Nhìn những quân địch có chút khí phách, Sở Thiên giơ tay ngăn anh em Soái Quân xông lên.
Mở cửa xe, gió mưa âm ầm, Sở Thiên giương chiếc ô dập dìu trong gió mưa, nhìn hai tên sát thủ nói:
- Không ngờ Đường Môn lại dám có dũng khí đến giết hại tao, thế thì lấy đầu bọn chúng để tế lễ anh em đã mất, đưa đao cho tôi.
Anh em Soái quân lễ phép đưa dao cho Sở Thiên.
Dao sáng loá, mưa rơi lộp bộp xuống thanh đao, rơi xuống đất.
Đúng lúc ấy, hai tên sát thủ đứng trong mưa nhảy lên trên đầu xe phía trước, cúi người như cây cung lao thẳng đến phía Sở Thiên. Muốn giết hại Sở Thiên trên đường bắt buộc phải có lực lượng rất lớn, hai thanh đao trong mưa nhấp nhoáng.
Nụ cười khoé môi Khả Nhi có chút thương cảm, trong mắt cô, người muốn giết Sở Thiên từ xưa đến nay chưa một ai có kết cục tốt đẹp.
Hai thanh đao lạnh lung theo ý đồ của chủ nhân nó lao thẳng đầy lực vào người Sở Thiên, Sở Thiên vẫn chậm rãi cúi đầu, dường như không nhìn thấy hai tên sát thủ dang chạy đến trong mưa, chỉ có thanh đao trong tay lật ngược lại, lưỡi dao sắc nhọn hướng về phía hai tên sát thủ.
Khoảng cách 2m, Sở Thiên xuyên qua giữa bọn họ.
Hai bên trong chớp mắt dừng tấn công, mưa như trút nước, cả không gian như vang lên âm thanh rang đậu nổ bồm bộp, còn tiếng sấm bên trong màn mưa, dường như vô cùng rực rõ loé lên, hai tiếng gần nhau đến mức nghe như một tiếng kêu thảm thiết, rất nhỏ bé, nhưng lại rất rõ ràng.
Sở Thiên vẫn đứng ngạo nghễ, thanh đao rơi xuống những giọt máu, rồi ngay lập tức bị nước mưa cuốn trôi đi. Thanh đao của Sở Thiên vụt qua ngực của bọn chúng, nhưng cũng đủ là một nhát dao trí mạng. Đợi đến khi chậm rãi đứng thẳng lên thì mới nhận ra mình đã bị thương quá nặng và đổ rầm xuống, cái chết của bọn chúng có vẻ không cam lòng nhưng lại vô cùng hân hoan.
Có thể được chết dưới lưỡi dao như chớp, nói thế nào đi chăng nữa thì cũng là một niềm vinh dự.
Những tên kẻ thù còn lại, nhìn thấy cảnh tượng vậy liền đứng ngây người ở chỗ cũ, thậm chí ngay cả tư thế và tay chân gần như không hề có một chút gì thay đổi, như thể chưa hề đi chuyển nửa bước. Ngay cả hai tên bạn chết dưới tay của Sở Thiên bọn chúng cũng không hề chau mày.
Sở Thiên khẽ búng vào thanh đao vài phát, đầy hứng thú nhìn bọn quân địch, nhìn ý trí của chúng cũng đủ để biết chúng không phải là một tay sát thủ thường. Mặc dù có chút ngạc nhiên cao thủ Đường Môn nhiều như lá mùa thu vậy mà cũng không ngăn cản được lưỡi dao của Sở Thiên, giọng nói bình bĩnh xuyên qua màn mưa:
- Đồng bọn của chúng mày chết hết rồi, chúng mày có thể lên tiếp đi.
Người đàn ông kia nghe Sở Thiên nói xong mới ngẩng đầu, đôi mắt vô hồn nhìn chăm chú vào Sở Thiên, đồng tử co vào. Gã biết con người kia có một sức mạnh khiến con người ta run sợ, thế là nhảy lên vài bước, di chuyển rất nhanh trong nháy mắt đã tiến đến trước mặt Sở Thiên.
