Dịch: Hé
8 giờ sáng tại miền đông nước Mỹ, Tống Ngọc Trạch bắt đầu thu dọn hành lý, vừa rồi Triệu Hương Nông đến đây đã làm lỡ dở thời gian của anh. Những thứ anh cần mang đi không nhiều, nửa tiếng sau anh đã thu dọn xong mọi thứ.
Sau khi thu dọn đồ đạc xong, Tống Ngọc Trạch nhận được điện thoại của Chu Nhan.
"Anh, mua vé máy bay chưa?" Cô ta hỏi anh.
"Chưa!" Tống Ngọc Trạch nghe thấy mình nói: "Anh vẫn chưa mua vé máy bay."
Cúp điện thoại, Tống Ngọc Trạch không hiểu vì sao mình lại nói như vậy. Trong túi hành lý của anh có hai vé máy bay từ Chicago đi New Orleans lúc 4 giờ chiều nay.
Móc một điếu thuốc, mở cửa phòng rồi đứng trên bậc cầu thang chật chội kia, tựa lưng lên tường rồi đốt thuốc. Khi vị tê cay của nicotin lan tỏa trên đầu lưỡi, Tống Ngọc Trạch bắt đầu ngẩng đầu nhìn bầu trời theo thói quen. Bầu trời buổi sáng cuối tháng ba của Chicago là sắc điệu mà Tống Ngọc Trạch ghét nhất. Thoạt nhìn thì giống như bụng con cá chết nằm phơi mình trên bờ cát, nhìn kỹ hơn thì càng giống khuôn mặt một người, khuôn mặt của một người sắp chết, người đó là Chu Nhuận.
Lần cuối Tống Ngọc Trạch gặp Chu Nhuận là ở Australia. Lúc đó Tống Ngọc Trạch cũng không biết Chu Nhuận làm cách nào mà có được địa chỉ nhà ở Australia của anh. Khi Chu Nhuận đứng trước mặt anh, thật sự đã khiến anh sợ hãi. Ngày hôm ấy, cô trang điểm đậm đứng cạnh bể bơi nhà anh. Ánh nắng chói chang của Australia khiến khuôn mặt cô trắng toát như người chết.
Tống Ngọc Trạch không biết vì sao Chu Nhuận lại đến đó, Tống Ngọc Trạch cảm thấy mệt mỏi với sự xuất hiện của Chu Nhuận. Quãng thời gian đó là thời kỳ tăm tối nhất cuộc đời anh, anh chỉ muốn một mình trốn trong thế giới của anh nếm trải nỗi đau khổ nhói lòng để trừng phạt bản thân mình.
Mà Chu Nhuận lại giống như ánh mặt trời trong cuộc đời Tống Ngọc Trạch, anh sợ anh sẽ bị cô cảm hóa mà quên đi tội lỗi của bản thân mình.
"Em có thể đợi anh không?" Đôi môi đỏ thắm thốt ra câu nói ấy.
Tống Ngọc Trạch không trả lời câu hỏi ấy, anh chỉ dẫn Chu Nhuận tham quan nhà anh. Cuối cùng họ đứng ở trong phòng thờ tổ tiên của nhà anh, để cô nhìn kỹ những bức ảnh treo trên tường. Những bức ảnh trên tường là tổ tiên nhà họ Tống và những bức ảnh chụp cùng những chính khách của các quốc gia trong những giai đoạn khác nhau. Đợi đến khi Chu Nhuận nhìn hết các bức ảnh, Tống Ngọc Trạch cho cô hay địa chỉ nơi anh đang sống xếp thứ nhất trong các từ khóa được tìm kiếm trên mạng dạo gần đây. Bởi người ta đồn nhau rằng vòi nước trong nhà vệ sinh, tay vịn cầu thang hay trần nhà nhà anh đều được mạ vàng.
"Chu Nhuận, bây giờ em cũng biết những lời đồn thổi kia không phải là giả. Đến giờ vẫn chưa hiểu sao? Đây là nguyên nhân khiến tôi nói lời chia tay em." Anh lạnh nhạt nói với cô: "Chàng hoàng tử trong vũ hội rất dễ dàng bị cô nàng lọ lem đơn thuần thu hút. Người ta gọi sự thu hút ấy là tình yêu, nhưng thực ra tôi cảm thấy đó giống một loại phản ứng hóa học được sinh ra từ hoàn cảnh chênh lệch, cảm giác mới mẻ không còn thì phản ứng cũng hết."
Sau đó, anh nhìn cô chật vật lê bước rời khỏi đó, dần dần đi xa. Lúc đó, Tống Ngọc Trạch hoàn toàn không có lòng dạ để ý đến Chu Nhuận đã xảy ra chuyện gì.
