- Công tử chắc cũng hiểu được đạo đạo lý giữ lại rừng xanh, sợ gì không có cũi đốt.
Phượng Hoàng cười tủm tỉm nhìn hắn.
Lý Tử Lăng gật đầu tỏ ra mình đã hiểu, nhưng trong đầu lại xuất hiện một nghi vấn, liền nói:
- Tôi thì tất nhiên không sao rồi, bất quá cô thì thế nào, cô nguyện chính mình rơi vào Mộc gia sao, tôi nhìn thế nào cô cũng không phải loại người ẩn nhẩn chịu được ủy khuất đâu nha?
Phường Hoàng mỉm cười, nghiêm túc nói:
- Hì hì, công tử lo cho thiếp sao, bất quá công tử lo cũng bằng thừa, thiếp tự có chủ trương cho mình, chỉ cần công tử gật đầu đồng ý điều kiện mới nêu ra vừa rồi thì mọi việc xem như xong.
- Tôi còn con đường nào lựa chọn sao, chỉ mong cô giữ đúng lời hứa là tôi đã tạ ơn ông trời rồi…! .
Lý Tử Lăng thở dài, bất đắc dỉ gật đầu đồng ý điều kiện bí mật mà Phượng Hoàng vừa nêu ra.
- Công tử có thể yên tâm, thiếp tuyệt đối sẽ giữ lời hứa với công tử, hơn nữa việc này thiếp có thể dùng danh dự của mình đứng ra bảo chứng, công tử nhất định sẽ chiếm một phần chổ tốt của Ngô Đồng.
Ném mẹ cái danh dự của cô đi, danh dự của cô đáng mấy xu chứ, tôi tin cái danh dự của cô mới là có quỷ! .
Lý Tử Lăng hận không thể một một quyền đấm chết nàng này này tức khắc, điều kiện của nàng thật sự rất quá đáng, hắn thấy mình bị thiệt thòi rất nhiều nha.
- Hì hì, công tử mau cởi áo ra đi thôi.
Phượng Hoàng ra lệnh cho hắn.
Không ngờ mình cả đời làm cướp, hôm nay lại bước nhầm lên thuyền tặc nha… đáng buồn thay nha! .
Lý Tử Lăng ai thán trong lòng, hắn cởi áo khoác bên ngoài ra, ánh mắt nhìn nàng, rồi nói:
- Cô muốn làm gì thì làm, nói trước nhé, xin cô đừng làm ô nhục tấm thân trong trắng, tinh khiết như gương của tôi nha! .
Hắn cười cười không ngại mặt dầy nói ra.
Phi…ta khinh, mi tưởng mình là ai chứ…! .
Phượng Hoàng thở dài, suy nghĩ trong thiên hạ tại sao còn kẻ mặt dầy đến vậy, đột nhiên mắt nàng lóe lên một tia tinh quang nói:
- Thiếp vừa rồi còn định trao thân gửi phận cho công tử, nhưng nhìn bộ dáng cò ma của chàng, thiếp lại sợ chàng sẽ kiệt lực, cạn tinh mà vong…chậc chậc…đáng tiết, đáng tiếc thật.
Phượng Hoàng khinh thường, sờ cằm, mắt lé, nhìn thân thể Lý Tử Lăng từ trên xuống dưới rồi lại từ dưới lên trên, vẽ ra một bộ mặt buồn bả tiếc hận vô cùng nói.
Mẹ nó chứ, mi thì đẹp lắm đấy…!
Lý Tử Lăng bị Phượng Hoàng chọc cho giận đến đến mồ hôi chảy đầy đầu, nhưng trong lòng không khỏi thừa nhận một điều, cái bộ dáng của mình đúng là khó chấp nhận, nhìn thoáng qua thì chính là bụng ỏng đít beo, toàn thân chỉ da bọc xương, không có bao nhiêu thịt, xương sườn, xương sống hằn ra ngoài, có thể dùng mắt thường thấy được, bộ dạng này mà gặp gió to thì chắc chắn văng xa mấy chục dặm. Trong lòng Lý Tử Lăng liền hỏi thăm tổ tiên mười mấy đời Mộc Chí Linh, oán thán Mộc gia bóc lột sức lao động giai cấp công nhân vô sản như mình.
