Tiếu Thanh Băng sửng sốt cảm nhận được khí thế bức bách của Sở Thiên.
Sau khi nhẹ nhàng thở ra một hơi thật dài, y mở miệng đáp lại:
- Đến lúc đó tôi sẽ liên hệ với anh!
Sở Thiên gật gật đầu, hàn huyên vài câu rồi cúp máy, ngồi ở phía đối diện Alexander nhỏ vừa rồi nhìn thấy sát khí từ trên mặt Sở Thiên, biết là đã có người trêu chọc Sở Thiên, vì thế y cắn một miếng đùi gà mập mạp, miệng chảy đầy mỡ than thở:
- Thiếu soái, tên nào mà dám trêu vào anh? Tôi cho người cắt cổ của nó đi là xong.
Sở Thiên hơi hơi cười, tay nâng đôi đũa lên lại cười đáp lại:
- Một thằng cha bình thường muốn chết, tôi giết người thân thích của phó Tổng Thống Triều Tiên, vì thế lão nhân gia liền thề sống chết sẽ tiêu diệt tôi, ông ta phái ra một số phần tử hắc bang kết quả lại bị tôi tiêu diệt. Chính phủ Triều Tiên thẹn quá hóa giận, phái đặc công tới giết tôi kết quả cũng lại bị tôi giết.
Khụ khụ khụ! Alexander nhỏ gần như nghẹn suýt chết, tiểu tử này dám đối nghịch với chính phủ lại còn làm như không có chuyện gì. Giết đặc công Triều Tiên giống như giết heo mà dường như cũng không thèm quan tâm. Tuy nhiên y lại thích tính cách kiêu ngạo, ngông cuồng thẳng thắn của Sở Thiên, miệng mở rộng đáp lại:
- Triều Tiên từ trước đến nay chuyên bắt nạt kẻ yếu, chỉ cần anh đánh cho vài trận là họ sẽ hiền lành ngay ấy mà.
Gắp lên một cái cánh gà mà Khả nhi đã chọn đưa vào trong miệng, Sở Thiên cắn một miếng thấy được chất thịt rất mềm, khá khen tay nghề Khả nhi đã tinh xảo rất nhiều. Hắn ngẩng đầu nhìn Alexander nhỏ đầy thâm ý mà nói:
- Chính phủ Triều Tiên thật ra không làm cho tôi lo sợ, Alexander nhỏ, tôi hợp tác với anh kinh doanh vũ khí đạn dược, anh có biết tôi lo lắng nhất ai có thể phá hỏng nó không?
Alexander nhỏ tạm dừng việc nhai nuốt thịt gà, trên mặt lóe ra một nét khẩn trương, y lo sợ Sở Thiên đổi ý không hợp tác, vội lên tiếng hỏi:
- Ai có thể phá hư? Ai dám làm trở ngại chúng ta, tôi sẽ dùng nắm tay, dùng súng thậm chí dùng đạn đạo mà xử lý bọn họ, không có bất kỳ người nào có thể ngăn trở Soái quân và Mafia hợp tác.
Sở Thiên sớm đã đợi những lời này của y, giả bộ làm như tâm sự nặng nề trả lời:
- Trước đây vài ngày tôi đã giết không ít người của Sơn Khẩu, phỏng chừng bọn họ sẽ không từ thủ đoạn naò để ám sát tôi, thậm chí sẽ phá hư giao dịch vũ khí đạn dược của chúng ta. Anh có biết, tổ Sơn Khẩu là hắc bang có tính quốc tế, Soái quân chỉ sợ khó có thể chống lại họ.
Alexander nhỏ hoàn toàn nhẹ nhàng thở ra, nâng cốc rượu Vodka trên bàn uống liền mấy ngụm, cười nói:
- Thiếu soái không cần phải lo lắng mấy chuyện nhỏ nhặt ở Sơn Khẩu tổ. Nói thật cho anh biết, bọn họ còn muốn chiếm lấy địa vị ở nước Nga, cho nên Sơn Khẩu tổ cùng Mafia chúng tôi không ngừng xung đột, hai bên cũng đều đã chết không ít người rồi.