Chẳng bao lâu sao, Tống Ngọc Trạch tham gia tang lễ của Chu Nhuận, sau đó anh mới biết: Lúc đó Chu Nhuận đã lấy hết dũng khí đến gặp anh để hỏi câu "Em có thể đợi anh không?"
Cô gái đó vẫn muốn sống tiếp, cô vẫn còn một tia hy vọng, tia hy vọng đó mang tên Tống Ngọc Trạch. Trong vở bi kịch của Chu Nhuận, Triệu Hương Nông chính là người tạo ra bi kịch đó, còn người kết thúc vở kịch đó là Tống Ngọc Trạch.
Từ ngày hôm đó, cô gái trát lớp phấn dày như bức tường trắng đã trở thành một vết thương trong lòng Tống Ngọc Trạch, càng muốn quên lãng thì nó càng lúc càng đau âm ỉ.
Bảy năm sau, bốn bức thư mà Chu Nhuận viết cho anh mới đến tay anh, nội dung của bốn bức thư đã khiến lòng anh nổi lên cơn cuồng phong.
Thế là, Tống Ngọc Trạch đến Chicago, vì nơi đó có Triệu Hương Nông, nhân vật được các nhà phê bình ưu ái, là chị gái thiên thần trong mắt bọn trẻ: Cô ấy và bạn bè cô không giống nhau, cô ấy đáng yêu, xinh đẹp và lương thiện.
Người ta càng khen cô thì anh càng phẫn nộ.
Bây giờ, anh đã hoàn thành nhiệm vụ của mình, nên anh phải rời khỏi Chicago rồi đến một thành phố khác để lãng quên tất cả.
Ngày hôm sau Tống Ngọc Trạch vẫn chưa rời khỏi Chicago.
Chỉ trong một đêm, người đàn ông tên là Triệu Diên Đình đã dấy lên một trận bão táp ở Chicago. Từ đêm qua đến rạng sáng nay Triệu Diên Đình chính thức đưa ra tuyên bố: Những kẻ khốn kiếp âm thầm miệt thị người thừa kế nhà họ Triệu, tôi sẽ khiến các người phải trả giá.
Một phút sau khi lời tuyên bố được đưa ra, phàm là những máy tính gõ những từ khóa tìm kiếm liên quan đến Triệu Hương Nông và đoạn clip của cô trên mạng đều bị nhiễm vi-rút. Chỉ nháy mắt sau khi bị nhiễm vi-rút, tài liệu cá nhân của người tìm kiếm sẽ biến mất, sau đó trên màn hình sẽ hiện ra biểu tượng của trang web hacker nổi tiếng. Từ đó, người ta mới biết có những chuyện nên có chừng có mực. Một số người tỉnh dậy phát hiện trong hòm thư điện tử của mình có một email, mở email ra, bất ngờ phát hiện hệ thống internet nổi tiếng nhất phương Tây gửi email cho họ. Bức email đó viết rằng nếu bọn họ đã tải đoạn clip của Triệu Hương Nông thì lập tức xóa bỏ, đồng thời chuyển tiếp email cho người thân bạn bè của họ.
Nhận được email, những người đã tải đoạn clip kia tay chân bủn rủn, vội vàng tìm đoạn clip rồi xóa ngay. Sau khi xóa clip, bọn họ rất nghe lời mà chuyển tiếp email, vì người gửi email cho bọn họ là tổ chức dấu mặt đến chính phủ Mỹ cũng phải bó tay. Tổ chức đó có tầm ảnh hưởng lớn ở phương Tây, không gì là không nhúng tay vào. Nghe nói hội viên của tổ chức lên tới hàng trăm triệu. Có khả năng đồng nghiệp, người thân, bạn bè và người yêu bạn chính là hội viên của tổ chức này.
Mười tiếng sau khi Triệu Diên Đình đưa ra lời tuyên bố, không còn ai dám bình luận về đoạn clip của Triệu Hương Nông nữa. Nhưng mọi người cũng đang thầm đoán, Triệu Diên Đình làm ầm lên như vậy nhất định là đã có chuyện chạm vào giới hạn cuối cùng của ông ta, mà giới hạn cuối cùng đó ắt hẳn là Triệu Hương Nông.
Thế là mọi người lại thầm thắc mắc: Có lẽ Triệu Hương Nông đã xảy ra chuyện?
Sau đó, một bức hình chụp Triệu Hương Nông mặc quần áo bệnh nhân của một bệnh viện nào đó được tung lên mạng. Triệu Hương Nông đứng bên đường đợi xe giống như một người giấy gió thổi một cái là bay.
