Chương 25: Hiểu rõ cuộc thi
Edit: thienbao95
Không lâu sau, tất cả mọi người đi tới đại điện, cánh tay Lục Hoàn Vũ không hiểu tại sao lại bị đau, nhưng cũng may đã bớt rất nhiều, chỉ còn đau một chút như kim chích, không còn đáng lo ngại.
Lâm Mạn lắp ba lắp bắp kể lại đầu đuôi sự việc xảy ra, cô cũng coi như thông minh, không hề nói ra sự tình xảy ra bên trong bức tranh kia, bởi vì nếu nói như vậy, chắc chắn Lâm Mạn sẽ không cần làm giáo viên nữa, trực tiếp đưa đến bệnh viện tâm thần trong thành phố, vì lẽ đó, Lâm Mạn chỉ nói là vô duyên vô cớ phát hiện xác chết của trụ trì đại sư.
Mấy người Lục Hoàn Vũ cũng không ngốc, biết có nói ra cũng không ai tin, còn có thể bị xem là mắc bệnh thần kinh, cũng thông minh nói lại lời của cô giáo Lâm Mạn. Thật ra, ở trong lòng bọn họ, trụ trì đại sư chính là người hấp thu tuổi thọ của con người, giả thần côn làm đủ trò xấu, chết chưa hết tội.
Bên trong đại điện loạn tùng phèo, các vị hòa thượng vừa sợ vừa lo, vội vàng gọi người chạy đến căn phòng nhỏ, nhìn thấy trụ trì đại sư quả nhiên đã chết, các vị hòa thượng bị dọa cho phát sợ, nhanh chóng đi báo cảnh sát.
Không tới mười phút, cảnh sát trấn Thanh Sơn đã tới hiện trường, người dẫn đầu vẫn là người mà Tô Vũ đã gặp một lần : Đội trưởng Chu.
Pháp y cũng tới, cẩn thận kiểm tra thi thể của trụ trì đại sư, trên người hắn không có vết thương nào, cho nên, trong khoảng thời gian ngắn cũng đoán không ra đây là mưu sát hay là chuyện ngoài ý muốn. Do đó, Tô Vũ, Lâm Mạn và những người khác vẫn phải ở lại chỗ này, tạm thời thoát không khỏi tội tình nghi.
Đúng lúc này, một vị hòa thượng lên tiếng: “Đội trưởng Chu, bần đạo nhớ trong căn phòng của đại sư có một bức tranh, không biết bức tranh đó đâu rồi?”
Trong lòng Tô Vũ căng thẳng, tuy rằng cảnh sát không thể soát người, nhưng nếu bị phát hiện bức tranh kia ở trên người cô, chắc chắn cô sẽ bị nghi ngờ.
Thế nhưng, ngay khi Tô Vũ hiện lên ý nghĩ này, bỗng, bức tranh bên trong tay áo Tô Vũ lập tức thu nhỏ lại vô số lần, chui vào chỗ sâu hơn trong quần áo Tô Vũ.
Nghe được câu hỏi này, sắc mặt Lâm Mạn và những người khác không tự chủ trắng nhợt, bức tranh kia chính là ác mộng của tất cả mọi người, vì thế, hầu như tất cả mọi người đều đồng thanh nói không nhìn thấy.
Cảnh sát dò hỏi Lâm Mạn và những người khác vô số lần, nhưng tất cả mọi người đều nói giống nhau, vì vậy cảnh sát cũng không thu thập được chứng cứ của vụ việc, lăn qua lăn lại đã đến trưa, cũng chưa điều tra ra sự việc.
Lúc trở về, Tô Vũ liên tục căn dặn, nói: “Hiên Viên Tuyết Triệt, sau này không thể tùy tiện hại người, ở thời đại này, tùy tiện giết người sẽ gặp phiền toái lớn, thậm chí, còn có thể liên lụy đến mẹ tôi!”
“Anh biết rồi!” Hiên Viên Tuyết Triệt đáp: “Yên tâm, anh sẽ dùng biện pháp của anh giúp em giải quyết phiền phức!”
