Dịch: Hé
"Là Tiểu Dã phải không?" Triệu Hương Nông nghe thấy giọng nói run run của mình.
Cô gái cười rộ lên có chiếc răng khểnh, nói rất thích cô đó.
Tống Ngọc Trạch chỉ nói một câu: "Triệu Hương Nông, về đi, tôi đưa em về."
"Nếu anh nói cô ta là Tiểu Dã, vậy em sẽ coi cô ta là Tiểu Dã. Sau đó em sẽ nghe lời anh, rời khỏi đây." Triệu Hương Nông cố chấp nói từng chữ một.
"Về đi Triệu Hương Nông." Tống Ngọc Trạch kéo tay cô.
Tống Ngọc Trạch vừa chạm tay vào cô, Triệu Hương Nông vô thức hất ra như bị điện giật. Có lẽ bàn tay vừa chạm vào cô vừa rồi đã sờ soạng trên người cô gái khác. Ý nghĩ này vô cùng mãnh liệt, khiến giọng cô như một nốt nhạc lạc điệu.
"Tống! Ngọc! Trạch!"
Tống Ngọc Trạch liếc cô một cái, đi lướt qua người cô, cầm bao thuốc đặt ở đầu giường. Ánh mắt cô thuận theo đó mà nhìn thấy đôi bông tai đặt cạnh bao thuốc, một đôi bông tai rất nhỏ.
Tiểu Dã không có lỗ tai.
Thế là, Triệu Hương Nông đã hiểu, cô vén góc chăn lên.
Có một khoảnh khắc, Triệu Hương Nông tưởng mình nhìn thấy một Hạ Tiểu Thuần khác. Cô gái trạc tuổi cô đang co rúm người lại. Dè dặt túm chăn dưới ánh mắt cô, lại dè dặt che chăn trước người.
Triệu Hương Nông sững sờ nhìn cô gái trên giường, cơn hoảng loạn đến bất ngờ khiến cô giống như con chim mất đi sự che chở. Giống Hạ Tiểu Thuần, cũng giống cái người đã từng xuất hiện trong đời Triệu Hương Nông rất lâu về trước.
Triệu Hương Nông có thể khẳng định mặt mũi cô gái chẳng hề xinh đẹp hơn cô.
Vì sao đàn ông trên đời này đều thích những cô gái như này, thuần khiết, không biết toan tính, giống như một tờ giấy trắng.
Loại gái như này có gì tốt chứ, kiểu người này nhất định khiến cánh đàn ông sống trong lo lắng, đi trên đường chỉ bất cẩn một chút thôi là cô ta sẽ bị bắt đi mất...
Triệu Hương Nông nghĩ cô nên cho Tống Ngọc Trạch một cái tát, nhưng cô lại nghĩ nhỡ cô đánh nhầm như lần trước thì phải làm sao? Thế là Triệu Hương Nông lên tiếng hỏi Tống Ngọc Trạch.
"Các người đã làm chưa?"
Tống Ngọc Trạch đang hút thuốc.
Triệu Hương Nông đã hiểu, xem ra anh ta bị ăn tát là không oan rồi.
Triệu Hương Nông vẫn không chạm vào Tống Ngọc Trạch được, cô gái trên giường chồm xuống ôm chặt lấy cô, nói những lời ngu xuẩn: "Không có, không có, không có làm. Lúc chúng tôi đang định làm thì cô đến. Là tôi không đúng, anh ấy đã nói với tôi anh ấy đang qua lại với một cô gái. Tôi cũng biết tôi đến đây là sai, nhưng xin cô nghe tôi nói. Tôi đã thích anh ấy từ lâu rồi, tôi không định chen vào hai người, tôi..."
Giọng cô gái ngẹn ngào: "Ngày kia tôi về nước rồi, bạn trai tôi đang đợi tôi kết hôn với anh ấy. Sau khi kết hôn tôi sẽ không quay lại đây nữa, nên... tôi muốn..."
Muốn làm gì thì cô gái không nói tiếp nữa, cô ta cứ lẩm bẩm nói tôi không định chen ngang hai người, tôi thật sự không...
Triệu Hương Nông cảm thấy cảnh ngộ mà cô gái có vẻ rất giống cảnh ngộ cô đã từng gặp.
"Tống Ngọc Trạch, anh đúng là một nhà từ thiện." Triệu Hương Nông nói với Tống Ngọc Trạch.
Triệu Hương Nông thầm nói với mình, bây giờ, việc cô cần làm là rời khỏi đây. Tất nhiên trước khi đi khỏi cô nên tặng Tống Ngọc Trạch một câu "Tống Ngọc Trạch, chúng ta xong rồi."
Nói xong câu này tài xế sẽ đưa cô đến buổi họp báo. Cô tin rằng đến lúc đó, cô nhất định sẽ đọc hết bài xin lỗi với giọng điệu chân thành.