Lúc nhìn thấy bức ảnh đó, Tống Ngọc Trạch đang ở sân bay. Gần 3 giờ chiều, anh phải nhìn một lúc mới nhận ra người trong ảnh là Triệu Hương Nông. Sau đó, Tống Ngọc Trạch phát hiện ra đồng phục bệnh nhân trên người Triệu Hương Nông anh không hề thấy lạ lẫm, vì ngày hôm đó cô cũng mặc bộ đồ này đứng ngoài cửa nhà anh.
Chu Nhan hớn hở xuống xe, kéo vali đi vào sân bay. Tắc đường đã khiến cô ta lãng phí một tiếng đồng hồ trên đường, may mà không làm cô ta lỡ chuyến bay. Bây giờ là 3 giờ 10 phút, một tiếng nữa cô ta sẽ cùng Tống Ngọc Trạch bay đến New Orleans.
"Sau này chúng ta sẽ sống ở New Orleans." Đây là lời Tống Ngọc Trạch nói với cô tối qua. Nghe thấy lời này, Chu Nhan vô cùng vui vẻ, vì quãng thời gian mà Tống Ngọc Trạch nói là khoảng thời gian lâu dài, khoảng thời gian thuộc về cô ta và anh.
Thời gian là đấng tạo hóa tạo ra lễ vật đẹp đẽ nhất. Chu Nhan nhếch miệng, đương nhiên cô ta sẽ dùng món quà quý giá này thật cẩn thận.
Vừa bước vào sân bay, Chu Nhan đã nhìn thấy Tống Ngọc Trạch đi từ xa tới. Cô tay vẫy tay, hô to: "Anh, em ở đây."
Tống Ngọc Trạch như thể không nghe thấy lời của cô ta, lúc này Chu Nhan mới nhận ra ánh mắt của Tống Ngọc Trạch không nhìn cô ta mà cứ nhìn mãi về phía cửa ra vào sân bay.
Đứng ở nơi đó cõi lòng Chu Nhan vô cùng sung sướng. Ít nhất vào giây phút ấy cô ta nghĩ rằng, vì đợi mãi không thấy cô ta nên Tống Ngọc Trạch đang tìm cô ta.
Trong lòng như đang kêu gào, Tống Ngọc Trạch, mau phát hiện ra em đi!
Thế nhưng anh tựa như không nghe thấy tiếng cô ta gọi anh. Cánh tay vừa vẫy khựng lại giữa không trung, Chu Nhan cứ trơ mắt nhìn Tống Ngọc Trạch lướt qua người cô ta, chạy về phía cửa sân bay, bước chân sao mà gấp gáp và hốt hoảng.
Lúc phản ứng lại, Chu Nhan mới đuổi theo Tống Ngọc Trạch.
Tống Ngọc Trạch nhanh chóng biến mất ở cửa sân bay, đợi Chu Nhan ra khỏi sân bay thì Tống Ngọc Trạch đã lên một chiếc xe, gần như cửa xe vừa đóng lại thì chiếc xe đã lao vút đi. Chu Nhan nghe thấy có người báo cảnh sát, đó là tài xế chiếc xe taxi vừa đưa cô ta đến sân bay.
Tống Ngọc Trạch cướp xe taxi, còn nguyên nhân vì sao anh lại cướp xe thì vẫn chưa rõ.
Chu Nhan trấn an tài xế bằng cách đưa hộ chiếu và thẻ căn cước cho anh ta rồi bắt một chiếc xe khác đi theo hướng Tống Ngọc Trạch bỏ đi.
Một lúc sau, Chu Nhan nhìn thấy chiếc xe của Tống Ngọc Trạch đâm vào chiếc xe khác.
Buổi chiều Chu Nhan vẫn luôn ở bên cạnh Tống Ngọc Trạch, cô ta cùng anh đến cục cảnh sát lấy lời khai, rồi đi đến bệnh viện một chuyến. Lúc ra khỏi bệnh viện thì trời đã chuyển tối. Tay trái Tống Ngọc Trạch có thêm một đai cố định, bàn tay không bị thương thì vuốt tóc cô ta: "Xem ra chúng ta phải đợi một thời gian nữa rồi."
Dù đã nghĩ mọi cách nhưng Chu Nhan vẫn không thể ở lại nhà Tống Ngọc Trạch qua đêm.
"Anh, em có thể sống cùng anh không?"
"Không được."
"Giờ em không được ở trong trường nữa."
"Vừa rồi không phải anh đã nói với em là anh đã đặt phòng khách sạn ở gần đây cho em rồi sao?"
"Em ghét ở trong khách sạn."
"Chu Nhan!"
