Nhà xác, cái lạnh thấu xương.
Lúc Sở Thiên bước vào, Tiếu Thanh Băng như già đi mấy chục tuổi, dựa vào góc bất động, ánh mắt đờ đẫn như người bị đột quỵ phải sống thực vật nhiều năm, người của tổ chức Phản Hắc nhìn thấy Sở Thiên, liền muốn xả hận lên người hắn, kết quả là bị Khả Nhi quật ngược trên mặt đất, còn dùng hai khẩu súng cảnh sát mà cô cướp được khống chế bọn chúng.
Kéo tủ đông âm u lạnh lẽo ra, Sở Thiên nhìn dung nhan xinh đẹp thanh tú của Văn Băng Tuyết, vẻ mặt cô gái xinh đẹp hoa khôi sở cảnh sát này vẫn có chút lạnh giá như trước, nhưng khóe miệng cứng rắn hoàn toàn xóa hết đi vẻ hấp dẫn của cô, mà vết súng ở cổ họng lại đập vào mắt, Sở Thiên hoàn toàn có thể tưởng tượng ra sự đau khổ và bất lực của Văn Băng Tuyết lúc đấy, được băng lại nhưng vẫn không ngăn được dòng máu cứ chậm rãi rơi xuống.
Đưa tay chậm rãi đẩy tủ đông vào, Sở Thiên quay người đi đến trước mặt Tiếu Thanh Băng, khẽ thở dài nói:
- Ai đã giết cô ấy?
Thật ra trong lòng Sở Thiên sớm đã có câu trả lời, nếu không hắn sẽ không đến đây để nhìn thi thể của Văn Băng Tuyết, nhưng hắn vẫn muốn có được sự xác nhận từ miệng của Tiếu Thanh Băng.
Lời nói của Sở Thiên giống như là tín hiệu, Tiếu Thanh Băng từ vẻ tiều tụy không còn chút sức lực liền khôi phục lại sinh lực, đứng bật dậy nắm lấy cổ áo của Sở Thiên, giận dữ gào lên:
- Ngươi đã giết cô ấy, là ngươi đã giết cô ấy! Nếu như không phải ngươi bắt cô ấy phải dụ bọn đặc công Triều Tiên đến Hồng Kông, nếu như không phải ngươi giết nhiều tên đặc công Triều Tiên như vậy?
- Thì bọn chúng sẽ không giết Băng Tuyết, là ngươi đã giết cô ấy.
Sở Thiên vẫn giữ vẻ mặt tự nhiên, đợi ông nói xong, liền giã ngay một quyền vào bụng của hắn, lập tức Tiếu Thanh Băng giống như con tôm hùm luộc chín, đau đớn từ từ cong người, sau đó ngã sụp xuống mặt đất, Sở Thiên chỉnh đốn lại trang phục, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt nhợt nhạt của ông, lạnh lùng nói:
- Là ông đã hại Văn Băng Tuyết.
Tiếu Thanh Băng ngẩng đầu nhìn Sở Thiên, vô cùng oán hận.
Sở Thiên giơ chân đá ông ngã lăn ra, lực lớn khiến Tiếu Thanh Băng lăn vài mét, sau đó còn thổ ra hai ngụm máu tươi, mấy tên đồng sự của ông thấy thế vô cùng kinh hãi, muốn tiến lên cứu nhưng bị Khả Nhi dùng súng cảnh sát chĩa vào, Sở Thiên lần nữa bước đến trước mặt Tiếu Thanh Băng, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt phẫn nộ của ông khẽ mỉm cười.
Sau khi giằng co một lát, Sở Thiên mới nói giọng điệu bình tĩnh:
- Nếu như không phải ông sai Văn Băng Tuyết kể hết sự việc cho chính phủ Triều Tiên, đặc công Triều Tiên làm sao có thể tìm ta gây phiền toái chứ? Ta lại làm sao có thể giết chết bọn chúng, khiến đặc công trút giận sang Văn Băng Tuyết chứ? Ông bây giờ không đi báo thù vì cô ấy lại đổ tội lên người ta, có xứng là người không?
Tiếu Thanh Băng vốn phẫn nộ liền giống như quả bóng xì hơi, trong ánh mắt toát ra sự hối hận và đau khổ vô cùng, ông đập đầu thật mạnh vào sàn nhà, vết máu lộ ra rõ rệt, Sở Thiên tiến lên phía trước mấy bước, không chút khách khí dẫm lên cổ của ông, lạnh lùng nói:
- Muốn chết thì dễ, nhưng ông không cần báo thù cho Văn Băng Tuyết sao?
