Phòng họp, ánh đèn mềm mại tỏa khắp nơi.
Bàn trà sẫm màu bày bình cà phê trong suốt, miệng bình còn tỏa hơi nóng.
Sở Thiên vươn tay nhấc bình cà phê, tao nhã đổ đầy cà phê đen vào hai chiếc cốc, trong màn hơi nóng mang theo mùi thơm nồng nàn. Sở Thiên khẽ đẩy chiếc cốc bên trái đến trước mặt Phong Tuyết Quân, còn mình thì bưng chiếc cốc bên phải, cười nói Phong Tuyết Quân:
- Tổ trưởng Phong, hãy thử xem tay nghề pha cà phê của tôi.
Gọi anh tới thẩm vấn phạm nhân, anh lại tới uống cà phê! Phong Tuyết Quân bưng lên nhấp hai ngụm, không thể không nói là pha rất vừa, bất luận là chia tỉ lệ cà phê, hay nhiệt độ đun đều rất thích hợp, không khỏi gật đầu khen ngợi:
- Cà phê thật sự rất ngon, tuy nhiên, ở tuổi như anh mà sao lại biết như thế?
Sở Thiên cầm cốc cà phê nóng hổi, nhẹ nhàng thổi hơi nóng bên ngoài, khiến bề mặt nước cà phê đen gợn sóng, rồi nhấp một ngụm cà phê nhỏ bên thành cốc, nuốt xuống rồi thản nhiên đáp lại:
- Tuổi tác không chứng minh được cái gì, trong thời gian mười năm, cũng đủ phân người cùng thế hệ ra làm hai cấp bậc, huông hồ là một chút kiến thức lý luận này.
Người bình thường và người ngang ngược có dã tâm rốt cuộc có sự khác biệt gì? Khi anh đang canh cánh trong lòng vì không chịu giảm giá quần áo và trang sức ở cửa hàng yêu thích, thì Sở Thiên đã bắt đầu phóng tầm nhìn đến những chỗ trọng yếu ở phía nam, muốn cùng với Đường Môn đánh ván cờ quyết chiến sinh tử, đây chính là sự khác biệt giữa hai loại người.
Phong Tuyết Quân cũng có những cảm nhận sâu sắc như vậy, đời người là một cuộc chạy đua không bao giờ kết thúc, chỉ cần ở mỗi một giai đoạn bạn lại nỗ lực hơn người khác một chút, lâu dần sẽ tạo khoảng cách với những người khác, những chị em vào trường quân đội cùng thời với cô, thành tích khi vào trường thì không kém bao nhiêu, nhưng sau bốn năm, chênh lệch lại tương đối rõ ràng.
Có người vào Trung Nam Hải, cũng có người vi phạm kỷ luật nên bị khai trừ.
Thấy bầu không khí hơi nặng nề, Phong Tuyết Quân phá vỡ sự im lặng:
- Anh nói xem, tên kia sẽ khai hay không?
Sở Thiên gật gật đầu, trả lời không chút do dự:
- Chắc chắn sẽ khai!
Phong Tuyết Quân có chút kinh ngạc, ngẩng đầu nhìn thẳng vào hắn:
- Anh chắc chắn như vậy?
Sở Thiên chỉ cười, trái lại bộ dạng nhàn nhã vượt ngoài dự đoán của Phong Tuyết Quân, bưng cốc cà phê lên uống hết nửa cốc rồi trả lời:
- Phải biết rằng, người thẩm vấn là Thành Ca, nếu như tên tội phạm có thể sống sót qua được khổ hình của Thành Ca, như vậy hắn không phải là người nữa rồi, mà là thần, thần sắt.
Phong Tuyết Quân cười không tỏ thái độ gì, tối hôm qua cô đã giao hai tên sát thủ cho cảnh sát thẩm vấn, phái những chuyên gia có kinh nghiệm nhất về thẩm vấn, trong đó có sử dụng cả bạo lực nhưng đều không hỏi được điều gì, Thành Ca có thể tung ra thủ đoạn gì? Thế nhưng không ngờ Sở Thiên lại tin tưởng như vậy, nên cũng không tiện đả kích lòng tin của hắn.
Đúng lúc này, điện thoại của Sở Thiên vang lên, sau đó hắn vội vàng đứng dậy đi đến bên cửa sổ nghe máy, bên tai truyền đến giọng nói của Phương Tình:
- Thiếu soái, khi Liệt Dực giết chết Diệp Độc Tú, đã bị cảnh sát Ma Cao bắt ngay tại chỗ rồi, ngày kia là đã tiến hành xét xử công khai rồi, rất có khả năng phải nhận hình phạt cao nhất.
Sở Thiên biết ở Ma Cao không có tử hình, cho nên bình tĩnh hỏi:
- Bao nhiêu năm?
Phương Tình khẽ thở dài, trả lời:
- 25 năm!