Tô Vũ im lặng không nói gì, có quỷ mới biết biện pháp của hắn đến tột cùng là biện pháp gì?
Trải qua một ngày, đã có kết quả tử vong của trụ trì đại sư, không phải trúng độc, chính là bất ngờ đột tử*.
*Đột tử là cái chết tự nhiên do nguyên nhân tim mạch được báo trước bằng mất tri giác trong vòng 1 giờ.Có thể biết hoặc không biết bệnh tim trước đó và không thể dự đoán trước cách thức và thời gian tử vong.
Cứ như vậy, Tô Vũ, Lâm Mạn và những người khác triệt để thoát khỏi tội tình nghi, chuyện này cuối cùng cũng kết thúc .
Vài ngày sau, khối năm ba đã bắt đầu hiểu rõ quy tắt của cuộc thi, cuộc thi kéo dài hai ngày, đồng thời lấy tiêu chuẩn của cuộc thi trung khảo mà ra đề, nếu như thi không tốt, đảm bảo tránh không thoát số mệnh bị mời phụ huynh, trong khoảng thời gian ngắn, mặt mày tất cả mọi người đều ủ rũ .
Ngược lại, Tô Vũ cảm thấy không sao cả, bởi vì, trải qua khoảng thời gian dài học tập, cô tin tưởng có thể thi đạt thành tích cao đưa cho mẹ cô xem.
Chốc lát sau, Lâm Mạn phát xuống đề thi ngữ văn, ở trong phòng học vang lên tiếng than thở, tất cả học sinh đều bắt đầu làm bài, Tô Vũ cũng không ngoại lệ, cô nhanh chóng xem lướt các câu hỏi qua một lần, rất nhanh, đã bắt đầu làm bài.
Chớp mắt một cái, đã thi xong môn ngữ văn. Chờ đến buổi trưa, Tô Vũ đã sớm đói bụng dán chặt vào lưng, chuông lớp vừa vang, Tô Vũ đã theo dòng người đi tới căng tin, chọn một phần cơm tẻ cùng rau xanh, tùy tiện tìm một nơi ngồi xuống.
Không nghĩ tới, Lục Hoàn Vũ lại ngồi bên cạnh Tô Vũ, nhất thời vô số ánh mắt ước ao ghen tỵ rơi vào trên người Tô Vũ, Lục Hoàn Vũ ôn nhu nói: “Tiểu Vũ, ăn rau xanh không có nhiều dinh dưỡng, tớ mời cậu ăn đùi gà nha!”
Tô Vũ theo bản năng muốn tránh xa Lục Hoàn Vũ, bởi vì Hiên Viên Tuyết Triệt chính một bình dấm chua, không cẩn thận, Lục Hoàn Vũ sẽ gặp vô số xui xẻo, vì lẽ đó, Tô Vũ lạnh nhạt nói: “Ngại quá, tôi không ăn thịt!”
Thế nhưng, Lục Hoàn Vũ nghe không ra ý tứ của Tô Vũ, còn tưởng rằng là do tự ái nên cô mới từ chối, vì thế, mới không chịu ăn đùi gà của hắn, lập tức nói: “Tiểu Vũ, áp lực học tập của năm ba rất lớn, cậu đang tuổi mới lớn, không ăn thịt làm sao được?”
Nói xong, hắn gắp đùi gà trong hộp cơm bỏ vào trong hộp thức ăn của Tô Vũ.
Tô Vũ thầm thở dài, thầm nghĩ: “Cơm với rau xanh đã không thể ăn, Lục Hoàn Vũ này nhiệt tình chả đúng lúc tí nào!”
Tô Vũ không nghĩ tới, một màn này đều được Triệu viện và những người khác nhìn thấy, Triệu Viện tức giận nghiến răng nghiến lợi, mắng to: “Tớ biết rồi, thật không nhìn ra, con nhỏ này chính là hồ ly tinh, hồ ly tinh quyến rũ Hoàn Vũ, bằng không, Hoàn Vũ sẽ không chia tay với tớ!”