- Cô mau làm đi thôi, không thì tôi đổi ý á! .
Hắn xấu hổ, trong lòng không muốn dây dưa lòng vòng với nàng, tránh lại bì nàng đem ra làm trò cười, ai biết con ranh này lại nghĩ ra độc chiêu gì chơi mình, liền đốc thúc.
- Thiếp thi pháp đây, công tử gắng gượng nhé.
Nhìn bộ dạng xấu hổ của Lý Tử Lăng, Phượng Hoàng liền bật cười khúc khích, đi vòng quanh hắn, tay chân múa may bâng quơ, thỉnh thoảng đánh vào cơ thể hắn mấy đạo khí đỏ.
Móa mi nha, rõ ràng là đang hành hạ bố, chứ làm gì có kiểu thi pháp khốn nạn thế này…! .
Dù đã chuẩn bị tâm lý từ trước, nhưng thân thể hắn bị nàng đánh cho không ngừng chấn động, mồ hôi nhễu nhại tuôn ra, hạt nào hạt nấy to hơn hạt đậu, nếu không phải hắn muốn tỏ ra kiên cường không khuất phục cho Phượng Hoàng thấy thì sớm đã gào lên kêu cha gọi mẹ rồi.
Mộc Các Đảng lăng không đáp xuống, chân chạm đất lão nhìn phòng Lý Tử Lăng, vừa định hô to thì bất thần cánh cửa phòng mở ra, Lý Tử Lăng từ bên trong chạy ra, mặt mày kinh hỉ, miệng cười rộng tới mang tai, hớt ha hớt hải chạy ra, dáng vẻ nịnh nọt nói:
- Ai da…lão gia nữa đêm khuya khoắt sao lại đến đây, tiểu nhân còn vừa định đi tìm lão gia đây này…! .
- Chỉ là đêm khuya tịch mịch không ngủ được đi dạo cho mát.
Mộc Các Đảng trả lời hắn.
Tịch mịch con mẹ mi, đi ăn cướp thì nói mẹ ra ăn cướp, còn giả thanh cao mẹ gì chứ…!
Trong bụng Lý Tử Lăng mắng chửi lão Mộc.
Mộc Các Đảng nhíu nhíu chân mày, nghi vấn nhìn Lý Tử Lăng nói:
- Nữa đêm ngươi muốn tìm ta có việc gì sao?
- Thưa lão gia, chuyện là thế này, ngày hôm qua ta cũng thiếu gia cùng nhau đến đại thế giới đánh bạc nhé, không ngờ có một lão già ngu, không biết thế nào lại thua cho ta một tiểu đỉnh ve chai, còn ước hẹn ba ngày sau chuộc trở về, nhưng nào ngờ đâu đêm nay thứ ve chai kia lại phát sáng lạ lùng nha.
Lý Tử Lăng muốn chiếm quyền chủ động, liền không phân biệt lớn nhỏ với Mộc Các Đảng, liền xưng ta nói.
Nói đến đây Lý Tử Lăng dừng lại, hé mắt nhìn Mộc Các Đảng, thử xem lão ứng biến như thế nào.
Mộc Các Đảng không nói gì, lão tìm một hòn đá, đặt mông ngồi xuống, gọi Lý Tử Lăng đến gần mình, gương mặt lão Mộc giãn ra, hiền từ nói:
- Ài…Tử Lăng, ngươi thật là may mắn, bão vật với ngươi là hữu duyên đấy, bất quá nha, thất phu vô tội, hoài bích có tội, sớm muộn gì bảo vật này cũng gây ra họa cho ngươi, chi bằng ngươi giao ra đây, lão gia sẽ bảo quản hộ ngươi, sau này khi thực lực đủ mạnh liền có thể thu hồi, ngươi thấy sao.
Con mẹ nó, đúng là không sợ lưu manh giả trí thức, chỉ sợ trí thức có bản chất lưu manh nha, muốn thì nói mẹ muốn, còn vòng vòng, tỏ ra mình quân tử, bố mày khinh…!.