Điều này khác gì để Liệt Dực chết già ở trong tù, Sở Thiên không thể chấp nhận được, dù sao Liệt Dực cũng là chịu sự sai khiến của hắn, nên lắc đầu nói:
- Sử dụng tất cả mọi mối quan hệ của chúng ta, xem có thể cứu hắn ra ngoài một cách êm dịu hay không? Hoặc là tôi sẽ nói chuyện với Chu Long Kiếm và Tô lão gia, xem xem có thể dùng tiền giải quyết ổn thỏa sự việc này hay không?
Phương Tình dường như đã sớm dự đoán được Sở Thiên sẽ nói như thế, trả lời không chút do dự:
- Hầu như là không thể được, Diệp Độc Túy ở Ma Cao là một nhân vật có tiếng, nếu như chính phủ Ma Cao dễ dàng thả Liệt Dực ra, thì các quan chức và doanh nhân khác sẽ cảm thấy hoảng sợ, huống hồ Liệt Dực trước đã giết hơn bảy mươi người, đã mang tiếng xấu sẵn rồi.
Sở Thiên thở ra mấy hơi phiền muộn, ngón tay nhẹ gõ lên chiếc ghế sofa bên cạnh, suy nghĩ xong rồi nói:
- Hắn là một đao thủ rất có tiền đồ, bị giam trong tù 25 năm quả đúng là giết người rồi, huống hồ Sở Thiên ta sẽ không vứt bỏ người đã làm việc cho ta, nói cho thành viên tổ Tinh Nguyệt làm việc chú ý đến mọi tình hình của Liệt Dực.
- Đồng thời sai Phong vô tình và Nhiếp vô danh bí mật tiến vào Ma Cao.
Phương Tình gật gật đầu, đáp lại nói:
- Được! Thiếu soái, anh chuẩn bị làm như nào?
Sở Thiên khẽ mỉm cười, thản nhiên nói:
- Cướp ngục!
Phương Tình không có chút kinh ngạc nào, chậm rãi nói:
- Đã rõ!
Sau khi cúp điện thoại, Sở Thiên quay lại chỗ chiếc ghế sofa nghĩ ngợi, Phong Tuyết Quân cũng không làm phiền hắn.
Lại uống thêm hai cốc cà phê nữa, một hồi chuông chói tai vang lên, Sở Thiên kinh ngạc lấy điện thoại ra, nhìn thấy cuộc gọi đến là của Thành Ca, không khỏi có chút sững sờ, nhanh như vậy mà đã làm xong rồi à? Liền vội ấn nút trả lời, ngay sau đó là giọng nói của Thành Ca:
- Thiếu soái, hắn khai rồi, sự việc có phần nghiêm trọng!
Sở Thiên hơi hồi hộp, chậm rãi nói:
- Cậu đến phòng họp nói với ta.
Sau khi cúp điện thoại, Sở Thiên nhìn về Phong Tuyết Quân nói:
- Khai rồi!
Nửa ngụm cà phê suýt thì phụt ra ngoài, Phong Tuyết Quân kinh ngạc thất thanh:
- Nhanh như vậy?
Sở Thiên gật gật đầu, không nói gì, đợi Thành Ca xuống.
Chưa đến mấy phút, cánh cửa phòng họp đã được mở ra, Thành Ca sải bước đi tới, vừa mới kéo ghế ngồi xuống đã nói:
- Thiếu soái, sự việc đều được làm rõ ràng rồi, bọn chúng quả thực đều là người của tổ chức Hồng Nhật, tuy nhiên mỗi đứa lại đến thực hiện nhiệm vụ riêng, bọn sát thủ đối phó với Mạt Nhĩ Vô Mang, hai tên này đối phó với anh.
Sở Thiên hơi lặng người, hỏi:
- Đối phó với ta? Chuyến bay vì ta mà phát nổ?
Thành Ca đầu tiên gật gật đầu, sau đó lại lắc đầu, cười gượng nói:
- Hai tên này tự tin có thể bắn chết anh, cho nên không có ý nghĩ dùng c4 với anh, nhưng anh lại vừa khéo đặt vé máy bay cùng chuyến với Mạt Nhĩ Vô Mang, sau khi chúng hợp lại để bàn bạc, mới quyết định dùng chất nổ giải quyết hai người các anh.
Sở Thiên bỗng nhiên tỉnh ngộ, nói đáp lại:
- Ta tự hỏi không biết khi nào mà ta lại có sức hấp dẫn lớn như vậy, khiến bọn chúng dùng cách thức sử dụng thuốc nổ để hủy diệt ta, mỗi người bọn chúng thực hiện nhiệm vụ đều có mục tiêu riêng, điều này dễ dàng giải thích được tại sao bọn sát thủ ở ngoại ô lại tập hợp tấn công Mạt Nhĩ Vô Mang, mà hai tên này lại dùng cách bắn tỉa và thuốc nổ đối phó ta.
