Bão, sau cơn mưa trời âm u.
Cơn mưa lớn tối hôm qua kéo dài năm tiếng đồng hồ, mãi đến khi trời sáng mới dứt.
Khương Trung không hề giống như là người thích ăn cá, nhưng quả thật ông ngày nào cũng câu cá, thậm chí có lúc ông còn ném con cá câu được trở về biển lớn, những ngày đến Hải Nam, mỗi sáng sớm ông đều đến khu vực cá nước nông để câu cá, đúng sáu giờ quăng lưỡi câu xuống biển, sau đó là chờ đợi, sự chờ đợi lâu dài.
Ông ngồi dưới chiếc ô che nắng, lặng lẽ ngắm nhìn những con cá bơi lội tung tăng, khi chiếc cần câu ở trên tay có lực kéo xuống, ánh mắt ông liền trở nên sáng rực, liền cuộn chiếc cần câu lên, con cá cắn câu dần được kéo lên khỏi mặt nước, hình ảnh này có thể khiến ông tạm thời quên đi những phiền não và buồn khổ trong lòng.
Thậm chí ông cảm thấy bản thân mình dường như cũng trở thành con cá, đang vô lo vô nghĩ bơi lội trong nước, những người hiểu được tâm tư của ông, sẽ biết ông muốn lấy lại sự bình tĩnh và tự tin của ngày xưa, dù sao trận chiến ở Hàng Châu đã để lại cho ông nỗi đau không thể nào quên; những người không hiểu ông, sẽ cảm thấy ông là một kẻ điên, ăn no rồi rửng mỡ.
Người câu cá đa phần là yên tĩnh, Khương Trung câu cá cũng thật yên tĩnh.
Gió dần thổi to dữ dội, dây câu cũng bập bềnh theo.
Trước khi đến câu cá, những người xung quanh đều khuyên nhủ ông, hôm nay tuyệt đối không thể câu được cá, dù cho ông có đổi tên thành Khương thái công cũng không có tác dụng, thời tiết và mưa dông ác liệt như thế, làm sao có thể có cá xuất hiện đi tìm thức ăn chứ? Nhưng Khương Trung chỉ cười không tỏ thái độ gì, sai thủ hạ chuẩn bị đồ nghề tiến đến khu cá nước nông.
Kể từ khi quen biết Sở Thiên, Khương Trung đã phát hiện ra tâm trí mình đã thăng lên một cấp, đó là không có cái gì là không thể, mặc dù đây là bài học phải lấy tính mạng của vô số bang chúng mới đổi được, nhưng ngoài sự bi phẫn ông cũng cảm thấy an ủi, ít nhất về sau còn có cơ hội báo thù rửa hận, ông có vẻ như là đang chờ đợi cơ hội giống như là câu cá vậy.
Đột nhiên, cần câu khẽ trầm xuống, trên mặt Khương Trung toát lên vẻ vui mừng, cơ bắp tay phải chợt cuồn cuộn nổi lên, trong sự kinh ngạc của đám thủ hạ, con cá dài hai tấc bị kéo ra khỏi mặt nước, trong ánh sáng yếu ớt vảy cá lóe ra hào quang lạnh lẽo, ông vừa mới nắm lấy con cá, còn chưa bỏ vào trong thùng, cách đó không xa đã vang lên tiếng vỗ tay rồi.
Ông vẫn im lặng, sau khi bỏ cá vào trong thùng mới ngẩng đầu nhìn lại, Sở Thiên đang đi đến gần, trên mặt nở một nụ cười xán lạn, âm thanh theo gió truyền đến tai của Khương Trung:
- Tổng quản Khương, không ngờ đã một tháng rồi không gặp, tâm trí ngài lại tăng lên không ít rồi, còn có thể câu cá trong trời mưa gió, thật là khiến tôi khâm phục.
Khóe miệng Khương Trung đưa lên tươi cười, có những kẻ thù cho dù khiến bạn hận thấu xương, nhưng trong lòng lại sinh ra sự kính nể từ tận đáy lòng, Sở Thiên chính là loại kẻ thù đấy.
Đám đệ tử Đường Môn đi theo mặc dù không biết Sở Thiên, nhưng thấy hắn nói chuyện tùy tiện không để ý đến ai, hoàn toàn không có ý tôn trọng chủ của mình, liền nhảy ra phía trước chặn đường Sở Thiên, tay phải theo thói quen sờ lấy con dao dắt ở eo, tập trung toàn bộ khí phách gây sức ép với Sở Thiên, Sở Thiên dừng bước, khẽ cười mà không nói.
Khương Trung xua xua tay, quát:
- Tránh ra, nhường đường cho Thiếu soái.
Người có tên cây có bóng, nghe thấy tên tiểu tử trẻ tuổi trước mắt không ngờ lại là thiếu soái, sắc mặt đám đệ tử Đường Môn đều thay đổi, những trận chiến lớn nhỏ giữa Đường Môn và Soái quân đều đã lan truyền khắp toàn bộ Đường Môn, ai cũng biết Sở Thiên mạnh mẽ hung ác, số đệ tử Đường Môn chết do hắn phải tính hàng trăm, cho nên trong lòng tự nhiên nảy sinh sự sợ hãi.
Nhưng đám đệ tử này cũng là vô cùng trung thành, mặc dù e ngại thân pháp của Sở Thiên, nhưng không biết hắn có ý định giết hại Khương Trung hay không, vì thế mặc dù có mệnh lệnh nhường đường của Khương Trung, bọn họ vẫn đứng chắn phía trước, tay phải đã đặt trên cán dao rồi, vẻ mặt cũng toát ra sự căng thẳng và cảnh giác, chỉ sợ Sở Thiên đột nhiên ra tay.
Sở Thiên tự nhiên nhìn thấy tâm tư của bọn họ, khẽ mỉm cười, nói:
- Các ngươi yên tâm, tôi chỉ là đến tìm Tổng quản Khương để tâm sự, nếu như tôi thật sự muốn phục kích Tổng quản Khương, thì bây giờ không phải là một mình tôi đến, mấy trăm huynh đệ Soái quân đã sớm tắm máu khu cá nước nông này rồi, sao có thể để các ngươi bây giờ vẫn còn đứng bình yên vô sự như này chứ?
Lời này nói rất có lý, những cũng đủ đả thương người rồi.
Tên đệ tử phía bên phải không kiềm chế được sự tức giận, liền rút dao ra, vào lúc này, Sở Thiên chợt giơ tay, ngón tay đặt trên cổ tay cầm dao của tên đệ tử, rồi thuận thế rút lấy dao của y, rồi nhanh như chớp kề vào cổ y, đầy thâm ý cười, nói:
- Thật là một con dao tốt!
Đám đệ tử Đường Môn vô cùng khiếp sợ, đều làm ra vẻ muốn rút dao.
Thần sắc Sở Thiên bình tĩnh, thản nhiên mở miệng:
- Tôi không muốn động thủ!
