Cứ điểm Soái quân là do đại viện kiểu cũ xây dựng lại mà thành.
Tường vây quanh vừa dày lại có bốn cửa ra vào, bên trong còn có hơn mười phòng nhỏ, trong đó phòng của Đường chủ là hai tầng lầu nhỏ, đứng ở mái nhà nhìn xuống thấy có mấy cái phố cũ và cửa hàng ở xung quanh, chỉ là lúc này hiện lên tương đối yên tĩnh, ngay cả chó lang thangcũng không thấy.
Phàm Gian từ từ ăn bánh bao, yên lặng chờ cuộc tấn công của liên quân.
Dẫn đầu Soái quân Hồ Diệu Quang cũng vẻ mặt nghiêm trọng, y coi là người tài được Hải Tử đào tạo ra, ống tuýt ba thước khiến uy phong mạnh mẽ như gió, lúc còn là Tương bang thì là tướng và thân tín trợ giúp của Hải Tử, sau này Hải Tử không muốn chôn vùi tài năng của Hồ Quang Diệu, thì đem y tiến cử cho Sở Thiên dẫn quân xuất chiến Thành Đô.
Ánh mắt của Hồ Quang Diệu dừng ở bên ngoài, đầy đất vàng loang lổ nhiều màu.
Lúc ánh sáng buổi sớm chiếu rọi cứ điểm Soái quân, vô số bang liên quân xã hội đen liền từ bốn phương tám hướng liên tục tấn công không ngừng, cầm theo khảm đao tiếng kêu giết rung trời, chẳng những cắt đứt các con đường ra vào của Soái quân, còn có thể lấy lưới sắt kiên cố lại vây quanh hai vòng, hoàn toàn là muốn đem anh em Soái quân ép đến đường cùng.
Một anh em Soái quân chạy vào, căng thẳng lại cung kính nói:
- Đường chủ Hồ, Quân sư, liên quân bang xã hội đen đã hiện ra rồi, hai nghìn người tiên phong hướng chính đông đánh tới, có gần mười người dẫn đầu, anh em huynh đệ cũng đang hướng cửa đông tập hợp, cửa tây, cửa nam thì không có động tĩnh gì.
Phàm Gian đem bánh bao nuốt vào, thản nhiên nói:
- Đi, đi xem xem!
Đám người của Phàm Gian và Hồ Diệu Quang nhanh chóng đi lên tầng cao nhất của cứ điểm, nhìn thấy liên quân bang xã hội đen ngoài mấy trăm mét, mọi người đều cười miễn cưỡng, vừa rồi anh em Soái quân báo cáo hai nghìn người không có phóng đại, các con đường khác mặc dù không nhìn thấy bóng người, nhưng không có nghĩa là không có mai phục, thậm chí có khả năng nguy hiểm vạn phần.
Hồ Diệu Quang nhẹ nhàng thở dài, bất đắc dĩ nói:
- Liên quân lấy hai nghìn người thăm dò, chúng ta nên lấy bao nhiêu người đi kháng cự chứ? Chúng ta nắm vận mệnh bốn nghìn anh em.
Phàm Giam thở ra mấy hơi vỗ vỗ vai Hồ Diệu Quang nói:
- Hà tất kháng cự chứ? Bang liên quân này có tư lợi, căn bản không có sức tập trung, truyền lệnh của ta xuống bảo các anh em phòng hộ cửa đông lui về 500 mét, cứ cho hai nghìn người không tổn thất tiến vào, tôi xem xem bọn họ có dám tiến vào cửa Đông.
Hồ Diệu Quang gật gật đầu, vẫy tay bảo thân tín ra lệnh.
Anh em Soái quân phòng hộ cửa Đông lui về phía sau, hai nghìn quân liên bang thấy bọn họ rút lui, bắt đầu còn cho rằng Soái quân sợ bọn họ, không khỏi nhanh chóng xông vào cửa Đông, lúc sắp phá cửa mà vào, bỗng nhiên có tên cầm đầu hô:
- Từ từ đã, địch rút lui thong dong như vậy, bên trong khó bảo đảm bị lừa.
