Chương 15: Chợ đồ cổ (2)
Edit: thienbao95
Tô Vũ cười nói: “Chúc mừng ông, đã đưa ra một quyết định sáng suốt, chắc chắn có một ngày, ông nhất định sẽ tự cảm kích mình vì đã biết nhìn xa trông rộng!”
Trong lòng Lưu Chí Quân hơi động, đột nhiên hiện lên một suy nghĩ: “Có lẽ, đưa ra quyết định như vậy, tương lai của mình sẽ được cải biến!”
“Đi thôi, đã vất vả đến đây một chuyến, chúng ta đi dạo thêm một chút đi!” Tô Vũ nói xong, lại tiếp tục đi đến chợ đồ cổ, đi dạo được một lát, Tô Vũ lắc đầu, chuyện may mắn không phải lúc nào cũng có thể xảy ra, từ sau khi cô tìm được viên ngọc phỉ thúy kia, cũng không có tìm được vật nào có giá trị.
Một lát sau, hai người đã đi đến cuối phiên chợ đồ cổ, đúng lúc này, Tô Vũ nhìn thấy phía trước có một cái sạp nhỏ, đầy người đang đứng, dường như đang thảo luận kịch liệt cái gì đó.
“Đại sư, chúng ta đi qua nhìn một chút!” Lưu Chí Quân nói xong, hắn đi dạo ở chợ đồ cổ đã được một khoảng thời gian, cũng không thu hoạch được gì, nói không chừng ở chỗ đó có vật gì đó có giá trị, nếu không cũng sẽ không hấp dẫn sự chú ý của nhiều người như vậy.
Hai người đi tới, chen chúc vào đám người, hóa ra, có một người khách và người bán hàng xảy ra tranh cãi, người khách này mua một cái bát sứ ở cái sạp nhỏ này, sau đó phát hiện ra mình mua phải hàng giả, cái bát sứ vốn đã bị mẻ một miếng, người bán hàng lại dùng keo vạn năng dán lên, nên người khách muốn trả lại hàng, nhưng chủ sạp thật vất vả mới bán được cái bát sứ này, làm sao sẽ đồng ý trả hàng, theo lý thuyết, quy tắc ở chợ đồ cổ là đã mua thì không được trả hàng, nên trước khi mua phải nhìn thật kĩ, nếu vẫn còn muốn trả lại hàng, xảy ra tranh cãi là chuyện bình thường. Hai người ầm ỹ cả lên, hấp dẫn không ít người thích xem náo nhiệt.
Người khách hàng cầm cái bát sứ bị bể trong tay, mắng to nói : “Ông xem đi, đây là cái bát sứ bị bể của ông này, rốt cuộc có trả tiền lại không, cẩn thận tôi kêu mấy người anh em đến đánh ông!”
Người bán hàng cũng phát hỏa, phản kích nói : “Mày cũng không hỏi thăm xem, ông đây ở chợ đồ cổ lăn lộn mười mấy năm, ai không cho tao mặt mũi, tên nhóc con mày còn léo nha léo nhéo, ông đây sẽ bóp cổ mày, mày chán sống rồi có phải không!”
. . . . . .
Hai người càng cãi càng lớn, từ tranh luận đến mắng nhau, lúc này, gần như đã muốn động tay chân, đám người chung quanh không biết từ lúc nào đã tản ra một khoảng trống, nhưng vẫn hứng thú đứng xem.
“Ai, thật sự đáng tiếc !” Lưu Chí Quân thở dài một hơi, hắn là thương nhân lập nghiệp từ đồ cổ, tự nhiên thấy rõ, đây chính là men sứ Cảnh Đức Trấn, giá trị cả ngàn vạn, chính vì bị bể một miếng, liền không đáng một đồng .
Tô Vũ cẩn thận cảm nhận một chút, ở trên cái bát sứ này có một tầng linh quang dao động, rõ ràng có lịch sử lâu năm, không phải là hàng nhái, điểm duy nhất không được hoàn mỹ đó là bị bể một miếng, bảo vật liền biến thành phế phẩm .
“Vật này bao nhiêu tiền?” Tô Vũ nhẹ giọng hỏi.
“Năm trăm đồng!” Người kia nổi giận đùng đùng nói, vừa tàn nhẫn trừng mắt nhìn chủ sạp, hắn tưởng rằng mình đã kiếm được một khoảng to, năm trăm đồng mua được đồ thật, trong lòng vui sướng vô cùng, ai ngờ, hắn mới thật sự là người coi tiền như rác.
“Được rồi, hai người đừng ầm ĩ nữa, cái bát này tôi mua!” Tô Vũ thản nhiên nói.
“Cái gì?” Lần này, chẳng những hai người trước mặt đồng thời quay đầu lại, ngay cả Lưu Chí Quân cũng kinh ngạc há to miệng, vội vàng khuyên nhủ: “Đại sư, ngài nên suy nghĩ lại, cái bát này đã bị bể một góc, không đáng một đồng đó.”
Tô Vũ nở nụ cười, cũng không muốn giải thích nhiều, chỉ nói : “Cho dù nó có một phần không đáng giá, nhưng dù gì cũng là đồ thật, có thể dùng để luyện nhãn lực, năm trăm đồng, ông rốt cuộc bán hay không?”
