Chinh phục Thẩm Thiến Thiến? Sở Thiên cười khổ.
Sở Thiên đưa mắt nhìn Thẩm Thiến Thiến. Đêm nay, a đầu nhà họ Thẩm mặc chiếc váy dài hai dây cổ khoét sâu. Bộ ngực đầy kín kín hở hở. Đôi mắt như cười càng lộ vẻ dịu dàng.
Dáng người sexy lại thêm khuôn mặt hoàn mĩ khỏi chê, toát lên vẻ chín chắn rất cuốn hút, khiến Sở Thiên cũng nóng cả người.
Mấy cô cành vàng lá ngọc này đâu dễ bị chinh phục như vậy. Sở Thiên tới giờ vẫn không hiểu, là hắn chinh phục được Hoắc Vô Túy, hay là chính hắn đã bị cô gái đó hạ gục. Chỉ biết rằng cô a đầu họ Hoắc đó khiến hắn phải tâm lực tiều tụy.
Nếu chà đạp thêm cả Thẩm Thiến Thiến, e rằng hậu cung của hắn đủ để diễn vở “Cung tâm kế” cũng nên.
Vì vậy, Sở Thiên kiên quyết lắc đầu. Không thể dính vào chuyện này được!
Bọn Thẩm Thiến Thiến đang cuồng hoan ở một góc phía xa. Thi thoảng lại có tiếng cười rộ lên. Biết thế nào bọn họ cũng vui chơi quên hết thảy, Sở Thiên không khỏi khẽ lắc đầu thở dài. Hắn quả thực không thể lý giải, vì sao nhà họ Lý lại thành công trong việc dạy dỗ con cái như vậy? Còn con cái các nhà quyền quý khác thì chỉ chú tâm đến việc ăn chơi hưởng lạc.
Mặc dù có chút bùi ngùi, nhưng Sở Thiên cũng không nghĩ sâu làm gì. Vài phần thịt nướng và mấy bình rượu vang lập tức được đưa tới.
Húc Ca tự tay bỏ lên bếp rán. Bộ dạng chuyên tâm đó không kém gì so với lúc anh ấy hút thuốc.
Sở Thiên vừa lắc lắc chai rượu vang đắt tiền, vừa thán phục tay nghề của vị đại lão Hongkong này, tỉ mỉ không thua gì Lão Yêu. Hắn đưa rượu vang lên miệng nhấp, ánh mắt chợt liếc thấy cảnh tượng đằng xa. Một thanh niên rót một ly rượu vang, quay lưng đi, vứt hai viên gì đó màu trắng vào ly rượu, sau đó giấu vẻ hưng phấn và kích thích đưa cho Thẩm Thiến Thiến. A đầu nhà họ Thẩm chẳng nghi ngờ gì mà ngẩng đầu nốc cạn trước ánh mắt bao người.
Là thuốc lắc? Sở Thiên sinh nghi.
Mặc dù ngạc nhiên trước hành động của cậu thanh niên kia, nhưng Sở Thiên cũng không định xen vào việc của người khác.
Ngoài việc bản thân hắn và nhà họ Thẩm như nước với lửa, khó mà làm người tốt cho được, càng quan trọng hơn vì đó là chuyện của a đầu nhà họ Thẩm, có bị đánh thuốc hay không thì liên can gì tới hắn chứ? Hắn tới Câu lạc bộ Lệ Cảng là để dùng cơm, tiện thể khảo sát kia mà.
Thịt nướng rất ngon, rượu vang cũng đậm đà.
Hơn mười phút sau, Sở Thiên đã ăn hết hai miếng thịt nướng lớn và uống rượu vang. Cái bụng đói đã dễ chịu phần nào, vì thế hắn cùng Húc Ca bắt đầu tán chuyện trên trời dưới bể. Bỗng nhiên điện thoại của hắn vang lên.
Vừa đeo tai nghe lên đã nghe tiếng Lý Hoán Hồng:
- Thiếu Soái, chào buổi tối! Có quấy rầy chuyện phong hoa tuyết nguyệt của anh không?
