Minh Hồng đao, chẳng lẽ là Minh Hồng đao? Nhưng sao lại không có chuôi đao?
Chú Ngô thấy Sở Thiên có vẻ biết thanh đao này, ngạc nhiên hỏi:
- Hẳn là thầy có biết về lai lịch của thanh đao này?
Sở Thiên không dám khẳng định, nhưng vẫn nói rằng mình biết. Sở Thiên đã từng đọc một truyền thuyết ở trong sách, thời kì thượng cổ, lúc ra lò Hiên Viên Hoàng Kim kiếm, nguyên liệu còn dư thừa, do nhiệt độ nóng chưa hết, nguyên liệu chế tạo tự động chảy xuống đáy lò, sau khi lạnh tự thành hình dao, nên có tên là Minh Hồng đao. Hoàng đế cho rằng lực tự phát của con dao này cực kì lớn, đủ để cắn lại người cầm dao, Hoàng đế sợ chiếc dao này lưu lạc vào nhân gian, nên muốn dùng cây kiếm Hiên Viên hủy nó. Không ngờ dao trong tay hóa thành một con chim, rồi thành một vệt đỏ biến mất trong làn mây. Con dao này dài ba thước, tư liệu còn lại không ghi chép gì nữa, sau đó Hán Vũ Đế có được, tặng cho Đông Phương Sóc. Từ lai lịch nguồn gốc có thể thấy, Minh Hồng đao có thể sánh được với Hiên Viên kiếm. Nếu có thể lập được thành tích trong chiến tranh thì vị trị của nó cũng không kém gì kiếm hoàng kim Hiên Viên số 1, nhưng Hoàng đế sợ “Tiếng lớn át chủ” nên đã ra lệnh diệt con đường phía trước của con dao này.
Mọi người nghe Sở Thiên giới thiệu về thanh chiến đao thượng cổ này, đều rất tò mò chụm đầu lại quan sát. Tào Hoa Vũ nghiên cứu một lát, lắc lắc đầu, không chút tin tưởng nói:
- Thiếu soái, đây là chiến đao thượng cổ sao? Minh Hồng đao? Đến chuôi dao cũng không có.
Tào Hoa Vũ vốn muốn nói thẳng rằng thanh đao này trông bình thường như vậy, không có vẻ gì là xuất chúng, chẳng khác gì mấy thanh đao giả ngoài chợ, nhiều nhất cũng chỉ mấy chục tệ, nhưng nghĩ đến đây là chú Ngô tặng cho Sở Thiên, nên đã kìm lại không nói nữa.
Ngô Ngân Quý cũng nhìn mấy lần, cái gọi là Minh Hồng đao này so với dao giết lợn đã ở bên cạnh ba mình nhiều năm còn không sắc bằng, sao có thể là chiến đao thượng cổ chứ? Vì vậy cậu ta không lựa mà nói luôn:
- Tôi thấy dao giết lợn của ba tôi còn sắc bén thuận tay hơn thanh đao này!
La Khiết bật cười, hiển nhiên cũng đồng tình.
Chú Ngô cười, nói:
- Thầy thật là đức hậu, vì không muốn làm món quà này của tôi có vẻ quá tầm thường nên đã cố ý nói thành chiến đao thượng cổ để chú Ngô vui. Thanh đao này cũng là do tổ tiên truyền lại qua mấy đời, tôi cũng không biết có tác dụng gì, cũng không biết tại sao thanh đao này đến chuôi đao cũng không có. Giống như Ngân Quý nói, không cả thuận tay bằng dao giết lợn. Tôi thấy thầy là kỳ nhân, vì vậy muốn tặng lại cho thầy, xem có tác dụng gì không. Hơn nữa cho dù đây là chiến đao thượng cổ thì cũng phải có người biết sử dụng, tôi là người chỉ biết giết lợn, cầm cây chiến đao thượng cổ này đi giết lợn, há chẳng phải làm trò cười cho thiên hạ.
Mọi người nghe chú Ngô miêu tả như vậy đều không nhịn nổi cười, cơ hồ nhìn thấy rất rõ hình ảnh: chú Ngô giơ chiến đao thượng cổ, đứng trước một con lợn, nói, tao đến giết mày đây, hôm nay trong tay tao chính là chiến đao thượng cổ.
