Bọn họ tiến về trước, chỉ thấy đi qua một đoạn sơn đạo, địa thế càng hiểm yếu hơn. Hai bên đường tre trúc dày đặc, cảnh sắc thanh u, khe núi bên cạnh còn có một chòi nghỉ mát dùng thúy trúc dựng lên, từ xa nhìn lại, đình trúc hòa hợp với thiên nhiên, nằm trong rừng trúc với thảm cỏ xanh ngắt, nhưng lại phân không rõ là rừng hay là chòi nghỉ mát.
Đoàn Dự nhìn đình trúc kia, nghĩ nghĩ chỗ này cách nơi ván cờ Trân Lung chắc không còn xa. Thích thú dừng bước chờ Hư Trúc đi tới, cực kỳ tự nhiên chộp lấy vai hắn nói,
“Hư Trúc huynh đệ, lát nữa nếu thấy các sư thúc của ngươi, cũng đừng quên còn có bạn tốt ta đây a!”.
Hư Trúc hai tay tạo thành chữ thập gật đầu không ngừng,
“Sẽ không, được Đoàn huynh đệ để mắt, nguyện kết giao tiểu tăng này làm bằng hữu, tiểu tăng không dám quên”.
Dưới sự yêu cầu của Đoàn Dự, Hư Trúc rốt cục cũng mở miệng hô hắn một tiếng,
“Huynh đệ”.
Tục ngữ có nói: nhất hồi sinh, nhị hồi thục (đi mãi cũng quen). Có danh xưng ‘huynh đệ’ đầu tiên, kế tiếp khi Hư Trúc cùng Đoàn Dự nói chuyện, xưng hô nghiễm nhiên càng thông thuận.
“Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi”. Đoàn Dự miệng cười sáng lạn xoa bả vai Hư Trúc, ngữ khí thần bí nói,
“Hư Trúc huynh đệ, ta cho ngươi biết, ta nhìn người luôn luôn chuẩn xác, chiếu theo tướng mạo của ngươi xem ra, tương lai nhất định thăng chức rất nhanh. Cho dù không thể thăng chức nhanh, cũng có thể cá chép vượt Long Môn, nhất pháo gặp may”.
Hư Trúc từ nhỏ lớn lên ở Thiếu Lâm tự, thân phận lại thấp nhất nên tên lót chữ ‘Hư’, chưa từng được người khác khen ngợi cổ vũ. Hôm nay nghe một lời của Đoàn Dự, mặc dù trong lòng biết có chút khuếch đại lệch khỏi quỹ đạo, nhưng vẫn không khỏi hơi cảm động, khụt khịt mũi,
“Đa tạ Đoàn huynh đệ đã nói”.
Hai người ở phía sau chậm rãi tiêu sái. Đoàn Dự khoác tay lên vai Hư Trúc, cùng hắn tán gẫu sôi nổi. Mộ Dung Phục cách một khoảng phía trước quay đầu nhìn lại, vừa vặn thấy Đoàn Dự mỉm cười cùng Hư Trúc sóng vai hành tẩu, nội tâm thoáng chốc như bị lửa thiêu đốt, cảm giác phẫn nộ đem y cắn nuốt sạch sẽ.
Thu hồi ánh mắt nóng rực, Mộ Dung Phục ‘loạt xoạt’ bài khai phiến quạt, bình tĩnh phe phẩy trước mặt, gió nhẹ lướt qua lẽ nào không thể tiêu tan được chút phiền não trong lòng.
Sau một hồi, đoàn người vòng qua sơn đạo xoắn ốc tiến vào sơn cốc. Cây tùng trong cốc ***g lộng đứng vững, gió nhè nhẹ thổi qua khiến lá tùng thoải mái đong đưa, dưới ánh mặt trời tỏa ra tầng tầng kim bích liễm quang.
Bọn họ đứng trong rừng được một lát, sau đó đi tới gian nhà gỗ phía trước. Dưới một cây đại thụ trước gian, có hai người ngồi đối mặt với nhau đánh cờ trên một cái bàn đá.
Đoàn Dự đoán rằng lão nhân thấp bé trong đó hẳn là Thông Biện tiên sinh Tô Tinh Hà, còn lão giả đang ngồi đối diện y thì hắn chưa từng thấy qua.
