Hắc Tử thấy Sở Thiên sẽ không tìm phiền phức cho mình nữa cười nói:
- Sở huynh đệ, hay là ở lại đây uống chén rượu rồi hãy đi?
Sở Thiên mỉm cười, biết là nể mặt Hắc Tử thì sau này y sẽ không tìm Diêu Phong Tử bắt nạt nên đi tới góc phòng lấy hai bình rượu trắng đưa cho Hắc Tử một cái cốc nói:
- Anh Hắc Tử tùy tâm còn tôi cạn.
Sau đó vặn nút chai ra tu ừng ực, một lát sau chai 250ml rượu trắng 40 độ bị Sở Thiên uống cạn không còn một giọt nào. Bọn Hắc Tử đều kinh ngạc, để bọn họ uống hết chai rượu này không thành vấn đề nhưng uống hết không còn một giọt như thế cũng phải mất nửa tiếng. Sở Thiên thì lại chỉ uống trong vòng có một phút đã cạn chai 250ml rượu trắng, chỉ có thể dùng chữ “cường hãn phi thường” để diễn tả thôi.
Hắc Tử cười một cách sảng khoái, uống vài ngụm cũng khó uống hết liền nói:
- Sở huynh đệ tửu lượng rất tốt, Hắc Tử tự cảm thấy không bằng, hay là đêm nay huynh đệ chúng ta không say không về?
Sở Thiên cười cười, chịu đựng cơn nóng đang sôi ùng ục trong bụng, sờ sờ mũi nói:
- Thôi khỏi, đường xa trời tối, tôi phải về cho kịp, hơn nữa anh Hắc Tử không phải có chuyện quan trọng cần phải làm sao?
Hắc Tử sững sờ không hiểu hỏi lại:
- Chuyện quan trọng gì chứ? Tôi có chuyện quan trọng sao?
Sở Thiên đi tới vỗ vỗ vai Hắc Tử nói:
- Anh Hắc Tử không phải là cần 130.000 tiền viện phí sao? Ở đây vừa đúng có người có nhiều tiền như vậy.
Nói xong hắn chỉ vào Hoàng Vạn Thịnh, Hoàng Vạn Thịnh nhìn thấy Sở Thiên chỉ vào mình thì lúng búng trong miệng:
- 130.000 ngàn…
Sắc mặt y trở nên tái ngắt, lộ ra vài phần hoảng sợ.
Hắc Tử lúng túng cười nói:
- Sở huynh đệ chỉ biết lấy tôi ra làm trò cười thôi, làm sao tôi dám đòi bạn của cậu bồi thường 130.000 ngàn chứ?
Sở Thiên lắc đầu nhìn Hoàng Vạn Thịnh có chút khinh thường nhẹ nhàng nói:
- Hắc Tử, tôi vừa nói là tôi chỉ dẫn Tân Nhu và Diêu Phong Tử đi thôi.
Hắc Tử là người lăn lộn giang hồ đã nhiều năm, nghe Sở Thiên nói câu này liền bừng tỉnh vui mừng lên, quát lên với các huynh đệ bên cạnh:
- Người đâu, trói tên đầu bóng kia lại cho ta, dám tới Phượng Lai các gây chuyện, làm hỏng bao nhiêu đồ đạc của chúng ta, bắt hắn đền tiền nhanh lên.
Mặt Hoàng Vạn Thịnh tái mét chỉ vào Hắc Tử lớn tiếng nói:
- Các ngươi vu cáo hãm hại ta.
Lúc này mấy tên lưu manh đã tiến đến trói người không có chút nam nhi tính và ham tiền này lại.
Sở Thiên cười cười nhìn sang phía Tân Nhu gật đầu, sau đó chậm rãi đi ra ngoài cửa, Tân Nhu và Diêu Phong Tử cũng vội bước theo, hiển nhiên đều muốn bước ra khỏi chỗ này càng sớm càng tốt.