Sau đó, dùng cách của Triệu Hương Nông để lãng quên cái gã Tống Ngọc Trạch này, thế nhưng...
Tiếng bạt tai lanh lảnh vang lên, cô gái ôm mặt nhìn cô, Triệu Hương Nông nghe thấy mình nói với cô gái kia: "Cái tát vừa rồi là tôi thay bạn trai cô tặng cho cô. Bây giờ, cầm lấy quần áo của cô rồi cút khỏi đây."
Ánh mắt của cô gái chuyển sang phía Tống Ngọc Trạch.
Sau đó, Triệu Hương Nông nghe thấy Tống Ngọc Trạch nói ra một câu.
"Triệu Hương Nông, cô đừng quên cô cũng từng đến đây với tình cảnh như vậy."
Lúc này, Triệu Hương Nông mới nhớ ra, vì sao những lời cô gái nói lại khiến cô có cảm giác quen thuộc như vậy. Hóa ra, cô cũng đến nhà Tống Ngọc Trạch với tình trạng đã có hôn ước.
"Cho nên?" Qua kính râm, Triệu Hương Nông nhìn Tống Ngọc Trạch.
Một thoáng trầm mặc qua đi.
"Cho nên, câu kia là do cô nói."
"Câu nào?"
Vẻ mặt và giọng nói của người
àn ông ẩn sau làn khói lượn lờ.
"Triệu Hương Nông, cô vẫn còn không hiểu sao? Tôi cảm thấy nếu còn tiếp tục, cô sẽ biến thành loại phụ nữ lúc nào cũng xem trộm danh bạ điện thoại của bạn trai. Chẳng phải trước kia có cuộc khảo sát trên mạng sao? Đàn ông ghét nhất kiểu phụ nữ gì, tôi cũng giống như những người làm khảo sát kia, chính là xếp loại phụ nữ xem trộm danh bạ điện thoại của bạn trai lên đầu tiên. Triệu Hương Nông, tôi không muốn cô biến thành loại phụ nữ như vậy."
"Tống Ngọc Trạch..." Triệu Hương Nông đờ đẫn gọi anh.
"Sao vậy? Muốn nói cô chưa từng xem danh bạ của tôi à, nhưng với tôi mà nói, đó là chuyện sớm muộn thôi."
"Tống Ngọc Trạch..."
Những lời phía sau bị giọng điệu mất kiên nhẫn của Tống Ngọc Trạch cắt ngang.
"Không lẽ bây giờ cô định nói, Tống Ngọc Trạch tôi đã hy sinh vì anh nhiều như vậy sao anh còn đối xử như vậy với tôi? Triệu Hương Nông, đối với đàn ông mà nói những lời này là đại kỵ. Phụ nữ mà suy nghĩ được mất quá sẽ khiến đàn ông nảy sinh cảm giác chán ngán, dù người phụ nữ kia có xinh đẹp thế nào.
Trong làn khói lượn lờ, Triệu Hương Nông nhìn thấy ánh mắt của Tống Ngọc Trạch dừng trên mặt mình. Cô nhìn thấy sự chán ghét trong đôi mắt anh, như thể anh đúng như những gì anh nói, đã bắt đầu chán ngấy cô, dù cô có xinh đẹp đến nhường nào.
Trong lúc nhất thời, mùi khói thuốc dày đặc trong phòng tựa như đã làm cô mắc chứng mất tiếng. Cô chỉ ngẩn ngơ nhìn anh đến trước mặt cô, duỗi tay ra.
"Tôi đoán, hẳn là cô đang khóc nhỉ?" Khi những lời này được nói ra, chiếc kính râm trên mặt cô cũng được anh gỡ xuống.
Ngón tay cầm kính cứng đờ, có một khoảnh khắc... Tống Ngọc Trạch quay mặt đi, không nhìn đôi mắt đỏ hoe, cùng với vẻ chết lặng trong đôi mắt ấy.
Chớp mắt, làn nước trong hốc mắt rơi xuống, trước mắt trở nên mông lung. Triệu Hương Nông nhìn thấy Tống Ngọc Trạch đang mỉm cười, sau nụ cười ấy là ý nghĩ: Tôi biết mà.
"Triệu Hương Nông, tôi cho cô biết phụ nữ thỉnh thoảng rơi lệ sẽ khiến đàn ông động lòng. Nhưng, một khi khóc lóc quá nhiều sẽ trở thành cơn ác mộng mà cánh đàn ông chỉ ước có thể xua đuổi. Chẳng có thằng đàn ông nào thích việc lúc nào cũng nơm nớp lo sợ về nhà muộn một chút sẽ nhìn thấy một khuôn mặt khó đăm đăm ở nhà." Anh mỉm cười quay mặt sang phía cô gái đang ngồi trên giường: "Cô ấy hơi giống người tình trước đây của Bách Nguyên Tú nhỉ. Hôm đó tôi lén đi theo cô nhìn rồi. Lúc đó chẳng có cảm giác gì, nhưng bây giờ tôi đã hiểu một chút."