Sau khi nói xong, liền vứt con dao xuống mặt đất, lập tức đẩy bọn đệ tử Đường Môn chặn đường ra, đến bên cạnh Khương Trung kéo ghế ngồi xuống, Khương Trung đột nhiên quay lại rồi nhìn chằm chằm vào Sở Thiên, ánh mắt của ông thật giống như cái đinh, đinh đóng vào mặt của Sở Thiên dường như đã đóng cả vào tận xương thịt, Sở Thiên chỉ cảm thấy da thịt trên mặt đã cứng ngắc.
Đổi thành ai bị ông ta nhìn chằm chằm như vậy, đều khó tránh được cảm giác bất an, đặc biệt là Sở Thiên nhìn thấy hai vết thương ở chân của ông ta, nụ cười càng trở nên gượng gạo, Sở Thiên khẽ thở dài, nói:
- Có lẽ buổi tối chúng ta sẽ liều một phen ông chết ta sống, nhưng ít ra buổi sáng hôm nay còn có thể hòa bình với nhau, cho nên ông và ta tốt nhất là có thể tâm sự, câu cá với nhau.
Khương Trung khẽ mỉm cười, thản nhiên đáp lại:
- Kể từ đêm hôm trước bốn tên đệ tử được phái đi bị giết chết trên phố, ta đã biết ngươi sinh ra cảnh giác, thậm chí có thể biết chúng ta chú ý đến hành tung của người, nhưng điều khiến ta ngạc nhiên là, ngươi không có rời khỏi Hải Nam một đêm nào cả, chẳng lẽ là vì một người con gái bên bờ biển?
Sở Thiên cười sảng khoái, trả lời không tỏ thái độ gì:
- Tôi đã có một thỏa thuận với Đường Vinh, ân oán giữa hai bang tuyệt đối không liên lụy đến người thân bạn bè, tôi tin tưởng Đường Vinh, mà ông lại là người tuyệt đối trung thành, cho nên tôi không lo lắng Tổng quản Khương động thủ với chị tôi, còn sở dĩ ở lại Hải Nam, là vì còn có việc cần phải giải quyết.
Khương Trung hơi sững người, lập tức thở dài, nói:
- Ngươi nói quả thật không sai.
Sở Thiên cầm lấy chiếc cần câu treo ở bên cạnh, gắn mồi câu xong rồi ném vào trong nước, đầy thâm ý hỏi:
- Tổng quản Khương, đã trả lời xong sự hiếu kỳ của ông, bây giờ có thể giải nỗi phiền muộn cho tôi hay không? Các ông tối hôm trước đã phát hiện ra tung tích của tôi, cái gọi là dụng binh thần tốc, tại sao không phái quân vây xung quanh giết tôi chứ? Không sợ bỏ qua cơ hội sao?
Khương Trung yên lặng, thẳng thắn trả lời:
- Rất đơn giản, đầu tiên là chưa biết thực lực của ngươi ở Hải Nam, sau đó là không có chắc chắn có thể giữ được ngươi, dù sao thì ai cũng biết rằng thiếu soái thân thủ siêu việt, đừng nói trăm người, kể cả là nghìn người cũng không chắc có thể giữ được ngươi, cho nên rõ ràng không nên rút dây động rừng.
- Chờ đợi thời cơ thích hợp, cũng là chờ đợi cao thủ được Bang chủ phái ra.
Đúng như dự đoán của Sở Thiên, tay hắn nắm chắc chiếc cần câu, buồn bã thở dài, nói:
- Tổng quản Khương, bây giờ tôi biết tại sao mỗi ngày ông đều đi câu cá rồi, câu cá tu thân dưỡng tính, ngăn chặn sự hão huyền của những thành công đến sớm, ông nói không sai, nếu lúc đấy ông sai quân vây giết tôi, vậy thì bây giờ ông đã sớm hóa thành xương rồi.
Khương Trung mặt hơi biến sắc, nhưng không có mở miệng nói chuyện.
Sở Thiên sắc bén nắm bắt được vẻ mặt dao động của ông, tiếp tục bày ra cảm xúc:
- Nếu Chu Bách Ôn có thói quen như Tổng quản Khương thì tốt rồi, đáng tiếc là ông ta lại thiếu kiên nhẫn phái sát thủ đến tập kích tôi, kết quả là toàn quân bị tiêu diệt còn để tôi biết được hành tung của Tổng quản Khương, nếu tôi muốn phản kích, thì sáng nay Tổng quản Khương đã trở thành xác chết trôi rồi.
Vẻ mặt Khương Trung lại biến sắc, ngón tay run nhè nhẹ, phao cần câu cũng rung chuyển theo, bàn tay khuếch tán ra những gợn sóng, sau khi giữ vững tâm trạng rồi mở miệng:
- Ngươi là kình địch của Đường Môn, đường chủ Chu vì lợi ích của Đường Môn khó tránh khỏi sẽ bí quá hóa liều, cho nên sự kích động của ông ấy, ta hoàn toàn có thể hiểu được.
Khương Trung này quả là người lấy đại cục làm trọng, nghe thấy bộ hạ tự tiện hành động không những không nổi cơn giận dữ, ngược lại còn tìm cách kiếm cớ cho y, thật là hiếm có, Sở Thiên hiểu ý bật cười, rồi liền nhìn chằm chằm Khương Trung, sâu kín hỏi:
- Tổng quản Khương, ông thân là Tổng quản Đường Môn, ông có biết Đường Môn Hải Nam có bao nhiêu đệ tử không?
Khương Trung không biết ý định của Sở Thiên là gì, huống hồ hắn là kẻ thù mạnh của Đường Môn, làm sao có thể để hắn biết thực lực của Đường Môn Hải Nam chứ? Vì thế liền thở ra mấy tiếng khó chịu, trầm ngâm trả lời:
- Thiếu soái, ngươi không cảm thấy câu hỏi này đường đột sao? Chẳng lẽ biết xong rồi là muốn triệu tập Soái quân bao vây tiêu diệt?
Sở Thiên đặt cần câu xuống ghế, vươn người trả lời:
- Tổng quản Khương, ông suy nghĩ quá nhiều rồi, theo tôi được biết, đệ tử tinh nhuệ Đường Môn Hải Nam có sáu nghìn người, số đệ tử bên ngoài lên đến chục nghìn người, ông nói xem, thực lực Đường Môn Hải Nam dũng mãnh như vậy, tôi làm sao dám đánh Hải Nam chứ? Thế khác nào là tự mình tìm đến cái chết.
Khương Trung thất kinh, buột miệng nói:
- Sao lại có thể?
Sở Thiên khẽ mỉm cười, đầy thâm ý nói:
- Huyết thống đế vương nhà họ Chu, sao có thể phụ thuộc vào người khác?
Bão chợt thổi qua, lập tức tăng thêm một chút giá lạnh.