Phong Tuyết Quân khẽ thở dài, thản nhiên nói:
- Bọn chúng cũng thật sự dằn vặt!
Thành Ca lắc đầu không tỏ thái độ gì, nói ra hết những điều mà mình đã hỏi được:
- Hai mốt tên sát thủ ám sát Mạt Nhĩ Vô Mang trước ngày hai tám đã đến Trịnh Châu rồi, trong đó ba tên sát thủ vì tập kích giết Thiếu soái trong mưa mà chết, mục đích lúc đó rất đơn giản, đó là báo thù cho sát thủ Ngân đã chết.
Sở Thiên nhớ lại lúc ở Hồng Kông vì cứu Mạt Nhĩ Vô Mang mà giết chết sát thủ Ngân.
Phong Tuyết Quân có chút đau đầu, cô cảm thấy sự việc quá phức tạp.
Còn Sở Thiên lại sáng tỏ những ý nghĩ, liền bảo Thành Ca nói tiếp.
Thành Ca rót cho mình một cốc nước lọc, uống vài hớp xong rồi nói:
- Mặc dù tổn thất ba tên sát thủ khiến bọn chúng rất phẫn nộ, nhưng mục tiêu của bọn chúng là ám sát Mạt Nhĩ Vô Mang, không thể quá lãng phí tinh lực nhân lực vì anh, cho nên tạm thời thu hồi ý nghĩ giết anh lại, mà tập trung truy tìm tung tích của Mạt Nhĩ Vô Mang rồi ám sát.
Ánh mắt của Sở Thiên đọng lại, hỏi:
- Vậy hai tên kia là như nào?
Thành Ca thở ra mấy hơi thật mạnh, trả lời một cách tỏ tường:
- Nửa tháng trước, tổ chức Hồng Nhật nhận được ủy thác, có người yêu cầu đối phó với anh, cho nên bọn họ đã phái hai tên xạ thủ đến đối phó với anh, sau khi hai tên xạ thủ này tới Trịnh Châu, liền tụ hợp với mười tám tên sát thủ để bàn bạc nên diệt trừ các anh như thế nào.
Sở Thiên gật gật đầu, điều này có thể giải thích sau khi tổ chức Hồng Nhật chặn đường giết mình vào trời mưa lại trở nên mai danh ẩn tích, đến tận mấy ngày hôm nay mới lại xuất hiện đối phó với mình, hóa ra bọn chúng đột nhiên nhận được ủy thác, không ngờ mình và Mạt Nhĩ Vô Mang cùng bị tổ chức Hồng Nhật truy sát, thật đúng là duyên phận khó có được.
Phong Tuyết Quân bỗng thốt ra câu hỏi mang tính then chốt:
- Người nào lại muốn giết Sở Thiên?
Thành Ca cầm nửa cốc nước, chần chừ một lát rồi nói:
- Mafia Ý!
Sở Thiên sững người, kinh ngạc: mình từ khi nào đã chọc đến cả Mafia rồi?
Mafia Ý là tổ chức tội phạm lớn nhất thế giới ngày nay, tổ chức bang hội giữ vững từ thời đại vương triều ở Ý đến nay đã phát triển trở thành tập đoàn tội phạm xuyên quốc gia, nó phát triển từ đảo Sicily của Ý ra toàn cầu, lan tràn ra hầu hết khắp nơi trên thế giới, trở thành “bố già” của giới xã hội đen toàn cầu
Trăm năm qua, Mafia dọa dẫm vơ vét tài sản, buôn lậu thuốc phiện, đe dọa giết người, nắm giữ cổ phiếu đầu tư để đầu tư sòng bạc, mở kỹ viện, dường như là không từ bất cứ việc xấu xa nào. Nó còn không ngừng thâm nhập vào giới chính trị, giới quân sự, doanh nghiệp, thị trường chứng khoán và ngành tài chính, không ngừng làm lũng đoạn kinh tế, chọc phá chính phủ, quấy nhiễu thời cuộc, tạo ra tai họa, do đó trở thành tập đoàn cấp tội phạm.
Phong Tuyết Quân lại càng vô cùng khiếp sợ, cô đương nhiên biết Mafia Ý là thần thánh phương nào, tại sao Sở Thiên bây giờ lại toàn gây ra rắc rối lớn chứ? Tiểu tử này rốt cuộc có lai lịch gì?
Lấy lại một chút bình tĩnh, Sở Thiên uống hết cà phê trong cốc, những nghi vấn trong lòng lại càng dày lên, chậm rãi hỏi:
- Đây hình như có chút kỳ lạ, bản thân Mafia Ý đã có khả năng giết hại mạnh mẽ rồi, hoàn toàn có thể phái người đến giết ta giữa ban ngày ban mặt, nó việc gì còn phải ủy thác tổ chức Hồng Nhật đối phó ta chứ?
