Đoàn Dự tâm cả kinh, khóe mắt hung hăng giật giật, mở miệng muốn nói, rồi lại không biết nói cái gì.
“Tại sao không nói gì? Vừa rồi không phải mồm miệng lanh lợi lắm sao”. Mộ Dung Phục một tay đặt trên thắt lưng Đoàn Dự, độ nóng của lòng bàn tay xuyên qua kiện áo đơn bạt truyền tới da thịt hắn, ngón tay ở trên thắt lưng hắn nhu hòa vuốt ve.
Đoàn Dự chỉ cảm thấy một trận tê dại từ bên hông tản ra, nơi bị ngón tay y đụng vào đều giống như bị lửa đốt, cháy mãnh liệt.
“Mộ Dung Phục, cởi bỏ huyệt đạo cho ta”. Đoàn Dự trừng mắt nhìn khuôn mặt tươi cười đó, nghiến răng nghiến lợi nói,
“Nếu không ta nhất định cho ngươi nếm thử tư vị của Lục Mạch Thần Kiếm!”.
“Lục Mạch Thần Kiếm”. Cái tay Mộ Dung Phục đang đặt trên thắt lưng Đoàn Dự chậm rãi dời lên, ở trên lưng hắn không chút kiêng nể mà vuốt ve, tay kia thì lại nắm lấy cằm hắn, ép hắn ngẩng đầu nhìn vào mắt mình, cười ôn nhu nói,
“Mới vừa rồi ngươi ở Thiên Ninh Tự ngôn hành cử chỉ như vậy, ta còn chưa tức giận, ngươi vì sao lại tức giận?”.
“Nói nhảm!”. Đoàn Dự không thể hất cái tay đang ở sau lưng mình ra, đành phải giả bộ trấn định,
“Ta vừa thấy ngươi sẽ nổi giận. Bỏ tay ngươi ra, miễn cho ta ghê tởm!”.
Thấy hai tròng mắt của Đoàn Dự trừng trừng nhìn y, ánh mắt đen láy thoạt nhìn như tỏa sáng, khuôn mặt đỏ ửng, đôi môi mọng nước quật cường mím lại, nội tâm Mộ Dung Phục hơi xao động, tay nắm lấy cằm hắn không khỏi thả lỏng,
“A Chu cải trang cho ngươi sao? Không thể tưởng được ngươi phẫn ta, ngược lại rất giống a”.
“Ngươi nghĩ rằng ta và ngươi nguyện ý?”. Đáy lòng Đoàn Dự mặc dù có chút khiếp sợ ý cười ẩn hiện trong con ngươi y, nhưng ngoài mặt lại càng thêm mạnh miệng trả lời,
“Như thế nào, thấy ta bại hoại thanh danh của ngươi, ngươi tức giận? Đau lòng sao?”.
Mộ Dung Phục mỉm cười, cúi người dán môi bên tai hắn nhẹ giọng thì thầm,
“Tức giận thì có một chút, còn lại là đau lòng a… là đau lòng ngươi”.
Cái tay trên lưng lại chuyển động, cảm giác bên tai có khí nóng do người nọ nói chuyện mà tản mát, nhiệt độ thân thể Đoàn Dự chậm rãi tăng cao, có chút miệng khô lưỡi nóng,
“Ngươi thật xấu xa, đau lòng ta làm gì? Bớt sàm ngôn đi, mau thả ta ra!”.
Mộ Dung Phục dứt khoát ôm lấy Đoàn Dự, cả người tựa lên người y, mặt cũng vùi thật sau vào vai y, cười nói,
“Ngươi hủy hoại danh dự của ta, hiện tại ta đòi lại một chút, không được sao”.
Đoàn Dự vốn bị y điểm huyệt không nhúc nhích được, hiện giờ bị y ôm như vậy, thân mình cứng ngắc, dây thần kinh như căng ra, trên mặt hiện lên một tia cười so với khóc còn khó coi hơn,
“Ta nói Mộ Dung Phục ngươi có chuyện không thể hảo hảo nói a, cần phải động thủ động cước sao? Ngươi muốn cái gì, nói thẳng ra, ta còn cân nhắc”.
Mộ Dung Phục thấp giọng cười, một luồng khí nhẹ nhàng bay vào tai Đoàn Dự,
“Lần này, là ngươi tới trêu chọc ta trước”.
“Đồ vô sỉ!”. Đoàn Dự mạnh miệng mắng,
“Ta khi nào thì trêu chọc ngươi. Muốn cái gì thì nói nhanh, nói xong thì cút đi!”.
Hai tay Mộ Dung Phục ôm lấy Đoàn Dự, cười tủm tỉm ghé vào lỗ tai hắn khẽ nói,
“Ta muốn ngươi…”. Dừng một chút, sau khi thấy sắc mặt Đoàn Dự tái nhợt, buồn cười nói tiếp,
“Theo ta quay về Yến Tử Oa”.