Cùng lúc đó gã run rẩy bổ 3 nhát vào Sở Thiên, tuy đường dao có vẻ kém cỏi nhưng sức mạnh thì vô cùng kinh ngạc. Sở Thiên khẽ than thở, thanh đao từ xa thành gần, từ ngược chiều kim đồng hồ biến thành hướng xoáy phải, rồi lại di chuyển ngược lại.
Gã đàn ông kia có vẻ ngạc nhiên, không ngờ nhát dao của Sở Thiên lại sát vào mình đến thế, không ngờ dao hướng ra tứ phía, giống như con bạch xà quấn lấy mình, cả thân hình bị bao vây bởi những đường dao sáng loé. Thấy cảnh tượng vậy ai ai cũng sợ hãi, nhưng cũng khâm phục sự can đảm của gã.
Hai thanh đao giao nhau, một tiếng vang xé tai, hai bên lấy hết sức ép đối phương. Khoé môi Sở Thiên nở một nụ cười với gã đàn ông kia, ánh mắt thương hại như nhìn một thi thể, đột nhiên, ánh mắt Sở Thiên kinh ngạc, qua màn mưa nhìn thấy hình phượng hoàng trên cổ của gã đàn ông đó.
Hắn nhớ đến Mạt Nhĩ Vô Mang, nhớ đến tên sát thủ bạc.
Thanh đao trong tay hướng về phía trước, gã đàn ông né vội, ngay lập tức ép người xuống, Sở Thiên lạnh lùng nói:
- Các người là sát thủ của bang phái nào? Tại sao trên cổ lại có hình phượng hoàng? Cách đây không lâu ở Thượng Hải tôi có gặp một người mệnh danh là sát thủ bạc, trên cổ cũng có xăm hình phượng hoàng, cuối cùng đã bị tao kết liễu.
Thân hinh u ám của người đàn ông khẽ động đậy, sức lực cũng bị giảm sút, phát dao của Sở Thiên mạnh mẽ, khiến cho gã đàn ông không đứng vững phải tiến lên nửa bước, chân phải của Sở Thiên đá vào đầu gối trái của gã, hắn lại một lần nữa cúi sát đất hơn, Sở Thiên lạnh lùng đâm một nhát dao vào ngực gã.
Máu phun ra tung toé, theo lưỡi dao nhỏ xuống.
Sở Thiên không chút xót thương rút thanh đao ra, quay người đi về phía cửa xe, cách cửa xe khoảng 3m thì gã đàn ông từ từ gục xuống, đôi mắt vẫn chất đầy hận thù và không chấp nhận nổi sự thật, chỉ có điều người chết rồi thì có không nhắm được mắt cũng đã là chết rồi, vì thế Sở Thiên không nhìn gã đến một lần, liền chui thẳng vào trong xe.
Ném thanh đao ướt nhèm nhẹp vào cốp xe, Khả Nhi lấy khan giấy lau mặt cho Sở Thiên. Sở Thiên bảo anh em Soái Quân lấy điện thoại ra, rồi ấn số khẽ cười:
- Chị Tình, có chút việc cần điều tra, tìm hiểu xem bang nhóm sát thủ nào có xăm hình phượng hoàng ở trên cổ.
Phương Tình có chút ngạc nhiên, hỏi một cách quan tâm:
- Được rồi, em sẽ cho người điều tra ngay lập tức, sao vậy, vừa đến Trịnh Châu đã có người muốn giết anh sao?
Sở Thiên thuật lại toàn bộ sự việc, chuyện tàn sát ghê gớm đã đến tai Phương Tình khiến cô rất lo lắng nhưng không hề ngạc nhiên, cuối cùng vẫn cười nói:
- Anh muốn biết bọn chúng là thần thánh phương nào, đối phó với anh, rốt cuộc là vì anh cứu Mạt Nhĩ Vô Mang, hay là làm thuê cho Đường Môn hoặc Diệp gia.
Phương Tình khẽ thở dài nói:
- Được thôi, anh và Khả Nhi phải cẩn thận hơn nhé.
