Dịch: Hé
Khắp nơi trong căn phòng đều lưu lại dấu vết của cuộc hoan ái đêm qua, chăn đệm nhàu nhĩ, đồ đạc rơi xuống đất, mùi hoan ái, người phụ nữ ngồi trên giường tóc tai rối bời mang đầy những dấu hôn trên người... đều toát lên sự điên cuồng của đêm qua.
Triệu Hương Nông cầm điều khiển mở rèm ra, ánh nắng mai xuyên qua kẽ lá hắt vào cửa sổ giống như những dải cầu vòng. Triệu Hương Nông nhìn đến thất thần mà không để ý đến tiếng cửa mở.
"Triệu Hương Nông." Người kia khẽ gọi tên cô.
Triệu Hương Nông quay sang thì nhìn thấy Tống Ngọc Trạch, một Tống Ngọc Trạch của trước kia. Triệu Hương Nông lập tức cụp mắt xuống, phải mất một lúc mới đuổi hình ảnh Tống Ngọc Trạch của lúc ấy khỏi đầu.
Triệu Hương Nông lại nhìn Tống Ngọc Trạch, hờ hững nói: "Tống Ngọc Trạch, sao anh lại xuất hiện ở đây?"
Triệu Hương Nông cũng biết lời của mình rất vô lí, nhưng lúc này một Tống Ngọc Trạch như vậy khiến lòng cô không dễ chịu.
"Đói rồi phải không?" Anh làm như không nghe thấy lời cô nói.
Rời giường, làm vệ sinh cá nhân, ăn hết bữa sáng Tống Ngọc Trạch mang lên dưới cái nhìn của anh. Sau khi ăn xong, Triệu Hương Nông nhìn Tống Ngọc Trạch, cô biết lúc này vẻ mặt cô như muốn nói: Tống Ngọc Trạch, anh nên đi khỏi đây rồi.
Anh cũng nhận ra điều đó, anh lúng túng giải thích với cô: "Anh đã hoãn hết công việc ngày hôm nay rồi."
Triệu Hương Nông không nói gì nữa, cô bắt đầu chuẩn bị đi làm, khi Triệu Hương Nông ngồi trước bàn trang điểm thì Tống Ngọc Trạch đến bên cạnh cô: "Anh đã giúp em xin cô nghỉ phép một ngày rồi."
Triệu Hương Nông máy móc cầm lược chải đầu, cuộc triền miên kịch liệt đêm qua khiến tóc cô rối bù. Tống Ngọc Trạch nhận lược từ tay cô, còn chưa chạm vào tóc cô thì cô đã đứng lên, quay người lại nhìn anh: "Tống Ngọc Trạch, ai bảo anh giúp tôi nghỉ phép?"
Tống Ngọc Trạch không nói năng gì, chỉ yên lặng nhìn cô. Triệu Hương Nông lại nằm lên giường, cô nói với Tống Ngọc Trạch: "Tống Ngọc Trạch, đừng quên chuyện anh đồng ý với tôi đêm qua, tôi muốn ngày mai nhận được đoạn video của ba tôi."
Đợi đến khi Tống Ngọc Trạch đi khỏi phòng, Triệu Hương Nông mới vùi mặt thật sâu vào gối, cô thật sự sắp biến mình thành người không đáng yêu nhất rồi.
Hôm nay, người làm vườn nghe thấy nam chủ nhân trẻ tuổi của bọn họ đang gọi điện thoại, giọng điệu vừa gấp gáp vừa kích động. Nếu đoán không nhầm thì có lẽ anh ta đang bực tức với ông nội mình. Nội dung cuộc điện thoại đại khái là nếu ông nội còn ép buộc anh ta thì anh ta không ngại phá hỏng mọi thứ.
Sau khi gọi điện xong, anh ta ngây ngẩn nhìn màn hình điện thoại. Sau đó anh ta ném điện thoại vào thùng rác, nhưng còn chưa đến năm phút sau anh ta lại nhặt lại chiếc điện thoại từ trong thùng rác.
Tống Ngọc Trạch cũng không biết sao mình lại quay lại phòng ngủ nữa, sau khi nhìn thấy khuôn mặt đang say ngủ kia, anh lại bắt đầu ngẩn ngơ.
Canberra, mấy tiếng sau cuộc điện thoại giữa Tống Học Nhữ và Tống Ngọc Trạch, ông ta lại gặp cô gái tên là Chu Nhan kia. Cô ta xuất hiện ở cửa lớn nhà ông giống như bao buổi sáng khác, ngoan ngoãn gọi một tiếng "ông nội".