"Anh! Vì sao người phụ nữa kia có thể ở đây còn em thì không?"
"Rầm" một tiếng, Tống Ngọc Trạch gạt hết đồ đạc trên giá sách xuống đất.
11 giờ đêm Chu Nhan rời khỏi nhà Tống Ngọc Trạch, trước lúc ra về Tống Ngọc Trạch nói với cô ta: "A Nhan, hình như em đã nhầm lẫn rồi, để cô ta sống ở đây là kế hoạch đã bày ra trước kia, nhớ đấy."
Giây phút đó, Chu Nhan cảm thấy những lời kia càng giống như anh đang nói cho bản thân anh hơn.
Đêm hôm đó, Tống Ngọc Trạch đã mơ một giấc mơ. Mơ thấy cơn gió đêm biến thành tiếng bước chân của một người. Tiếng bước chân khẽ khàng bước trên bậc cầu thang đến trước cửa phòng anh. Sau đó người ấy mở cửa phòng anh ra, mùi hương quyến rũ bủa vây lấy anh. Cô vén chăn lên, nhẹ nhàng nằm xuống cạnh anh, mùi hương biến thành giọng nói khẽ thầm thì bên tai anh, khiến lòng anh vừa phiền vừa ngứa ngáy. Một giọng nói ẩn nấp trong lòng anh đang kêu gào: Mau đẩy cô ra!
Nhưng khi cơ thể kia kề đến bên anh thì tiếng nói trong lòng anh lập tức biến mất, sau đó anh bắt đầu hôn lên bờ môi mềm mại của cô. Vừa chạm vào cánh môi cô anh càng muốn nhiều hơn. Và rồi, anh thò tay vào áo sờ cô.
Nắm lấy hai khối tuyết lê trước ngực cô, mềm mại và tuyệt diệu làm sao. Lực đạo nơi bàn tay anh lúc nặng lúc nhẹ theo sự hưng phấn của anh, khiến cô thở dốc, Tống... Tống Ngọc Trạch, nhẹ... nhẹ chút, ngứa...
Trong mơ, anh không hài lòng chút nào. Nghĩ kỹ lại anh mới biết vì sao mình không hài lòng. Ừm, lúc nào cô cũng gọi Bách Nguyên Tú là "Nguyên Tú" "Nguyên Tú", còn lúc gọi anh thì lôi cả tên lẫn họ anh ra mà gọi.
Anh nắm chặt lấy nơi mềm mại kia, nạt nộ: "Triệu Hương Nông, anh nói với em bao nhiêu lần rồi, hửm, sao em quên nhanh như vậy..."
"A Trạch..."
Tiếng gọi khẽ khàng khiến Tống Ngọc Trạch như bừng tỉnh khỏi cơn mê.
Ngồi trên giường, trong ánh đèn mờ tối Tống Ngọc Trạch nhìn bàn tay của mình. Lòng bàn tay anh như thể vẫn còn lưu lại mùi hương của một người, mùi hương đó vẫn còn vấn vít trong bàn tay anh. Khi anh muốn nắm chặt tay để giữ nó lại thì nó lại lọt qua kẽ tay anh, hóa thành một cơn gió đêm bay khỏi phòng anh.
Mùi hương không biết đến từ nơi nào đó để lại sự dày vò cả về lý trí lẫn con tim.
Tống Ngọc Trạch lao vào phòng tắm, thẫn thờ đứng dưới vòi hoa sen, để dòng nước lạnh xối xuống người anh. Dù anh đã ngó lơ nhưng nơi nào đó vẫn ngẩng cao đầu. Anh đập mạnh bàn tay bị thương lên tường, cơn đau đớn ngắn ngủi chí ít có thể khiến trung khu thần kinh của con người tê liệt.
Trước khi quay về giường, Tống Ngọc Trạch đã đóng chặt cửa sổ và cửa chính, không để lọt chút khe hở nào, làm như vậy anh sẽ không cảm thấy bị quấy rầy nữa.
Tựa như lạc vào thế giới hỗn loạn thuở sơ khai, Tống Ngọc Trạch nhìn thấy một gương mặt đẫm nước mắt, cô đang khóc, khiến người ta cảm thấy vô cùng buồn bực. Đó là sự buồn bực khiến con tim người ta thắt lại từng cơn. Thế là...
Tống Ngọc Trạch dùng cách trực tiếp nhất: Chặn miệng cô lại...
Khi bị Tống Ngọc Trạch hôn, Chu Nhan đã đứng hình mất mấy giây rồi cô ta lập tức nhắm mắt tiếp nhận. Giây phút này chính là khoảnh khắc mà cô ta đã mong chờ từ rất lâu rất lâu về trước.