Tống Ngọc Trạch nói đến đây thì dừng lại.
"Hiểu cái gì?" Triệu Hương Nông hỏi.
Triệu Hương Nông nghe thấy Tống Ngọc Trạch trả lời, từng câu từng chữ, chậm chạp, rõ ràng.
"Những cái khác tôi không dám khẳng định, nhưng có một điều mà tôi có thể khẳng định là, lúc làm, nếu so sánh giọng cô và giọng cô ấy thì chắc chắn giọng cô ấy sẽ đáng yêu hơn cô."
Cái tát kia cuối cùng cũng thành công rơi trên mặt Tống Ngọc Trạch.
Triệu Hương Nông rất muốn hung hăng mắng anh một trận, nhưng cô phát hiện một câu cô cũng không thốt ra được. Cảm giác truyền ra từ trái tim khiến đầu lưỡi cô cứng lại, làm cô mất đi khả năng ngôn ngữ.
Cô ngây dại rời khỏi phòng Tống Ngọc Trạch, xuống cầu thang, tìm thấy xe của mình, mở cửa xe, nói với tài xế đưa cô đến buổi họp báo.
Cô nói rất khó khăn, ngắc ngứ, sau đó tài xế nói với cô rằng bây giờ đã quá thời gian diễn ra buổi họp báo rồi.
"Vậy... vậy về... về nhà thôi." Lưỡi cô như líu lại.
Tống Ngọc Trạch nhìn chiếc xe của Triệu Hương Nông đi khỏi. Anh đứng hồi lâu trước cửa sổ, cho đến khi phía sau vang lên một giọng nói sợ hãi: "Tống... Tống Ngọc Trạch."
Sau khi gọi cái tên mà cô ta đã từng thầm gọi trong lòng hàng nghìn hàng vạn lần, Cao Mỹ Mỹ càng nắm chặt chăn che trước ngực mình.
Cao Mỹ Mỹ từng cùng Tống Ngọc Trạch làm thêm trong một nhà hàng. Từ cái nhìn đầu tiên, cô ta đã thích anh. Trước lúc rời khỏi Chicago, Cao Mỹ Mỹ nhận được cuộc gọi của Tống Ngọc Trạch. Trong điện thoại, Tống Ngọc Trạch mời cô ta đến nhà anh chơi, anh còn ám chỉ muốn nhìn thấy cô ăn mặc gợi cảm một chút.
Ý thức được ý tứ của Tống Ngọc Trạch, Cao Mỹ Mỹ mừng đến suýt khóc đến nơi. Cô ta cảm thấy nhất định là lời cầu nguyện mỗi tối của cô ta đã được Chúa nghe thấy.
Thay sang bộ đồ gợi cảm nhất cô ta gõ cửa nhà Tống Ngọc Trạch. Tống Ngọc Trạch mở cửa mỉm cười chào hỏi cô ta. Sau khi hàn huyên vài câu, bọn họ bắt đầu đi vào chuyện chính. Cô ta cởi đồ ra, chỉ để lại nội y trên người rồi nằm trên giường anh chờ đợi. Khi tiếng gõ cửa vang lên, Tống Ngọc Trạch đang ở trong phòng tắm. Nghe thấy tiếng gọi "Tống Ngọc Trạch" của cô gái kia, Cao Mỹ Mỹ liền đoán được đã xảy ra chuyện gì. Căn phòng này quá nhỏ, cô ta không biết nên trốn vào đâu, thế mà biểu hiện của Tống Ngọc Trạch làm cô ta cảm thấy kinh ngạc. Anh từ phòng tắm đi ra, sau khi dặn dò cô ta không cần phải sợ, anh mới thong thả đi mở cửa.
Đợi đến khi Tống Ngọc Trạch đi mở cửa, Cao Mỹ Mỹ vẫn quyết định trốn trong chăn.
Bây giờ, chỉ còn cô ta và Tống Ngọc Trạch trong phòng. Sau khi biết cô gái tát Tống Ngọc Trạch là Triệu Hương Nông, Cao Mỹ Mỹ thầm ái mộ Tống Ngọc Trạch thêm vài phần. Trên thế giới này, có mấy ai nhận được nhiều ưu ái như Triệu Hương Nông, vậy mà người cô ta thầm thương trộm nhớ lại vì cô ta mà đuổi Triệu Hương Nông đi.
Người đứng trước cửa sổ như thể không nghe thấy cô ta gọi anh, anh vẫn đứng lặng ở đó như cũ. Cao Mỹ Mỹ gọi tiếng thứ hai, tiếng thứ ba anh vẫn không quay lại.
"Tống... Tống Ngọc Trạch." Lòng Cao Mỹ My có chút hoảng hốt, chỉ sợ giấc mộng đẹp của cô ta sắp tan thành mây khói.