Nghe công tử nhà họ Lý trêu ghẹo như vậy, Sở Thiên khẽ mỉm cười đáp lại:
- Những lời này đáng lý ra là tôi hỏi anh mới đúng chứ? Ngày đẹp như thế này mà không ôm người đẹp ngủ ngon, gọi điện cho tôi nhất định không phải là để chuyện phiếm rồi. Có chuyện gì anh cứ nói đi! Giúp được tôi sẽ toàn lực ứng phó.
Lý Hoán Hồng bật cười ha hả, mở miệng khen:
- Thiếu Soái quả là người thông minh. Đúng là có chuyện cần nhờ đến cổ đông như anh giúp thật. Bất động sản Thịnh Thế mới thành lập của chúng ta cần xây lại vài con phố.
Nhưng tiến trình thu mua đang gặp chút vấn đề. Mười mấy hộ không chịu rời đi, đưa ra cái giá trên trời là năm triệu một mét vuông.
Sở Thiên bưng ly rượu vang lên khẽ nhấp nhuận hầu rồi trả lời:
- Ba ngày, tôi sẽ giải quyết hết các hộ không chịu rời đi này.
Anh yên tâm! Tuyệt đối sẽ không có chuyện phiền toái gì xảy ra. À, phải rồi, hợp tác với Lâm Thiếu Khôn liệu có khó hòa hợp lắm không? Anh là phái cấp tiến, chú ấy là phái bảo thủ. Tôi đây cũng khó mà tưởng tượng nổi có sự tương đồng nào trong tư duy của hai người.
Nghe Sở Thiên cam đoan, Lý Hoán Hồng cười nhẹ nhõm, tiếp đó đáp:
- Hai con nhím luôn dễ dàng tìm được một khoảng cách thích hợp để sưởi ấm. Bây giờ có một vấn đề còn tồn tại. Tôi không có đủ tinh lực tập trung vào bất động sản Thịnh Thế được, còn chú Lâm thì cũng đã có tuổi rồi, cảm giác có chút lực bất tòng tâm.
Sở Thiên khẽ động lòng, hỏi:
- Ý của anh là…?
Lý Hoán Hồng thở dài mấy hơi buồn bã, mở miệng đáp:
- Chúng tôi muốn tìm một người để tiếp quản, nhưng vẫn chưa tìm được người thích hợp. Có người có tài đấy nhưng lại mưu mô. Kẻ trung thực hiền hậu thì tài năng lại tầm thường.
Giờ việc tìm nhân tài còn khó giải quyết hơn cả mấy hộ không chịu di dời kia. Thiếu Soái có ai để giới thiệu không?
Sở Thiên trầm tư giây lát, trong đầu chợt lóe lên một ý, lập tức cười đáp:
- Quả là có thể giới thiệu một người, là cây gỗ mục của nhà họ Hoắc - Hoắc Tông. Tin rằng anh đã biết ít nhiều về quá khứ của người này.
Lâm Thiếu Khôn cũng đánh giá anh ta rất cao. Nếu chúng ta lau cho viên ngọc trai này sáng trở lại, tin rằng nó sẽ một lần nữa tỏa ánh hào quang rực rỡ.
Lý Hoán Hồng hơi kinh ngạc, sờ đầu trả lời:
- Hoắc Tông học cùng lớp với anh tôi khi còn ở bên Mỹ. Nghe anh tôi nói Hoắc Tông đúng là một thiên tài trong lĩnh vực kinh doanh. Nhưng nghe đồn anh ta có một khúc mắc khó giải trong lòng nên lâu nay không hứng thú chuyện làm ăn nữa. Muốn thuyết phục anh ta về làm cho chúng ta rất khó.
Sở Thiên khẽ mỉm cười, thản nhiên đáp lại:
- Cứ giao chuyện này cho tôi.