Đoàn Dự thở dài một hơi, trên mặt lại hồng hồng giống như tẩm huyết, lần thứ hai nói ra một lời rõ ràng lo lắng không đủ,
“Ngươi uống lộn thuốc sao? Một câu không nên chia làm hai đoạn”. Ngừng nghỉ một lát, lại cảm thấy hình như có chỗ không thích hợp, vội hỏi,
“Uy! Ta cảm thấy được ngươi thật sự có thể uống lộn thuốc, sao chỉ mới không gặp một chút, ngươi liền trở nên… trở nên vô sỉ như vậy?”.
Đoàn Dự chỉ hận mình da mặt không đủ dày, thời khắc mấu chốt vẫn sửa chữa lời nói, trong lòng buồn bực nghĩ, cùng tình cảnh, cùng lời nói, chỉ là thời gian và địa điểm bất đồng, lại trình diễn một lần nữa. Ông trời, ngươi chẳng lẽ mù mắt a? Tùy ý Mộ Dung Phục muốn làm gì thì làm sao.
Tuy rằng nói ý trật một chút, Mộ Dung Phục lại nghe rõ, trong mắt hiện lên một tia thâm quang, khóe môi như trước nở nụ cười sáng sủa,
“Ngươi có nguyện ý theo ta quay về Yến Tử Oa không?”.
Đoàn Dự đang muốn cự tuyệt một hơi, đột nhiên nghe thấy Vương Ngữ Yên ở bên ngoài hô lên,
“Đoàn công tử, Đoàn công tử?”.
Lúc này mới nhớ bên ngoài còn ba nữ tử đang chờ, nếu như bị các nàng thấy mình quần áo không chỉnh tề cùng Mộ Dung Phục ở một chỗ, không phải là tình ngay lý gian sao?
Không nghe thấy Đoàn Dự đáp lại, Vương Ngữ Yên nghĩ hắn vì ngôn ngữ sắc bén của mình mà tức giận, liền tiến tới phía trước vài bước, ôn nhu nói,
“Đoàn công tử, mới vừa rồi là do chúng ta không đúng, ngôn ngữ quá mức cực đoan, ngươi chớ để trong lòng”.
Đoàn Dự há mồm muốn nói, Mộ Dung Phục nhanh tay lẹ mắt điểm á huyệt của hắn, đôi môi khẽ mở phun ra lời nói ở sát bên tai, cảm giác từ lỗ tai tràn xuống tới đáy lòng Đoàn Dự,
“Ngươi nói xem, có muốn để các nàng tiến vào xem chúng ta đang làm gì không?”.
Vừa nói, Mộ Dung Phục vừa đưa tay kéo lấy dây lưng của Đoàn Dự mà thưởng thức, ý cười tràn đầy,
“Đoàn thế tử tựa hồ đối với biểu muội của tại hạ rất để ý, không biết nàng nếu thấy một màn này sẽ phản ứng gì đây”.
Đoàn Dự gắt gao trừng mắt nhìn y, hai mắt thâm độc hận không thể hóa thành lưỡi dao sắc bén đem y lăng trì xử tử. Để ý cái đầu ngươi a! Nàng là biểu muội ngươi, ngươi làm như vậy, chẳng lẽ không sợ chính mình cũng mất mặt?
Mới vừa nghĩ đến đây, Đoàn Dự lại thầm nghĩ, không đúng! Tên này căn bản không biết cái gì là xấu hổ thì sợ gì mất mặt.
“Đoàn công tử, Đoàn công tử?”. Vương Ngữ Yên hô vài tiếng lại không thấy Đoàn Dự trả lời, lo lắng hắn ở bên trong đã xảy ra chuyện, vội quay đầu lại gọi A Chu, A Bích cùng tiến vào tìm hắn.
A Chu A Bích nguyên bản không muốn để ý đến Đoàn Dự, nhưng thấy Vương Ngữ Yên hình như rất lo lắng, lại thấy hắn đi vào hồi lâu cũng không lên tiếng, không biết đã xảy ra chuyện gì, vẫn là quyết định dứt bỏ buồn bực đi vào tìm hắn trước.
“Đoàn công tử, chúng ta vào đây. Ngươi đổi xiêm y xong chưa?”. A Chu bước tới phía trước, vừa đi vừa hô.
Đoàn Dự cả kinh tròng mắt thiếu chút nữa từ trong hốc mắt rớt xuống, cái trán chảy ra một tầng mồ hôi, đầu ‘ong ong’ rung động.
Các nàng tiến vào, vạn nhất thật sự thấy ta cùng Mộ Dung Phục ở đây, còn tưởng rằng chúng ta làm cái chuyện gì đó, y không biết xấu hổ không có việc gì, nhưng ta còn muốn tiếp tục làm người a!