Bộ dạng lão Mộc khiến Lý Tử Lăng không khỏi xem thường lão thêm mấy phần, trong bụng mắng chửi lão ngụy quân tử không hết lời.
Hắn cũng giả bộ làm ra bộ mặt hiểu chuyện, còn ra vẻ lo sợ, dùng ánh mắt cầu cứu nhìn Mộc Các Đảng.
- Lão gia đừng nói như vậy, Mộc Phủ là nhà của ta, tất cả mọi thứ của ta đều là của Mộc phủ, thứ này ta giữ trong người cũng không có tác dụng gì, thôi thì hiếu kính cho lão gia, chứ đừng nói bảo quản hộ làm gì…! Chỉ mong lão gia...lão gia có thể cho ta chức tổng quản giám sự dược đường Mộc gia, không biết có được không.
Nghe đến tiểu tử này muốn dùng bảo vật kia hiếu kính cho mình, Mộc Các Đảng liền vui vẻ như mở cờ bụng, chuyện hôm nay làm ra, tuy vô cùng bí mật, nhưng ai biết được có thế lực nào đứng phía sau viết ra một đại âm mưu nhắm Mộc gia đấy chứ, giờ tiểu tử kia danh chính ngôn thuận hiếu kính giao ra, còn chuyện gì tốt bằng nữa đây. Ta cũng muốn xem kẻ nào dám muốn cùng Mộc gia đối địch, nhưng mình cũng không thể keo kiệt, cũng phải cho thằng nhỏ này một chổ tốt, để xem…!.
Mộc Các Đảng sống lâu năm đã thành tinh, lý nào lão lại không hiểu đạo lý bánh ích đi, bánh quy lại, lão khẽ vuốt chòm râu đen nhánh trên mặt, ánh mắt chằm chằm nhìn Lý Tử Lăng, chẳng hiểu sao lão càng nhìn thằng này càng thấy thích
A… đúng rồi, ha ha ha…mấy lão quỷ chẳng phải muốn chơi đùa sao, được đã thế ông kéo thằng nhải này về một chiến tuyến, xem các ngươi chơi như thế nào, hắc hắc hắc…! .
Mộc Các Đảng vuốt râu, mỉm cười hài lòng gật đầu.
- Quản Lý dược đường gì chứ, ngươi là cháu trai của Mộc Các Đảng này, há có thể làm chân sai vặt trong Mộc Phủ, cháu không thấy mất mặt chứ, lão phu cũng mất mặt thay em gái ta, sau này cháu làm sao lấy Thanh Bình con gái ta làm vợ, hừ…thật là mất hết mặt mũi mà! .
Lão dùng ánh mắt trưởng bối, trách cứ hướng Mộc Tử Lăng mắng.
Sặc…lão quỷ này thật ranh như cáo, từ khi nào mình trở thành cháu trai lão nhỉ, mẹ nó chứ mà lão có con gái sao mình chẳng biết gì hết thế này…! .
Lý Tử Lăng nghi vấn trong bụng, nhưng ngoài mặt vẫn làm ra vẻ mặt hối lỗi vô cùng.
- Tử Lăng thật hồ đồ, khiến cậu mất mặt rồi, Tử Lăng xin tạ lỗi với cậu…! .
Hắn khom người, kính lễ, tạ tội Mộc Các Đảng, rồi từ trong ngực lấy ra một tiểu mộc đỉnh, hai tay dâng lên.
- Cậu ở trên, xin nhận dùm giữ hộ cháu tiểu đỉnh này.
Mộc Các Đảng cầm lên mộc đỉnh, lão kiểm tra một hồi. Thần thức kiểm tra, tuy lão không biết đây là bảo vật gì, nhưng lão có thể nhận ra một điều, đây là tiên thiên ất mộc cùng tiên thiên ly hỏa luyện chế thành, công dụng chưa rõ, nhưng có thể từ từ nghiên cứu nha. Lão cười ha hả, sờ đầu Lý Tử Lăng, rồi đứng lên bỏ đi.