Thành Ca vẫn còn chưa trả lời, Phong Tuyết Quân đã tiếp lấy câu hỏi:
- Điều này tôi biết, ngày nay giữa các tổ chức sát thủ không xâm phạm địa bàn của nhau, nhưng bọn chúng lại có lợi khi liên minh với nhau, để giải quyết những bất tiện khi hành động trong khu vực và kiểm soát chi phí, bọn chúng có lúc sẽ chuyển thành mục tiêu ám sát, nếu Mafia ủy thác tổ chức Hồng Nhật, hoặc là, qua ít ngày, tổ Sơn Khẩu ủy thác Mafia Ý.
Thành Ca gật gật đầu, cười nói:
- Cô ta nói không sai! Nếu lợi ích giữa các bên không bị tổn hại, bọn chúng sẽ đạt được thỏa thuận, đây gọi là ủy thác cấp hai.
Sở Thiên bỗng nhiên tỉnh ngộ, thì ra là như vậy.
Nhưng đồng thời hắn cũng sinh ra những nghi vấn có mức độ sâu hơn: ai là người ủy thác cấp một đây? Đường Môn? Cao thủ thuộc hạ Đường Vinh nhiều như mây, sẽ không làm những việc vô vị như này đâu; tổ Sơn Khẩu? Tương tự như vậy, bản thân Anh hoa mạn thiên đã là tổ chức sát thủ có tiếng ở châu Á; Đột Đột dư nghiệt? Châu Á có nhiều tổ chức sát thủ như vậy, hà tất phải tìm đến châu Âu.
Như vậy, trong đầu Sở Thiên chợt sáng tỏ ra:
- Diệp gia!
Diệp Gia thật đúng là sống ngoan cường quá! Nghĩ đến đây, khóe miệng hắn toát ra nụ cười mỉm, giơ tay rót đầy cốc cà phê rồi lại uống, rồi đứng dậy nói với Thành Ca:
- Cung cấp toàn bộ lời khai của tội phạm giao cho tổ trưởng Phong, sau đó lại thẩm vấn hai tên sát thủ còn lại, ngày mai chúng ta trở về Bắc Kinh!
Thành Ca đứng lên, cung kính trả lời:
- Vâng! Thiếu soái!
Nói xong, y liền đi về phía cửa, nhanh chóng làm xong những việc còn lại.
Thiếu soái? Hắn được gọi là thiếu soái? Đến lúc này mới thu hút được sự chú ý của cô, cô bỗng nghĩ đến tổ chức soái quân đang cực kỳ hưng thịnh, nghĩ đến băng đảng xã hội đen Phong Vân hoạt động ngầm mạnh mẽ ở Trịnh Châu, trong lòng cô chợt lóe lên ý nghĩ khó tin, lẽ nào tên tiểu tử thối trước mặt lại chính là người đứng đầu soái quân?
Sở Thiên lau vết cà phê trên cạnh cốc, sau đó chậm rãi đi ra ngoài.
Bỗng nhiên, Phong Tuyết Quân thốt ra yếu ớt:
- Anh là Thiếu soái? Còn là Thiếu soái của Soái quân?
Sở Thiên khẽ mỉm cười, không đối mặt trực tiếp mà trả lời cô:
- Ta nói rồi, ta là lưu manh!
Phong Tuyết Quân gượng cười, thản nhiên nói:
- Anh là một tên lưu manh thú vị.
Sở Thiên quay người đi tới trước mặt cô, đột nhiên ôm chặt lấy eo của cô, để lộ ra nụ cười xấu xa mà Phong Tuyết Quân đã quen thuộc tối hôm trước:
- Lưu manh ta không chỉ có thú vị mà còn rất háo sắc, tổ trưởng Phong, chúng ta đã có lời hứa trước đây, trong vòng ba ngày kết thúc vụ án, cô phải theo hầu hạ ta nửa đêm, hay là cô muốn nuốt lời?
Phong Tuyết Quân sắc mặt ửng hồng, hơi thở trở nên dồn dập, cô cố gắng thoát ra khỏi cái ôm của Sở Thiên, nhưng tiếc là sức lực của bản thân vốn không có tác dụng trước mặt tên tiểu tử thối này, nhìn thấy môi của Sở Thiên dần tiến gần, cô cắn chặt chiếc môi hồng rồi nhắm mắt lại, dùng hành động im lặng để chống cự sự cợt nhả của hắn.
Còn cách một khoảng ngắn, Sở Thiên khẽ thở dài, cuối cùng vẫn là buông cô ra.
Khi Phong Tuyết Quân mở mắt, thì Sở Thiên đã bước ra cửa phòng.
Đột nhiên, trong lòng cô có một sự hụt hẫng không rõ lý do!
