Gió đêm lồng lộng, cảm giác mát mẻ tràn ngập.
Sau khi rời khỏi công quán Diệp thị, Tiết Thiên Y chầm chậm đi dạo trong nội thành Yến Kinh phồn hoa. Nhìn các tòa nhà cao tầng mọc san sát như rừng ở khắp bốn phía, đèn đêm mộng ảo cùng với dòng người tấp nập, Tiết Thiên Y chợt cảm thấy mờ mịt trong lòng.
Đô thị đang hiện hữu trước mắt này tuy rực rỡ tươi đẹp, hào nhoáng xa hoa, nhưng âm thanh ồn ào lại tàn phá sự yên lặng, những ngọn đèn đã che lấp mất ánh sao trên trời. Trong lúc xoay người, hắn đột nhiên thấy thấp thỏm không yên, khó có thể giải thích bằng cảm giác.
Nếu đem so sánh thì Tiết Thiên Y yêu thích cuộc sống tại tiểu sơn thôn cách nơi này mấy ngàn dặm hơn. Cho dù chỗ đó giao thông không tiện, tin tức bế tắc, thế nhưng cảnh vật lại ưu mỹ hơn, tứ quí như xuân*. Ngoài ra, bốn phía xung quanh sơn thôn còn có các dãy núi trùng điệp, đứng từ trên đó nhìn xuống, có thể tùy ý thấy được những kỳ quan tuyệt đẹp của mẹ thiên nhiên.
Lúc trước, Tiết Thiên Y đã từng một thân một mình leo lên đỉnh một ngọn núi nằm ngoài tiểu sơn thôn, khoanh chân ngồi xuống bãi cỏ mềm mại ở trên đó, trong tầm mắt không hề có ánh đèn hoa lệ, mà chỉ có núi rừng thần bí và những ngôi sao rực rỡ trên bầu trời đêm.
Đào Nguyên tiên cảnh! Đó mới chính là quê hương trong lòng Tiết Thiên Y hướng về.
Thế nhưng từ khi rời khỏi sơn thôn, Tiết Thiên Y đã minh bạch, sau này mình phải đối mặt với một cuộc sống hoàn toàn mới lạ. Hơn nữa, hắn còn phải sinh hoạt tại môi trường đó trong một khoảng thời gian rất dài, không thể không cố gắng học cách thích ứng.
Trong bọc quần áo trên vai hắn, ngoại trừ hai tín vật băng đạn rỗng cùng bình nước cũ, thì chỉ còn vài bộ đồ để thay mỗi ngày và mười cái bánh rán hành của gia gia tự tay làm cho hắn.
Tiết Thiên Y theo dòng người tấp nập, bất tri bất giác đi đến trước khu mua sắm nổi tiếng nhất nội thành Yến Kinh – Đế Vương Thương Hạ. Nhìn thấy bên phía Tây của quảng trường có đặt hai hàng ghế tựa cho dân chúng nghỉ chân, hắn liền nhanh chóng đi sang đó rồi ngồi xuống, lấy ra một cái bánh rán từ trong bọc quần áo, vặn mở nắp bình nước quân dụng, bắt đầu đánh chén.
Đây chính là bữa tối hôm nay của Tiết Thiên Y.
Bánh rán đưa ra ngoài gió nên có chút cứng lại, nước ấm cũng đã lạnh ngắt, nhưng Tiết Thiên Y vẫn ăn uống say sưa, không thấy có biểu lộ gì của việc khó nuốt trôi.
Có lẽ là bị mùi thơm của bánh rán hấp dẫn, không biết một con ruồi từ nơi đâu bay ra, liên tục lượn vòng quanh người Tiết Thiên Y, phát ra âm thanh “ong ong” làm người ta phát bực mình.
“Cái con vật buồn nôn này, xung quanh quán cơm, nhà hàng nhiều như vậy, đến quấy nhiễu tao làm gì? Lúc ở công quán Diệp thị, cái tên gia hỏa họ Ô kia xem thường ta, nên hiện tại ngay cả ngươi cũng cho rằng ta là một tiểu tử nông thôn dễ ăn hiếp sao? Nói cho ngươi biết, ta không phải là loại dễ trêu chọc đâu đấy!”
