng chủ động thừa nhận, vì thế cười hì hì thẳng thắn nói với Sở Thiên, kết quả là bị hắn hung hăng ném lên giường, còn đem Sở Thiên chọc giận bán tử bất hoạt.
Nhìn bộ dạng Hoắc Vô Túy giống như lợn chết không sợ nước sôi, Sở Thiên phẫn nộ, bất đắc dĩ, cười khổ nói:
- Thực hận không thể đem bán em vào trong kỹ viện!
Hoắc Vô Túy chống nạnh, khinh thường nói:
- Bổn tiểu thư vào kỹ viện cũng là danh bài số một!
Sở Thiên phủi quần áo đứng dậy, lạnh lùng nói:
- Hoắc đầu bài, về sau ít gây chuyện cho anh, nếu còn đùa quá trớn một lần nữa, anh sẽ đuổi em về Hoắc gia, em cứ yên tâm, đến lúc đó anh tuyệt sẽ không đi cứu em nữa đâu!
Nói xong, Sở Thiên liền đi ra ngoài cửa, đi được vài bước liền dừng lại, chậm rãi nói:
- Bây giờ, anh không thể phân biệt được lời của em là thật hay nói dỗi nữa, cho nên anh sẽ để bác sĩ tới kiểm tra, viết giấy khám sức khỏe, mọi ngưới sẽ an tâm hơn, mẹ em cũng không cần lo lắng cho sự an nguy của em nữa!
Hoắc Vô Túy không chút khách khí nói thẳng:
- Em và bà ta đã đoạt tuyệt quan hệ!
Sở Thiên khẽ hừ một tiếng, nói:
- Ngu xuẩn!
Mười lăm phút, hai nữ bác sĩ tư tới hoa viên Tiềm Long kiểm tra cho Hoắc Vô Túy, mà Sở Thiên lại ngồi ở phòng khách xem thời sự trên TV. Chương trình đang phát tuyên ngôn dư nghiệt Pháp Luân công, ở nước ngoài làm hoạt động để “Thức tỉnh” ý thức dân chủ của nhân dân Thiên Triều.
Sở Thiên lắc đầu: Thật sự là người không có não!
Hết 30 phút chương trình thời sự, hai nữ bác sĩ cũng đã kiểm tra xong, sau khi cẩn thận đóng cửa phòng ngủ, cầm tờ giấy khám sức khỏe, vui vẻ tới trước mặt Sở Thiên, nói:
- Thiếu soái, chúc mừng, Hoắc tiểu thư có tin vui, rất có thể là thai Long Phượng! Khi nào có thể cho chúng tôi ăn kẹo mừng đây?
Bộp! Điều khiển từ xa rơi xuống mặt đất.
Sở Thiên như bị sét đánh bên tai, lập tức mừng rỡ như điên tiêu sái vài vòng, nói với hai nữ bác sĩ:
- Tốt! Thật tốt quá! Hai người quay về thu dọn đồ đạc, hôm nay bắt đầu tới ở hoa viên Tiềm Long, chuyên môn chăm sóc Hoắc Vô Túy cho tôi! Không biết bà cô kia muốn làm gì nữa?
Thật ra Sở Thiên hiểu lầm Hoắc Vô Túy, bởi vì Hoắc Vô Túy quả thật không biết mình mang thai, vài lần mây mưa thất thường đều là an toàn, chỉ có lúc tiêu hồn trên xe, là đao thật thương thật, nhưng có ai ngờ lần đó gieo xuống được hạt giống đâu? Khó trúng như vậy, lại trúng?
Lúc này miệng Hoắc Vô Túy cũng thành hình chữ “O”.
Con bà nó! Bổn tiểu thư thành bà lớn rồi.
Trong khi ở Sở Thiên Thủ đô đang cực kỳ vui sướng thì Phương Tuấn cũng triển khai hành động.