Hoàng Vạn Thịnh biết mình rơi vào tay bọn Hắc Tử, e rằng phải bỏ ra một số tiền lớn mới có thể ra được, vì vậy cuồng loạn lên hét:
- Tân Nhu, dẫn anh theo với, anh vì em mới tới chỗ này mà.
Tân Nhu nghe được Hoàng Vạn Thịnh cũng không đành lòng, bản tính lương thiện trỗi dậy quay sang Sở Thiên nói:
- Sở Thiên, hay là chúng ta dẫn anh ấy theo đi?
Sở Thiên thở dài, Tân Nhu vẫn lương thiện như vậy liền cười nói:
- Chị Tân Nhu à, người đàn ông này thấy chị rơi vào hang sói cũng không cứu, vậy mà chị còn nói giúp anh ta, đúng là hiếm thấy.
Rồi hắn quay đầu lại nói với Hắc Tử:
- Hắc Tử, bỏ số lẻ đi để cho y bồi thường 100.000 ngàn là được rồi, để cho y biết làm vỡ đồ đạc còn phải đền huống chi làm vỡ trái tim của chị Tân Nhu.
Hắc Tử cười cười gật đầu, hôm nay mặc dù nhiều việc không được như ý nhưng y không thể trêu chọc Sở Thiên được, chỉ có thể nuốt vào trong bụng. Bây giờ có tên oan đại đầu này, dù sao 100.000 ngàn cũng là con số lớn rồi, đủ cho các huynh đệ tiêu một thời gian.
Thấy Sở Thiên dần đi xa, một tên lưu manh tiến đến trước mặt Hắc Tử kinh ngạc nói:
- Anh Hắc Tử, Sở Thiên thực sự là công lực rất mạnh, một chai rượu giả 250ml kia, hắn uống một hơi mà không vấn đề gì.
Hắc Tử vừa nghe xong vội vàng kêu người mang nước tới để súc miệng, rồi đánh vào đầu tên lưu manh đó một cái nói:
- Mẹ kiếp, rượu giả mà ngươi cũng không nói sớm, để tao cũng bị uống vài ngụm, chẳng trách trong bụng cứ nóng như lửa đốt.
Mấy người Sở Thiên đi ra khỏi Phượng Lai Cát, gió đêm thổi từng trận trên đường, Sở Thiên hơi run lên, cảm giác cay cay nóng nóng trong bụng thật khó chịu. Hơi vận công một chút để đẩy số rượu đó ra ngoài cơ thể mới cảm thấy dễ chịu một chút. Sở Thiên không yên tâm về Tân Nhu và Diêu Phong Tử, kiên quyết đưa họ về tận nhà, cha mẹ của Tân Nhu đều không có nhà, sang thị trấn bên cạnh làm việc đã một thời gian. Sở Thiên giúp Tân Nhu đỡ Diêu Phong Tử vào phòng, dùng cồn và thuốc nước xử lý vết thương cho Diêu Phong Tử. Diêu Phong Tử cố chịu đau một tiếng cũng không kêu, Tân Nhu làm xong sau đó ra ngoài nấu cháo cho Diêu Phong Tử.
Sở Thiên lẳng lặng ngồi cạnh giường, mắt nhìn vào Diêu Phong Tử, yết hầu của Diêu Phong Tử cử động mấy lần, cuối cùng xấu hổ nói:
- Sở Thiên, cảm ơn cậu.
Diêu Phong Tử cũng không ngờ rằng mình có thể nói ra câu “cảm ơn” đối với một người mình hận đến tận xương tủy.
Sở Thiên cười chân thành nói:
- Có phải anh cảm thấy là dân xã hội đen rất vô tình vô nghĩa không?
Diêu Phong Tử gật gật đầu, ánh mắt vô cùng căm hận, rõ ràng những việc mà bọn Hắc Tử làm khiến y suốt đời không quên.