Tiết Thiên Y phất phất tay, thấy đuổi không được con ruồi kia đi, hắn liền thấp giọng lẩm bẩm vài câu, ngón cái tay phải kẹp chặt ngón trỏ, rồi nhẹ nhàng búng ra một chỉ cách không về phía con ruồi kia..
Một luồng chân khí nóng rực như lửa tuôn ra từ đan điền của hắn, giống như hồng thủy phá đê, chạy men theo Thủ Dương Minh mạch bên cánh tay phải, thoát ly khỏi Thương Dương huyệt ở đầu ngón tay trỏ, sau đó như ngưng thành thực chất bắn về phía con ruồi.
Vô thanh vô tức, con ruồi kia liền bị thiêu cháy thành cát bụi, phiêu tán theo gió.
Sau khi giết chết con ruồi đáng ghét, Tiết Thiên Y tiếp tục thưởng thức bánh rán, cũng không bận tâm tới ánh đèn sáng rực và cảnh đêm phồn hoa ở xung quanh.
“Kít…t…t”
Một âm thanh dừng xe chói tai vang lên tại điểm đỗ xe ở phía trước, một chiếc Lamborghini màu bạc được sản xuất với số lượng hạn chế từ xa lướt tới nhanh như gió, bằng một cú drift (đốt lốp) vô cùng đẹp mắt đỗ xịch vào khoảng trống giữa hai chiếc Ferrari màu đỏ ngay trước quảng trường của Đế Vương Thương Hạ.
Cửa xe mở ra, một cô nàng dáng người yểu điệu, da trắng như tuyết, đôi môi đỏ mọng như anh đào xuất hiện trong tầm mắt mọi người.
Cô nàng mặc một chiếc váy dạ hội cổ hình chữ V buộc dây sau gáy, mái tóc đen bóng mượt như lụa được búi cao, để lộ ra bờ vai trần và đôi gò bồng đảo đầy đặn. Hai bên hông váy được thiết kế hơi nhăn khiến vùng eo của nàng trông thon gọn hơn. Ngoài ra, cặp đùi thon thả trắng như tuyết dưới làn váy ren trong suốt dài đến gối còn giúp nàng tăng thêm vài phần kiều mỵ.
Nàng đeo một chiếc kính râm to bản, trên chiếc cổ trắng ngần là một chuỗi dây chuyền khảm ngọc Hải Tâm, tay mang theo một cái túi xách màu đen thời thượng. Tuy nàng chỉ tình cờ đứng ở đó, thế nhưng dáng vẻ đại gia và khí chất ưu nhã cao quý đã lộ ra không sót tí nào.
Cho dù khuôn mặt nàng đã bị kính râm che khuất một phần, nhưng chỉ cần nhìn hai bờ môi căng mọng như hai cánh hoa hồng cùng chiếc cằm nhọn gợi cảm, thì đã có thể đoán ra nàng nhất định phải có một dung mạo đẹp như tranh vẽ.
Siêu xe thể thao đắt tiền, kỹ thuật lái xe điêu luyện, kinh diễm mỹ nữ… Sự xuất hiện của cô nàng trẻ tuổi này khiến cho phần lớn người đi đường phải liếc mắt nhìn.
Cô nàng tựa hồ đã sớm quen với việc bản thân trở thành tâm điểm chú ý của mọi người, thế nên đối với từng ánh mắt ao ước từ bốn phía liếc tới, nàng cũng chỉ đáp lại bằng thần sắc lạnh nhạt, bất ti bất kháng*. Sau khi đóng cửa xe, cặp đùi thon thả của nàng liền uyển chuyển cất bước, như một con thiên nga đen đầy kiêu ngạo, tiến về phía Đế Vương Thương Hạ.
Đôi guốc cao gót bằng thủy tinh dưới chân nàng nhịp nhàng gõ xuống nền gạch terrazzo, phát ra những tiếng vang lộp cộp thanh thúy, hấp dẫn vô số ánh mắt dõi theo thân hình uyển chuyển thướt tha của nàng.
Lúc này, tại pho tượng thạch sư trước cửa ra vào Đế Vương Thương Hạ có hai thanh niên đang đứng, miệng phì phèo điếu thuốc.