Những gì Tống Học Nhữ biết về cô gái Chu Nhan này chính là: Từ nhiều phương diện có thể thấy đây là cô gái bất hạnh. Theo mẹ đến Nhật Bản tái giá, mấy năm sống ở Nhật Bản luôn bị bố dượng ngược đãi, thậm chí là xâm hại tình dục. Cuối cùng, một ngày nọ, cô gái gọi điện cho chương trình pháp luật, đồng thời tiết lộ đoạn ghi âm giữa mình và bố dượng cho đài truyền hình, sau đó nhà đài đã phơi bày sự việc này. Thế là, cô gái xuất hiện ở tòa án để tố cáo bố dượng mình, vì thế bố dượng cô ta bị tống giam. Vì không thể nào đối mặt với mẹ mình và ánh mắt dị nghị của đám bạn mà cô ta đã bị chướng ngại tâm lí. Sau đó, Tống Ngọc Trạch đã tìm ra cô ta đồng thời đưa cô ta rời khỏi viện tâm thần. Cuối cùng, Chu Nhan vẫn luôn sống cùng Tống Ngọc Trạch.
Trước khi Tống Ngọc Trạch rời khỏi Canberra, anh đã đưa Chu Nhan đến chỗ Tống Học Nhữ, không nói cụ thể câu chuyện mà chỉ bảo ông ta chăm sóc cô ta. Bây giờ Chu Nhan đang theo học một trường nội trú ở Canberra, tuần nào cũng có bác sĩ tâm lí được Tống Ngọc Trạch chỉ định đến tìm cô ta.
Tống Học Nhữ từng hỏi bác sĩ tình trạng của Chu Nhan, vị bác sĩ đó đáp rằng: "Ngài đã nghe nói thiên tài và kẻ điên là cùng một loại người chưa? Chỉ cần cô ta muốn, cô ta có thể trở thành thiên tài ở bất cứ lĩnh vực nào."
Cuối cùng, bác sĩ còn vỗ vai ông ta, cười nói: "Không cần lo lắng, cô ta chỉ là một đứa trẻ nghịch ngợm thôi."
Không lâu sau đó, Tống Học Nhữ mới biết Tống Ngọc Trạch là người giám hộ của Chu Nhan. Bây giờ, hộ chiếu của Chu Nhan đang nằm trong tay Tống Ngọc Trạch, nên bây giờ ngoài Canberra ra, Chu Nhan không thể đi bất cứ nơi nào khác.
Tống Học Nhữ đã từng gặp Chu Nhan, cô gái đó rất dẻo miệng, tin chắc rằng chẳng ai nhận ra cô gái có khuôn mặt bừng bừng sức sống đó lại là một bệnh nhân tâm thần đang tiếp nhận điều trị.
Tống Học Nhữ cho người dẫn Chu Nhan vào nhà.
"Ông nội, anh cháu bao giờ mới về ạ?" Cô gái có chiếc răng khểnh hỏi ông ta.
"A Nhan, cháu thích Tiểu Trạch?" Tống Học Nhữ bình thản hỏi Chu Nhan.
Cô ta cười hì hì, lắc đầu: "Sao có thể chứ, đó là người mà chị gái cháu thích."
"Nhưng chị gái của cháu đã mất rồi." Tống Học Nhữ nói tiếp.
Chu Nhan nhíu mày: "Ông à, dù chị ấy không còn nữa thì anh ấy vẫn là người chị ấy thích. Hơn nữa, vì sao cháu phải thích anh ấy chứ, vì câu hỏi cháu vừa hỏi ông ư? Vì cháu hỏi câu đó nên đồng nghĩa với việc cháu thích anh ấy?"
Dưới ánh mắt thẳng thắn kia, Tống Học Nhữ bỗng cảm thấy câm nín, lời mà Chu Nhan nói giống như được một đứa trẻ nói ra, nghe thì chẳng có tí logic nào nhưng ngẫm lại thì lại thấy cũng có lí.
Thấy ánh mắt lúng túng của ông già kia, Chu Nhan vẫn thấy có chút đắc ý. Đến những tên phóng viên, quan tòa, thẩm phán kinh nghiệm đầy mình hay mẹ cô ta, thậm chí cả bác sĩ tâm lí cô ta còn lừa được thì đương nhiên cô ta cũng dám lừa cả Tống Học Nhữ.