Sở Thiên không nói gì, ánh mắt dừng ở trên mặt y.
Alexander nhỏ dừng lại mấy hơi thở, rồi tiếp tục bổ sung:
- Sự thật chúng tôi hoàn toàn có thể đuổi Sơn Khẩu tổ đi, nhưng Aleksander nói muốn hãm Sơn Khẩu tổ vào nước Nga, khiến cho bọn họ không ngừng đem nhân lực vật lực quăng vào, chúng ta dựa vào công kích bọn họ mà đoạt lấy bộ phận cấp dưỡng, đợi cho Sơn Khẩu tổ sức cùng lực kiệt sẽ đẩy bọn họ vào chỗ chết.
Sở Thiên hơi sửng sốt, Aleksander thật đúng là một nhân tài.
Nói tới đây, Alexander nhỏ hung hăng cắn một miếng xương gà, hung tợn nói:
- Cho nên Thiếu soái cứ việc yên tâm, Sơn Khẩu tổ tuyệt đối sẽ không ảnh hưởng đến hợp tác của chúng ta, nếu lo lắng bọn họ rút ra lực lượng đối phó với anh, tôi sẽ khiến đại ca cho Sơn Khẩu tổ nếm đòn nghiêm trọng, như vậy bọn họ cũng sẽ không có tâm tư để đối phó với anh nữa rồi.
Sở Thiên nhẹ nhàng gật đầu, rồi giơ chén rượu lên cười nói:
- Alexander nhỏ, hợp tác vui vẻ!
Liệt Dực đảo qua Sở Thiên, biết đó chính là đáp án mà hắn muốn có. Người này làm việc bất động thanh sắc đến như thế, chân thật làm cho người ta cảm giác đáng sợ. Chả trách được Đường Môn liên tục bị đánh bại, hắn quả thật có chỗ này hơn người
Bữa cơm này sau một giờ thì kết thúc, sau đó Sở Thiên và Alexander nhỏ về hiệp đàm việc hợp tác mất hai giờ. Khi bọn họ từ trong thư phòng đi ra, trên mặt đều hiện lên vẻ hài lòng, Sở Thiên lại càng cao hứng. Sau khi Alexander nhỏ cùng Aleksander thương lượng, đã đồng ý nguyện theo ý Sở Thiên dùng bạch phiến làm tiền trả.
Có được các vật trao đổi ngang nhau như vậy, việc lo lắng vấn đề vận chuyển giờ đây cũng được giải quyết dễ dàng. Mafia phụ trách đem vũ khí đạn dược vận chuyển đến Tam Giác Vàng. Soái quân phụ trách đem bạch phiến vận chuyển đến nước Nga. Trước khi chưa ký tên giao dịch song phương, bất kể là vũ khí đạn dược hay là bạch phiến, xuất hiện vấn đề đều do bên vận chuyển phụ trách tổn thất.
Khoảng bốn giờ chiều, hai chiếc xe tiến vào cửa chính hoa viên, bên trong chui ra bảy tám cái đầu mang kính mác tây trang, tất cả đều là người Nga đằng đằng sát khí, trong đó có những tên còn cầm vali xách tay màu đen. Khi nhìn thấy Alexander nhỏ, bọn chúng đều cung kính gật đầu thể hiện thiện ý:
- Đại ca!
Trong nháy mắt, Alexander nhỏ đã khôi phục uy nghiêm. Khí phách của người từ Siberia tán phát ra, ánh mắt lợi hại của y khiến cho bọn đàn ông kia không rét mà run. Sau khi không chút để ý đáp lại những lời chào cung kính của bọn chúng, Alexander nhỏ phất tay gọi một tên trong bọn đi tới, dùng tiếng Nga hỏi:
- Thứ ta cần ngươi mang đến đã có đấy chưa?
Tên đó đem thùng đồ đưa lại cho Alexander nhỏ.