Đầu thu, dư âm của những ngày nắng gắt vẫn còn tồn tại, khiến cho thời tiết có chút khô nóng, đại đa số người dân chỉ mặc một chiếc áo mỏng, vậy mà hai thanh niên đó lại chơi thêm một chiếc áo khoác bằng da, cũng không sợ toàn thân bị nổi rôm. =.=”
Hai người này, một người đầu cắt tóc ngắn kiểu húi cua, một người thì đầu trọc, thân hình cũng không tính là cao nhưng đều có bộ dáng tinh ranh và cường hãn, hai cặp mắt như hai tên trộm đảo qua đảo lại khắp quảng trường. Và khi nhìn thấy cô nàng trẻ tuổi kia, ánh mắt của cả hai liền đồng thời sáng ngời.
“Một con cá lớn nha!”
“Chuẩn bị động thủ!”
Hai thanh niên nhổ tóp thuốc đang ngậm trên môi, ánh mắt trao đổi nhanh một cái, rồi một trái một phải nghênh hướng cô nàng trẻ tuổi.
Cô nàng trẻ tuổi chậm rãi đi về phía trước, trong đầu hình như đang suy nghĩ đến việc gì vui vẻ lắm, khóe miệng còn nở một nụ cười nhẹ, căn bản cũng không để ý đến hai gã thanh niên đang bước tới ở phía trước mặt. Thẳng đến khi hai bên sắp gặp nhau, nàng mới lơ đễnh liếc mắt nhìn một người trong đó, thế nhưng điều đụng phải lại là hai ánh mắt đầy vẻ tham lam, cuồng nhiệt.
Nội tâm của cô nàng chợt nhảy dựng một cái, lập tức sinh ra một loại dự cảm xấu, bước chân dừng lại theo bản năng.
Ngay sau đó, hai thanh niên mang theo vẻ mặt dữ tợn liền ra tay nhanh như thiểm điện.
Thanh niên tóc ngắn bên trái chợt giơ tay giật lấy túi xách nằm trong tay cô nàng, còn tên đầu trọc đi bên phải cũng giương năm ngón tay giống như móng ưng chụp tới sợi dây chuyền đeo trên chiếc cổ trắng ngần của nàng.
Động tác cả hai vô cùng thành thạo, phối hợp lại rất ăn ý, hiển nhiên là những tay lão luyện. Cô nàng trẻ tuổi chỉ cảm thấy trong tay trống trơn, chiếc cổ trắng ngần hơi đau, còn chưa kịp phản ứng được chuyện gì đang xảy ra thì túi xách và sợi dây chuyền đã rơi vào trong tay đối phương.
Biến cố xảy ra vô cùng đột ngột, cô nàng trẻ tuổi bị hù đến nỗi mặt mày biến sắc, trợn mắt há mồm.
Trong túi xách màu đen của nàng có một chiếc điện thoại di động, mấy tấm thẻ tín dụng cùng một ít tiền mặt, ngoài ra còn có thẻ khách VIP của một số trung tâm chăm sóc sắc đẹp và vài vật dụng nữ tính. Về phần sợi dây chuyền nhỏ tinh xảo kia, sau khi bị đối phương dùng sức kéo đứt thì chỉ để lại một vệt đỏ trên chiếc cổ trắng ngần, cũng không tạo thành bất cứ thương tổn gì lớn.
Thế nhưng, đối với cô nàng trẻ tuổi này mà nói, tiền bạc dù có mất nhiều hơn thì cũng chỉ là việc nhỏ, quan trọng là sợi dây chuyền được khảm ngọc Hải Dương Chi Tâm kia kìa. Đó chính là vật chí bảo gia truyền của Hạ gia nàng, có giá trị liên thành, ý nghĩa phi phàm. Nếu không phải tối nay đi tham gia tụ họp với một đám bạn thân, nàng căn bản cũng không dám mang sợi dây chuyền đó ra ngoài. Hơn nữa, làm sao nàng có thể ngờ được, trên đường đi mua một chút quà cho bạn thân thì lại đụng phải hai tên cướp cơ chứ!
“Á… các ngươi… các ngươi trả lại đồ cho ta… Cướp… cướp…!”
Thẳng đến khi hai gã thanh niên đã nhanh chân chạy ra xa hơn 10m, sắp vọt tới một con ngõ hẻm ở phía tây của quảng trường, cô nàng trẻ tuổi mới lấy lại được tinh thần từ trong cơn hoảng sợ, miệng hét lên một tiếng, tháo chiếc kính râm đang đeo trên mắt xuống, cắn chặt đôi môi anh đào đuổi theo.