Chu Nhan biết, trên đời này càng là kẻ mạnh, đặc biệt là khi cánh đàn ông thấy kẻ yếu vươn tay cầu cứu mình, họ sẽ không biết ẩn sau đôi mắt đáng thương kia sẽ là cảnh tượng gì.
Trước mắt, việc quan trọng nhất với Chu Nhan chính là nghĩ cách rời khỏi đây. Từ những tin tức trên báo đài, cô ta biết Tống Ngọc Trạch đang ở Chicago.
Chicago, đó là thành phố khiến cô ta căm ghét, nhưng vì sao Tống Ngọc Trạch lại xuất hiện ở đấy, không phải anh đã nói vĩnh viễn không quay lại thành phố đó nữa sao? Vì sao Tống Ngọc Trạch lại để cô ta ở lại Canberra.
Điều khiến Chu Nhan cảm thấy bất an hơn cả là Triệu Hương Nông cũng ở thành phố kia. Bây giờ Chu Nhan vẫn chưa có cách rời khỏi Úc, nhưng cô ta cần tìm hiểu vì sao Tống Ngọc Trạch lại chọn phát triển sự nghiệp ở Chicago. Lúc này, dường như người duy nhất có thể cho cô ta đáp án chỉ có Tống Học Nhữ.
Ừm, vậy thì ra tay với ông già này vậy.
Lúc Triệu Hương Nông thức giấc cũng là lúc hoàng hôn. Chủ nhân khác của chiếc giường đôi này vẫn còn ở đó. Lúc này, hai người đầu gối tay ấp giống như cặp vợ chồng bình thường.
Vừa mở mắt ra Triệu Hương Nông đã nhìn thấy khuôn mặt của Tống Ngọc Trạch. Anh đang nhìn cô chăm chú, khi chạm phải ánh mắt của cô thì anh mỉm cười, đuôi mắt cũng trở nên hẹp dài. Tựa như có ánh sáng trong trẻo lạc vào ánh mắt của anh, chỉ cần bạn bất cẩn một chút thôi lập tức chìm đắm trong ánh mắt ấy.
Triệu Hương Nông nhắm mắt lại.
Một lúc sau, anh áp tay lên má cô, ngón tay khẽ chạm vào hàng mày của cô. Khi tay anh đến bên khóe môi cô, Triệu Hương Nông nghe thấy anh nói: "Triệu Hương Nông, chúng ta thử xem nhé?"
Trong khoảng cách gần, Tống Ngọc Trạch nhìn thấy hàng mi Triệu Hương Nông khẽ run rẩy, đáng yêu giống như đứa trẻ làm chuyện xấu cố tỏ ra bình tĩnh nhưng lại bị hàng mi run rẩy lật tẩy.
Anh vươn tay kéo đầu cô gối lên vị trí trái tim anh, để cô nghe thấy tiếng con tim anh đập rộn ràng, cùng với tâm trạng sau những nhịp đập ấy: Triệu Hương Nông, muốn nói ra những lời như vậy không hề dễ đâu.
Sau khi câu này được nói ra, cũng đồng nghĩa với cô gái bất hạnh đã chết vào năm mười bảy tuổi kia đã trở thành cầu nối cho hai người.
Vậy mà, dường như cô không muốn lắng nghe tâm tư của anh, cô quay mặt đi, nằm quay lưng lại với anh.
Còn anh như thể cũng đánh mất tâm tình vừa rồi, bầu không khí xung quanh hai người lập tức trở nên cứng ngắc.
Đêm xuống, trong phòng tắm, Triệu Hương Nông ngẩn người nhìn hơi nước tỏa ra xung quanh, nước từ vòi hoa sen chảy ào ạt xuống đầu cô. Sau bữa tối, Tống Ngọc Trạch nói với người làm rằng tối nay anh sẽ ở nhà.
Tối nay Tống Ngọc Trạch sẽ ở nhà, điều này khiến Triệu Hương Nông cảm thấy phiền não, sau phiền não là bối rối vì cô không biết nên ở cùng với người kia như nào, vì thế...
Có âm thanh khẽ vang lên sau lưng cô, Triệu Hương Nông còn chưa quay lại thì đã nghe thấy tiếng của Tống Ngọc Trạch: "Em bảo tài xế đến đón em về nhà?"
Người này vào đây từ lúc nào vậy? Triệu Hương Nông vô thức lùi lại, với tay lấy khăn tắm vắt một bên quấn lên người dưới ánh nhìn của Tống Ngọc Trạch. Sau đó, cô cúi đầu đứng ở đó, Triệu Hương Nông có thể cảm nhận được ngọn lửa giận trên người Tống Ngọc Trạch.
