Âm thanh mùa thu, núi rừng lạnh lẽo.
Vào đêm cuối mùa thu, cảm giác rét lạnh giống như bước vào mùa đông, tiếng đọc kinh sáng sớm cũng không có, ngoài cửa sổ yên tĩnh đến mức ngay cả tiếng lá cây rơi xuống đầy đất cũng lọt vào tai một cách rõ ràng.
Ôm lấy bản thân, Họa Tâm cứng ngắc ngồi trên đất, khuôn mặt nhỏ nhắn bị đông cứng đến tái nhợt, đôi môi tím bầm, nhưng nàng vẫn quật cường không muốn mở miệng cầu xin tha thứ, bởi vì nàng sợ sau khi mình mở miệng, thì phải ngủ ở trên giường của hắn, không có nghi thức thành thân, không có đồ cưới, những chuyện này khiến nàng cảm giác bản thân cũng xấu xa như những kỹ nữ, vì sinh tồn, nàng không muốn chà đạp lên tôn nghiêm của mình.
Không có giường, cũng không có gì có thể đắp, xem ra, tối nay, chỉ có thể là một đêm không ngủ, thôi, còn không bằng đi ra ngoài một chút.
Cẩn thận phủ thêm chiếc áo mỏng, nàng ngắm nhìn người đang nằm trên giường, đã bình yên ngủ.
Rất là kỳ quái, kể từ khi gặp phải hắn, cũng chưa từng nhìn thấy được mặt hắn, cả ngày đều mang một đấu lạp, cứ như thế, mùa đông rồi chỉ sợ cũng mang nó phải không?
Lắc đầu một cái, hắn có quan hệ gì với mình chứ, thôi, ra ngoài đi một chút, có lẽ có thể ấm áp hơn chút.
Rón rén mở cửa, lắc mình đi ra ngoài, rồi nhẹ nhàng đóng cửa lại.
Nghe tiếng đóng cửa thật nhỏ, người trên giường ngồi dậy, kéo chăn, ánh mắt như đuốc, nàng quả thật không phải là một người dễ dàng thuần phục, xem ra, càng thêm thú vị.
Hai bàn tay nhỏ bé che chắn, nàng há miệng nhỏ nhẹ thổi khí ấm, hiện tại nơi ấm áp nhất, phải là hồ nước nóng a?
Quẹo một cái, liền đi tới bên cạnh hồ, nhìn bốn bề vắng lặng, nàng cởi giày xuống, ngồi xuống bên cạnh ao, ngâm chân nhỏ vào nước, sự ấm áp từ hồ nước làm nàng thoải mái thở dài.
"Rầm. . . . . ."dđlqd Một bóng người đột nhiên từ trong nước xuất hiện, những giọt nước chảy xuống từ trong ngực rắn chắc, hắn dùng tay lau đi nước đọng trên mặt, phát hiện mình đối diện với một nữ nhân.
"Là ngươi!" Là nam tử tóc đỏ ngày đó, Họa Tâm nói không ra là mừng rỡ hay là kinh ngạc.
Kinh ngạc vì nàng đêm hôm khuya khoắc ngồi ở nơi đây, nhẹ nhếch môi, nở nụ cười ngây thơ như trẻ con, hắn gật đầu một cái, một tay lấy quần áo đặt bên bờ hồ, lưu loát mặc xong, nhảy tới ngồi ở bên cạnh nàng.
Hai gò má ửng đỏ, lông mi dài rũ xuống, nàng thầm mắng mình không biết xấu hổ đi xem hắn lỏa thể, may mà nửa người dưới của hắn có mặc quần, bằng không, thật đúng là. . . . . .
"Ngươi, sao đêm khuya ngươi lại ở chỗ này?" Tự biết hắn không thể nói, nhưng nàng vẫn hỏi ra nghi vấn trong lòng.
Nhìn nàng ăn mặc mỏng manh, hắn không đành lòng, từ phía sau lấy ra một áo khoác dầy cộm nặng nề bao lấy thân hình bé nhỏ của nàng, lúc này mới khoa tay múa chân minh hoạ tư thế bơi lội.
Thì ra là muốn bơi lội, nàng sáng tỏ gật đầu.
"Cám ơn!" Cho hai tay vào bên trong áo khoác, thân thể từ từ ấm lại, mí mắt đã từ từ rũ xuống.
Trong bóng đêm trong trẻo lạnh lùng, ánh trăng toả sáng, ngồi ở dưới tàng cây, trên người hai người loang lổ những điểm sáng từ ánh trăng chiếu qua tán cây, hắn nhìn nàng đang chậm rãi cúi đầu nhỏ xuống, dứt khoát dùng bàn tay vòng lấy, để nàng tựa vào bên trái, để cho nàng có thể dựa vào tay của mình mà ngủ thoải mái hơn.
"A! Thật xin lỗi." Cho là mình trong mơ hồ nên tới gần hắn, nàng xoa bóp khuôn mặt của mình, thanh tĩnh, thanh tĩnh.
Mỉm cười lắc đầu một cái, hắn vỗ vỗ bả vai bền chắc của mình, một tay lại đặt đầu của nàng dựa vào vai của mình, ý bảo nàng có thể an tâm ngủ ở chỗ này.
Mí mắt nặng nề khiến nàng không mở miệng từ chối được, huống chi, trên người hắn có hơi thở khiến người khác an tâm, từ lúc vừa thấy mặt, hắn đã cho nàng cảm giác quen thuộc như bạn hữu, ôn nhu, yên tâm.
Rũ mắt, nhìn nữ tử đã ngủ, nụ cười vốn ôn nhu đột nhiên bị thu hồi, ánh mắt lạnh lùng nhìn chăm chú vào khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của nàng, đã bình yên ngủ.
