Chiến trường vô cùng hỗn loạn, người hai bên hòa lẫn vào nhau, căn bản khó phân biệt địch ta. Đưa mắt nhìn lại, thành một khối xếp chặt chẽ xít xao.
Quang Tử đang đứng trên nóc nhà một hộ dân cách đó khoảng 10m, sau lưng còn có hơn trăm anh em Soái quân. Quang Tử nhìn cảnh chém giết mà ngứa ngáy, nhiệt huyết sôi trào nhưng trong lòng cũng biết bây giờ còn không phải lúc mình xông lên chém giết. Lúc xuất phát Sở Thiên đã cảnh cáo anh ta, chỉ khi đám Ngũ Hành chém giết được mười lăm phút, mới được xông lên liều mạng.
Lại chờ giây lát, Quang Tử gãi đầu hỏi:
- Bao lâu rồi!
Người anh em Soái quân bên cạnh nhỏ giọng nói:
- 10 phút.
Quang Tử nhẹ nhàng thở dài, khổ sở đi tới đi lui, cuối cùng vẫn không thể hạ lệnh tấn công. Ánh mắt lo lắng vô cùng, chậm rãi nói:
- Thời gian trôi chậm thế, đánh tiếp thì bọn chúng bị đám Ngũ Hành giết sạch rồi, anh mày chỉ có thể dọa mấy tên tàn bình bại tướng.
Người anh em Soái quân nói thầm:
- Anh Quang, nếu thế chúng ta liền lên giết?
Quang Tử lắc đầu, chém đinh chặt sắt nói:
- Mệnh lệnh của Thiếu soái không thể làm trái.
Người anh em Soái quân đó lập tức ngậm miệng lui về phía sau.
Cách chiến trường khoảng 50m, trên nóc một trạm rửa xe, thân tín của Phương Tuấn - La Thiết Cương đang quan sát trận chiến, cúi đầu nhìn chiếc đồng hồ Rolex bên tay trái, miệng nở nụ cười khó hiểu, sau đó lại kéo ghế ngồi xuống, quay đầu nói với bang chúng Đường Môn:
- Nói với các anh em, 30 phút nữa toàn bộ xông lên vây giết Soái quân.
Bang chúng Đường Môn gật đầu, cầm chặt khảm đao sáng loáng, mắt lóe ra tia hưng phấn.
Cách 200m tại một bãi đỗ xe ngầm, hơn mười chiếc xe tải màu đen có 500 anh em Soái quân đang ngồi. Khả Nhi đang nhẹ nhàng lau sạch con đao trong suốt, lạnh lẽo. Tình cảnh chém giết như này đã không thích hợp sử dụng súng ống, nếu dùng cho dù thắng cũng bị người phỉ nhổ, các anh em cũng cảm thấy thắng không mạnh mẽ.
Điện thoại Khả Nhi rung lên nhè nhè, cô cầm lên, nghe máy, bên tai truyền đến giọng của người anh em đi trinh sát:
- Phu nhân, cô đoán không lầm, Đường Môn mai phục 800 người tại bãi rửa xe gần đó. Tạm thời, bọn chúng không có động tĩnh gì, chẳng qua là phái thân tín ra giám sát gắt gao chiến trường, tin rằng trong khoảng nửa giờ nữa sẽ có hành động.
Khả Nhi gật đầu, cười nói:
- Tiếp tục theo dõi!
Sau khi đặt điện thoại xuống, Khả Nhi tiếp tục lau sạch con dao trong suốt lạnh lẽo.
Một anh em Soái quân trên xe nhìn thời gian, cung kính hỏi:
- Phu nhân, khi nào chúng ta công kích!
Khả Nhi bỏ thanh đao vào trong ngực, khẽ cười nói:
- Lúc Đường Môn vây giết Quang Tử chúng ta liền công kích.
Người anh em Soái quân gật đầu, cũng cầm lấy khảm đao làm bằng Huyền thiết ra lau. Vì huyết chiến đêm nay, Sở Thiên cho vận chuyển lượng lớn Huyền Thiết đao tới Trịnh Câu. Đã có vũ khí nhừ Đồ Long đao trong truyền thuyết này, anh em Soái quân đều toát ra sự tin tưởng vô địch, ít nhất cũng không để nó hoen rỉ tại Hàng Châu và Từ Châu.
