Ghi chép tiến hành rất thuận lợi, cốc cafe trước mặt Sở Thiên còn chưa nguội.
Nếu như nói trước kia Sở Thiên khiến cảnh sát phẫn nộ cùng bất đắc dĩ, đêm nay lại cho bọn họ kính nể tự đáy lòng. Ngoại trừ việc lấy lại công bằng cho Văn Băng Tuyết đã chết, quan trọng hơn, Sở Thiên dùng thái độ cường hãn đối mặt với phái đoàn ngoại giao Triều Tiên, khiến bọn họ sinh ra cảm giác tự tôn, lấy cứng chọi cứng có lẽ không sáng suốt, nhưng là thiết huyết hán tử.
Sau 40 phút, Sở Thiên bước ra khỏi phòng thẩm vấn. Lúc đó, Tiếu Thanh Băng đang ngồi chờ tại ghế dài cạnh cửa, trên mặt đã không còn vẻ tiều tụy cùng sự hối hận, khôi phục phong cách của một đội trưởng khôn khéo và lý trí, nhìn thấy Sở Thiên đi ra vội vàng đứng dậy đi tới nghênh đón, lần đầu tiên tươi cười và tỏ vẻ thân mật với hắn, nói:
- Có thời gian cùng nhau uống một, hai chén không?
Sở Thiên vươn người, nhàn nhạt đáp lại:
- OK!
Tiếu Thanh Băng cũng không có mời Sở Thiên đi đến nhà hàng cao cấp gì, mặc dù Tưởng Thắng Lợi lưu cho bọn họ khối tài sản vượt qua cả tỷ, nhưng anh ta biết Sở Thiên không phải một người câu nệ tiểu tiết, cho nên liền chở hắn và Khả Nhi tới một cửa hàng gần cục cảnh sát, gọi ra vài món ăn khuya ngon miệng, cùng hai chai bia ướp lạnh.
Giơ cốc bia lên, Tiếu Thanh Băng thở dài:
- Cảm ơn cậu!
Sở Thiên cũng bưng cốc lên, lòng bàn tay lập tức lạnh như băng, run run nói:
- Tại phòng thẩm vấn uống bốn năm cốc cafe nóng, bây giờ anh lại mời tôi uống bia lạnh này, hai trạng thái bất đồng giống như thái độ của tôi và đội trưởng. Đội trưởng Tiêu, ngàn vạn lần không cần cám ơn tôi, tôi chỉ là làm chút ít chuyện mình nên làm.
Tiếu Thanh Băng ngửa đầu cạn hết cốc bia, lại cầm lấy chai bia rốt đầy cốc mình, nói:
- Trước kia tôi cảm thấy cho cậu ngang ngược, ỷ thế hiếp người, thậm chí không từ thủ đoạn đối phó người khác, là một tên lưu manh chính cống, nhưng đêm nay tôi lại phát hiện, cậu là một người có tình có nghĩa.
Sở Thiên nhấp mấy ngụm bia, nhàn nhạt trả lời:
- Tôi đúng là tên khốn khiếp không từ thủ đoạn nào, bất quá đều là những kẻ địch trong mắt tôi, Đường Hoàng, Triệu Bảo Khôn, còn anh nữa, Âu Dương Thải Vi thậm chí cha vợ anh Tưởng Thắng Lợi, các anh không vừa mắt với tôi, đương nhiên tôi không coi các anh là bạn.
Mặt Tiếu Thanh Băng lộ ra vẻ xấu hổ, nhẹ nhàng thở dài:
- Ai bảo cậu làm xằng làm bậy chứ? Dám hướng đội trưởng đội Phòng Chống Xã Hội Đen cướp ba người, tôi có thể nhìn thuận mắt sao? Người đưa quan tài đến hoa viên Đế Hào tôi có thể không oán hận sao? Thế nhưng, những thứ này đều đã qua, về sau chúng ta chưa chắc là bạn, nhưng nhất định không phải là kẻ địch.
Sở Thiên gật đầu, cười nói:
- Hai câu nói đằng sau rất hay, hi vọng anh có thể nói cho cha vợ mình nghe một chút, để cho lão nhân gia an tâm dưỡng già, không cần vì ân oán lịch sử mà liên lụy đến ông ấy, việc đó không chỉ hại ông ấy mà hại cả các anh. Ông ấy đã làm quá nhiều việc rồi, đó là những lời tôi dặn ông ấy.