Sở Thiên đắp một tấm chăn mỏng lên người Diêu Phong Tử, nói một cách rất hiểu biết:
- Không phải là dân xã hội đen vô tình vô nghĩa, mà là bọn Hắc Tử vô tình vô nghĩa. Anh muốn theo con đường của họ, sớm muộn gì họ cũng bán sạch các anh vì lợi ích của mình.
Diêu Phong Tử nghe Sở Thiên nói như vậy trong mắt phát ra một tia hào quang, cảm thấy Sở Thiên nói rất có lý.
Sở Thiên thấy vậy thì biết đã loại bỏ được không ít những tâm tư trong lòng Diêu Phong Tử rồi. Nếu như không nói cho anh ta biết thế giới này còn có tình có nghĩa thì sớm muộn gì tính cách anh ta cũng bị thay đổi một cách lệch lạc. Trở thành người mưu cầu lợi ích như Hắc Tử hay Hoàng Vạn Thịnh, như vậy càng làm cho Tân Nhu đau khổ thêm, cuối cùng sẽ thực sự mất đi người em trai.
Tân Nhu bưng một bát cháo đi vào cũng nghe được câu chuyện Sở Thiên nói với Diêu Phong Tử, rất cảm kích gật gật đầu với Sở Thiên, sau đó chầm chậm bón cho Diêu Phong Tử từng thìa cháo. Diêu Phong Tử thấy chị gái chăm sóc mình một cách chu đáo như vậy bèn nghẹn ngào nói:
- Chị, em thực sự làm cho chị sợ hãi rồi, sau này em sẽ không làm lưu manh nữa, em phải làm lại cuộc đời.
Tân Nhu vô cùng mừng rỡ nắm tay Diêu Phong Tử nói:
- Em à, em nghĩ được như vậy chị rất vui, em chịu quay đầu là bờ, sau này cả nhà chúng ta sẽ đoàn tụ sống với nhau vui vẻ.
Sở Thiên nhìn thấy bọn họ có được kết quả như vậy trong lòng cũng được an ủi. Đợi Tân Nhu đỡ Diêu Phong Tử nằm xuống, hắn và Tân Nhu chầm chậm bước ra khỏi phòng và đóng cửa lại.
Sở Thiên vừa định chào từ biệt Tân Nhu thì không ngờ một cơn gió đêm lại ập tới, Sở Thiên toàn thân lạnh không tự chủ được run lên rồi hắt hơi một cái. Cổ họng hơi khô và ngứa, Tân Nhu làm y tá đã lâu nên rất nhiều kinh nghiệm, vội vàng giơ tay lên sờ vào trán Sở Thiên sau đó nói nhỏ một tiếng:
- Sở Thiên, em hình như là hơi sốt nhẹ và cảm cúm đấy, em không cảm thấy vậy sao?
Sở Thiên lắc lắc đầu, nghĩ tới việc tối nay mình uống chai rượu 250ml kia hình như có vấn đề, lại gặp gió, e rằng bị phong hàn nhưng lại không tiện nói ra trước mặt Tân Nhu sợ cô áy náy vì thế nói:
- Lẽ nào mấy hôm nay ngủ không đắp chăn nên bị lạnh sao? Sức đề kháng của mình yếu thế từ bao giờ vậy?
Tân Nhu tự nhiên cười, lộ ra hai má lúm đồng tiền nói:
- Nhiều khi làm cật lực quá cũng sẽ bị bệnh, Sở Thiên, em cứ ở chỗ chị nghỉ ngơi một lát, em thấy thế nào? Để chị đi sắc cho em một ít thuốc bắc có thể trị cảm tránh gió, thậm chí còn tránh được cả bệnh H5N1 đấy.