Đoàn Dự tiến lên xem xét, nguyên lai bàn cờ kia được khắc lên một phiến đá lớn màu xanh, quân đen, quân trắng đều sáng bóng, hào quang tỏa ra làm cho người ta say đắm.
Đám người Mộ Dung Phục đứng cách đó không xa nhìn Tô Tinh Hà cùng lão giả kia đánh cờ, song phương đã đi hơn trăm nước, nhìn lại quân trắng dĩ nhiên không còn đường đi, lão giả kia cầm quân cờ trắng trong tay trầm ngâm một hồi, rốt cục nhấc tay đặt quân cờ trắng vào bàn cờ, thở dài một hơi,
“Ván cờ này tinh vi đến cực điểm, chỉ tiếc lão phu không có duyên giải được, đáng tiếc, đáng tiếc, đáng tiếc a!”. Liên tiếp nói ba từ đáng tiếc, lão liền tung người nhảy lên khỏi chỗ ngồi, còn chưa chờ mọi người hoàn hồn thì đã biến mất dạng.
Tô Tinh Hà vuốt chòm râu mỉm cười gật đầu, híp hai mắt nhìn ván cờ trên tảng đá đến xuất thần.
Đoàn Dự đánh giá không ít võ lâm nhân sĩ vây quanh bốn phía, nhưng không thấy ai dám tiến lên thử một lần, hắn liền mạnh dạn bước ra một bước, hữu mô hữu dạng hướng Tô Tinh Hà chắp tay hành lễ,
“Thông Biện tiên sinh, vãn bối Đoàn Dự bất tài, cả gan tới lãnh giáo một lần”.
Tô Tinh Hà ảm đạm cười, mời Đoàn Dự ngồi xuống rồi hỏi,
“Đoàn công tử ngày thường có từng cùng người khác luận bàn qua kỳ nghệ không?”.
Đoàn Dự thật thà lắc đầu,
“Không có”. Nhiều nhất là cùng máy tính —— máy tính chứ không phải người.
Tô Tinh Hà cũng không ngạc nhiên, chỉ nói Đoàn Dự đi trước.
Bao Bất Đồng đứng một bên xem xét Đoàn Dự, cười lạnh nói,
“Chưa bao giờ chơi cờ với người khác, cư nhiên cũng dám đến phá ván cờ Trân Lung, buồn cười, buồn cười!”.
“Bao thí chủ nói sai rồi”. Hư Trúc một lòng cổ vũ Đoàn Dự, sợ hắn bị lời nói của Bao Bất Đồng đả kích mà mất tự tin, vội tiếp lời,
“Bởi vì là không biết, mới có thể không bị cực hạn trói buộc. Tiểu tăng thấy Đoàn huynh đệ tư chất thông minh, nhưng ngươi phát ngôn bừa bãi phá hoại ván cờ, làm sao hắn tập trung được?”.
“Đúng vậy đúng vậy”. Đoàn Dự cũng không quay đầu lại lớn tiếng cười nói,
“Bao đại hiệp, ván cờ này ta không chắc là mình có thể phá được, không bằng ván tiếp theo để cho ngươi lên phá, thế nào?”. Nói xong, cũng không quản sắc mặt Bao Bất Đồng khó coi thế nào, liền bốc lên một quân cờ trắng hạ xuống.
Tô Tinh Hà lập tức thêm vào một quân đen. Đoàn Dự suy nghĩ một lúc lâu, lại hạ xuống một quân trắng. Hai người có qua có lại, Tô Tinh Hà thì hí khúc Liên Hoa Lạc phi tốc, Đoàn Dự mỗi lần đi một con lại phải tự hỏi hồi lâu, chờ đến khi hắn rốt cục hổ thẹn lui ra thì đã là chuyện nửa canh giờ sau.
Tô Tinh Hà nhìn Đoàn Dự lùi ra phía sau, cười cười nói,
“Công tử tâm tư kín đáo, nước cờ mới lạ đúng là tinh diệu. Nhưng công tử lúc đó thiết tưởng chưa thâm, vẫn không thể hiểu thấu đáo, đáng tiếc, thật đáng tiếc!”.
Đoàn Dự được lão khoa trương có chút ngượng ngùng, khuôn mặt vựng khai một tầng ửng hồng, khoát tay nói,
“Không không, ta thuộc loại chơi cờ lung tung, cùng Thông Biện tiên sinh ngài so ra vẫn là kém quá xa”.