Sở Thiên thực ra cũng chưa từng nhìn thấy Minh Hồng đao, chỉ là rất lâu rất lâu trước đây, nhìn thấy một thanh đao thế này trong một cuốn sách, ghi chép lúc đó cũng giống như mình đã nói, còn về thanh đao này có phải là chiến đao thượng cổ hay không, cũng không dám chắc.
Thấy chú Ngô kiên quyết muốn tặng thanh đao này cho mình, Sở Thiên biết khó có thể từ chối. Người nhà Ngô gia đều rất chân thực, nếu không nhận thanh đao này, bọn họ chắc chắc sẽ nghĩ mọi cách để tặng quà cho mình mong đền đáp sự dạy dỗ không đáng gì của mình cho Ngô Ngân Quý. So với việc bọn họ không ngừng hao tổn công sức tiền của báo đáp mình, thà rằng vui vẻ nhận thanh đao này, để bọn yên lòng một chút.
Sở Thiên nghĩ vậy, nên đã nhận hộp gỗ của chú Ngô đặt ở bên cạnh, nói:
- Chú Ngô, thật sự cảm ơn món quà của chú, nếu là chiến đao thượng cổ, vậy thì cháu thực sự trúng lớn rồi.
Mọi người lại cười ồ lên, trên khuôn mặt đều coi chiến đao thượng cổ là câu chuyện cười.
Sau khi ăn cơm xong, chú dì Ngô mỗi người rót một chén trà loãng uống đỡ ngấy, mọi người lại hàn huyên một lúc, nói về việc ở trường, chuyện của Sở Thiên, chuyện của Ngô Ngân Quý. Buổi tối nhanh chóng qua đi, Sở Thiên nhìn đồng hồ đã gần 10h rồi, nếu không về, Lâm Ngọc Đình sẽ phát lệnh truy nã mình toàn thế giới mất, hơn nữa, bọn người Tào Hoa Vũ cũng phải về ngủ. Vì vậy Sở Thiên đứng dậy chào cả nhà Ngô Ngân Quý.
Tào Hoa Vũ có vẻ đấu tranh tư tưởng khá lâu, cuối cùng vẫn là cái miệng chiến thắng lý trí, có chút ngượng ngùng nói:
- Chú Ngô, có thể đóng gói chút thức ăn thừa cho cháu mang về không? Mấy ngày này bố mẹ cháu không có nhà, cơm cô giúp việc làm lại không ngon.
Sở Thiên và La Khiết thật sự muốn té xíu. Cậu nhóc này quả thật ăn tốt, chẳng trách cao to vậy. Chú Ngô gia cười ha ha, rồi bảo dì Ngô nhanh đi kiếm hộp rồi qua phòng bếp lấy thức ăn. Một lúc sau, mẹ Ngô Ngân Quý cầm theo 6 chiếc hộp ra, nói:
- Thầy và các em học sinh mỗi người cầm hai hộp về nhé, thức ăn bên trong đều tươi sốt đấy.
Sở Thiên vội khách khí từ chối, nhưng dì Ngô hoàn toàn không quan tâm, đặt hộp cơm lên tay từng người, sau đó mới cho Ngô Ngân Quý đưa họ ra bắt xe. Trên đường đi, La Khiết vừa đi vừa phê bìnhTào Hoa Vũ, nói:
- Tào Hoa Vũ, cậu chỉ biết ăn thôi, cậu ăn nhiều nhất rồi, còn muốn gói mang về nữa, cậu không ngại à?
- Ngại ngùng có thể hóa thành cơm ăn sao?
Tào Hoa Vũ phản đối:
- Nói cho cậu biết, không có tớ xấu mặt thì bây giờ cậu có được cầm hai hộp cơm này không, giả cao thượng đúng không? Nào, đưa hết đây cho tớ!
La Khiết bỗng nhớ đến những món ăn ngon tối nay, đương nhiên sẽ không thể đưa cho Tào Hoa Vũ rồ, bĩu môi, giơ tay bắt xe.