Alexander nhỏ tiếp nhận cái thùng màu đen, phất tay sai bọn đàn em lui về sau cảnh giới, rồi chính mình quay người đi đến bên người Sở Thiên, vỗ bờ vai của hắn nói:
- Thiếu soái, đây là phần thưởng buổi sáng. Ba viên đạn hỏa tiễn mini 99tiên tiến nhất, có hai đại ưu điểm, thể tích nhỏ dễ dàng mang theo, lực sát thương lại cực lớn.
Y vừa nói vừa mở thùng ra, ba viên đạn hỏa tiễn mini sắp hàng chỉnh tề
Toàn thân đạn hỏa tiễn đen thui, sờ lên không có khuynh hướng cảm xúc kim loai. Ngoại trừ đầu đạn có vẻ bén nhọn một chút, căn bản làm cho người ta khó nhìn ra nó chính là vũ khí, hơn nữa thể tích theo như lời Alexander nhỏ nói, so với que cời lò không hơn kém bao nhiêu. Liệt Dực có vẻ không tin hỏi:
- Thật không giống món đồ chơi? Thực sự có lực sát thương hay không?
Alexander nhỏ kiên quyết lắc đầu, cười khổ trả lời:
- Tôi còn muốn cùng thiếu soái hợp tác về lâu về dài, làm sao có thể lấy món đồ chơi để lừa gạt? Các anh đừng thấy nó nhỏ, nói cho các anh biết, ba vật nhỏ như vậy có thể hủy diệt tòa nhà hai mươi tầng, đến không còn một ngọn cỏ, uy lực ngang với nửa chiếc Boeing
Sở Thiên cầm một viên ở giữa lên nhẹ nhàng thưởng thức, không thể tưởng tượng được đặt trên tay vẫn còn có thể cảm giác được sức nặng. Biết rằng Alexander nhỏ không thích nói đùa, vì thế gật gật đầu đáp lại:
- Không ngờ Alexander nhỏ thịnh tình như thế, tôi xin nhận, nếu ngày nào đó xem Triều Tiên không vừa mắt, liền oanh vài cái khiến cho nó biết điều.
Chính Sở Thiên cũng thật không ngờ, vô ý nói đùa như vậy, nhưng ngày sau lại biến thành sự thật.
Đạn hỏa tiễn này đơn giản dễ hiểu, Alexander nhỏ hai ba câu đã giới thiệu xong. Sở Thiên liền sai Khả nhi đem đạn hỏa tiễn cất kỹ, sau đó nhìn ra ngoài cửa các thành viên Mafia cảnh giới, hướng về phía Alexander nhỏ hỏi:
- Các anh ở Hongkong cũng có cứ điểm ư? Nếu không thì đến phép thần cũng không thể đem đạn hỏa tiễn vận chuyển đến nhanh như thế này.
Alexander nhỏ cũng không có ý che dấu, chậm rãi nói:
- Đúng vậy, chúng tôi hàng năm có mười mấy anh em đóng ở Hongkong. Ngày hôm qua sau khi tôi từ nhà giam trốn ra, bọn họ liền ngừng nghỉ tất cả công việc, chuẩn bị bất cứ lúc nào tiếp ứng tôi rời khỏi Hongkong. Nếu không phải phải cùng Thiếu soái hiệp đàm hợp tác, tôi hiện tại chỉ sợ đã ở trên máy bay rồi.
Sở Thiên bừng tỉnh gật gật đầu.
Alexander nhỏ đưa tay xem thời gian, vỗ mạnh vào đầu xin lỗi nói:
- Thiếu soái, tôi buổi chiều phải về cứ điểm xử lý chút công việc, buổi tối hoặc là ngày mai tiếp theo hiệp đàm như thế nào? Chúng ta tránh thoát cảnh sát Macao lôi đình truy kích, tôi tin tưởng không có cái gì nguy hiểm quá lớn, buổi tối tôi mang mấy bình rượu ngon trở về.
Sở Thiên nhẹ nhàng mỉm cười, vỗ vỗ vào cánh tay của y nói:
- Đi đi, anh cũng phải cẩn thận một chút.