Vừa nói xong, đám người Huyền Nạn của Thiếu Lâm tự từ rừng trúc đi ra, Hư Trúc vui mừng quá đỗi, vội bôn qua hành lễ,
“Sư thúc”.
Huyền Nạn thấy Hư Trúc lông tóc không bị tổn hại, còn đến sớm hơn cả mình, tâm tư lo lắng cuối cùng cũng an ổn. Sau khi tiến lên cùng Tô Tinh Hà hành lễ, liền để cho đệ tử Thiếu Lâm tự lui ra một bên quan sát ván cờ.
Mộ Dung Phục từ lúc nhìn thấy ván cờ Trân Lung kia, trái tim liền đặt hết vào bàn cờ tìm cách phá thế. Khi Đoàn Dự và Tô Tinh Hà đánh cờ, y vừa suy tư nước đi của quân trắng, vừa đoán lộ trình của quân đen, sau khi Đoàn Dự nhận thua thối lui, y vẫn cảm giác cách phá ván cờ này chính mình hoàn toàn vẫn chưa nắm chắc mười phần. Đang ở trong lòng do dự hết sức, chợt thấy Đinh Xuân Thu mang theo đệ tử Tinh Tú phái chậm rãi từ bên kia sơn đạo đi tới.
Trong một khúc tiên nhạc vang ra, đệ tử Tinh Tú hô to một tiếng uy phong, Đinh Xuân Thu phe phẩy phiến quạt, tựa như Bồng Lai tiên ông đi đến trước mặt Tô Tinh Hà, cười nói,
“Sư huynh, lâu ngày không gặp, từ lúc chia tay đến nay không có vấn đề gì chứ!”.
Đoàn Dự mắt thấy Trường Thanh đứng trong đám đệ tử Tinh Tú, chợt nhớ tới lúc mình bị thương y đã từng chiếu cố mình, liền học theo xà hướng y ‘tê tê’ hai tiếng, sau khi thành công thu hút được sự chú ý của y, hắn cười tủm tỉm ngoắc ngoắc,
“Trường Thanh”.
Trường Thanh bị hành động đùa ‘xì xì’ của hắn chọc cười, lúc thu hồi tầm mắt thì vừa vặn chạm trúng ánh mắt băng lãnh vô tình của Mộ Dung Phục bên cạnh Đoàn Dự, cảm thấy ánh mắt y tràn đầy chết chóc, trong lòng cả kinh, vội quay đầu nhìn về phía ván cờ với tâm trạng vô cùng bối rối.
Chờ Đoàn Dự đặt lại tâm tư vào ván cờ Trân Lung, Đinh Xuân Thu đã bắt đầu cùng Tô Tinh Hà đánh cờ.
Dựa vào ánh mắt của Đoàn Dự thì nước cờ của Đinh Xuân Thu không tính là tinh diệu kín đáo —— sau khi lão giả đó đánh rải rác vài quân cờ liền bị Tô Tinh Hà làm cho không còn nước tới, hai người kia mặc dù là sư huynh đệ, nhưng Tô Tinh Hà dù sao cũng ‘di truyền’ kỳ môn dị học của Vô Nhai Tử, mà Đinh Xuân Thu thì lại một lòng nghiên cứu võ học —— tuy nhiên cuối cùng cũng không thể nghiên cứu ra được tuyệt thế võ công gì, lại đối với chơi cờ đòi hỏi việc văn vẻ, rốt cuộc vẫn là kém Tô Tinh Hà một mảng lớn.
Hai người đánh được năm sáu nước, ánh mắt của Đinh Xuân Thu bắt đầu hơi mờ mịt, tay phải cầm cờ trắng cũng hơi run nhè nhẹ.
Mọi người hai mặt nhìn nhau, cùng không biết lão giả kia đến tột cùng là vì sao lại cố gắng. Chẳng lẽ là bởi vì thấy ván cờ thảm bại, trong lòng không nguyện ý chịu thua?
Chỉ có Đoàn Dự mới chính thức biết được, Đinh Xuân Thu nhất định là bị ván cờ Trân Lung kia mê hoặc tâm trí.