Lại ngẩng đầu uống nốt nửa cốc bia, Tiếu Thanh Băng thở dài, chậm rãi nói:
- Có cơ hội tôi sẽ thuật lại lời cậu cho ông ấy, trước kia tôi cho rằng ông ấy có hứng thú với quyền lực, cuối cùng mới biết mình sai quá nhiều. Cậu yên tâm, tôi sẽ theo dõi ông ấy, để ông ấy không gây ra chuyện gì không đúng.
Sở Thiên giơ cốc bia lên, thân mật cười nói:
- Cạn ly!
Hai cái cốc chạm vào nhau!
Uống hết hai chai bia, tâm tình Tiếu Thanh Băng tựa hồ tốt hơn, ngẩng đầu hướng Sở Thiên lộ ra:
- Tôi từ ban điều tra kinh tế nghe được, Hoắc gia gần đây đã gặp khủng hoảng tài chính, đầu tư thất bại vài tỷ tại Mĩ cùng Italy, vốn gốc không lấy về được, hiện tại muốn đập nồi bán sắt trả lại tiền vay cho ngân hàng.
Cốc bia đang đưa lên miệng Sở Thiên ngừng lại, nhíu mày trả lời:
- Vài tỷ có thể làm cho Hoắc gia đập nồi bán sắt? Tài sản Hoắc gia rất hùng hậu, nếu không thì sao có thể được liệt vào tứ đại phú hào? Đường Hoàng lại có anh chị em làm lá chắn phía sau, dù mất 10 tỷ cũng không sao, làm sao có thế đến mức ngân hàng xiết nợ.
Tiếu Thanh Băng như kẻ sĩ hiểu chuyện, hạ giọng nói:
- Trước kia Hoắc gia xác thực phong quang vô hạn, chẳng qua là mấy năm nay Hoắc lão lui về tuyến hai, tập đoàn Hoắc thị đều giao cho Hoắc Quang quản lý, tuy bất động sản Hoắc thị buôn bán rất tốt, lời không ít tiền, nhưng không đủ đền bù cho tổn thất của những đầu thư thất bại khác của gã.
Sở Thiên bừng tỉnh đại ngộ gật đầu, cũng hiểu vì sao chị em Đường gia không có trợ giúp, ngoại trừ Đường Môn hiện tại cùng Soái quân khai chiến cần tài chính gấp, nguyên nhân quan trọng hơn, vay vài tỷ cũng như bỏ vào động không đáy, cho dù đám Đường Vinh ném ra mấy tỷ cho Đường Hoàng, chỉ sợ cũng không làm nên chuyện gì.
Nghĩ tới đây, Sở Thiên nhớ tới Hoắc Vô Túy, ngửa đầu uống cạn cốc bia.
Bữa ăn này dài đến cả tiếng đồng hồ, khi phía đông bắt đầu có ánh sáng trắng hiện ra, Tiếu Thanh Băng giơ cổ tay lên nhìn đồng hồ, cười khổ nói:
- Vậy mà chúng ta đã ngồi cả đêm, bây giờ đã là năm giờ rưỡi rồi, chúng ta nhanh về ngủ thôi, tỉnh lại sợ là mây đen áp thành, không còn có an tĩnh.
Sở Thiên cũng mệt mỏi thở ra, cảm thấy rất buồn ngủ, vì vậy đứng dậy cười nói:
- Chúng ta có thể ngủ an ổn mấy giờ, nhưng chính phủ Triều Tiên sợ là ngày đêm khó ngủ rồi, giống như đội trưởng, tôi sẽ ở lại HongKong giúp đỡ cảnh sát điều tra, miễn cho chính phủ Triều Tiên gán cho tôi tội “chạy án”
Sau khi nói xong, Sở Thiên đem điện thoại lưu cho Tiếu Thanh Băng, vỗ vai anh ta nói:
- Có chuyện gì gánh không được, gọi điện thoại cho tôi, dù sao mấy ngày nay cũng nhàn rỗi, để xem chính phủ Triều Tiên có thể chơi ra dạng gì, còn nữa, để cho mấy nhân viên tổ Phòng Chống Xã Hội Đen truy vấn cẩn thận, ngàn vạn lần không nên mâu thuẫn nội bộ.
Tiếu Thanh Băng gật đầu, quay người rời đi.
Sở Thiên ôm Khả Nhi, vuốt ve khuôn mặt của cô cười hỏi:
- Có sợ không?