Alexander nhỏ chỉnh đốn trang phục, hướng Sở Thiên và đám người cáo từ rời đi. Sau khi chờ bọn họ rời khỏi, Liệt Dực mới cười khổ nói:
- Không thể tưởng được tôi trong tù, không ngờ quen được Mafia còn là một tên khủng bố, nhưng mà điều an ủi là, đã vì Thiếu soái và Mafia mà bắc cầu
Sở Thiên nhẹ nhàng thở dài, sau đó trịnh trọng hỏi:
- Liệt Dực, sau này anh có tính toán gì không? Đường Môn thì anh trở về không được rồi, trong Đường Môn trên dưới đều xem anh là phản đồ, đều muốn giết anh để khỏi lo về sau. Tôi tin tưởng Đường Vinh vẫn là ủng hộ anh, chỉ có điều đại thế bức bách, gã cũng không thể không đành lòng đau xót mà bỏ đi những thứ yêu thích của mình.
Trên mặt Liệt Dực thoáng qua một chút thống khổ, nhưng lập tức khôi phục lại bình tĩnh đáp lại:
- Đúng vậy, trở về không được, từ thời điểm tôi lấy mạng đổi mạng, tôi biết ngay không về được Đường Môn nữa rồi. Tuy nhiên tôi cũng đã tận lực, báo đáp Đường lão gia ân cứu mạng, cho nên tôi giết Diệp Gia cũng không thẹn với lương tâm.
Sở Thiên lộ ra tâm trạng buồn phiền, nhẹ nhàng nói:
- Kỳ thực tất cả đều là do tôi tạo thành, nếu tôi không cho anh giết người của Diệp gia, anh cũng sẽ không bị kéo ra khỏi Đường Môn, cũng sẽ không có người nghingờ Đường Môn, Đường Môn cũng sẽ không vì tự bảo vệ mình mà hy sinh anh. Kỳ thực tôi hẳn là rất may mắn, Đường Môn đã thiếu mất anh người đại tướng này.
- Nhưng không biết vì sao, tôi lại không cao hứng nổi!
Sau khi nhẹ nhàng thở ra một hơi thật dài, y mở miệng đáp lại:
- Đến lúc đó tôi sẽ liên hệ với anh!
Sở Thiên gật gật đầu, hàn huyên vài câu rồi cúp máy, ngồi ở phía đối diện Alexander nhỏ vừa rồi nhìn thấy sát khí từ trên mặt Sở Thiên, biết là đã có người trêu chọc Sở Thiên, vì thế y cắn một miếng đùi gà mập mạp, miệng chảy đầy mỡ than thở:
- Thiếu soái, tên nào mà dám trêu vào anh? Tôi cho người cắt cổ của nó đi là xong.
Sở Thiên hơi hơi cười, tay nâng đôi đũa lên lại cười đáp lại:
- Một thằng cha bình thường muốn chết, tôi giết người thân thích của phó Tổng Thống Triều Tiên, vì thế lão nhân gia liền thề sống chết sẽ tiêu diệt tôi, ông ta phái ra một số phần tử hắc bang kết quả lại bị tôi tiêu diệt. Chính phủ Triều Tiên thẹn quá hóa giận, phái đặc công tới giết tôi kết quả cũng lại bị tôi giết.
Khụ khụ khụ! Alexander nhỏ gần như nghẹn suýt chết, tiểu tử này dám đối nghịch với chính phủ lại còn làm như không có chuyện gì. Giết đặc công Triều Tiên giống như giết heo mà dường như cũng không thèm quan tâm. Tuy nhiên y lại thích tính cách kiêu ngạo, ngông cuồng thẳng thắn của Sở Thiên, miệng mở rộng đáp lại:
- Triều Tiên từ trước đến nay chuyên bắt nạt kẻ yếu, chỉ cần anh đánh cho vài trận là họ sẽ hiền lành ngay ấy mà.