Triệu Hương Nông nghiêng người định ra khỏi phòng tắm, Tống Ngọc Trạch chỉ nhấc chân đã chặn cô lại.
"Nói nghe coi có chuyện gì vậy?" Giọng nói tức giận của Tống Ngọc Trạch vang lên trên đỉnh đầu cô.
"Hôm nay tôi muốn về nhà." Triệu Hương Nông lạnh lùng nói.
"Triệu Hương Nông!"
Triệu Hương Nông ngẩng đầu nhìn Tống Ngọc Trạch, nói: "Tống Ngọc Trạch, về sau đừng có nói với tôi những lời ngu ngốc kiểu như chúng ta thử xem nữa, những lời đó khiến tôi thấy không dễ chịu."
Triệu Hương Nông thoáng ngập ngừng, không bận tâm ánh mắt ngập tràn lửa giận của Tống Ngọc Trạch, cô nói tiếp: "Nếu anh còn muốn duy trì trạng thái này thì tôi sẽ phối hợp với anh, nhưng..."
Những lời tiếp theo mắc lại trong cổ họng cô, vừa đắng vừa chát, nhưng cô vẫn cắn răng nói ra từng câu từng chữ: "Tống Ngọc Trạch à, nếu như anh vẫn muốn tôi ghen vì anh, khóc vì anh, hay làm những chuyện ngu ngốc như ở bên cạnh anh thì tôi có thể nói cho anh biết những chuyện đấy đều không thể xảy ra, vĩnh! viễn! không! Tôi vĩnh viễn sẽ không quên mục đích anh tiếp cận tôi. Ngày ấy tôi rung động với anh bao nhiêu thì mục đích đó càng xấu xí bấy nhiêu."
Dòng nước không ngừng chảy xuống đầu hai người. Từ trong đôi mắt của đối phương, họ như nhìn thấy đống tro tàn của ngày tận thế.
Triệu Hương Nông là người dời mắt trước, Tống Ngọc Trạch lúc này khiến cô sợ hãi, lúc nào người sợ hãi trước cũng thua trước.
Tài xế đang đợi để đưa cô chủ về nhà nhận được thông báo ở đây không còn việc của ông ta nữa. Trong phòng tắm có dấu vết vật lộn, khăn tắm rơi xuống sàn nhà, đồ đạc rơi vãi khắp nơi. Trên bức tường kính vẫn còn lưu lại dấu bàn tay, một loáng là biến mất, sau đó lại có thêm dấu vết mới. Xuyên qua bức tường kính có thể thấy bóng dáng hai người dán chặt vào nhau. Nếu nhìn kỹ hơn có thể nhận ra động tác của hai người không hề hòa hợp, một người thì chiếm đoạt còn người kia không muốn phối hợp.
Sau đó, không gian bỗng trở nên tĩnh lặng.
"Triệu Hương Nông, hôm nay là sinh nhật của anh." Giọng của người đàn ông vô cùng trầm thấp: "Sau 17 tuổi, anh rất sợ ngày này đến, ba anh đã rời xa anh vào ngày này. Hôm đó, những người kia đang đuổi theo anh, vì để thoát khỏi sự đeo bám của những người kia, ba anh đã mạo hiểm lái xe lên cây cầu kia. Sau đó, cầu sập, anh túm được tay ba anh, nhưng vì không muốn xe chịu thêm trọng lượng nên ba đã gạt tay anh ra... Anh cứ trơ mắt nhìn ba anh rơi xuống rồi bị nước cuốn trôi."
"Ngày hôm đó ba anh mặc chiếc áo gió màu xám, lúc rơi xuống ông ấy vẫn còn cười với anh. Triệu Hương Nông, chuyện này anh chưa từng nói cho ai, anh ngỡ rằng cả đời này anh cũng sẽ không nói ra chuyện này."
Một lúc sau, cửa phòng tắm bật mở, người đàn ông bế người phụ nữ ra khỏi phòng tắm, đặt cô lên giường.
Vừa nằm lên giường, Triệu Hương Nông lập tức vùi mặt vào gối, người ở trên cô càng áp chặt vào cô khiến mặt cô càng vùi sâu vào gối hơn.
Giọng anh như đang than thở, van nài, Triệu Hương Nông, đừng ngó lơ anh cũng đừng đẩy anh ra, ít nhất là ngày hôm nay.