Tên cầm đầu bên trái lập tức nói:
- Không sai, tôi cũng cảm thấy không thích hợp!
Các tên cầm đầu khác cũng gật đầu, lập tức liền thảo luận bang nào dẫn đầu tiến giết, mặc dù mọi người đều lấy của Đường Môn không ít tiền, nhưng đối diện với nguy hiểm không rõ ràng vẫn là có dự tính của chính mình, trong lòng bọn họ đều rõ lấy tiền làm việc, bất luận như thế nào đều sẽ cùng chém giết với Soái quân, nhưng lại không nghĩ chôn vùi chính mình quá sớm.
Kết quả là hai nghìn người chặn ở cửa Đông thương lượng, Phương Tuấn từ Thâm Quyến bay đến Thành Đô đích thân chỉ huy, từ lầu cao chỗ xa nhìn thấy hiện tượng quái lạ, vội cho người đi hỏi vì sao không tấn công, khi biết được bọn họ e ngaị có mai phục mà giẫm chân tại chỗ, không khỏi giận tím mặt, ra lệnh cho bọn họ trong vòng năm phút phải xông vào trong cửa Đông.
Phàm Gian ở cứ điểm nhìn thấy bọn họ sinh ra chia rẽ, khóe miệng lộ ra nụ cười hiếm có, quay đầu dặn dò nói:
- Bọn họ không dám tiến vào giết chính là biểu hiện trong lòng có sợ hãi, bây giờ lại vì thảo luận sinh ra chia rẽ, chính là lúc lòng người rối nhất, Đường chủ Hồ, lập tức phái ba nghìn anh em tấn công bọn họ, bắt đầu mở màn thắng lợi!
Hồ Quang Diệu gật gật đầu, bảo thân tín hạ lệnh tấn công.
Bang liên quân xã hội đen còn đang bàn luận mới nhận được lệnh của Phương Tuấn, thì nghe thấy phía trước truyền đến âm thanh giết kinh người, vô số anh em Soái quân như thủy triều dâng xông đến, tên cầm đầu của liên quân nhìn thấy thế kinh hãi, tự mình vội lui về phía sau mấy bước, còn cao giọng phẫn nộ hô:
- Lên! Mọi người cùng tôi lên!
Vốn dĩ thành viên bang xã hội đen phía sau phải cầm đao lên nghênh chiến, nhưng nhìn thấy tên cầm đầu lùi sau vài bước, trong lòng bọn họ lập tức sinh ra thoái chí, lúc còn chưa phản ứng kip, anh em Soái quân đã xông đến trước mặt, mười mấy dao đen huyền hung hãn xông tới, chớp mắt quật ngược lại thành viên bang xã hội đen không kịp kháng cự.
Liên quân bang xã hội đen sau khi mất thế lợi nhỏ, cũng tổ chức lại kháng cự liều chết với anh em Soái quân, tiếc rằng khí thế đã thua Soái quân, về số người lại không phải lợi thế, cho nên chống cự không đến mười phút thì bắt đầu hiện ra thế bại, Phương Tuấn không rõ ý cười cười, chỉ ra lệnh lại thêm vào hai nghìn quân tấn công cửa Đông.
Trên tay có hai vạn thành viên bang xã hội đen, Phương Tuấn đối với mấy nghìn quân thương vong căn bản không thèm để ý, huống chi chính là bọn họ toàn bộ chết rồi, chỉ cần có thể lấy được thắng lợi cuối cùng là đủ rồi, lấy tiền bán mệnh là sự việc thiên kinh địa nghĩa, đương nhiên, vì gia tăng một chút khí thế, Phương Tuấn còn phái ra mười mấy cao thủ đốc chiến của Đường Môn.