Nhìn bóng lưng lão mất hút trong màn đêm, Lý Tử Lăng thở ra một hơi dài, vội chạy vào phòng đóng cửa lại.
- Ngươi thật sự sợ đến như vậy sao, hắc hắc.
Giọng nói của Phượng Hoàng vang lên, như từ không khí hiện ra, ngồi lên giường, ánh mắt xem thường, cười cười nói.
- Cô còn nói nữa, trái tim tôi như muốn vọt luôn ra ngoài rồi, thật sự là sợ chết người ta.
- Sợ sao…e là giờ này ngươi mừng muốn chết thì có…phải không Mộc cô gia?…hì hì hì.
Phường Hoàng ngồi trên giường, lé mắt nhìn Lý Tử Lăng, làm hắn có chút nhồn nhột hết cả người.
- Cô gia cái con khỉ á, lão quỷ đó làm gì có con gái mà đòi gã cho tôi chứ, mà nếu có thì với bộ dạng của lão có thể sinh ra dạng con gái gì chứ, e là xấu ma chê quỷ hờn đi thôi.
Hắn cười khổ nói.
- Nhưng nếu có sinh đẹp thì thế nào chứ, có thể so sánh với Phượng Hoàng nhi túc trực hai mươi bốn trên hai mươi bốn bên cạnh ta sao, con gái lão so với nàng giống như hát cát giữa xa mạc mà thôi á.
Nghe Lý Tử Lăng đổ nước đường bùi hết cả tai, Phượng Hoàng liền vui tươi hớn hở. Nàng nhảy chân sáo đến gần Lý Tử Lăng, chiếc miệng nhỏ kề vào tai hắn, nói nhỏ.
- Thật sao…? ta thật sự sinh đẹp đến vậy…?
Lý Tử Lăng giảo hoạt cười, ánh mắt nhìn nàng không chớp mắt, nói:
- Cô đoán xem…?
Chụt…bất ngờ hôn vào trán nàng.
Lý Tử Lăng cười phá lên ha ha, từ lúc gặp mặt nàng, hắn chỉ toàn bị nàng chiếm tiện nghi, lần này cho nàng biết tay, thật sự vui hết cả mình mẩy.
Phượng Hoàng bất ngờ bị tiểu tử này đột kích, thân thể, thân thể đứng chết trân trân, gương mặt sớm đã chuyển thành đỏ bầm, không phải nàng e thẹn, mà nàng nổi giận thật rồi, nắm đấm nhỏ giơ lên, tống vào ngực hắn một quyền, bàn tay nhỏ thế thôi, nhưng đánh Lý Tử Lăng bật khỏi ghế. Hai tay chống nạnh, ánh mắt tức giận nhìn Lý Tử Lăng, nàng nói:
- Tặc tiểu tử ngươi hết muốn sống rồi, dám dùng cái miệng đê tiện tập kích bổn cô nương, hôm nay ta phải cho ngươi siêu sinh miền cực nhọc…! .
Lý Tử Lăng nói to:
- Tặc bà nương kia, ta và ngươi có khế ước, ngươi đánh chết ta, ngươi cũng cũng phải lót xác cho bổn công tử…hừ…! .
Bị đánh quá đau, Lý Tử Lăng gào lên hăm dọa nàng.
Phượng Hoàng vẫn giữ nguyên tư thế chống nạnh, nàng nhếch môi nở một nụ cười tinh ranh, khinh thường nói:
- Hừ, phải chúng ta có khế ước, nhưng ai nói bà đây sẽ giết chết ngươi, bà chưa ngu đến thế. Hôm nay ta chỉ đánh cho ngươi tàn phế thôi…hì hì hì! .
Nói xong nàng lao lên.
Không…..!
- Bà cho ngươi chết…dám đè lên người bà, định cưỡng gian bà chắc…dám hôn bà này…! .
Lý Tử Lăng kinh hoàng gào rú. Hắn không biết xảy chuyện gì, nhưng cả đêm trong phòng hắn phát từng hồi âm thanh bịch bịch…rất quỷ dị, còn cái miệng hắn không ngừng ú ớ rên rỉ, dường như vô cùng khoái lác.
