Phương Tuấn ánh mắt sáng như đuốc, đem theo cái nhìn sâu xa.
- Tôi vốn dĩ cho rằng không liên quan đến hắn, nhưng cả tối nay mọi hành động đều như nước chảy mấy trôi, phòng thủ nghiêm ngặt, hoàn toàn là phong cách làm việc của Sở Thiên gọn gàng mà linh hoạt, làm bộ có đoàn khảo sát Đông Nam Á tập kích các bãi, còn phái người phục kích đội xe cứu trợ, kế hoạch như vậy, ngoài Sở Thiên ra còn có ai có thể làm ra nữa?
Nghe Phương Tuấn ca ngợi Sở Thiên như vậy, Đường Thiên Ngạo có chút không tán thành, vuốt pháo nổ mi ni trong tay áo, tràn đầy lo lắng nói:
- Sở Thiên cũng chỉ là biết chút âm mưu quỷ kế, đợi thời điểm tôi cùng hắn đấu trực tiếp với nhau, tôi sẽ tất yếu chém đứt đầu hắn, đem hắn đến rửa nhục mối thù hận lớn của Đường Môn Hoắc Gia.
Phương Tuấn hơi mỉm cười, trong lòng thầm than: Có được một nửa trí tuệ của Sở Thiên, Đường Môn đã có người kế nghiệp rồi.
Phương Tuấn coi trọng Sở Thiên cũng là có lý do cả, ngoài thu thập những thành tích trước đây, gã cũng phân tích trận quyết chiến Hàn Châu cùng với sự kiện cướp dâu, tất cả tư liệu đều cho thấy tên tiểu tử kia chẳng những gan dạ sáng suốt hơn người, còn thích đánh thẳng vào, luôn biết chớp lấy thời cơ, đánh cho địch một trận trí mạng.
Không thể không nói Phương Tuấn là đại tướng của Đường Môn, chí ít khiến gã trong trận chiến sau này không bị luống cuống chân tay, cho nên đêm nay sau khi tiếp nhận tình báo bị tập kích từ khắp nơi, phân tích đôi chút liền đánh ra quân bài có lợi nhất, tương kế tựu kế khiến Đường Môn bang phản kích các môn phái địa phương khác, đưa tổn thất thông qua di chuyển bù vào.
Phản công các bang phái địa phương, ngoại trừ có thể tìm cớ mở rộng thế lực và địa bàn, cũng có thể hợp tình hợp lý nói cho Chính phủ, Đường Môn là bị các bang phái tấn công trước mới tụ bảo vệ, dù sao tổn thất của Đường Môn vẫn còn để đó, đủ để bịt mồm các nơi, quan trọng hơn chính là, phản công có thể nâng cao khí thế của Đường Môn.
Hơn năm trăm người bị thương vong, nếu như không thắng được làm sao cùng người đấu chứ?
Gã tính đến quân cờ này, đã là khó mới có được, đáng tiếc Sở Thiên tính lại hơn gã nửa bước, đó chính là dựa vào các ông lớn của địa phương, một vài ông lớn này không bị Đường Môn chém mất đầu cũng còn mười mấy vị, đồ hạ các bang chúng cộng lại còn có hơn năm trăm người, mặc dù đều là tàn binh bại tướng, nhưng cũng coi là có chút tác dụng.
Bọn họ ngay trong đêm liền chạy đến khu vực phòng bị của Soái quân, tụ tập lại muốn gặp Sở Thiên, kết quả là Trương Đông Bình đi ra nói, thiếu Soái đêm nay vui vẻ không tiếp khách, nếu như lo lắng Đường Môn truy sát có thể đến thôn bên cạnh bỏ trống nghỉ ngơi. Anh em Soái quân sẽ đảm bảo cho bọn họ an toàn tuyệt đối, Thiếu soái ngày mai mới gặp được bọn họ.
Mặc dù không gặp được Sở Thiên, nhưng có thể ngủ yên ổn khiến bọn họ vui mừng không siết, thế là dưới sự dẫn dắt của Soái quân, hơn năm trăm người tiến vào khu cư dân bỏ hoang nghỉ ngơi, mỗi tầng lầu trải mấy chục cái chiếu đều không còn cái nào, điều này khiến cho toàn bộ chúng bang địa phương toàn thân ướt sũng cả đêm khó ngủ.