Đồ lưu manh, anh không thể hôn xuống à?
Bàn trà sẫm màu bày bình cà phê trong suốt, miệng bình còn tỏa hơi nóng.
Sở Thiên vươn tay nhấc bình cà phê, tao nhã đổ đầy cà phê đen vào hai chiếc cốc, trong màn hơi nóng mang theo mùi thơm nồng nàn. Sở Thiên khẽ đẩy chiếc cốc bên trái đến trước mặt Phong Tuyết Quân, còn mình thì bưng chiếc cốc bên phải, cười nói Phong Tuyết Quân:
- Tổ trưởng Phong, hãy thử xem tay nghề pha cà phê của tôi.
Gọi anh tới thẩm vấn phạm nhân, anh lại tới uống cà phê! Phong Tuyết Quân bưng lên nhấp hai ngụm, không thể không nói là pha rất vừa, bất luận là chia tỉ lệ cà phê, hay nhiệt độ đun đều rất thích hợp, không khỏi gật đầu khen ngợi:
- Cà phê thật sự rất ngon, tuy nhiên, ở tuổi như anh mà sao lại biết như thế?
Sở Thiên cầm cốc cà phê nóng hổi, nhẹ nhàng thổi hơi nóng bên ngoài, khiến bề mặt nước cà phê đen gợn sóng, rồi nhấp một ngụm cà phê nhỏ bên thành cốc, nuốt xuống rồi thản nhiên đáp lại:
- Tuổi tác không chứng minh được cái gì, trong thời gian mười năm, cũng đủ phân người cùng thế hệ ra làm hai cấp bậc, huông hồ là một chút kiến thức lý luận này.
Người bình thường và người ngang ngược có dã tâm rốt cuộc có sự khác biệt gì? Khi anh đang canh cánh trong lòng vì không chịu giảm giá quần áo và trang sức ở cửa hàng yêu thích, thì Sở Thiên đã bắt đầu phóng tầm nhìn đến những chỗ trọng yếu ở phía nam, muốn cùng với Đường Môn đánh ván cờ quyết chiến sinh tử, đây chính là sự khác biệt giữa hai loại người.
Phong Tuyết Quân cũng có những cảm nhận sâu sắc như vậy, đời người là một cuộc chạy đua không bao giờ kết thúc, chỉ cần ở mỗi một giai đoạn bạn lại nỗ lực hơn người khác một chút, lâu dần sẽ tạo khoảng cách với những người khác, những chị em vào trường quân đội cùng thời với cô, thành tích khi vào trường thì không kém bao nhiêu, nhưng sau bốn năm, chênh lệch lại tương đối rõ ràng.
Có người vào Trung Nam Hải, cũng có người vi phạm kỷ luật nên bị khai trừ.
Thấy bầu không khí hơi nặng nề, Phong Tuyết Quân phá vỡ sự im lặng:
- Anh nói xem, tên kia sẽ khai hay không?
Sở Thiên gật gật đầu, trả lời không chút do dự:
- Chắc chắn sẽ khai!
Phong Tuyết Quân có chút kinh ngạc, ngẩng đầu nhìn thẳng vào hắn:
- Anh chắc chắn như vậy?
Sở Thiên chỉ cười, trái lại bộ dạng nhàn nhã vượt ngoài dự đoán của Phong Tuyết Quân, bưng cốc cà phê lên uống hết nửa cốc rồi trả lời:
- Phải biết rằng, người thẩm vấn là Thành Ca, nếu như tên tội phạm có thể sống sót qua được khổ hình của Thành Ca, như vậy hắn không phải là người nữa rồi, mà là thần, thần sắt.
Phong Tuyết Quân cười không tỏ thái độ gì, tối hôm qua cô đã giao hai tên sát thủ cho cảnh sát thẩm vấn, phái những chuyên gia có kinh nghiệm nhất về thẩm vấn, trong đó có sử dụng cả bạo lực nhưng đều không hỏi được điều gì, Thành Ca có thể tung ra thủ đoạn gì? Thế nhưng không ngờ Sở Thiên lại tin tưởng như vậy, nên cũng không tiện đả kích lòng tin của hắn.
Đúng lúc này, điện thoại của Sở Thiên vang lên, sau đó hắn vội vàng đứng dậy đi đến bên cửa sổ nghe máy, bên tai truyền đến giọng nói của Phương Tình:
- Thiếu soái, khi Liệt Dực giết chết Diệp Độc Tú, đã bị cảnh sát Ma Cao bắt ngay tại chỗ rồi, ngày kia là đã tiến hành xét xử công khai rồi, rất có khả năng phải nhận hình phạt cao nhất.
Sở Thiên biết ở Ma Cao không có tử hình, cho nên bình tĩnh hỏi:
- Bao nhiêu năm?
Phương Tình khẽ thở dài, trả lời:
- 25 năm!