Trước kia là cùng hắc bang khai chiến, Sở Thiên dựa vào đao và sự gan dạ sáng suốt của mình đánh hạ nửa giang sơn, bây giờ sự kiện đặc công đem mình bày trước đầu sóng ngọn gió, mà đối thủ tự đại nhưng rất cường hãn - chính phủ Triều Tiên, bất kể chuyện lần này có được dọn dẹp sạch sẽ hay không, mình cũng bị đặc công Triều Tiên ghi vào danh sách phải chết không nghi ngờ gì.
Tổ chức Hắc bang cùng chính phủ đối kháng, tình hình vĩnh viễn cũng sẽ không lạc quan. Sở Thiên vạn hạnh trong bất hạnh, chính phủ này không phải là chính phủ TQ, mà là Triều Tiên, bởi vậy trên tay của hắn cũng có thêm mấy quân bài có thể dùng, nhiều thêm mấy nước cờ có lợi; dưới sự che trở của chính phủ TQ cầu sống an ổn.
Lắc đầu thật mạnh, Khả Nhi bỗng nhiên lộ ra nụ cười khiến cả đất trời biến sắc.
- Không sợ là tốt rồi.
Sở Thiên ngắm khuôn mặt luôn vào sinh ra tử với mình, vinh quang cũng tốt hèn mọn cũng thế, người phụ nữ này luôn cùng mình một đường đi tới, cô bên cạnh mình trải qua nhiều chuyện, chỉ sợ trong tất cả những người phụ nữ của mình là nhiều nhất, điều này khiến Sở Thiên thêm phần cưng chiều cô.
Chiếc xe riêng không cáh bao xa, lái tới chỗ Sở Thiên, Sở Thiên kéo Khả Nhi chui vào, một lát sau, chiếc xe khởi động đi tới vịnh nước cạn. Sở Thiên thỏa mãn ôm Khả Nhi vào ngực nhắm mắt dưỡng thần. Đêm nay, hầu như không có lúc nào yên tĩnh, thể lực cùng tinh lực đều tiêu hao quá độ.
Tục ngữ nói, sau mệt nhọc sẽ có cảm giác rất ngọt ngào!
Cho nên giấc ngủ Sở Thiên kéo dài đến 12h. Sau khi, rửa mặt xong đi đến cửa lớn, liền gặp được tiểu Alexander đang đánh bao cát trong hoa viên, giống như một con Hắc Hùng vô cùng mạnh mẽ. Nói đúng ra cái kia cũng không phải bao cát, mà là cái chăn của hai cái giường được buộc vào cây đại thụ, tiểu Alexandrer lấy đó làm nơi luyện quyền cước.
Bên cạnh, Liệt Dực cũng đang quan sát đi tới, lắc đầu cười khổ nói:
- Cậu tin không? Hai cái chăn này không dày bao nhiêu, đập vào không khác gì đánh vào thân cây, thế nhưng tên biến thái đã đánh được 80 phút, kết quả còn hung hãn, mãnh liệt như thế, quả nhiên xứng danh Hắc Hùng nước Nga.
Sở Thiên đang muốn gật đầu, bỗng nhiên nhìn thấy tiểu Alexander dừng đánh đấm lại, lập tức hét to, đấm thẳng vào phía ga trải giường, chỉ nghe “Phựt, phựt” hai tiếng, dây thừng buộc cái chăn bị đứt ra, chăn cuốn vào cánh tay gã. Sở Thiên rõ ràng có thể nhìn thấy, nắm đấm của tiểu Alexander chui ra từ phía trong.
Sở Thiên lộ ra vẻ khiếp sợ!
- Con bà nó gấu! Không chỉ làm đứt dây thừng, còn đấm xuyên qua chăn rồi!
Liệt Dực vuốt đầu, trong mắt cũng lộ ra sự khiếp sợ vô cùng, không kìm được lên tiếng khen:
- Chẳng lẽ cậu ta luyện Thất Thương quyền mà Kim Dung viết trong tiểu thuyết của ông ấy? Nắm đấm này nện vào người khẳng định thất khiếu chảy máu mà chết.
Tiểu Alexander đem chăn treo ở trên cây, quay người hướng hai người Sở Thiên đi tới, trên mặt không có một tia mệt mỏi nào, ngược lại thần thái tràn đầy hoạt bát. Thân hình khôi ngô của cậu ta như xe lửa mới khởi động, hai người kia chưa kịp nói gì đã tới trước mặt.
Liệt Dực cũng cảm giác được sóng nhiệt đập vào mặt, thầm than năng lượng của cậu ta thật kinh người.