Bên trong cứ điểm, Sở Thiên vừa mới nhận xong điện thoại của người Việt Nam, Trương Đông Bình liền chạy vào, cung kính nói:
- Thiếu soái, đúng như cậu dự liệu, các ông lớn địa phương dẫn tàn quân đến gặp cậu, tôi đều làm theo lời dặn dò của cậu, bây giờ tiến vào khu dân cư bỏ hoang nghỉ ngơi, bọn họ ướt sũng chỉ sợ khó ngủ yên.
Khóe miệng của Sở Thiên nhếch lên cười, thản nhiên nói:
- Không thể ngủ yên mới dc tính là người có ích, biết tại sao tôi không cho bọn họ được ngủ thoải mái không? Chính là khiến họ cảm giác được nỗi đau mất mát, như vậy bọn họ giúp tôi xông pha chiến đấu mới bỏ hết sức lực, mới cố gắng chém giết để đoạt lại những gì đã có.
Trương Đông Bình gật gật đầu, cung kính trả lời:
- Thiếu soái anh minh!
Sở Thiên đảo qua vách tường nhìn thời gian, quay đầu cùng Trương Đông Bình nói:
- Đêm nay không thể để chuyện gì xảy ra, bảo các anh em thay phiên cảnh giới, ngày mai còn có rất nhiều việc cần làm. Đúng rồi, buổi sáng cho mỗi người trong chúng bang địa phương hai cái bánh màn thầu, một bát cháo to là được rồi, ngay cả ông lớn địa phương cũng đãi ngộ như vậy.
Trương Đông Bình cười cười, đáp lại :
- Rõ ạ.
Sở Thiên vẫy vẫy tay, bảo anh ta ra ngoài sắp xếp.
Bảy giờ sáng, Sở Thiên bị tiếng ồn bên ngoài đánh thức, hơi mở mắt xem xét có việc gì, nhưng vừa mới lật nửa người, Khả Nhi rúc trong lòng ôm lấy hắn, mùi thơm mãnh liệt của phụ nữ xông thẳng vào mũi Sở Thiên, Khả Nhi thì thào nói:
- Ngủ thêm một chút nữa đi.
Sở Thiên chầm chậm vươn tay ra, đôi tay thon dài chạy trên người của Khả Nhi, tay theo hai má hồng ngây ngất trượt xuống chiếc cổ thon dài, sau đó lại tiếp tục xuống xương quai xanh, thuận theo sự khêu gợi của cô chầm chậm di chuyển xuống, đơn giản mà trực tiếp chiếm lĩnh được đầy đủ sự mềm mại.
Nhưng hai người làm tình vẫn chưa đến hồi ngây ngất, tiếng ồn lại vang lên, có xu thế càng ngày càng mãnh liệt, Sở Thiên nhẹ nhàng thở dài, hôn lên đôi môi đỏ mọng đẹp mê người của Khả Nhi, cười nói:
- Anh vẫn là đi ra ngoài xem xem, đoán chắc là ông lớn địa phương không vừa lòng bữa sáng, Khả Nhi, em tiếp tục ngủ đi được không?
Khả Nhi lắc đầu, thân hình mềm mại ngồi dậy:
- Cùng đi xem xem.
Sở Thiên gật đầu, hai người nhanh chóng rửa mặt xong ra ngoài, từ xa liền nghe thấy tiếng chặn cửa mấy trăm người, anh em Soái quân đang rút dao phòng bị, hắn rõ ràng nghe được vài tiếng hét to:
Cho ông mày ăn cái gì thế này, bánh màn thầu và cháo hả? Các ngươi cho ăn mày sao, gọi Thiếu soái ra đây.
Sở Thiên nhẹ nhàng thở dài, bước đi hướng ra các bang chúng tụ tập bên ngoài, Trương Đông Bình nhìn thấy Sở Thiên đi ra, lúng túng ra mặt, không ngờ làm phiền giấc ngủ ngon của thiếu soái, liền nghênh đón áy náy:
- Thiếu soái, những lão đại địa phương nói chúng ta đối đãi thiếu sót bọn họ, liền cãi lộn không ngừng.
Sở Thiên cười cười không nói, lướt qua vài phòng tuyến của an hem Soái quân, bước đi ngạo nghễ đến trước các bang chúng địa phương, lúc hắn nhìn quét nhanh qua mọi người, khí chất cả người đều hiện lên hiên ngang giữa trời đất, tuấn kiệt, nho nhã, toàn thân từ trên xuống dưới đều sung mãn khiến người tôn kính mà không dám có ý xâm phạm.