Sở Thiên thầm nghĩ cũng có khả năng, mấy hôm nay quả thực là làm việc cật lực. Vốn nghĩ không cần phải làm phiền Tân Nhu nữa nhưng đột nhiên nghe Tân Nhu nói tới phòng bệnh H5N1 thì hơi giật mình. Mấy ngày hôm nay trên tivi thường xuyên nghe thấy tin tức về bệnh H5N1, biết được bệnh này rất đáng sợ. Bệnh tình của những người mắc bệnh này tiến triển rất nhanh, đột nhiên sốt cao, nhiệt độ cơ thể trên 38°C, thậm chí viêm phổi nghiêm trọng, hô hấp gấp, tràn dịch màng phổi, tế bào máu trong cơ thể thuyên giảm, suy giảm chức năng thận và nhiều cơ quan khác trên cơ thể bị tổn thương dẫn đến tử vong.
Sở Thiên gật gật đầu. Tân Nhu cười nói:
- Sở Thiên, để chị dẫn em vào phòng chị nghỉ ngơi một lát, chị sắc xong thuốc sẽ gọi em.
Sau đó Tân Nhu dẫn Sở Thiên vào phòng mình, Sở Thiên hơi ngại một chút, Tân Nhu cũng nhìn thấy sự ngượng ngùng của Sở Thiên liền nói:
- Sở Thiên, em lớn như vậy rồi còn sợ vào phòng chị sao?
Sở Thiên chỉ có thể lẳng lặng đi theo vào trong. Đây là một phòng ngủ có nhà vệ sinh bên trong. Sở Thiên vừa thầm nghĩ Diêu Tân Nhu cũng khá là biết hưởng thụ vừa nằm xuống giường của Tân Nhu. Vừa đặt đầu xuống gối Sở Thiên cảm thấy đầu mình hồi nãy còn rất đau đột nhiên dễ chịu hơn nhiều, một lát sau đã chìm vào giấc mộng rồi.
Tân Nhu nhìn khuôn mặt của Sở Thiên thiếu chút nữa không kìm chế được cắn vào má hắn một cái, ngẫm lại vẫn phải kìm chế rồi ra ngoài sắc thuốc.
Tân Nhu bưng tới một chén thuốc bắc đi tới ngồi cạnh Sở Thiên rồi sờ vào trán hắn không ngờ còn nóng hơn lúc nãy, xem ra hắn thực sự bị sốt rồi. Tân Nhu vội vàng nâng Sở Thiên dậy, Sở Thiên mơ mơ màng màng thấy Tân Nhu nâng mình dậy, đặt bát thuốc trước miệng, vì vậy cố gắng cười thể hiện lòng biết ơn. Sau đó uống ừng ực hết bát thuốc, một dòng nước ấm chảy qua cổ họng cảm giác thật dễ chịu, Sở Thiên uống xong lại nhắm chặt mắt vào, đầu vẫn còn đau nhức.
Tân Nhu đặt cái bát trên bàn, ra ngoài sân khóa cửa lại, rồi vào phòng Diêu Phong Tử thấy gã đã ngủ rồi vì vậy nhẹ nhàng đi ra, về phòng mình đóng cửa lại. Nhìn khuôn mặt điển trai của Sở Thiên, cô bỗng nhiên nhớ lại những chuyện xảy ra tối nay, vô cùng nguy hiểm, nếu không phải là có Sở Thiên cứu thì lúc này không biết mình đã gặp phải những chuyện gì nữa.
Tân Nhu cúi người xuống sờ vào trán Sở Thiên thấy đã không còn nóng như lúc hồi nãy nữa, xem ra bát thuốc của mình vẫn còn có chút tác dụng. Tân Nhu nhìn đôi môi Sở Thiên cuối cùng không kiềm chế được hôn nhẹ vào đó. Sở Thiên đang ngủ đột nhiên cảm nhận được đôi môi đang khô của mình có gì đó ấm ấm lại ướt ướt nên không tự chủ được cũng đáp trả, rồi lập tức ôm cổ Tân Nhu và vô thức hôn. Tân Nhu lần đầu tiên trải qua sự việc rất nhanh đã bị một người trẻ tuổi nhưng lại đầy kinh nghiệm như Sở Thiên làm cho đầu óc trống rỗng, không tự chủ được cũng phối hợp với Sở Thiên, nửa người đè vào người Sở Thiên, hai tay bắt đầu di chuyển trên người hắn.