8 giờ sáng tại miền đông nước Mỹ, Tống Ngọc Trạch bắt đầu thu dọn hành lý, vừa rồi Triệu Hương Nông đến đây đã làm lỡ dở thời gian của anh. Những thứ anh cần mang đi không nhiều, nửa tiếng sau anh đã thu dọn xong mọi thứ.
Sau khi thu dọn đồ đạc xong, Tống Ngọc Trạch nhận được điện thoại của Chu Nhan.
"Anh, mua vé máy bay chưa?" Cô ta hỏi anh.
"Chưa!" Tống Ngọc Trạch nghe thấy mình nói: "Anh vẫn chưa mua vé máy bay."
Cúp điện thoại, Tống Ngọc Trạch không hiểu vì sao mình lại nói như vậy. Trong túi hành lý của anh có hai vé máy bay từ Chicago đi New Orleans lúc 4 giờ chiều nay.
Móc một điếu thuốc, mở cửa phòng rồi đứng trên bậc cầu thang chật chội kia, tựa lưng lên tường rồi đốt thuốc. Khi vị tê cay của nicotin lan tỏa trên đầu lưỡi, Tống Ngọc Trạch bắt đầu ngẩng đầu nhìn bầu trời theo thói quen. Bầu trời buổi sáng cuối tháng ba của Chicago là sắc điệu mà Tống Ngọc Trạch ghét nhất. Thoạt nhìn thì giống như bụng con cá chết nằm phơi mình trên bờ cát, nhìn kỹ hơn thì càng giống khuôn mặt một người, khuôn mặt của một người sắp chết, người đó là Chu Nhuận.
Lần cuối Tống Ngọc Trạch gặp Chu Nhuận là ở Australia. Lúc đó Tống Ngọc Trạch cũng không biết Chu Nhuận làm cách nào mà có được địa chỉ nhà ở Australia của anh. Khi Chu Nhuận đứng trước mặt anh, thật sự đã khiến anh sợ hãi. Ngày hôm ấy, cô trang điểm đậm đứng cạnh bể bơi nhà anh. Ánh nắng chói chang của Australia khiến khuôn mặt cô trắng toát như người chết.
Tống Ngọc Trạch không biết vì sao Chu Nhuận lại đến đó, Tống Ngọc Trạch cảm thấy mệt mỏi với sự xuất hiện của Chu Nhuận. Quãng thời gian đó là thời kỳ tăm tối nhất cuộc đời anh, anh chỉ muốn một mình trốn trong thế giới của anh nếm trải nỗi đau khổ nhói lòng để trừng phạt bản thân mình.
Mà Chu Nhuận lại giống như ánh mặt trời trong cuộc đời Tống Ngọc Trạch, anh sợ anh sẽ bị cô cảm hóa mà quên đi tội lỗi của bản thân mình.
"Em có thể đợi anh không?" Đôi môi đỏ thắm thốt ra câu nói ấy.
Tống Ngọc Trạch không trả lời câu hỏi ấy, anh chỉ dẫn Chu Nhuận tham quan nhà anh. Cuối cùng họ đứng ở trong phòng thờ tổ tiên của nhà anh, để cô nhìn kỹ những bức ảnh treo trên tường. Những bức ảnh trên tường là tổ tiên nhà họ Tống và những bức ảnh chụp cùng những chính khách của các quốc gia trong những giai đoạn khác nhau. Đợi đến khi Chu Nhuận nhìn hết các bức ảnh, Tống Ngọc Trạch cho cô hay địa chỉ nơi anh đang sống xếp thứ nhất trong các từ khóa được tìm kiếm trên mạng dạo gần đây. Bởi người ta đồn nhau rằng vòi nước trong nhà vệ sinh, tay vịn cầu thang hay trần nhà nhà anh đều được mạ vàng.
"Chu Nhuận, bây giờ em cũng biết những lời đồn thổi kia không phải là giả. Đến giờ vẫn chưa hiểu sao? Đây là nguyên nhân khiến tôi nói lời chia tay em." Anh lạnh nhạt nói với cô: "Chàng hoàng tử trong vũ hội rất dễ dàng bị cô nàng lọ lem đơn thuần thu hút. Người ta gọi sự thu hút ấy là tình yêu, nhưng thực ra tôi cảm thấy đó giống một loại phản ứng hóa học được sinh ra từ hoàn cảnh chênh lệch, cảm giác mới mẻ không còn thì phản ứng cũng hết."
Sau đó, anh nhìn cô chật vật lê bước rời khỏi đó, dần dần đi xa. Lúc đó, Tống Ngọc Trạch hoàn toàn không có lòng dạ để ý đến Chu Nhuận đã xảy ra chuyện gì.