Tiếu Thanh Băng ngưng sự kích động lại, khó khăn nhổ ra hai câu nói:
- Bọn chúng chắc chắn đã sớm chạy trốn rồi, ngươi cho rằng bọn chúng giết người rồi còn dám ở lại Hồng Kông sao?
Trong miệng hắn nuốt lấy mấy câu cứng rắn:
- Ngươi cho rằng bọn chúng kiêu ngạo giống như ngươi à, xung quanh toàn là địch mà còn dám nghênh ngang xuất đầu lộ diện?
Sở Thiên lấy chân ra, cúi người kéo ông lên, thản nhiên nói:
- Chạy trốn thì là không cần làm việc sao? Đội trưởng Tiếu, ông đứng lên nói sự việc cho ta biết, mặc dù ta và các ngươi tính khí bất hòa, thậm chí có khả năng là cái gai trong mắt các ngươi, nhưng cái chết của Văn Băng Tuyết ít nhiều có liên quan tới ta, ta sẽ giúp cô ta lấy lại công lý.
Lời nói này làm ánh mắt Tiếu Thanh Băng toát ra tia hy vọng, cái chết của Văn Băng Tuyết không chỉ khiến bọn họ cảm thấy bi thương, mà còn khiến bọn họ đau khổ, bi thương vì đã mất đi người đồng sự tốt luôn làm việc cùng nhau, đau khổ vì bản thân không có cách nào giúp cô báo thù, ai cũng biết, đặc công làm việc đều rất cẩn thận chặt chẽ, rút lui lại càng nhanh chóng.
Huống hồ Văn Băng Tuyết bị giết, không có bất kỳ người nào nhìn thấy diện mạo tên hung thủ, muốn truy nã bọn chúng khác nào truyện cổ tích, nhưng bây giờ Sở Thiên lại chủ động nhúng tay vào, khiến những người như Tiếu Thanh Băng nhìn thấy hy vọng, bọn họ đã sớm lĩnh giáo năng lực và thủ đoạn của Sở Thiên, nếu như hắn vì Văn Băng Tuyết mà báo thù, nhất định tăng thêm vài phần thắng.
Sở Thiên nhìn Tiếu Thanh Băng bình tĩnh trở lại, thản nhiên nói:
- Chuyện đã xảy ra!
Lúc Sở Thiên bước vào, Tiếu Thanh Băng như già đi mấy chục tuổi, dựa vào góc bất động, ánh mắt đờ đẫn như người bị đột quỵ phải sống thực vật nhiều năm, người của tổ chức Phản Hắc nhìn thấy Sở Thiên, liền muốn xả hận lên người hắn, kết quả là bị Khả Nhi quật ngược trên mặt đất, còn dùng hai khẩu súng cảnh sát mà cô cướp được khống chế bọn chúng.
Kéo tủ đông âm u lạnh lẽo ra, Sở Thiên nhìn dung nhan xinh đẹp thanh tú của Văn Băng Tuyết, vẻ mặt cô gái xinh đẹp hoa khôi sở cảnh sát này vẫn có chút lạnh giá như trước, nhưng khóe miệng cứng rắn hoàn toàn xóa hết đi vẻ hấp dẫn của cô, mà vết súng ở cổ họng lại đập vào mắt, Sở Thiên hoàn toàn có thể tưởng tượng ra sự đau khổ và bất lực của Văn Băng Tuyết lúc đấy, được băng lại nhưng vẫn không ngăn được dòng máu cứ chậm rãi rơi xuống.
Đưa tay chậm rãi đẩy tủ đông vào, Sở Thiên quay người đi đến trước mặt Tiếu Thanh Băng, khẽ thở dài nói:
- Ai đã giết cô ấy?
Thật ra trong lòng Sở Thiên sớm đã có câu trả lời, nếu không hắn sẽ không đến đây để nhìn thi thể của Văn Băng Tuyết, nhưng hắn vẫn muốn có được sự xác nhận từ miệng của Tiếu Thanh Băng.
Lời nói của Sở Thiên giống như là tín hiệu, Tiếu Thanh Băng từ vẻ tiều tụy không còn chút sức lực liền khôi phục lại sinh lực, đứng bật dậy nắm lấy cổ áo của Sở Thiên, giận dữ gào lên:
- Ngươi đã giết cô ấy, là ngươi đã giết cô ấy! Nếu như không phải ngươi bắt cô ấy phải dụ bọn đặc công Triều Tiên đến Hồng Kông, nếu như không phải ngươi giết nhiều tên đặc công Triều Tiên như vậy?