Bang chúng địa phương bọn họ nhìn thấy Sở Thiên đi ra, lập tức cũng không tranh cãi nữa, ánh mắt đều hướng đến lão đại nhà mình, Sở Thiên từ đây thì có thể phân tích được, người đang gây chuyện là các ông lớn tôn kính, cảm xúc bất mãn của bang chúng bọn họ cũng là sai khiến bọn họ, nhìn bánh màn thấu vứt trên mặt đất, Sở Thiên lắc lắc đầu.
Một lão đại có tuổi bước lên, bắt tay Sở Thiên hỏi thăm:
- Chào Thiếu soái! Tôi là Vương thúc của bang Hồ Đông, Đường Môn ép chúng tôi không có đường chạy, làm phiền chỗ quý ngài và an hem Soái quân, thực sự cảm kích vô cùng, ngày khác Đông Sơn tái khởi, nhất định dùng hậu lễ tạ ơn giúp đỡ của Soái quân.
Sở Thiên khóe mắt toát ra sự uy nghi, chậm chãi nói:
- Đã nhận giúp đỡ xong rồi, các người có thể đi rồi.
Vương thúc hơi king ngạc, nuốt nước miếng vào trong yết hầu, bi thương nói:
- Soái quân, Đường Môn không nể đạo nghĩa giang hồ, thừa cơ thế mạnh người đông, còn nửa đêm tập kích chúng tôi, hành động làm thần thánh cũng căm phẫn như vậy, cũng hy vọng Soái quân thay chúng tôi làm chủ, nếu như cậu không thể vì tôi làm chủ, vậy thì tôi thật không biết đi tìm ai nói đạo lý nữa.
Những lão địa địa phương khác cũng cùng hô lên :
- Làm chủ cho chúng tôi.
Sở Thiên tay chắp đằng sau, nhìn miếng bánh màn thầu ném dưới đất, lạnh lùng nói:
- Làm chủ cho các người? Hư, các ngươi cũng xứng sao?
Sắc mặt các lão đại biến đổi rõ, nhưng cũng không lên tiếng.
Sở Thiên nhìn sắc mặt già nua của bọn họ, có vài phần tức giận nói :
- Các ngươi tính cái gì? Tàn quân bại tướng dưới tay Đường Môn, Soái quân có ý tốt thu nhận giúp đỡ các ngươi, còn lấy bánh và cháo của mình ra cho các người, các người lại ném xuống đất, còn nói gì cái gọi là ăn mày, ông nói xem, các ngươi là cái thứ gì?
Tất cả các lão đại đều cúi đầu, muốn phản bác cái gì lại đều không nói ra lời, dù sao Sở Thiên cũng tự mình nhặt lên nửa cái bánh ăn, cho nên mọi người đều lần nữa nhìn sang Vương Thúc, sau một hồi lâu Vương thúc cười nói:
- Thiếu soái bớt giận, đều là người dưới không hiểu chuyện, cho nên mới gây ra chê cười.
Sở Thiên vỗ vỗ tay, không để ý lời của lão ta, nói chắc như đinh đóng cột:
- Muốn tôi làm chủ cho các người, không vấn đề, Đường Môn vốn dĩ là kẻ thù của Soái quân, nhưng, tôi muốn xem xem các ngươi có đồng cam cộng khổ chân thành hay không, nếu như có, các ngươi đem chiếc bánh trên đất nhặt lên ăn cho tôi.
- Hả?
Các lão đại địa phương bọn họ sắc mặt trở nên rất khó nhìn.
Nếu như đổi lại mười mấy năm trước, bọn họ hoặc sẽ nhặt bánh lên từ đất bị mưa dầm thấm ướt, sau đó ăn như hổ bị bỏ đói, nhưng nhiều năm sống an nhàn sung sướng sớm đã khiến bọn họ trở nên kiêu ngạo, đừng nói là bánh màn thầu bẩn, ngay cả bánh màn thầu bình thường bọn họ cũng không ăn, cho nên đều đứng đó khó xử.
Vương thúc tương đối thông minh, quay đầu hướng bang chúng hô lớn:
- Các người mau ăn những bánh vứt trên đất, nhanh!
Những lão đại khác cũng lấy lại uy nghiêm, hướng bang chúng của mình hô:
- Ăn bánh của các ngươi, mau ăn!
