Đèn của quán rượu vốn là mông lung, sofa góc vách tường càng thêm tối.
Giữa mờ mờ ảo ảo, F Ca có thể nhìn thấy, chính là bóng người dựa trên ghế, mắt vẫn mở, gần thêm nữa, F Ca mồ hôi đầm đìa y có thể chịu đựng đến hôm nay, dám đấu dám giết thậm chí dám chết, nhưng không dám làm càn với người trước mắt. Sở Thiên, là ngọn núi lớn mà y không thể vượt qua.
Những việc trải qua ở Bắc Kinh đến nay còn khiến y sợ hãi
Mấy người thân cận lao ra cổ vũ, cũng nhân tiện hưởng thụ sự thích thú ức hiếp người khác, nhưng vẫn chưa đến phía trước ghế thì F Ca nhanh tay nhanh mắt đã vung tay tát cho bọn họ mấy cái tát rồi quát lớn:
- Đồ không có mắt, các ngươi tới đây làm gì? Nhanh đi đốc thúc phía dưới mang hàng còn lại làm xong cho tao!
Những người thân cận bị chủ đánh cho đơ rồi, nhưng cũng không giám hỏi gì xoay người đi làm việc.
Khả Nhi chân thành đi tới ngồi xuống ghế.
F Ca như một cái cột đứng ở đó, một lúc lâu sau mới tươi cười thốt ra:
- Thiếu Soái, người đã đến rồi?
Sở Thiên từ từ uống bia, vẻ mặt tự nhiên lại có uy nghiêm, vẻ trầm mặc không lời nói của hắn khiến cho F Ca cảm giác run bần bật, trên lưng mồ hôi lạnh toát ra, y ngượng ngùng mở miệng:
- Thiếu Soái, tôi vừa có mắt không tròng, không nên giễu cợt vị cô nương này tội tôi đáng chết vạn lần.
Sở Thiên không nói gì, đứng dậy đi vào phòng riêng bên cạnh.
F Ca không giám có một chút chần chừ, cũng đi vào theo, còn Khả Nhi thì lắc lư nhàn rỗi đi cuối, sau khi xoay mở đèn tường của phòng Sở Thiên tìm cái ghế ngồi xuống, Khả Nhi để tay đằng sau đóng cửa phòng lại, khiến cho phòng yên tĩnh hẳn lên. F Ca vẫn đứng cách Sở Thiên hai bước, thần sắc trên mặt càng bất an.
Ngón tay xen lẫn vào nhau đặt ở đầu gối, Sở Thiên thản nhiên nói:
- Ngươi là ông chùm hắc đạo Hongkong?
F Ca không khỏi cảm nhận được sát khí, lập tức tầm nhìn của y quét đến khẩu súng lộ ra trong tay của Khả Nhi, tuy súng dấu ở trong lòng nhưng khẩu súng đen tuyền lại rõ ràng có thể nhìn thấy y cảm giác được da đầu tê dại, luôn miệng giải thích:
- Thiếu Soái, không giám ạ đơn thuần chỉ là các huynh đệ trêu đùa.
- Trêu đùa? Ngươi còn giám đùa giỡn đấy!
Trong mũi của Sở Thiên hừ nhẹ, tiếp lời.
Chân trái duỗi ra đá vào hông eo của F Ca, tuy Sở Thiên ngồi trên sofa nhưng sức lực chân vẫn lớn kinh người, F Ca thân thể cường tráng như viên đạn pháo bay ra đập vào tường, phát ra âm thanh cực lớn.
Dường như cả gian phòng đều đang rung chuyển, F Ca lập tức lại rơi xuống mặt đất, đập bụi mù bay lên, cả người co lại thành hình tròn đau đớn, miệng mở rộng, dường như ngay cả khí lực để rên rỉ cũng không có, hai vũng máu tươi chảy ra, vùng vẫy nửa ngày rồi, hình như là kiệt sức vịnh thành ghế sofamới từ trên đất bò lên
F Ca không giám tức giận như trước, nước mắt đau khổ xin lỗi:
- Thiếu, Thiếu Soái, rất xin lỗi.
Sở Thiên khẽ lắc đầu, nói:
- Qua lại mật thiết với Hoắc gia?
F Ca càng thêm khiếp sợ, trả lời theo phản xạ có điều kiện:
- Thiếu Soái, không có ạ!