Chẳng bao lâu sao, Tống Ngọc Trạch tham gia tang lễ của Chu Nhuận, sau đó anh mới biết: Lúc đó Chu Nhuận đã lấy hết dũng khí đến gặp anh để hỏi câu "Em có thể đợi anh không?"
Cô gái đó vẫn muốn sống tiếp, cô vẫn còn một tia hy vọng, tia hy vọng đó mang tên Tống Ngọc Trạch. Trong vở bi kịch của Chu Nhuận, Triệu Hương Nông chính là người tạo ra bi kịch đó, còn người kết thúc vở kịch đó là Tống Ngọc Trạch.
Từ ngày hôm đó, cô gái trát lớp phấn dày như bức tường trắng đã trở thành một vết thương trong lòng Tống Ngọc Trạch, càng muốn quên lãng thì nó càng lúc càng đau âm ỉ.
Bảy năm sau, bốn bức thư mà Chu Nhuận viết cho anh mới đến tay anh, nội dung của bốn bức thư đã khiến lòng anh nổi lên cơn cuồng phong.
Thế là, Tống Ngọc Trạch đến Chicago, vì nơi đó có Triệu Hương Nông, nhân vật được các nhà phê bình ưu ái, là chị gái thiên thần trong mắt bọn trẻ: Cô ấy và bạn bè cô không giống nhau, cô ấy đáng yêu, xinh đẹp và lương thiện.
Người ta càng khen cô thì anh càng phẫn nộ.
Bây giờ, anh đã hoàn thành nhiệm vụ của mình, nên anh phải rời khỏi Chicago rồi đến một thành phố khác để lãng quên tất cả.
Ngày hôm sau Tống Ngọc Trạch vẫn chưa rời khỏi Chicago.
Chỉ trong một đêm, người đàn ông tên là Triệu Diên Đình đã dấy lên một trận bão táp ở Chicago. Từ đêm qua đến rạng sáng nay Triệu Diên Đình chính thức đưa ra tuyên bố: Những kẻ khốn kiếp âm thầm miệt thị người thừa kế nhà họ Triệu, tôi sẽ khiến các người phải trả giá.
Một phút sau khi lời tuyên bố được đưa ra, phàm là những máy tính gõ những từ khóa tìm kiếm liên quan đến Triệu Hương Nông và đoạn clip của cô trên mạng đều bị nhiễm vi-rút. Chỉ nháy mắt sau khi bị nhiễm vi-rút, tài liệu cá nhân của người tìm kiếm sẽ biến mất, sau đó trên màn hình sẽ hiện ra biểu tượng của trang web hacker nổi tiếng. Từ đó, người ta mới biết có những chuyện nên có chừng có mực. Một số người tỉnh dậy phát hiện trong hòm thư điện tử của mình có một email, mở email ra, bất ngờ phát hiện hệ thống internet nổi tiếng nhất phương Tây gửi email cho họ. Bức email đó viết rằng nếu bọn họ đã tải đoạn clip của Triệu Hương Nông thì lập tức xóa bỏ, đồng thời chuyển tiếp email cho người thân bạn bè của họ.
Nhận được email, những người đã tải đoạn clip kia tay chân bủn rủn, vội vàng tìm đoạn clip rồi xóa ngay. Sau khi xóa clip, bọn họ rất nghe lời mà chuyển tiếp email, vì người gửi email cho bọn họ là tổ chức dấu mặt đến chính phủ Mỹ cũng phải bó tay. Tổ chức đó có tầm ảnh hưởng lớn ở phương Tây, không gì là không nhúng tay vào. Nghe nói hội viên của tổ chức lên tới hàng trăm triệu. Có khả năng đồng nghiệp, người thân, bạn bè và người yêu bạn chính là hội viên của tổ chức này.
Mười tiếng sau khi Triệu Diên Đình đưa ra lời tuyên bố, không còn ai dám bình luận về đoạn clip của Triệu Hương Nông nữa. Nhưng mọi người cũng đang thầm đoán, Triệu Diên Đình làm ầm lên như vậy nhất định là đã có chuyện chạm vào giới hạn cuối cùng của ông ta, mà giới hạn cuối cùng đó ắt hẳn là Triệu Hương Nông.
Thế là mọi người lại thầm thắc mắc: Có lẽ Triệu Hương Nông đã xảy ra chuyện?
Sau đó, một bức hình chụp Triệu Hương Nông mặc quần áo bệnh nhân của một bệnh viện nào đó được tung lên mạng. Triệu Hương Nông đứng bên đường đợi xe giống như một người giấy gió thổi một cái là bay.