Bình thường nội tâm có quá nhiều dục vọng, đến cuối ván cờ nhất định sẽ bị mê hoặc. Quân cờ như nhân sinh, người giống như ván cờ. Ván cờ Trân Lung này cũng chính là ám dụ dục niệm nhân sinh của thế nhân, vứt không được, nhìn không thấu, tham không ra, ngộ không đến.
Đoàn Dự còn đang suy nghĩ Đinh Xuân Thu có thể chống đỡ được bao lâu thì phát cuồng, người nọ đột nhiên nhảy dựng lên, tay cầm quạt lông cười ha ha, miệng nói năng lộn xộn,
“Vô Nhai Tử ngươi tên lão thất phu, ngươi cũng có thể có ngày hôm nay… ta hạ độc đẩy ngươi xuống núi là báo ứng của ngươi… Đinh Xuân Thu ta phải xưng bá võ lâm, Tinh Tú phái sẽ trở thành đại bang đệ nhất thiên hạ…”.
Thần sắc Tô Tinh Hà rất thản nhiên mà nhìn Đinh Xuân Thu ở trước mặt hoa chân múa tay vui sướng, mặt khác mọi người thấy Đinh Xuân Thu đột nhiên hóa điên, cũng không biết rốt cuộc là xảy ra chuyện gì. Chỉ có Đoàn Dự, Hư Trúc và Mộ Dung Phục đứng gần mới có thể thấy rõ ràng, biết chắc ván cờ Trân Lung này đã gây ra ảo tưởng, mê hoặc tâm trí của Đinh Xuân Thu.
Mộ Dung Phục không muốn quản nhàn sự của Tinh Tú phái, huống chi trước đây Đinh Xuân Thu cũng đã từng đánh trọng thương Đoàn Dự, y nhất định sẽ không ra tay giúp đỡ lão giả kia.
Võ lâm nhân sĩ giai nhân ở đây phỉ nhổ tác phong làm việc của Tinh Tú phái, mắt thấy Đinh Xuân Thu cuồng tính cũng không thèm quan tâm. Về phần đệ tử môn hạ Tinh Tú phái, ngày thường mỗi người đều nhận sự bài bố của Đinh Xuân Thu, hiện giờ sư phụ gặp nạn, bọn họ làm đệ tử phải lên giúp đỡ nhưng lại muốn sớm thoát khỏi Đinh Xuân Thu nên cũng đứng tại chỗ bất vi sở động.
Ngay tại lúc Đinh Xuân Thu cuồng quá hóa rồ, mắt thấy lão muốn vung chưởng đánh lên trán mình, một đạo chỉ khí từ phía sau phóng tới, cường ngạnh đánh gãy động tác của Đinh Xuân Thu, làm lão từ trong mê huyễn bừng tỉnh.
Mọi người quay đầu lại nhìn, chỉ thấy đứng đầu tứ đại ác nhân – Đoàn Diên Khánh chống quải trượng chậm rãi đi tới, trên khuôn mặt vặn vẹo dữ tợn lấp đầy vết sẹo lớn nhỏ. Phía sau hắn còn có ba tên ác nhân đi theo.
Đoàn Dự vừa thấy người cha chính quy của bản chính, nội tâm suy nghĩ hàng vạn hàng nghìn lần.
Nói cho cùng, luận tài văn chương, phong độ, bề ngoài, gia thế hiện tại của Đoàn Chính Thuần đều hơn Đoàn Diên Khánh gấp trăm lần. Tuy rằng hai người tính ra đều không phải cha mình, nhưng dù sao cũng đã là phụ tử hơn mười năm, tương lai nếu thật sự chính mắt thấy Đoàn Chính Thuần chết, cũng không tránh khỏi quá mức lãnh huyết tàn nhẫn.
Đoàn Dự xoa xoa cằm nghĩ, nếu có thể có một sách lược vẹn toàn, vừa có thể làm cho Đoàn Diên Khánh buông lỏng sát ý, lại có khả năng cùng Đoàn Chính Thuần hòa giải, như vậy thì mọi chuyện đều thuận ý, gia đình vui vẻ!
Đang lung tung suy nghĩ, chợt thấy Đinh Xuân Thu sau khi hướng Đoàn Diên Khánh cảm tạ thì thối lui ra một bên, nhường chỗ chơi cờ cho hắn.