Thấy Đoàn Dự gấp đến độ như bò trên chảo nóng, tròng mắt chuyển động lung tung, một từ cũng không nói được, Mộ Dung Phục dương môi cười, ngón tay xoáy một lọn tóc từ đầu vai hắn lên mà mân mê,
“Nếu ngươi đáp ứng cùng ta quay về Yến Tử Oa, việc ngươi phá hư danh dự của ta sẽ không truy cứu nữa, ngoài ra còn nói với A Chu A Bích, việc đó là do ta bày mưu đặt kế cho ngươi làm, thế nào?”.
Bên tai đã truyền đến tiếng bước chân của các nàng, Đoàn Dự không nghĩ nhiều, liều mạng hướng Mộ Dung Phục nháy mắt.
Mộ Dung Phục biết hắn đã thỏa hiệp, một cảm giác thỏa mãn mãnh liệt lan tràn toàn bộ thể xác và tinh thần, đưa tay sờ sờ khuôn mặt non mềm của hắn thuận thế điểm khai á huyệt, ôm hắn vào ngực thấp giọng nhắc nhở,
“Nếu không nói lời nào, các nàng sẽ thật sự tiến vào a”.
Đoàn Dự cũng không quản việc mình bị Mộ Dung Phục ôm lấy, cuống quít la lớn,
“Vương cô nương đừng vội tiến vào, ta… ta còn chưa đổi quần áo xong!”.
Mắt thấy cước bộ đã gần trong gang tấc đột nhiên dừng lại, lập tức chậm rãi đi xa, thanh âm biến mất ở bên ngoài.
Thở dài một hơi, Đoàn Dự lúc này cảm giác như mới từ miệng cá mập chạy ra, toàn thân có chút lạnh lẽo.
“Ta đáp ứng theo ngươi về Yến Tử Oa, ngươi có thể buông ra chưa?”. Đoàn Dự thấy Mộ Dung Phục nhặt quần áo trên mặt đất lên rồi giúp hắn ăn mặc chỉnh tề, không khỏi hoảng hốt hỏi,
“Chẳng lẽ ngươi không giữ lời hứa?”.
“Ta đương nhiên giữ lời hứa”. Khóe môi Mộ Dung Phục tạo thành một nụ cười ôn nhã, ánh mắt hiện lên tia xảo trá,
“Cho nên bây giờ sẽ mang ngươi quay về Yến Tử Oa”.
“Ngươi!”. Đoàn Dự tức giận đến á khẩu, sau một lúc lâu mới tìm được thanh âm của chính mình, cả giận nói,
“Ngươi thật sự là đê tiện vô sỉ tới cực điểm!”.
“Quá khen”. Mộ Dung Phục tự động chuyển lời nói của Đoàn Dự thành ca ngợi, sau khi giúp hắn buộc thắt lưng, ngón trỏ đặt lên môi thổi ra một tiếng dài, một con tuấn mã đõ thẫm từ đầu kia cánh rừng chạy tới.
Mộ Dung Phục ôm Đoàn Dự lên ngựa, nắm dây cương đi ra ngoài, trong lúc đi không quên bổ sung một câu,
“Một hồi thấy các nàng, ngươi cũng đừng cầu cứu lung tung. Nếu không đến lúc đó người mất mặt chính là ngươi”.
Đoàn Dự ở trong lòng mắng y vài câu, ngồi trên lưng ngựa tùy y mang ra khỏi rừng.
Vương Ngữ Yên thấy Mộ Dung Phục đi ra, lòng cả kinh lập tức mừng rỡ tiến lên hỏi,
“Biểu ca, sao ngươi lại tới đây?”. Vừa dứt lời, mới thấy trong tay y nắm dây cương, trên lưng ngựa còn có Đoàn Dự, không khỏi nghi hoặc,
“Đây là…”.
Mộ Dung Phục thoải mái cười, thuận miệng nói,
“Đoàn thế tử không cẩn thận té, chân bị thương, cho nên ta cho hắn cưỡi ngựa thay đi bộ. Còn nữa…”. Dư quang liếc khuôn mặt của người đang ngồi trên lưng ngựa, Mộ Dung Phục nhẫn cười nói,
“Ngôn hành cử chỉ của Đoàn thế tử ở Thiên Ninh Tự là do ta lén bày mưu đặt kế, các ngươi không cần trách cứ hắn. Không làm như vậy, sao có thể khiến người Tây Hạ thả lỏng cảnh giác, thành công cứu đệ tử Cái Bang ra?”.
Đám người A Chu nghe vậy bừng tỉnh đại ngộ, đều gật đầu nói,
“Thì ra là như vậy. Trách không được ta thấy Đoàn công tử ngôn hành cử chỉ khác với ngày xưa, thì ra là công tử gia đã sớm có dự liệu”.