Trong lúc hoảng loạn vội vã, nàng đã quên rằng bản thân đang mang guốc cao gót, căn bản không thể chạy nhanh. Thế nên chỉ đuổi theo được vài bước nàng liền “ai nha” kêu lên một tiếng đau đớn, khuôn mặt lộ vẻ thống khổ, ngồi sụp xuống đất.
Nàng xuất thân trong danh môn đại gia, thuở nhỏ luôn được che chở trong ánh hào quang, con đường trưởng thành luôn thuận buồm xuôi gió, đâu phải chịu ủy khuất như vậy? Nàng chỉ cảm thấy mu bàn chân truyền đến một cơn đau đớn, tuy đã cắn chặt răng cố nín nhưng rốt cuộc trong đôi mắt đẹp cũng nhanh chóng ngấn đầy nước mắt.
Mặc dù bốn phía có không ít người qua đường chứng kiến toàn bộ quá trình cướp bóc, thế nhưng lại không có một ai ra tay giúp đỡ. Thậm chí một số kẻ còn toe toét cười đầy hả hê, vây xung quanh nàng để xem náo nhiệt.
Trên quảng trường phát sinh cướp giật, từng chi tiết đều không thoát được ánh mắt của Tiết Thiên Y. Lúc hai tên cướp chạy ngang qua chỗ hắn thì hắn vừa mới ăn xong cái bánh rán, bình nước cũ cũng đã được bỏ vào bọc quần áo căng phồng đặt bên cạnh.
Hắn lấy khăn lau đi vết mỡ dính trên hai tay, lười biếng đứng lên, đưa mắt nhìn về phía trung tâm quảng trường, lờ mờ thấy được cô nàng trẻ tuổi vừa bị cướp hiện đang ngồi bệt xuống đất, tay xoa xoa mu bàn chân bị đau, đôi mi thanh tú nhăn lại, tựa hồ rất thống khổ và ủy khuất.
“Chạy xe đẹp, đeo dây chuyền khảm bảo ngọc, mang túi xách làm bằng da xịn, mặc quần áo hàng hiệu… Đi ra ngoài mà khoe khoang như vậy, không bị người khác nhìn chằm chằm vào mới là lạ! Đổi lại nếu ta là bọn cướp thì cũng sẽ chuyên chọn người như ngươi để cướp a!” Tiết Thanh Y chép miệng, trong đầu thầm nghĩ:
“Nhìn ta mà coi, chỉ là một tiểu tử nghèo, cũng không có ai thèm đặt chủ ý lên người! Được rồi, xem ra khối bảo ngọc trên sợi dây chuyền cũng có lợi ích với ta, giúp ngươi một chút vậy!”
Lúc này, một tiểu nữ sinh xinh đẹp vừa tan học đi ngang qua, thấy kiểu ăn mặc khác thường của Tiết Thiên Y, không nhịn được phải dừng bước, tò mò liếc nhìn hắn mấy lần.
Tiết Thiên Y cảnh giác quay đầu lại, bắt gặp ánh mắt của nữ sinh, khóe miệng hắn liền khẽ nhếch lên, nở một nụ cười tràn đầy thiện ý.
Tiểu nữ sinh kia ước chừng 14 - 15 tuổi, đang độ chính trực ngây thơ, tuổi trẻ chưa biết cảm giác yêu là gì, đúng lúc gặp nụ cười của Tiết Thiên Y, nội tâm nhất thời như nai con nhảy loạn, hai gò má trắng mịn như tuyết lập tức ửng hồng.
“Hô!”
Gió đêm mới vừa rồi còn ôn nhu như nước, giờ phút này lại đột ngột trở nên cường thế. Một gốc cây cao lớn ở sau lưng tiểu nữ sinh bị cơn gió cuốn qua, phát ra thanh âm “rào rào”, vô số lá cây cũng theo đó rớt xuống, bay múa đầy trời.
Vài chiếc lá không ngừng xoay tròn, chậm rãi phiêu đãng ngay trước mắt tiểu nữ sinh, đem tầm mắt nàng che lấp trong một khắc, khiến đôi mắt đen láy to tròn của nàng phải chớp chớp vài cái.
Mà Tiết Thiên Y trong một khắc này cũng đã động thân!
.......
-----------------------------------------------------
(*)Tứ quí như xuân: bốn mùa đều như mùa xuân.
(*)Bất ti bất kháng: không kiêu ngạo không siểm nịnh.