Cuối cùng, anh cũng quay lại nhìn cô ta.
Khi anh quay lại nhìn cô ta, Cao Mỹ Mỹ buông tay để chiếc chăn che trước ngực mình trượt xuống. Chiếc áo ngực màu đen ép ngực cô ta thành dáng vẻ gợi cảm chẳng khác người mẫu trên mấy quyển tạp chí. Chăn trượt xuống chân cô ta, cô ta liền lấy chiếc chăn ra, để lộ đôi chân trắng trẻo cân đối.
Người đàn ông trước cửa sổ tựa như đã bị bộ dạng cô ta hấp dẫn, anh chậm rãi bước về phía cô ta. Cao Mỹ Mỹ si dại nhìn khuôn mặt Tống Ngọc Trạch. Con tim cô ta đang đập cuồng loạn, chờ đợi ngón tay thon dài của anh cởi móc khóa áo lót của cô ta.
Nhưng người trước mặt mãi không hành động, anh chỉ đứng trước mặt cô ta. Ánh mắt người đàn ông không có sự nóng bỏng mà rất lạnh lùng hững hờ.
Ánh mắt lạnh lùng của Tống Ngọc Trạch khiến cô ta cảm thấy cả người mất tự nhiên, Cao Mỹ Mỹ kiếm chuyện để nói: "Hóa ra cô gái mà anh đang qua lại là Triệu Hương Nông. Em biết cô ta, sự tình gần đây của cô ta nổi đình nổi đám. Đoạn... đoạn clip kia anh cũng xem rồi nhỉ. Những người kia nói... người đàn ông trên xe là trai bao của quán bar nổi tiếng nhất Chicago. Có người... có người nhìn thấy không lâu trước Triệu Hương Nông từng xuất hiện ở đó. Bọn họ nói cô ta và gã kia có quan hệ rất gần gũi. Tống... Tống Ngọc Trạch, anh cũng đừng buồn quá, những người kia nói con nhà nhà giàu đều như vậy. Bạn em cũng nói Triệu Hương Nông là con điếm khoác trên mình vẻ ngoài ngọt ngào."
Cao Mỹ Mỹ nói xong, căn phòng tĩnh lặng lại vang lên tiếng tát tai giòn giã. Cao Mỹ Mỹ ôm mặt ngỡ ngàng nhìn Tống Ngọc Trạch. Chỉ chưa đầy mười mấy phút mặt cô ta đã liên tiếp ăn hai phát tát, của Triệu Hương Nông và của Tống Ngọc Trạch.
Tống Ngọc Trạch đang đứng trước mặt cô ta rõ ràng không phải chàng trai nhiệt tình, sáng láng mà cô ta quen biết.
Lúc này, Tống Ngọc Trạch đang đứng trước mặt cô ta như thể ác quỷ Tu La có đôi mắt lạnh lẽo đến từ thế giới hắc ám.
Có thể khẳng định, cái tát mà Tống Ngọc Trạch cho cô ta còn đau hơn gấp nhiều lần cái tát của Triệu Hương Nông.
Trong tiếng ong ong mà cái tát gây ra, Cao Mỹ Mỹ nghe thấy giọng nói lạnh lẽo của Tống Ngọc Trạch.
"Vốn dĩ, vừa rồi tôi còn định chừa cho cô chút thể diện rời đi, sau đó định nói mấy lời thỏa mãn lòng hư vinh của cô, nhưng những lời cô vừa nói khiến tôi cảm thấy nhất định phải khiến cô ghi nhớ rằng có những người không phải người như cô có thể đánh giá vớ vẩn."
Cao Mỹ Mỹ ngơ ngác, có vài chỗ cô ta nghe không hiểu.
"Cô gái ngu ngốc, giờ vẫn còn chưa hiểu sao?"
Cao Mỹ Mỹ giờ mới hiểu ra: "Là vì Triệu Hương Nông ư?"
Tống Ngọc Trạch không trả lời, mà nhặt quần áo dưới đất ném lên người cô ta rồi anh đến trước cửa mở cửa ra.
Tống Ngọc Trạch nói với cô ta: "Đừng cảm thấy bất hạnh, nếu tôi đoán không nhầm thì hẳn là cô cầm tiền của bạn trai đến Chicago học hành. Còn nữa, có một điều tôi nhất định phải nhắc nhở cô là, kể từ lúc cô bước vào căn phòng này, tôi hoàn toàn không yêu cầu cô làm những chuyện kia. Quần áo là cô tự cởi, lúc leo lên giường tôi cô cũng chẳng hỏi ý kiến của tôi."
Dưới ánh mắt giễu cợt của Tống Ngọc Trạch, Cao Mỹ Mỹ nhanh chóng tháo chạy khỏi đó.
- ------------------------------------------------------
Thông báo là chuỗi ngày có chương liên tục sắp hết, quay lại thời kì nhỏ giọt đây
"Là Tiểu Dã phải không?" Triệu Hương Nông nghe thấy giọng nói run run của mình.