Tay phải Khả Nhi đột nhiên vung xuống, F Ca vừa mới vươn cái đầu ra, khoảng cách tiếp xúc gần với bàn trà, âm thanh kính bàn trà rơi vỡ vang lên, xuất hiện vệt hoa văn rạn nứt, cái mũi cao thẳng của F Ca cũng gần như bị san bằng, cả người lần này như là ngã xuống bùn lầy, trong miệng và mũi đều hộc máu tươi.
Trong mắt F Ca hiện lên vẻ hung ác, nhưng ngẩng đầu nhìn thấy vẻ mặt thản nhiên của Sở Thiên, tất cả căm phẫn lại trôi đi trong nháy mắt, ánh mắt của hai người đối diện nhau, con mắt sáng của Sở Thiên bĩnh tĩnh mà tự tin giống như là chim ưng trên trời chăm chú nhìn chú gà con trên mặt đất, loại đó chỉ có kẻ mạnh thực sự mới có thể có được.
Y quỳ xuống, lắc đầu nói:
- Thiếu Soái, tôi thực sự xin lỗi ngài!
Sở Thiên liếc mắt nhìn y, thản nhiên nói:
- Nhưng ngươi không thật thà! Nếu như ngươi thực sự làm việc có lỗi với ta, vậy thì tối nay không phải tiếp đãi loại này rồi, ta sớm đã phải cắt anh thành tám mảnh đi gặp Triệu Bảo Khôn thì mới phải, F Ca, phải nhớ kỹ ngươi có địa vị và phú quý như ngày hôm nay là ta cho ngươi, nếu như giám phản bội tôi.
- Tôi có thể khiến anh ở lại hai tháng ở Bắc Kinh mới chết.
Trong lòng F Ca tự nhiên sợ hãi, không ngừng rùng mình một cái.
Sở Thiên lấy khăn tay vứt tới trước mặt của y, để y lau máu sau đó chậm rãi hỏi:
- Anh với người của Hoắc gia qua lại, tôi không thể không hoài nghi anh có câu kết với Đường gia, cho nên tôi mới để cô ấy đi thăm dò anh, cái gọi là nhìn chủ có thể xem đầy tớ, những gã thân cận ngang ngược càn dở chẳng lẽ không liên hệ gì với anh?
F Ca không giám bác bỏ, thấp giọng nói:
- Thiếu Soái, tôi sai rồi!
Sở Thiên chỉ vào ghế bảo y ngồi, lại muốn Khả Nhi cho y cầm trai bia cho đỡ đau, cuối cùng mới nói đầy thâm ý:
- Bởi vì anh tự mình làm ông chùm hắc đạo rồi, cho nên bọn thuộc hạ mới có loại tâm tính này, đương nhiên Hội Đông Hưng mạnh hơn Hội Hắc Dạ một chút không sao cả, nhưng tâm tính của anh lại có thể khiến anh đi đến đường cùng.
- Lớn lối! Lớn lối sẽ khiến anh lạc lối, cũng có thể khiến anh diệt vong!
F Ca cúi đầu xuống lần nữa chậm rãi nói:
- Thiếu Soái giáo huấn rất phải, nhưng thực sự tôi không có vướng mắc gì với Đường Môn, tôi chỉ là đàm phán việc thu hồi cổ phần với Hoắc gia, trước kia rất nhiều vùng của Hội Đông Hưng, Hoắc gia cũng có đầu tư, bọn họ gần đây tình hình kinh tế căng thẳng.
Không đợi y nói xong, Sở Thiên liền phất tay ngăn y lại, bình tĩnh nói:
- Được rồi, giữa anh với Hoắc gia có gì trao đổi tôi không cần biết về sau anh tự giải quyết cho tốt đi, đúng rồi ngày mai giúp tôi làm một việc, nghĩ biện pháp sắp xếp 30 chiếc thuyền máy trên mặt biển giữa HongKong và Macao.
- 30 chiếc thuyền máy?
F Ca hơi kinh ngạc nhưng vẫn gật đầu.
Sở Thiên nhìn y với ánh mắt bình thản, nói lời kinh người
- Ta muốn đi Macao cướp tù, sau khi việc thành, cảnh sát Macao chắc chắn sẽ ra lệnh phong tỏa mặt biển, cho nên ta cần có người làm hỗn loạn tầm mắt của bọn chúng, đương nhiên các ngươi sẽ không có phiền phức gì, cảnh sát nhiều lắm thì cảnh cáo các ngươi vượt biên trái phép.
