Đang lúc Sở Thiên suy nghĩ không biết có nên đưa Vương mù tới bệnh viện không thì Vương mù sau một hồi bất tỉnh đã thức dậy, lò mò trên giường. Sở Thiên vội đi tới, nói:
- Ông lão, ông tìm gì vậy? Cháu giúp ông lấy.
Vương mù lẩm bẩm tự nói:
- Cái chén, cái chén đựng tiền của ông.
Sở Thiên quả thật muốn choáng. Sao Vương mù này luôn nói là cái chén đựng tiền đó, chẳng lẽ cái chén này là chén tích tụ tài sản, mỗi lần bưng ra đều có thể đựng trên ngàn đồng đại dương? Bằng không ông lão này tại sao kéo đàn nhị hồ ở đầu đường có tiền giá trị lớn trăm đồng nhiều như vậy? Bằng không ông lão này chỉ cần tỉnh lại thì không quên cái chén của ông ấy.
Sở Thiên ngẫm nghĩ, nhưng nhìn thấy Vương mù đã bị thương nặng thế này, nói không chừng đang lúc nói chuyện thì đi chầu trời, lập tức cũng không tiện phật ý lão, vội vàng bưng cái chén tụ tài đó tới, đặt vào trong tay Vương mù, đương nhiên còn có mười mấy tờ tiền giá trị lớn, tránh Vương mù hiểu lầm mình thấy hơi tiền nổi máu tham, nuốt tiền của lão, phải biết, thời buổi này, làm người tốt cũng là có nguy hiểm.
Ai biết, Vương mù vung tay hất ra những tiền giá trị lớn đó, bàn tay khô khô sờ tới sờ lui bên trong cái chén, lập tức dùng lực móc, lấy ra một khối ngọc thạch sáng lóng lánh trên tay, sau đó nhẹ thở dài, sờ lên vỗ về cả mặt. Sở Thiên trong lòng khẽ động, chẳng lẽ, khối ngọc này chính là ngọc thạch Vô Danh đáng giá năm triệu mà Trương Dương Phong nói. Nếu như vậy, ông lão này cũng quả thật quá có tài rồi. Trong cái chén ăn xin lại ẩn chứa ngọc thạch đáng giá năm triệu, cộng thêm mấy chục tờ tiền giá trị lớn trăm đồng, nói ra, chỉ sợ cả quỷ cũng không tin.
Vương mù sau hồi lâu mân mê, đột nhiên lên tiếng nói:
- Người thanh niên, ông và cậu có duyên như vậy, ông già có một yêu cầu quá đáng, không biết có thể nhận lời không?
Sở Thiên thầm than, đừng nói là nhận người ta làm đồ đệ, hay đi xa ngàn dặm, đưa ngọc thạch cho người nào đó nha. Nhưng hắn vẫn mở miệng nói:
- Ông lão, xin nói, nếu cháu đủ khả năng, cháu nhất định đi làm.
Vương mù thở dài, nói:
- Tôi muốn tặng ngọc Vô Danh cho cậu.
Sợ Thiên sợ tới mức xém té ngã, không ngờ Vương mù lại có yêu cầu thế này. Là giả thanh cao từ chối hay là không chút do dự nhận lấy năm triệu này? Lập tức Sở Thiên nghĩ tới bọn Trương Dương Phong, biết viên ngọc Vô Danh này là bảo bối, người không có năng lực giữ nó chỉ sợ sẽ phiền phức không ngừng, thậm chí chuốc họa sát thân. Tiền tài phi nghĩa bay tới cũng không nhất định là phúc, cảm thấy có chút do dự.
Vương mù rõ ràng nhìn thấu tâm tư của Sở Thiên, từ từ ngồi xuống, dựa vào tường nói:
- Người trai trẻ, phú quý của viên ngọc này và nguy hiểm là gắn kết với nhau đấy. Cậu nghe xong phần câu chuyện phía sau của ông rồi hãy quyết định. Ông tuyệt đối không miễn cưỡng, thật sự không nhận, ông cũng sẽ không miễn cưỡng.