Mộ Dung Phục lại ngắn gọn nói sẽ cùng với Đoàn Dự quay về Yến Tử Oa, A Chu rốt cuộc không yên lòng về Kiều Phong, tùy ý tìm một cái cớ cáo biệt Mộ Dung Phục, một mình đi tới Thiếu Lâm Tự. Trước khi đi, Đoàn Dự còn dặn dò nàng một câu,
“Có một số việc, chỉ cần ngươi không ra mặt ngăn cản, cũng không hẳn sẽ thành bi kịch. Nhưng nếu ngươi nhúng tay, không chừng sẽ thật sự trở thành bi kịch”.
A Chu không hiểu rõ ràng nhưng vẫn nhớ kỹ nó trong lòng, sau khi cáo biệt Mộ Dung Phục và Vương Ngữ Yên thì giục ngựa rời đi.
Mộ Dung Phục và Đoàn Dự cưỡi một con ngựa, Vương Ngữ Yên và A Bích cưỡi một con ngựa, bốn người một đường chạy thẳng tới Cô Tô.
Vài canh giờ sau, bốn người đứng bên bờ Thái Hồ chuẩn bị lên thuyền, trước tiên đưa A Bích quay về Cầm Vận tiểu trúc, sau đó Mộ Dung Phục mới nói với Vương Ngữ Yên,
“Biểu muội xuất môn đã lâu, cũng nên trở về thăm cữu mẫu mới phải”.
Vương Ngữ Yên phải đi về, nhưng lại luyến tiếc rời khỏi Mộ Dung Phục, đang do dự, chợt nghe thấy người nọ nói,
“Nếu có thể được nàng tha thứ, cứ xin nàng cho ngươi tới Yến Tử Oa, biểu ca luôn hoan nghênh”.
Vương Ngữ Yên vui mừng quá đỗi, khuôn mặt như hoa nở rộ, tươi cười sáng loá gật đầu,
“Hảo, biểu ca, ta đây sẽ trở về xin nương”.
Gọi người hầu của Cầm Vận tiểu trúc đưa Vương Ngữ Yên quay về Mạn Đà sơn trang, Mộ Dung Phục ôm Đoàn Dự lên một chiếc thuyền khác, cười nói,
“Đoàn thế tử, chúng ta quay về Yến Tử Oa”.
Đoàn Dự cảm thấy không được tự nhiên khi bị y ôm vào trong ngực, chờ Vương Ngữ Yên đi xa mới lớn giọng quát,
“Hiện tại có thể buông chưa?”.
Mộ Dung Phục nghĩ nghĩ, sau đó điểm huyệt đạo của Đoàn Dự.
Vừa được nới lỏng, Đoàn Dự liền thi triển Lăng Ba Vi Bộ lắc mình nhảy lên cầu trúc, tay trái xuất nội lực bắn tới phía Mộ Dung Phục một luồng khí, tay phải nâng cao lập tức xuất một chiêu Thương Dương Kiếm. Hai đạo kiếm khí bay sát đỉnh đầu sượt qua tai Mộ Dung Phục, đánh y bay ra ngoài.
Mộ Dung Phục chật vật lui về phía sau, con ngươi chợt lóe lên tia âm hiểm, tung người nhảy lên trước đang muốn bắt lấy Đoàn Dự, chợt thấy hắn lắc mình lui ra phía sau hai tay đồng thời xuất chiêu, một đạo kiếm khí xẹt qua cánh tay Mộ Dung Phục, làm cho y phi thân lui về. Đoàn Dự từng bước tiến lên, thừa dịp y mất thế liền xuất kiếm khí chấn nát đoạn trúc dưới chân y, làm cho y đứng không vững ngã xuống nước.
A Bích hốt hoảng hô lên, vội chạy về phía trước nhảy lên cầu cứu người, Mộ Dung Phục từ trong hồ đột nhiên thoáng cái bay lên, mang theo vô số bọt nước văng khắp nơi, dưới ánh mặt trời tỏa sáng liễm diễm.
Đoàn Dự đứng ở một đầu khác của cầu trúc làm càn cười to, chỉ vào nước trên tóc cùng với xiêm y của Mộ Dung Phục chế nhạo nói,
“Thế nào, tư vị rơi xuống nước rất khổ sở sao? Tuy rằng chậm hơn mười năm, bất quá cũng miễn cưỡng coi là ‘Dĩ bỉ chi đạo, hoàn thi bỉ thân’!”.
Mộ Dung Phục nhíu mày, sắc mặt khó coi đến cực điểm. Đi vào nội đường thay đổi quần áo rồi bước ra, thấy Đoàn Dự còn ghé vào đầu cầu cười to, Mộ Dung Phục phi thân điểm vào huyệt đạo sau lưng hắn, ôm lấy hắn lên thuyền chạy như bay về Yến Tử Oa.
Nước gợn dưới thuyền nhỏ uẩn khai nhiều tầng, nhìn người trong lòng xấu hổ giãy dụa, Mộ Dung Phục câu môi cười, con ngươi lóng lánh tia thâm hiểm,
“Đoàn Dự, những chuyện này ta sẽ lưu lại quay về Yến Tử Oa mới tính với ngươi”.