Phượng Hoàng cười tủm tỉm nhìn hắn.
Lý Tử Lăng gật đầu tỏ ra mình đã hiểu, nhưng trong đầu lại xuất hiện một nghi vấn, liền nói:
- Tôi thì tất nhiên không sao rồi, bất quá cô thì thế nào, cô nguyện chính mình rơi vào Mộc gia sao, tôi nhìn thế nào cô cũng không phải loại người ẩn nhẩn chịu được ủy khuất đâu nha?
Phường Hoàng mỉm cười, nghiêm túc nói:
- Hì hì, công tử lo cho thiếp sao, bất quá công tử lo cũng bằng thừa, thiếp tự có chủ trương cho mình, chỉ cần công tử gật đầu đồng ý điều kiện mới nêu ra vừa rồi thì mọi việc xem như xong.
- Tôi còn con đường nào lựa chọn sao, chỉ mong cô giữ đúng lời hứa là tôi đã tạ ơn ông trời rồi…! .
Lý Tử Lăng thở dài, bất đắc dỉ gật đầu đồng ý điều kiện bí mật mà Phượng Hoàng vừa nêu ra.
- Công tử có thể yên tâm, thiếp tuyệt đối sẽ giữ lời hứa với công tử, hơn nữa việc này thiếp có thể dùng danh dự của mình đứng ra bảo chứng, công tử nhất định sẽ chiếm một phần chổ tốt của Ngô Đồng.
Ném mẹ cái danh dự của cô đi, danh dự của cô đáng mấy xu chứ, tôi tin cái danh dự của cô mới là có quỷ! .
Lý Tử Lăng hận không thể một một quyền đấm chết nàng này này tức khắc, điều kiện của nàng thật sự rất quá đáng, hắn thấy mình bị thiệt thòi rất nhiều nha.
- Hì hì, công tử mau cởi áo ra đi thôi.
Phượng Hoàng ra lệnh cho hắn.
Không ngờ mình cả đời làm cướp, hôm nay lại bước nhầm lên thuyền tặc nha… đáng buồn thay nha! .
Lý Tử Lăng ai thán trong lòng, hắn cởi áo khoác bên ngoài ra, ánh mắt nhìn nàng, rồi nói:
- Cô muốn làm gì thì làm, nói trước nhé, xin cô đừng làm ô nhục tấm thân trong trắng, tinh khiết như gương của tôi nha! .
Hắn cười cười không ngại mặt dầy nói ra.
Phi…ta khinh, mi tưởng mình là ai chứ…! .
Phượng Hoàng thở dài, suy nghĩ trong thiên hạ tại sao còn kẻ mặt dầy đến vậy, đột nhiên mắt nàng lóe lên một tia tinh quang nói:
- Thiếp vừa rồi còn định trao thân gửi phận cho công tử, nhưng nhìn bộ dáng cò ma của chàng, thiếp lại sợ chàng sẽ kiệt lực, cạn tinh mà vong…chậc chậc…đáng tiết, đáng tiếc thật.
Phượng Hoàng khinh thường, sờ cằm, mắt lé, nhìn thân thể Lý Tử Lăng từ trên xuống dưới rồi lại từ dưới lên trên, vẽ ra một bộ mặt buồn bả tiếc hận vô cùng nói.
Mẹ nó chứ, mi thì đẹp lắm đấy…!
Lý Tử Lăng bị Phượng Hoàng chọc cho giận đến đến mồ hôi chảy đầy đầu, nhưng trong lòng không khỏi thừa nhận một điều, cái bộ dáng của mình đúng là khó chấp nhận, nhìn thoáng qua thì chính là bụng ỏng đít beo, toàn thân chỉ da bọc xương, không có bao nhiêu thịt, xương sườn, xương sống hằn ra ngoài, có thể dùng mắt thường thấy được, bộ dạng này mà gặp gió to thì chắc chắn văng xa mấy chục dặm. Trong lòng Lý Tử Lăng liền hỏi thăm tổ tiên mười mấy đời Mộc Chí Linh, oán thán Mộc gia bóc lột sức lao động giai cấp công nhân vô sản như mình.