Cô gái cười rộ lên có chiếc răng khểnh, nói rất thích cô đó.
Tống Ngọc Trạch chỉ nói một câu: "Triệu Hương Nông, về đi, tôi đưa em về."
"Nếu anh nói cô ta là Tiểu Dã, vậy em sẽ coi cô ta là Tiểu Dã. Sau đó em sẽ nghe lời anh, rời khỏi đây." Triệu Hương Nông cố chấp nói từng chữ một.
"Về đi Triệu Hương Nông." Tống Ngọc Trạch kéo tay cô.
Tống Ngọc Trạch vừa chạm tay vào cô, Triệu Hương Nông vô thức hất ra như bị điện giật. Có lẽ bàn tay vừa chạm vào cô vừa rồi đã sờ soạng trên người cô gái khác. Ý nghĩ này vô cùng mãnh liệt, khiến giọng cô như một nốt nhạc lạc điệu.
"Tống! Ngọc! Trạch!"
Tống Ngọc Trạch liếc cô một cái, đi lướt qua người cô, cầm bao thuốc đặt ở đầu giường. Ánh mắt cô thuận theo đó mà nhìn thấy đôi bông tai đặt cạnh bao thuốc, một đôi bông tai rất nhỏ.
Tiểu Dã không có lỗ tai.
Thế là, Triệu Hương Nông đã hiểu, cô vén góc chăn lên.
Có một khoảnh khắc, Triệu Hương Nông tưởng mình nhìn thấy một Hạ Tiểu Thuần khác. Cô gái trạc tuổi cô đang co rúm người lại. Dè dặt túm chăn dưới ánh mắt cô, lại dè dặt che chăn trước người.
Triệu Hương Nông sững sờ nhìn cô gái trên giường, cơn hoảng loạn đến bất ngờ khiến cô giống như con chim mất đi sự che chở. Giống Hạ Tiểu Thuần, cũng giống cái người đã từng xuất hiện trong đời Triệu Hương Nông rất lâu về trước.
Triệu Hương Nông có thể khẳng định mặt mũi cô gái chẳng hề xinh đẹp hơn cô.
Vì sao đàn ông trên đời này đều thích những cô gái như này, thuần khiết, không biết toan tính, giống như một tờ giấy trắng.
Loại gái như này có gì tốt chứ, kiểu người này nhất định khiến cánh đàn ông sống trong lo lắng, đi trên đường chỉ bất cẩn một chút thôi là cô ta sẽ bị bắt đi mất...
Triệu Hương Nông nghĩ cô nên cho Tống Ngọc Trạch một cái tát, nhưng cô lại nghĩ nhỡ cô đánh nhầm như lần trước thì phải làm sao? Thế là Triệu Hương Nông lên tiếng hỏi Tống Ngọc Trạch.
"Các người đã làm chưa?"
Tống Ngọc Trạch đang hút thuốc.
Triệu Hương Nông đã hiểu, xem ra anh ta bị ăn tát là không oan rồi.
Triệu Hương Nông vẫn không chạm vào Tống Ngọc Trạch được, cô gái trên giường chồm xuống ôm chặt lấy cô, nói những lời ngu xuẩn: "Không có, không có, không có làm. Lúc chúng tôi đang định làm thì cô đến. Là tôi không đúng, anh ấy đã nói với tôi anh ấy đang qua lại với một cô gái. Tôi cũng biết tôi đến đây là sai, nhưng xin cô nghe tôi nói. Tôi đã thích anh ấy từ lâu rồi, tôi không định chen vào hai người, tôi..."
Giọng cô gái ngẹn ngào: "Ngày kia tôi về nước rồi, bạn trai tôi đang đợi tôi kết hôn với anh ấy. Sau khi kết hôn tôi sẽ không quay lại đây nữa, nên... tôi muốn..."
Muốn làm gì thì cô gái không nói tiếp nữa, cô ta cứ lẩm bẩm nói tôi không định chen ngang hai người, tôi thật sự không...
Triệu Hương Nông cảm thấy cảnh ngộ mà cô gái có vẻ rất giống cảnh ngộ cô đã từng gặp.
"Tống Ngọc Trạch, anh đúng là một nhà từ thiện." Triệu Hương Nông nói với Tống Ngọc Trạch.
Triệu Hương Nông thầm nói với mình, bây giờ, việc cô cần làm là rời khỏi đây. Tất nhiên trước khi đi khỏi cô nên tặng Tống Ngọc Trạch một câu "Tống Ngọc Trạch, chúng ta xong rồi."
Nói xong câu này tài xế sẽ đưa cô đến buổi họp báo. Cô tin rằng đến lúc đó, cô nhất định sẽ đọc hết bài xin lỗi với giọng điệu chân thành.