Duy nhất khiến thành viên hai bên kỳ quái chính là, Phương Tuấn không có ra lệnh tấn công cổng khác, mà Phàm Giam cũng không có ý phòng hộ các con đường khác, hai bên đều đem chủ lực ném vào cửa Đông chém giết, cho nên ở cửa Đông tiếng giết run run, lúc máu chảy thành sông, cửa khác lại yên tĩnh ngay cả chim cũng không có.
Liên quân xã hội đen lại thêm hơn hai nghìn người chi viện, dũng khí cũng dần dần đảo ngược lại, lần tấn công này mãnh liệt dị thường, không chỉ có người anh dũng huyết chiến, mà còn có bảy tám vị cao thủ Đường Môn xung phong, vung đao giết mười mấy vị anh em Soái quân, sau đó liền dẫn người đi sâu vào cửa Đông hung mãnh chém giết đi vào.
Phàm Giam ra dấu ngăn cản, bảy tám vị Soái quân dũng mãnh lao thẳng tới các vị cao thủ Đường Môn, thờ ơ đối diện khảm đao bổ theo hướng của mình, vũ khí trong tay dường như đồng thời lóe sáng, như rắn độc hướng tới cao thủ Đương gia chém giết, như vậy đánh lấy mạng đổi mạng khiến cao thủ Đường Môn vô cùng khiếp sợ, thân hình lui lại về phía sau.
Nhưng dũng sĩ Soái quân hiện rõ nhanh hơn nửa nhịp, khảm đao hóa thành hào quang màu trắng, trước khiến động tác của địch chậm lại xông tới, bốn vị cao thủ Đường Môn tránh không kịp, ngực bị một vết thương rộng, khảm đao của dũng sĩ Soái quân lại tả hữu đánh ra, hai vị cao thủ Đường Môn cũng lập tức tóe máu ngã xuống, hồn về Tây Thiên.
Phương Tuấn gật đầu, Soái quân quả nhiên binh hùng tướng mạnh.
Chém giết giằng co liên tục hơn một tiếng đồng hồ, hai bên mới hạ lệnh rút lui.
Trận chiến này anh em Soái quân thương vong hơn bốn trăm người, mà quân liên bang xã hội đen cũng ngã xuống hơn nghìn người, maú tươi chảy trên mặt đất có thể thấy tình hình chiến đấu thảm thiết, Phương Tuấn cũng không điều người tiếp tục xông vào cứ điểm của Soái quân, mà ngược lại cho quân liên bang xã hội đen lui về phía sau nghỉ ngơi nửa ngày, Phàm Giam từ xa biết được, cuộc chiến sáng sớm, chỉ là Phương Tuấn thăm dò thực lực của Soái quân.
Tối hôm nay, cuộc tấn công sẽ như thủy triều.
Năm ngày? Mình có thể trụ vững năm ngày! Phàm Giam thở dài
Lúc này, Sở Thiên đang trên chuyến bay trở về thủ đô
Việc của Thẩm gia có chút biến hóa kịch tính, lúc Hoắc Tông dẫn luật sư kế toán tiến vào tập đoàn Thẩm Thị, vợ chồng Thẩm Nam Phương lại không có chống đối mạnh mẽ, còn nhận hai triệu tiền trợ giúp của Sở Thiên, hơn nữa sau hai tiếng thì rời khỏi Hong Kong, Sở Thiên điều tra qua chỗ nhập cảnh, bọn họ chết cũng không hối lại đi HQ
Mà Thẩm Thiến Thiến lại ở lại hoa viên nhà Thẩm gia, cô không nói cho bố mẹ việc hiến thân cho Sở Thiên, chỉ sống chết muốn ở lại Hong Kong học xong, chuyển biến tâm tính này khiến vợ chồng Thẩm Nam Phương vừa mừng vừa lo, bất đắc dĩ liền ủy thác cho người quen chăm sóc Thẩm Thiến Thiến, còn cho cô giữ 200 ngàn tiền sinh hoạt phí.