Lý Hoán Hồng lại sang sảng cười lớn, thốt lên đầy thâm ý:
- Thiếu Soái, ân oán giữa anh và nhà họ Hoắc tôi cũng rất rõ, rối như tơ vò khó mà gỡ nổi. Nhưng giờ anh bỗng nhiên đề cử Hoắc Tông, đề nghị để anh ta đảm nhiệm trọng trách như vậy, có thể thấy anh là người rất công tâm. Ông cụ quả nhiên đã không nhìn lầm anh.
Đối với những lời khen ngợi này, Sở Thiên cũng không tỏ ra hồ hởi lắm. Hắn cười nói sang chuyện khác:
- Lý công tử, hai chuyện này đều giao cả cho cổ đông nhỏ là tôi đây giải quyết. Tối nay anh cứ yên tâm mà ôm người đẹp ngủ đi.
Sáng mai tỉnh dậy chuẩn bị vốn cho tôi. Cần biết rằng cuộc chiến tài chính ngày mốt anh chính là chủ lực.
Lý Hoán Hồng cười khẽ, đáp:
- Cứ để tôi lo.
Cúp điện thoại xong, Sở Thiên uống nốt nửa ly rượu vang, sau đó nhìn Húc Ca, nói:
- Công ty bất động sản Thịnh Thế định xây dựng lại vài con phố cũ. Nhưng có vài hộ ngoan cố đòi giá trên trời. Mỗi mét vuông đòi đền bù năm triệu. Công ty không chịu nổi và cũng sẽ không chấp nhận kiểu bắt chẹt này. Anh nghĩ cách giải quyết bọn họ.
Đúng là sư tử mở miệng! Húc Ca vỗ ngực đáp lại:
- Thiếu Soái yên tâm. Tôi sẽ cho người nói chuyện lại với mấy hộ đó. Trên cơ sở giá thị trường cho thêm họ ba mươi phần trăm. Nếu họ còn không chịu dời đi, tôi sẽ cho họ vĩnh viễn khỏi phải đi nữa.
Làm người có thể tham, nhưng không thể quá tham!
Sở Thiên yên tâm gật đầu. Tuy rằng kinh tế thị trường chú trọng nguyên tắc tự nguyện, nhưng sự tự nguyện này cũng phải nằm trong phạm vi chấp nhận được. Nếu những hộ bị cưỡng chế kia chạm tới ranh giới lợi ích, như vậy là đã tham lam trắng trợn rồi.
Hắn sẽ không để chuyện này xảy ra. Huống hồ từ trước tới nay hắn không có thiện cảm với những kẻ tham lam.
Vừa mỉa mai mấy chuyện đó, hai người vừa trò chuyện vui vẻ. Húc Ca cứ nâng chén liên hồi khiến Sở
Thiên đành uống hết rượu trong ly. Uống thêm mấy chén Brandy nữa, lập tức cảm giác bụng nóng như lửa, hắn đứng lên vỗ vỗ vai Húc Ca nói muốn đi vệ sinh.
Húc Ca còn cười nhẹ bảo Sở Thiên trở lại sớm.
Căn phòng vệ sinh xa hoa nằm tại góc khuất nhất trên lối đi, có một vách chắn hình zíc zắc để ngăn cách với bên ngoài.
Trông vừa độc lập lại tĩnh lặng. Sở Thiên mở vòi nước rửa mặt. Đầu óc hắn dần dần tỉnh táo trở lại.
Bụng hắn cũng dịu đi nhiều. Hắn lắc đầu cười khổ. Uống nhiều loại rượu cùng một lúc đúng là rất dễ bị say. Sau này tránh được bao nhiêu hay bấy nhiêu.
Sở Thiên cầm lấy cái khăn lau khô tay. Vừa mới đi ra ngoài, hắn thoáng nghe có tiếng phụ nữ thét lên.
Hắn khẽ cau mày nhìn xung quanh bèn thấy có bóng người trong căn buồng cuối cùng cửa đang khép hờ.
Vì thế hắn chậm rãi đi tới đẩy cửa ra. Cảnh tượng trước mắt khiến hắn hơi sững lại, còn không khỏi khiếp sợ.
