Một màn kịch đầy kịch tính xảy ra khi tất cả mọi người bắt đầu ngồi xuống ăn tối.
Người dẫn chương trình đi vào tuyên bố, đội nữ cổ động viên tuy hoàn thành nhiệm vụ ở phần thi buộc ruy băng nhưng lại không làm theo yêu cầu của chương trình, cho nên sau khi thông qua thảo luận, chương trình quyết định cộng thêm một giờ vào thành tích khi họ về đến đích ở vòng này —— vì vậy trong nhà ăn lập tức tràn ngập những tiếng hét tuyệt vọng.
“Nói cách khác thì…… hiện tại chúng ta là đội đứng đầu?” Tri Kiều ngạc nhiên nhìn về phía Chu Diễn.
So với cô thì Chu Diễn ngoài mặt rất bình tĩnh, hoặc là trời sinh anh tính cách bình thản, cho nên một chút gì đó hưng phấn anh cũng không bộc lộ.
Tri Kiều thì thào bên tai anh: “Là anh lén đi tố cáo à?”
“Đương nhiên không phải.” Anh cảm thấy bất ngờ với câu hỏi của cô, “Tố cáo thì có lợi gì với chúng ta?”
“Thì chúng ta sẽ là đội đứng đầu.”
“……” Chu Diễn thở dài, “Tôi chưa từng muốn xếp thứ nhất.”
“?!”
“Trước khi bước vào chung kết.” Anh bổ sung.
“Vì sao……”
“Bởi vì ——” Anh định nói gì đó, bỗng nhiên ngừng lại, nhìn Tri Kiều.
Cô chớp chớp mắt, qua vài giây mới nhận ra anh không nhìn cô, mà nhìn người ở phía sau lưng cô.
“Xin chào.” Người sau lưng cô lên tiếng.
Tri Kiều quay đầu lại, nhận ra là người đàn ông gặp ở viện bảo tàng hàng hải lúc chiều, anh ta đang mỉm cười —— với Chu Diễn.
“Nếu tôi nhớ không lầm, cậu là Chu Diễn.” Anh ta nói, “Nhưng tôi không chắc cậu còn nhớ tôi hay không?”
“……” Chu Diễn mím môi, không nói một lời.
Có vẻ anh ta hiểu được gì đó trong phản ứng của Chu Diễn, vì thế gượng gạo cười, đưa tấm danh thiếp đến trước mặt anh: “Có lẽ cậu không còn nhớ tôi, hoặc còn nhớ nhưng không muốn bắt chuyện với tôi, nhưng…… Nếu một ngày cậu muốn nói chuyện thì có thể gọi cho tôi, tất nhiên gửi e-mail cũng được.”
Tri Kiều nhìn tấm danh thiếp, ở giữa có ba chữ cái in đậm màu đen: Tưởng Bách Liệt. Nghề nghiệp là bác sĩ tâm lí.
Tri Kiều tưởng rằng Chu Diễn sẽ không nhận tấm danh thiếp đó, bởi vì mười mấy giây trôi qua, anh vẫn không phản ứng gì cả. Nhưng đúng lúc cô muốn làm gì đó để giảm bớt không khí xấu hổ này, Chu Diễn nhanh chóng nhận lấy danh thiếp, nói:
“Cám ơn……”
Tưởng Bách Liệt gật đầu, biểu cảm không rõ đang vui vẻ hay thất vọng, anh ta xoay người rời đi.
Chu Diễn cúi đầu ăn nốt chỗ thịt bò và khoai tây nghiền còn lại trên bàn, làm như chưa từng xảy ra chuyện gì: Đội nữ cổ động viên không bị phạt do ăn gian, bọn họ không đạt được vị trí thứ nhất, mà vị bác sĩ tâm lí Tưởng Bách Liệt đó cũng chưa từng tới đây……Toàn bộ, giống như giấc mơ của Tri Kiều vậy.
Nhưng, cô biết đây không phải là giấc mơ.
Ăn cơm xong trở về phòng, Chu Diễn mở tung cửa sổ, im lặng ngồi trước cửa sổ hút thuốc.
“Nếu bị thiết bị báo cháy phát hiện ra anh hút thuốc, đảm bảo chúng ta sẽ bị đuổi khỏi khách sạn.” Tri Kiều nhìn anh.