Sở Thiên trở về quán rượuVong Ưu, chợt phát hiện việc mặt dày của Tào Hoa Vũ cũng mang lại lợi ích cho mình. Trước lúc Lâm Ngọc Đình lải nhải không ngừng nghỉ, Sở Thiên đặt trước mặt cô hai hộp cơm, vừa mở ra, Lâm Ngọc Đình đã bị chú ý bởi mùi vị thơm lừng của thịt heo, hoàn toàn quên mất chế độ giảm cân, sau 9h tối sẽ không ăn gì. Lâm Ngọc Đình gọi chị Mị đến, mặt mày hớn hở vừa xem ti vi vừa ăn, hoàn toàn không thèm để ý sao Sở Thiên muộn như vậy mới về. Sở Thiên thấy mình như người vô hình, liền tránh sự phiền toái của Lâm Ngọc Đình, vội vứt hộp chiến đao mà chú Ngô tặng lên giường, rồi đi tắm.
Hơn 10 phút sau, Sở Thiên sảng khoái bước ra khỏi nhà tắm, tiện tay lấy theo một non bia từ tủ lạnh, sau đó trở về phòng, bỗng có chút hứng thú với chiếc hộp đặt trên giường, muốn nghiên cứu xem thanh đao này có phải chiến đao thượng cổ Minh Hồng đao không?
Sở Thiên nhìn từ trên xuống dưới thanh đao không chuôi chẳng có gì nổi bật này, đến lưỡi dao cũng mất đi sự sắc bén. Chẳng lẽ bọn người Tào Hoa Vũ nói không sai, chỉ là do mình ngạc nhiên, nên sinh ra ảo giác, thanh đao này đến những con đao kiếm bình thường cũng không bằng? Sở Thiên khẽ sử dụng mấy phần công lực, xem liệu có kì tích gì xuất hiện không, nhưng rất nhanh chóng phát hiện, chẳng có sự biến đổi gì, vẫn là một con dao không chuôi không sáng bóng. Sở Thiên thở dài, thu lại công lực, không cẩn thận bị đứt tay. Con dao này không có chuôi, mặc dù lưỡi dao đã mất đi sự sắc bén, nhưng đầu mũi dao vẫn có thể đâm rách làn da.
Sở Thiên thấy chảy ra một chút máu, cũng không để ý, đàn ông chảy máu như chảy mồ hôi, không có gì to tát lắm. Nhưng Sở Thiên lập tức cảm thấy có gì đó không ổn, con dao này không ngờ chạm vào bàn tay, lại còn dần nóng lên, một luồng khí nóng thông qua miệng vết thương xâm nhập vào cơ thể, cả quá trình chỉ trong nháy mắt. Sở Thiên vô cùng kinh ngạc, đến thời gian phản ứng cũng không có, sao lại có dòng khí chạy vào trong cơ thể mình chứ? Sở Thiên vận khí tìm kiếm thì cảm thấy trong người có một luồng khí lưu động theo dòng máu, Sở Thiên vội tĩnh tâm khống chế, hắn biết một khi không cẩn thận liền bị thần khí của chiến đao thượng cổ làm cho dở sống dở chết.
Sau khi Sở Thiên vận công, lập tức toàn thân nóng lên rất khó chịu, một luồng sức mạnh ở nơi đan điền, trái trùng phải đụng, hắn cảm thấy khó chịu vô cùng, toàn thân nóng lên ngứa ngáy kì lạ. Vì vậy lập tức khoanh chân ngồi xuống, nhắm mắt, vận hành công lực. Vừa rồi dòng khí chạy trái chạy phải giống như một con chuột vậy, linh hoạt khác thường, đột nhiên chạy khắp các huyệt toàn thân, thân thể lập tức cảm thấy khó chịu, mạch máu cơ hồ to gấp đôi. Sở Thiên dùng hết công lực đi bắt lấy dòng khí kì dị này, cuối cùng đã gặp ở nơi đan điền, hai dòng khí cơ hồ ghanh nhau một sống một còn, công kích kịch liệt. Khuôn mặt Sở Thiên nóng đỏ khác thường, nhưng tâm vô tạp niệm đem hết sức lực ép dòng khí quái dị đó ra nơi cánh tay phải. Lúc này cả cánh tay nóng bừng bừng cơ hồ muốn nổ tung ra. Sở Thiên có chút hoang mang, công lực toàn thân nằm ở tay phải, sau đó dùng lực vung một cái, muốn trút bỏ luồng khí nóng bừng đó, chỉ nghe thấy tiếng chiến dao ở tay phải vung vào ghế sofa không chút tiếng động gãy thành một đoạn, trên tường cũng có một khe nứt nhỏ.
Chiến đao lập tức rơi xuống đất, khôi phục sự yên tĩnh của trước đó.