- Cô mau làm đi thôi, không thì tôi đổi ý á! .
Hắn xấu hổ, trong lòng không muốn dây dưa lòng vòng với nàng, tránh lại bì nàng đem ra làm trò cười, ai biết con ranh này lại nghĩ ra độc chiêu gì chơi mình, liền đốc thúc.
- Thiếp thi pháp đây, công tử gắng gượng nhé.
Nhìn bộ dạng xấu hổ của Lý Tử Lăng, Phượng Hoàng liền bật cười khúc khích, đi vòng quanh hắn, tay chân múa may bâng quơ, thỉnh thoảng đánh vào cơ thể hắn mấy đạo khí đỏ.
Móa mi nha, rõ ràng là đang hành hạ bố, chứ làm gì có kiểu thi pháp khốn nạn thế này…! .
Dù đã chuẩn bị tâm lý từ trước, nhưng thân thể hắn bị nàng đánh cho không ngừng chấn động, mồ hôi nhễu nhại tuôn ra, hạt nào hạt nấy to hơn hạt đậu, nếu không phải hắn muốn tỏ ra kiên cường không khuất phục cho Phượng Hoàng thấy thì sớm đã gào lên kêu cha gọi mẹ rồi.
Mộc Các Đảng lăng không đáp xuống, chân chạm đất lão nhìn phòng Lý Tử Lăng, vừa định hô to thì bất thần cánh cửa phòng mở ra, Lý Tử Lăng từ bên trong chạy ra, mặt mày kinh hỉ, miệng cười rộng tới mang tai, hớt ha hớt hải chạy ra, dáng vẻ nịnh nọt nói:
- Ai da…lão gia nữa đêm khuya khoắt sao lại đến đây, tiểu nhân còn vừa định đi tìm lão gia đây này…! .
- Chỉ là đêm khuya tịch mịch không ngủ được đi dạo cho mát.
Mộc Các Đảng trả lời hắn.
Tịch mịch con mẹ mi, đi ăn cướp thì nói mẹ ra ăn cướp, còn giả thanh cao mẹ gì chứ…!
Trong bụng Lý Tử Lăng mắng chửi lão Mộc.
Mộc Các Đảng nhíu nhíu chân mày, nghi vấn nhìn Lý Tử Lăng nói:
- Nữa đêm ngươi muốn tìm ta có việc gì sao?
- Thưa lão gia, chuyện là thế này, ngày hôm qua ta cũng thiếu gia cùng nhau đến đại thế giới đánh bạc nhé, không ngờ có một lão già ngu, không biết thế nào lại thua cho ta một tiểu đỉnh ve chai, còn ước hẹn ba ngày sau chuộc trở về, nhưng nào ngờ đâu đêm nay thứ ve chai kia lại phát sáng lạ lùng nha.
Lý Tử Lăng muốn chiếm quyền chủ động, liền không phân biệt lớn nhỏ với Mộc Các Đảng, liền xưng ta nói.
Nói đến đây Lý Tử Lăng dừng lại, hé mắt nhìn Mộc Các Đảng, thử xem lão ứng biến như thế nào.
Mộc Các Đảng không nói gì, lão tìm một hòn đá, đặt mông ngồi xuống, gọi Lý Tử Lăng đến gần mình, gương mặt lão Mộc giãn ra, hiền từ nói:
- Ài…Tử Lăng, ngươi thật là may mắn, bão vật với ngươi là hữu duyên đấy, bất quá nha, thất phu vô tội, hoài bích có tội, sớm muộn gì bảo vật này cũng gây ra họa cho ngươi, chi bằng ngươi giao ra đây, lão gia sẽ bảo quản hộ ngươi, sau này khi thực lực đủ mạnh liền có thể thu hồi, ngươi thấy sao.
Con mẹ nó, đúng là không sợ lưu manh giả trí thức, chỉ sợ trí thức có bản chất lưu manh nha, muốn thì nói mẹ muốn, còn vòng vòng, tỏ ra mình quân tử, bố mày khinh…!.