“Bán!” Người nọ lập tức đồng ý, thế giới to lớn, loại người gì cũng có, hắn cũng không muốn quan tâm nhiều, chỉ cần cô đưa ra năm trăm đồng, về phần Tô Vũ muốn làm cái gì, cũng không sao cả.
Trong lòng Lưu Chí Quân vô cùng không muốn, nhưng không thể phản bác Tô Vũ, đành phải ngoan ngoãn thanh toán tiền, cầm lấy cái bát bị hỏng một góc, ngay cả một góc bị hư cũng không buông tha, trong lòng thầm nghĩ: “Có lẽ chỉ có những người mới không chú ý mới bị lừa gạt như vậy đi”.
“Đại sư, tôi có mở một cửa hàng nhỏ ở chợ đồ cổ này, vốn dự định ở trong này buôn bán đồ cổ kiếm ít tiền, Đông Sơn tái khởi, ngài có muốn đi hay không, đến chỗ của tôi ngồi một chút?” Lưu Chí Quân hỏi.
Tô Vũ suy nghĩ một chút, nói: “Cũng được, ông dẫn đường đi!”
Không bao lâu, hai người đi tới cửa hàng của Lưu chí Quân, gọi là Đồ Cổ Trai, nằm ở bên trong chợ đồ cổ, bên trong Đồ Cổ Trai chỉ có một ít hàng nhái, nhìn không ra cấp bậc, chẳng qua điều này cũng khó trách, dù sao cửa hàng này cũng chỉ mới mở vài ngày.
Lưu Chí Quân đặt cái bát ở trên bàn, đồng thời cầm một góc bị bể đặt kế bên, không khỏi có một trận thịt đau cùng đáng tiếc, nói: “Đại sư, tôi có thể mời một người có tay nghề làm lại cái bát này một chút, xong rồi đặt ở trong cửa hàng làm chi bảo cũng được!”
“Ông có phải cảm thấy tôi quá phung phí? Vô duyên vô cớ coi tiền như rác?” Tô Vũ cười cười, không đợi Lưu Chí Quân nói chuyện, đồng tử mắt trái của cô lập tức biến thành màu trắng, một đạo quang mang bạch sắc rơi vào chỗ nứt của cái bát, vết nứt lấy tốc độ mà mắt thường có thể thấy được trở nên trơn nhẵn, cái bát cùng mảnh nhỏ cứ như vậy quỷ dị hòa lại với nhau, hoàn mỹ không tỳ vết!
Tô Vũ nhắm hai mắt lại, chờ lúc cô mở mắt ra, đồng tử đã khôi phục lại bình thường, mà cái bát cũng trở nên sáng bóng như mới, không có một chút tỳ vết nào!
Lưu Chí Quân cả kinh mở to hai mắt, tất cả những điều này, hoàn toàn trái ngược với khoa học, ngay cả những nhà khoa học vĩ đại nhất cũng không thể giải thích. Sự thật, khi Tô Vũ làm điều này, hoàn toàn không có kiêng dè Lưu Chí Quân, đó cũng là dụng ý của Tô Vũ, cô cố ý thể hiện ra năng lực cường đại, muốn Lưu Chí Quân thật lòng khâm phục mình.
“Đại sư, ngài, ngài có dị công năng?” Thật lâu sau, Lưu Chí Quân hồ nghi hỏi một câu.
“Ông cũng có thể hiểu như vậy!” Tô Vũ thản nhiên lên tiếng, lại đứng lên, nói: “Thời gian không còn sớm, tôi phải quay về trường học, đúng rồi, cái bát này, hẳn là men sứ Cảnh Đức Trấn, chắc chắn giá trị không ít tiền, liền giao cho ông xử lý!”
“Đại sư, ngài đi thong thả!” Lưu Chí Quân càng thêm cung kính đứng lên, hắn đối với năng lực của Tô Vũ kính sợ vô cùng, thậm chí, một chút tâm lí ngăn cách và khó chịu trước đây, đã sớm tan thành mây khói .
Trước khi Tô Vũ đi, hai người trao đổi số điện thoại để tiện liên lạc với nhau, Tô Vũ nhìn vào màn hình di động của mình, chỉ có ba số điện thoại, mẹ cô, Lưu Chí Quân, còn có nam thần mà nguyên chủ tâm tâm niệm niệm, Lục Hoàn Vũ!
Tô Vũ đặc biệt không nói gì, vội vàng xóa số Lục Hoàn Vũ. Sau đó, cô rời khỏi chợ đồ cổ, trải qua hơn mười phút, cô về tới trường học.
Lúc bấy giờ, Tô Vũ mới cảm thấy đói bụng, nhớ giữa trưa hôm nay cô không có ăn cơm, mà lúc này, căn tin trường học đã sớm đóng cửa, Tô Vũ đành đi tới quán cơm nhỏ bên cạnh trường học, tùy tiện gọi một số món ăn, cũng gọi thêm một bát canh cà chua.
Đúng lúc này, một bóng người đi tới, giọng nói dịu dàng vang lên: “Tô Vũ, tớ mời cậu ăn cơm nha!”
/43
|