Lúc này, Ngũ Hành cùng Thủ lĩnh Diệp gia đã chém giết tới mức trời đất u ám. Người hai bên vừa mới tiếp xúc đã ngã xuống cả lũ, trong nháy mắt đao ảnh trong trận chiến tách ra, máu tươi phun trào, tiếng kêu thảm thiết vang lên không ngừng. Từ xưa đến nay, chém giết không có ai là người thắng chỉ có bên nào ít bị thương hơn mà thôi.
Người giỏi của Diệp gia tuy thân thủ nhanh nhẹn hung mãnh, nhưng bang chúng bản địa dùng nhân số cùng dũng khí bù đắp cho sự thiếu hụt kỹ năng. Hai bên chém nhau, máu tươi bắn tung tóe, không ai biết làm cách nào để giữ mạng. Người giỏi của Diệp gia vừa muốn chém đối thủ của mình, chưa kịp rút đao thì lưng đã bị chém mấy nhát.
Thân thủ Ngũ Hành so ra thì kém Thủ lĩnh Diệp gia, nhưng anh ta hung mãnh không sợ chết, đánh ngang tay với địch thủ. Sau mấy hiệp, trên thân hai người đều có không ít vết thương, máu chảy ướt đẫm. Thủ lĩnh Diệp gia bổ ra mấy đao bức lui Ngũ Hành, muốn thở dốc một chút, tìm cách đối phó, dù sao chém giết hỗn chiến kết quả cuối cùng là lưỡng bại câu thương.
Nhưng vừa thở được hai hơi, Ngũ Hành lại dũng mãnh vọt lên, đấu pháp hoàn toàn là mạng đổi mạng. Thủ lĩnh Diệp gia không kịp né tránh, cánh tay bị rạch ra một đường dài bốn năm tấc, máu tươi chảy ròng ròng. Gã giận tím mặt, lại lao vào chém nhau. Hai bên đều vô cùng phẫn nộ, chém giết đến đỏ mắt rồi. Phía xa, Quang Tử nhìn đồng hồ thấy rốt cục cũng được mười lăm phút.
Mặt anh ta lóe ra chiến ý, giơ cao chiến đao hét:
- Anh em Soái quân, là lúc báo thù cho các anh em, lên giết chúng cho tôi…
Hơn trăm anh em Soái quân đồng thành gào thét:
- Giết.
Dứt lời, Quang Tử như một cơn gió lốc nhảy từ nóc nhà cao 2m xuống; chạy như tên bắn lao vào trung tâm cuộc chiến vốn đã gian khổ, người giỏi Diệp gia nhìn thấy Soái quân có quân tiếp viện, sắc mặt trở nên kinh hoàn. Sĩ khí tản mát đi đâu mất, bắt đầu co lại, đứng gần lĩnh đội Diệp gia.
Bang chúng bản địa sĩ khí đại chấn, hướng về phía người giỏi Diệp gia đè ép tới.
- A!!!!!
Quang Tử vừa xông vào chiến trường máu tanh, bên trong liền vọt ra một tên đại hán Diệp gia. Gã toàn thân là máu, tay cầm mảnh đao. Gã đi tới gần Quang Tử, mảnh đao hung hăng chém xuống. Quang Tử mặt không đổi sắc, lách mình tránh mũi nhọn của đối phương, bước lên trước thuận thế đá vào bụng tên kia.
Quang Tử xuất thân từ đội đặc công Phi Long, sức bật rất mạnh, người bình thường căn bản không chịu nổi trọng kích của anh ta, cho nên đại hán Diệp gia bị đá vào bụng, kêu rên thảm thiết ngã xuống. Mảnh đao rơi xuống cạnh gã, Quang Tử bổ một đao vào cổ gã.
Máu tươi phụt ra, Quang Tử khinh thường rút khảm đao huyền thiết ra, đúng lúc này, xung quanh truyền ra tiếng rống giận dữ, có năm tên người giỏi của Diệp gia xông tới phía trước, từ hai bên chém vào Quang Tử; cương đao lao tới như vũ bão. Trên mặt, Quang Tử cười lạnh, khinh thường, rút đao tiến lên, từ phía dưới phản lại mấy đao.