Tháng 7 năm 1860 (thập niên Hàm Phong) đội chiến hạm người Anh Pháp lại xông tới ngoài cửa Đại Cô, đem công sứ Anh Pháp vào kinh trao đổi văn kiện làm ngụy trang. Một mặt võ lực áp sát, một mặt dụ lấy “giảng hòa”, mục đích ở chỗ lực lượng quân sự tập trung kinh thành, bức triều đình nhà Thanh vào khuôn khổ. Triều đình nhà Thanh bất lực quanh co xin hòa, đình trệ sách lược không định đánh hay thủ. Ngày 21 tháng 9 Bát Lý Kiều Thông Châu quyết chiến, quân Thanh thất bại. Sáng sớm ngày hôm sau, hoàng đế Hàm Phong hoảng hốt từ vườn Viên Minh chạy tới sơn trang Thừa Đức trốn tránh, lấy tiếng là đi “Bắc tuần”, thật ra là không quan tâm tổ tông xã tắc mà chạy thoát mạng. Từ đó tạo nên cục diện kinh thành vô chủ, bá quan tản ra, binh sĩ mất nhuệ khí, lòng dân hoang mang.
Ngày 6 tháng 10, Anh Pháp liên minh vây trọn quận Đông Bắc thành Bắc Kinh tới thẳng vườn Minh Viên. Lúc đó Tăng Cách Lâm Thấm, tàn quân Tụy Lân chống cự được một chút ở Bắc Thành, thì lập tức chạy tán loạn. Quân Pháp đi đầu, chạng vạng hôm đó xông tới cửa cung lớn vườn Viên Minh. Lúc đó, hiền lương trong cửa ra vào, có hơn hai mười thái giám kỹ dũng vườn Viên Minh tiếp chiến quân địch “gặp nạn không sợ, ra sức thẳng lên trước” nhưng cuối cùng người ít không địch được đám đông. Đám người Nhâm Lương, thủ lĩnh “Bát phẩm kỹ dũng” vườn Viên Minh lấy thân hi sinh vì nhiệm vụ. Tới bảy giờ tối, quân Pháp xâm lược công chiếm vườn Viên Minh, quan viên đại thần Văn Phong nhảy xuống biển mà chết.
Vương mù đang kể giai đoạn khuất nhục của Trung Hoa, lộ ra mấy phần kích động, ho khan vài tiếng. Sở Thiên vội giúp ông vỗ vỗ lưng. Sở Thiên biết, vấn đề quan trọng nhất Vương mù vẫn chưa nói tới.
Quả nhiên, Vương mù sau một hồi nghỉ ngơi, tiếp tục kể:
- Nói phía trước là lịch sử, bây giờ muốn nói là một truyền thuyết. Truyền thuyết đại thần Văn Phong trước đêm nhảy xuống biển Phúc. Dự cảm được liên quân một khi tiến vào vườn Viên Minh nhất định không nhịn nổi, sẽ nổi lên áp bức. Thế là dẫn hơn hai mươi kỹ dũng thái giám vườn Viên Minh suốt đêm chuyển tới trong vườn Viên Minh phần tài vật quý giá nhất để cất dấu. Chỗ cất dấu chỉ có bọn họ mới biết. Quan đại thần Văn Phong suy nghĩ chu toàn, sợ đám người này của mình gặp phải bất trắc gì mà làm đống tàn vật quý giá đốt vùi chôn vĩnh viễn dưới lòng đất, không thấy mặt trời. Nên lợi dụng kỹ năng điêu khắc của mình, khắc lên một viên ngọc đá ký hiệu huyền bí của kho tàng, để đề phòng sau này mình xảy ra chuyện có thể để lại chút manh mối tìm được đống tài vật này.
Sở Thiên gật đầu, thì ra có một truyền thuyết như vậy, chẳng trách có người chịu bỏ ra năm triệu mua Trương Dương Phong viên ngọc đá Vô Danh này
Vương mù rõ ràng còn chưa nói xong, chậm rãi thở dài, tiếp tục câu chuyện.