Vẻ mặt Khương Trung lạnh như băng, ngay sau đó lấy lại một chút bình tĩnh, nhìn Sở Thiên cười nói:
- Không ngờ, thiếu soái sáng sớm tinh mơ theo tôi đi câu cá, vậy mà lại nói đến huyết thống nhà họ Chu với tôi, nếu có những điều như vậy, không khỏi khiến cho tôi lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử, thiếu soái như là đang châm ngòi ly gián, muốn ở giữa mưu lợi bất chính?
Sở Thiên cười sảng khoái, tay nắm cần câu vẫn vững vàng như cũ, mặt vẫn bình thản trả lời:
- Ở giữa mưu lợi bất chính đúng là ý nghĩ của tôi, về phần châm ngòi ly gián lại không nói rõ được, Sở Thiên bây giờ còn không đủ sức làm những trò này, huống hồ với sự thông minh và từng trải của Tổng quản Khương, hiển nhiên có thể phân biệt được thật giả.
Phao câu cá bắt đầu chuyển động, gợn sóng chậm rãi tản ra.
Sở Thiên đứng dậy, nhấc cần câu vung về phía sau, con cá ba tấc nhảy ra khỏi mặt nước, nhưng vì mồi câu nuốt chưa đủ sâu, lại thêm ngoại lực quá mức mạnh mẽ, cho nên con cá thoát khỏi lưỡi câu lại lần nữa ngã vào nước, Sở Thiên thấy thế khẽ mỉm cười, cổ tay khẽ lay động, dây câu cách mặt nước khoảng hai tấc quấn lấy con cá.
Cổ tay phải lại xoay ngược lại, dây câu lập tức kéo về phía sau, con cá giống như viên sao băng bay ngược trở về, rơi thẳng vào trong thùng, đệ tử Đường Môn tất cả đều vô cùng kinh hãi, đến lúc này mới hiểu được thân thủ tuyệt vời của Sở Thiên, may là sáng nay hắn không phải đến để giết người, nếu không khu cá nước nông khó tránh khỏi cảnh máu chảy thành sông.
Sở Thiên buông cần câu xuống, vỗ tay cười nói:
- Tổng quản Khương, tôi giúp ông câu được một con cá.
- Còn ăn hay không thì phải phụ thuộc vào ông rồi!
Nói đến chữ cuối cùng, Sở Thiên đã đi được hơn mười mét, Khương Trung nhìn bóng lưng hắn rời đi, rồi lại nhìn con cá trong thùng, tâm trạng bình tĩnh dần dần gợn sóng, ông biết bản thân đã bị Sở Thiên quấn lên chiếc dây thừng, nhưng càng biết chắc rằng, mình buộc lòng phải chui vào bên trong, có lẽ cái này gọi là không tự chủ được.
Ông suy sụp ném cần câu xuống đất, vẫy tay kêu hai tên thân tín mang từ Thâm Quyến đến, hạ thấp giọng ra lệnh:
- Đại Hổ, Tiểu Long, các ngươi hôm nay hãy đặc biệt làm một việc, âm thầm điều tra thế lực của Đường Môn Hải Nam, thăm dò cho ta có bao nhiêu cứ điểm, có bao nhiêu đệ tử, ta muốn xem xem lời nói của Sở Thiên là thật hay không.
Đại Hổ và Tiểu Long gật gật đầu, nhận lệnh rồi đi.
Khương Trung di chuyển chiếc xe lăn, nói với bọn thủ hạ:
- Trở về khách sạn!
Bảy giờ bốn mươi năm phút, nhà hàng Hải Nhật.
Một căn phòng cực kỳ rộng rãi, bốn vách tường trắng sạch sẽ, sàn nhà lát gạch men sứ, sáng sủa sạch sẽ như gương, ngồi ăn bữa sáng ở nhà hàng Hải Nhật, thông qua cửa kính nhìn xuống, có thể nhìn ra đến bãi biển rộng lớn và ánh sáng mặt trời ở đằng xa, chỉ là nhiều năm qua, cũng chưa từng có ai thưởng thức, ngoại trừ Chu Bách Ôn.
Nhà hàng Hải Nhật là sản nghiệp của ông, cho nên quyền lợi tham quan Hải Nhật cũng chỉ có ông.
Chu Bách Ôn rưới nước tương lên đĩa trứng tươi vàng óng, hài lòng nhìn qua mấy lần, rồi dùng chiếc đũa cuốn lại cho vào mồm, miệng nhai xong liền nhìn thấy ở cửa thấp thoáng bóng dáng một người thanh niên đang chậm rãi đi về phía ông, ánh mắt của ông liền trở nên ngưng tụ, ai cũng biết lúc này ông sẽ ăn sáng tại nhà hàng Hải Nhật.
Càng biết được, khi ông đang ăn không thích bị ai quấy rầy.
Cho nên trong mắt ông hiện lên sự tò mò ngạc nhiên, thậm chí ông cảm thấy người thanh niên này hơi quen quen, một giây sau, ông liền trở nên kinh hãi, bởi vì Sở Thiên đã lóe lên thanh kiếm, dường như đang xông đến như là mũi tên nhọn, khí thế nhanh, đao thế lại càng hung mãnh, tựa như sát khí cuồn cuộn nổi lên như cơn bão ngoài cửa sổ.
Mặc dù mấy năm gần đây Hải Nam không ai có thể đối kháng Đường Môn, nhưng Chu Bách Ôn có thể sống đến bây giờ cũng không phải là do may mắn, nếu không bảy tám năm trước đã sớm bị vô số kẻ thù giết chết, bên cạnh ông ta có năm mươi người tinh nhuệ, quan trọng hơn là, thân thủ của ông cũng tương đối cao siêu, danh hiệu Quán quân võ thuật toàn quốc cũng không phải là hư danh.
Cho nên khi Sở Thiên hừng hực xông lên, đám đệ tử Đường Môn xung quanh liền ngăn cản bao vây lấy, trong lòng bọn họ, người thanh niên trước mặt chỉ thuần túy là tự tìm đường chết, muốn quang minh chính đại tập kích Chu Bách Ôn như thế, ngoài việc khâm phục dũng khí của cậu ta, nhiều hơn cả là cho rằng tiểu tử này điên rồi.
Nhưng hai bên vừa mới tiếp xúc, bọn họ lập tức thay đổi ý nghĩ sai lầm.
Hai tên đệ tử Đường Môn xông lên trước tiên, con dao trong tay đan xen đâm bổ về phía Sở Thiên, chỉ cảm thấy chợt vụt mất bóng dáng của hắn, ngay sau đó liền cảm thấy bả vai đau không nhịn được, cúi đầu nhìn đã thấy bả vai chảy máu rồi, còn Sở Thiên đã xông tiến vào trong, trong lòng bọn họ hiểu ra được, Sở Thiên hạ thủ lưu tình.
Vài tiếng kêu thảm thiết vang lên, Chu Bách Ôn không kìm nén được bình tĩnh, ngẩng đầu nhìn về phía trận chiến.