Nếu như nói trước kia Sở Thiên khiến cảnh sát phẫn nộ cùng bất đắc dĩ, đêm nay lại cho bọn họ kính nể tự đáy lòng. Ngoại trừ việc lấy lại công bằng cho Văn Băng Tuyết đã chết, quan trọng hơn, Sở Thiên dùng thái độ cường hãn đối mặt với phái đoàn ngoại giao Triều Tiên, khiến bọn họ sinh ra cảm giác tự tôn, lấy cứng chọi cứng có lẽ không sáng suốt, nhưng là thiết huyết hán tử.
Sau 40 phút, Sở Thiên bước ra khỏi phòng thẩm vấn. Lúc đó, Tiếu Thanh Băng đang ngồi chờ tại ghế dài cạnh cửa, trên mặt đã không còn vẻ tiều tụy cùng sự hối hận, khôi phục phong cách của một đội trưởng khôn khéo và lý trí, nhìn thấy Sở Thiên đi ra vội vàng đứng dậy đi tới nghênh đón, lần đầu tiên tươi cười và tỏ vẻ thân mật với hắn, nói:
- Có thời gian cùng nhau uống một, hai chén không?
Sở Thiên vươn người, nhàn nhạt đáp lại:
- OK!
Tiếu Thanh Băng cũng không có mời Sở Thiên đi đến nhà hàng cao cấp gì, mặc dù Tưởng Thắng Lợi lưu cho bọn họ khối tài sản vượt qua cả tỷ, nhưng anh ta biết Sở Thiên không phải một người câu nệ tiểu tiết, cho nên liền chở hắn và Khả Nhi tới một cửa hàng gần cục cảnh sát, gọi ra vài món ăn khuya ngon miệng, cùng hai chai bia ướp lạnh.
Giơ cốc bia lên, Tiếu Thanh Băng thở dài:
- Cảm ơn cậu!
Sở Thiên cũng bưng cốc lên, lòng bàn tay lập tức lạnh như băng, run run nói:
- Tại phòng thẩm vấn uống bốn năm cốc cafe nóng, bây giờ anh lại mời tôi uống bia lạnh này, hai trạng thái bất đồng giống như thái độ của tôi và đội trưởng. Đội trưởng Tiêu, ngàn vạn lần không cần cám ơn tôi, tôi chỉ là làm chút ít chuyện mình nên làm.
Tiếu Thanh Băng ngửa đầu cạn hết cốc bia, lại cầm lấy chai bia rốt đầy cốc mình, nói:
- Trước kia tôi cảm thấy cho cậu ngang ngược, ỷ thế hiếp người, thậm chí không từ thủ đoạn đối phó người khác, là một tên lưu manh chính cống, nhưng đêm nay tôi lại phát hiện, cậu là một người có tình có nghĩa.
Sở Thiên nhấp mấy ngụm bia, nhàn nhạt trả lời:
- Tôi đúng là tên khốn khiếp không từ thủ đoạn nào, bất quá đều là những kẻ địch trong mắt tôi, Đường Hoàng, Triệu Bảo Khôn, còn anh nữa, Âu Dương Thải Vi thậm chí cha vợ anh Tưởng Thắng Lợi, các anh không vừa mắt với tôi, đương nhiên tôi không coi các anh là bạn.
Mặt Tiếu Thanh Băng lộ ra vẻ xấu hổ, nhẹ nhàng thở dài:
- Ai bảo cậu làm xằng làm bậy chứ? Dám hướng đội trưởng đội Phòng Chống Xã Hội Đen cướp ba người, tôi có thể nhìn thuận mắt sao? Người đưa quan tài đến hoa viên Đế Hào tôi có thể không oán hận sao? Thế nhưng, những thứ này đều đã qua, về sau chúng ta chưa chắc là bạn, nhưng nhất định không phải là kẻ địch.
Sở Thiên gật đầu, cười nói:
- Hai câu nói đằng sau rất hay, hi vọng anh có thể nói cho cha vợ mình nghe một chút, để cho lão nhân gia an tâm dưỡng già, không cần vì ân oán lịch sử mà liên lụy đến ông ấy, việc đó không chỉ hại ông ấy mà hại cả các anh. Ông ấy đã làm quá nhiều việc rồi, đó là những lời tôi dặn ông ấy.