Khắp nơi trong căn phòng đều lưu lại dấu vết của cuộc hoan ái đêm qua, chăn đệm nhàu nhĩ, đồ đạc rơi xuống đất, mùi hoan ái, người phụ nữ ngồi trên giường tóc tai rối bời mang đầy những dấu hôn trên người... đều toát lên sự điên cuồng của đêm qua.
Triệu Hương Nông cầm điều khiển mở rèm ra, ánh nắng mai xuyên qua kẽ lá hắt vào cửa sổ giống như những dải cầu vòng. Triệu Hương Nông nhìn đến thất thần mà không để ý đến tiếng cửa mở.
"Triệu Hương Nông." Người kia khẽ gọi tên cô.
Triệu Hương Nông quay sang thì nhìn thấy Tống Ngọc Trạch, một Tống Ngọc Trạch của trước kia. Triệu Hương Nông lập tức cụp mắt xuống, phải mất một lúc mới đuổi hình ảnh Tống Ngọc Trạch của lúc ấy khỏi đầu.
Triệu Hương Nông lại nhìn Tống Ngọc Trạch, hờ hững nói: "Tống Ngọc Trạch, sao anh lại xuất hiện ở đây?"
Triệu Hương Nông cũng biết lời của mình rất vô lí, nhưng lúc này một Tống Ngọc Trạch như vậy khiến lòng cô không dễ chịu.
"Đói rồi phải không?" Anh làm như không nghe thấy lời cô nói.
Rời giường, làm vệ sinh cá nhân, ăn hết bữa sáng Tống Ngọc Trạch mang lên dưới cái nhìn của anh. Sau khi ăn xong, Triệu Hương Nông nhìn Tống Ngọc Trạch, cô biết lúc này vẻ mặt cô như muốn nói: Tống Ngọc Trạch, anh nên đi khỏi đây rồi.
Anh cũng nhận ra điều đó, anh lúng túng giải thích với cô: "Anh đã hoãn hết công việc ngày hôm nay rồi."
Triệu Hương Nông không nói gì nữa, cô bắt đầu chuẩn bị đi làm, khi Triệu Hương Nông ngồi trước bàn trang điểm thì Tống Ngọc Trạch đến bên cạnh cô: "Anh đã giúp em xin cô nghỉ phép một ngày rồi."
Triệu Hương Nông máy móc cầm lược chải đầu, cuộc triền miên kịch liệt đêm qua khiến tóc cô rối bù. Tống Ngọc Trạch nhận lược từ tay cô, còn chưa chạm vào tóc cô thì cô đã đứng lên, quay người lại nhìn anh: "Tống Ngọc Trạch, ai bảo anh giúp tôi nghỉ phép?"
Tống Ngọc Trạch không nói năng gì, chỉ yên lặng nhìn cô. Triệu Hương Nông lại nằm lên giường, cô nói với Tống Ngọc Trạch: "Tống Ngọc Trạch, đừng quên chuyện anh đồng ý với tôi đêm qua, tôi muốn ngày mai nhận được đoạn video của ba tôi."
Đợi đến khi Tống Ngọc Trạch đi khỏi phòng, Triệu Hương Nông mới vùi mặt thật sâu vào gối, cô thật sự sắp biến mình thành người không đáng yêu nhất rồi.
Hôm nay, người làm vườn nghe thấy nam chủ nhân trẻ tuổi của bọn họ đang gọi điện thoại, giọng điệu vừa gấp gáp vừa kích động. Nếu đoán không nhầm thì có lẽ anh ta đang bực tức với ông nội mình. Nội dung cuộc điện thoại đại khái là nếu ông nội còn ép buộc anh ta thì anh ta không ngại phá hỏng mọi thứ.
Sau khi gọi điện xong, anh ta ngây ngẩn nhìn màn hình điện thoại. Sau đó anh ta ném điện thoại vào thùng rác, nhưng còn chưa đến năm phút sau anh ta lại nhặt lại chiếc điện thoại từ trong thùng rác.
Tống Ngọc Trạch cũng không biết sao mình lại quay lại phòng ngủ nữa, sau khi nhìn thấy khuôn mặt đang say ngủ kia, anh lại bắt đầu ngẩn ngơ.
Canberra, mấy tiếng sau cuộc điện thoại giữa Tống Học Nhữ và Tống Ngọc Trạch, ông ta lại gặp cô gái tên là Chu Nhan kia. Cô ta xuất hiện ở cửa lớn nhà ông giống như bao buổi sáng khác, ngoan ngoãn gọi một tiếng "ông nội".