Ngồi trên bồn cầu là Thẩm Thiến Thiến, đôi tay bị khống chế, miệng còn bị nhét miếng giẻ dày. Hai tên uống say khướt vừa cười vừa xé quần áo cô ta.
Tên đang giữ chặt hai tay a đầu nhà họ Thẩm chính là kẻ đã đánh thuốc. Mắt y đang sáng rực dục vọng.
Thẩm Thiến Thiến bị khống chế chặt. Đôi chân dài cũng không cử động được. Cô ta thi thoảng mới có thể uốn éo cái eo thon, khiến đôi gò bồng đào cao đầy không ngừng lắc lư, khiến bộ ngực trắng muốt trông rất hấp dẫn.
Hai tên càng bức bối hơn, đến hơi thở cũng trở nên dồn dập, cảm giác như máu đang dồn thẳng lên não.
Có thể là do uống quá nhiều rượu nên hai gã thanh niên không nghe thấy tiếng Sở Thiên đẩy cửa bước vào.
Gã đánh thuốc nuốt nước miếng, ánh mắt như phóng hỏa, cười nói:
- Chẳng ngờ nước San Dăng của Tây Ban Nha này lại hiệu quả như thế. Thế nào, cô tiện nhân nhỏ, không chịu được nữa rồi hả? Ai kêu cô ỷ thế nhà họ Thẩm có tiền, lúc nào cũng luôn khinh thường con cháu nhà chính trị chúng ta. Hôm nay cho cô biết thế nào là thống khổ.
Gã bên cạnh không kiên nhẫn được nữa, mở miệng nói:
- Chân Vô Hào, nói nói cái gì. Mau thịt cô ta đi rồi ra ngoài tiếp tục vui vẻ chứ. Lúc đó rồi xem cái mặt cô ta miễn cưỡng cười nói ra làm sao.
Sở Thiên đã nhận ra tên đánh thuốc rồi. Không ngờ là con trai Chân Vô Lương -Phó chủ tịch hội lập pháp.
Sở Thiên đưa mắt nhìn Thẩm Thiến Thiến. Đêm nay, a đầu nhà họ Thẩm mặc chiếc váy dài hai dây cổ khoét sâu. Bộ ngực đầy kín kín hở hở. Đôi mắt như cười càng lộ vẻ dịu dàng.
Dáng người sexy lại thêm khuôn mặt hoàn mĩ khỏi chê, toát lên vẻ chín chắn rất cuốn hút, khiến Sở Thiên cũng nóng cả người.
Mấy cô cành vàng lá ngọc này đâu dễ bị chinh phục như vậy. Sở Thiên tới giờ vẫn không hiểu, là hắn chinh phục được Hoắc Vô Túy, hay là chính hắn đã bị cô gái đó hạ gục. Chỉ biết rằng cô a đầu họ Hoắc đó khiến hắn phải tâm lực tiều tụy.
Nếu chà đạp thêm cả Thẩm Thiến Thiến, e rằng hậu cung của hắn đủ để diễn vở “Cung tâm kế” cũng nên.
Vì vậy, Sở Thiên kiên quyết lắc đầu. Không thể dính vào chuyện này được!
Bọn Thẩm Thiến Thiến đang cuồng hoan ở một góc phía xa. Thi thoảng lại có tiếng cười rộ lên. Biết thế nào bọn họ cũng vui chơi quên hết thảy, Sở Thiên không khỏi khẽ lắc đầu thở dài. Hắn quả thực không thể lý giải, vì sao nhà họ Lý lại thành công trong việc dạy dỗ con cái như vậy? Còn con cái các nhà quyền quý khác thì chỉ chú tâm đến việc ăn chơi hưởng lạc.
Mặc dù có chút bùi ngùi, nhưng Sở Thiên cũng không nghĩ sâu làm gì. Vài phần thịt nướng và mấy bình rượu vang lập tức được đưa tới.