Ánh mắt hung tàn của Đoàn Diên Khánh như có như không liếc Đoàn Dự một cái, đang định ngồi xuống, một thanh âm từ bên cạnh phát ra, ngăn cản hành động của hắn,
“Khoan đã!”.
Đoàn Dự nhìn đình trúc kia, nghĩ nghĩ chỗ này cách nơi ván cờ Trân Lung chắc không còn xa. Thích thú dừng bước chờ Hư Trúc đi tới, cực kỳ tự nhiên chộp lấy vai hắn nói,
“Hư Trúc huynh đệ, lát nữa nếu thấy các sư thúc của ngươi, cũng đừng quên còn có bạn tốt ta đây a!”.
Hư Trúc hai tay tạo thành chữ thập gật đầu không ngừng,
“Sẽ không, được Đoàn huynh đệ để mắt, nguyện kết giao tiểu tăng này làm bằng hữu, tiểu tăng không dám quên”.
Dưới sự yêu cầu của Đoàn Dự, Hư Trúc rốt cục cũng mở miệng hô hắn một tiếng,
“Huynh đệ”.
Tục ngữ có nói: nhất hồi sinh, nhị hồi thục (đi mãi cũng quen). Có danh xưng ‘huynh đệ’ đầu tiên, kế tiếp khi Hư Trúc cùng Đoàn Dự nói chuyện, xưng hô nghiễm nhiên càng thông thuận.
“Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi”. Đoàn Dự miệng cười sáng lạn xoa bả vai Hư Trúc, ngữ khí thần bí nói,
“Hư Trúc huynh đệ, ta cho ngươi biết, ta nhìn người luôn luôn chuẩn xác, chiếu theo tướng mạo của ngươi xem ra, tương lai nhất định thăng chức rất nhanh. Cho dù không thể thăng chức nhanh, cũng có thể cá chép vượt Long Môn, nhất pháo gặp may”.
Hư Trúc từ nhỏ lớn lên ở Thiếu Lâm tự, thân phận lại thấp nhất nên tên lót chữ ‘Hư’, chưa từng được người khác khen ngợi cổ vũ. Hôm nay nghe một lời của Đoàn Dự, mặc dù trong lòng biết có chút khuếch đại lệch khỏi quỹ đạo, nhưng vẫn không khỏi hơi cảm động, khụt khịt mũi,
“Đa tạ Đoàn huynh đệ đã nói”.
Hai người ở phía sau chậm rãi tiêu sái. Đoàn Dự khoác tay lên vai Hư Trúc, cùng hắn tán gẫu sôi nổi. Mộ Dung Phục cách một khoảng phía trước quay đầu nhìn lại, vừa vặn thấy Đoàn Dự mỉm cười cùng Hư Trúc sóng vai hành tẩu, nội tâm thoáng chốc như bị lửa thiêu đốt, cảm giác phẫn nộ đem y cắn nuốt sạch sẽ.
Thu hồi ánh mắt nóng rực, Mộ Dung Phục ‘loạt xoạt’ bài khai phiến quạt, bình tĩnh phe phẩy trước mặt, gió nhẹ lướt qua lẽ nào không thể tiêu tan được chút phiền não trong lòng.
Sau một hồi, đoàn người vòng qua sơn đạo xoắn ốc tiến vào sơn cốc. Cây tùng trong cốc ***g lộng đứng vững, gió nhè nhẹ thổi qua khiến lá tùng thoải mái đong đưa, dưới ánh mặt trời tỏa ra tầng tầng kim bích liễm quang.
Bọn họ đứng trong rừng được một lát, sau đó đi tới gian nhà gỗ phía trước. Dưới một cây đại thụ trước gian, có hai người ngồi đối mặt với nhau đánh cờ trên một cái bàn đá.
Đoàn Dự đoán rằng lão nhân thấp bé trong đó hẳn là Thông Biện tiên sinh Tô Tinh Hà, còn lão giả đang ngồi đối diện y thì hắn chưa từng thấy qua.
Đoàn Dự tiến lên xem xét, nguyên lai bàn cờ kia được khắc lên một phiến đá lớn màu xanh, quân đen, quân trắng đều sáng bóng, hào quang tỏa ra làm cho người ta say đắm.