Sau đó, dùng cách của Triệu Hương Nông để lãng quên cái gã Tống Ngọc Trạch này, thế nhưng...
Tiếng bạt tai lanh lảnh vang lên, cô gái ôm mặt nhìn cô, Triệu Hương Nông nghe thấy mình nói với cô gái kia: "Cái tát vừa rồi là tôi thay bạn trai cô tặng cho cô. Bây giờ, cầm lấy quần áo của cô rồi cút khỏi đây."
Ánh mắt của cô gái chuyển sang phía Tống Ngọc Trạch.
Sau đó, Triệu Hương Nông nghe thấy Tống Ngọc Trạch nói ra một câu.
"Triệu Hương Nông, cô đừng quên cô cũng từng đến đây với tình cảnh như vậy."
Lúc này, Triệu Hương Nông mới nhớ ra, vì sao những lời cô gái nói lại khiến cô có cảm giác quen thuộc như vậy. Hóa ra, cô cũng đến nhà Tống Ngọc Trạch với tình trạng đã có hôn ước.
"Cho nên?" Qua kính râm, Triệu Hương Nông nhìn Tống Ngọc Trạch.
Một thoáng trầm mặc qua đi.
"Cho nên, câu kia là do cô nói."
"Câu nào?"
Vẻ mặt và giọng nói của người
àn ông ẩn sau làn khói lượn lờ.
"Triệu Hương Nông, cô vẫn còn không hiểu sao? Tôi cảm thấy nếu còn tiếp tục, cô sẽ biến thành loại phụ nữ lúc nào cũng xem trộm danh bạ điện thoại của bạn trai. Chẳng phải trước kia có cuộc khảo sát trên mạng sao? Đàn ông ghét nhất kiểu phụ nữ gì, tôi cũng giống như những người làm khảo sát kia, chính là xếp loại phụ nữ xem trộm danh bạ điện thoại của bạn trai lên đầu tiên. Triệu Hương Nông, tôi không muốn cô biến thành loại phụ nữ như vậy."
"Tống Ngọc Trạch..." Triệu Hương Nông đờ đẫn gọi anh.
"Sao vậy? Muốn nói cô chưa từng xem danh bạ của tôi à, nhưng với tôi mà nói, đó là chuyện sớm muộn thôi."
"Tống Ngọc Trạch..."
Những lời phía sau bị giọng điệu mất kiên nhẫn của Tống Ngọc Trạch cắt ngang.
"Không lẽ bây giờ cô định nói, Tống Ngọc Trạch tôi đã hy sinh vì anh nhiều như vậy sao anh còn đối xử như vậy với tôi? Triệu Hương Nông, đối với đàn ông mà nói những lời này là đại kỵ. Phụ nữ mà suy nghĩ được mất quá sẽ khiến đàn ông nảy sinh cảm giác chán ngán, dù người phụ nữ kia có xinh đẹp thế nào.
Trong làn khói lượn lờ, Triệu Hương Nông nhìn thấy ánh mắt của Tống Ngọc Trạch dừng trên mặt mình. Cô nhìn thấy sự chán ghét trong đôi mắt anh, như thể anh đúng như những gì anh nói, đã bắt đầu chán ngấy cô, dù cô có xinh đẹp đến nhường nào.
Trong lúc nhất thời, mùi khói thuốc dày đặc trong phòng tựa như đã làm cô mắc chứng mất tiếng. Cô chỉ ngẩn ngơ nhìn anh đến trước mặt cô, duỗi tay ra.
"Tôi đoán, hẳn là cô đang khóc nhỉ?" Khi những lời này được nói ra, chiếc kính râm trên mặt cô cũng được anh gỡ xuống.
Ngón tay cầm kính cứng đờ, có một khoảnh khắc... Tống Ngọc Trạch quay mặt đi, không nhìn đôi mắt đỏ hoe, cùng với vẻ chết lặng trong đôi mắt ấy.
Chớp mắt, làn nước trong hốc mắt rơi xuống, trước mắt trở nên mông lung. Triệu Hương Nông nhìn thấy Tống Ngọc Trạch đang mỉm cười, sau nụ cười ấy là ý nghĩ: Tôi biết mà.
"Triệu Hương Nông, tôi cho cô biết phụ nữ thỉnh thoảng rơi lệ sẽ khiến đàn ông động lòng. Nhưng, một khi khóc lóc quá nhiều sẽ trở thành cơn ác mộng mà cánh đàn ông chỉ ước có thể xua đuổi. Chẳng có thằng đàn ông nào thích việc lúc nào cũng nơm nớp lo sợ về nhà muộn một chút sẽ nhìn thấy một khuôn mặt khó đăm đăm ở nhà." Anh mỉm cười quay mặt sang phía cô gái đang ngồi trên giường: "Cô ấy hơi giống người tình trước đây của Bách Nguyên Tú nhỉ. Hôm đó tôi lén đi theo cô nhìn rồi. Lúc đó chẳng có cảm giác gì, nhưng bây giờ tôi đã hiểu một chút."