Sở Thiên trút được hết xong, toàn thân thoải mái trở lại, người vừa mới tắm qua mà chẳng khác gì vừa đi tắm xông hơi về. Sở Thiên nhớ lại quá trình vừa rồi, có chút sợ, nghĩ đến truyền thuyết đã từng đọc, nếu đây thực sự là Minh Hồng đao, chẳng lẽ nó lại có sức tự phát mạnh như vậy, cắn trả lại người cầm đao? Vừa rồi nó còn muốn khống chế mình? Nếu thực sự là như vậy, Sở Thiên thật sự rất may mắn vì vừa rồi đã ép được luồng khí đó ra ngoài, nếu không bản thân khó tránh khỏi trở thành ma vương sát nhân.
Sở Thiên lúc này lại nhìn vào con dao, kinh ngạc phát hiện, chiến đao không chuôi giờ đột nhiên biến thành chiến đao có chuôi, thân dao tự động thu nhỏ vài phân, chuyển hóa thành một cái chuôi dao đủ để nắm. Sở Thiên hung hăng, lấy tay tiếp tục cầm chiến đao lên, ai ngờ vừa chạm tay vào, thân dao không sáng bóng cho mấy đột nhiên bóng loáng, còn có vài tiếng động nhỏ, cơ hồ có chút lấy lòng Sở Thiên. Sở Thiên mừng thầm, lẽ nào trận đấu vừa rồi, mình đã thu phục được chiến đao này, vì vậy bây giờ cầm chiến đao lên, nó mới khẽ kêu lên tiếng, đồng thời sáng bóng?
Sở Thiên sử dụng ba phần công lực, làm con dao bỗng sáng lên, lóe lên ánh sáng màu vàng kim, lúc này đột nhiên không còn tiếng kêu nữa. Sở Thiên trấn tĩnh, quyết định thử xem uy lực của con dao này, vì vậy lại vận công thêm lần nữa, đột nhiên phát hiện chiến đao lấp lánh ánh sáng vàng kim im bặt hơi. Sở Thiên khẽ nhủ đúng là dao tốt, không ồn ào phô trương nhưng thế lực mạnh vô cùng, thuộc vào loại chiến đao sát nhân không chút tiếng động.
Chú Ngô thấy Sở Thiên có vẻ biết thanh đao này, ngạc nhiên hỏi:
- Hẳn là thầy có biết về lai lịch của thanh đao này?
Sở Thiên không dám khẳng định, nhưng vẫn nói rằng mình biết. Sở Thiên đã từng đọc một truyền thuyết ở trong sách, thời kì thượng cổ, lúc ra lò Hiên Viên Hoàng Kim kiếm, nguyên liệu còn dư thừa, do nhiệt độ nóng chưa hết, nguyên liệu chế tạo tự động chảy xuống đáy lò, sau khi lạnh tự thành hình dao, nên có tên là Minh Hồng đao. Hoàng đế cho rằng lực tự phát của con dao này cực kì lớn, đủ để cắn lại người cầm dao, Hoàng đế sợ chiếc dao này lưu lạc vào nhân gian, nên muốn dùng cây kiếm Hiên Viên hủy nó. Không ngờ dao trong tay hóa thành một con chim, rồi thành một vệt đỏ biến mất trong làn mây. Con dao này dài ba thước, tư liệu còn lại không ghi chép gì nữa, sau đó Hán Vũ Đế có được, tặng cho Đông Phương Sóc. Từ lai lịch nguồn gốc có thể thấy, Minh Hồng đao có thể sánh được với Hiên Viên kiếm. Nếu có thể lập được thành tích trong chiến tranh thì vị trị của nó cũng không kém gì kiếm hoàng kim Hiên Viên số 1, nhưng Hoàng đế sợ “Tiếng lớn át chủ” nên đã ra lệnh diệt con đường phía trước của con dao này.
Mọi người nghe Sở Thiên giới thiệu về thanh chiến đao thượng cổ này, đều rất tò mò chụm đầu lại quan sát. Tào Hoa Vũ nghiên cứu một lát, lắc lắc đầu, không chút tin tưởng nói:
- Thiếu soái, đây là chiến đao thượng cổ sao? Minh Hồng đao? Đến chuôi dao cũng không có.