- Tôi vốn dĩ cho rằng không liên quan đến hắn, nhưng cả tối nay mọi hành động đều như nước chảy mấy trôi, phòng thủ nghiêm ngặt, hoàn toàn là phong cách làm việc của Sở Thiên gọn gàng mà linh hoạt, làm bộ có đoàn khảo sát Đông Nam Á tập kích các bãi, còn phái người phục kích đội xe cứu trợ, kế hoạch như vậy, ngoài Sở Thiên ra còn có ai có thể làm ra nữa?
Nghe Phương Tuấn ca ngợi Sở Thiên như vậy, Đường Thiên Ngạo có chút không tán thành, vuốt pháo nổ mi ni trong tay áo, tràn đầy lo lắng nói:
- Sở Thiên cũng chỉ là biết chút âm mưu quỷ kế, đợi thời điểm tôi cùng hắn đấu trực tiếp với nhau, tôi sẽ tất yếu chém đứt đầu hắn, đem hắn đến rửa nhục mối thù hận lớn của Đường Môn Hoắc Gia.
Phương Tuấn hơi mỉm cười, trong lòng thầm than: Có được một nửa trí tuệ của Sở Thiên, Đường Môn đã có người kế nghiệp rồi.
Phương Tuấn coi trọng Sở Thiên cũng là có lý do cả, ngoài thu thập những thành tích trước đây, gã cũng phân tích trận quyết chiến Hàn Châu cùng với sự kiện cướp dâu, tất cả tư liệu đều cho thấy tên tiểu tử kia chẳng những gan dạ sáng suốt hơn người, còn thích đánh thẳng vào, luôn biết chớp lấy thời cơ, đánh cho địch một trận trí mạng.
Không thể không nói Phương Tuấn là đại tướng của Đường Môn, chí ít khiến gã trong trận chiến sau này không bị luống cuống chân tay, cho nên đêm nay sau khi tiếp nhận tình báo bị tập kích từ khắp nơi, phân tích đôi chút liền đánh ra quân bài có lợi nhất, tương kế tựu kế khiến Đường Môn bang phản kích các môn phái địa phương khác, đưa tổn thất thông qua di chuyển bù vào.
Phản công các bang phái địa phương, ngoại trừ có thể tìm cớ mở rộng thế lực và địa bàn, cũng có thể hợp tình hợp lý nói cho Chính phủ, Đường Môn là bị các bang phái tấn công trước mới tụ bảo vệ, dù sao tổn thất của Đường Môn vẫn còn để đó, đủ để bịt mồm các nơi, quan trọng hơn chính là, phản công có thể nâng cao khí thế của Đường Môn.
Hơn năm trăm người bị thương vong, nếu như không thắng được làm sao cùng người đấu chứ?
Gã tính đến quân cờ này, đã là khó mới có được, đáng tiếc Sở Thiên tính lại hơn gã nửa bước, đó chính là dựa vào các ông lớn của địa phương, một vài ông lớn này không bị Đường Môn chém mất đầu cũng còn mười mấy vị, đồ hạ các bang chúng cộng lại còn có hơn năm trăm người, mặc dù đều là tàn binh bại tướng, nhưng cũng coi là có chút tác dụng.
Bọn họ ngay trong đêm liền chạy đến khu vực phòng bị của Soái quân, tụ tập lại muốn gặp Sở Thiên, kết quả là Trương Đông Bình đi ra nói, thiếu Soái đêm nay vui vẻ không tiếp khách, nếu như lo lắng Đường Môn truy sát có thể đến thôn bên cạnh bỏ trống nghỉ ngơi. Anh em Soái quân sẽ đảm bảo cho bọn họ an toàn tuyệt đối, Thiếu soái ngày mai mới gặp được bọn họ.
Mặc dù không gặp được Sở Thiên, nhưng có thể ngủ yên ổn khiến bọn họ vui mừng không siết, thế là dưới sự dẫn dắt của Soái quân, hơn năm trăm người tiến vào khu cư dân bỏ hoang nghỉ ngơi, mỗi tầng lầu trải mấy chục cái chiếu đều không còn cái nào, điều này khiến cho toàn bộ chúng bang địa phương toàn thân ướt sũng cả đêm khó ngủ.