- Sở huynh đệ, hay là ở lại đây uống chén rượu rồi hãy đi?
Sở Thiên mỉm cười, biết là nể mặt Hắc Tử thì sau này y sẽ không tìm Diêu Phong Tử bắt nạt nên đi tới góc phòng lấy hai bình rượu trắng đưa cho Hắc Tử một cái cốc nói:
- Anh Hắc Tử tùy tâm còn tôi cạn.
Sau đó vặn nút chai ra tu ừng ực, một lát sau chai 250ml rượu trắng 40 độ bị Sở Thiên uống cạn không còn một giọt nào. Bọn Hắc Tử đều kinh ngạc, để bọn họ uống hết chai rượu này không thành vấn đề nhưng uống hết không còn một giọt như thế cũng phải mất nửa tiếng. Sở Thiên thì lại chỉ uống trong vòng có một phút đã cạn chai 250ml rượu trắng, chỉ có thể dùng chữ “cường hãn phi thường” để diễn tả thôi.
Hắc Tử cười một cách sảng khoái, uống vài ngụm cũng khó uống hết liền nói:
- Sở huynh đệ tửu lượng rất tốt, Hắc Tử tự cảm thấy không bằng, hay là đêm nay huynh đệ chúng ta không say không về?
Sở Thiên cười cười, chịu đựng cơn nóng đang sôi ùng ục trong bụng, sờ sờ mũi nói:
- Thôi khỏi, đường xa trời tối, tôi phải về cho kịp, hơn nữa anh Hắc Tử không phải có chuyện quan trọng cần phải làm sao?
Hắc Tử sững sờ không hiểu hỏi lại:
- Chuyện quan trọng gì chứ? Tôi có chuyện quan trọng sao?
Sở Thiên đi tới vỗ vỗ vai Hắc Tử nói:
- Anh Hắc Tử không phải là cần 130.000 tiền viện phí sao? Ở đây vừa đúng có người có nhiều tiền như vậy.
Nói xong hắn chỉ vào Hoàng Vạn Thịnh, Hoàng Vạn Thịnh nhìn thấy Sở Thiên chỉ vào mình thì lúng búng trong miệng:
- 130.000 ngàn…
Sắc mặt y trở nên tái ngắt, lộ ra vài phần hoảng sợ.
Hắc Tử lúng túng cười nói:
- Sở huynh đệ chỉ biết lấy tôi ra làm trò cười thôi, làm sao tôi dám đòi bạn của cậu bồi thường 130.000 ngàn chứ?
Sở Thiên lắc đầu nhìn Hoàng Vạn Thịnh có chút khinh thường nhẹ nhàng nói:
- Hắc Tử, tôi vừa nói là tôi chỉ dẫn Tân Nhu và Diêu Phong Tử đi thôi.
Hắc Tử là người lăn lộn giang hồ đã nhiều năm, nghe Sở Thiên nói câu này liền bừng tỉnh vui mừng lên, quát lên với các huynh đệ bên cạnh:
- Người đâu, trói tên đầu bóng kia lại cho ta, dám tới Phượng Lai các gây chuyện, làm hỏng bao nhiêu đồ đạc của chúng ta, bắt hắn đền tiền nhanh lên.
Mặt Hoàng Vạn Thịnh tái mét chỉ vào Hắc Tử lớn tiếng nói:
- Các ngươi vu cáo hãm hại ta.
Lúc này mấy tên lưu manh đã tiến đến trói người không có chút nam nhi tính và ham tiền này lại.
Sở Thiên cười cười nhìn sang phía Tân Nhu gật đầu, sau đó chậm rãi đi ra ngoài cửa, Tân Nhu và Diêu Phong Tử cũng vội bước theo, hiển nhiên đều muốn bước ra khỏi chỗ này càng sớm càng tốt.