Cướp tù? F Ca trước tiên là kinh ngạc ngay sau đó là kinh hãi, y nghĩ đến vụ án hung sát gần đây gây chấn động ở Macao, Diệp gia 70 người ngay cả chủ tớ đều bị giết tuy bắt được hung thủ nhưng khiến cho nhân vật quan trọng run như cầy sấy mà ngay cả người trên cũng im như thóc, không thể tưởng được không ngờ y có liên quan với Sở Thiên.
Nghĩ đến đây trong lòng F Ca càng thêm sợ hãi Sở Thiên, tên tiểu tử này đều làm những việc kinh thiên động địa nếu như mình thực sự phản bội hắn có thể không cần thời gian hai ngày thì xác sẽ trôi trên biển lớn, bây giờ hắn bảo mình làm việc đúng lúc kéo gần mối quan hệ lẫn nhau, hiển nhiên không thể bỏ qua cơ hội tốt.
Vì thế, F Ca gật đầu nghiêm túc, vỗ vỗ lồng ngực nói:
- Yên tâm, hãy tin vào tôi
Sở Thiên gật đầu, vỗ bờ vai của y liền đi ra ngoài cửa, Khả Nhi đi theo sát, Sở Thiên tin tưởng, trải qua giáo huấn tối nay, F Ca ít nhất có thể an phận mấy tháng, thời gian mấy tháng này cũng đủ để mình giải quyết êm những việc khác, đến lúc y nảy sinh suy nghĩ gian dối, sau đó thủ tiêu y không một chút do dự.
Ra khỏi quán rượu, Sở Thiên và Khả Nhi vào trong xe.
Một lát sau, bốn chiếc xe có rèm che giống nhau chạy nhanh trên đường phố, nửa tiếng sau xe đều tiến thẳng vào bãi đỗ xe của phố Wal-Mart, khi tiến vào đến tận cùng bên trong ba chiếc xe dừng lại làm ngăn trở lối đi vào, xe của Sở Thiên trực tiếp lái vào góc trong nhất, gần sát một chiếc xe BMW màu trắng bên trong,
Khả Nhi cũng từ trong xe chui ra, cách chiếc xe cảnh giới vài mét
Một lát sau, cửa xe BMW mở ra, một cô gái đeo kính râm chui ra, lập tức lánh vào bên trong xe của Sở Thiên
Sau khi đóng cửa xe, Sở Thiên mở to mắt, thản nhiên nói:
- Hắn gần đây có hành động khác thường không?
Cô gái đeo kính râm như là cười khẽ, dịu dàng trả lời:
- Thường xuyên liên hệ với Hoắc gia, Hoắc gia gần đây tương đối gần trong tầm tay, muốn thu lại toàn bộ cổ phần đầu tư của hội Đông Hưng, đương nhiên là giá thấp nhường cho hội Đông Hưng, F Ca nhìn thấy rẻ có thể chiếm, cho nên mấy ngày nay cũng hứng thú trả giá
Sở Thiên không có bất kỳ biểu lộ nào, chậm rãi nói:
- Theo như lời y nói giống không kém bao nhiêu, ngươi tiếp tục ở bên cạnh y, có động tĩnh gì nhớ hồi báo lại cho ta, còn nữa, chú ý đến hành động hai ngày này của y đặc biệt là giúp ta việc thuyền máy, xem hắn có giở trò bịm bợp không, tiền ta sẽ chuyển vào tài khoản của người nhà cô.
Cô gái gật đầu, nói khẽ:
- Tôi hiểu!
Sở Thiên phất tay, cô gái đeo kính râm rất nhanh chui ra cửa xe, bước vào xe BMW.
Đêm dài vắng người, nhà giam Macao.
Mười mấy tên cảnh sát đem Liệt Lực đeo còng tay xích chân từ phòng trọng phạm ra ngoài, bọn họ cũng không phải đưa Liệt Dực ra phóng thích mà là đưa y vào phòng giam chữ Thiên, Diệp gia từng nói không thể để hung thủ giết người tiếp nhận hoàn toàn xử phạt của pháp luật, còn phải tra tấn y vô tận để trút hận thù.
Thu tiền người khác, tự nhiên muốn thay người làm việc.