“Thế nên tôi mới mở cửa sổ.” Một lúc sau anh mới trả lời.
Cô giả bộ đi làm một việc khác để giết thời gian, nhưng cô phát hiện dù mình có làm bất cứ việc gì cũng không thể tập trung tinh thần được, bởi vì trong lòng cô chứa một chuyện rất quan trọng, nếu không hỏi gì thì cô sẽ không còn là Thái Tri Kiều:
“Anh….. không muốn nói chuyện với em sao?”
“Không muốn.” Anh trả lời kiên quyết.
“Đừng như vậy,” Cô mỉm cười với anh, cách này đã trở thành một phương pháp để thuyết phục anh, “Có rất nhiều chuyện, nếu cứ giấu trong lòng thì có lẽ cả đời cũng không nói ra được.”
“……” Chu Diễn không nhìn cô, vẫn trầm lặng hút thuốc.
Không khí trong phòng bỗng trở nên lúng túng nặng nề, Tri Kiều thở dài, nói: “Em đã từng hỏi anh, nếu có thể du hành thời gian một lần, anh muốn đi đâu. Anh đã nói anh không đi đâu cả, đứng nguyên tại chỗ này.”
“……”
“Nếu anh hỏi em vấn đề tương tự, em sẽ trả lời……em muốn quay lại năm mười hai tuổi ấy.” Cô ho nhẹ một tiếng, sau đó tiếp tục nói, “Vì em muốn biết, buổi tối em bị bệnh đó, rốt cuộc bố em đã ở nơi nào.”
Cuối cùng Chu Diễn cũng quay đầu lại nhìn cô, dường như rất ngạc nhiên, muốn nói gì đó, nhưng lại không biết nói từ đâu.
“Nhưng thật ra,” Cô ngừng lại, cố nặn ra nụ cười dễ nhìn nhất có thể, “Ngoài buổi tối hôm đó, em còn muốn quay về một buổi tối nữa…… buổi tối ông ấy rời khỏi nhà đó.”
“……”
“……”
“…… Vì sao?” Anh mở miệng hỏi, giọng nói khàn khàn.
“Bởi vì, em hối hận……”
“……”
“Trước khi bố rời khỏi nhà, câu cuối cùng em nói với ông là ‘Tại sao bố phải đi, con ghét bố’.”
Chu Diễn kinh ngạc hít một hơi, dường như không biết nên nói gì.
“Theo em nghĩ, mỗi người đều có chuyện hối hận hay tiếc nuối dù ít hay nhiều, có lẽ là mình làm sai, có lẽ không phải…… Nhưng chúng ta không có cách tha thứ cho bản thân mình.”
“……”
“……”
Anh vẫn im lặng hút thuốc, ngọn đèn màu ngà hai bên đường ngoài cửa sổ rọi lên khuôn mặt anh, trong ánh mắt anh phảng phất một nỗi ưu thương không rõ. Anh không phải là người như thế, Tri Kiều nghĩ thầm trong lòng, có lẽ ánh mắt của anh vẫn thường mang một chút sầu muộn chán chường có thể nhìn ra được, nhưng thực chất bên trong, Chu Diễn vốn không phải là người biết đến ưu thương, anh rất kiên cường, biết bản thân mình cần cái gì, cũng biết bản thân mình nên làm thế nào, anh là người……lý trí như vậy! Nhưng giờ phút này, anh lại là người rất yếu đuối, dường như người đàn ông tên Tưởng Bách Liệt đã gợi lên những kí ức không mấy vui vẻ trong đầu anh, trong ánh mắt anh chứa đựng những tâm tư nặng trĩu, nhưng cô không biết những tâm tư đó là gì.
“Em nói cho tôi biết những chuyện này,” Anh chậm rãi mở miệng, “Là muốn nói, mỗi người đều là từng trải qua những chuyện không vui?”
“…… Đại khái là thế, nhưng thật ra, thật ra thì, em muốn nói là,” Cô nói năng hơi lộn xộn, “Anh không cần cảm thấy chỉ có anh mới trải qua những chuyện buồn, cũng không cần phải chôn chặt toàn bộ những chuyện này ở trong lòng.”