Hoàng Vạn Thịnh biết mình rơi vào tay bọn Hắc Tử, e rằng phải bỏ ra một số tiền lớn mới có thể ra được, vì vậy cuồng loạn lên hét:
- Tân Nhu, dẫn anh theo với, anh vì em mới tới chỗ này mà.
Tân Nhu nghe được Hoàng Vạn Thịnh cũng không đành lòng, bản tính lương thiện trỗi dậy quay sang Sở Thiên nói:
- Sở Thiên, hay là chúng ta dẫn anh ấy theo đi?
Sở Thiên thở dài, Tân Nhu vẫn lương thiện như vậy liền cười nói:
- Chị Tân Nhu à, người đàn ông này thấy chị rơi vào hang sói cũng không cứu, vậy mà chị còn nói giúp anh ta, đúng là hiếm thấy.
Rồi hắn quay đầu lại nói với Hắc Tử:
- Hắc Tử, bỏ số lẻ đi để cho y bồi thường 100.000 ngàn là được rồi, để cho y biết làm vỡ đồ đạc còn phải đền huống chi làm vỡ trái tim của chị Tân Nhu.
Hắc Tử cười cười gật đầu, hôm nay mặc dù nhiều việc không được như ý nhưng y không thể trêu chọc Sở Thiên được, chỉ có thể nuốt vào trong bụng. Bây giờ có tên oan đại đầu này, dù sao 100.000 ngàn cũng là con số lớn rồi, đủ cho các huynh đệ tiêu một thời gian.
Thấy Sở Thiên dần đi xa, một tên lưu manh tiến đến trước mặt Hắc Tử kinh ngạc nói:
- Anh Hắc Tử, Sở Thiên thực sự là công lực rất mạnh, một chai rượu giả 250ml kia, hắn uống một hơi mà không vấn đề gì.
Hắc Tử vừa nghe xong vội vàng kêu người mang nước tới để súc miệng, rồi đánh vào đầu tên lưu manh đó một cái nói:
- Mẹ kiếp, rượu giả mà ngươi cũng không nói sớm, để tao cũng bị uống vài ngụm, chẳng trách trong bụng cứ nóng như lửa đốt.
Mấy người Sở Thiên đi ra khỏi Phượng Lai Cát, gió đêm thổi từng trận trên đường, Sở Thiên hơi run lên, cảm giác cay cay nóng nóng trong bụng thật khó chịu. Hơi vận công một chút để đẩy số rượu đó ra ngoài cơ thể mới cảm thấy dễ chịu một chút. Sở Thiên không yên tâm về Tân Nhu và Diêu Phong Tử, kiên quyết đưa họ về tận nhà, cha mẹ của Tân Nhu đều không có nhà, sang thị trấn bên cạnh làm việc đã một thời gian. Sở Thiên giúp Tân Nhu đỡ Diêu Phong Tử vào phòng, dùng cồn và thuốc nước xử lý vết thương cho Diêu Phong Tử. Diêu Phong Tử cố chịu đau một tiếng cũng không kêu, Tân Nhu làm xong sau đó ra ngoài nấu cháo cho Diêu Phong Tử.
Sở Thiên lẳng lặng ngồi cạnh giường, mắt nhìn vào Diêu Phong Tử, yết hầu của Diêu Phong Tử cử động mấy lần, cuối cùng xấu hổ nói:
- Sở Thiên, cảm ơn cậu.
Diêu Phong Tử cũng không ngờ rằng mình có thể nói ra câu “cảm ơn” đối với một người mình hận đến tận xương tủy.
Sở Thiên cười chân thành nói:
- Có phải anh cảm thấy là dân xã hội đen rất vô tình vô nghĩa không?
Diêu Phong Tử gật gật đầu, ánh mắt vô cùng căm hận, rõ ràng những việc mà bọn Hắc Tử làm khiến y suốt đời không quên.
Sở Thiên đắp một tấm chăn mỏng lên người Diêu Phong Tử, nói một cách rất hiểu biết:
- Không phải là dân xã hội đen vô tình vô nghĩa, mà là bọn Hắc Tử vô tình vô nghĩa. Anh muốn theo con đường của họ, sớm muộn gì họ cũng bán sạch các anh vì lợi ích của mình.