Đám người Mộ Dung Phục đứng cách đó không xa nhìn Tô Tinh Hà cùng lão giả kia đánh cờ, song phương đã đi hơn trăm nước, nhìn lại quân trắng dĩ nhiên không còn đường đi, lão giả kia cầm quân cờ trắng trong tay trầm ngâm một hồi, rốt cục nhấc tay đặt quân cờ trắng vào bàn cờ, thở dài một hơi,
“Ván cờ này tinh vi đến cực điểm, chỉ tiếc lão phu không có duyên giải được, đáng tiếc, đáng tiếc, đáng tiếc a!”. Liên tiếp nói ba từ đáng tiếc, lão liền tung người nhảy lên khỏi chỗ ngồi, còn chưa chờ mọi người hoàn hồn thì đã biến mất dạng.
Tô Tinh Hà vuốt chòm râu mỉm cười gật đầu, híp hai mắt nhìn ván cờ trên tảng đá đến xuất thần.
Đoàn Dự đánh giá không ít võ lâm nhân sĩ vây quanh bốn phía, nhưng không thấy ai dám tiến lên thử một lần, hắn liền mạnh dạn bước ra một bước, hữu mô hữu dạng hướng Tô Tinh Hà chắp tay hành lễ,
“Thông Biện tiên sinh, vãn bối Đoàn Dự bất tài, cả gan tới lãnh giáo một lần”.
Tô Tinh Hà ảm đạm cười, mời Đoàn Dự ngồi xuống rồi hỏi,
“Đoàn công tử ngày thường có từng cùng người khác luận bàn qua kỳ nghệ không?”.
Đoàn Dự thật thà lắc đầu,
“Không có”. Nhiều nhất là cùng máy tính —— máy tính chứ không phải người.
Tô Tinh Hà cũng không ngạc nhiên, chỉ nói Đoàn Dự đi trước.
Bao Bất Đồng đứng một bên xem xét Đoàn Dự, cười lạnh nói,
“Chưa bao giờ chơi cờ với người khác, cư nhiên cũng dám đến phá ván cờ Trân Lung, buồn cười, buồn cười!”.
“Bao thí chủ nói sai rồi”. Hư Trúc một lòng cổ vũ Đoàn Dự, sợ hắn bị lời nói của Bao Bất Đồng đả kích mà mất tự tin, vội tiếp lời,
“Bởi vì là không biết, mới có thể không bị cực hạn trói buộc. Tiểu tăng thấy Đoàn huynh đệ tư chất thông minh, nhưng ngươi phát ngôn bừa bãi phá hoại ván cờ, làm sao hắn tập trung được?”.
“Đúng vậy đúng vậy”. Đoàn Dự cũng không quay đầu lại lớn tiếng cười nói,
“Bao đại hiệp, ván cờ này ta không chắc là mình có thể phá được, không bằng ván tiếp theo để cho ngươi lên phá, thế nào?”. Nói xong, cũng không quản sắc mặt Bao Bất Đồng khó coi thế nào, liền bốc lên một quân cờ trắng hạ xuống.
Tô Tinh Hà lập tức thêm vào một quân đen. Đoàn Dự suy nghĩ một lúc lâu, lại hạ xuống một quân trắng. Hai người có qua có lại, Tô Tinh Hà thì hí khúc Liên Hoa Lạc phi tốc, Đoàn Dự mỗi lần đi một con lại phải tự hỏi hồi lâu, chờ đến khi hắn rốt cục hổ thẹn lui ra thì đã là chuyện nửa canh giờ sau.
Tô Tinh Hà nhìn Đoàn Dự lùi ra phía sau, cười cười nói,
“Công tử tâm tư kín đáo, nước cờ mới lạ đúng là tinh diệu. Nhưng công tử lúc đó thiết tưởng chưa thâm, vẫn không thể hiểu thấu đáo, đáng tiếc, thật đáng tiếc!”.
Đoàn Dự được lão khoa trương có chút ngượng ngùng, khuôn mặt vựng khai một tầng ửng hồng, khoát tay nói,
“Không không, ta thuộc loại chơi cờ lung tung, cùng Thông Biện tiên sinh ngài so ra vẫn là kém quá xa”.
Vừa nói xong, đám người Huyền Nạn của Thiếu Lâm tự từ rừng trúc đi ra, Hư Trúc vui mừng quá đỗi, vội bôn qua hành lễ,
“Sư thúc”.