Bộ dạng lão Mộc khiến Lý Tử Lăng không khỏi xem thường lão thêm mấy phần, trong bụng mắng chửi lão ngụy quân tử không hết lời.
Hắn cũng giả bộ làm ra bộ mặt hiểu chuyện, còn ra vẻ lo sợ, dùng ánh mắt cầu cứu nhìn Mộc Các Đảng.
- Lão gia đừng nói như vậy, Mộc Phủ là nhà của ta, tất cả mọi thứ của ta đều là của Mộc phủ, thứ này ta giữ trong người cũng không có tác dụng gì, thôi thì hiếu kính cho lão gia, chứ đừng nói bảo quản hộ làm gì…! Chỉ mong lão gia...lão gia có thể cho ta chức tổng quản giám sự dược đường Mộc gia, không biết có được không.
Nghe đến tiểu tử này muốn dùng bảo vật kia hiếu kính cho mình, Mộc Các Đảng liền vui vẻ như mở cờ bụng, chuyện hôm nay làm ra, tuy vô cùng bí mật, nhưng ai biết được có thế lực nào đứng phía sau viết ra một đại âm mưu nhắm Mộc gia đấy chứ, giờ tiểu tử kia danh chính ngôn thuận hiếu kính giao ra, còn chuyện gì tốt bằng nữa đây. Ta cũng muốn xem kẻ nào dám muốn cùng Mộc gia đối địch, nhưng mình cũng không thể keo kiệt, cũng phải cho thằng nhỏ này một chổ tốt, để xem…!.
Mộc Các Đảng sống lâu năm đã thành tinh, lý nào lão lại không hiểu đạo lý bánh ích đi, bánh quy lại, lão khẽ vuốt chòm râu đen nhánh trên mặt, ánh mắt chằm chằm nhìn Lý Tử Lăng, chẳng hiểu sao lão càng nhìn thằng này càng thấy thích
A… đúng rồi, ha ha ha…mấy lão quỷ chẳng phải muốn chơi đùa sao, được đã thế ông kéo thằng nhải này về một chiến tuyến, xem các ngươi chơi như thế nào, hắc hắc hắc…! .
Mộc Các Đảng vuốt râu, mỉm cười hài lòng gật đầu.
- Quản Lý dược đường gì chứ, ngươi là cháu trai của Mộc Các Đảng này, há có thể làm chân sai vặt trong Mộc Phủ, cháu không thấy mất mặt chứ, lão phu cũng mất mặt thay em gái ta, sau này cháu làm sao lấy Thanh Bình con gái ta làm vợ, hừ…thật là mất hết mặt mũi mà! .
Lão dùng ánh mắt trưởng bối, trách cứ hướng Mộc Tử Lăng mắng.
Sặc…lão quỷ này thật ranh như cáo, từ khi nào mình trở thành cháu trai lão nhỉ, mẹ nó chứ mà lão có con gái sao mình chẳng biết gì hết thế này…! .
Lý Tử Lăng nghi vấn trong bụng, nhưng ngoài mặt vẫn làm ra vẻ mặt hối lỗi vô cùng.
- Tử Lăng thật hồ đồ, khiến cậu mất mặt rồi, Tử Lăng xin tạ lỗi với cậu…! .
Hắn khom người, kính lễ, tạ tội Mộc Các Đảng, rồi từ trong ngực lấy ra một tiểu mộc đỉnh, hai tay dâng lên.
- Cậu ở trên, xin nhận dùm giữ hộ cháu tiểu đỉnh này.
Mộc Các Đảng cầm lên mộc đỉnh, lão kiểm tra một hồi. Thần thức kiểm tra, tuy lão không biết đây là bảo vật gì, nhưng lão có thể nhận ra một điều, đây là tiên thiên ất mộc cùng tiên thiên ly hỏa luyện chế thành, công dụng chưa rõ, nhưng có thể từ từ nghiên cứu nha. Lão cười ha hả, sờ đầu Lý Tử Lăng, rồi đứng lên bỏ đi.