Lại ngẩng đầu uống nốt nửa cốc bia, Tiếu Thanh Băng thở dài, chậm rãi nói:
- Có cơ hội tôi sẽ thuật lại lời cậu cho ông ấy, trước kia tôi cho rằng ông ấy có hứng thú với quyền lực, cuối cùng mới biết mình sai quá nhiều. Cậu yên tâm, tôi sẽ theo dõi ông ấy, để ông ấy không gây ra chuyện gì không đúng.
Sở Thiên giơ cốc bia lên, thân mật cười nói:
- Cạn ly!
Hai cái cốc chạm vào nhau!
Uống hết hai chai bia, tâm tình Tiếu Thanh Băng tựa hồ tốt hơn, ngẩng đầu hướng Sở Thiên lộ ra:
- Tôi từ ban điều tra kinh tế nghe được, Hoắc gia gần đây đã gặp khủng hoảng tài chính, đầu tư thất bại vài tỷ tại Mĩ cùng Italy, vốn gốc không lấy về được, hiện tại muốn đập nồi bán sắt trả lại tiền vay cho ngân hàng.
Cốc bia đang đưa lên miệng Sở Thiên ngừng lại, nhíu mày trả lời:
- Vài tỷ có thể làm cho Hoắc gia đập nồi bán sắt? Tài sản Hoắc gia rất hùng hậu, nếu không thì sao có thể được liệt vào tứ đại phú hào? Đường Hoàng lại có anh chị em làm lá chắn phía sau, dù mất 10 tỷ cũng không sao, làm sao có thế đến mức ngân hàng xiết nợ.
Tiếu Thanh Băng như kẻ sĩ hiểu chuyện, hạ giọng nói:
- Trước kia Hoắc gia xác thực phong quang vô hạn, chẳng qua là mấy năm nay Hoắc lão lui về tuyến hai, tập đoàn Hoắc thị đều giao cho Hoắc Quang quản lý, tuy bất động sản Hoắc thị buôn bán rất tốt, lời không ít tiền, nhưng không đủ đền bù cho tổn thất của những đầu thư thất bại khác của gã.
Sở Thiên bừng tỉnh đại ngộ gật đầu, cũng hiểu vì sao chị em Đường gia không có trợ giúp, ngoại trừ Đường Môn hiện tại cùng Soái quân khai chiến cần tài chính gấp, nguyên nhân quan trọng hơn, vay vài tỷ cũng như bỏ vào động không đáy, cho dù đám Đường Vinh ném ra mấy tỷ cho Đường Hoàng, chỉ sợ cũng không làm nên chuyện gì.
Nghĩ tới đây, Sở Thiên nhớ tới Hoắc Vô Túy, ngửa đầu uống cạn cốc bia.
Bữa ăn này dài đến cả tiếng đồng hồ, khi phía đông bắt đầu có ánh sáng trắng hiện ra, Tiếu Thanh Băng giơ cổ tay lên nhìn đồng hồ, cười khổ nói:
- Vậy mà chúng ta đã ngồi cả đêm, bây giờ đã là năm giờ rưỡi rồi, chúng ta nhanh về ngủ thôi, tỉnh lại sợ là mây đen áp thành, không còn có an tĩnh.
Sở Thiên cũng mệt mỏi thở ra, cảm thấy rất buồn ngủ, vì vậy đứng dậy cười nói:
- Chúng ta có thể ngủ an ổn mấy giờ, nhưng chính phủ Triều Tiên sợ là ngày đêm khó ngủ rồi, giống như đội trưởng, tôi sẽ ở lại HongKong giúp đỡ cảnh sát điều tra, miễn cho chính phủ Triều Tiên gán cho tôi tội “chạy án”
Sau khi nói xong, Sở Thiên đem điện thoại lưu cho Tiếu Thanh Băng, vỗ vai anh ta nói:
- Có chuyện gì gánh không được, gọi điện thoại cho tôi, dù sao mấy ngày nay cũng nhàn rỗi, để xem chính phủ Triều Tiên có thể chơi ra dạng gì, còn nữa, để cho mấy nhân viên tổ Phòng Chống Xã Hội Đen truy vấn cẩn thận, ngàn vạn lần không nên mâu thuẫn nội bộ.
Tiếu Thanh Băng gật đầu, quay người rời đi.
Sở Thiên ôm Khả Nhi, vuốt ve khuôn mặt của cô cười hỏi:
- Có sợ không?