Gác máy, Sở Thiên cởi bỏ bộ quần áo ướt, vừa thay bộ quần áo sạch sẽ thì cũng đến căn cứ, Thượng Bách đã cầm ô màu đen đứng đợi, ngay cả sát thủ mai phục của Đường Môn cũng phải rút lui, sự mạnh mẽ của Sở Thiên không phải là không ai biết, muốn dùng sung để chiến đấu với hắn đơn thuần chỉ là tự tìm đến cái chết.
Nhưng những cao thủ mà Diệp gia mời đến thì có một vài tên vẫn không phục, đương nhiên là cũng vì 500 vạn tiền thưởng của Diệp gia. Cái gọi là trong nghèo khó sinh phú quý, vì thế cũng trộm bao vây, cầm khẩu sung mua ở trợ đen ngồi một góc khuất, thấy Sở Thiên bước xuống xe liền tiến lại gần như kiểu người đi trên đường.
Sở Thiên đã sớm phát hiện ra, cười thầm rồi nói thầm với Khả Nhi:
- Khả Nhi, mấy con gà kia để lại cho em đấy.
Khả Nhi cười lung linh như mùa thu toả nắng reo lên:
- Hay quá.
Sở Thiên gật đầu, đi về phía anh em Soái Quân đang đợi. Mấy tên sát thủ của Diệp gia ánh mắt nóng lên, chỉ cần tiến sát thêm vài mét nữa là có thể bắn chết Sở Thiên rồi, chỉ là bọn chúng không phát hiện ra rằng có một cô nàng xinh đẹp yêu kiều, tay càm khẩu súng như cái ngà voi, khuôn mặt hiền lành bỗng trở nên lạnh lùng.
Bóng dáng của mấy tay sát thủ đã vào tầm ngắm của Khả Nhi, cô cười lui xuống vài bước, đúng lúc bầu trời có tia chớp, bất cứ ai nhìn thấy đều run rẩy sợ hãi, mấy tên sát thủ tay đang giấu bên trong áo cũng dừng lại một chút. Trong phút chốc tiếng súng của Khả Nhi vang lên liên tiếp.
Tiếng súng pằng pằng pằng hoà lẫn với tiếng sấm, khiến cho con người không thể phân biệt nổi. Nếu không phải nhìn thấy Khả Nhi giơ súng lên thì Soái quân và những người đi đường đều nghĩ rằng đó là tiếng sấm. Khả Nhi bắn 4 phát, giết chết 4 tên sát thủ. Bọn chúng chưa kịp lấy được tiền thưởng thì đã bị kết liễu cuộc đời.
Đạn của súng ngà voi có hạn, sát thủ của Diệp gia lại xuất hiện thêm vài tên, tay trái của Khả Nhi giơ con dao ra, xoay tròn rồi bổ vào vai trái của bọn sát thủ, đồng thời nhân lúc bên phải của bọn chúng đang hoảng loạn, liền lắp thêm 4 viên đạn vào, pằng một tiếng trúng ngay hàng lông mi của gã, máu phun ra tung toé rồi ngay lập tức bị mưa cuốn trôi đi.
Con đường rộng lớn chỉ còn lại vài tay sát thủ.
Vô cùng hoảng loạn tuyệt vọng.
Thây nhiều người đi đường bị gục ngã, lại thấy rơi ra bao nhiêu khẩu súng ngắn, anh em Soái Quân cuối cùng mới biết đó là bọn sát thủ. Khuôn mặt đều hằm hằm sát khí, rút dao ra đi về phía bọn sát thủ. Rồi tiếng kêu thảm thiết vang lên, mấy chục Soái quân giết chết mấy tên sát thủ.
Sở Thiên khoác tay sau lưng, quay đầu nhìn.
Ở căn cứ, anh em Soái quân thấy Sở Thiên đích thân đến thăm Trịnh Châu, niềm tin đột nhiên tăng lên gấp bội. Người lãnh đạo tạm thời của căn cứ tên là Trương Đông Bình, là anh em chiến hữu đồng hương với Đỗ Kiếm Minh, cũng là một nam tử hán mạnh mẽ sắt thép.
Anh ta cao gần 1m95 quỳ xuống.