Ngày 6 tháng 10, hơn hai mươi thái giám đó đều chết hết. Quan đại thần Văn Phong thề cùng sống chết với Viên Minh viên, quyết định lấy cái chết đền tội. Trước khi nhảy xuống biển, ông ta đem ngọc đá giao cho thân tín Vương Tư Minh, nói tính quan trọng của ngọc đá cho y biết, sau đó mình nhảy xuống biển. Vương Tư Minh vội mang ngọc đá đi tìm hoàng thượng. Lại vì binh mã loạn lạc, thấy vết thương của Lưu Dũng rất nặng, Vương Tư Minh liền giao ngọc đá cho con trai của mình Vương Mĩnh Dũng. Kết quả Vương Vĩnh Dũng thấy vườn Viên Minh bị thiêu, cho rằng những tài vật đó nhất định thiêu cháy rồi, thế là không vào Tử Cấm Thành giao ngọc thạch cho người của hoàng gia, mà chạy ra kinh thành binh mã loạn lạc. Thế nên ngọc Vô Danh mang bí mật đó lưu lạc tới nhân gian như vậy, cũng do Vương Vĩnh Dưỡng truyền xuống, tới tay Vương mù lòa. Nhưng bất luận là tổ tiên sáng mắt hay là Vương mù mù rồi, ai cũng không tìm ra chút manh mới từ trên ngọc đá. Ngọc Vô Danh này giống như vừa mới đào ra, không có bất kỳ ký hiệu gì, thời gian lâu rồi, nhà họ Vương cũng không để ý, chỉ đem nó làm vật tổ truyền truyền xuống, không có ai đi tìm hiểu manh mối kho tang đó nữa.
Sở Thiên có chút kỳ quái hỏi:
- Cái bọn Trương Dương Phong đó làm sao có thể biết chứ?
Vương mù lòa buồn bã cười:
- Ta mù từ nhỏ, nhưng cũng đọc đủ lọai thi thư, học võ phòng thân, đương nhiên biết về truyền thuyết này. Cho dù những đồ vật đó còn tồn tại, chính mình cũng tìm không được, cho nên lúc đó miệng lại không kín, đem kể chuyện này ra.
- Ông lão, ông tìm gì vậy? Cháu giúp ông lấy.
Vương mù lẩm bẩm tự nói:
- Cái chén, cái chén đựng tiền của ông.
Sở Thiên quả thật muốn choáng. Sao Vương mù này luôn nói là cái chén đựng tiền đó, chẳng lẽ cái chén này là chén tích tụ tài sản, mỗi lần bưng ra đều có thể đựng trên ngàn đồng đại dương? Bằng không ông lão này tại sao kéo đàn nhị hồ ở đầu đường có tiền giá trị lớn trăm đồng nhiều như vậy? Bằng không ông lão này chỉ cần tỉnh lại thì không quên cái chén của ông ấy.
Sở Thiên ngẫm nghĩ, nhưng nhìn thấy Vương mù đã bị thương nặng thế này, nói không chừng đang lúc nói chuyện thì đi chầu trời, lập tức cũng không tiện phật ý lão, vội vàng bưng cái chén tụ tài đó tới, đặt vào trong tay Vương mù, đương nhiên còn có mười mấy tờ tiền giá trị lớn, tránh Vương mù hiểu lầm mình thấy hơi tiền nổi máu tham, nuốt tiền của lão, phải biết, thời buổi này, làm người tốt cũng là có nguy hiểm.
Ai biết, Vương mù vung tay hất ra những tiền giá trị lớn đó, bàn tay khô khô sờ tới sờ lui bên trong cái chén, lập tức dùng lực móc, lấy ra một khối ngọc thạch sáng lóng lánh trên tay, sau đó nhẹ thở dài, sờ lên vỗ về cả mặt. Sở Thiên trong lòng khẽ động, chẳng lẽ, khối ngọc này chính là ngọc thạch Vô Danh đáng giá năm triệu mà Trương Dương Phong nói. Nếu như vậy, ông lão này cũng quả thật quá có tài rồi. Trong cái chén ăn xin lại ẩn chứa ngọc thạch đáng giá năm triệu, cộng thêm mấy chục tờ tiền giá trị lớn trăm đồng, nói ra, chỉ sợ cả quỷ cũng không tin.