Gắp lên một cái cánh gà mà Khả nhi đã chọn đưa vào trong miệng, Sở Thiên cắn một miếng thấy được chất thịt rất mềm, khá khen tay nghề Khả nhi đã tinh xảo rất nhiều. Hắn ngẩng đầu nhìn Alexander nhỏ đầy thâm ý mà nói:
- Chính phủ Triều Tiên thật ra không làm cho tôi lo sợ, Alexander nhỏ, tôi hợp tác với anh kinh doanh vũ khí đạn dược, anh có biết tôi lo lắng nhất ai có thể phá hỏng nó không?
Alexander nhỏ tạm dừng việc nhai nuốt thịt gà, trên mặt lóe ra một nét khẩn trương, y lo sợ Sở Thiên đổi ý không hợp tác, vội lên tiếng hỏi:
- Ai có thể phá hư? Ai dám làm trở ngại chúng ta, tôi sẽ dùng nắm tay, dùng súng thậm chí dùng đạn đạo mà xử lý bọn họ, không có bất kỳ người nào có thể ngăn trở Soái quân và Mafia hợp tác.
Sở Thiên sớm đã đợi những lời này của y, giả bộ làm như tâm sự nặng nề trả lời:
- Trước đây vài ngày tôi đã giết không ít người của Sơn Khẩu, phỏng chừng bọn họ sẽ không từ thủ đoạn naò để ám sát tôi, thậm chí sẽ phá hư giao dịch vũ khí đạn dược của chúng ta. Anh có biết, tổ Sơn Khẩu là hắc bang có tính quốc tế, Soái quân chỉ sợ khó có thể chống lại họ.
Alexander nhỏ hoàn toàn nhẹ nhàng thở ra, nâng cốc rượu Vodka trên bàn uống liền mấy ngụm, cười nói:
- Thiếu soái không cần phải lo lắng mấy chuyện nhỏ nhặt ở Sơn Khẩu tổ. Nói thật cho anh biết, bọn họ còn muốn chiếm lấy địa vị ở nước Nga, cho nên Sơn Khẩu tổ cùng Mafia chúng tôi không ngừng xung đột, hai bên cũng đều đã chết không ít người rồi.
Sở Thiên không nói gì, ánh mắt dừng ở trên mặt y.
Alexander nhỏ dừng lại mấy hơi thở, rồi tiếp tục bổ sung:
- Sự thật chúng tôi hoàn toàn có thể đuổi Sơn Khẩu tổ đi, nhưng Aleksander nói muốn hãm Sơn Khẩu tổ vào nước Nga, khiến cho bọn họ không ngừng đem nhân lực vật lực quăng vào, chúng ta dựa vào công kích bọn họ mà đoạt lấy bộ phận cấp dưỡng, đợi cho Sơn Khẩu tổ sức cùng lực kiệt sẽ đẩy bọn họ vào chỗ chết.
Sở Thiên hơi sửng sốt, Aleksander thật đúng là một nhân tài.
Nói tới đây, Alexander nhỏ hung hăng cắn một miếng xương gà, hung tợn nói:
- Cho nên Thiếu soái cứ việc yên tâm, Sơn Khẩu tổ tuyệt đối sẽ không ảnh hưởng đến hợp tác của chúng ta, nếu lo lắng bọn họ rút ra lực lượng đối phó với anh, tôi sẽ khiến đại ca cho Sơn Khẩu tổ nếm đòn nghiêm trọng, như vậy bọn họ cũng sẽ không có tâm tư để đối phó với anh nữa rồi.
Sở Thiên nhẹ nhàng gật đầu, rồi giơ chén rượu lên cười nói:
- Alexander nhỏ, hợp tác vui vẻ!
Liệt Dực đảo qua Sở Thiên, biết đó chính là đáp án mà hắn muốn có. Người này làm việc bất động thanh sắc đến như thế, chân thật làm cho người ta cảm giác đáng sợ. Chả trách được Đường Môn liên tục bị đánh bại, hắn quả thật có chỗ này hơn người
Bữa cơm này sau một giờ thì kết thúc, sau đó Sở Thiên và Alexander nhỏ về hiệp đàm việc hợp tác mất hai giờ. Khi bọn họ từ trong thư phòng đi ra, trên mặt đều hiện lên vẻ hài lòng, Sở Thiên lại càng cao hứng. Sau khi Alexander nhỏ cùng Aleksander thương lượng, đã đồng ý nguyện theo ý Sở Thiên dùng bạch phiến làm tiền trả.