Để tăng khả năng đột kích bất ngờ giành chiến thắng, cũng để ẩn dấu thực lực, Phương Tuấn không cho thuộc hạ sử dụng máy bay hay xe khách đi tới Trịnh Châu, mà là thông qua quan hệ trốn trong toa xe lửa chở than. Mười mấy toa xe đen tuyền thẳng tiến Trịnh Châu, khi chưa nhận mệnh lệnh tiến công tất cả không được bại lộ chính mình.
Phải nói, điều động của Đường Môn coi như rất thành công, tận tối hôm đó Sở Thiên mới nhận được tin tình báo, vì thế vội vàng gọi điện thoại cho Quang Tử, nhưng lúc này Quang Tử không ở Trịnh Châu, mà đang xử lý một số việc ở Khai Phong, cho nên nhận được mệnh lệnh cảnh giới của Sở Thiên, liền gọi về cho phân đường chủ tại Trịnh Châu.
Phân đường chủ của Soái quân tại Trịnh Châu tên là Đỗ Kiếm Minh, là một người đàn ông thiết huyết vùng Đông Bắc. Khi anh ta nhận được mệnh lệnh chiến đấu của Quang Tử rất sửng sốt, tại sao thuộc hạ không có ai báo cáo việc bang chúng Đường Môn tiến vào Trịnh Châu? Vì vậy, một mặt phái thuộc hạ thân tín đi thăm dò, mặt khác lệnh cho các cứ điểm đề cao cảnh giác, phòng ngừa bang chúng Đường Môn tập kích.
Nhưng Soái quân vừa mới thắng lớn ở Hàng Châu, Trịnh Châu lại là thành thị quan trọng mà Soái quân bảo vệ chắc chắn, cho nên tất cả trên dưới đều không có sự lơi lỏng. Hơn nữa, bọn họ cũng không sợ hãi Đường Môn tập kích, hơn ngàn Soái quân chỉ cần chặn lại vài đợt tấn công, thì có thể điều người từ Khai Phong, Lạc Dương và những nơi khác tới vây giết.
Chỉ là bọn họ thật không ngờ, Đường Môn phái đến hai ngàn người, còn có trăm tên sát thủ.
Mục tiêu của bọn chúng: Soái quân Trịnh Châu, khách sạn Phong Vân.
Đây là nơi Soái quân tiêu phí vài trăm triệu để hoàn thành, là nơi tụ tập để giải trí và ăn uống, càng hấp dẫn người hơn là khách sạn Phong Vân có sòng bạc ngầm. Đây chính là cơ sở kinh tế quan trọng nhất của Soái quân ở Trịnh Châu. Vốn tại đây có trăm anh em Soái quân bảo vệ, hôm nay nhận được tín hiệu cảnh báo số người tăng lên tới hai trăm anh em.
Đêm khuya vắng người, Phương Tuấn truyền đạt mệnh lệnh công kích, bang chúng Đường Môn đi ra từ toa xe lửa bẩn thỉu. Mười mấy giờ nghẹn khuất không những không khiến họ mỏi mệt, mà tinh lực còn rất dồi dào. Lên chật kín ba mươi chiếc xe tải, hai mươi chiếc xe riêng chở khách, còn còn tám chiếc xe con nối đuôi nhau tới khách sạn Phong Vân.
Hơn 10 phút sau, 2000 bang chúng Đường Môn chui ra từ cửa xe, mỗi người đều mặc một bộ đồ đen, tay buộc khăn đen để phân kiệt. Đồng loạt cầm Khai Sơn Đao trong tay, mũi đao sắc nhọn sáng như tuyết dưới ánh trăng, ánh sáng lạnh lẽo tràn ngập, sát khí tụ tập bao phủ khách sạn Phong Vân.
Bảo vệ ngoài cửa thấy thế thì sợ hãi vô cùng, vội gọi điện xin trợ giúp. Không bao lâu sau, hai trăm anh em Soái quân đã xuất hiện, trong tay bọn họ cầm khảm đao, sau khi đi qua cửa chính, khách sạn cũng bắt đầu đóng cánh cửa lại, không phải không để ý tới sự sống chết của anh em Soái quân, mà cần làm giảm tổn thất xuống mức thấp nhất, hơn nữa những người có thể chiến đấu của khách sạn đều đã đi ra ngoài.