Bộ pháp phóng khoáng, khí thế mạnh mẽ, còn có thanh kiếm hung hãn, tất cả hợp thành bức tranh hoa lệ mà lại quái dị, Sở Thiên giống như là con quỷ trong truyền thuyết, đến bất cứ đâu thế nào cũng có người trúng đao, nếu như không phải hắn hạ thủ lưu tình, e rằng đã có không ít thi thể nằm đầy trên mặt đất rồi, dù là như thế, vẫn khiến cho người ta phải khiếp sợ.
Mấy phút sau, Sở Thiên đốn ngã gần hai mươi người, nhưng hắn không tiếp tục tấn công Chu Bách Ôn, vững chãi đối đầu với mấy chục tên đệ tử Đường Môn, khẽ cười nói:
- Đường chủ Chu quả nhiên có tinh binh mãnh tướng, Sở Thiên thật sự khâm phục, vốn là muốn tấn công giết chết ông chỉ trong vòng ba phút, bây giờ xem ra là tôi quá kiêu ngạo rồi.
Chu Bách Ôn mí mắt đập liên hồi, nuốt nước miếng, nói:
- Ngươi chính là Sở Thiên?
Sở Thiên khẽ mỉm cười, thản nhiên đáp lại:
- Đúng vậy, tối qua ông phái ba tên sát thủ đến tập kích tôi, cho nên buổi sáng hôm nay tôi đến để hoàn trả, đáng tiếc là tôi còn quá tự đại, không ngờ tới Đường chủ Chu lại tham sống sợ chết như thế, ăn một bữa sáng cũng phải có 50 - 60 người bảo vệ, chẳng lẽ thật sự sợ rằng Tổng quản Khương ra tay với ông?
Khi Chu Bách Ôn nghe Sở Thiên nói mình tham sống sợ chết, vẻ mặt vẫn còn mang nụ cười rạng rỡ, đối với ông ta mà nói, đấy không phải là sỉ nhục mà là vinh quang, chỉ có người sợ chết mới có thể sống được càng lâu, nhưng mấy chữ cuối của Sở Thiên lại giống như một đòn đả kích mạnh như búa vào lòng ông, tay nắm chiếc đũa không khỏi run lên.
Vẻ mặt của ông trở nên u ám, lạnh lùng hỏi:
- Ngươi có ý gì?
Sở Thiên nắm bắt được chuyển động của ông ta, cười lên sang sảng, đầy thâm ý nói:
- Sáng nay tôi đã đến khu cá nước nông nói chuyện với Tổng quản Khương, cảm thấy ông đóng hai vạn quân dường như là có ý mưu đồ gây rối, suy cho cùng nuôi người là phải cần tiền, ông lại không tính chi phí tuyển quân mua ngựa, chẳng lẽ đó chỉ là đùa giỡn?
Vẻ mặt Chu Bách Ôn biến sắc, tròng mắt liên tục chuyển động, bước hai bước về phía trước, trả lời phỏng đoán:
- Chẳng lẽ Tổng quản Khương cho rằng ta muốn tạo phản? Hay là ngươi đến giết ta là thỏa thuận của ngươi với Tổng quản Khương? Ông ta sai ngươi toàn tâm toàn lực diệt trừ ta, ngược lại ông ta sẽ báo đáp là không đối phó ngươi ở Hải Nam?
Sở Thiên cười mà không nói gì, đôi khi không nói lời nào càng có chỗ cho trí tưởng tượng.
Chu Bách Ôn lóe lên sát khí, lẩm bẩm nói:
- Chẳng trách ông ta thường bảo ta không cần rút dây động rừng, hóa ra người mục tiêu là ta, ta đã nói ông ta tu thân dưỡng tính thế nào lại chạy đến Hải Nam chứ, hóa ra là Bang chủ muốn ông ta đến kiểm tra ta, đáng tiếc đáng tiếc, Chu Bách Ôn ta mua ngựa chiêu binh vốn là muốn phòng ngừa chu đáo để đối phó với Soái quân.
- Bây giờ lại trở thành dùng quân để bảo vệ bản thân, thật sự khiến người ta đau lòng.
Sở Thiên lấy khăn giấy ra lau chùi thanh kiếm, xóa sạch vết máu đỏ sẫm, rồi liền trả lời không tỏ thái độ gì:
- Hải Nam là vùng đất chật hẹp nhỏ bé, thế lực của ông lại mạnh mẽ như vậy, khó tránh khỏi khiến người ta hoài nghi, còn chuyện đau lòng cũng không phải đến mức đấy, ít nhất là Đường Vinh không phải sai Tổng quản Khương trực tiếp giết ông, được rồi, tôi phải đi rồi.
Sở Thiên không ở lại quá lâu, quay đầu đi ra ngoài cửa, bởi vì hắn đã nghe thấy âm thanh hỗn loạn vang lên từ bên ngoài, tin rằng có không ít đệ tử Đường Môn đang kéo đến, khiến cho nguyện vọng muốn giết Sở Thiên ngay tại chỗ của Chu Bách Ôn vừa dâng lên đã tiêu tan, cho dù có dây dưa thêm ba phút, đệ tử gần đó sẽ đuổi tới.
Thế là Chu Bách Ôn cái khó ló cái khôn, cao giọng hét lên:
- Thiếu soái, Chu Bách Ôn nguyện cải tà quy chính.
Sở Thiên khẽ mỉm cười, không quay đầu lại mà trả lời:
- Huyết thống Đế vương nhà họ Chu, sao có thể phụ thuộc vào người khác?
Ra khỏi nhà hàng Hải Nhật, Sở Thiên từ trong ngực lấy ra chiếc di động, vừa đi vừa cười thầm.
Hắn tin rằng, cho dù Khương Trung và Chu Bách Ôn biết mình là kẻ muốn ngồi để làm ngư ông đắc lợi, cũng sẽ bất lực mà chui vào cạm bẫy của mình thôi, chỉ cần một sự nghi ngờ tuy nhỏ nhưng cũng sẽ tiêu diệt tất cả sự tin tưởng.
Mười giờ sáng, lão Yêu và Thiên Dưỡng Sinh dẫn tử sĩ đuổi tới Hải Nam.
Sở Thiên hơi kinh ngạc vì sự thần bí của bọn họ, lão Yêu cười cười xong liền nói rõ sự thật, hóa ra bọn họ đáp chuyến bay từ Bắc Kinh đến Quảng Châu, sau khi hạ cánh ở Quảng Châu liền đi xe lửa chạy tới Hải Nam suốt đêm, sau khi nhanh chóng đuổi theo mười mấy tiếng đồng hồ trong thời tiết khắc nghiệt, cuối cùng đã đến được quán rượu Vong Ưu
Trong ánh mắt Sở Thiên toát ra sự nồng cháy, có được nhóm này thì không phải sợ gì nữa rồi.