Sau khi rời khỏi công quán Diệp thị, Tiết Thiên Y chầm chậm đi dạo trong nội thành Yến Kinh phồn hoa. Nhìn các tòa nhà cao tầng mọc san sát như rừng ở khắp bốn phía, đèn đêm mộng ảo cùng với dòng người tấp nập, Tiết Thiên Y chợt cảm thấy mờ mịt trong lòng.
Đô thị đang hiện hữu trước mắt này tuy rực rỡ tươi đẹp, hào nhoáng xa hoa, nhưng âm thanh ồn ào lại tàn phá sự yên lặng, những ngọn đèn đã che lấp mất ánh sao trên trời. Trong lúc xoay người, hắn đột nhiên thấy thấp thỏm không yên, khó có thể giải thích bằng cảm giác.
Nếu đem so sánh thì Tiết Thiên Y yêu thích cuộc sống tại tiểu sơn thôn cách nơi này mấy ngàn dặm hơn. Cho dù chỗ đó giao thông không tiện, tin tức bế tắc, thế nhưng cảnh vật lại ưu mỹ hơn, tứ quí như xuân*. Ngoài ra, bốn phía xung quanh sơn thôn còn có các dãy núi trùng điệp, đứng từ trên đó nhìn xuống, có thể tùy ý thấy được những kỳ quan tuyệt đẹp của mẹ thiên nhiên.
Lúc trước, Tiết Thiên Y đã từng một thân một mình leo lên đỉnh một ngọn núi nằm ngoài tiểu sơn thôn, khoanh chân ngồi xuống bãi cỏ mềm mại ở trên đó, trong tầm mắt không hề có ánh đèn hoa lệ, mà chỉ có núi rừng thần bí và những ngôi sao rực rỡ trên bầu trời đêm.
Đào Nguyên tiên cảnh! Đó mới chính là quê hương trong lòng Tiết Thiên Y hướng về.
Thế nhưng từ khi rời khỏi sơn thôn, Tiết Thiên Y đã minh bạch, sau này mình phải đối mặt với một cuộc sống hoàn toàn mới lạ. Hơn nữa, hắn còn phải sinh hoạt tại môi trường đó trong một khoảng thời gian rất dài, không thể không cố gắng học cách thích ứng.
Trong bọc quần áo trên vai hắn, ngoại trừ hai tín vật băng đạn rỗng cùng bình nước cũ, thì chỉ còn vài bộ đồ để thay mỗi ngày và mười cái bánh rán hành của gia gia tự tay làm cho hắn.
Tiết Thiên Y theo dòng người tấp nập, bất tri bất giác đi đến trước khu mua sắm nổi tiếng nhất nội thành Yến Kinh – Đế Vương Thương Hạ. Nhìn thấy bên phía Tây của quảng trường có đặt hai hàng ghế tựa cho dân chúng nghỉ chân, hắn liền nhanh chóng đi sang đó rồi ngồi xuống, lấy ra một cái bánh rán từ trong bọc quần áo, vặn mở nắp bình nước quân dụng, bắt đầu đánh chén.
Đây chính là bữa tối hôm nay của Tiết Thiên Y.
Bánh rán đưa ra ngoài gió nên có chút cứng lại, nước ấm cũng đã lạnh ngắt, nhưng Tiết Thiên Y vẫn ăn uống say sưa, không thấy có biểu lộ gì của việc khó nuốt trôi.
Có lẽ là bị mùi thơm của bánh rán hấp dẫn, không biết một con ruồi từ nơi đâu bay ra, liên tục lượn vòng quanh người Tiết Thiên Y, phát ra âm thanh “ong ong” làm người ta phát bực mình.
“Cái con vật buồn nôn này, xung quanh quán cơm, nhà hàng nhiều như vậy, đến quấy nhiễu tao làm gì? Lúc ở công quán Diệp thị, cái tên gia hỏa họ Ô kia xem thường ta, nên hiện tại ngay cả ngươi cũng cho rằng ta là một tiểu tử nông thôn dễ ăn hiếp sao? Nói cho ngươi biết, ta không phải là loại dễ trêu chọc đâu đấy!”
Tiết Thiên Y phất phất tay, thấy đuổi không được con ruồi kia đi, hắn liền thấp giọng lẩm bẩm vài câu, ngón cái tay phải kẹp chặt ngón trỏ, rồi nhẹ nhàng búng ra một chỉ cách không về phía con ruồi kia..