“Tại sao không nói gì? Vừa rồi không phải mồm miệng lanh lợi lắm sao”. Mộ Dung Phục một tay đặt trên thắt lưng Đoàn Dự, độ nóng của lòng bàn tay xuyên qua kiện áo đơn bạt truyền tới da thịt hắn, ngón tay ở trên thắt lưng hắn nhu hòa vuốt ve.
Đoàn Dự chỉ cảm thấy một trận tê dại từ bên hông tản ra, nơi bị ngón tay y đụng vào đều giống như bị lửa đốt, cháy mãnh liệt.
“Mộ Dung Phục, cởi bỏ huyệt đạo cho ta”. Đoàn Dự trừng mắt nhìn khuôn mặt tươi cười đó, nghiến răng nghiến lợi nói,
“Nếu không ta nhất định cho ngươi nếm thử tư vị của Lục Mạch Thần Kiếm!”.
“Lục Mạch Thần Kiếm”. Cái tay Mộ Dung Phục đang đặt trên thắt lưng Đoàn Dự chậm rãi dời lên, ở trên lưng hắn không chút kiêng nể mà vuốt ve, tay kia thì lại nắm lấy cằm hắn, ép hắn ngẩng đầu nhìn vào mắt mình, cười ôn nhu nói,
“Mới vừa rồi ngươi ở Thiên Ninh Tự ngôn hành cử chỉ như vậy, ta còn chưa tức giận, ngươi vì sao lại tức giận?”.
“Nói nhảm!”. Đoàn Dự không thể hất cái tay đang ở sau lưng mình ra, đành phải giả bộ trấn định,
“Ta vừa thấy ngươi sẽ nổi giận. Bỏ tay ngươi ra, miễn cho ta ghê tởm!”.
Thấy hai tròng mắt của Đoàn Dự trừng trừng nhìn y, ánh mắt đen láy thoạt nhìn như tỏa sáng, khuôn mặt đỏ ửng, đôi môi mọng nước quật cường mím lại, nội tâm Mộ Dung Phục hơi xao động, tay nắm lấy cằm hắn không khỏi thả lỏng,
“A Chu cải trang cho ngươi sao? Không thể tưởng được ngươi phẫn ta, ngược lại rất giống a”.
“Ngươi nghĩ rằng ta và ngươi nguyện ý?”. Đáy lòng Đoàn Dự mặc dù có chút khiếp sợ ý cười ẩn hiện trong con ngươi y, nhưng ngoài mặt lại càng thêm mạnh miệng trả lời,
“Như thế nào, thấy ta bại hoại thanh danh của ngươi, ngươi tức giận? Đau lòng sao?”.
Mộ Dung Phục mỉm cười, cúi người dán môi bên tai hắn nhẹ giọng thì thầm,
“Tức giận thì có một chút, còn lại là đau lòng a… là đau lòng ngươi”.
Cái tay trên lưng lại chuyển động, cảm giác bên tai có khí nóng do người nọ nói chuyện mà tản mát, nhiệt độ thân thể Đoàn Dự chậm rãi tăng cao, có chút miệng khô lưỡi nóng,
“Ngươi thật xấu xa, đau lòng ta làm gì? Bớt sàm ngôn đi, mau thả ta ra!”.
Mộ Dung Phục dứt khoát ôm lấy Đoàn Dự, cả người tựa lên người y, mặt cũng vùi thật sau vào vai y, cười nói,
“Ngươi hủy hoại danh dự của ta, hiện tại ta đòi lại một chút, không được sao”.
Đoàn Dự vốn bị y điểm huyệt không nhúc nhích được, hiện giờ bị y ôm như vậy, thân mình cứng ngắc, dây thần kinh như căng ra, trên mặt hiện lên một tia cười so với khóc còn khó coi hơn,
“Ta nói Mộ Dung Phục ngươi có chuyện không thể hảo hảo nói a, cần phải động thủ động cước sao? Ngươi muốn cái gì, nói thẳng ra, ta còn cân nhắc”.
Mộ Dung Phục thấp giọng cười, một luồng khí nhẹ nhàng bay vào tai Đoàn Dự,
“Lần này, là ngươi tới trêu chọc ta trước”.
“Đồ vô sỉ!”. Đoàn Dự mạnh miệng mắng,
“Ta khi nào thì trêu chọc ngươi. Muốn cái gì thì nói nhanh, nói xong thì cút đi!”.
Hai tay Mộ Dung Phục ôm lấy Đoàn Dự, cười tủm tỉm ghé vào lỗ tai hắn khẽ nói,
“Ta muốn ngươi…”. Dừng một chút, sau khi thấy sắc mặt Đoàn Dự tái nhợt, buồn cười nói tiếp,
“Theo ta quay về Yến Tử Oa”.