Điều này khác gì để Liệt Dực chết già ở trong tù, Sở Thiên không thể chấp nhận được, dù sao Liệt Dực cũng là chịu sự sai khiến của hắn, nên lắc đầu nói:
- Sử dụng tất cả mọi mối quan hệ của chúng ta, xem có thể cứu hắn ra ngoài một cách êm dịu hay không? Hoặc là tôi sẽ nói chuyện với Chu Long Kiếm và Tô lão gia, xem xem có thể dùng tiền giải quyết ổn thỏa sự việc này hay không?
Phương Tình dường như đã sớm dự đoán được Sở Thiên sẽ nói như thế, trả lời không chút do dự:
- Hầu như là không thể được, Diệp Độc Túy ở Ma Cao là một nhân vật có tiếng, nếu như chính phủ Ma Cao dễ dàng thả Liệt Dực ra, thì các quan chức và doanh nhân khác sẽ cảm thấy hoảng sợ, huống hồ Liệt Dực trước đã giết hơn bảy mươi người, đã mang tiếng xấu sẵn rồi.
Sở Thiên thở ra mấy hơi phiền muộn, ngón tay nhẹ gõ lên chiếc ghế sofa bên cạnh, suy nghĩ xong rồi nói:
- Hắn là một đao thủ rất có tiền đồ, bị giam trong tù 25 năm quả đúng là giết người rồi, huống hồ Sở Thiên ta sẽ không vứt bỏ người đã làm việc cho ta, nói cho thành viên tổ Tinh Nguyệt làm việc chú ý đến mọi tình hình của Liệt Dực.
- Đồng thời sai Phong vô tình và Nhiếp vô danh bí mật tiến vào Ma Cao.
Phương Tình gật gật đầu, đáp lại nói:
- Được! Thiếu soái, anh chuẩn bị làm như nào?
Sở Thiên khẽ mỉm cười, thản nhiên nói:
- Cướp ngục!
Phương Tình không có chút kinh ngạc nào, chậm rãi nói:
- Đã rõ!
Sau khi cúp điện thoại, Sở Thiên quay lại chỗ chiếc ghế sofa nghĩ ngợi, Phong Tuyết Quân cũng không làm phiền hắn.
Lại uống thêm hai cốc cà phê nữa, một hồi chuông chói tai vang lên, Sở Thiên kinh ngạc lấy điện thoại ra, nhìn thấy cuộc gọi đến là của Thành Ca, không khỏi có chút sững sờ, nhanh như vậy mà đã làm xong rồi à? Liền vội ấn nút trả lời, ngay sau đó là giọng nói của Thành Ca:
- Thiếu soái, hắn khai rồi, sự việc có phần nghiêm trọng!
Sở Thiên hơi hồi hộp, chậm rãi nói:
- Cậu đến phòng họp nói với ta.
Sau khi cúp điện thoại, Sở Thiên nhìn về Phong Tuyết Quân nói:
- Khai rồi!
Nửa ngụm cà phê suýt thì phụt ra ngoài, Phong Tuyết Quân kinh ngạc thất thanh:
- Nhanh như vậy?
Sở Thiên gật gật đầu, không nói gì, đợi Thành Ca xuống.
Chưa đến mấy phút, cánh cửa phòng họp đã được mở ra, Thành Ca sải bước đi tới, vừa mới kéo ghế ngồi xuống đã nói:
- Thiếu soái, sự việc đều được làm rõ ràng rồi, bọn chúng quả thực đều là người của tổ chức Hồng Nhật, tuy nhiên mỗi đứa lại đến thực hiện nhiệm vụ riêng, bọn sát thủ đối phó với Mạt Nhĩ Vô Mang, hai tên này đối phó với anh.
Sở Thiên hơi lặng người, hỏi:
- Đối phó với ta? Chuyến bay vì ta mà phát nổ?
Thành Ca đầu tiên gật gật đầu, sau đó lại lắc đầu, cười gượng nói:
- Hai tên này tự tin có thể bắn chết anh, cho nên không có ý nghĩ dùng c4 với anh, nhưng anh lại vừa khéo đặt vé máy bay cùng chuyến với Mạt Nhĩ Vô Mang, sau khi chúng hợp lại để bàn bạc, mới quyết định dùng chất nổ giải quyết hai người các anh.
Sở Thiên bỗng nhiên tỉnh ngộ, nói đáp lại:
- Ta tự hỏi không biết khi nào mà ta lại có sức hấp dẫn lớn như vậy, khiến bọn chúng dùng cách thức sử dụng thuốc nổ để hủy diệt ta, mỗi người bọn chúng thực hiện nhiệm vụ đều có mục tiêu riêng, điều này dễ dàng giải thích được tại sao bọn sát thủ ở ngoại ô lại tập hợp tấn công Mạt Nhĩ Vô Mang, mà hai tên này lại dùng cách bắn tỉa và thuốc nổ đối phó ta.