Bọn họ thế nào cũng không ngờ tới, Thẩm Thiến Thiến là vì bọn họ mà ở lại Hong Kong, cô từ đầu đến cuối lo lắng Sở Thiên sẽ đối phó bố mẹ cô mà hạ độc thủ, cho nên can tâm tình nguyện làm chim hoàng yến của Sở Thiên, hy vọng dùng nhan sắc và tình cảm của mình làm dịu đi sát khí của Sở Thiên, giống như là sự bảo đảm thời cổ đại.
Sở Thiên cũng không cự tuyệt sự dịu dàng của Thẩm Thiến Thiến, thậm chí còn nảy sinh hứng thú.
Buổi chiều ba giờ ở hoa viên Tiềm Long.
Ánh mắt của Sở Thiên nhìn chằm chằm Thành Đô, tin tức từ các nơi phản hồi lại, hắn đã sớm phán đoán ra người chỉ huy trấn chủ Thành Đô là Phương Tuấn, tên này là nhân vật ăn tươi nuốt sống, mưu lược đều có chỗ hơn người, lúc đầu ở Trịnh Châu lúc đọ sức, thì hiện rõ y thận trọng đa mưu túc trí.
Nhìn mũi tên đỏ trên bản đồ, Sở Thiên tận đáy lòng dâng niềm hứng thú vô cùng.
Hắn hận mình không thể tự bay đến Thành Đô điều binh khiển tướng lại lần nữa đọ sức cùng Phương Tuấn, nhưng hắn cũng rõ, bây giờ cũng không phải lúc, muốn đánh tan quân liên bang xã hội đen thì nhất định phải chờ đợi thời cơ thích hợp, huống chi chính mình bây giờ đi qua chỉ huy cũng không có tác dụng lớn, chống đỡ đưa thêm vài người trốn khỏi Thành Đô.
Cùng với chó nhà có tang, không bằng đường cùng phản công lại.
Mà tại quán ăn Tây Bắc Kinh Thành, chiếc bàn ngồi dựa vào tường có hai tên lạnh như băng.
Lạnh giống như sương lạnh ngàn năm.
Tường vây quanh vừa dày lại có bốn cửa ra vào, bên trong còn có hơn mười phòng nhỏ, trong đó phòng của Đường chủ là hai tầng lầu nhỏ, đứng ở mái nhà nhìn xuống thấy có mấy cái phố cũ và cửa hàng ở xung quanh, chỉ là lúc này hiện lên tương đối yên tĩnh, ngay cả chó lang thangcũng không thấy.
Phàm Gian từ từ ăn bánh bao, yên lặng chờ cuộc tấn công của liên quân.
Dẫn đầu Soái quân Hồ Diệu Quang cũng vẻ mặt nghiêm trọng, y coi là người tài được Hải Tử đào tạo ra, ống tuýt ba thước khiến uy phong mạnh mẽ như gió, lúc còn là Tương bang thì là tướng và thân tín trợ giúp của Hải Tử, sau này Hải Tử không muốn chôn vùi tài năng của Hồ Quang Diệu, thì đem y tiến cử cho Sở Thiên dẫn quân xuất chiến Thành Đô.
Ánh mắt của Hồ Quang Diệu dừng ở bên ngoài, đầy đất vàng loang lổ nhiều màu.
Lúc ánh sáng buổi sớm chiếu rọi cứ điểm Soái quân, vô số bang liên quân xã hội đen liền từ bốn phương tám hướng liên tục tấn công không ngừng, cầm theo khảm đao tiếng kêu giết rung trời, chẳng những cắt đứt các con đường ra vào của Soái quân, còn có thể lấy lưới sắt kiên cố lại vây quanh hai vòng, hoàn toàn là muốn đem anh em Soái quân ép đến đường cùng.
Một anh em Soái quân chạy vào, căng thẳng lại cung kính nói:
- Đường chủ Hồ, Quân sư, liên quân bang xã hội đen đã hiện ra rồi, hai nghìn người tiên phong hướng chính đông đánh tới, có gần mười người dẫn đầu, anh em huynh đệ cũng đang hướng cửa đông tập hợp, cửa tây, cửa nam thì không có động tĩnh gì.