Nhà tù chữ Thiên, là nơi tụ tập tội phạm giết người.
Giữa mờ mờ ảo ảo, F Ca có thể nhìn thấy, chính là bóng người dựa trên ghế, mắt vẫn mở, gần thêm nữa, F Ca mồ hôi đầm đìa y có thể chịu đựng đến hôm nay, dám đấu dám giết thậm chí dám chết, nhưng không dám làm càn với người trước mắt. Sở Thiên, là ngọn núi lớn mà y không thể vượt qua.
Những việc trải qua ở Bắc Kinh đến nay còn khiến y sợ hãi
Mấy người thân cận lao ra cổ vũ, cũng nhân tiện hưởng thụ sự thích thú ức hiếp người khác, nhưng vẫn chưa đến phía trước ghế thì F Ca nhanh tay nhanh mắt đã vung tay tát cho bọn họ mấy cái tát rồi quát lớn:
- Đồ không có mắt, các ngươi tới đây làm gì? Nhanh đi đốc thúc phía dưới mang hàng còn lại làm xong cho tao!
Những người thân cận bị chủ đánh cho đơ rồi, nhưng cũng không giám hỏi gì xoay người đi làm việc.
Khả Nhi chân thành đi tới ngồi xuống ghế.
F Ca như một cái cột đứng ở đó, một lúc lâu sau mới tươi cười thốt ra:
- Thiếu Soái, người đã đến rồi?
Sở Thiên từ từ uống bia, vẻ mặt tự nhiên lại có uy nghiêm, vẻ trầm mặc không lời nói của hắn khiến cho F Ca cảm giác run bần bật, trên lưng mồ hôi lạnh toát ra, y ngượng ngùng mở miệng:
- Thiếu Soái, tôi vừa có mắt không tròng, không nên giễu cợt vị cô nương này tội tôi đáng chết vạn lần.
Sở Thiên không nói gì, đứng dậy đi vào phòng riêng bên cạnh.
F Ca không giám có một chút chần chừ, cũng đi vào theo, còn Khả Nhi thì lắc lư nhàn rỗi đi cuối, sau khi xoay mở đèn tường của phòng Sở Thiên tìm cái ghế ngồi xuống, Khả Nhi để tay đằng sau đóng cửa phòng lại, khiến cho phòng yên tĩnh hẳn lên. F Ca vẫn đứng cách Sở Thiên hai bước, thần sắc trên mặt càng bất an.
Ngón tay xen lẫn vào nhau đặt ở đầu gối, Sở Thiên thản nhiên nói:
- Ngươi là ông chùm hắc đạo Hongkong?
F Ca không khỏi cảm nhận được sát khí, lập tức tầm nhìn của y quét đến khẩu súng lộ ra trong tay của Khả Nhi, tuy súng dấu ở trong lòng nhưng khẩu súng đen tuyền lại rõ ràng có thể nhìn thấy y cảm giác được da đầu tê dại, luôn miệng giải thích:
- Thiếu Soái, không giám ạ đơn thuần chỉ là các huynh đệ trêu đùa.
- Trêu đùa? Ngươi còn giám đùa giỡn đấy!
Trong mũi của Sở Thiên hừ nhẹ, tiếp lời.
Chân trái duỗi ra đá vào hông eo của F Ca, tuy Sở Thiên ngồi trên sofa nhưng sức lực chân vẫn lớn kinh người, F Ca thân thể cường tráng như viên đạn pháo bay ra đập vào tường, phát ra âm thanh cực lớn.
Dường như cả gian phòng đều đang rung chuyển, F Ca lập tức lại rơi xuống mặt đất, đập bụi mù bay lên, cả người co lại thành hình tròn đau đớn, miệng mở rộng, dường như ngay cả khí lực để rên rỉ cũng không có, hai vũng máu tươi chảy ra, vùng vẫy nửa ngày rồi, hình như là kiệt sức vịnh thành ghế sofamới từ trên đất bò lên
F Ca không giám tức giận như trước, nước mắt đau khổ xin lỗi:
- Thiếu, Thiếu Soái, rất xin lỗi.
Sở Thiên khẽ lắc đầu, nói:
- Qua lại mật thiết với Hoắc gia?
F Ca càng thêm khiếp sợ, trả lời theo phản xạ có điều kiện:
- Thiếu Soái, không có ạ!