Diêu Phong Tử nghe Sở Thiên nói như vậy trong mắt phát ra một tia hào quang, cảm thấy Sở Thiên nói rất có lý.
Sở Thiên thấy vậy thì biết đã loại bỏ được không ít những tâm tư trong lòng Diêu Phong Tử rồi. Nếu như không nói cho anh ta biết thế giới này còn có tình có nghĩa thì sớm muộn gì tính cách anh ta cũng bị thay đổi một cách lệch lạc. Trở thành người mưu cầu lợi ích như Hắc Tử hay Hoàng Vạn Thịnh, như vậy càng làm cho Tân Nhu đau khổ thêm, cuối cùng sẽ thực sự mất đi người em trai.
Tân Nhu bưng một bát cháo đi vào cũng nghe được câu chuyện Sở Thiên nói với Diêu Phong Tử, rất cảm kích gật gật đầu với Sở Thiên, sau đó chầm chậm bón cho Diêu Phong Tử từng thìa cháo. Diêu Phong Tử thấy chị gái chăm sóc mình một cách chu đáo như vậy bèn nghẹn ngào nói:
- Chị, em thực sự làm cho chị sợ hãi rồi, sau này em sẽ không làm lưu manh nữa, em phải làm lại cuộc đời.
Tân Nhu vô cùng mừng rỡ nắm tay Diêu Phong Tử nói:
- Em à, em nghĩ được như vậy chị rất vui, em chịu quay đầu là bờ, sau này cả nhà chúng ta sẽ đoàn tụ sống với nhau vui vẻ.
Sở Thiên nhìn thấy bọn họ có được kết quả như vậy trong lòng cũng được an ủi. Đợi Tân Nhu đỡ Diêu Phong Tử nằm xuống, hắn và Tân Nhu chầm chậm bước ra khỏi phòng và đóng cửa lại.
Sở Thiên vừa định chào từ biệt Tân Nhu thì không ngờ một cơn gió đêm lại ập tới, Sở Thiên toàn thân lạnh không tự chủ được run lên rồi hắt hơi một cái. Cổ họng hơi khô và ngứa, Tân Nhu làm y tá đã lâu nên rất nhiều kinh nghiệm, vội vàng giơ tay lên sờ vào trán Sở Thiên sau đó nói nhỏ một tiếng:
- Sở Thiên, em hình như là hơi sốt nhẹ và cảm cúm đấy, em không cảm thấy vậy sao?
Sở Thiên lắc lắc đầu, nghĩ tới việc tối nay mình uống chai rượu 250ml kia hình như có vấn đề, lại gặp gió, e rằng bị phong hàn nhưng lại không tiện nói ra trước mặt Tân Nhu sợ cô áy náy vì thế nói:
- Lẽ nào mấy hôm nay ngủ không đắp chăn nên bị lạnh sao? Sức đề kháng của mình yếu thế từ bao giờ vậy?
Tân Nhu tự nhiên cười, lộ ra hai má lúm đồng tiền nói:
- Nhiều khi làm cật lực quá cũng sẽ bị bệnh, Sở Thiên, em cứ ở chỗ chị nghỉ ngơi một lát, em thấy thế nào? Để chị đi sắc cho em một ít thuốc bắc có thể trị cảm tránh gió, thậm chí còn tránh được cả bệnh H5N1 đấy.
Sở Thiên thầm nghĩ cũng có khả năng, mấy hôm nay quả thực là làm việc cật lực. Vốn nghĩ không cần phải làm phiền Tân Nhu nữa nhưng đột nhiên nghe Tân Nhu nói tới phòng bệnh H5N1 thì hơi giật mình. Mấy ngày hôm nay trên tivi thường xuyên nghe thấy tin tức về bệnh H5N1, biết được bệnh này rất đáng sợ. Bệnh tình của những người mắc bệnh này tiến triển rất nhanh, đột nhiên sốt cao, nhiệt độ cơ thể trên 38°C, thậm chí viêm phổi nghiêm trọng, hô hấp gấp, tràn dịch màng phổi, tế bào máu trong cơ thể thuyên giảm, suy giảm chức năng thận và nhiều cơ quan khác trên cơ thể bị tổn thương dẫn đến tử vong.