Mảnh đao của năm tên Diệp gia lập tức bị chém gãy, sững sờ, lại cảm thấy lồng ngực lạnh như bang, cúi đầu nhìn xuống trước ngực đã tràn đầy máu tươi chảy ra, sau đó ngã xuống. Quang Tử lắc đầu, đạp qua người bọn chúng, tìm kiếm mục tiêu Thủ lĩnh Diệp gia.
Hơn trăm anh em Soái quân gia nhập vòng chiến bị Quang Tử kích thích máu nóng trong người. Khảm đao Huyền thiết cứng rắn, sắc bén khiến họ chém giết như chốn không người, vốn là hai bên lực lượng cân bằng, nhưng sau khi viện quân Soái quân tới chiến cục đã nghiêng về một phía. Bên Diệp gia đã tử thương phân nửa.
Vài phút trôi qua, hai bên giao chiến đã không còn gì để bàn, vốn là đối phương sắc bén va chạm đã trở thành Soái quân đồ sát.
Quang Tử vọt tới trước mặt Thủ lĩnh đội Diệp gia, không kiên nhẫn kéo Ngũ Hành xuống, cười hì hì nói:
- Ngũ Hành, chú em chém giết lâu quá, tôi ngứa ngáy quá rồi? Để tôi đánh gã ba chiêu, sau ba chiêu mà gã không chết thì trả lại cho chú.
Quang Tử nói như súng liên thanh khiến Ngũ Hành ngu ngơ chả kịp hiểu cái gì, khi định thần lại thì tên kia đã cướp con mồi của mình, muốn phản đối nhưng đã quá muộn. Quang Tử đã cùng Thủ lĩnh đội Diệp gia chém giết, chỉ có thể bất đắc dĩ nói:
- Anh Quang, anh phải giữ lời đấy, sau ba chiêu trả gã cho em.
Quang Tử gật đầu, quát tên Thủ lĩnh đội Diệp gia:
- Mẹ kiếp! Chịu chết đi!
Ngũ Hành mượn cơ hội thở dốc, hồi phục lại thể lực.
Thủ lĩnh đội Diệp gia thầm kêu khổ, cùng Ngũ Hành đánh đã sức cùng lực kiệt rồi. Bây giờ lại có một Trình Giảo Kim từ đâu chạy tới, trong lòng muốn lui đi, điều này khiến chiêu thức của gã trở nên rối loạn mà đao pháp của Quang Tử xé gió vù vù, áp lực cực đại, giáng xuống từ trên không. Thủ lĩnh đội Diệp gia bất đắc dĩ nghênh đón.
Đang!
Hai thanh đao đụng nhau tóe lửa, nhưng Thủ lĩnh đội Diệp gia lại cảm thấy có điều không đúng.
Tại sao đao của Quang Tử lại bổ được tới mình, mở to mắt nhìn kỹ thì ra đao mình đã đứt làm hai. Gã thầm kêu không xong, vội ngã xuống đất, lăn nhanh, đao của Quang Tử chém xuống sát chỗ gã vừa lăn qua.
Vài cọng tóc rơi xuống đất, thủ lĩnh đội Diệp gia toát mồ hôi hột.
Gã vội thò tay cầm khảm đao của người khác, đứng dậy, còn không có ổn định lại trận tuyến, Quang Tử đã vọt tới với tốc độ rất nhanh, thân thể hơi nghiêng, tránh đi mũi nhọn của lĩnh đội Diệp gia; không cho gã có cơ hội xuất đao thứ hai, anh ta áp sát, đấm vào bụng gã.
Thủ lĩnh đội Diệp gia ngã xuống đất, vừa mới ngẩng đầu, Quang Tử đã tới trước mặt gã, đưa chân ra đạp vào người gã, sau đó Huyền thiết đao không chút lưu tình đâm xuống. Giết gã xong, Quang Tử hét:
- Tên cầm đầu đã chết, ai dám phản kháng giết không tha.
Vừa nói xong, mấy chục tên hảo thủ Diệp gia còn lại vội chạy tứ tán để giữ mạng.
Quang Tử lại hét lên:
- Giết! Anh em Soái quân cùng bang chúng bản địa lập tức vây giết bọn chúng.
Lúc này, điện thoại của Quang Tử vang lên, bên trong truyền đến giọng nói của Sở Thiên:
- Anh Quang, nhanh chóng giải quyết kẻ địch, sau đó ngay tại chỗ kết trận phòng ngự, bang chúng Đường Môn vây giết mọi người sắp tới.