Chu Diễn nhìn cô, trên khuôn mặt bình thản của anh dần dần xuất hiện nụ cười như có như không, sau đó, anh nói với cô, giọng điệu không mang theo bất cứ cảm xúc gì:
“Có thể nhờ em một việc không?”
“?”
“Để tôi yên lặng một lúc. Cám ơn.”
Tháng 12 bán cầu nam vẫn đang là mùa hè, so sánh với Great Ocean Road, ban đêm ở Sydney nóng nực hơn rất nhiều, nhưng vì đây là thành phố cảng, khi gió biển thổi qua người, một cảm giác mát mẻ không diễn tả được ùa tới.
Tri Kiều ngồi cạnh bồn hoa dưới khách sạn một lúc, trong đầu cô vẫn luôn nghĩ tới chuyện của Chu Diễn. Anh biết cái người tên Tưởng Bách Liệt đó sao? Quan hệ giữa bọn họ là gì? Rốt cuộc thì anh đã gặp phải chuyện gì vậy?
Suy nghĩ một lúc, cô đứng lên, bước nhanh đến bàn tiếp tân khách sạn, hỏi họ số phòng của Tưởng Bách Liệt. Nhân viên tiếp tân lịch sự từ chối cô, nhưng đề nghị có thể giúp cô gọi điện thoại đến phòng anh ta hỏi thăm, cô gật đầu cảm ơn.
Tiếng điện thoại vang lên khoảng năm lần, bên kia mới nhận máy.
“Hello!” Giọng anh ta nghe có vẻ gấp gáp, hình như đang ngâm mình trong bồn tắm lớn thì phải đứng dậy.
“Xin chào, anh là Tưởng Bách Liệt phải không? Tôi là…… Thái Tri Kiều,” Cô hơi do dự, vì không biết bản thân anh ta có nhớ tên người mình đã từng giúp không, nhưng xuất phát từ lịch sự, cô vẫn giới thiệu tên, hơn nữa còn nói thêm một câu, “Chính là người tham gia cuộc thi cùng Chu Diễn.”
“À,” Giọng nói Tưởng Bách Liệt nghe thật hòa nhã, “Xin chào.”
“Anh hiện tại có thời gian không?”
“Phải xem cô muốn nói chuyện gì.”
“?”
“Nếu cô nói khách sạn cháy, bảo tôi nhanh chóng chạy thoát thân thì không thành vấn đề, tôi lập tức chân không mà chạy. Nhưng muốn nói chuyện với tôi, rất xin lỗi vì hiện giờ trên đầu tôi đầy bọt xà phòng, e rằng cô phải chờ 15 phút.”
Tri Kiều bật cười: “Được rồi, bác sĩ Tưởng, 15 phút sau gặp ở dưới lầu.”
Trong 15 phút chờ đợi này, Tri Kiều bắt đầu suy đoán không ngừng Tưởng Bách Liệt sẽ là người như thế nào, nhưng khi anh ta mặc áo T shirt và quần bò, chân đi dép lê đứng trước mặt cô, cô có cảm giác những suy đoán của mình chỉ như là những mảnh vỡ kí ức không dùng được mà thôi, một Tưởng Bách Liệt chân chính, như là một cái gương, người đó đang nhìn anh ta, đồng thời anh ta cũng nhìn lại người đó.
“Chu Diễn vẫn ổn chứ?” Câu nói đầu tiên của bác sĩ Tưởng sau khi đưa lon bia lạnh trong tay cho Tri Kiều.
“À……” Tri Kiều ngồi bên cạnh bồn hoa, mở nắp lon bia, “Vậy phải xem định nghĩa ‘ổn’ của anh là gì.”
“Cậu ta có đập ti vi không?”
“Không.”
“Kéo rèm cửa sổ?”
“Cũng không.”
“Vậy có tự mình vùi đầu vào bồn cầu không?”
“…… Không có.” Tri Kiều bắt đầu cảm thấy bác sĩ tâm lí đều là những người thật đáng sợ.
“À,” Anh ta ngồi xuống bên cạnh cô, “Vậy biểu hiện của cậu ta coi như là bình thường.”
“Anh cũng không phải là ma quỷ, anh ấy gặp anh cũng không biến thành người điên đâu.”
Anh ta gật đầu, bắt đầu uống bia.