50 anh em xung quanh cũng quỳ xuống.
Mở cửa xe, gió mưa âm ầm, Sở Thiên giương chiếc ô dập dìu trong gió mưa, nhìn hai tên sát thủ nói:
- Không ngờ Đường Môn lại dám có dũng khí đến giết hại tao, thế thì lấy đầu bọn chúng để tế lễ anh em đã mất, đưa đao cho tôi.
Anh em Soái quân lễ phép đưa dao cho Sở Thiên.
Dao sáng loá, mưa rơi lộp bộp xuống thanh đao, rơi xuống đất.
Đúng lúc ấy, hai tên sát thủ đứng trong mưa nhảy lên trên đầu xe phía trước, cúi người như cây cung lao thẳng đến phía Sở Thiên. Muốn giết hại Sở Thiên trên đường bắt buộc phải có lực lượng rất lớn, hai thanh đao trong mưa nhấp nhoáng.
Nụ cười khoé môi Khả Nhi có chút thương cảm, trong mắt cô, người muốn giết Sở Thiên từ xưa đến nay chưa một ai có kết cục tốt đẹp.
Hai thanh đao lạnh lung theo ý đồ của chủ nhân nó lao thẳng đầy lực vào người Sở Thiên, Sở Thiên vẫn chậm rãi cúi đầu, dường như không nhìn thấy hai tên sát thủ dang chạy đến trong mưa, chỉ có thanh đao trong tay lật ngược lại, lưỡi dao sắc nhọn hướng về phía hai tên sát thủ.
Khoảng cách 2m, Sở Thiên xuyên qua giữa bọn họ.
Hai bên trong chớp mắt dừng tấn công, mưa như trút nước, cả không gian như vang lên âm thanh rang đậu nổ bồm bộp, còn tiếng sấm bên trong màn mưa, dường như vô cùng rực rõ loé lên, hai tiếng gần nhau đến mức nghe như một tiếng kêu thảm thiết, rất nhỏ bé, nhưng lại rất rõ ràng.
Sở Thiên vẫn đứng ngạo nghễ, thanh đao rơi xuống những giọt máu, rồi ngay lập tức bị nước mưa cuốn trôi đi. Thanh đao của Sở Thiên vụt qua ngực của bọn chúng, nhưng cũng đủ là một nhát dao trí mạng. Đợi đến khi chậm rãi đứng thẳng lên thì mới nhận ra mình đã bị thương quá nặng và đổ rầm xuống, cái chết của bọn chúng có vẻ không cam lòng nhưng lại vô cùng hân hoan.
Có thể được chết dưới lưỡi dao như chớp, nói thế nào đi chăng nữa thì cũng là một niềm vinh dự.
Những tên kẻ thù còn lại, nhìn thấy cảnh tượng vậy liền đứng ngây người ở chỗ cũ, thậm chí ngay cả tư thế và tay chân gần như không hề có một chút gì thay đổi, như thể chưa hề đi chuyển nửa bước. Ngay cả hai tên bạn chết dưới tay của Sở Thiên bọn chúng cũng không hề chau mày.
Sở Thiên khẽ búng vào thanh đao vài phát, đầy hứng thú nhìn bọn quân địch, nhìn ý trí của chúng cũng đủ để biết chúng không phải là một tay sát thủ thường. Mặc dù có chút ngạc nhiên cao thủ Đường Môn nhiều như lá mùa thu vậy mà cũng không ngăn cản được lưỡi dao của Sở Thiên, giọng nói bình bĩnh xuyên qua màn mưa:
- Đồng bọn của chúng mày chết hết rồi, chúng mày có thể lên tiếp đi.
Người đàn ông kia nghe Sở Thiên nói xong mới ngẩng đầu, đôi mắt vô hồn nhìn chăm chú vào Sở Thiên, đồng tử co vào. Gã biết con người kia có một sức mạnh khiến con người ta run sợ, thế là nhảy lên vài bước, di chuyển rất nhanh trong nháy mắt đã tiến đến trước mặt Sở Thiên.