Tào Hoa Vũ vốn muốn nói thẳng rằng thanh đao này trông bình thường như vậy, không có vẻ gì là xuất chúng, chẳng khác gì mấy thanh đao giả ngoài chợ, nhiều nhất cũng chỉ mấy chục tệ, nhưng nghĩ đến đây là chú Ngô tặng cho Sở Thiên, nên đã kìm lại không nói nữa.
Ngô Ngân Quý cũng nhìn mấy lần, cái gọi là Minh Hồng đao này so với dao giết lợn đã ở bên cạnh ba mình nhiều năm còn không sắc bằng, sao có thể là chiến đao thượng cổ chứ? Vì vậy cậu ta không lựa mà nói luôn:
- Tôi thấy dao giết lợn của ba tôi còn sắc bén thuận tay hơn thanh đao này!
La Khiết bật cười, hiển nhiên cũng đồng tình.
Chú Ngô cười, nói:
- Thầy thật là đức hậu, vì không muốn làm món quà này của tôi có vẻ quá tầm thường nên đã cố ý nói thành chiến đao thượng cổ để chú Ngô vui. Thanh đao này cũng là do tổ tiên truyền lại qua mấy đời, tôi cũng không biết có tác dụng gì, cũng không biết tại sao thanh đao này đến chuôi đao cũng không có. Giống như Ngân Quý nói, không cả thuận tay bằng dao giết lợn. Tôi thấy thầy là kỳ nhân, vì vậy muốn tặng lại cho thầy, xem có tác dụng gì không. Hơn nữa cho dù đây là chiến đao thượng cổ thì cũng phải có người biết sử dụng, tôi là người chỉ biết giết lợn, cầm cây chiến đao thượng cổ này đi giết lợn, há chẳng phải làm trò cười cho thiên hạ.
Mọi người nghe chú Ngô miêu tả như vậy đều không nhịn nổi cười, cơ hồ nhìn thấy rất rõ hình ảnh: chú Ngô giơ chiến đao thượng cổ, đứng trước một con lợn, nói, tao đến giết mày đây, hôm nay trong tay tao chính là chiến đao thượng cổ.
Sở Thiên thực ra cũng chưa từng nhìn thấy Minh Hồng đao, chỉ là rất lâu rất lâu trước đây, nhìn thấy một thanh đao thế này trong một cuốn sách, ghi chép lúc đó cũng giống như mình đã nói, còn về thanh đao này có phải là chiến đao thượng cổ hay không, cũng không dám chắc.
Thấy chú Ngô kiên quyết muốn tặng thanh đao này cho mình, Sở Thiên biết khó có thể từ chối. Người nhà Ngô gia đều rất chân thực, nếu không nhận thanh đao này, bọn họ chắc chắc sẽ nghĩ mọi cách để tặng quà cho mình mong đền đáp sự dạy dỗ không đáng gì của mình cho Ngô Ngân Quý. So với việc bọn họ không ngừng hao tổn công sức tiền của báo đáp mình, thà rằng vui vẻ nhận thanh đao này, để bọn yên lòng một chút.
Sở Thiên nghĩ vậy, nên đã nhận hộp gỗ của chú Ngô đặt ở bên cạnh, nói:
- Chú Ngô, thật sự cảm ơn món quà của chú, nếu là chiến đao thượng cổ, vậy thì cháu thực sự trúng lớn rồi.
Mọi người lại cười ồ lên, trên khuôn mặt đều coi chiến đao thượng cổ là câu chuyện cười.
Sau khi ăn cơm xong, chú dì Ngô mỗi người rót một chén trà loãng uống đỡ ngấy, mọi người lại hàn huyên một lúc, nói về việc ở trường, chuyện của Sở Thiên, chuyện của Ngô Ngân Quý. Buổi tối nhanh chóng qua đi, Sở Thiên nhìn đồng hồ đã gần 10h rồi, nếu không về, Lâm Ngọc Đình sẽ phát lệnh truy nã mình toàn thế giới mất, hơn nữa, bọn người Tào Hoa Vũ cũng phải về ngủ. Vì vậy Sở Thiên đứng dậy chào cả nhà Ngô Ngân Quý.
Tào Hoa Vũ có vẻ đấu tranh tư tưởng khá lâu, cuối cùng vẫn là cái miệng chiến thắng lý trí, có chút ngượng ngùng nói:
- Chú Ngô, có thể đóng gói chút thức ăn thừa cho cháu mang về không? Mấy ngày này bố mẹ cháu không có nhà, cơm cô giúp việc làm lại không ngon.