Trước kia là cùng hắc bang khai chiến, Sở Thiên dựa vào đao và sự gan dạ sáng suốt của mình đánh hạ nửa giang sơn, bây giờ sự kiện đặc công đem mình bày trước đầu sóng ngọn gió, mà đối thủ tự đại nhưng rất cường hãn - chính phủ Triều Tiên, bất kể chuyện lần này có được dọn dẹp sạch sẽ hay không, mình cũng bị đặc công Triều Tiên ghi vào danh sách phải chết không nghi ngờ gì.
Tổ chức Hắc bang cùng chính phủ đối kháng, tình hình vĩnh viễn cũng sẽ không lạc quan. Sở Thiên vạn hạnh trong bất hạnh, chính phủ này không phải là chính phủ TQ, mà là Triều Tiên, bởi vậy trên tay của hắn cũng có thêm mấy quân bài có thể dùng, nhiều thêm mấy nước cờ có lợi; dưới sự che trở của chính phủ TQ cầu sống an ổn.
Lắc đầu thật mạnh, Khả Nhi bỗng nhiên lộ ra nụ cười khiến cả đất trời biến sắc.
- Không sợ là tốt rồi.
Sở Thiên ngắm khuôn mặt luôn vào sinh ra tử với mình, vinh quang cũng tốt hèn mọn cũng thế, người phụ nữ này luôn cùng mình một đường đi tới, cô bên cạnh mình trải qua nhiều chuyện, chỉ sợ trong tất cả những người phụ nữ của mình là nhiều nhất, điều này khiến Sở Thiên thêm phần cưng chiều cô.
Chiếc xe riêng không cáh bao xa, lái tới chỗ Sở Thiên, Sở Thiên kéo Khả Nhi chui vào, một lát sau, chiếc xe khởi động đi tới vịnh nước cạn. Sở Thiên thỏa mãn ôm Khả Nhi vào ngực nhắm mắt dưỡng thần. Đêm nay, hầu như không có lúc nào yên tĩnh, thể lực cùng tinh lực đều tiêu hao quá độ.
Tục ngữ nói, sau mệt nhọc sẽ có cảm giác rất ngọt ngào!
Cho nên giấc ngủ Sở Thiên kéo dài đến 12h. Sau khi, rửa mặt xong đi đến cửa lớn, liền gặp được tiểu Alexander đang đánh bao cát trong hoa viên, giống như một con Hắc Hùng vô cùng mạnh mẽ. Nói đúng ra cái kia cũng không phải bao cát, mà là cái chăn của hai cái giường được buộc vào cây đại thụ, tiểu Alexandrer lấy đó làm nơi luyện quyền cước.
Bên cạnh, Liệt Dực cũng đang quan sát đi tới, lắc đầu cười khổ nói:
- Cậu tin không? Hai cái chăn này không dày bao nhiêu, đập vào không khác gì đánh vào thân cây, thế nhưng tên biến thái đã đánh được 80 phút, kết quả còn hung hãn, mãnh liệt như thế, quả nhiên xứng danh Hắc Hùng nước Nga.
Sở Thiên đang muốn gật đầu, bỗng nhiên nhìn thấy tiểu Alexander dừng đánh đấm lại, lập tức hét to, đấm thẳng vào phía ga trải giường, chỉ nghe “Phựt, phựt” hai tiếng, dây thừng buộc cái chăn bị đứt ra, chăn cuốn vào cánh tay gã. Sở Thiên rõ ràng có thể nhìn thấy, nắm đấm của tiểu Alexander chui ra từ phía trong.
Sở Thiên lộ ra vẻ khiếp sợ!
- Con bà nó gấu! Không chỉ làm đứt dây thừng, còn đấm xuyên qua chăn rồi!
Liệt Dực vuốt đầu, trong mắt cũng lộ ra sự khiếp sợ vô cùng, không kìm được lên tiếng khen:
- Chẳng lẽ cậu ta luyện Thất Thương quyền mà Kim Dung viết trong tiểu thuyết của ông ấy? Nắm đấm này nện vào người khẳng định thất khiếu chảy máu mà chết.
Tiểu Alexander đem chăn treo ở trên cây, quay người hướng hai người Sở Thiên đi tới, trên mặt không có một tia mệt mỏi nào, ngược lại thần thái tràn đầy hoạt bát. Thân hình khôi ngô của cậu ta như xe lửa mới khởi động, hai người kia chưa kịp nói gì đã tới trước mặt.
Liệt Dực cũng cảm giác được sóng nhiệt đập vào mặt, thầm than năng lượng của cậu ta thật kinh người.
/781
|