Cùng lúc đó gã run rẩy bổ 3 nhát vào Sở Thiên, tuy đường dao có vẻ kém cỏi nhưng sức mạnh thì vô cùng kinh ngạc. Sở Thiên khẽ than thở, thanh đao từ xa thành gần, từ ngược chiều kim đồng hồ biến thành hướng xoáy phải, rồi lại di chuyển ngược lại.
Gã đàn ông kia có vẻ ngạc nhiên, không ngờ nhát dao của Sở Thiên lại sát vào mình đến thế, không ngờ dao hướng ra tứ phía, giống như con bạch xà quấn lấy mình, cả thân hình bị bao vây bởi những đường dao sáng loé. Thấy cảnh tượng vậy ai ai cũng sợ hãi, nhưng cũng khâm phục sự can đảm của gã.
Hai thanh đao giao nhau, một tiếng vang xé tai, hai bên lấy hết sức ép đối phương. Khoé môi Sở Thiên nở một nụ cười với gã đàn ông kia, ánh mắt thương hại như nhìn một thi thể, đột nhiên, ánh mắt Sở Thiên kinh ngạc, qua màn mưa nhìn thấy hình phượng hoàng trên cổ của gã đàn ông đó.
Hắn nhớ đến Mạt Nhĩ Vô Mang, nhớ đến tên sát thủ bạc.
Thanh đao trong tay hướng về phía trước, gã đàn ông né vội, ngay lập tức ép người xuống, Sở Thiên lạnh lùng nói:
- Các người là sát thủ của bang phái nào? Tại sao trên cổ lại có hình phượng hoàng? Cách đây không lâu ở Thượng Hải tôi có gặp một người mệnh danh là sát thủ bạc, trên cổ cũng có xăm hình phượng hoàng, cuối cùng đã bị tao kết liễu.
Thân hinh u ám của người đàn ông khẽ động đậy, sức lực cũng bị giảm sút, phát dao của Sở Thiên mạnh mẽ, khiến cho gã đàn ông không đứng vững phải tiến lên nửa bước, chân phải của Sở Thiên đá vào đầu gối trái của gã, hắn lại một lần nữa cúi sát đất hơn, Sở Thiên lạnh lùng đâm một nhát dao vào ngực gã.
Máu phun ra tung toé, theo lưỡi dao nhỏ xuống.
Sở Thiên không chút xót thương rút thanh đao ra, quay người đi về phía cửa xe, cách cửa xe khoảng 3m thì gã đàn ông từ từ gục xuống, đôi mắt vẫn chất đầy hận thù và không chấp nhận nổi sự thật, chỉ có điều người chết rồi thì có không nhắm được mắt cũng đã là chết rồi, vì thế Sở Thiên không nhìn gã đến một lần, liền chui thẳng vào trong xe.
Ném thanh đao ướt nhèm nhẹp vào cốp xe, Khả Nhi lấy khan giấy lau mặt cho Sở Thiên. Sở Thiên bảo anh em Soái Quân lấy điện thoại ra, rồi ấn số khẽ cười:
- Chị Tình, có chút việc cần điều tra, tìm hiểu xem bang nhóm sát thủ nào có xăm hình phượng hoàng ở trên cổ.
Phương Tình có chút ngạc nhiên, hỏi một cách quan tâm:
- Được rồi, em sẽ cho người điều tra ngay lập tức, sao vậy, vừa đến Trịnh Châu đã có người muốn giết anh sao?
Sở Thiên thuật lại toàn bộ sự việc, chuyện tàn sát ghê gớm đã đến tai Phương Tình khiến cô rất lo lắng nhưng không hề ngạc nhiên, cuối cùng vẫn cười nói:
- Anh muốn biết bọn chúng là thần thánh phương nào, đối phó với anh, rốt cuộc là vì anh cứu Mạt Nhĩ Vô Mang, hay là làm thuê cho Đường Môn hoặc Diệp gia.
Phương Tình khẽ thở dài nói:
- Được thôi, anh và Khả Nhi phải cẩn thận hơn nhé.