Cơn mưa lớn tối hôm qua kéo dài năm tiếng đồng hồ, mãi đến khi trời sáng mới dứt.
Khương Trung không hề giống như là người thích ăn cá, nhưng quả thật ông ngày nào cũng câu cá, thậm chí có lúc ông còn ném con cá câu được trở về biển lớn, những ngày đến Hải Nam, mỗi sáng sớm ông đều đến khu vực cá nước nông để câu cá, đúng sáu giờ quăng lưỡi câu xuống biển, sau đó là chờ đợi, sự chờ đợi lâu dài.
Ông ngồi dưới chiếc ô che nắng, lặng lẽ ngắm nhìn những con cá bơi lội tung tăng, khi chiếc cần câu ở trên tay có lực kéo xuống, ánh mắt ông liền trở nên sáng rực, liền cuộn chiếc cần câu lên, con cá cắn câu dần được kéo lên khỏi mặt nước, hình ảnh này có thể khiến ông tạm thời quên đi những phiền não và buồn khổ trong lòng.
Thậm chí ông cảm thấy bản thân mình dường như cũng trở thành con cá, đang vô lo vô nghĩ bơi lội trong nước, những người hiểu được tâm tư của ông, sẽ biết ông muốn lấy lại sự bình tĩnh và tự tin của ngày xưa, dù sao trận chiến ở Hàng Châu đã để lại cho ông nỗi đau không thể nào quên; những người không hiểu ông, sẽ cảm thấy ông là một kẻ điên, ăn no rồi rửng mỡ.
Người câu cá đa phần là yên tĩnh, Khương Trung câu cá cũng thật yên tĩnh.
Gió dần thổi to dữ dội, dây câu cũng bập bềnh theo.
Trước khi đến câu cá, những người xung quanh đều khuyên nhủ ông, hôm nay tuyệt đối không thể câu được cá, dù cho ông có đổi tên thành Khương thái công cũng không có tác dụng, thời tiết và mưa dông ác liệt như thế, làm sao có thể có cá xuất hiện đi tìm thức ăn chứ? Nhưng Khương Trung chỉ cười không tỏ thái độ gì, sai thủ hạ chuẩn bị đồ nghề tiến đến khu cá nước nông.
Kể từ khi quen biết Sở Thiên, Khương Trung đã phát hiện ra tâm trí mình đã thăng lên một cấp, đó là không có cái gì là không thể, mặc dù đây là bài học phải lấy tính mạng của vô số bang chúng mới đổi được, nhưng ngoài sự bi phẫn ông cũng cảm thấy an ủi, ít nhất về sau còn có cơ hội báo thù rửa hận, ông có vẻ như là đang chờ đợi cơ hội giống như là câu cá vậy.
Đột nhiên, cần câu khẽ trầm xuống, trên mặt Khương Trung toát lên vẻ vui mừng, cơ bắp tay phải chợt cuồn cuộn nổi lên, trong sự kinh ngạc của đám thủ hạ, con cá dài hai tấc bị kéo ra khỏi mặt nước, trong ánh sáng yếu ớt vảy cá lóe ra hào quang lạnh lẽo, ông vừa mới nắm lấy con cá, còn chưa bỏ vào trong thùng, cách đó không xa đã vang lên tiếng vỗ tay rồi.
Ông vẫn im lặng, sau khi bỏ cá vào trong thùng mới ngẩng đầu nhìn lại, Sở Thiên đang đi đến gần, trên mặt nở một nụ cười xán lạn, âm thanh theo gió truyền đến tai của Khương Trung:
- Tổng quản Khương, không ngờ đã một tháng rồi không gặp, tâm trí ngài lại tăng lên không ít rồi, còn có thể câu cá trong trời mưa gió, thật là khiến tôi khâm phục.
Khóe miệng Khương Trung đưa lên tươi cười, có những kẻ thù cho dù khiến bạn hận thấu xương, nhưng trong lòng lại sinh ra sự kính nể từ tận đáy lòng, Sở Thiên chính là loại kẻ thù đấy.
Đám đệ tử Đường Môn đi theo mặc dù không biết Sở Thiên, nhưng thấy hắn nói chuyện tùy tiện không để ý đến ai, hoàn toàn không có ý tôn trọng chủ của mình, liền nhảy ra phía trước chặn đường Sở Thiên, tay phải theo thói quen sờ lấy con dao dắt ở eo, tập trung toàn bộ khí phách gây sức ép với Sở Thiên, Sở Thiên dừng bước, khẽ cười mà không nói.
Khương Trung xua xua tay, quát:
- Tránh ra, nhường đường cho Thiếu soái.
Người có tên cây có bóng, nghe thấy tên tiểu tử trẻ tuổi trước mắt không ngờ lại là thiếu soái, sắc mặt đám đệ tử Đường Môn đều thay đổi, những trận chiến lớn nhỏ giữa Đường Môn và Soái quân đều đã lan truyền khắp toàn bộ Đường Môn, ai cũng biết Sở Thiên mạnh mẽ hung ác, số đệ tử Đường Môn chết do hắn phải tính hàng trăm, cho nên trong lòng tự nhiên nảy sinh sự sợ hãi.
Nhưng đám đệ tử này cũng là vô cùng trung thành, mặc dù e ngại thân pháp của Sở Thiên, nhưng không biết hắn có ý định giết hại Khương Trung hay không, vì thế mặc dù có mệnh lệnh nhường đường của Khương Trung, bọn họ vẫn đứng chắn phía trước, tay phải đã đặt trên cán dao rồi, vẻ mặt cũng toát ra sự căng thẳng và cảnh giác, chỉ sợ Sở Thiên đột nhiên ra tay.
Sở Thiên tự nhiên nhìn thấy tâm tư của bọn họ, khẽ mỉm cười, nói:
- Các ngươi yên tâm, tôi chỉ là đến tìm Tổng quản Khương để tâm sự, nếu như tôi thật sự muốn phục kích Tổng quản Khương, thì bây giờ không phải là một mình tôi đến, mấy trăm huynh đệ Soái quân đã sớm tắm máu khu cá nước nông này rồi, sao có thể để các ngươi bây giờ vẫn còn đứng bình yên vô sự như này chứ?
Lời này nói rất có lý, những cũng đủ đả thương người rồi.
Tên đệ tử phía bên phải không kiềm chế được sự tức giận, liền rút dao ra, vào lúc này, Sở Thiên chợt giơ tay, ngón tay đặt trên cổ tay cầm dao của tên đệ tử, rồi thuận thế rút lấy dao của y, rồi nhanh như chớp kề vào cổ y, đầy thâm ý cười, nói:
- Thật là một con dao tốt!
Đám đệ tử Đường Môn vô cùng khiếp sợ, đều làm ra vẻ muốn rút dao.
Thần sắc Sở Thiên bình tĩnh, thản nhiên mở miệng:
- Tôi không muốn động thủ!