Lúc nhìn thấy bức ảnh đó, Tống Ngọc Trạch đang ở sân bay. Gần 3 giờ chiều, anh phải nhìn một lúc mới nhận ra người trong ảnh là Triệu Hương Nông. Sau đó, Tống Ngọc Trạch phát hiện ra đồng phục bệnh nhân trên người Triệu Hương Nông anh không hề thấy lạ lẫm, vì ngày hôm đó cô cũng mặc bộ đồ này đứng ngoài cửa nhà anh.
Chu Nhan hớn hở xuống xe, kéo vali đi vào sân bay. Tắc đường đã khiến cô ta lãng phí một tiếng đồng hồ trên đường, may mà không làm cô ta lỡ chuyến bay. Bây giờ là 3 giờ 10 phút, một tiếng nữa cô ta sẽ cùng Tống Ngọc Trạch bay đến New Orleans.
"Sau này chúng ta sẽ sống ở New Orleans." Đây là lời Tống Ngọc Trạch nói với cô tối qua. Nghe thấy lời này, Chu Nhan vô cùng vui vẻ, vì quãng thời gian mà Tống Ngọc Trạch nói là khoảng thời gian lâu dài, khoảng thời gian thuộc về cô ta và anh.
Thời gian là đấng tạo hóa tạo ra lễ vật đẹp đẽ nhất. Chu Nhan nhếch miệng, đương nhiên cô ta sẽ dùng món quà quý giá này thật cẩn thận.
Vừa bước vào sân bay, Chu Nhan đã nhìn thấy Tống Ngọc Trạch đi từ xa tới. Cô tay vẫy tay, hô to: "Anh, em ở đây."
Tống Ngọc Trạch như thể không nghe thấy lời của cô ta, lúc này Chu Nhan mới nhận ra ánh mắt của Tống Ngọc Trạch không nhìn cô ta mà cứ nhìn mãi về phía cửa ra vào sân bay.
Đứng ở nơi đó cõi lòng Chu Nhan vô cùng sung sướng. Ít nhất vào giây phút ấy cô ta nghĩ rằng, vì đợi mãi không thấy cô ta nên Tống Ngọc Trạch đang tìm cô ta.
Trong lòng như đang kêu gào, Tống Ngọc Trạch, mau phát hiện ra em đi!
Thế nhưng anh tựa như không nghe thấy tiếng cô ta gọi anh. Cánh tay vừa vẫy khựng lại giữa không trung, Chu Nhan cứ trơ mắt nhìn Tống Ngọc Trạch lướt qua người cô ta, chạy về phía cửa sân bay, bước chân sao mà gấp gáp và hốt hoảng.
Lúc phản ứng lại, Chu Nhan mới đuổi theo Tống Ngọc Trạch.
Tống Ngọc Trạch nhanh chóng biến mất ở cửa sân bay, đợi Chu Nhan ra khỏi sân bay thì Tống Ngọc Trạch đã lên một chiếc xe, gần như cửa xe vừa đóng lại thì chiếc xe đã lao vút đi. Chu Nhan nghe thấy có người báo cảnh sát, đó là tài xế chiếc xe taxi vừa đưa cô ta đến sân bay.
Tống Ngọc Trạch cướp xe taxi, còn nguyên nhân vì sao anh lại cướp xe thì vẫn chưa rõ.
Chu Nhan trấn an tài xế bằng cách đưa hộ chiếu và thẻ căn cước cho anh ta rồi bắt một chiếc xe khác đi theo hướng Tống Ngọc Trạch bỏ đi.
Một lúc sau, Chu Nhan nhìn thấy chiếc xe của Tống Ngọc Trạch đâm vào chiếc xe khác.
Buổi chiều Chu Nhan vẫn luôn ở bên cạnh Tống Ngọc Trạch, cô ta cùng anh đến cục cảnh sát lấy lời khai, rồi đi đến bệnh viện một chuyến. Lúc ra khỏi bệnh viện thì trời đã chuyển tối. Tay trái Tống Ngọc Trạch có thêm một đai cố định, bàn tay không bị thương thì vuốt tóc cô ta: "Xem ra chúng ta phải đợi một thời gian nữa rồi."
Dù đã nghĩ mọi cách nhưng Chu Nhan vẫn không thể ở lại nhà Tống Ngọc Trạch qua đêm.
"Anh, em có thể sống cùng anh không?"
"Không được."
"Giờ em không được ở trong trường nữa."
"Vừa rồi không phải anh đã nói với em là anh đã đặt phòng khách sạn ở gần đây cho em rồi sao?"
"Em ghét ở trong khách sạn."
"Chu Nhan!"