Nữ tử đoạn chưởng. . . . . .
Vào đêm cuối mùa thu, cảm giác rét lạnh giống như bước vào mùa đông, tiếng đọc kinh sáng sớm cũng không có, ngoài cửa sổ yên tĩnh đến mức ngay cả tiếng lá cây rơi xuống đầy đất cũng lọt vào tai một cách rõ ràng.
Ôm lấy bản thân, Họa Tâm cứng ngắc ngồi trên đất, khuôn mặt nhỏ nhắn bị đông cứng đến tái nhợt, đôi môi tím bầm, nhưng nàng vẫn quật cường không muốn mở miệng cầu xin tha thứ, bởi vì nàng sợ sau khi mình mở miệng, thì phải ngủ ở trên giường của hắn, không có nghi thức thành thân, không có đồ cưới, những chuyện này khiến nàng cảm giác bản thân cũng xấu xa như những kỹ nữ, vì sinh tồn, nàng không muốn chà đạp lên tôn nghiêm của mình.
Không có giường, cũng không có gì có thể đắp, xem ra, tối nay, chỉ có thể là một đêm không ngủ, thôi, còn không bằng đi ra ngoài một chút.
Cẩn thận phủ thêm chiếc áo mỏng, nàng ngắm nhìn người đang nằm trên giường, đã bình yên ngủ.
Rất là kỳ quái, kể từ khi gặp phải hắn, cũng chưa từng nhìn thấy được mặt hắn, cả ngày đều mang một đấu lạp, cứ như thế, mùa đông rồi chỉ sợ cũng mang nó phải không?
Lắc đầu một cái, hắn có quan hệ gì với mình chứ, thôi, ra ngoài đi một chút, có lẽ có thể ấm áp hơn chút.
Rón rén mở cửa, lắc mình đi ra ngoài, rồi nhẹ nhàng đóng cửa lại.
Nghe tiếng đóng cửa thật nhỏ, người trên giường ngồi dậy, kéo chăn, ánh mắt như đuốc, nàng quả thật không phải là một người dễ dàng thuần phục, xem ra, càng thêm thú vị.
Hai bàn tay nhỏ bé che chắn, nàng há miệng nhỏ nhẹ thổi khí ấm, hiện tại nơi ấm áp nhất, phải là hồ nước nóng a?
Quẹo một cái, liền đi tới bên cạnh hồ, nhìn bốn bề vắng lặng, nàng cởi giày xuống, ngồi xuống bên cạnh ao, ngâm chân nhỏ vào nước, sự ấm áp từ hồ nước làm nàng thoải mái thở dài.
"Rầm. . . . . ."dđlqd Một bóng người đột nhiên từ trong nước xuất hiện, những giọt nước chảy xuống từ trong ngực rắn chắc, hắn dùng tay lau đi nước đọng trên mặt, phát hiện mình đối diện với một nữ nhân.
"Là ngươi!" Là nam tử tóc đỏ ngày đó, Họa Tâm nói không ra là mừng rỡ hay là kinh ngạc.
Kinh ngạc vì nàng đêm hôm khuya khoắc ngồi ở nơi đây, nhẹ nhếch môi, nở nụ cười ngây thơ như trẻ con, hắn gật đầu một cái, một tay lấy quần áo đặt bên bờ hồ, lưu loát mặc xong, nhảy tới ngồi ở bên cạnh nàng.
Hai gò má ửng đỏ, lông mi dài rũ xuống, nàng thầm mắng mình không biết xấu hổ đi xem hắn lỏa thể, may mà nửa người dưới của hắn có mặc quần, bằng không, thật đúng là. . . . . .
"Ngươi, sao đêm khuya ngươi lại ở chỗ này?" Tự biết hắn không thể nói, nhưng nàng vẫn hỏi ra nghi vấn trong lòng.
Nhìn nàng ăn mặc mỏng manh, hắn không đành lòng, từ phía sau lấy ra một áo khoác dầy cộm nặng nề bao lấy thân hình bé nhỏ của nàng, lúc này mới khoa tay múa chân minh hoạ tư thế bơi lội.
Thì ra là muốn bơi lội, nàng sáng tỏ gật đầu.
"Cám ơn!" Cho hai tay vào bên trong áo khoác, thân thể từ từ ấm lại, mí mắt đã từ từ rũ xuống.
Trong bóng đêm trong trẻo lạnh lùng, ánh trăng toả sáng, ngồi ở dưới tàng cây, trên người hai người loang lổ những điểm sáng từ ánh trăng chiếu qua tán cây, hắn nhìn nàng đang chậm rãi cúi đầu nhỏ xuống, dứt khoát dùng bàn tay vòng lấy, để nàng tựa vào bên trái, để cho nàng có thể dựa vào tay của mình mà ngủ thoải mái hơn.
"A! Thật xin lỗi." Cho là mình trong mơ hồ nên tới gần hắn, nàng xoa bóp khuôn mặt của mình, thanh tĩnh, thanh tĩnh.
Mỉm cười lắc đầu một cái, hắn vỗ vỗ bả vai bền chắc của mình, một tay lại đặt đầu của nàng dựa vào vai của mình, ý bảo nàng có thể an tâm ngủ ở chỗ này.
Mí mắt nặng nề khiến nàng không mở miệng từ chối được, huống chi, trên người hắn có hơi thở khiến người khác an tâm, từ lúc vừa thấy mặt, hắn đã cho nàng cảm giác quen thuộc như bạn hữu, ôn nhu, yên tâm.
Rũ mắt, nhìn nữ tử đã ngủ, nụ cười vốn ôn nhu đột nhiên bị thu hồi, ánh mắt lạnh lùng nhìn chăm chú vào khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của nàng, đã bình yên ngủ.
Nữ tử đoạn chưởng. . . . . .
/18
|