Húc Ca tự tay bỏ lên bếp rán. Bộ dạng chuyên tâm đó không kém gì so với lúc anh ấy hút thuốc.
Sở Thiên vừa lắc lắc chai rượu vang đắt tiền, vừa thán phục tay nghề của vị đại lão Hongkong này, tỉ mỉ không thua gì Lão Yêu. Hắn đưa rượu vang lên miệng nhấp, ánh mắt chợt liếc thấy cảnh tượng đằng xa. Một thanh niên rót một ly rượu vang, quay lưng đi, vứt hai viên gì đó màu trắng vào ly rượu, sau đó giấu vẻ hưng phấn và kích thích đưa cho Thẩm Thiến Thiến. A đầu nhà họ Thẩm chẳng nghi ngờ gì mà ngẩng đầu nốc cạn trước ánh mắt bao người.
Là thuốc lắc? Sở Thiên sinh nghi.
Mặc dù ngạc nhiên trước hành động của cậu thanh niên kia, nhưng Sở Thiên cũng không định xen vào việc của người khác.
Ngoài việc bản thân hắn và nhà họ Thẩm như nước với lửa, khó mà làm người tốt cho được, càng quan trọng hơn vì đó là chuyện của a đầu nhà họ Thẩm, có bị đánh thuốc hay không thì liên can gì tới hắn chứ? Hắn tới Câu lạc bộ Lệ Cảng là để dùng cơm, tiện thể khảo sát kia mà.
Thịt nướng rất ngon, rượu vang cũng đậm đà.
Hơn mười phút sau, Sở Thiên đã ăn hết hai miếng thịt nướng lớn và uống rượu vang. Cái bụng đói đã dễ chịu phần nào, vì thế hắn cùng Húc Ca bắt đầu tán chuyện trên trời dưới bể. Bỗng nhiên điện thoại của hắn vang lên.
Vừa đeo tai nghe lên đã nghe tiếng Lý Hoán Hồng:
- Thiếu Soái, chào buổi tối! Có quấy rầy chuyện phong hoa tuyết nguyệt của anh không?
Nghe công tử nhà họ Lý trêu ghẹo như vậy, Sở Thiên khẽ mỉm cười đáp lại:
- Những lời này đáng lý ra là tôi hỏi anh mới đúng chứ? Ngày đẹp như thế này mà không ôm người đẹp ngủ ngon, gọi điện cho tôi nhất định không phải là để chuyện phiếm rồi. Có chuyện gì anh cứ nói đi! Giúp được tôi sẽ toàn lực ứng phó.
Lý Hoán Hồng bật cười ha hả, mở miệng khen:
- Thiếu Soái quả là người thông minh. Đúng là có chuyện cần nhờ đến cổ đông như anh giúp thật. Bất động sản Thịnh Thế mới thành lập của chúng ta cần xây lại vài con phố.
Nhưng tiến trình thu mua đang gặp chút vấn đề. Mười mấy hộ không chịu rời đi, đưa ra cái giá trên trời là năm triệu một mét vuông.
Sở Thiên bưng ly rượu vang lên khẽ nhấp nhuận hầu rồi trả lời:
- Ba ngày, tôi sẽ giải quyết hết các hộ không chịu rời đi này.
Anh yên tâm! Tuyệt đối sẽ không có chuyện phiền toái gì xảy ra. À, phải rồi, hợp tác với Lâm Thiếu Khôn liệu có khó hòa hợp lắm không? Anh là phái cấp tiến, chú ấy là phái bảo thủ. Tôi đây cũng khó mà tưởng tượng nổi có sự tương đồng nào trong tư duy của hai người.
Nghe Sở Thiên cam đoan, Lý Hoán Hồng cười nhẹ nhõm, tiếp đó đáp:
- Hai con nhím luôn dễ dàng tìm được một khoảng cách thích hợp để sưởi ấm. Bây giờ có một vấn đề còn tồn tại. Tôi không có đủ tinh lực tập trung vào bất động sản Thịnh Thế được, còn chú Lâm thì cũng đã có tuổi rồi, cảm giác có chút lực bất tòng tâm.