Hà Tâm Kì lại nói: “Viện Viện, cậu cũng nhìn ra, rõ ràng là Lục Hoàn Vũ lấy lòng Tô Vũ, việc này không liên quan đến Tô Vũ mà!”
Triệu Viện tức giận đến lấn át lí trí, lớn tiếng nói: “Tớ mặc kệ, Đình Đình, chúng ta đến đó đi, tớ nhất định phải cho con hồ ly tinh này một bài học, Đình Đình, có lẽ cậu không biết, sau khi cha cậu xảy ra chuyện, con hoang này đắc ý đến mấy ngày đấy, cậu ta còn nói, cha của cậu bị như vậy là hoàn toàn xứng đáng đó”
Vì để lôi kéo Trương Đình Đình, Triệu Viện cũng không ngại đặt điều nói dối.
Ánh mắt Trương Đình Đình tối sầm lại, nắm chặt nắm đấm, chuyện này chính là nỗi đau lớn nhất trong lòng cô, cha cô qua đời, không cần nghĩ cũng biết Tô Vũ có bao nhiêu hưng phấn!
Trương Đình Đình suy bụng ta ra bụng người, tự cho là Tô Vũ đang cười nhạo cô, nên đem những hổ thẹn trong lòng mấy ngày hóa thành sự thù hận với Tô Vũ, nhưng Trương Đình Đình cũng không biết rằng, Tô Vũ chính là lười để ý đến cô.
Hà Tâm Kì mặt không biến sắc rời xa hai người đã từng bạn thân của cô, hai người không nghe lời cô khuyên bảo, sớm muộn có một ngày, sẽ triệt để làm cho Tô Vũ tức giận, rước lấy tai họa.
Triệu Viện lôi kéo Trương Đình Đình đến chỗ Tô Vũ, ở trước mặt tất cả các học sinh, lớn tiếng mắng: “Tô Vũ, không nghĩ tới cậu lại là người quyến rũ Hoàn Vũ, làm Hoàn Vũ chia tay với tớ, con hoang chính là con hoang, không biết xấu hổ mà làm ra những chuyện này!”
“Triệu viện, cô nói cái gì đó? Tôi đã chia tay với cô, tự nhiên tôi có tư cách theo đuổi những người khác, xin cô đừng có lo chuyện bao đồng!” Lục Hoàn Vũ tàn nhẫn trừng mắt nhìn Triệu Viện một cái, nói.
“Anh theo đuổi cậu ta?” Triệu Viện sốt ruột đến mù quáng, quát: “Hoàn Vũ, anh chính là con trai của Trấn Trường, cô ta tướng mạo không có tướng mạo, muốn thân phận không có thân phận, nếu không phải cô ta quyến rũ anh, làm sao anh sẽ để ý đến cô ta!”
Hai người cãi vã nên thu hút không ít sự chú ý của mọi người, Tô Vũ vốn là người ngoài cuộc, nhưng gặp phải đông đảo ánh mắt ước ao đố kị xem thường, thật sự khiến người ta cảm thấy buồn cười.
Đúng lúc này, cũng không biết chuyện gì xảy ra, hộp cơm trong tay Lục Hoàn Vũ bỗng nhiên bay lên, bên trong hộp cơm chứa đầy các món ăn nóng hổi, tất cả đều rơi vào trên mặt hai người Lục Hoàn Vũ và Triệu Viện.
Trong nháy mắt, trên tóc, trên mặt, trên đồng phục hai người đều bị dính đầy mỡ, cơm và nước canh, thật sự. . . . . . vô cùng thê thảm.
Tô Vũ đứng lên, nhìn xuống Triệu Viện đang chật vật, lạnh lùng nói: “Triệu Viện, tốt nhất cậu đừng cố gắng chọc giận tớ, vạn nhất tớ thật sự tức giận, chỉ sợ lửa giận của tớ ngay cả cậu cũng không thể chịu đựng được, cậu tự lo lấy!”
/43
|