Tay phải Khả Nhi đột nhiên vung xuống, F Ca vừa mới vươn cái đầu ra, khoảng cách tiếp xúc gần với bàn trà, âm thanh kính bàn trà rơi vỡ vang lên, xuất hiện vệt hoa văn rạn nứt, cái mũi cao thẳng của F Ca cũng gần như bị san bằng, cả người lần này như là ngã xuống bùn lầy, trong miệng và mũi đều hộc máu tươi.
Trong mắt F Ca hiện lên vẻ hung ác, nhưng ngẩng đầu nhìn thấy vẻ mặt thản nhiên của Sở Thiên, tất cả căm phẫn lại trôi đi trong nháy mắt, ánh mắt của hai người đối diện nhau, con mắt sáng của Sở Thiên bĩnh tĩnh mà tự tin giống như là chim ưng trên trời chăm chú nhìn chú gà con trên mặt đất, loại đó chỉ có kẻ mạnh thực sự mới có thể có được.
Y quỳ xuống, lắc đầu nói:
- Thiếu Soái, tôi thực sự xin lỗi ngài!
Sở Thiên liếc mắt nhìn y, thản nhiên nói:
- Nhưng ngươi không thật thà! Nếu như ngươi thực sự làm việc có lỗi với ta, vậy thì tối nay không phải tiếp đãi loại này rồi, ta sớm đã phải cắt anh thành tám mảnh đi gặp Triệu Bảo Khôn thì mới phải, F Ca, phải nhớ kỹ ngươi có địa vị và phú quý như ngày hôm nay là ta cho ngươi, nếu như giám phản bội tôi.
- Tôi có thể khiến anh ở lại hai tháng ở Bắc Kinh mới chết.
Trong lòng F Ca tự nhiên sợ hãi, không ngừng rùng mình một cái.
Sở Thiên lấy khăn tay vứt tới trước mặt của y, để y lau máu sau đó chậm rãi hỏi:
- Anh với người của Hoắc gia qua lại, tôi không thể không hoài nghi anh có câu kết với Đường gia, cho nên tôi mới để cô ấy đi thăm dò anh, cái gọi là nhìn chủ có thể xem đầy tớ, những gã thân cận ngang ngược càn dở chẳng lẽ không liên hệ gì với anh?
F Ca không giám bác bỏ, thấp giọng nói:
- Thiếu Soái, tôi sai rồi!
Sở Thiên chỉ vào ghế bảo y ngồi, lại muốn Khả Nhi cho y cầm trai bia cho đỡ đau, cuối cùng mới nói đầy thâm ý:
- Bởi vì anh tự mình làm ông chùm hắc đạo rồi, cho nên bọn thuộc hạ mới có loại tâm tính này, đương nhiên Hội Đông Hưng mạnh hơn Hội Hắc Dạ một chút không sao cả, nhưng tâm tính của anh lại có thể khiến anh đi đến đường cùng.
- Lớn lối! Lớn lối sẽ khiến anh lạc lối, cũng có thể khiến anh diệt vong!
F Ca cúi đầu xuống lần nữa chậm rãi nói:
- Thiếu Soái giáo huấn rất phải, nhưng thực sự tôi không có vướng mắc gì với Đường Môn, tôi chỉ là đàm phán việc thu hồi cổ phần với Hoắc gia, trước kia rất nhiều vùng của Hội Đông Hưng, Hoắc gia cũng có đầu tư, bọn họ gần đây tình hình kinh tế căng thẳng.
Không đợi y nói xong, Sở Thiên liền phất tay ngăn y lại, bình tĩnh nói:
- Được rồi, giữa anh với Hoắc gia có gì trao đổi tôi không cần biết về sau anh tự giải quyết cho tốt đi, đúng rồi ngày mai giúp tôi làm một việc, nghĩ biện pháp sắp xếp 30 chiếc thuyền máy trên mặt biển giữa HongKong và Macao.
- 30 chiếc thuyền máy?
F Ca hơi kinh ngạc nhưng vẫn gật đầu.
Sở Thiên nhìn y với ánh mắt bình thản, nói lời kinh người
- Ta muốn đi Macao cướp tù, sau khi việc thành, cảnh sát Macao chắc chắn sẽ ra lệnh phong tỏa mặt biển, cho nên ta cần có người làm hỗn loạn tầm mắt của bọn chúng, đương nhiên các ngươi sẽ không có phiền phức gì, cảnh sát nhiều lắm thì cảnh cáo các ngươi vượt biên trái phép.