Những gì Tống Học Nhữ biết về cô gái Chu Nhan này chính là: Từ nhiều phương diện có thể thấy đây là cô gái bất hạnh. Theo mẹ đến Nhật Bản tái giá, mấy năm sống ở Nhật Bản luôn bị bố dượng ngược đãi, thậm chí là xâm hại tình dục. Cuối cùng, một ngày nọ, cô gái gọi điện cho chương trình pháp luật, đồng thời tiết lộ đoạn ghi âm giữa mình và bố dượng cho đài truyền hình, sau đó nhà đài đã phơi bày sự việc này. Thế là, cô gái xuất hiện ở tòa án để tố cáo bố dượng mình, vì thế bố dượng cô ta bị tống giam. Vì không thể nào đối mặt với mẹ mình và ánh mắt dị nghị của đám bạn mà cô ta đã bị chướng ngại tâm lí. Sau đó, Tống Ngọc Trạch đã tìm ra cô ta đồng thời đưa cô ta rời khỏi viện tâm thần. Cuối cùng, Chu Nhan vẫn luôn sống cùng Tống Ngọc Trạch.
Trước khi Tống Ngọc Trạch rời khỏi Canberra, anh đã đưa Chu Nhan đến chỗ Tống Học Nhữ, không nói cụ thể câu chuyện mà chỉ bảo ông ta chăm sóc cô ta. Bây giờ Chu Nhan đang theo học một trường nội trú ở Canberra, tuần nào cũng có bác sĩ tâm lí được Tống Ngọc Trạch chỉ định đến tìm cô ta.
Tống Học Nhữ từng hỏi bác sĩ tình trạng của Chu Nhan, vị bác sĩ đó đáp rằng: "Ngài đã nghe nói thiên tài và kẻ điên là cùng một loại người chưa? Chỉ cần cô ta muốn, cô ta có thể trở thành thiên tài ở bất cứ lĩnh vực nào."
Cuối cùng, bác sĩ còn vỗ vai ông ta, cười nói: "Không cần lo lắng, cô ta chỉ là một đứa trẻ nghịch ngợm thôi."
Không lâu sau đó, Tống Học Nhữ mới biết Tống Ngọc Trạch là người giám hộ của Chu Nhan. Bây giờ, hộ chiếu của Chu Nhan đang nằm trong tay Tống Ngọc Trạch, nên bây giờ ngoài Canberra ra, Chu Nhan không thể đi bất cứ nơi nào khác.
Tống Học Nhữ đã từng gặp Chu Nhan, cô gái đó rất dẻo miệng, tin chắc rằng chẳng ai nhận ra cô gái có khuôn mặt bừng bừng sức sống đó lại là một bệnh nhân tâm thần đang tiếp nhận điều trị.
Tống Học Nhữ cho người dẫn Chu Nhan vào nhà.
"Ông nội, anh cháu bao giờ mới về ạ?" Cô gái có chiếc răng khểnh hỏi ông ta.
"A Nhan, cháu thích Tiểu Trạch?" Tống Học Nhữ bình thản hỏi Chu Nhan.
Cô ta cười hì hì, lắc đầu: "Sao có thể chứ, đó là người mà chị gái cháu thích."
"Nhưng chị gái của cháu đã mất rồi." Tống Học Nhữ nói tiếp.
Chu Nhan nhíu mày: "Ông à, dù chị ấy không còn nữa thì anh ấy vẫn là người chị ấy thích. Hơn nữa, vì sao cháu phải thích anh ấy chứ, vì câu hỏi cháu vừa hỏi ông ư? Vì cháu hỏi câu đó nên đồng nghĩa với việc cháu thích anh ấy?"
Dưới ánh mắt thẳng thắn kia, Tống Học Nhữ bỗng cảm thấy câm nín, lời mà Chu Nhan nói giống như được một đứa trẻ nói ra, nghe thì chẳng có tí logic nào nhưng ngẫm lại thì lại thấy cũng có lí.
Thấy ánh mắt lúng túng của ông già kia, Chu Nhan vẫn thấy có chút đắc ý. Đến những tên phóng viên, quan tòa, thẩm phán kinh nghiệm đầy mình hay mẹ cô ta, thậm chí cả bác sĩ tâm lí cô ta còn lừa được thì đương nhiên cô ta cũng dám lừa cả Tống Học Nhữ.