- Thì bọn chúng sẽ không giết Băng Tuyết, là ngươi đã giết cô ấy.
Sở Thiên vẫn giữ vẻ mặt tự nhiên, đợi ông nói xong, liền giã ngay một quyền vào bụng của hắn, lập tức Tiếu Thanh Băng giống như con tôm hùm luộc chín, đau đớn từ từ cong người, sau đó ngã sụp xuống mặt đất, Sở Thiên chỉnh đốn lại trang phục, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt nhợt nhạt của ông, lạnh lùng nói:
- Là ông đã hại Văn Băng Tuyết.
Tiếu Thanh Băng ngẩng đầu nhìn Sở Thiên, vô cùng oán hận.
Sở Thiên giơ chân đá ông ngã lăn ra, lực lớn khiến Tiếu Thanh Băng lăn vài mét, sau đó còn thổ ra hai ngụm máu tươi, mấy tên đồng sự của ông thấy thế vô cùng kinh hãi, muốn tiến lên cứu nhưng bị Khả Nhi dùng súng cảnh sát chĩa vào, Sở Thiên lần nữa bước đến trước mặt Tiếu Thanh Băng, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt phẫn nộ của ông khẽ mỉm cười.
Sau khi giằng co một lát, Sở Thiên mới nói giọng điệu bình tĩnh:
- Nếu như không phải ông sai Văn Băng Tuyết kể hết sự việc cho chính phủ Triều Tiên, đặc công Triều Tiên làm sao có thể tìm ta gây phiền toái chứ? Ta lại làm sao có thể giết chết bọn chúng, khiến đặc công trút giận sang Văn Băng Tuyết chứ? Ông bây giờ không đi báo thù vì cô ấy lại đổ tội lên người ta, có xứng là người không?
Tiếu Thanh Băng vốn phẫn nộ liền giống như quả bóng xì hơi, trong ánh mắt toát ra sự hối hận và đau khổ vô cùng, ông đập đầu thật mạnh vào sàn nhà, vết máu lộ ra rõ rệt, Sở Thiên tiến lên phía trước mấy bước, không chút khách khí dẫm lên cổ của ông, lạnh lùng nói:
- Muốn chết thì dễ, nhưng ông không cần báo thù cho Văn Băng Tuyết sao?
Tiếu Thanh Băng ngưng sự kích động lại, khó khăn nhổ ra hai câu nói:
- Bọn chúng chắc chắn đã sớm chạy trốn rồi, ngươi cho rằng bọn chúng giết người rồi còn dám ở lại Hồng Kông sao?
Trong miệng hắn nuốt lấy mấy câu cứng rắn:
- Ngươi cho rằng bọn chúng kiêu ngạo giống như ngươi à, xung quanh toàn là địch mà còn dám nghênh ngang xuất đầu lộ diện?
Sở Thiên lấy chân ra, cúi người kéo ông lên, thản nhiên nói:
- Chạy trốn thì là không cần làm việc sao? Đội trưởng Tiếu, ông đứng lên nói sự việc cho ta biết, mặc dù ta và các ngươi tính khí bất hòa, thậm chí có khả năng là cái gai trong mắt các ngươi, nhưng cái chết của Văn Băng Tuyết ít nhiều có liên quan tới ta, ta sẽ giúp cô ta lấy lại công lý.
Lời nói này làm ánh mắt Tiếu Thanh Băng toát ra tia hy vọng, cái chết của Văn Băng Tuyết không chỉ khiến bọn họ cảm thấy bi thương, mà còn khiến bọn họ đau khổ, bi thương vì đã mất đi người đồng sự tốt luôn làm việc cùng nhau, đau khổ vì bản thân không có cách nào giúp cô báo thù, ai cũng biết, đặc công làm việc đều rất cẩn thận chặt chẽ, rút lui lại càng nhanh chóng.
Huống hồ Văn Băng Tuyết bị giết, không có bất kỳ người nào nhìn thấy diện mạo tên hung thủ, muốn truy nã bọn chúng khác nào truyện cổ tích, nhưng bây giờ Sở Thiên lại chủ động nhúng tay vào, khiến những người như Tiếu Thanh Băng nhìn thấy hy vọng, bọn họ đã sớm lĩnh giáo năng lực và thủ đoạn của Sở Thiên, nếu như hắn vì Văn Băng Tuyết mà báo thù, nhất định tăng thêm vài phần thắng.
Sở Thiên nhìn Tiếu Thanh Băng bình tĩnh trở lại, thản nhiên nói:
- Chuyện đã xảy ra!
/781
|