Tống Ngọc Trạch nói đến đây thì dừng lại.
"Hiểu cái gì?" Triệu Hương Nông hỏi.
Triệu Hương Nông nghe thấy Tống Ngọc Trạch trả lời, từng câu từng chữ, chậm chạp, rõ ràng.
"Những cái khác tôi không dám khẳng định, nhưng có một điều mà tôi có thể khẳng định là, lúc làm, nếu so sánh giọng cô và giọng cô ấy thì chắc chắn giọng cô ấy sẽ đáng yêu hơn cô."
Cái tát kia cuối cùng cũng thành công rơi trên mặt Tống Ngọc Trạch.
Triệu Hương Nông rất muốn hung hăng mắng anh một trận, nhưng cô phát hiện một câu cô cũng không thốt ra được. Cảm giác truyền ra từ trái tim khiến đầu lưỡi cô cứng lại, làm cô mất đi khả năng ngôn ngữ.
Cô ngây dại rời khỏi phòng Tống Ngọc Trạch, xuống cầu thang, tìm thấy xe của mình, mở cửa xe, nói với tài xế đưa cô đến buổi họp báo.
Cô nói rất khó khăn, ngắc ngứ, sau đó tài xế nói với cô rằng bây giờ đã quá thời gian diễn ra buổi họp báo rồi.
"Vậy... vậy về... về nhà thôi." Lưỡi cô như líu lại.
Tống Ngọc Trạch nhìn chiếc xe của Triệu Hương Nông đi khỏi. Anh đứng hồi lâu trước cửa sổ, cho đến khi phía sau vang lên một giọng nói sợ hãi: "Tống... Tống Ngọc Trạch."
Sau khi gọi cái tên mà cô ta đã từng thầm gọi trong lòng hàng nghìn hàng vạn lần, Cao Mỹ Mỹ càng nắm chặt chăn che trước ngực mình.
Cao Mỹ Mỹ từng cùng Tống Ngọc Trạch làm thêm trong một nhà hàng. Từ cái nhìn đầu tiên, cô ta đã thích anh. Trước lúc rời khỏi Chicago, Cao Mỹ Mỹ nhận được cuộc gọi của Tống Ngọc Trạch. Trong điện thoại, Tống Ngọc Trạch mời cô ta đến nhà anh chơi, anh còn ám chỉ muốn nhìn thấy cô ăn mặc gợi cảm một chút.
Ý thức được ý tứ của Tống Ngọc Trạch, Cao Mỹ Mỹ mừng đến suýt khóc đến nơi. Cô ta cảm thấy nhất định là lời cầu nguyện mỗi tối của cô ta đã được Chúa nghe thấy.
Thay sang bộ đồ gợi cảm nhất cô ta gõ cửa nhà Tống Ngọc Trạch. Tống Ngọc Trạch mở cửa mỉm cười chào hỏi cô ta. Sau khi hàn huyên vài câu, bọn họ bắt đầu đi vào chuyện chính. Cô ta cởi đồ ra, chỉ để lại nội y trên người rồi nằm trên giường anh chờ đợi. Khi tiếng gõ cửa vang lên, Tống Ngọc Trạch đang ở trong phòng tắm. Nghe thấy tiếng gọi "Tống Ngọc Trạch" của cô gái kia, Cao Mỹ Mỹ liền đoán được đã xảy ra chuyện gì. Căn phòng này quá nhỏ, cô ta không biết nên trốn vào đâu, thế mà biểu hiện của Tống Ngọc Trạch làm cô ta cảm thấy kinh ngạc. Anh từ phòng tắm đi ra, sau khi dặn dò cô ta không cần phải sợ, anh mới thong thả đi mở cửa.
Đợi đến khi Tống Ngọc Trạch đi mở cửa, Cao Mỹ Mỹ vẫn quyết định trốn trong chăn.
Bây giờ, chỉ còn cô ta và Tống Ngọc Trạch trong phòng. Sau khi biết cô gái tát Tống Ngọc Trạch là Triệu Hương Nông, Cao Mỹ Mỹ thầm ái mộ Tống Ngọc Trạch thêm vài phần. Trên thế giới này, có mấy ai nhận được nhiều ưu ái như Triệu Hương Nông, vậy mà người cô ta thầm thương trộm nhớ lại vì cô ta mà đuổi Triệu Hương Nông đi.
Người đứng trước cửa sổ như thể không nghe thấy cô ta gọi anh, anh vẫn đứng lặng ở đó như cũ. Cao Mỹ Mỹ gọi tiếng thứ hai, tiếng thứ ba anh vẫn không quay lại.
"Tống... Tống Ngọc Trạch." Lòng Cao Mỹ My có chút hoảng hốt, chỉ sợ giấc mộng đẹp của cô ta sắp tan thành mây khói.