Có được các vật trao đổi ngang nhau như vậy, việc lo lắng vấn đề vận chuyển giờ đây cũng được giải quyết dễ dàng. Mafia phụ trách đem vũ khí đạn dược vận chuyển đến Tam Giác Vàng. Soái quân phụ trách đem bạch phiến vận chuyển đến nước Nga. Trước khi chưa ký tên giao dịch song phương, bất kể là vũ khí đạn dược hay là bạch phiến, xuất hiện vấn đề đều do bên vận chuyển phụ trách tổn thất.
Khoảng bốn giờ chiều, hai chiếc xe tiến vào cửa chính hoa viên, bên trong chui ra bảy tám cái đầu mang kính mác tây trang, tất cả đều là người Nga đằng đằng sát khí, trong đó có những tên còn cầm vali xách tay màu đen. Khi nhìn thấy Alexander nhỏ, bọn chúng đều cung kính gật đầu thể hiện thiện ý:
- Đại ca!
Trong nháy mắt, Alexander nhỏ đã khôi phục uy nghiêm. Khí phách của người từ Siberia tán phát ra, ánh mắt lợi hại của y khiến cho bọn đàn ông kia không rét mà run. Sau khi không chút để ý đáp lại những lời chào cung kính của bọn chúng, Alexander nhỏ phất tay gọi một tên trong bọn đi tới, dùng tiếng Nga hỏi:
- Thứ ta cần ngươi mang đến đã có đấy chưa?
Tên đó đem thùng đồ đưa lại cho Alexander nhỏ.
Alexander nhỏ tiếp nhận cái thùng màu đen, phất tay sai bọn đàn em lui về sau cảnh giới, rồi chính mình quay người đi đến bên người Sở Thiên, vỗ bờ vai của hắn nói:
- Thiếu soái, đây là phần thưởng buổi sáng. Ba viên đạn hỏa tiễn mini 99tiên tiến nhất, có hai đại ưu điểm, thể tích nhỏ dễ dàng mang theo, lực sát thương lại cực lớn.
Y vừa nói vừa mở thùng ra, ba viên đạn hỏa tiễn mini sắp hàng chỉnh tề
Toàn thân đạn hỏa tiễn đen thui, sờ lên không có khuynh hướng cảm xúc kim loai. Ngoại trừ đầu đạn có vẻ bén nhọn một chút, căn bản làm cho người ta khó nhìn ra nó chính là vũ khí, hơn nữa thể tích theo như lời Alexander nhỏ nói, so với que cời lò không hơn kém bao nhiêu. Liệt Dực có vẻ không tin hỏi:
- Thật không giống món đồ chơi? Thực sự có lực sát thương hay không?
Alexander nhỏ kiên quyết lắc đầu, cười khổ trả lời:
- Tôi còn muốn cùng thiếu soái hợp tác về lâu về dài, làm sao có thể lấy món đồ chơi để lừa gạt? Các anh đừng thấy nó nhỏ, nói cho các anh biết, ba vật nhỏ như vậy có thể hủy diệt tòa nhà hai mươi tầng, đến không còn một ngọn cỏ, uy lực ngang với nửa chiếc Boeing
Sở Thiên cầm một viên ở giữa lên nhẹ nhàng thưởng thức, không thể tưởng tượng được đặt trên tay vẫn còn có thể cảm giác được sức nặng. Biết rằng Alexander nhỏ không thích nói đùa, vì thế gật gật đầu đáp lại:
- Không ngờ Alexander nhỏ thịnh tình như thế, tôi xin nhận, nếu ngày nào đó xem Triều Tiên không vừa mắt, liền oanh vài cái khiến cho nó biết điều.