Nhìn bóng lưng lão mất hút trong màn đêm, Lý Tử Lăng thở ra một hơi dài, vội chạy vào phòng đóng cửa lại.
- Ngươi thật sự sợ đến như vậy sao, hắc hắc.
Giọng nói của Phượng Hoàng vang lên, như từ không khí hiện ra, ngồi lên giường, ánh mắt xem thường, cười cười nói.
- Cô còn nói nữa, trái tim tôi như muốn vọt luôn ra ngoài rồi, thật sự là sợ chết người ta.
- Sợ sao…e là giờ này ngươi mừng muốn chết thì có…phải không Mộc cô gia?…hì hì hì.
Phường Hoàng ngồi trên giường, lé mắt nhìn Lý Tử Lăng, làm hắn có chút nhồn nhột hết cả người.
- Cô gia cái con khỉ á, lão quỷ đó làm gì có con gái mà đòi gã cho tôi chứ, mà nếu có thì với bộ dạng của lão có thể sinh ra dạng con gái gì chứ, e là xấu ma chê quỷ hờn đi thôi.
Hắn cười khổ nói.
- Nhưng nếu có sinh đẹp thì thế nào chứ, có thể so sánh với Phượng Hoàng nhi túc trực hai mươi bốn trên hai mươi bốn bên cạnh ta sao, con gái lão so với nàng giống như hát cát giữa xa mạc mà thôi á.
Nghe Lý Tử Lăng đổ nước đường bùi hết cả tai, Phượng Hoàng liền vui tươi hớn hở. Nàng nhảy chân sáo đến gần Lý Tử Lăng, chiếc miệng nhỏ kề vào tai hắn, nói nhỏ.
- Thật sao…? ta thật sự sinh đẹp đến vậy…?
Lý Tử Lăng giảo hoạt cười, ánh mắt nhìn nàng không chớp mắt, nói:
- Cô đoán xem…?
Chụt…bất ngờ hôn vào trán nàng.
Lý Tử Lăng cười phá lên ha ha, từ lúc gặp mặt nàng, hắn chỉ toàn bị nàng chiếm tiện nghi, lần này cho nàng biết tay, thật sự vui hết cả mình mẩy.
Phượng Hoàng bất ngờ bị tiểu tử này đột kích, thân thể, thân thể đứng chết trân trân, gương mặt sớm đã chuyển thành đỏ bầm, không phải nàng e thẹn, mà nàng nổi giận thật rồi, nắm đấm nhỏ giơ lên, tống vào ngực hắn một quyền, bàn tay nhỏ thế thôi, nhưng đánh Lý Tử Lăng bật khỏi ghế. Hai tay chống nạnh, ánh mắt tức giận nhìn Lý Tử Lăng, nàng nói:
- Tặc tiểu tử ngươi hết muốn sống rồi, dám dùng cái miệng đê tiện tập kích bổn cô nương, hôm nay ta phải cho ngươi siêu sinh miền cực nhọc…! .
Lý Tử Lăng nói to:
- Tặc bà nương kia, ta và ngươi có khế ước, ngươi đánh chết ta, ngươi cũng cũng phải lót xác cho bổn công tử…hừ…! .
Bị đánh quá đau, Lý Tử Lăng gào lên hăm dọa nàng.
Phượng Hoàng vẫn giữ nguyên tư thế chống nạnh, nàng nhếch môi nở một nụ cười tinh ranh, khinh thường nói:
- Hừ, phải chúng ta có khế ước, nhưng ai nói bà đây sẽ giết chết ngươi, bà chưa ngu đến thế. Hôm nay ta chỉ đánh cho ngươi tàn phế thôi…hì hì hì! .
Nói xong nàng lao lên.
Không…..!
- Bà cho ngươi chết…dám đè lên người bà, định cưỡng gian bà chắc…dám hôn bà này…! .
Lý Tử Lăng kinh hoàng gào rú. Hắn không biết xảy chuyện gì, nhưng cả đêm trong phòng hắn phát từng hồi âm thanh bịch bịch…rất quỷ dị, còn cái miệng hắn không ngừng ú ớ rên rỉ, dường như vô cùng khoái lác.
/15
|