Cuối cùng, anh cũng quay lại nhìn cô ta.
Khi anh quay lại nhìn cô ta, Cao Mỹ Mỹ buông tay để chiếc chăn che trước ngực mình trượt xuống. Chiếc áo ngực màu đen ép ngực cô ta thành dáng vẻ gợi cảm chẳng khác người mẫu trên mấy quyển tạp chí. Chăn trượt xuống chân cô ta, cô ta liền lấy chiếc chăn ra, để lộ đôi chân trắng trẻo cân đối.
Người đàn ông trước cửa sổ tựa như đã bị bộ dạng cô ta hấp dẫn, anh chậm rãi bước về phía cô ta. Cao Mỹ Mỹ si dại nhìn khuôn mặt Tống Ngọc Trạch. Con tim cô ta đang đập cuồng loạn, chờ đợi ngón tay thon dài của anh cởi móc khóa áo lót của cô ta.
Nhưng người trước mặt mãi không hành động, anh chỉ đứng trước mặt cô ta. Ánh mắt người đàn ông không có sự nóng bỏng mà rất lạnh lùng hững hờ.
Ánh mắt lạnh lùng của Tống Ngọc Trạch khiến cô ta cảm thấy cả người mất tự nhiên, Cao Mỹ Mỹ kiếm chuyện để nói: "Hóa ra cô gái mà anh đang qua lại là Triệu Hương Nông. Em biết cô ta, sự tình gần đây của cô ta nổi đình nổi đám. Đoạn... đoạn clip kia anh cũng xem rồi nhỉ. Những người kia nói... người đàn ông trên xe là trai bao của quán bar nổi tiếng nhất Chicago. Có người... có người nhìn thấy không lâu trước Triệu Hương Nông từng xuất hiện ở đó. Bọn họ nói cô ta và gã kia có quan hệ rất gần gũi. Tống... Tống Ngọc Trạch, anh cũng đừng buồn quá, những người kia nói con nhà nhà giàu đều như vậy. Bạn em cũng nói Triệu Hương Nông là con điếm khoác trên mình vẻ ngoài ngọt ngào."
Cao Mỹ Mỹ nói xong, căn phòng tĩnh lặng lại vang lên tiếng tát tai giòn giã. Cao Mỹ Mỹ ôm mặt ngỡ ngàng nhìn Tống Ngọc Trạch. Chỉ chưa đầy mười mấy phút mặt cô ta đã liên tiếp ăn hai phát tát, của Triệu Hương Nông và của Tống Ngọc Trạch.
Tống Ngọc Trạch đang đứng trước mặt cô ta rõ ràng không phải chàng trai nhiệt tình, sáng láng mà cô ta quen biết.
Lúc này, Tống Ngọc Trạch đang đứng trước mặt cô ta như thể ác quỷ Tu La có đôi mắt lạnh lẽo đến từ thế giới hắc ám.
Có thể khẳng định, cái tát mà Tống Ngọc Trạch cho cô ta còn đau hơn gấp nhiều lần cái tát của Triệu Hương Nông.
Trong tiếng ong ong mà cái tát gây ra, Cao Mỹ Mỹ nghe thấy giọng nói lạnh lẽo của Tống Ngọc Trạch.
"Vốn dĩ, vừa rồi tôi còn định chừa cho cô chút thể diện rời đi, sau đó định nói mấy lời thỏa mãn lòng hư vinh của cô, nhưng những lời cô vừa nói khiến tôi cảm thấy nhất định phải khiến cô ghi nhớ rằng có những người không phải người như cô có thể đánh giá vớ vẩn."
Cao Mỹ Mỹ ngơ ngác, có vài chỗ cô ta nghe không hiểu.
"Cô gái ngu ngốc, giờ vẫn còn chưa hiểu sao?"
Cao Mỹ Mỹ giờ mới hiểu ra: "Là vì Triệu Hương Nông ư?"
Tống Ngọc Trạch không trả lời, mà nhặt quần áo dưới đất ném lên người cô ta rồi anh đến trước cửa mở cửa ra.
Tống Ngọc Trạch nói với cô ta: "Đừng cảm thấy bất hạnh, nếu tôi đoán không nhầm thì hẳn là cô cầm tiền của bạn trai đến Chicago học hành. Còn nữa, có một điều tôi nhất định phải nhắc nhở cô là, kể từ lúc cô bước vào căn phòng này, tôi hoàn toàn không yêu cầu cô làm những chuyện kia. Quần áo là cô tự cởi, lúc leo lên giường tôi cô cũng chẳng hỏi ý kiến của tôi."
Dưới ánh mắt giễu cợt của Tống Ngọc Trạch, Cao Mỹ Mỹ nhanh chóng tháo chạy khỏi đó.
- ------------------------------------------------------
Thông báo là chuỗi ngày có chương liên tục sắp hết, quay lại thời kì nhỏ giọt đây
/112
|