Phong Tuyết Quân khẽ thở dài, thản nhiên nói:
- Bọn chúng cũng thật sự dằn vặt!
Thành Ca lắc đầu không tỏ thái độ gì, nói ra hết những điều mà mình đã hỏi được:
- Hai mốt tên sát thủ ám sát Mạt Nhĩ Vô Mang trước ngày hai tám đã đến Trịnh Châu rồi, trong đó ba tên sát thủ vì tập kích giết Thiếu soái trong mưa mà chết, mục đích lúc đó rất đơn giản, đó là báo thù cho sát thủ Ngân đã chết.
Sở Thiên nhớ lại lúc ở Hồng Kông vì cứu Mạt Nhĩ Vô Mang mà giết chết sát thủ Ngân.
Phong Tuyết Quân có chút đau đầu, cô cảm thấy sự việc quá phức tạp.
Còn Sở Thiên lại sáng tỏ những ý nghĩ, liền bảo Thành Ca nói tiếp.
Thành Ca rót cho mình một cốc nước lọc, uống vài hớp xong rồi nói:
- Mặc dù tổn thất ba tên sát thủ khiến bọn chúng rất phẫn nộ, nhưng mục tiêu của bọn chúng là ám sát Mạt Nhĩ Vô Mang, không thể quá lãng phí tinh lực nhân lực vì anh, cho nên tạm thời thu hồi ý nghĩ giết anh lại, mà tập trung truy tìm tung tích của Mạt Nhĩ Vô Mang rồi ám sát.
Ánh mắt của Sở Thiên đọng lại, hỏi:
- Vậy hai tên kia là như nào?
Thành Ca thở ra mấy hơi thật mạnh, trả lời một cách tỏ tường:
- Nửa tháng trước, tổ chức Hồng Nhật nhận được ủy thác, có người yêu cầu đối phó với anh, cho nên bọn họ đã phái hai tên xạ thủ đến đối phó với anh, sau khi hai tên xạ thủ này tới Trịnh Châu, liền tụ hợp với mười tám tên sát thủ để bàn bạc nên diệt trừ các anh như thế nào.
Sở Thiên gật gật đầu, điều này có thể giải thích sau khi tổ chức Hồng Nhật chặn đường giết mình vào trời mưa lại trở nên mai danh ẩn tích, đến tận mấy ngày hôm nay mới lại xuất hiện đối phó với mình, hóa ra bọn chúng đột nhiên nhận được ủy thác, không ngờ mình và Mạt Nhĩ Vô Mang cùng bị tổ chức Hồng Nhật truy sát, thật đúng là duyên phận khó có được.
Phong Tuyết Quân bỗng thốt ra câu hỏi mang tính then chốt:
- Người nào lại muốn giết Sở Thiên?
Thành Ca cầm nửa cốc nước, chần chừ một lát rồi nói:
- Mafia Ý!
Sở Thiên sững người, kinh ngạc: mình từ khi nào đã chọc đến cả Mafia rồi?
Mafia Ý là tổ chức tội phạm lớn nhất thế giới ngày nay, tổ chức bang hội giữ vững từ thời đại vương triều ở Ý đến nay đã phát triển trở thành tập đoàn tội phạm xuyên quốc gia, nó phát triển từ đảo Sicily của Ý ra toàn cầu, lan tràn ra hầu hết khắp nơi trên thế giới, trở thành “bố già” của giới xã hội đen toàn cầu
Trăm năm qua, Mafia dọa dẫm vơ vét tài sản, buôn lậu thuốc phiện, đe dọa giết người, nắm giữ cổ phiếu đầu tư để đầu tư sòng bạc, mở kỹ viện, dường như là không từ bất cứ việc xấu xa nào. Nó còn không ngừng thâm nhập vào giới chính trị, giới quân sự, doanh nghiệp, thị trường chứng khoán và ngành tài chính, không ngừng làm lũng đoạn kinh tế, chọc phá chính phủ, quấy nhiễu thời cuộc, tạo ra tai họa, do đó trở thành tập đoàn cấp tội phạm.
Phong Tuyết Quân lại càng vô cùng khiếp sợ, cô đương nhiên biết Mafia Ý là thần thánh phương nào, tại sao Sở Thiên bây giờ lại toàn gây ra rắc rối lớn chứ? Tiểu tử này rốt cuộc có lai lịch gì?
Lấy lại một chút bình tĩnh, Sở Thiên uống hết cà phê trong cốc, những nghi vấn trong lòng lại càng dày lên, chậm rãi hỏi:
- Đây hình như có chút kỳ lạ, bản thân Mafia Ý đã có khả năng giết hại mạnh mẽ rồi, hoàn toàn có thể phái người đến giết ta giữa ban ngày ban mặt, nó việc gì còn phải ủy thác tổ chức Hồng Nhật đối phó ta chứ?