- Giết!
Phương Tuấn thản nhiên hạ lệnh.
Gã vừa dứt lời, bang chúng Đường Môn bên cạnh như mãnh hổ xuống núi, gào rú ầm ĩ xông lên chém giết. Cánh tay giơ lên cao cao, vận sức toàn thân, hung tợn bổ Khai Sơn Đao xuống. Các anh em Soái quân cũng không cam chịu yếu thế, nhấc khảm đao lên nghênh đón.
“Đang đang”! Âm thanh hai đao bổ vào nhau không ngừng vang lên, theo đó cũng có không ít tiếng kêu thảm thiết vang lên.
Chém giết từ trước đến nay vốn rất tàn khốc, huống chi là chém giết quy môlớn. Hơn ngàn bang chúng Đường Môn dựa theo kế hoạch công kích khu vực quan trọng của Soái quân, tuy rằng Soái quân đã có sự chuẩn bị, nhưng đối mặt với hơn ngàn người vẫn lực bất tòng tâm. Tiếng chuông điện thoạt kịch liệt vang lên tại Phân đường Trịnh Châu, Đỗ Kiếm Minh mặc quần đùi vội lao ra từ trong phòng.
Gọi vài cuộc điện thoại mới thở phào nhẹ nhõm, không bao lâu sau, khắp phố lớn ngõ nhỏ của Trịnh Châu đầy bóng người di chuyển, vừa mới bắt đầu, là mấy người đi ra, tiếp theo, càng lúc càng đông, rất nhanh, gần như đem đường phố đều chật ních, 800 Soái quân tụ tập chạy tới nơi bị tập kích, có xu thế bao phủ Đường Môn.
Nhìn tình thế hỗn loạn, trong mắt Đường Thiên Ngạo có vài phần hưng phấn, hướng Phương Tuấn thỉnh cầu:
- Đường chủ Phương, tôi cũng đi ra ngoài giết vài người.
Phương Tuấn châm thuốc lá, đè bả vai Đường Thiên Ngạo, cười nói:
- Không vội, tôi để lại cá lớn cho cậu!
Đường Thiên Ngạo hơi ngơ ngác, nhưng vẫn gật đầu.
Hút hết nửa điếu thuốc, Phương Tuấn nhìn thấy Đường Môn đang chiếm hết ưu thế, khóe miệng hiện lên nụ cười, kêu lên thân tín thản nhiên dặn dò:
- Để 500 anh em ngừng chém giết, trận địa sẵn sàng đón chi viện của địch. Nhớ kỹ, bất kể đối phương đến bao nhiêu người, đều phải chặn đánh kéo dài 60 phút cho tôi!
Lập tức hướng Đường Thiên Ngạo cười nói:
- Bây giờ, chúng ta sẽ đánh lén Phân đường của Soái quân!
Trong mắt Đường Thiên Ngạo lửa bốc lên hừng hực.
Vì thế, hai mươi chiếc xe khách cùng với tám chiếc xe con theo Phương Tuấn lặng lẽ rời khỏi. Người trong xe mới là tinh nhuệ của Đường Môn và Diệp Gia, mặc dù mới khoảng ba trăm người, nhưng Phương Tuấn tin chắc có thể nuốt Phân đường Trịnh Châu, sau đó lại tiến công Soái quân đã quần long vô thủ, nhất định có thể lấy được chiến quả thật lớn.
Chiêu dương đông kích tây này, gã đã tính toán từ lâu.
Đỗ Kiêm Minh đi tới đi lui tại đường khẩu.
Khách sạn Phong Vân không ngừng truyền đến chiến báo, đầu tiên là 200 anh em đóng quân tại đó không ngăn cản nổi, viện quân điều tới cũng không giải quyết được trận chiến đấu, đến tận bây giờ anh ta mới cảm giác được chuyện này rất trọng đại, kẻ địch hạ vốn lớn mà tới, cho nên anh ta điều hơn phân nửa bang chúng của Đường khẩu ra ngoài.
/781
|