Chính Sở Thiên cũng thật không ngờ, vô ý nói đùa như vậy, nhưng ngày sau lại biến thành sự thật.
Đạn hỏa tiễn này đơn giản dễ hiểu, Alexander nhỏ hai ba câu đã giới thiệu xong. Sở Thiên liền sai Khả nhi đem đạn hỏa tiễn cất kỹ, sau đó nhìn ra ngoài cửa các thành viên Mafia cảnh giới, hướng về phía Alexander nhỏ hỏi:
- Các anh ở Hongkong cũng có cứ điểm ư? Nếu không thì đến phép thần cũng không thể đem đạn hỏa tiễn vận chuyển đến nhanh như thế này.
Alexander nhỏ cũng không có ý che dấu, chậm rãi nói:
- Đúng vậy, chúng tôi hàng năm có mười mấy anh em đóng ở Hongkong. Ngày hôm qua sau khi tôi từ nhà giam trốn ra, bọn họ liền ngừng nghỉ tất cả công việc, chuẩn bị bất cứ lúc nào tiếp ứng tôi rời khỏi Hongkong. Nếu không phải phải cùng Thiếu soái hiệp đàm hợp tác, tôi hiện tại chỉ sợ đã ở trên máy bay rồi.
Sở Thiên bừng tỉnh gật gật đầu.
Alexander nhỏ đưa tay xem thời gian, vỗ mạnh vào đầu xin lỗi nói:
- Thiếu soái, tôi buổi chiều phải về cứ điểm xử lý chút công việc, buổi tối hoặc là ngày mai tiếp theo hiệp đàm như thế nào? Chúng ta tránh thoát cảnh sát Macao lôi đình truy kích, tôi tin tưởng không có cái gì nguy hiểm quá lớn, buổi tối tôi mang mấy bình rượu ngon trở về.
Sở Thiên nhẹ nhàng mỉm cười, vỗ vỗ vào cánh tay của y nói:
- Đi đi, anh cũng phải cẩn thận một chút.
Alexander nhỏ chỉnh đốn trang phục, hướng Sở Thiên và đám người cáo từ rời đi. Sau khi chờ bọn họ rời khỏi, Liệt Dực mới cười khổ nói:
- Không thể tưởng được tôi trong tù, không ngờ quen được Mafia còn là một tên khủng bố, nhưng mà điều an ủi là, đã vì Thiếu soái và Mafia mà bắc cầu
Sở Thiên nhẹ nhàng thở dài, sau đó trịnh trọng hỏi:
- Liệt Dực, sau này anh có tính toán gì không? Đường Môn thì anh trở về không được rồi, trong Đường Môn trên dưới đều xem anh là phản đồ, đều muốn giết anh để khỏi lo về sau. Tôi tin tưởng Đường Vinh vẫn là ủng hộ anh, chỉ có điều đại thế bức bách, gã cũng không thể không đành lòng đau xót mà bỏ đi những thứ yêu thích của mình.
Trên mặt Liệt Dực thoáng qua một chút thống khổ, nhưng lập tức khôi phục lại bình tĩnh đáp lại:
- Đúng vậy, trở về không được, từ thời điểm tôi lấy mạng đổi mạng, tôi biết ngay không về được Đường Môn nữa rồi. Tuy nhiên tôi cũng đã tận lực, báo đáp Đường lão gia ân cứu mạng, cho nên tôi giết Diệp Gia cũng không thẹn với lương tâm.
Sở Thiên lộ ra tâm trạng buồn phiền, nhẹ nhàng nói:
- Kỳ thực tất cả đều là do tôi tạo thành, nếu tôi không cho anh giết người của Diệp gia, anh cũng sẽ không bị kéo ra khỏi Đường Môn, cũng sẽ không có người nghingờ Đường Môn, Đường Môn cũng sẽ không vì tự bảo vệ mình mà hy sinh anh. Kỳ thực tôi hẳn là rất may mắn, Đường Môn đã thiếu mất anh người đại tướng này.
- Nhưng không biết vì sao, tôi lại không cao hứng nổi!
/781
|