Sau khi nói xong, liền vứt con dao xuống mặt đất, lập tức đẩy bọn đệ tử Đường Môn chặn đường ra, đến bên cạnh Khương Trung kéo ghế ngồi xuống, Khương Trung đột nhiên quay lại rồi nhìn chằm chằm vào Sở Thiên, ánh mắt của ông thật giống như cái đinh, đinh đóng vào mặt của Sở Thiên dường như đã đóng cả vào tận xương thịt, Sở Thiên chỉ cảm thấy da thịt trên mặt đã cứng ngắc.
Đổi thành ai bị ông ta nhìn chằm chằm như vậy, đều khó tránh được cảm giác bất an, đặc biệt là Sở Thiên nhìn thấy hai vết thương ở chân của ông ta, nụ cười càng trở nên gượng gạo, Sở Thiên khẽ thở dài, nói:
- Có lẽ buổi tối chúng ta sẽ liều một phen ông chết ta sống, nhưng ít ra buổi sáng hôm nay còn có thể hòa bình với nhau, cho nên ông và ta tốt nhất là có thể tâm sự, câu cá với nhau.
Khương Trung khẽ mỉm cười, thản nhiên đáp lại:
- Kể từ đêm hôm trước bốn tên đệ tử được phái đi bị giết chết trên phố, ta đã biết ngươi sinh ra cảnh giác, thậm chí có thể biết chúng ta chú ý đến hành tung của người, nhưng điều khiến ta ngạc nhiên là, ngươi không có rời khỏi Hải Nam một đêm nào cả, chẳng lẽ là vì một người con gái bên bờ biển?
Sở Thiên cười sảng khoái, trả lời không tỏ thái độ gì:
- Tôi đã có một thỏa thuận với Đường Vinh, ân oán giữa hai bang tuyệt đối không liên lụy đến người thân bạn bè, tôi tin tưởng Đường Vinh, mà ông lại là người tuyệt đối trung thành, cho nên tôi không lo lắng Tổng quản Khương động thủ với chị tôi, còn sở dĩ ở lại Hải Nam, là vì còn có việc cần phải giải quyết.
Khương Trung hơi sững người, lập tức thở dài, nói:
- Ngươi nói quả thật không sai.
Sở Thiên cầm lấy chiếc cần câu treo ở bên cạnh, gắn mồi câu xong rồi ném vào trong nước, đầy thâm ý hỏi:
- Tổng quản Khương, đã trả lời xong sự hiếu kỳ của ông, bây giờ có thể giải nỗi phiền muộn cho tôi hay không? Các ông tối hôm trước đã phát hiện ra tung tích của tôi, cái gọi là dụng binh thần tốc, tại sao không phái quân vây xung quanh giết tôi chứ? Không sợ bỏ qua cơ hội sao?
Khương Trung yên lặng, thẳng thắn trả lời:
- Rất đơn giản, đầu tiên là chưa biết thực lực của ngươi ở Hải Nam, sau đó là không có chắc chắn có thể giữ được ngươi, dù sao thì ai cũng biết rằng thiếu soái thân thủ siêu việt, đừng nói trăm người, kể cả là nghìn người cũng không chắc có thể giữ được ngươi, cho nên rõ ràng không nên rút dây động rừng.
- Chờ đợi thời cơ thích hợp, cũng là chờ đợi cao thủ được Bang chủ phái ra.
Đúng như dự đoán của Sở Thiên, tay hắn nắm chắc chiếc cần câu, buồn bã thở dài, nói:
- Tổng quản Khương, bây giờ tôi biết tại sao mỗi ngày ông đều đi câu cá rồi, câu cá tu thân dưỡng tính, ngăn chặn sự hão huyền của những thành công đến sớm, ông nói không sai, nếu lúc đấy ông sai quân vây giết tôi, vậy thì bây giờ ông đã sớm hóa thành xương rồi.
Khương Trung mặt hơi biến sắc, nhưng không có mở miệng nói chuyện.
Sở Thiên sắc bén nắm bắt được vẻ mặt dao động của ông, tiếp tục bày ra cảm xúc:
- Nếu Chu Bách Ôn có thói quen như Tổng quản Khương thì tốt rồi, đáng tiếc là ông ta lại thiếu kiên nhẫn phái sát thủ đến tập kích tôi, kết quả là toàn quân bị tiêu diệt còn để tôi biết được hành tung của Tổng quản Khương, nếu tôi muốn phản kích, thì sáng nay Tổng quản Khương đã trở thành xác chết trôi rồi.
Vẻ mặt Khương Trung lại biến sắc, ngón tay run nhè nhẹ, phao cần câu cũng rung chuyển theo, bàn tay khuếch tán ra những gợn sóng, sau khi giữ vững tâm trạng rồi mở miệng:
- Ngươi là kình địch của Đường Môn, đường chủ Chu vì lợi ích của Đường Môn khó tránh khỏi sẽ bí quá hóa liều, cho nên sự kích động của ông ấy, ta hoàn toàn có thể hiểu được.
Khương Trung này quả là người lấy đại cục làm trọng, nghe thấy bộ hạ tự tiện hành động không những không nổi cơn giận dữ, ngược lại còn tìm cách kiếm cớ cho y, thật là hiếm có, Sở Thiên hiểu ý bật cười, rồi liền nhìn chằm chằm Khương Trung, sâu kín hỏi:
- Tổng quản Khương, ông thân là Tổng quản Đường Môn, ông có biết Đường Môn Hải Nam có bao nhiêu đệ tử không?
Khương Trung không biết ý định của Sở Thiên là gì, huống hồ hắn là kẻ thù mạnh của Đường Môn, làm sao có thể để hắn biết thực lực của Đường Môn Hải Nam chứ? Vì thế liền thở ra mấy tiếng khó chịu, trầm ngâm trả lời:
- Thiếu soái, ngươi không cảm thấy câu hỏi này đường đột sao? Chẳng lẽ biết xong rồi là muốn triệu tập Soái quân bao vây tiêu diệt?
Sở Thiên đặt cần câu xuống ghế, vươn người trả lời:
- Tổng quản Khương, ông suy nghĩ quá nhiều rồi, theo tôi được biết, đệ tử tinh nhuệ Đường Môn Hải Nam có sáu nghìn người, số đệ tử bên ngoài lên đến chục nghìn người, ông nói xem, thực lực Đường Môn Hải Nam dũng mãnh như vậy, tôi làm sao dám đánh Hải Nam chứ? Thế khác nào là tự mình tìm đến cái chết.
Khương Trung thất kinh, buột miệng nói:
- Sao lại có thể?
Sở Thiên khẽ mỉm cười, đầy thâm ý nói:
- Huyết thống đế vương nhà họ Chu, sao có thể phụ thuộc vào người khác?
Bão chợt thổi qua, lập tức tăng thêm một chút giá lạnh.