Huyền Nạn thấy Hư Trúc lông tóc không bị tổn hại, còn đến sớm hơn cả mình, tâm tư lo lắng cuối cùng cũng an ổn. Sau khi tiến lên cùng Tô Tinh Hà hành lễ, liền để cho đệ tử Thiếu Lâm tự lui ra một bên quan sát ván cờ.
Mộ Dung Phục từ lúc nhìn thấy ván cờ Trân Lung kia, trái tim liền đặt hết vào bàn cờ tìm cách phá thế. Khi Đoàn Dự và Tô Tinh Hà đánh cờ, y vừa suy tư nước đi của quân trắng, vừa đoán lộ trình của quân đen, sau khi Đoàn Dự nhận thua thối lui, y vẫn cảm giác cách phá ván cờ này chính mình hoàn toàn vẫn chưa nắm chắc mười phần. Đang ở trong lòng do dự hết sức, chợt thấy Đinh Xuân Thu mang theo đệ tử Tinh Tú phái chậm rãi từ bên kia sơn đạo đi tới.
Trong một khúc tiên nhạc vang ra, đệ tử Tinh Tú hô to một tiếng uy phong, Đinh Xuân Thu phe phẩy phiến quạt, tựa như Bồng Lai tiên ông đi đến trước mặt Tô Tinh Hà, cười nói,
“Sư huynh, lâu ngày không gặp, từ lúc chia tay đến nay không có vấn đề gì chứ!”.
Đoàn Dự mắt thấy Trường Thanh đứng trong đám đệ tử Tinh Tú, chợt nhớ tới lúc mình bị thương y đã từng chiếu cố mình, liền học theo xà hướng y ‘tê tê’ hai tiếng, sau khi thành công thu hút được sự chú ý của y, hắn cười tủm tỉm ngoắc ngoắc,
“Trường Thanh”.
Trường Thanh bị hành động đùa ‘xì xì’ của hắn chọc cười, lúc thu hồi tầm mắt thì vừa vặn chạm trúng ánh mắt băng lãnh vô tình của Mộ Dung Phục bên cạnh Đoàn Dự, cảm thấy ánh mắt y tràn đầy chết chóc, trong lòng cả kinh, vội quay đầu nhìn về phía ván cờ với tâm trạng vô cùng bối rối.
Chờ Đoàn Dự đặt lại tâm tư vào ván cờ Trân Lung, Đinh Xuân Thu đã bắt đầu cùng Tô Tinh Hà đánh cờ.
Dựa vào ánh mắt của Đoàn Dự thì nước cờ của Đinh Xuân Thu không tính là tinh diệu kín đáo —— sau khi lão giả đó đánh rải rác vài quân cờ liền bị Tô Tinh Hà làm cho không còn nước tới, hai người kia mặc dù là sư huynh đệ, nhưng Tô Tinh Hà dù sao cũng ‘di truyền’ kỳ môn dị học của Vô Nhai Tử, mà Đinh Xuân Thu thì lại một lòng nghiên cứu võ học —— tuy nhiên cuối cùng cũng không thể nghiên cứu ra được tuyệt thế võ công gì, lại đối với chơi cờ đòi hỏi việc văn vẻ, rốt cuộc vẫn là kém Tô Tinh Hà một mảng lớn.
Hai người đánh được năm sáu nước, ánh mắt của Đinh Xuân Thu bắt đầu hơi mờ mịt, tay phải cầm cờ trắng cũng hơi run nhè nhẹ.
Mọi người hai mặt nhìn nhau, cùng không biết lão giả kia đến tột cùng là vì sao lại cố gắng. Chẳng lẽ là bởi vì thấy ván cờ thảm bại, trong lòng không nguyện ý chịu thua?
Chỉ có Đoàn Dự mới chính thức biết được, Đinh Xuân Thu nhất định là bị ván cờ Trân Lung kia mê hoặc tâm trí.
Bình thường nội tâm có quá nhiều dục vọng, đến cuối ván cờ nhất định sẽ bị mê hoặc. Quân cờ như nhân sinh, người giống như ván cờ. Ván cờ Trân Lung này cũng chính là ám dụ dục niệm nhân sinh của thế nhân, vứt không được, nhìn không thấu, tham không ra, ngộ không đến.