Phàm Gian đem bánh bao nuốt vào, thản nhiên nói:
- Đi, đi xem xem!
Đám người của Phàm Gian và Hồ Diệu Quang nhanh chóng đi lên tầng cao nhất của cứ điểm, nhìn thấy liên quân bang xã hội đen ngoài mấy trăm mét, mọi người đều cười miễn cưỡng, vừa rồi anh em Soái quân báo cáo hai nghìn người không có phóng đại, các con đường khác mặc dù không nhìn thấy bóng người, nhưng không có nghĩa là không có mai phục, thậm chí có khả năng nguy hiểm vạn phần.
Hồ Diệu Quang nhẹ nhàng thở dài, bất đắc dĩ nói:
- Liên quân lấy hai nghìn người thăm dò, chúng ta nên lấy bao nhiêu người đi kháng cự chứ? Chúng ta nắm vận mệnh bốn nghìn anh em.
Phàm Giam thở ra mấy hơi vỗ vỗ vai Hồ Diệu Quang nói:
- Hà tất kháng cự chứ? Bang liên quân này có tư lợi, căn bản không có sức tập trung, truyền lệnh của ta xuống bảo các anh em phòng hộ cửa đông lui về 500 mét, cứ cho hai nghìn người không tổn thất tiến vào, tôi xem xem bọn họ có dám tiến vào cửa Đông.
Hồ Diệu Quang gật gật đầu, vẫy tay bảo thân tín ra lệnh.
Anh em Soái quân phòng hộ cửa Đông lui về phía sau, hai nghìn quân liên bang thấy bọn họ rút lui, bắt đầu còn cho rằng Soái quân sợ bọn họ, không khỏi nhanh chóng xông vào cửa Đông, lúc sắp phá cửa mà vào, bỗng nhiên có tên cầm đầu hô:
- Từ từ đã, địch rút lui thong dong như vậy, bên trong khó bảo đảm bị lừa.
Tên cầm đầu bên trái lập tức nói:
- Không sai, tôi cũng cảm thấy không thích hợp!
Các tên cầm đầu khác cũng gật đầu, lập tức liền thảo luận bang nào dẫn đầu tiến giết, mặc dù mọi người đều lấy của Đường Môn không ít tiền, nhưng đối diện với nguy hiểm không rõ ràng vẫn là có dự tính của chính mình, trong lòng bọn họ đều rõ lấy tiền làm việc, bất luận như thế nào đều sẽ cùng chém giết với Soái quân, nhưng lại không nghĩ chôn vùi chính mình quá sớm.
Kết quả là hai nghìn người chặn ở cửa Đông thương lượng, Phương Tuấn từ Thâm Quyến bay đến Thành Đô đích thân chỉ huy, từ lầu cao chỗ xa nhìn thấy hiện tượng quái lạ, vội cho người đi hỏi vì sao không tấn công, khi biết được bọn họ e ngaị có mai phục mà giẫm chân tại chỗ, không khỏi giận tím mặt, ra lệnh cho bọn họ trong vòng năm phút phải xông vào trong cửa Đông.
Phàm Gian ở cứ điểm nhìn thấy bọn họ sinh ra chia rẽ, khóe miệng lộ ra nụ cười hiếm có, quay đầu dặn dò nói:
- Bọn họ không dám tiến vào giết chính là biểu hiện trong lòng có sợ hãi, bây giờ lại vì thảo luận sinh ra chia rẽ, chính là lúc lòng người rối nhất, Đường chủ Hồ, lập tức phái ba nghìn anh em tấn công bọn họ, bắt đầu mở màn thắng lợi!
Hồ Quang Diệu gật gật đầu, bảo thân tín hạ lệnh tấn công.