Quang Tử giật mình, hỏi ngược lại:
- Bang chúng Đường Môn bao vây tiêu diệt chúng ta?
Quang Tử đang đứng trên nóc nhà một hộ dân cách đó khoảng 10m, sau lưng còn có hơn trăm anh em Soái quân. Quang Tử nhìn cảnh chém giết mà ngứa ngáy, nhiệt huyết sôi trào nhưng trong lòng cũng biết bây giờ còn không phải lúc mình xông lên chém giết. Lúc xuất phát Sở Thiên đã cảnh cáo anh ta, chỉ khi đám Ngũ Hành chém giết được mười lăm phút, mới được xông lên liều mạng.
Lại chờ giây lát, Quang Tử gãi đầu hỏi:
- Bao lâu rồi!
Người anh em Soái quân bên cạnh nhỏ giọng nói:
- 10 phút.
Quang Tử nhẹ nhàng thở dài, khổ sở đi tới đi lui, cuối cùng vẫn không thể hạ lệnh tấn công. Ánh mắt lo lắng vô cùng, chậm rãi nói:
- Thời gian trôi chậm thế, đánh tiếp thì bọn chúng bị đám Ngũ Hành giết sạch rồi, anh mày chỉ có thể dọa mấy tên tàn bình bại tướng.
Người anh em Soái quân nói thầm:
- Anh Quang, nếu thế chúng ta liền lên giết?
Quang Tử lắc đầu, chém đinh chặt sắt nói:
- Mệnh lệnh của Thiếu soái không thể làm trái.
Người anh em Soái quân đó lập tức ngậm miệng lui về phía sau.
Cách chiến trường khoảng 50m, trên nóc một trạm rửa xe, thân tín của Phương Tuấn - La Thiết Cương đang quan sát trận chiến, cúi đầu nhìn chiếc đồng hồ Rolex bên tay trái, miệng nở nụ cười khó hiểu, sau đó lại kéo ghế ngồi xuống, quay đầu nói với bang chúng Đường Môn:
- Nói với các anh em, 30 phút nữa toàn bộ xông lên vây giết Soái quân.
Bang chúng Đường Môn gật đầu, cầm chặt khảm đao sáng loáng, mắt lóe ra tia hưng phấn.
Cách 200m tại một bãi đỗ xe ngầm, hơn mười chiếc xe tải màu đen có 500 anh em Soái quân đang ngồi. Khả Nhi đang nhẹ nhàng lau sạch con đao trong suốt, lạnh lẽo. Tình cảnh chém giết như này đã không thích hợp sử dụng súng ống, nếu dùng cho dù thắng cũng bị người phỉ nhổ, các anh em cũng cảm thấy thắng không mạnh mẽ.
Điện thoại Khả Nhi rung lên nhè nhè, cô cầm lên, nghe máy, bên tai truyền đến giọng của người anh em đi trinh sát:
- Phu nhân, cô đoán không lầm, Đường Môn mai phục 800 người tại bãi rửa xe gần đó. Tạm thời, bọn chúng không có động tĩnh gì, chẳng qua là phái thân tín ra giám sát gắt gao chiến trường, tin rằng trong khoảng nửa giờ nữa sẽ có hành động.
Khả Nhi gật đầu, cười nói:
- Tiếp tục theo dõi!
Sau khi đặt điện thoại xuống, Khả Nhi tiếp tục lau sạch con dao trong suốt lạnh lẽo.
Một anh em Soái quân trên xe nhìn thời gian, cung kính hỏi:
- Phu nhân, khi nào chúng ta công kích!
Khả Nhi bỏ thanh đao vào trong ngực, khẽ cười nói:
- Lúc Đường Môn vây giết Quang Tử chúng ta liền công kích.
Người anh em Soái quân gật đầu, cũng cầm lấy khảm đao làm bằng Huyền thiết ra lau. Vì huyết chiến đêm nay, Sở Thiên cho vận chuyển lượng lớn Huyền Thiết đao tới Trịnh Câu. Đã có vũ khí nhừ Đồ Long đao trong truyền thuyết này, anh em Soái quân đều toát ra sự tin tưởng vô địch, ít nhất cũng không để nó hoen rỉ tại Hàng Châu và Từ Châu.