Sở Thiên gật gật đầu. Tân Nhu cười nói:
- Sở Thiên, để chị dẫn em vào phòng chị nghỉ ngơi một lát, chị sắc xong thuốc sẽ gọi em.
Sau đó Tân Nhu dẫn Sở Thiên vào phòng mình, Sở Thiên hơi ngại một chút, Tân Nhu cũng nhìn thấy sự ngượng ngùng của Sở Thiên liền nói:
- Sở Thiên, em lớn như vậy rồi còn sợ vào phòng chị sao?
Sở Thiên chỉ có thể lẳng lặng đi theo vào trong. Đây là một phòng ngủ có nhà vệ sinh bên trong. Sở Thiên vừa thầm nghĩ Diêu Tân Nhu cũng khá là biết hưởng thụ vừa nằm xuống giường của Tân Nhu. Vừa đặt đầu xuống gối Sở Thiên cảm thấy đầu mình hồi nãy còn rất đau đột nhiên dễ chịu hơn nhiều, một lát sau đã chìm vào giấc mộng rồi.
Tân Nhu nhìn khuôn mặt của Sở Thiên thiếu chút nữa không kìm chế được cắn vào má hắn một cái, ngẫm lại vẫn phải kìm chế rồi ra ngoài sắc thuốc.
Tân Nhu bưng tới một chén thuốc bắc đi tới ngồi cạnh Sở Thiên rồi sờ vào trán hắn không ngờ còn nóng hơn lúc nãy, xem ra hắn thực sự bị sốt rồi. Tân Nhu vội vàng nâng Sở Thiên dậy, Sở Thiên mơ mơ màng màng thấy Tân Nhu nâng mình dậy, đặt bát thuốc trước miệng, vì vậy cố gắng cười thể hiện lòng biết ơn. Sau đó uống ừng ực hết bát thuốc, một dòng nước ấm chảy qua cổ họng cảm giác thật dễ chịu, Sở Thiên uống xong lại nhắm chặt mắt vào, đầu vẫn còn đau nhức.
Tân Nhu đặt cái bát trên bàn, ra ngoài sân khóa cửa lại, rồi vào phòng Diêu Phong Tử thấy gã đã ngủ rồi vì vậy nhẹ nhàng đi ra, về phòng mình đóng cửa lại. Nhìn khuôn mặt điển trai của Sở Thiên, cô bỗng nhiên nhớ lại những chuyện xảy ra tối nay, vô cùng nguy hiểm, nếu không phải là có Sở Thiên cứu thì lúc này không biết mình đã gặp phải những chuyện gì nữa.
Tân Nhu cúi người xuống sờ vào trán Sở Thiên thấy đã không còn nóng như lúc hồi nãy nữa, xem ra bát thuốc của mình vẫn còn có chút tác dụng. Tân Nhu nhìn đôi môi Sở Thiên cuối cùng không kiềm chế được hôn nhẹ vào đó. Sở Thiên đang ngủ đột nhiên cảm nhận được đôi môi đang khô của mình có gì đó ấm ấm lại ướt ướt nên không tự chủ được cũng đáp trả, rồi lập tức ôm cổ Tân Nhu và vô thức hôn. Tân Nhu lần đầu tiên trải qua sự việc rất nhanh đã bị một người trẻ tuổi nhưng lại đầy kinh nghiệm như Sở Thiên làm cho đầu óc trống rỗng, không tự chủ được cũng phối hợp với Sở Thiên, nửa người đè vào người Sở Thiên, hai tay bắt đầu di chuyển trên người hắn.
/781
|