Sở Thiên khẽ động lòng, hỏi:
- Ý của anh là…?
Lý Hoán Hồng thở dài mấy hơi buồn bã, mở miệng đáp:
- Chúng tôi muốn tìm một người để tiếp quản, nhưng vẫn chưa tìm được người thích hợp. Có người có tài đấy nhưng lại mưu mô. Kẻ trung thực hiền hậu thì tài năng lại tầm thường.
Giờ việc tìm nhân tài còn khó giải quyết hơn cả mấy hộ không chịu di dời kia. Thiếu Soái có ai để giới thiệu không?
Sở Thiên trầm tư giây lát, trong đầu chợt lóe lên một ý, lập tức cười đáp:
- Quả là có thể giới thiệu một người, là cây gỗ mục của nhà họ Hoắc - Hoắc Tông. Tin rằng anh đã biết ít nhiều về quá khứ của người này.
Lâm Thiếu Khôn cũng đánh giá anh ta rất cao. Nếu chúng ta lau cho viên ngọc trai này sáng trở lại, tin rằng nó sẽ một lần nữa tỏa ánh hào quang rực rỡ.
Lý Hoán Hồng hơi kinh ngạc, sờ đầu trả lời:
- Hoắc Tông học cùng lớp với anh tôi khi còn ở bên Mỹ. Nghe anh tôi nói Hoắc Tông đúng là một thiên tài trong lĩnh vực kinh doanh. Nhưng nghe đồn anh ta có một khúc mắc khó giải trong lòng nên lâu nay không hứng thú chuyện làm ăn nữa. Muốn thuyết phục anh ta về làm cho chúng ta rất khó.
Sở Thiên khẽ mỉm cười, thản nhiên đáp lại:
- Cứ giao chuyện này cho tôi.
Lý Hoán Hồng lại sang sảng cười lớn, thốt lên đầy thâm ý:
- Thiếu Soái, ân oán giữa anh và nhà họ Hoắc tôi cũng rất rõ, rối như tơ vò khó mà gỡ nổi. Nhưng giờ anh bỗng nhiên đề cử Hoắc Tông, đề nghị để anh ta đảm nhiệm trọng trách như vậy, có thể thấy anh là người rất công tâm. Ông cụ quả nhiên đã không nhìn lầm anh.
Đối với những lời khen ngợi này, Sở Thiên cũng không tỏ ra hồ hởi lắm. Hắn cười nói sang chuyện khác:
- Lý công tử, hai chuyện này đều giao cả cho cổ đông nhỏ là tôi đây giải quyết. Tối nay anh cứ yên tâm mà ôm người đẹp ngủ đi.
Sáng mai tỉnh dậy chuẩn bị vốn cho tôi. Cần biết rằng cuộc chiến tài chính ngày mốt anh chính là chủ lực.
Lý Hoán Hồng cười khẽ, đáp:
- Cứ để tôi lo.
Cúp điện thoại xong, Sở Thiên uống nốt nửa ly rượu vang, sau đó nhìn Húc Ca, nói:
- Công ty bất động sản Thịnh Thế định xây dựng lại vài con phố cũ. Nhưng có vài hộ ngoan cố đòi giá trên trời. Mỗi mét vuông đòi đền bù năm triệu. Công ty không chịu nổi và cũng sẽ không chấp nhận kiểu bắt chẹt này. Anh nghĩ cách giải quyết bọn họ.
Đúng là sư tử mở miệng! Húc Ca vỗ ngực đáp lại:
- Thiếu Soái yên tâm. Tôi sẽ cho người nói chuyện lại với mấy hộ đó. Trên cơ sở giá thị trường cho thêm họ ba mươi phần trăm. Nếu họ còn không chịu dời đi, tôi sẽ cho họ vĩnh viễn khỏi phải đi nữa.
Làm người có thể tham, nhưng không thể quá tham!