Lúc này, Ngũ Hành cùng Thủ lĩnh Diệp gia đã chém giết tới mức trời đất u ám. Người hai bên vừa mới tiếp xúc đã ngã xuống cả lũ, trong nháy mắt đao ảnh trong trận chiến tách ra, máu tươi phun trào, tiếng kêu thảm thiết vang lên không ngừng. Từ xưa đến nay, chém giết không có ai là người thắng chỉ có bên nào ít bị thương hơn mà thôi.
Người giỏi của Diệp gia tuy thân thủ nhanh nhẹn hung mãnh, nhưng bang chúng bản địa dùng nhân số cùng dũng khí bù đắp cho sự thiếu hụt kỹ năng. Hai bên chém nhau, máu tươi bắn tung tóe, không ai biết làm cách nào để giữ mạng. Người giỏi của Diệp gia vừa muốn chém đối thủ của mình, chưa kịp rút đao thì lưng đã bị chém mấy nhát.
Thân thủ Ngũ Hành so ra thì kém Thủ lĩnh Diệp gia, nhưng anh ta hung mãnh không sợ chết, đánh ngang tay với địch thủ. Sau mấy hiệp, trên thân hai người đều có không ít vết thương, máu chảy ướt đẫm. Thủ lĩnh Diệp gia bổ ra mấy đao bức lui Ngũ Hành, muốn thở dốc một chút, tìm cách đối phó, dù sao chém giết hỗn chiến kết quả cuối cùng là lưỡng bại câu thương.
Nhưng vừa thở được hai hơi, Ngũ Hành lại dũng mãnh vọt lên, đấu pháp hoàn toàn là mạng đổi mạng. Thủ lĩnh Diệp gia không kịp né tránh, cánh tay bị rạch ra một đường dài bốn năm tấc, máu tươi chảy ròng ròng. Gã giận tím mặt, lại lao vào chém nhau. Hai bên đều vô cùng phẫn nộ, chém giết đến đỏ mắt rồi. Phía xa, Quang Tử nhìn đồng hồ thấy rốt cục cũng được mười lăm phút.
Mặt anh ta lóe ra chiến ý, giơ cao chiến đao hét:
- Anh em Soái quân, là lúc báo thù cho các anh em, lên giết chúng cho tôi…
Hơn trăm anh em Soái quân đồng thành gào thét:
- Giết.
Dứt lời, Quang Tử như một cơn gió lốc nhảy từ nóc nhà cao 2m xuống; chạy như tên bắn lao vào trung tâm cuộc chiến vốn đã gian khổ, người giỏi Diệp gia nhìn thấy Soái quân có quân tiếp viện, sắc mặt trở nên kinh hoàn. Sĩ khí tản mát đi đâu mất, bắt đầu co lại, đứng gần lĩnh đội Diệp gia.
Bang chúng bản địa sĩ khí đại chấn, hướng về phía người giỏi Diệp gia đè ép tới.
- A!!!!!
Quang Tử vừa xông vào chiến trường máu tanh, bên trong liền vọt ra một tên đại hán Diệp gia. Gã toàn thân là máu, tay cầm mảnh đao. Gã đi tới gần Quang Tử, mảnh đao hung hăng chém xuống. Quang Tử mặt không đổi sắc, lách mình tránh mũi nhọn của đối phương, bước lên trước thuận thế đá vào bụng tên kia.
Quang Tử xuất thân từ đội đặc công Phi Long, sức bật rất mạnh, người bình thường căn bản không chịu nổi trọng kích của anh ta, cho nên đại hán Diệp gia bị đá vào bụng, kêu rên thảm thiết ngã xuống. Mảnh đao rơi xuống cạnh gã, Quang Tử bổ một đao vào cổ gã.
Máu tươi phụt ra, Quang Tử khinh thường rút khảm đao huyền thiết ra, đúng lúc này, xung quanh truyền ra tiếng rống giận dữ, có năm tên người giỏi của Diệp gia xông tới phía trước, từ hai bên chém vào Quang Tử; cương đao lao tới như vũ bão. Trên mặt, Quang Tử cười lạnh, khinh thường, rút đao tiến lên, từ phía dưới phản lại mấy đao.
Mảnh đao của năm tên Diệp gia lập tức bị chém gãy, sững sờ, lại cảm thấy lồng ngực lạnh như bang, cúi đầu nhìn xuống trước ngực đã tràn đầy máu tươi chảy ra, sau đó ngã xuống. Quang Tử lắc đầu, đạp qua người bọn chúng, tìm kiếm mục tiêu Thủ lĩnh Diệp gia.