Một luồng chân khí nóng rực như lửa tuôn ra từ đan điền của hắn, giống như hồng thủy phá đê, chạy men theo Thủ Dương Minh mạch bên cánh tay phải, thoát ly khỏi Thương Dương huyệt ở đầu ngón tay trỏ, sau đó như ngưng thành thực chất bắn về phía con ruồi.
Vô thanh vô tức, con ruồi kia liền bị thiêu cháy thành cát bụi, phiêu tán theo gió.
Sau khi giết chết con ruồi đáng ghét, Tiết Thiên Y tiếp tục thưởng thức bánh rán, cũng không bận tâm tới ánh đèn sáng rực và cảnh đêm phồn hoa ở xung quanh.
“Kít…t…t”
Một âm thanh dừng xe chói tai vang lên tại điểm đỗ xe ở phía trước, một chiếc Lamborghini màu bạc được sản xuất với số lượng hạn chế từ xa lướt tới nhanh như gió, bằng một cú drift (đốt lốp) vô cùng đẹp mắt đỗ xịch vào khoảng trống giữa hai chiếc Ferrari màu đỏ ngay trước quảng trường của Đế Vương Thương Hạ.
Cửa xe mở ra, một cô nàng dáng người yểu điệu, da trắng như tuyết, đôi môi đỏ mọng như anh đào xuất hiện trong tầm mắt mọi người.
Cô nàng mặc một chiếc váy dạ hội cổ hình chữ V buộc dây sau gáy, mái tóc đen bóng mượt như lụa được búi cao, để lộ ra bờ vai trần và đôi gò bồng đảo đầy đặn. Hai bên hông váy được thiết kế hơi nhăn khiến vùng eo của nàng trông thon gọn hơn. Ngoài ra, cặp đùi thon thả trắng như tuyết dưới làn váy ren trong suốt dài đến gối còn giúp nàng tăng thêm vài phần kiều mỵ.
Nàng đeo một chiếc kính râm to bản, trên chiếc cổ trắng ngần là một chuỗi dây chuyền khảm ngọc Hải Tâm, tay mang theo một cái túi xách màu đen thời thượng. Tuy nàng chỉ tình cờ đứng ở đó, thế nhưng dáng vẻ đại gia và khí chất ưu nhã cao quý đã lộ ra không sót tí nào.
Cho dù khuôn mặt nàng đã bị kính râm che khuất một phần, nhưng chỉ cần nhìn hai bờ môi căng mọng như hai cánh hoa hồng cùng chiếc cằm nhọn gợi cảm, thì đã có thể đoán ra nàng nhất định phải có một dung mạo đẹp như tranh vẽ.
Siêu xe thể thao đắt tiền, kỹ thuật lái xe điêu luyện, kinh diễm mỹ nữ… Sự xuất hiện của cô nàng trẻ tuổi này khiến cho phần lớn người đi đường phải liếc mắt nhìn.
Cô nàng tựa hồ đã sớm quen với việc bản thân trở thành tâm điểm chú ý của mọi người, thế nên đối với từng ánh mắt ao ước từ bốn phía liếc tới, nàng cũng chỉ đáp lại bằng thần sắc lạnh nhạt, bất ti bất kháng*. Sau khi đóng cửa xe, cặp đùi thon thả của nàng liền uyển chuyển cất bước, như một con thiên nga đen đầy kiêu ngạo, tiến về phía Đế Vương Thương Hạ.
Đôi guốc cao gót bằng thủy tinh dưới chân nàng nhịp nhàng gõ xuống nền gạch terrazzo, phát ra những tiếng vang lộp cộp thanh thúy, hấp dẫn vô số ánh mắt dõi theo thân hình uyển chuyển thướt tha của nàng.
Lúc này, tại pho tượng thạch sư trước cửa ra vào Đế Vương Thương Hạ có hai thanh niên đang đứng, miệng phì phèo điếu thuốc.