Vương mù sau hồi lâu mân mê, đột nhiên lên tiếng nói:
- Người thanh niên, ông và cậu có duyên như vậy, ông già có một yêu cầu quá đáng, không biết có thể nhận lời không?
Sở Thiên thầm than, đừng nói là nhận người ta làm đồ đệ, hay đi xa ngàn dặm, đưa ngọc thạch cho người nào đó nha. Nhưng hắn vẫn mở miệng nói:
- Ông lão, xin nói, nếu cháu đủ khả năng, cháu nhất định đi làm.
Vương mù thở dài, nói:
- Tôi muốn tặng ngọc Vô Danh cho cậu.
Sợ Thiên sợ tới mức xém té ngã, không ngờ Vương mù lại có yêu cầu thế này. Là giả thanh cao từ chối hay là không chút do dự nhận lấy năm triệu này? Lập tức Sở Thiên nghĩ tới bọn Trương Dương Phong, biết viên ngọc Vô Danh này là bảo bối, người không có năng lực giữ nó chỉ sợ sẽ phiền phức không ngừng, thậm chí chuốc họa sát thân. Tiền tài phi nghĩa bay tới cũng không nhất định là phúc, cảm thấy có chút do dự.
Vương mù rõ ràng nhìn thấu tâm tư của Sở Thiên, từ từ ngồi xuống, dựa vào tường nói:
- Người trai trẻ, phú quý của viên ngọc này và nguy hiểm là gắn kết với nhau đấy. Cậu nghe xong phần câu chuyện phía sau của ông rồi hãy quyết định. Ông tuyệt đối không miễn cưỡng, thật sự không nhận, ông cũng sẽ không miễn cưỡng.
Tháng 7 năm 1860 (thập niên Hàm Phong) đội chiến hạm người Anh Pháp lại xông tới ngoài cửa Đại Cô, đem công sứ Anh Pháp vào kinh trao đổi văn kiện làm ngụy trang. Một mặt võ lực áp sát, một mặt dụ lấy “giảng hòa”, mục đích ở chỗ lực lượng quân sự tập trung kinh thành, bức triều đình nhà Thanh vào khuôn khổ. Triều đình nhà Thanh bất lực quanh co xin hòa, đình trệ sách lược không định đánh hay thủ. Ngày 21 tháng 9 Bát Lý Kiều Thông Châu quyết chiến, quân Thanh thất bại. Sáng sớm ngày hôm sau, hoàng đế Hàm Phong hoảng hốt từ vườn Viên Minh chạy tới sơn trang Thừa Đức trốn tránh, lấy tiếng là đi “Bắc tuần”, thật ra là không quan tâm tổ tông xã tắc mà chạy thoát mạng. Từ đó tạo nên cục diện kinh thành vô chủ, bá quan tản ra, binh sĩ mất nhuệ khí, lòng dân hoang mang.
Ngày 6 tháng 10, Anh Pháp liên minh vây trọn quận Đông Bắc thành Bắc Kinh tới thẳng vườn Minh Viên. Lúc đó Tăng Cách Lâm Thấm, tàn quân Tụy Lân chống cự được một chút ở Bắc Thành, thì lập tức chạy tán loạn. Quân Pháp đi đầu, chạng vạng hôm đó xông tới cửa cung lớn vườn Viên Minh. Lúc đó, hiền lương trong cửa ra vào, có hơn hai mười thái giám kỹ dũng vườn Viên Minh tiếp chiến quân địch “gặp nạn không sợ, ra sức thẳng lên trước” nhưng cuối cùng người ít không địch được đám đông. Đám người Nhâm Lương, thủ lĩnh “Bát phẩm kỹ dũng” vườn Viên Minh lấy thân hi sinh vì nhiệm vụ. Tới bảy giờ tối, quân Pháp xâm lược công chiếm vườn Viên Minh, quan viên đại thần Văn Phong nhảy xuống biển mà chết.