Vẻ mặt Khương Trung lạnh như băng, ngay sau đó lấy lại một chút bình tĩnh, nhìn Sở Thiên cười nói:
- Không ngờ, thiếu soái sáng sớm tinh mơ theo tôi đi câu cá, vậy mà lại nói đến huyết thống nhà họ Chu với tôi, nếu có những điều như vậy, không khỏi khiến cho tôi lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử, thiếu soái như là đang châm ngòi ly gián, muốn ở giữa mưu lợi bất chính?
Sở Thiên cười sảng khoái, tay nắm cần câu vẫn vững vàng như cũ, mặt vẫn bình thản trả lời:
- Ở giữa mưu lợi bất chính đúng là ý nghĩ của tôi, về phần châm ngòi ly gián lại không nói rõ được, Sở Thiên bây giờ còn không đủ sức làm những trò này, huống hồ với sự thông minh và từng trải của Tổng quản Khương, hiển nhiên có thể phân biệt được thật giả.
Phao câu cá bắt đầu chuyển động, gợn sóng chậm rãi tản ra.
Sở Thiên đứng dậy, nhấc cần câu vung về phía sau, con cá ba tấc nhảy ra khỏi mặt nước, nhưng vì mồi câu nuốt chưa đủ sâu, lại thêm ngoại lực quá mức mạnh mẽ, cho nên con cá thoát khỏi lưỡi câu lại lần nữa ngã vào nước, Sở Thiên thấy thế khẽ mỉm cười, cổ tay khẽ lay động, dây câu cách mặt nước khoảng hai tấc quấn lấy con cá.
Cổ tay phải lại xoay ngược lại, dây câu lập tức kéo về phía sau, con cá giống như viên sao băng bay ngược trở về, rơi thẳng vào trong thùng, đệ tử Đường Môn tất cả đều vô cùng kinh hãi, đến lúc này mới hiểu được thân thủ tuyệt vời của Sở Thiên, may là sáng nay hắn không phải đến để giết người, nếu không khu cá nước nông khó tránh khỏi cảnh máu chảy thành sông.
Sở Thiên buông cần câu xuống, vỗ tay cười nói:
- Tổng quản Khương, tôi giúp ông câu được một con cá.
- Còn ăn hay không thì phải phụ thuộc vào ông rồi!
Nói đến chữ cuối cùng, Sở Thiên đã đi được hơn mười mét, Khương Trung nhìn bóng lưng hắn rời đi, rồi lại nhìn con cá trong thùng, tâm trạng bình tĩnh dần dần gợn sóng, ông biết bản thân đã bị Sở Thiên quấn lên chiếc dây thừng, nhưng càng biết chắc rằng, mình buộc lòng phải chui vào bên trong, có lẽ cái này gọi là không tự chủ được.
Ông suy sụp ném cần câu xuống đất, vẫy tay kêu hai tên thân tín mang từ Thâm Quyến đến, hạ thấp giọng ra lệnh:
- Đại Hổ, Tiểu Long, các ngươi hôm nay hãy đặc biệt làm một việc, âm thầm điều tra thế lực của Đường Môn Hải Nam, thăm dò cho ta có bao nhiêu cứ điểm, có bao nhiêu đệ tử, ta muốn xem xem lời nói của Sở Thiên là thật hay không.
Đại Hổ và Tiểu Long gật gật đầu, nhận lệnh rồi đi.
Khương Trung di chuyển chiếc xe lăn, nói với bọn thủ hạ:
- Trở về khách sạn!
Bảy giờ bốn mươi năm phút, nhà hàng Hải Nhật.
Một căn phòng cực kỳ rộng rãi, bốn vách tường trắng sạch sẽ, sàn nhà lát gạch men sứ, sáng sủa sạch sẽ như gương, ngồi ăn bữa sáng ở nhà hàng Hải Nhật, thông qua cửa kính nhìn xuống, có thể nhìn ra đến bãi biển rộng lớn và ánh sáng mặt trời ở đằng xa, chỉ là nhiều năm qua, cũng chưa từng có ai thưởng thức, ngoại trừ Chu Bách Ôn.
Nhà hàng Hải Nhật là sản nghiệp của ông, cho nên quyền lợi tham quan Hải Nhật cũng chỉ có ông.
Chu Bách Ôn rưới nước tương lên đĩa trứng tươi vàng óng, hài lòng nhìn qua mấy lần, rồi dùng chiếc đũa cuốn lại cho vào mồm, miệng nhai xong liền nhìn thấy ở cửa thấp thoáng bóng dáng một người thanh niên đang chậm rãi đi về phía ông, ánh mắt của ông liền trở nên ngưng tụ, ai cũng biết lúc này ông sẽ ăn sáng tại nhà hàng Hải Nhật.
Càng biết được, khi ông đang ăn không thích bị ai quấy rầy.
Cho nên trong mắt ông hiện lên sự tò mò ngạc nhiên, thậm chí ông cảm thấy người thanh niên này hơi quen quen, một giây sau, ông liền trở nên kinh hãi, bởi vì Sở Thiên đã lóe lên thanh kiếm, dường như đang xông đến như là mũi tên nhọn, khí thế nhanh, đao thế lại càng hung mãnh, tựa như sát khí cuồn cuộn nổi lên như cơn bão ngoài cửa sổ.
Mặc dù mấy năm gần đây Hải Nam không ai có thể đối kháng Đường Môn, nhưng Chu Bách Ôn có thể sống đến bây giờ cũng không phải là do may mắn, nếu không bảy tám năm trước đã sớm bị vô số kẻ thù giết chết, bên cạnh ông ta có năm mươi người tinh nhuệ, quan trọng hơn là, thân thủ của ông cũng tương đối cao siêu, danh hiệu Quán quân võ thuật toàn quốc cũng không phải là hư danh.
Cho nên khi Sở Thiên hừng hực xông lên, đám đệ tử Đường Môn xung quanh liền ngăn cản bao vây lấy, trong lòng bọn họ, người thanh niên trước mặt chỉ thuần túy là tự tìm đường chết, muốn quang minh chính đại tập kích Chu Bách Ôn như thế, ngoài việc khâm phục dũng khí của cậu ta, nhiều hơn cả là cho rằng tiểu tử này điên rồi.
Nhưng hai bên vừa mới tiếp xúc, bọn họ lập tức thay đổi ý nghĩ sai lầm.
Hai tên đệ tử Đường Môn xông lên trước tiên, con dao trong tay đan xen đâm bổ về phía Sở Thiên, chỉ cảm thấy chợt vụt mất bóng dáng của hắn, ngay sau đó liền cảm thấy bả vai đau không nhịn được, cúi đầu nhìn đã thấy bả vai chảy máu rồi, còn Sở Thiên đã xông tiến vào trong, trong lòng bọn họ hiểu ra được, Sở Thiên hạ thủ lưu tình.
Vài tiếng kêu thảm thiết vang lên, Chu Bách Ôn không kìm nén được bình tĩnh, ngẩng đầu nhìn về phía trận chiến.