Cướp tù? F Ca trước tiên là kinh ngạc ngay sau đó là kinh hãi, y nghĩ đến vụ án hung sát gần đây gây chấn động ở Macao, Diệp gia 70 người ngay cả chủ tớ đều bị giết tuy bắt được hung thủ nhưng khiến cho nhân vật quan trọng run như cầy sấy mà ngay cả người trên cũng im như thóc, không thể tưởng được không ngờ y có liên quan với Sở Thiên.
Nghĩ đến đây trong lòng F Ca càng thêm sợ hãi Sở Thiên, tên tiểu tử này đều làm những việc kinh thiên động địa nếu như mình thực sự phản bội hắn có thể không cần thời gian hai ngày thì xác sẽ trôi trên biển lớn, bây giờ hắn bảo mình làm việc đúng lúc kéo gần mối quan hệ lẫn nhau, hiển nhiên không thể bỏ qua cơ hội tốt.
Vì thế, F Ca gật đầu nghiêm túc, vỗ vỗ lồng ngực nói:
- Yên tâm, hãy tin vào tôi
Sở Thiên gật đầu, vỗ bờ vai của y liền đi ra ngoài cửa, Khả Nhi đi theo sát, Sở Thiên tin tưởng, trải qua giáo huấn tối nay, F Ca ít nhất có thể an phận mấy tháng, thời gian mấy tháng này cũng đủ để mình giải quyết êm những việc khác, đến lúc y nảy sinh suy nghĩ gian dối, sau đó thủ tiêu y không một chút do dự.
Ra khỏi quán rượu, Sở Thiên và Khả Nhi vào trong xe.
Một lát sau, bốn chiếc xe có rèm che giống nhau chạy nhanh trên đường phố, nửa tiếng sau xe đều tiến thẳng vào bãi đỗ xe của phố Wal-Mart, khi tiến vào đến tận cùng bên trong ba chiếc xe dừng lại làm ngăn trở lối đi vào, xe của Sở Thiên trực tiếp lái vào góc trong nhất, gần sát một chiếc xe BMW màu trắng bên trong,
Khả Nhi cũng từ trong xe chui ra, cách chiếc xe cảnh giới vài mét
Một lát sau, cửa xe BMW mở ra, một cô gái đeo kính râm chui ra, lập tức lánh vào bên trong xe của Sở Thiên
Sau khi đóng cửa xe, Sở Thiên mở to mắt, thản nhiên nói:
- Hắn gần đây có hành động khác thường không?
Cô gái đeo kính râm như là cười khẽ, dịu dàng trả lời:
- Thường xuyên liên hệ với Hoắc gia, Hoắc gia gần đây tương đối gần trong tầm tay, muốn thu lại toàn bộ cổ phần đầu tư của hội Đông Hưng, đương nhiên là giá thấp nhường cho hội Đông Hưng, F Ca nhìn thấy rẻ có thể chiếm, cho nên mấy ngày nay cũng hứng thú trả giá
Sở Thiên không có bất kỳ biểu lộ nào, chậm rãi nói:
- Theo như lời y nói giống không kém bao nhiêu, ngươi tiếp tục ở bên cạnh y, có động tĩnh gì nhớ hồi báo lại cho ta, còn nữa, chú ý đến hành động hai ngày này của y đặc biệt là giúp ta việc thuyền máy, xem hắn có giở trò bịm bợp không, tiền ta sẽ chuyển vào tài khoản của người nhà cô.
Cô gái gật đầu, nói khẽ:
- Tôi hiểu!
Sở Thiên phất tay, cô gái đeo kính râm rất nhanh chui ra cửa xe, bước vào xe BMW.
Đêm dài vắng người, nhà giam Macao.
Mười mấy tên cảnh sát đem Liệt Lực đeo còng tay xích chân từ phòng trọng phạm ra ngoài, bọn họ cũng không phải đưa Liệt Dực ra phóng thích mà là đưa y vào phòng giam chữ Thiên, Diệp gia từng nói không thể để hung thủ giết người tiếp nhận hoàn toàn xử phạt của pháp luật, còn phải tra tấn y vô tận để trút hận thù.
Thu tiền người khác, tự nhiên muốn thay người làm việc.
Nhà tù chữ Thiên, là nơi tụ tập tội phạm giết người.
/781
|