Đoàn Dự thở dài một hơi, trên mặt lại hồng hồng giống như tẩm huyết, lần thứ hai nói ra một lời rõ ràng lo lắng không đủ,
“Ngươi uống lộn thuốc sao? Một câu không nên chia làm hai đoạn”. Ngừng nghỉ một lát, lại cảm thấy hình như có chỗ không thích hợp, vội hỏi,
“Uy! Ta cảm thấy được ngươi thật sự có thể uống lộn thuốc, sao chỉ mới không gặp một chút, ngươi liền trở nên… trở nên vô sỉ như vậy?”.
Đoàn Dự chỉ hận mình da mặt không đủ dày, thời khắc mấu chốt vẫn sửa chữa lời nói, trong lòng buồn bực nghĩ, cùng tình cảnh, cùng lời nói, chỉ là thời gian và địa điểm bất đồng, lại trình diễn một lần nữa. Ông trời, ngươi chẳng lẽ mù mắt a? Tùy ý Mộ Dung Phục muốn làm gì thì làm sao.
Tuy rằng nói ý trật một chút, Mộ Dung Phục lại nghe rõ, trong mắt hiện lên một tia thâm quang, khóe môi như trước nở nụ cười sáng sủa,
“Ngươi có nguyện ý theo ta quay về Yến Tử Oa không?”.
Đoàn Dự đang muốn cự tuyệt một hơi, đột nhiên nghe thấy Vương Ngữ Yên ở bên ngoài hô lên,
“Đoàn công tử, Đoàn công tử?”.
Lúc này mới nhớ bên ngoài còn ba nữ tử đang chờ, nếu như bị các nàng thấy mình quần áo không chỉnh tề cùng Mộ Dung Phục ở một chỗ, không phải là tình ngay lý gian sao?
Không nghe thấy Đoàn Dự đáp lại, Vương Ngữ Yên nghĩ hắn vì ngôn ngữ sắc bén của mình mà tức giận, liền tiến tới phía trước vài bước, ôn nhu nói,
“Đoàn công tử, mới vừa rồi là do chúng ta không đúng, ngôn ngữ quá mức cực đoan, ngươi chớ để trong lòng”.
Đoàn Dự há mồm muốn nói, Mộ Dung Phục nhanh tay lẹ mắt điểm á huyệt của hắn, đôi môi khẽ mở phun ra lời nói ở sát bên tai, cảm giác từ lỗ tai tràn xuống tới đáy lòng Đoàn Dự,
“Ngươi nói xem, có muốn để các nàng tiến vào xem chúng ta đang làm gì không?”.
Vừa nói, Mộ Dung Phục vừa đưa tay kéo lấy dây lưng của Đoàn Dự mà thưởng thức, ý cười tràn đầy,
“Đoàn thế tử tựa hồ đối với biểu muội của tại hạ rất để ý, không biết nàng nếu thấy một màn này sẽ phản ứng gì đây”.
Đoàn Dự gắt gao trừng mắt nhìn y, hai mắt thâm độc hận không thể hóa thành lưỡi dao sắc bén đem y lăng trì xử tử. Để ý cái đầu ngươi a! Nàng là biểu muội ngươi, ngươi làm như vậy, chẳng lẽ không sợ chính mình cũng mất mặt?
Mới vừa nghĩ đến đây, Đoàn Dự lại thầm nghĩ, không đúng! Tên này căn bản không biết cái gì là xấu hổ thì sợ gì mất mặt.
“Đoàn công tử, Đoàn công tử?”. Vương Ngữ Yên hô vài tiếng lại không thấy Đoàn Dự trả lời, lo lắng hắn ở bên trong đã xảy ra chuyện, vội quay đầu lại gọi A Chu, A Bích cùng tiến vào tìm hắn.
A Chu A Bích nguyên bản không muốn để ý đến Đoàn Dự, nhưng thấy Vương Ngữ Yên hình như rất lo lắng, lại thấy hắn đi vào hồi lâu cũng không lên tiếng, không biết đã xảy ra chuyện gì, vẫn là quyết định dứt bỏ buồn bực đi vào tìm hắn trước.
“Đoàn công tử, chúng ta vào đây. Ngươi đổi xiêm y xong chưa?”. A Chu bước tới phía trước, vừa đi vừa hô.
Đoàn Dự cả kinh tròng mắt thiếu chút nữa từ trong hốc mắt rớt xuống, cái trán chảy ra một tầng mồ hôi, đầu ‘ong ong’ rung động.
Các nàng tiến vào, vạn nhất thật sự thấy ta cùng Mộ Dung Phục ở đây, còn tưởng rằng chúng ta làm cái chuyện gì đó, y không biết xấu hổ không có việc gì, nhưng ta còn muốn tiếp tục làm người a!