Chu Nhan biết, trên đời này càng là kẻ mạnh, đặc biệt là khi cánh đàn ông thấy kẻ yếu vươn tay cầu cứu mình, họ sẽ không biết ẩn sau đôi mắt đáng thương kia sẽ là cảnh tượng gì.
Trước mắt, việc quan trọng nhất với Chu Nhan chính là nghĩ cách rời khỏi đây. Từ những tin tức trên báo đài, cô ta biết Tống Ngọc Trạch đang ở Chicago.
Chicago, đó là thành phố khiến cô ta căm ghét, nhưng vì sao Tống Ngọc Trạch lại xuất hiện ở đấy, không phải anh đã nói vĩnh viễn không quay lại thành phố đó nữa sao? Vì sao Tống Ngọc Trạch lại để cô ta ở lại Canberra.
Điều khiến Chu Nhan cảm thấy bất an hơn cả là Triệu Hương Nông cũng ở thành phố kia. Bây giờ Chu Nhan vẫn chưa có cách rời khỏi Úc, nhưng cô ta cần tìm hiểu vì sao Tống Ngọc Trạch lại chọn phát triển sự nghiệp ở Chicago. Lúc này, dường như người duy nhất có thể cho cô ta đáp án chỉ có Tống Học Nhữ.
Ừm, vậy thì ra tay với ông già này vậy.
Lúc Triệu Hương Nông thức giấc cũng là lúc hoàng hôn. Chủ nhân khác của chiếc giường đôi này vẫn còn ở đó. Lúc này, hai người đầu gối tay ấp giống như cặp vợ chồng bình thường.
Vừa mở mắt ra Triệu Hương Nông đã nhìn thấy khuôn mặt của Tống Ngọc Trạch. Anh đang nhìn cô chăm chú, khi chạm phải ánh mắt của cô thì anh mỉm cười, đuôi mắt cũng trở nên hẹp dài. Tựa như có ánh sáng trong trẻo lạc vào ánh mắt của anh, chỉ cần bạn bất cẩn một chút thôi lập tức chìm đắm trong ánh mắt ấy.
Triệu Hương Nông nhắm mắt lại.
Một lúc sau, anh áp tay lên má cô, ngón tay khẽ chạm vào hàng mày của cô. Khi tay anh đến bên khóe môi cô, Triệu Hương Nông nghe thấy anh nói: "Triệu Hương Nông, chúng ta thử xem nhé?"
Trong khoảng cách gần, Tống Ngọc Trạch nhìn thấy hàng mi Triệu Hương Nông khẽ run rẩy, đáng yêu giống như đứa trẻ làm chuyện xấu cố tỏ ra bình tĩnh nhưng lại bị hàng mi run rẩy lật tẩy.
Anh vươn tay kéo đầu cô gối lên vị trí trái tim anh, để cô nghe thấy tiếng con tim anh đập rộn ràng, cùng với tâm trạng sau những nhịp đập ấy: Triệu Hương Nông, muốn nói ra những lời như vậy không hề dễ đâu.
Sau khi câu này được nói ra, cũng đồng nghĩa với cô gái bất hạnh đã chết vào năm mười bảy tuổi kia đã trở thành cầu nối cho hai người.
Vậy mà, dường như cô không muốn lắng nghe tâm tư của anh, cô quay mặt đi, nằm quay lưng lại với anh.
Còn anh như thể cũng đánh mất tâm tình vừa rồi, bầu không khí xung quanh hai người lập tức trở nên cứng ngắc.
Đêm xuống, trong phòng tắm, Triệu Hương Nông ngẩn người nhìn hơi nước tỏa ra xung quanh, nước từ vòi hoa sen chảy ào ạt xuống đầu cô. Sau bữa tối, Tống Ngọc Trạch nói với người làm rằng tối nay anh sẽ ở nhà.
Tối nay Tống Ngọc Trạch sẽ ở nhà, điều này khiến Triệu Hương Nông cảm thấy phiền não, sau phiền não là bối rối vì cô không biết nên ở cùng với người kia như nào, vì thế...
Có âm thanh khẽ vang lên sau lưng cô, Triệu Hương Nông còn chưa quay lại thì đã nghe thấy tiếng của Tống Ngọc Trạch: "Em bảo tài xế đến đón em về nhà?"
Người này vào đây từ lúc nào vậy? Triệu Hương Nông vô thức lùi lại, với tay lấy khăn tắm vắt một bên quấn lên người dưới ánh nhìn của Tống Ngọc Trạch. Sau đó, cô cúi đầu đứng ở đó, Triệu Hương Nông có thể cảm nhận được ngọn lửa giận trên người Tống Ngọc Trạch.