Gác máy, Sở Thiên cởi bỏ bộ quần áo ướt, vừa thay bộ quần áo sạch sẽ thì cũng đến căn cứ, Thượng Bách đã cầm ô màu đen đứng đợi, ngay cả sát thủ mai phục của Đường Môn cũng phải rút lui, sự mạnh mẽ của Sở Thiên không phải là không ai biết, muốn dùng sung để chiến đấu với hắn đơn thuần chỉ là tự tìm đến cái chết.
Nhưng những cao thủ mà Diệp gia mời đến thì có một vài tên vẫn không phục, đương nhiên là cũng vì 500 vạn tiền thưởng của Diệp gia. Cái gọi là trong nghèo khó sinh phú quý, vì thế cũng trộm bao vây, cầm khẩu sung mua ở trợ đen ngồi một góc khuất, thấy Sở Thiên bước xuống xe liền tiến lại gần như kiểu người đi trên đường.
Sở Thiên đã sớm phát hiện ra, cười thầm rồi nói thầm với Khả Nhi:
- Khả Nhi, mấy con gà kia để lại cho em đấy.
Khả Nhi cười lung linh như mùa thu toả nắng reo lên:
- Hay quá.
Sở Thiên gật đầu, đi về phía anh em Soái Quân đang đợi. Mấy tên sát thủ của Diệp gia ánh mắt nóng lên, chỉ cần tiến sát thêm vài mét nữa là có thể bắn chết Sở Thiên rồi, chỉ là bọn chúng không phát hiện ra rằng có một cô nàng xinh đẹp yêu kiều, tay càm khẩu súng như cái ngà voi, khuôn mặt hiền lành bỗng trở nên lạnh lùng.
Bóng dáng của mấy tay sát thủ đã vào tầm ngắm của Khả Nhi, cô cười lui xuống vài bước, đúng lúc bầu trời có tia chớp, bất cứ ai nhìn thấy đều run rẩy sợ hãi, mấy tên sát thủ tay đang giấu bên trong áo cũng dừng lại một chút. Trong phút chốc tiếng súng của Khả Nhi vang lên liên tiếp.
Tiếng súng pằng pằng pằng hoà lẫn với tiếng sấm, khiến cho con người không thể phân biệt nổi. Nếu không phải nhìn thấy Khả Nhi giơ súng lên thì Soái quân và những người đi đường đều nghĩ rằng đó là tiếng sấm. Khả Nhi bắn 4 phát, giết chết 4 tên sát thủ. Bọn chúng chưa kịp lấy được tiền thưởng thì đã bị kết liễu cuộc đời.
Đạn của súng ngà voi có hạn, sát thủ của Diệp gia lại xuất hiện thêm vài tên, tay trái của Khả Nhi giơ con dao ra, xoay tròn rồi bổ vào vai trái của bọn sát thủ, đồng thời nhân lúc bên phải của bọn chúng đang hoảng loạn, liền lắp thêm 4 viên đạn vào, pằng một tiếng trúng ngay hàng lông mi của gã, máu phun ra tung toé rồi ngay lập tức bị mưa cuốn trôi đi.
Con đường rộng lớn chỉ còn lại vài tay sát thủ.
Vô cùng hoảng loạn tuyệt vọng.
Thây nhiều người đi đường bị gục ngã, lại thấy rơi ra bao nhiêu khẩu súng ngắn, anh em Soái Quân cuối cùng mới biết đó là bọn sát thủ. Khuôn mặt đều hằm hằm sát khí, rút dao ra đi về phía bọn sát thủ. Rồi tiếng kêu thảm thiết vang lên, mấy chục Soái quân giết chết mấy tên sát thủ.
Sở Thiên khoác tay sau lưng, quay đầu nhìn.
Ở căn cứ, anh em Soái quân thấy Sở Thiên đích thân đến thăm Trịnh Châu, niềm tin đột nhiên tăng lên gấp bội. Người lãnh đạo tạm thời của căn cứ tên là Trương Đông Bình, là anh em chiến hữu đồng hương với Đỗ Kiếm Minh, cũng là một nam tử hán mạnh mẽ sắt thép.
Anh ta cao gần 1m95 quỳ xuống.
50 anh em xung quanh cũng quỳ xuống.
/781
|