Thấy Đoàn Dự gấp đến độ như bò trên chảo nóng, tròng mắt chuyển động lung tung, một từ cũng không nói được, Mộ Dung Phục dương môi cười, ngón tay xoáy một lọn tóc từ đầu vai hắn lên mà mân mê,
“Nếu ngươi đáp ứng cùng ta quay về Yến Tử Oa, việc ngươi phá hư danh dự của ta sẽ không truy cứu nữa, ngoài ra còn nói với A Chu A Bích, việc đó là do ta bày mưu đặt kế cho ngươi làm, thế nào?”.
Bên tai đã truyền đến tiếng bước chân của các nàng, Đoàn Dự không nghĩ nhiều, liều mạng hướng Mộ Dung Phục nháy mắt.
Mộ Dung Phục biết hắn đã thỏa hiệp, một cảm giác thỏa mãn mãnh liệt lan tràn toàn bộ thể xác và tinh thần, đưa tay sờ sờ khuôn mặt non mềm của hắn thuận thế điểm khai á huyệt, ôm hắn vào ngực thấp giọng nhắc nhở,
“Nếu không nói lời nào, các nàng sẽ thật sự tiến vào a”.
Đoàn Dự cũng không quản việc mình bị Mộ Dung Phục ôm lấy, cuống quít la lớn,
“Vương cô nương đừng vội tiến vào, ta… ta còn chưa đổi quần áo xong!”.
Mắt thấy cước bộ đã gần trong gang tấc đột nhiên dừng lại, lập tức chậm rãi đi xa, thanh âm biến mất ở bên ngoài.
Thở dài một hơi, Đoàn Dự lúc này cảm giác như mới từ miệng cá mập chạy ra, toàn thân có chút lạnh lẽo.
“Ta đáp ứng theo ngươi về Yến Tử Oa, ngươi có thể buông ra chưa?”. Đoàn Dự thấy Mộ Dung Phục nhặt quần áo trên mặt đất lên rồi giúp hắn ăn mặc chỉnh tề, không khỏi hoảng hốt hỏi,
“Chẳng lẽ ngươi không giữ lời hứa?”.
“Ta đương nhiên giữ lời hứa”. Khóe môi Mộ Dung Phục tạo thành một nụ cười ôn nhã, ánh mắt hiện lên tia xảo trá,
“Cho nên bây giờ sẽ mang ngươi quay về Yến Tử Oa”.
“Ngươi!”. Đoàn Dự tức giận đến á khẩu, sau một lúc lâu mới tìm được thanh âm của chính mình, cả giận nói,
“Ngươi thật sự là đê tiện vô sỉ tới cực điểm!”.
“Quá khen”. Mộ Dung Phục tự động chuyển lời nói của Đoàn Dự thành ca ngợi, sau khi giúp hắn buộc thắt lưng, ngón trỏ đặt lên môi thổi ra một tiếng dài, một con tuấn mã đõ thẫm từ đầu kia cánh rừng chạy tới.
Mộ Dung Phục ôm Đoàn Dự lên ngựa, nắm dây cương đi ra ngoài, trong lúc đi không quên bổ sung một câu,
“Một hồi thấy các nàng, ngươi cũng đừng cầu cứu lung tung. Nếu không đến lúc đó người mất mặt chính là ngươi”.
Đoàn Dự ở trong lòng mắng y vài câu, ngồi trên lưng ngựa tùy y mang ra khỏi rừng.
Vương Ngữ Yên thấy Mộ Dung Phục đi ra, lòng cả kinh lập tức mừng rỡ tiến lên hỏi,
“Biểu ca, sao ngươi lại tới đây?”. Vừa dứt lời, mới thấy trong tay y nắm dây cương, trên lưng ngựa còn có Đoàn Dự, không khỏi nghi hoặc,
“Đây là…”.
Mộ Dung Phục thoải mái cười, thuận miệng nói,
“Đoàn thế tử không cẩn thận té, chân bị thương, cho nên ta cho hắn cưỡi ngựa thay đi bộ. Còn nữa…”. Dư quang liếc khuôn mặt của người đang ngồi trên lưng ngựa, Mộ Dung Phục nhẫn cười nói,
“Ngôn hành cử chỉ của Đoàn thế tử ở Thiên Ninh Tự là do ta lén bày mưu đặt kế, các ngươi không cần trách cứ hắn. Không làm như vậy, sao có thể khiến người Tây Hạ thả lỏng cảnh giác, thành công cứu đệ tử Cái Bang ra?”.
Đám người A Chu nghe vậy bừng tỉnh đại ngộ, đều gật đầu nói,
“Thì ra là như vậy. Trách không được ta thấy Đoàn công tử ngôn hành cử chỉ khác với ngày xưa, thì ra là công tử gia đã sớm có dự liệu”.