Sở Thiên và La Khiết thật sự muốn té xíu. Cậu nhóc này quả thật ăn tốt, chẳng trách cao to vậy. Chú Ngô gia cười ha ha, rồi bảo dì Ngô nhanh đi kiếm hộp rồi qua phòng bếp lấy thức ăn. Một lúc sau, mẹ Ngô Ngân Quý cầm theo 6 chiếc hộp ra, nói:
- Thầy và các em học sinh mỗi người cầm hai hộp về nhé, thức ăn bên trong đều tươi sốt đấy.
Sở Thiên vội khách khí từ chối, nhưng dì Ngô hoàn toàn không quan tâm, đặt hộp cơm lên tay từng người, sau đó mới cho Ngô Ngân Quý đưa họ ra bắt xe. Trên đường đi, La Khiết vừa đi vừa phê bìnhTào Hoa Vũ, nói:
- Tào Hoa Vũ, cậu chỉ biết ăn thôi, cậu ăn nhiều nhất rồi, còn muốn gói mang về nữa, cậu không ngại à?
- Ngại ngùng có thể hóa thành cơm ăn sao?
Tào Hoa Vũ phản đối:
- Nói cho cậu biết, không có tớ xấu mặt thì bây giờ cậu có được cầm hai hộp cơm này không, giả cao thượng đúng không? Nào, đưa hết đây cho tớ!
La Khiết bỗng nhớ đến những món ăn ngon tối nay, đương nhiên sẽ không thể đưa cho Tào Hoa Vũ rồ, bĩu môi, giơ tay bắt xe.
Sở Thiên trở về quán rượuVong Ưu, chợt phát hiện việc mặt dày của Tào Hoa Vũ cũng mang lại lợi ích cho mình. Trước lúc Lâm Ngọc Đình lải nhải không ngừng nghỉ, Sở Thiên đặt trước mặt cô hai hộp cơm, vừa mở ra, Lâm Ngọc Đình đã bị chú ý bởi mùi vị thơm lừng của thịt heo, hoàn toàn quên mất chế độ giảm cân, sau 9h tối sẽ không ăn gì. Lâm Ngọc Đình gọi chị Mị đến, mặt mày hớn hở vừa xem ti vi vừa ăn, hoàn toàn không thèm để ý sao Sở Thiên muộn như vậy mới về. Sở Thiên thấy mình như người vô hình, liền tránh sự phiền toái của Lâm Ngọc Đình, vội vứt hộp chiến đao mà chú Ngô tặng lên giường, rồi đi tắm.
Hơn 10 phút sau, Sở Thiên sảng khoái bước ra khỏi nhà tắm, tiện tay lấy theo một non bia từ tủ lạnh, sau đó trở về phòng, bỗng có chút hứng thú với chiếc hộp đặt trên giường, muốn nghiên cứu xem thanh đao này có phải chiến đao thượng cổ Minh Hồng đao không?
Sở Thiên nhìn từ trên xuống dưới thanh đao không chuôi chẳng có gì nổi bật này, đến lưỡi dao cũng mất đi sự sắc bén. Chẳng lẽ bọn người Tào Hoa Vũ nói không sai, chỉ là do mình ngạc nhiên, nên sinh ra ảo giác, thanh đao này đến những con đao kiếm bình thường cũng không bằng? Sở Thiên khẽ sử dụng mấy phần công lực, xem liệu có kì tích gì xuất hiện không, nhưng rất nhanh chóng phát hiện, chẳng có sự biến đổi gì, vẫn là một con dao không chuôi không sáng bóng. Sở Thiên thở dài, thu lại công lực, không cẩn thận bị đứt tay. Con dao này không có chuôi, mặc dù lưỡi dao đã mất đi sự sắc bén, nhưng đầu mũi dao vẫn có thể đâm rách làn da.