Đầu thu, dư âm của những ngày nắng gắt vẫn còn tồn tại, khiến cho thời tiết có chút khô nóng, đại đa số người dân chỉ mặc một chiếc áo mỏng, vậy mà hai thanh niên đó lại chơi thêm một chiếc áo khoác bằng da, cũng không sợ toàn thân bị nổi rôm. =.=”
Hai người này, một người đầu cắt tóc ngắn kiểu húi cua, một người thì đầu trọc, thân hình cũng không tính là cao nhưng đều có bộ dáng tinh ranh và cường hãn, hai cặp mắt như hai tên trộm đảo qua đảo lại khắp quảng trường. Và khi nhìn thấy cô nàng trẻ tuổi kia, ánh mắt của cả hai liền đồng thời sáng ngời.
“Một con cá lớn nha!”
“Chuẩn bị động thủ!”
Hai thanh niên nhổ tóp thuốc đang ngậm trên môi, ánh mắt trao đổi nhanh một cái, rồi một trái một phải nghênh hướng cô nàng trẻ tuổi.
Cô nàng trẻ tuổi chậm rãi đi về phía trước, trong đầu hình như đang suy nghĩ đến việc gì vui vẻ lắm, khóe miệng còn nở một nụ cười nhẹ, căn bản cũng không để ý đến hai gã thanh niên đang bước tới ở phía trước mặt. Thẳng đến khi hai bên sắp gặp nhau, nàng mới lơ đễnh liếc mắt nhìn một người trong đó, thế nhưng điều đụng phải lại là hai ánh mắt đầy vẻ tham lam, cuồng nhiệt.
Nội tâm của cô nàng chợt nhảy dựng một cái, lập tức sinh ra một loại dự cảm xấu, bước chân dừng lại theo bản năng.
Ngay sau đó, hai thanh niên mang theo vẻ mặt dữ tợn liền ra tay nhanh như thiểm điện.
Thanh niên tóc ngắn bên trái chợt giơ tay giật lấy túi xách nằm trong tay cô nàng, còn tên đầu trọc đi bên phải cũng giương năm ngón tay giống như móng ưng chụp tới sợi dây chuyền đeo trên chiếc cổ trắng ngần của nàng.
Động tác cả hai vô cùng thành thạo, phối hợp lại rất ăn ý, hiển nhiên là những tay lão luyện. Cô nàng trẻ tuổi chỉ cảm thấy trong tay trống trơn, chiếc cổ trắng ngần hơi đau, còn chưa kịp phản ứng được chuyện gì đang xảy ra thì túi xách và sợi dây chuyền đã rơi vào trong tay đối phương.
Biến cố xảy ra vô cùng đột ngột, cô nàng trẻ tuổi bị hù đến nỗi mặt mày biến sắc, trợn mắt há mồm.
Trong túi xách màu đen của nàng có một chiếc điện thoại di động, mấy tấm thẻ tín dụng cùng một ít tiền mặt, ngoài ra còn có thẻ khách VIP của một số trung tâm chăm sóc sắc đẹp và vài vật dụng nữ tính. Về phần sợi dây chuyền nhỏ tinh xảo kia, sau khi bị đối phương dùng sức kéo đứt thì chỉ để lại một vệt đỏ trên chiếc cổ trắng ngần, cũng không tạo thành bất cứ thương tổn gì lớn.
Thế nhưng, đối với cô nàng trẻ tuổi này mà nói, tiền bạc dù có mất nhiều hơn thì cũng chỉ là việc nhỏ, quan trọng là sợi dây chuyền được khảm ngọc Hải Dương Chi Tâm kia kìa. Đó chính là vật chí bảo gia truyền của Hạ gia nàng, có giá trị liên thành, ý nghĩa phi phàm. Nếu không phải tối nay đi tham gia tụ họp với một đám bạn thân, nàng căn bản cũng không dám mang sợi dây chuyền đó ra ngoài. Hơn nữa, làm sao nàng có thể ngờ được, trên đường đi mua một chút quà cho bạn thân thì lại đụng phải hai tên cướp cơ chứ!
“Á… các ngươi… các ngươi trả lại đồ cho ta… Cướp… cướp…!”
Thẳng đến khi hai gã thanh niên đã nhanh chân chạy ra xa hơn 10m, sắp vọt tới một con ngõ hẻm ở phía tây của quảng trường, cô nàng trẻ tuổi mới lấy lại được tinh thần từ trong cơn hoảng sợ, miệng hét lên một tiếng, tháo chiếc kính râm đang đeo trên mắt xuống, cắn chặt đôi môi anh đào đuổi theo.