Bên trong cứ điểm, Sở Thiên vừa mới nhận xong điện thoại của người Việt Nam, Trương Đông Bình liền chạy vào, cung kính nói:
- Thiếu soái, đúng như cậu dự liệu, các ông lớn địa phương dẫn tàn quân đến gặp cậu, tôi đều làm theo lời dặn dò của cậu, bây giờ tiến vào khu dân cư bỏ hoang nghỉ ngơi, bọn họ ướt sũng chỉ sợ khó ngủ yên.
Khóe miệng của Sở Thiên nhếch lên cười, thản nhiên nói:
- Không thể ngủ yên mới dc tính là người có ích, biết tại sao tôi không cho bọn họ được ngủ thoải mái không? Chính là khiến họ cảm giác được nỗi đau mất mát, như vậy bọn họ giúp tôi xông pha chiến đấu mới bỏ hết sức lực, mới cố gắng chém giết để đoạt lại những gì đã có.
Trương Đông Bình gật gật đầu, cung kính trả lời:
- Thiếu soái anh minh!
Sở Thiên đảo qua vách tường nhìn thời gian, quay đầu cùng Trương Đông Bình nói:
- Đêm nay không thể để chuyện gì xảy ra, bảo các anh em thay phiên cảnh giới, ngày mai còn có rất nhiều việc cần làm. Đúng rồi, buổi sáng cho mỗi người trong chúng bang địa phương hai cái bánh màn thầu, một bát cháo to là được rồi, ngay cả ông lớn địa phương cũng đãi ngộ như vậy.
Trương Đông Bình cười cười, đáp lại :
- Rõ ạ.
Sở Thiên vẫy vẫy tay, bảo anh ta ra ngoài sắp xếp.
Bảy giờ sáng, Sở Thiên bị tiếng ồn bên ngoài đánh thức, hơi mở mắt xem xét có việc gì, nhưng vừa mới lật nửa người, Khả Nhi rúc trong lòng ôm lấy hắn, mùi thơm mãnh liệt của phụ nữ xông thẳng vào mũi Sở Thiên, Khả Nhi thì thào nói:
- Ngủ thêm một chút nữa đi.
Sở Thiên chầm chậm vươn tay ra, đôi tay thon dài chạy trên người của Khả Nhi, tay theo hai má hồng ngây ngất trượt xuống chiếc cổ thon dài, sau đó lại tiếp tục xuống xương quai xanh, thuận theo sự khêu gợi của cô chầm chậm di chuyển xuống, đơn giản mà trực tiếp chiếm lĩnh được đầy đủ sự mềm mại.
Nhưng hai người làm tình vẫn chưa đến hồi ngây ngất, tiếng ồn lại vang lên, có xu thế càng ngày càng mãnh liệt, Sở Thiên nhẹ nhàng thở dài, hôn lên đôi môi đỏ mọng đẹp mê người của Khả Nhi, cười nói:
- Anh vẫn là đi ra ngoài xem xem, đoán chắc là ông lớn địa phương không vừa lòng bữa sáng, Khả Nhi, em tiếp tục ngủ đi được không?
Khả Nhi lắc đầu, thân hình mềm mại ngồi dậy:
- Cùng đi xem xem.
Sở Thiên gật đầu, hai người nhanh chóng rửa mặt xong ra ngoài, từ xa liền nghe thấy tiếng chặn cửa mấy trăm người, anh em Soái quân đang rút dao phòng bị, hắn rõ ràng nghe được vài tiếng hét to:
Cho ông mày ăn cái gì thế này, bánh màn thầu và cháo hả? Các ngươi cho ăn mày sao, gọi Thiếu soái ra đây.
Sở Thiên nhẹ nhàng thở dài, bước đi hướng ra các bang chúng tụ tập bên ngoài, Trương Đông Bình nhìn thấy Sở Thiên đi ra, lúng túng ra mặt, không ngờ làm phiền giấc ngủ ngon của thiếu soái, liền nghênh đón áy náy:
- Thiếu soái, những lão đại địa phương nói chúng ta đối đãi thiếu sót bọn họ, liền cãi lộn không ngừng.
Sở Thiên cười cười không nói, lướt qua vài phòng tuyến của an hem Soái quân, bước đi ngạo nghễ đến trước các bang chúng địa phương, lúc hắn nhìn quét nhanh qua mọi người, khí chất cả người đều hiện lên hiên ngang giữa trời đất, tuấn kiệt, nho nhã, toàn thân từ trên xuống dưới đều sung mãn khiến người tôn kính mà không dám có ý xâm phạm.