Sở Thiên thấy chảy ra một chút máu, cũng không để ý, đàn ông chảy máu như chảy mồ hôi, không có gì to tát lắm. Nhưng Sở Thiên lập tức cảm thấy có gì đó không ổn, con dao này không ngờ chạm vào bàn tay, lại còn dần nóng lên, một luồng khí nóng thông qua miệng vết thương xâm nhập vào cơ thể, cả quá trình chỉ trong nháy mắt. Sở Thiên vô cùng kinh ngạc, đến thời gian phản ứng cũng không có, sao lại có dòng khí chạy vào trong cơ thể mình chứ? Sở Thiên vận khí tìm kiếm thì cảm thấy trong người có một luồng khí lưu động theo dòng máu, Sở Thiên vội tĩnh tâm khống chế, hắn biết một khi không cẩn thận liền bị thần khí của chiến đao thượng cổ làm cho dở sống dở chết.
Sau khi Sở Thiên vận công, lập tức toàn thân nóng lên rất khó chịu, một luồng sức mạnh ở nơi đan điền, trái trùng phải đụng, hắn cảm thấy khó chịu vô cùng, toàn thân nóng lên ngứa ngáy kì lạ. Vì vậy lập tức khoanh chân ngồi xuống, nhắm mắt, vận hành công lực. Vừa rồi dòng khí chạy trái chạy phải giống như một con chuột vậy, linh hoạt khác thường, đột nhiên chạy khắp các huyệt toàn thân, thân thể lập tức cảm thấy khó chịu, mạch máu cơ hồ to gấp đôi. Sở Thiên dùng hết công lực đi bắt lấy dòng khí kì dị này, cuối cùng đã gặp ở nơi đan điền, hai dòng khí cơ hồ ghanh nhau một sống một còn, công kích kịch liệt. Khuôn mặt Sở Thiên nóng đỏ khác thường, nhưng tâm vô tạp niệm đem hết sức lực ép dòng khí quái dị đó ra nơi cánh tay phải. Lúc này cả cánh tay nóng bừng bừng cơ hồ muốn nổ tung ra. Sở Thiên có chút hoang mang, công lực toàn thân nằm ở tay phải, sau đó dùng lực vung một cái, muốn trút bỏ luồng khí nóng bừng đó, chỉ nghe thấy tiếng chiến dao ở tay phải vung vào ghế sofa không chút tiếng động gãy thành một đoạn, trên tường cũng có một khe nứt nhỏ.
Chiến đao lập tức rơi xuống đất, khôi phục sự yên tĩnh của trước đó.
Sở Thiên trút được hết xong, toàn thân thoải mái trở lại, người vừa mới tắm qua mà chẳng khác gì vừa đi tắm xông hơi về. Sở Thiên nhớ lại quá trình vừa rồi, có chút sợ, nghĩ đến truyền thuyết đã từng đọc, nếu đây thực sự là Minh Hồng đao, chẳng lẽ nó lại có sức tự phát mạnh như vậy, cắn trả lại người cầm đao? Vừa rồi nó còn muốn khống chế mình? Nếu thực sự là như vậy, Sở Thiên thật sự rất may mắn vì vừa rồi đã ép được luồng khí đó ra ngoài, nếu không bản thân khó tránh khỏi trở thành ma vương sát nhân.
Sở Thiên lúc này lại nhìn vào con dao, kinh ngạc phát hiện, chiến đao không chuôi giờ đột nhiên biến thành chiến đao có chuôi, thân dao tự động thu nhỏ vài phân, chuyển hóa thành một cái chuôi dao đủ để nắm. Sở Thiên hung hăng, lấy tay tiếp tục cầm chiến đao lên, ai ngờ vừa chạm tay vào, thân dao không sáng bóng cho mấy đột nhiên bóng loáng, còn có vài tiếng động nhỏ, cơ hồ có chút lấy lòng Sở Thiên. Sở Thiên mừng thầm, lẽ nào trận đấu vừa rồi, mình đã thu phục được chiến đao này, vì vậy bây giờ cầm chiến đao lên, nó mới khẽ kêu lên tiếng, đồng thời sáng bóng?
Sở Thiên sử dụng ba phần công lực, làm con dao bỗng sáng lên, lóe lên ánh sáng màu vàng kim, lúc này đột nhiên không còn tiếng kêu nữa. Sở Thiên trấn tĩnh, quyết định thử xem uy lực của con dao này, vì vậy lại vận công thêm lần nữa, đột nhiên phát hiện chiến đao lấp lánh ánh sáng vàng kim im bặt hơi. Sở Thiên khẽ nhủ đúng là dao tốt, không ồn ào phô trương nhưng thế lực mạnh vô cùng, thuộc vào loại chiến đao sát nhân không chút tiếng động.
/781
|