"Anh! Vì sao người phụ nữa kia có thể ở đây còn em thì không?"
"Rầm" một tiếng, Tống Ngọc Trạch gạt hết đồ đạc trên giá sách xuống đất.
11 giờ đêm Chu Nhan rời khỏi nhà Tống Ngọc Trạch, trước lúc ra về Tống Ngọc Trạch nói với cô ta: "A Nhan, hình như em đã nhầm lẫn rồi, để cô ta sống ở đây là kế hoạch đã bày ra trước kia, nhớ đấy."
Giây phút đó, Chu Nhan cảm thấy những lời kia càng giống như anh đang nói cho bản thân anh hơn.
Đêm hôm đó, Tống Ngọc Trạch đã mơ một giấc mơ. Mơ thấy cơn gió đêm biến thành tiếng bước chân của một người. Tiếng bước chân khẽ khàng bước trên bậc cầu thang đến trước cửa phòng anh. Sau đó người ấy mở cửa phòng anh ra, mùi hương quyến rũ bủa vây lấy anh. Cô vén chăn lên, nhẹ nhàng nằm xuống cạnh anh, mùi hương biến thành giọng nói khẽ thầm thì bên tai anh, khiến lòng anh vừa phiền vừa ngứa ngáy. Một giọng nói ẩn nấp trong lòng anh đang kêu gào: Mau đẩy cô ra!
Nhưng khi cơ thể kia kề đến bên anh thì tiếng nói trong lòng anh lập tức biến mất, sau đó anh bắt đầu hôn lên bờ môi mềm mại của cô. Vừa chạm vào cánh môi cô anh càng muốn nhiều hơn. Và rồi, anh thò tay vào áo sờ cô.
Nắm lấy hai khối tuyết lê trước ngực cô, mềm mại và tuyệt diệu làm sao. Lực đạo nơi bàn tay anh lúc nặng lúc nhẹ theo sự hưng phấn của anh, khiến cô thở dốc, Tống... Tống Ngọc Trạch, nhẹ... nhẹ chút, ngứa...
Trong mơ, anh không hài lòng chút nào. Nghĩ kỹ lại anh mới biết vì sao mình không hài lòng. Ừm, lúc nào cô cũng gọi Bách Nguyên Tú là "Nguyên Tú" "Nguyên Tú", còn lúc gọi anh thì lôi cả tên lẫn họ anh ra mà gọi.
Anh nắm chặt lấy nơi mềm mại kia, nạt nộ: "Triệu Hương Nông, anh nói với em bao nhiêu lần rồi, hửm, sao em quên nhanh như vậy..."
"A Trạch..."
Tiếng gọi khẽ khàng khiến Tống Ngọc Trạch như bừng tỉnh khỏi cơn mê.
Ngồi trên giường, trong ánh đèn mờ tối Tống Ngọc Trạch nhìn bàn tay của mình. Lòng bàn tay anh như thể vẫn còn lưu lại mùi hương của một người, mùi hương đó vẫn còn vấn vít trong bàn tay anh. Khi anh muốn nắm chặt tay để giữ nó lại thì nó lại lọt qua kẽ tay anh, hóa thành một cơn gió đêm bay khỏi phòng anh.
Mùi hương không biết đến từ nơi nào đó để lại sự dày vò cả về lý trí lẫn con tim.
Tống Ngọc Trạch lao vào phòng tắm, thẫn thờ đứng dưới vòi hoa sen, để dòng nước lạnh xối xuống người anh. Dù anh đã ngó lơ nhưng nơi nào đó vẫn ngẩng cao đầu. Anh đập mạnh bàn tay bị thương lên tường, cơn đau đớn ngắn ngủi chí ít có thể khiến trung khu thần kinh của con người tê liệt.
Trước khi quay về giường, Tống Ngọc Trạch đã đóng chặt cửa sổ và cửa chính, không để lọt chút khe hở nào, làm như vậy anh sẽ không cảm thấy bị quấy rầy nữa.
Tựa như lạc vào thế giới hỗn loạn thuở sơ khai, Tống Ngọc Trạch nhìn thấy một gương mặt đẫm nước mắt, cô đang khóc, khiến người ta cảm thấy vô cùng buồn bực. Đó là sự buồn bực khiến con tim người ta thắt lại từng cơn. Thế là...
Tống Ngọc Trạch dùng cách trực tiếp nhất: Chặn miệng cô lại...
Khi bị Tống Ngọc Trạch hôn, Chu Nhan đã đứng hình mất mấy giây rồi cô ta lập tức nhắm mắt tiếp nhận. Giây phút này chính là khoảnh khắc mà cô ta đã mong chờ từ rất lâu rất lâu về trước.
/112
|