Mộ Dung Phục lại ngắn gọn nói sẽ cùng với Đoàn Dự quay về Yến Tử Oa, A Chu rốt cuộc không yên lòng về Kiều Phong, tùy ý tìm một cái cớ cáo biệt Mộ Dung Phục, một mình đi tới Thiếu Lâm Tự. Trước khi đi, Đoàn Dự còn dặn dò nàng một câu,
“Có một số việc, chỉ cần ngươi không ra mặt ngăn cản, cũng không hẳn sẽ thành bi kịch. Nhưng nếu ngươi nhúng tay, không chừng sẽ thật sự trở thành bi kịch”.
A Chu không hiểu rõ ràng nhưng vẫn nhớ kỹ nó trong lòng, sau khi cáo biệt Mộ Dung Phục và Vương Ngữ Yên thì giục ngựa rời đi.
Mộ Dung Phục và Đoàn Dự cưỡi một con ngựa, Vương Ngữ Yên và A Bích cưỡi một con ngựa, bốn người một đường chạy thẳng tới Cô Tô.
Vài canh giờ sau, bốn người đứng bên bờ Thái Hồ chuẩn bị lên thuyền, trước tiên đưa A Bích quay về Cầm Vận tiểu trúc, sau đó Mộ Dung Phục mới nói với Vương Ngữ Yên,
“Biểu muội xuất môn đã lâu, cũng nên trở về thăm cữu mẫu mới phải”.
Vương Ngữ Yên phải đi về, nhưng lại luyến tiếc rời khỏi Mộ Dung Phục, đang do dự, chợt nghe thấy người nọ nói,
“Nếu có thể được nàng tha thứ, cứ xin nàng cho ngươi tới Yến Tử Oa, biểu ca luôn hoan nghênh”.
Vương Ngữ Yên vui mừng quá đỗi, khuôn mặt như hoa nở rộ, tươi cười sáng loá gật đầu,
“Hảo, biểu ca, ta đây sẽ trở về xin nương”.
Gọi người hầu của Cầm Vận tiểu trúc đưa Vương Ngữ Yên quay về Mạn Đà sơn trang, Mộ Dung Phục ôm Đoàn Dự lên một chiếc thuyền khác, cười nói,
“Đoàn thế tử, chúng ta quay về Yến Tử Oa”.
Đoàn Dự cảm thấy không được tự nhiên khi bị y ôm vào trong ngực, chờ Vương Ngữ Yên đi xa mới lớn giọng quát,
“Hiện tại có thể buông chưa?”.
Mộ Dung Phục nghĩ nghĩ, sau đó điểm huyệt đạo của Đoàn Dự.
Vừa được nới lỏng, Đoàn Dự liền thi triển Lăng Ba Vi Bộ lắc mình nhảy lên cầu trúc, tay trái xuất nội lực bắn tới phía Mộ Dung Phục một luồng khí, tay phải nâng cao lập tức xuất một chiêu Thương Dương Kiếm. Hai đạo kiếm khí bay sát đỉnh đầu sượt qua tai Mộ Dung Phục, đánh y bay ra ngoài.
Mộ Dung Phục chật vật lui về phía sau, con ngươi chợt lóe lên tia âm hiểm, tung người nhảy lên trước đang muốn bắt lấy Đoàn Dự, chợt thấy hắn lắc mình lui ra phía sau hai tay đồng thời xuất chiêu, một đạo kiếm khí xẹt qua cánh tay Mộ Dung Phục, làm cho y phi thân lui về. Đoàn Dự từng bước tiến lên, thừa dịp y mất thế liền xuất kiếm khí chấn nát đoạn trúc dưới chân y, làm cho y đứng không vững ngã xuống nước.
A Bích hốt hoảng hô lên, vội chạy về phía trước nhảy lên cầu cứu người, Mộ Dung Phục từ trong hồ đột nhiên thoáng cái bay lên, mang theo vô số bọt nước văng khắp nơi, dưới ánh mặt trời tỏa sáng liễm diễm.
Đoàn Dự đứng ở một đầu khác của cầu trúc làm càn cười to, chỉ vào nước trên tóc cùng với xiêm y của Mộ Dung Phục chế nhạo nói,
“Thế nào, tư vị rơi xuống nước rất khổ sở sao? Tuy rằng chậm hơn mười năm, bất quá cũng miễn cưỡng coi là ‘Dĩ bỉ chi đạo, hoàn thi bỉ thân’!”.
Mộ Dung Phục nhíu mày, sắc mặt khó coi đến cực điểm. Đi vào nội đường thay đổi quần áo rồi bước ra, thấy Đoàn Dự còn ghé vào đầu cầu cười to, Mộ Dung Phục phi thân điểm vào huyệt đạo sau lưng hắn, ôm lấy hắn lên thuyền chạy như bay về Yến Tử Oa.
Nước gợn dưới thuyền nhỏ uẩn khai nhiều tầng, nhìn người trong lòng xấu hổ giãy dụa, Mộ Dung Phục câu môi cười, con ngươi lóng lánh tia thâm hiểm,
“Đoàn Dự, những chuyện này ta sẽ lưu lại quay về Yến Tử Oa mới tính với ngươi”.
/60
|