Bang chúng địa phương bọn họ nhìn thấy Sở Thiên đi ra, lập tức cũng không tranh cãi nữa, ánh mắt đều hướng đến lão đại nhà mình, Sở Thiên từ đây thì có thể phân tích được, người đang gây chuyện là các ông lớn tôn kính, cảm xúc bất mãn của bang chúng bọn họ cũng là sai khiến bọn họ, nhìn bánh màn thấu vứt trên mặt đất, Sở Thiên lắc lắc đầu.
Một lão đại có tuổi bước lên, bắt tay Sở Thiên hỏi thăm:
- Chào Thiếu soái! Tôi là Vương thúc của bang Hồ Đông, Đường Môn ép chúng tôi không có đường chạy, làm phiền chỗ quý ngài và an hem Soái quân, thực sự cảm kích vô cùng, ngày khác Đông Sơn tái khởi, nhất định dùng hậu lễ tạ ơn giúp đỡ của Soái quân.
Sở Thiên khóe mắt toát ra sự uy nghi, chậm chãi nói:
- Đã nhận giúp đỡ xong rồi, các người có thể đi rồi.
Vương thúc hơi king ngạc, nuốt nước miếng vào trong yết hầu, bi thương nói:
- Soái quân, Đường Môn không nể đạo nghĩa giang hồ, thừa cơ thế mạnh người đông, còn nửa đêm tập kích chúng tôi, hành động làm thần thánh cũng căm phẫn như vậy, cũng hy vọng Soái quân thay chúng tôi làm chủ, nếu như cậu không thể vì tôi làm chủ, vậy thì tôi thật không biết đi tìm ai nói đạo lý nữa.
Những lão địa địa phương khác cũng cùng hô lên :
- Làm chủ cho chúng tôi.
Sở Thiên tay chắp đằng sau, nhìn miếng bánh màn thầu ném dưới đất, lạnh lùng nói:
- Làm chủ cho các người? Hư, các ngươi cũng xứng sao?
Sắc mặt các lão đại biến đổi rõ, nhưng cũng không lên tiếng.
Sở Thiên nhìn sắc mặt già nua của bọn họ, có vài phần tức giận nói :
- Các ngươi tính cái gì? Tàn quân bại tướng dưới tay Đường Môn, Soái quân có ý tốt thu nhận giúp đỡ các ngươi, còn lấy bánh và cháo của mình ra cho các người, các người lại ném xuống đất, còn nói gì cái gọi là ăn mày, ông nói xem, các ngươi là cái thứ gì?
Tất cả các lão đại đều cúi đầu, muốn phản bác cái gì lại đều không nói ra lời, dù sao Sở Thiên cũng tự mình nhặt lên nửa cái bánh ăn, cho nên mọi người đều lần nữa nhìn sang Vương Thúc, sau một hồi lâu Vương thúc cười nói:
- Thiếu soái bớt giận, đều là người dưới không hiểu chuyện, cho nên mới gây ra chê cười.
Sở Thiên vỗ vỗ tay, không để ý lời của lão ta, nói chắc như đinh đóng cột:
- Muốn tôi làm chủ cho các người, không vấn đề, Đường Môn vốn dĩ là kẻ thù của Soái quân, nhưng, tôi muốn xem xem các ngươi có đồng cam cộng khổ chân thành hay không, nếu như có, các ngươi đem chiếc bánh trên đất nhặt lên ăn cho tôi.
- Hả?
Các lão đại địa phương bọn họ sắc mặt trở nên rất khó nhìn.
Nếu như đổi lại mười mấy năm trước, bọn họ hoặc sẽ nhặt bánh lên từ đất bị mưa dầm thấm ướt, sau đó ăn như hổ bị bỏ đói, nhưng nhiều năm sống an nhàn sung sướng sớm đã khiến bọn họ trở nên kiêu ngạo, đừng nói là bánh màn thầu bẩn, ngay cả bánh màn thầu bình thường bọn họ cũng không ăn, cho nên đều đứng đó khó xử.
Vương thúc tương đối thông minh, quay đầu hướng bang chúng hô lớn:
- Các người mau ăn những bánh vứt trên đất, nhanh!
Những lão đại khác cũng lấy lại uy nghiêm, hướng bang chúng của mình hô:
- Ăn bánh của các ngươi, mau ăn!
/781
|