Bang liên quân xã hội đen còn đang bàn luận mới nhận được lệnh của Phương Tuấn, thì nghe thấy phía trước truyền đến âm thanh giết kinh người, vô số anh em Soái quân như thủy triều dâng xông đến, tên cầm đầu của liên quân nhìn thấy thế kinh hãi, tự mình vội lui về phía sau mấy bước, còn cao giọng phẫn nộ hô:
- Lên! Mọi người cùng tôi lên!
Vốn dĩ thành viên bang xã hội đen phía sau phải cầm đao lên nghênh chiến, nhưng nhìn thấy tên cầm đầu lùi sau vài bước, trong lòng bọn họ lập tức sinh ra thoái chí, lúc còn chưa phản ứng kip, anh em Soái quân đã xông đến trước mặt, mười mấy dao đen huyền hung hãn xông tới, chớp mắt quật ngược lại thành viên bang xã hội đen không kịp kháng cự.
Liên quân bang xã hội đen sau khi mất thế lợi nhỏ, cũng tổ chức lại kháng cự liều chết với anh em Soái quân, tiếc rằng khí thế đã thua Soái quân, về số người lại không phải lợi thế, cho nên chống cự không đến mười phút thì bắt đầu hiện ra thế bại, Phương Tuấn không rõ ý cười cười, chỉ ra lệnh lại thêm vào hai nghìn quân tấn công cửa Đông.
Trên tay có hai vạn thành viên bang xã hội đen, Phương Tuấn đối với mấy nghìn quân thương vong căn bản không thèm để ý, huống chi chính là bọn họ toàn bộ chết rồi, chỉ cần có thể lấy được thắng lợi cuối cùng là đủ rồi, lấy tiền bán mệnh là sự việc thiên kinh địa nghĩa, đương nhiên, vì gia tăng một chút khí thế, Phương Tuấn còn phái ra mười mấy cao thủ đốc chiến của Đường Môn.
Duy nhất khiến thành viên hai bên kỳ quái chính là, Phương Tuấn không có ra lệnh tấn công cổng khác, mà Phàm Giam cũng không có ý phòng hộ các con đường khác, hai bên đều đem chủ lực ném vào cửa Đông chém giết, cho nên ở cửa Đông tiếng giết run run, lúc máu chảy thành sông, cửa khác lại yên tĩnh ngay cả chim cũng không có.
Liên quân xã hội đen lại thêm hơn hai nghìn người chi viện, dũng khí cũng dần dần đảo ngược lại, lần tấn công này mãnh liệt dị thường, không chỉ có người anh dũng huyết chiến, mà còn có bảy tám vị cao thủ Đường Môn xung phong, vung đao giết mười mấy vị anh em Soái quân, sau đó liền dẫn người đi sâu vào cửa Đông hung mãnh chém giết đi vào.
Phàm Giam ra dấu ngăn cản, bảy tám vị Soái quân dũng mãnh lao thẳng tới các vị cao thủ Đường Môn, thờ ơ đối diện khảm đao bổ theo hướng của mình, vũ khí trong tay dường như đồng thời lóe sáng, như rắn độc hướng tới cao thủ Đương gia chém giết, như vậy đánh lấy mạng đổi mạng khiến cao thủ Đường Môn vô cùng khiếp sợ, thân hình lui lại về phía sau.
Nhưng dũng sĩ Soái quân hiện rõ nhanh hơn nửa nhịp, khảm đao hóa thành hào quang màu trắng, trước khiến động tác của địch chậm lại xông tới, bốn vị cao thủ Đường Môn tránh không kịp, ngực bị một vết thương rộng, khảm đao của dũng sĩ Soái quân lại tả hữu đánh ra, hai vị cao thủ Đường Môn cũng lập tức tóe máu ngã xuống, hồn về Tây Thiên.
Phương Tuấn gật đầu, Soái quân quả nhiên binh hùng tướng mạnh.
Chém giết giằng co liên tục hơn một tiếng đồng hồ, hai bên mới hạ lệnh rút lui.