Bộ pháp phóng khoáng, khí thế mạnh mẽ, còn có thanh kiếm hung hãn, tất cả hợp thành bức tranh hoa lệ mà lại quái dị, Sở Thiên giống như là con quỷ trong truyền thuyết, đến bất cứ đâu thế nào cũng có người trúng đao, nếu như không phải hắn hạ thủ lưu tình, e rằng đã có không ít thi thể nằm đầy trên mặt đất rồi, dù là như thế, vẫn khiến cho người ta phải khiếp sợ.
Mấy phút sau, Sở Thiên đốn ngã gần hai mươi người, nhưng hắn không tiếp tục tấn công Chu Bách Ôn, vững chãi đối đầu với mấy chục tên đệ tử Đường Môn, khẽ cười nói:
- Đường chủ Chu quả nhiên có tinh binh mãnh tướng, Sở Thiên thật sự khâm phục, vốn là muốn tấn công giết chết ông chỉ trong vòng ba phút, bây giờ xem ra là tôi quá kiêu ngạo rồi.
Chu Bách Ôn mí mắt đập liên hồi, nuốt nước miếng, nói:
- Ngươi chính là Sở Thiên?
Sở Thiên khẽ mỉm cười, thản nhiên đáp lại:
- Đúng vậy, tối qua ông phái ba tên sát thủ đến tập kích tôi, cho nên buổi sáng hôm nay tôi đến để hoàn trả, đáng tiếc là tôi còn quá tự đại, không ngờ tới Đường chủ Chu lại tham sống sợ chết như thế, ăn một bữa sáng cũng phải có 50 - 60 người bảo vệ, chẳng lẽ thật sự sợ rằng Tổng quản Khương ra tay với ông?
Khi Chu Bách Ôn nghe Sở Thiên nói mình tham sống sợ chết, vẻ mặt vẫn còn mang nụ cười rạng rỡ, đối với ông ta mà nói, đấy không phải là sỉ nhục mà là vinh quang, chỉ có người sợ chết mới có thể sống được càng lâu, nhưng mấy chữ cuối của Sở Thiên lại giống như một đòn đả kích mạnh như búa vào lòng ông, tay nắm chiếc đũa không khỏi run lên.
Vẻ mặt của ông trở nên u ám, lạnh lùng hỏi:
- Ngươi có ý gì?
Sở Thiên nắm bắt được chuyển động của ông ta, cười lên sang sảng, đầy thâm ý nói:
- Sáng nay tôi đã đến khu cá nước nông nói chuyện với Tổng quản Khương, cảm thấy ông đóng hai vạn quân dường như là có ý mưu đồ gây rối, suy cho cùng nuôi người là phải cần tiền, ông lại không tính chi phí tuyển quân mua ngựa, chẳng lẽ đó chỉ là đùa giỡn?
Vẻ mặt Chu Bách Ôn biến sắc, tròng mắt liên tục chuyển động, bước hai bước về phía trước, trả lời phỏng đoán:
- Chẳng lẽ Tổng quản Khương cho rằng ta muốn tạo phản? Hay là ngươi đến giết ta là thỏa thuận của ngươi với Tổng quản Khương? Ông ta sai ngươi toàn tâm toàn lực diệt trừ ta, ngược lại ông ta sẽ báo đáp là không đối phó ngươi ở Hải Nam?
Sở Thiên cười mà không nói gì, đôi khi không nói lời nào càng có chỗ cho trí tưởng tượng.
Chu Bách Ôn lóe lên sát khí, lẩm bẩm nói:
- Chẳng trách ông ta thường bảo ta không cần rút dây động rừng, hóa ra người mục tiêu là ta, ta đã nói ông ta tu thân dưỡng tính thế nào lại chạy đến Hải Nam chứ, hóa ra là Bang chủ muốn ông ta đến kiểm tra ta, đáng tiếc đáng tiếc, Chu Bách Ôn ta mua ngựa chiêu binh vốn là muốn phòng ngừa chu đáo để đối phó với Soái quân.
- Bây giờ lại trở thành dùng quân để bảo vệ bản thân, thật sự khiến người ta đau lòng.
Sở Thiên lấy khăn giấy ra lau chùi thanh kiếm, xóa sạch vết máu đỏ sẫm, rồi liền trả lời không tỏ thái độ gì:
- Hải Nam là vùng đất chật hẹp nhỏ bé, thế lực của ông lại mạnh mẽ như vậy, khó tránh khỏi khiến người ta hoài nghi, còn chuyện đau lòng cũng không phải đến mức đấy, ít nhất là Đường Vinh không phải sai Tổng quản Khương trực tiếp giết ông, được rồi, tôi phải đi rồi.
Sở Thiên không ở lại quá lâu, quay đầu đi ra ngoài cửa, bởi vì hắn đã nghe thấy âm thanh hỗn loạn vang lên từ bên ngoài, tin rằng có không ít đệ tử Đường Môn đang kéo đến, khiến cho nguyện vọng muốn giết Sở Thiên ngay tại chỗ của Chu Bách Ôn vừa dâng lên đã tiêu tan, cho dù có dây dưa thêm ba phút, đệ tử gần đó sẽ đuổi tới.
Thế là Chu Bách Ôn cái khó ló cái khôn, cao giọng hét lên:
- Thiếu soái, Chu Bách Ôn nguyện cải tà quy chính.
Sở Thiên khẽ mỉm cười, không quay đầu lại mà trả lời:
- Huyết thống Đế vương nhà họ Chu, sao có thể phụ thuộc vào người khác?
Ra khỏi nhà hàng Hải Nhật, Sở Thiên từ trong ngực lấy ra chiếc di động, vừa đi vừa cười thầm.
Hắn tin rằng, cho dù Khương Trung và Chu Bách Ôn biết mình là kẻ muốn ngồi để làm ngư ông đắc lợi, cũng sẽ bất lực mà chui vào cạm bẫy của mình thôi, chỉ cần một sự nghi ngờ tuy nhỏ nhưng cũng sẽ tiêu diệt tất cả sự tin tưởng.
Mười giờ sáng, lão Yêu và Thiên Dưỡng Sinh dẫn tử sĩ đuổi tới Hải Nam.
Sở Thiên hơi kinh ngạc vì sự thần bí của bọn họ, lão Yêu cười cười xong liền nói rõ sự thật, hóa ra bọn họ đáp chuyến bay từ Bắc Kinh đến Quảng Châu, sau khi hạ cánh ở Quảng Châu liền đi xe lửa chạy tới Hải Nam suốt đêm, sau khi nhanh chóng đuổi theo mười mấy tiếng đồng hồ trong thời tiết khắc nghiệt, cuối cùng đã đến được quán rượu Vong Ưu
Trong ánh mắt Sở Thiên toát ra sự nồng cháy, có được nhóm này thì không phải sợ gì nữa rồi.
/781
|