Sở Thiên yên tâm gật đầu. Tuy rằng kinh tế thị trường chú trọng nguyên tắc tự nguyện, nhưng sự tự nguyện này cũng phải nằm trong phạm vi chấp nhận được. Nếu những hộ bị cưỡng chế kia chạm tới ranh giới lợi ích, như vậy là đã tham lam trắng trợn rồi.
Hắn sẽ không để chuyện này xảy ra. Huống hồ từ trước tới nay hắn không có thiện cảm với những kẻ tham lam.
Vừa mỉa mai mấy chuyện đó, hai người vừa trò chuyện vui vẻ. Húc Ca cứ nâng chén liên hồi khiến Sở
Thiên đành uống hết rượu trong ly. Uống thêm mấy chén Brandy nữa, lập tức cảm giác bụng nóng như lửa, hắn đứng lên vỗ vỗ vai Húc Ca nói muốn đi vệ sinh.
Húc Ca còn cười nhẹ bảo Sở Thiên trở lại sớm.
Căn phòng vệ sinh xa hoa nằm tại góc khuất nhất trên lối đi, có một vách chắn hình zíc zắc để ngăn cách với bên ngoài.
Trông vừa độc lập lại tĩnh lặng. Sở Thiên mở vòi nước rửa mặt. Đầu óc hắn dần dần tỉnh táo trở lại.
Bụng hắn cũng dịu đi nhiều. Hắn lắc đầu cười khổ. Uống nhiều loại rượu cùng một lúc đúng là rất dễ bị say. Sau này tránh được bao nhiêu hay bấy nhiêu.
Sở Thiên cầm lấy cái khăn lau khô tay. Vừa mới đi ra ngoài, hắn thoáng nghe có tiếng phụ nữ thét lên.
Hắn khẽ cau mày nhìn xung quanh bèn thấy có bóng người trong căn buồng cuối cùng cửa đang khép hờ.
Vì thế hắn chậm rãi đi tới đẩy cửa ra. Cảnh tượng trước mắt khiến hắn hơi sững lại, còn không khỏi khiếp sợ.
Ngồi trên bồn cầu là Thẩm Thiến Thiến, đôi tay bị khống chế, miệng còn bị nhét miếng giẻ dày. Hai tên uống say khướt vừa cười vừa xé quần áo cô ta.
Tên đang giữ chặt hai tay a đầu nhà họ Thẩm chính là kẻ đã đánh thuốc. Mắt y đang sáng rực dục vọng.
Thẩm Thiến Thiến bị khống chế chặt. Đôi chân dài cũng không cử động được. Cô ta thi thoảng mới có thể uốn éo cái eo thon, khiến đôi gò bồng đào cao đầy không ngừng lắc lư, khiến bộ ngực trắng muốt trông rất hấp dẫn.
Hai tên càng bức bối hơn, đến hơi thở cũng trở nên dồn dập, cảm giác như máu đang dồn thẳng lên não.
Có thể là do uống quá nhiều rượu nên hai gã thanh niên không nghe thấy tiếng Sở Thiên đẩy cửa bước vào.
Gã đánh thuốc nuốt nước miếng, ánh mắt như phóng hỏa, cười nói:
- Chẳng ngờ nước San Dăng của Tây Ban Nha này lại hiệu quả như thế. Thế nào, cô tiện nhân nhỏ, không chịu được nữa rồi hả? Ai kêu cô ỷ thế nhà họ Thẩm có tiền, lúc nào cũng luôn khinh thường con cháu nhà chính trị chúng ta. Hôm nay cho cô biết thế nào là thống khổ.
Gã bên cạnh không kiên nhẫn được nữa, mở miệng nói:
- Chân Vô Hào, nói nói cái gì. Mau thịt cô ta đi rồi ra ngoài tiếp tục vui vẻ chứ. Lúc đó rồi xem cái mặt cô ta miễn cưỡng cười nói ra làm sao.
Sở Thiên đã nhận ra tên đánh thuốc rồi. Không ngờ là con trai Chân Vô Lương -Phó chủ tịch hội lập pháp.
/781
|