Trong lúc hoảng loạn vội vã, nàng đã quên rằng bản thân đang mang guốc cao gót, căn bản không thể chạy nhanh. Thế nên chỉ đuổi theo được vài bước nàng liền “ai nha” kêu lên một tiếng đau đớn, khuôn mặt lộ vẻ thống khổ, ngồi sụp xuống đất.
Nàng xuất thân trong danh môn đại gia, thuở nhỏ luôn được che chở trong ánh hào quang, con đường trưởng thành luôn thuận buồm xuôi gió, đâu phải chịu ủy khuất như vậy? Nàng chỉ cảm thấy mu bàn chân truyền đến một cơn đau đớn, tuy đã cắn chặt răng cố nín nhưng rốt cuộc trong đôi mắt đẹp cũng nhanh chóng ngấn đầy nước mắt.
Mặc dù bốn phía có không ít người qua đường chứng kiến toàn bộ quá trình cướp bóc, thế nhưng lại không có một ai ra tay giúp đỡ. Thậm chí một số kẻ còn toe toét cười đầy hả hê, vây xung quanh nàng để xem náo nhiệt.
Trên quảng trường phát sinh cướp giật, từng chi tiết đều không thoát được ánh mắt của Tiết Thiên Y. Lúc hai tên cướp chạy ngang qua chỗ hắn thì hắn vừa mới ăn xong cái bánh rán, bình nước cũ cũng đã được bỏ vào bọc quần áo căng phồng đặt bên cạnh.
Hắn lấy khăn lau đi vết mỡ dính trên hai tay, lười biếng đứng lên, đưa mắt nhìn về phía trung tâm quảng trường, lờ mờ thấy được cô nàng trẻ tuổi vừa bị cướp hiện đang ngồi bệt xuống đất, tay xoa xoa mu bàn chân bị đau, đôi mi thanh tú nhăn lại, tựa hồ rất thống khổ và ủy khuất.
“Chạy xe đẹp, đeo dây chuyền khảm bảo ngọc, mang túi xách làm bằng da xịn, mặc quần áo hàng hiệu… Đi ra ngoài mà khoe khoang như vậy, không bị người khác nhìn chằm chằm vào mới là lạ! Đổi lại nếu ta là bọn cướp thì cũng sẽ chuyên chọn người như ngươi để cướp a!” Tiết Thanh Y chép miệng, trong đầu thầm nghĩ:
“Nhìn ta mà coi, chỉ là một tiểu tử nghèo, cũng không có ai thèm đặt chủ ý lên người! Được rồi, xem ra khối bảo ngọc trên sợi dây chuyền cũng có lợi ích với ta, giúp ngươi một chút vậy!”
Lúc này, một tiểu nữ sinh xinh đẹp vừa tan học đi ngang qua, thấy kiểu ăn mặc khác thường của Tiết Thiên Y, không nhịn được phải dừng bước, tò mò liếc nhìn hắn mấy lần.
Tiết Thiên Y cảnh giác quay đầu lại, bắt gặp ánh mắt của nữ sinh, khóe miệng hắn liền khẽ nhếch lên, nở một nụ cười tràn đầy thiện ý.
Tiểu nữ sinh kia ước chừng 14 - 15 tuổi, đang độ chính trực ngây thơ, tuổi trẻ chưa biết cảm giác yêu là gì, đúng lúc gặp nụ cười của Tiết Thiên Y, nội tâm nhất thời như nai con nhảy loạn, hai gò má trắng mịn như tuyết lập tức ửng hồng.
“Hô!”
Gió đêm mới vừa rồi còn ôn nhu như nước, giờ phút này lại đột ngột trở nên cường thế. Một gốc cây cao lớn ở sau lưng tiểu nữ sinh bị cơn gió cuốn qua, phát ra thanh âm “rào rào”, vô số lá cây cũng theo đó rớt xuống, bay múa đầy trời.
Vài chiếc lá không ngừng xoay tròn, chậm rãi phiêu đãng ngay trước mắt tiểu nữ sinh, đem tầm mắt nàng che lấp trong một khắc, khiến đôi mắt đen láy to tròn của nàng phải chớp chớp vài cái.
Mà Tiết Thiên Y trong một khắc này cũng đã động thân!
.......
-----------------------------------------------------
(*)Tứ quí như xuân: bốn mùa đều như mùa xuân.
(*)Bất ti bất kháng: không kiêu ngạo không siểm nịnh.
/56
|