Vương mù đang kể giai đoạn khuất nhục của Trung Hoa, lộ ra mấy phần kích động, ho khan vài tiếng. Sở Thiên vội giúp ông vỗ vỗ lưng. Sở Thiên biết, vấn đề quan trọng nhất Vương mù vẫn chưa nói tới.
Quả nhiên, Vương mù sau một hồi nghỉ ngơi, tiếp tục kể:
- Nói phía trước là lịch sử, bây giờ muốn nói là một truyền thuyết. Truyền thuyết đại thần Văn Phong trước đêm nhảy xuống biển Phúc. Dự cảm được liên quân một khi tiến vào vườn Viên Minh nhất định không nhịn nổi, sẽ nổi lên áp bức. Thế là dẫn hơn hai mươi kỹ dũng thái giám vườn Viên Minh suốt đêm chuyển tới trong vườn Viên Minh phần tài vật quý giá nhất để cất dấu. Chỗ cất dấu chỉ có bọn họ mới biết. Quan đại thần Văn Phong suy nghĩ chu toàn, sợ đám người này của mình gặp phải bất trắc gì mà làm đống tàn vật quý giá đốt vùi chôn vĩnh viễn dưới lòng đất, không thấy mặt trời. Nên lợi dụng kỹ năng điêu khắc của mình, khắc lên một viên ngọc đá ký hiệu huyền bí của kho tàng, để đề phòng sau này mình xảy ra chuyện có thể để lại chút manh mối tìm được đống tài vật này.
Sở Thiên gật đầu, thì ra có một truyền thuyết như vậy, chẳng trách có người chịu bỏ ra năm triệu mua Trương Dương Phong viên ngọc đá Vô Danh này
Vương mù rõ ràng còn chưa nói xong, chậm rãi thở dài, tiếp tục câu chuyện.
Ngày 6 tháng 10, hơn hai mươi thái giám đó đều chết hết. Quan đại thần Văn Phong thề cùng sống chết với Viên Minh viên, quyết định lấy cái chết đền tội. Trước khi nhảy xuống biển, ông ta đem ngọc đá giao cho thân tín Vương Tư Minh, nói tính quan trọng của ngọc đá cho y biết, sau đó mình nhảy xuống biển. Vương Tư Minh vội mang ngọc đá đi tìm hoàng thượng. Lại vì binh mã loạn lạc, thấy vết thương của Lưu Dũng rất nặng, Vương Tư Minh liền giao ngọc đá cho con trai của mình Vương Mĩnh Dũng. Kết quả Vương Vĩnh Dũng thấy vườn Viên Minh bị thiêu, cho rằng những tài vật đó nhất định thiêu cháy rồi, thế là không vào Tử Cấm Thành giao ngọc thạch cho người của hoàng gia, mà chạy ra kinh thành binh mã loạn lạc. Thế nên ngọc Vô Danh mang bí mật đó lưu lạc tới nhân gian như vậy, cũng do Vương Vĩnh Dưỡng truyền xuống, tới tay Vương mù lòa. Nhưng bất luận là tổ tiên sáng mắt hay là Vương mù mù rồi, ai cũng không tìm ra chút manh mới từ trên ngọc đá. Ngọc Vô Danh này giống như vừa mới đào ra, không có bất kỳ ký hiệu gì, thời gian lâu rồi, nhà họ Vương cũng không để ý, chỉ đem nó làm vật tổ truyền truyền xuống, không có ai đi tìm hiểu manh mối kho tang đó nữa.
Sở Thiên có chút kỳ quái hỏi:
- Cái bọn Trương Dương Phong đó làm sao có thể biết chứ?
Vương mù lòa buồn bã cười:
- Ta mù từ nhỏ, nhưng cũng đọc đủ lọai thi thư, học võ phòng thân, đương nhiên biết về truyền thuyết này. Cho dù những đồ vật đó còn tồn tại, chính mình cũng tìm không được, cho nên lúc đó miệng lại không kín, đem kể chuyện này ra.
/781
|