Thành Ca vẫn còn chưa trả lời, Phong Tuyết Quân đã tiếp lấy câu hỏi:
- Điều này tôi biết, ngày nay giữa các tổ chức sát thủ không xâm phạm địa bàn của nhau, nhưng bọn chúng lại có lợi khi liên minh với nhau, để giải quyết những bất tiện khi hành động trong khu vực và kiểm soát chi phí, bọn chúng có lúc sẽ chuyển thành mục tiêu ám sát, nếu Mafia ủy thác tổ chức Hồng Nhật, hoặc là, qua ít ngày, tổ Sơn Khẩu ủy thác Mafia Ý.
Thành Ca gật gật đầu, cười nói:
- Cô ta nói không sai! Nếu lợi ích giữa các bên không bị tổn hại, bọn chúng sẽ đạt được thỏa thuận, đây gọi là ủy thác cấp hai.
Sở Thiên bỗng nhiên tỉnh ngộ, thì ra là như vậy.
Nhưng đồng thời hắn cũng sinh ra những nghi vấn có mức độ sâu hơn: ai là người ủy thác cấp một đây? Đường Môn? Cao thủ thuộc hạ Đường Vinh nhiều như mây, sẽ không làm những việc vô vị như này đâu; tổ Sơn Khẩu? Tương tự như vậy, bản thân Anh hoa mạn thiên đã là tổ chức sát thủ có tiếng ở châu Á; Đột Đột dư nghiệt? Châu Á có nhiều tổ chức sát thủ như vậy, hà tất phải tìm đến châu Âu.
Như vậy, trong đầu Sở Thiên chợt sáng tỏ ra:
- Diệp gia!
Diệp Gia thật đúng là sống ngoan cường quá! Nghĩ đến đây, khóe miệng hắn toát ra nụ cười mỉm, giơ tay rót đầy cốc cà phê rồi lại uống, rồi đứng dậy nói với Thành Ca:
- Cung cấp toàn bộ lời khai của tội phạm giao cho tổ trưởng Phong, sau đó lại thẩm vấn hai tên sát thủ còn lại, ngày mai chúng ta trở về Bắc Kinh!
Thành Ca đứng lên, cung kính trả lời:
- Vâng! Thiếu soái!
Nói xong, y liền đi về phía cửa, nhanh chóng làm xong những việc còn lại.
Thiếu soái? Hắn được gọi là thiếu soái? Đến lúc này mới thu hút được sự chú ý của cô, cô bỗng nghĩ đến tổ chức soái quân đang cực kỳ hưng thịnh, nghĩ đến băng đảng xã hội đen Phong Vân hoạt động ngầm mạnh mẽ ở Trịnh Châu, trong lòng cô chợt lóe lên ý nghĩ khó tin, lẽ nào tên tiểu tử thối trước mặt lại chính là người đứng đầu soái quân?
Sở Thiên lau vết cà phê trên cạnh cốc, sau đó chậm rãi đi ra ngoài.
Bỗng nhiên, Phong Tuyết Quân thốt ra yếu ớt:
- Anh là Thiếu soái? Còn là Thiếu soái của Soái quân?
Sở Thiên khẽ mỉm cười, không đối mặt trực tiếp mà trả lời cô:
- Ta nói rồi, ta là lưu manh!
Phong Tuyết Quân gượng cười, thản nhiên nói:
- Anh là một tên lưu manh thú vị.
Sở Thiên quay người đi tới trước mặt cô, đột nhiên ôm chặt lấy eo của cô, để lộ ra nụ cười xấu xa mà Phong Tuyết Quân đã quen thuộc tối hôm trước:
- Lưu manh ta không chỉ có thú vị mà còn rất háo sắc, tổ trưởng Phong, chúng ta đã có lời hứa trước đây, trong vòng ba ngày kết thúc vụ án, cô phải theo hầu hạ ta nửa đêm, hay là cô muốn nuốt lời?
Phong Tuyết Quân sắc mặt ửng hồng, hơi thở trở nên dồn dập, cô cố gắng thoát ra khỏi cái ôm của Sở Thiên, nhưng tiếc là sức lực của bản thân vốn không có tác dụng trước mặt tên tiểu tử thối này, nhìn thấy môi của Sở Thiên dần tiến gần, cô cắn chặt chiếc môi hồng rồi nhắm mắt lại, dùng hành động im lặng để chống cự sự cợt nhả của hắn.
Còn cách một khoảng ngắn, Sở Thiên khẽ thở dài, cuối cùng vẫn là buông cô ra.
Khi Phong Tuyết Quân mở mắt, thì Sở Thiên đã bước ra cửa phòng.
Đột nhiên, trong lòng cô có một sự hụt hẫng không rõ lý do!
Đồ lưu manh, anh không thể hôn xuống à?
/781
|