Triệu Hương Nông nghiêng người định ra khỏi phòng tắm, Tống Ngọc Trạch chỉ nhấc chân đã chặn cô lại.
"Nói nghe coi có chuyện gì vậy?" Giọng nói tức giận của Tống Ngọc Trạch vang lên trên đỉnh đầu cô.
"Hôm nay tôi muốn về nhà." Triệu Hương Nông lạnh lùng nói.
"Triệu Hương Nông!"
Triệu Hương Nông ngẩng đầu nhìn Tống Ngọc Trạch, nói: "Tống Ngọc Trạch, về sau đừng có nói với tôi những lời ngu ngốc kiểu như chúng ta thử xem nữa, những lời đó khiến tôi thấy không dễ chịu."
Triệu Hương Nông thoáng ngập ngừng, không bận tâm ánh mắt ngập tràn lửa giận của Tống Ngọc Trạch, cô nói tiếp: "Nếu anh còn muốn duy trì trạng thái này thì tôi sẽ phối hợp với anh, nhưng..."
Những lời tiếp theo mắc lại trong cổ họng cô, vừa đắng vừa chát, nhưng cô vẫn cắn răng nói ra từng câu từng chữ: "Tống Ngọc Trạch à, nếu như anh vẫn muốn tôi ghen vì anh, khóc vì anh, hay làm những chuyện ngu ngốc như ở bên cạnh anh thì tôi có thể nói cho anh biết những chuyện đấy đều không thể xảy ra, vĩnh! viễn! không! Tôi vĩnh viễn sẽ không quên mục đích anh tiếp cận tôi. Ngày ấy tôi rung động với anh bao nhiêu thì mục đích đó càng xấu xí bấy nhiêu."
Dòng nước không ngừng chảy xuống đầu hai người. Từ trong đôi mắt của đối phương, họ như nhìn thấy đống tro tàn của ngày tận thế.
Triệu Hương Nông là người dời mắt trước, Tống Ngọc Trạch lúc này khiến cô sợ hãi, lúc nào người sợ hãi trước cũng thua trước.
Tài xế đang đợi để đưa cô chủ về nhà nhận được thông báo ở đây không còn việc của ông ta nữa. Trong phòng tắm có dấu vết vật lộn, khăn tắm rơi xuống sàn nhà, đồ đạc rơi vãi khắp nơi. Trên bức tường kính vẫn còn lưu lại dấu bàn tay, một loáng là biến mất, sau đó lại có thêm dấu vết mới. Xuyên qua bức tường kính có thể thấy bóng dáng hai người dán chặt vào nhau. Nếu nhìn kỹ hơn có thể nhận ra động tác của hai người không hề hòa hợp, một người thì chiếm đoạt còn người kia không muốn phối hợp.
Sau đó, không gian bỗng trở nên tĩnh lặng.
"Triệu Hương Nông, hôm nay là sinh nhật của anh." Giọng của người đàn ông vô cùng trầm thấp: "Sau 17 tuổi, anh rất sợ ngày này đến, ba anh đã rời xa anh vào ngày này. Hôm đó, những người kia đang đuổi theo anh, vì để thoát khỏi sự đeo bám của những người kia, ba anh đã mạo hiểm lái xe lên cây cầu kia. Sau đó, cầu sập, anh túm được tay ba anh, nhưng vì không muốn xe chịu thêm trọng lượng nên ba đã gạt tay anh ra... Anh cứ trơ mắt nhìn ba anh rơi xuống rồi bị nước cuốn trôi."
"Ngày hôm đó ba anh mặc chiếc áo gió màu xám, lúc rơi xuống ông ấy vẫn còn cười với anh. Triệu Hương Nông, chuyện này anh chưa từng nói cho ai, anh ngỡ rằng cả đời này anh cũng sẽ không nói ra chuyện này."
Một lúc sau, cửa phòng tắm bật mở, người đàn ông bế người phụ nữ ra khỏi phòng tắm, đặt cô lên giường.
Vừa nằm lên giường, Triệu Hương Nông lập tức vùi mặt vào gối, người ở trên cô càng áp chặt vào cô khiến mặt cô càng vùi sâu vào gối hơn.
Giọng anh như đang than thở, van nài, Triệu Hương Nông, đừng ngó lơ anh cũng đừng đẩy anh ra, ít nhất là ngày hôm nay.
/112
|