Trận chiến này anh em Soái quân thương vong hơn bốn trăm người, mà quân liên bang xã hội đen cũng ngã xuống hơn nghìn người, maú tươi chảy trên mặt đất có thể thấy tình hình chiến đấu thảm thiết, Phương Tuấn cũng không điều người tiếp tục xông vào cứ điểm của Soái quân, mà ngược lại cho quân liên bang xã hội đen lui về phía sau nghỉ ngơi nửa ngày, Phàm Giam từ xa biết được, cuộc chiến sáng sớm, chỉ là Phương Tuấn thăm dò thực lực của Soái quân.
Tối hôm nay, cuộc tấn công sẽ như thủy triều.
Năm ngày? Mình có thể trụ vững năm ngày! Phàm Giam thở dài
Lúc này, Sở Thiên đang trên chuyến bay trở về thủ đô
Việc của Thẩm gia có chút biến hóa kịch tính, lúc Hoắc Tông dẫn luật sư kế toán tiến vào tập đoàn Thẩm Thị, vợ chồng Thẩm Nam Phương lại không có chống đối mạnh mẽ, còn nhận hai triệu tiền trợ giúp của Sở Thiên, hơn nữa sau hai tiếng thì rời khỏi Hong Kong, Sở Thiên điều tra qua chỗ nhập cảnh, bọn họ chết cũng không hối lại đi HQ
Mà Thẩm Thiến Thiến lại ở lại hoa viên nhà Thẩm gia, cô không nói cho bố mẹ việc hiến thân cho Sở Thiên, chỉ sống chết muốn ở lại Hong Kong học xong, chuyển biến tâm tính này khiến vợ chồng Thẩm Nam Phương vừa mừng vừa lo, bất đắc dĩ liền ủy thác cho người quen chăm sóc Thẩm Thiến Thiến, còn cho cô giữ 200 ngàn tiền sinh hoạt phí.
Bọn họ thế nào cũng không ngờ tới, Thẩm Thiến Thiến là vì bọn họ mà ở lại Hong Kong, cô từ đầu đến cuối lo lắng Sở Thiên sẽ đối phó bố mẹ cô mà hạ độc thủ, cho nên can tâm tình nguyện làm chim hoàng yến của Sở Thiên, hy vọng dùng nhan sắc và tình cảm của mình làm dịu đi sát khí của Sở Thiên, giống như là sự bảo đảm thời cổ đại.
Sở Thiên cũng không cự tuyệt sự dịu dàng của Thẩm Thiến Thiến, thậm chí còn nảy sinh hứng thú.
Buổi chiều ba giờ ở hoa viên Tiềm Long.
Ánh mắt của Sở Thiên nhìn chằm chằm Thành Đô, tin tức từ các nơi phản hồi lại, hắn đã sớm phán đoán ra người chỉ huy trấn chủ Thành Đô là Phương Tuấn, tên này là nhân vật ăn tươi nuốt sống, mưu lược đều có chỗ hơn người, lúc đầu ở Trịnh Châu lúc đọ sức, thì hiện rõ y thận trọng đa mưu túc trí.
Nhìn mũi tên đỏ trên bản đồ, Sở Thiên tận đáy lòng dâng niềm hứng thú vô cùng.
Hắn hận mình không thể tự bay đến Thành Đô điều binh khiển tướng lại lần nữa đọ sức cùng Phương Tuấn, nhưng hắn cũng rõ, bây giờ cũng không phải lúc, muốn đánh tan quân liên bang xã hội đen thì nhất định phải chờ đợi thời cơ thích hợp, huống chi chính mình bây giờ đi qua chỉ huy cũng không có tác dụng lớn, chống đỡ đưa thêm vài người trốn khỏi Thành Đô.
Cùng với chó nhà có tang, không bằng đường cùng phản công lại.
Mà tại quán ăn Tây Bắc Kinh Thành, chiếc bàn ngồi dựa vào tường có hai tên lạnh như băng.
Lạnh giống như sương lạnh ngàn năm.
/781
|