Hơn trăm anh em Soái quân gia nhập vòng chiến bị Quang Tử kích thích máu nóng trong người. Khảm đao Huyền thiết cứng rắn, sắc bén khiến họ chém giết như chốn không người, vốn là hai bên lực lượng cân bằng, nhưng sau khi viện quân Soái quân tới chiến cục đã nghiêng về một phía. Bên Diệp gia đã tử thương phân nửa.
Vài phút trôi qua, hai bên giao chiến đã không còn gì để bàn, vốn là đối phương sắc bén va chạm đã trở thành Soái quân đồ sát.
Quang Tử vọt tới trước mặt Thủ lĩnh đội Diệp gia, không kiên nhẫn kéo Ngũ Hành xuống, cười hì hì nói:
- Ngũ Hành, chú em chém giết lâu quá, tôi ngứa ngáy quá rồi? Để tôi đánh gã ba chiêu, sau ba chiêu mà gã không chết thì trả lại cho chú.
Quang Tử nói như súng liên thanh khiến Ngũ Hành ngu ngơ chả kịp hiểu cái gì, khi định thần lại thì tên kia đã cướp con mồi của mình, muốn phản đối nhưng đã quá muộn. Quang Tử đã cùng Thủ lĩnh đội Diệp gia chém giết, chỉ có thể bất đắc dĩ nói:
- Anh Quang, anh phải giữ lời đấy, sau ba chiêu trả gã cho em.
Quang Tử gật đầu, quát tên Thủ lĩnh đội Diệp gia:
- Mẹ kiếp! Chịu chết đi!
Ngũ Hành mượn cơ hội thở dốc, hồi phục lại thể lực.
Thủ lĩnh đội Diệp gia thầm kêu khổ, cùng Ngũ Hành đánh đã sức cùng lực kiệt rồi. Bây giờ lại có một Trình Giảo Kim từ đâu chạy tới, trong lòng muốn lui đi, điều này khiến chiêu thức của gã trở nên rối loạn mà đao pháp của Quang Tử xé gió vù vù, áp lực cực đại, giáng xuống từ trên không. Thủ lĩnh đội Diệp gia bất đắc dĩ nghênh đón.
Đang!
Hai thanh đao đụng nhau tóe lửa, nhưng Thủ lĩnh đội Diệp gia lại cảm thấy có điều không đúng.
Tại sao đao của Quang Tử lại bổ được tới mình, mở to mắt nhìn kỹ thì ra đao mình đã đứt làm hai. Gã thầm kêu không xong, vội ngã xuống đất, lăn nhanh, đao của Quang Tử chém xuống sát chỗ gã vừa lăn qua.
Vài cọng tóc rơi xuống đất, thủ lĩnh đội Diệp gia toát mồ hôi hột.
Gã vội thò tay cầm khảm đao của người khác, đứng dậy, còn không có ổn định lại trận tuyến, Quang Tử đã vọt tới với tốc độ rất nhanh, thân thể hơi nghiêng, tránh đi mũi nhọn của lĩnh đội Diệp gia; không cho gã có cơ hội xuất đao thứ hai, anh ta áp sát, đấm vào bụng gã.
Thủ lĩnh đội Diệp gia ngã xuống đất, vừa mới ngẩng đầu, Quang Tử đã tới trước mặt gã, đưa chân ra đạp vào người gã, sau đó Huyền thiết đao không chút lưu tình đâm xuống. Giết gã xong, Quang Tử hét:
- Tên cầm đầu đã chết, ai dám phản kháng giết không tha.
Vừa nói xong, mấy chục tên hảo thủ Diệp gia còn lại vội chạy tứ tán để giữ mạng.
Quang Tử lại hét lên:
- Giết! Anh em Soái quân cùng bang chúng bản địa lập tức vây giết bọn chúng.
Lúc này, điện thoại của Quang Tử vang lên, bên trong truyền đến giọng nói của Sở Thiên:
- Anh Quang, nhanh chóng giải quyết kẻ địch, sau đó ngay tại chỗ kết trận phòng ngự, bang chúng Đường Môn vây giết mọi người sắp tới.
Quang Tử giật mình, hỏi ngược lại:
- Bang chúng Đường Môn bao vây tiêu diệt chúng ta?
/781
|