Đoàn Dự còn đang suy nghĩ Đinh Xuân Thu có thể chống đỡ được bao lâu thì phát cuồng, người nọ đột nhiên nhảy dựng lên, tay cầm quạt lông cười ha ha, miệng nói năng lộn xộn,
“Vô Nhai Tử ngươi tên lão thất phu, ngươi cũng có thể có ngày hôm nay… ta hạ độc đẩy ngươi xuống núi là báo ứng của ngươi… Đinh Xuân Thu ta phải xưng bá võ lâm, Tinh Tú phái sẽ trở thành đại bang đệ nhất thiên hạ…”.
Thần sắc Tô Tinh Hà rất thản nhiên mà nhìn Đinh Xuân Thu ở trước mặt hoa chân múa tay vui sướng, mặt khác mọi người thấy Đinh Xuân Thu đột nhiên hóa điên, cũng không biết rốt cuộc là xảy ra chuyện gì. Chỉ có Đoàn Dự, Hư Trúc và Mộ Dung Phục đứng gần mới có thể thấy rõ ràng, biết chắc ván cờ Trân Lung này đã gây ra ảo tưởng, mê hoặc tâm trí của Đinh Xuân Thu.
Mộ Dung Phục không muốn quản nhàn sự của Tinh Tú phái, huống chi trước đây Đinh Xuân Thu cũng đã từng đánh trọng thương Đoàn Dự, y nhất định sẽ không ra tay giúp đỡ lão giả kia.
Võ lâm nhân sĩ giai nhân ở đây phỉ nhổ tác phong làm việc của Tinh Tú phái, mắt thấy Đinh Xuân Thu cuồng tính cũng không thèm quan tâm. Về phần đệ tử môn hạ Tinh Tú phái, ngày thường mỗi người đều nhận sự bài bố của Đinh Xuân Thu, hiện giờ sư phụ gặp nạn, bọn họ làm đệ tử phải lên giúp đỡ nhưng lại muốn sớm thoát khỏi Đinh Xuân Thu nên cũng đứng tại chỗ bất vi sở động.
Ngay tại lúc Đinh Xuân Thu cuồng quá hóa rồ, mắt thấy lão muốn vung chưởng đánh lên trán mình, một đạo chỉ khí từ phía sau phóng tới, cường ngạnh đánh gãy động tác của Đinh Xuân Thu, làm lão từ trong mê huyễn bừng tỉnh.
Mọi người quay đầu lại nhìn, chỉ thấy đứng đầu tứ đại ác nhân – Đoàn Diên Khánh chống quải trượng chậm rãi đi tới, trên khuôn mặt vặn vẹo dữ tợn lấp đầy vết sẹo lớn nhỏ. Phía sau hắn còn có ba tên ác nhân đi theo.
Đoàn Dự vừa thấy người cha chính quy của bản chính, nội tâm suy nghĩ hàng vạn hàng nghìn lần.
Nói cho cùng, luận tài văn chương, phong độ, bề ngoài, gia thế hiện tại của Đoàn Chính Thuần đều hơn Đoàn Diên Khánh gấp trăm lần. Tuy rằng hai người tính ra đều không phải cha mình, nhưng dù sao cũng đã là phụ tử hơn mười năm, tương lai nếu thật sự chính mắt thấy Đoàn Chính Thuần chết, cũng không tránh khỏi quá mức lãnh huyết tàn nhẫn.
Đoàn Dự xoa xoa cằm nghĩ, nếu có thể có một sách lược vẹn toàn, vừa có thể làm cho Đoàn Diên Khánh buông lỏng sát ý, lại có khả năng cùng Đoàn Chính Thuần hòa giải, như vậy thì mọi chuyện đều thuận ý, gia đình vui vẻ!
Đang lung tung suy nghĩ, chợt thấy Đinh Xuân Thu sau khi hướng Đoàn Diên Khánh cảm tạ thì thối lui ra một bên, nhường chỗ chơi cờ cho hắn.
Ánh mắt hung tàn của Đoàn Diên Khánh như có như không liếc Đoàn Dự một cái, đang định ngồi xuống, một thanh âm từ bên cạnh phát ra, ngăn cản hành động của hắn,
“Khoan đã!”.
/60
|