“Hai người quen nhau thật à?” Tri Kiều hỏi.
Tưởng Bách Liệt lấy tay lau những giọt nước bên khóe miệng: “Ừ, nhưng đó là chuyện rất lâu rất lâu trước đây rồi.”
“Lâu là bao nhiêu?”
Anh ta dẩu môi y hệt một đứa trẻ con, như đang suy nghĩ: “Chắc khoảng mười bảy…… à không, là mười tám năm trước.”
Tri Kiều ngạc nhiên mở to mắt: “Nói cách khác, hai người biết nhau từ lúc mười mấy tuổi.”
“Đúng vậy,” Anh ta cười rộ lên, ánh mắt đầy quyến rũ làm đối phương khó có thể dứt ra được, “Chúng tôi là bạn học.”
Tri Kiều há hốc mồm, giống như người ông trước mắt này đến từ Trung cổ: “Anh biết không, Chu Diễn rất ít khi nói về quá khứ…… Nhất là, chuyện lúc anh ấy mười mấy, hai mươi tuổi, nếu anh ấy nói về ‘hồi bé’, tức là lúc còn rất nhỏ, anh ấy cứ như là chân không vậy, không, thật ra tôi không có ý này, tôi muốn nói là ——”
“—— Cậu ta đã nhảy cóc qua một đoạn nào đó của đời người?”
“…… Đúng vậy.” Cô nhìn anh ta, ngạc nhiên phát hiện, hình dung của anh ta sao lại chuẩn xác đến thế.
Tưởng Bách Liệt mỉm cười, uống một ngụm bia, nói: “Có phải cô cảm thấy tôi rất lợi hại, có thể nói trúng chuyện trong lòng cô?”
“…… Ừ.”
“Thật ra tôi không lợi hại vậy đâu. Sở dĩ tôi nói đời người của cậu ta bị nhảy cóc một đoạn…… Là vì tôi cũng đã từng trải qua.”
Lúc anh ta cười, bên khóe miệng có hai “chỗ hõm” không sâu lắm, nhìn không kĩ sẽ không phát hiện ra, đương nhiên, hai “chỗ hõm” này đôi khi cũng được gọi là “lúm đồng tiền”.
“Anh và anh ấy…… đã từng trải qua chuyện gì?”
Tưởng Bách Liệt cười cười cúi đầu, suy nghĩ xem nên trả lời câu hỏi này như thế nào: “Không chỉ có chúng tôi, còn một vài người khác nữa.”
“……”
Tri Kiều chờ đợi anh ta nói tiếp, nhưng anh ta ngừng lại một lúc, bắt đầu uống bia. Lúc này đây, trong ánh mắt của anh ta dường như cũng chứa đựng những tâm sự nặng trĩu giống như của Chu Diễn.
“Cô biết giáo sư Stanley Milgram không, ông ấy có một thí nghiệm rất nổi tiếng ‘thí nghiệm sốc điện’ hoặc cũng có thể gọi là ‘Thí nghiệm phục tùng.”
“…… Tôi không biết.”
Anh ta nhún vai ngạc nhiên: “Ở đại học cô học khoa gì?”
“Tài chính……”
“À,” thà nói anh ta đang chấp nhận hiện thực, chi bằng nói là anh ta đang cảm thán, “Có đôi khi tôi cũng sẽ nghĩ, lúc mười mấy tuổi đó đi học tài chính thì tốt biết bao, không chừng bây giờ đang ngồi trong văn phòng của một cao ốc trên Manhattan hoặc Wall Street chi phối xu hướng kinh tế thế giới cũng nên —— nhưng tất nhiên, trước tiên tôi phải thoát khỏi thảm họa ‘9.11’ mới được.”
“……”
Anh ta dường như nhận ra ánh mắt chằm chằm của Tri Kiều, thế nên đành dừng lại giấc mơ tài chính vĩ đại của mình, tiếp tục nói: “Vậy, cô có đọc một cuốn sách, dịch sang tiếng Trung là 《Logic của sự mất khống chế 》 chưa?”
Tri Kiều lắc đầu.
Tưởng Bách Liệt lại gật đầu, gật một lúc, mới nói: “Vậy thì đúng rồi. Những điều mà tôi có thể nói với cô chỉ thế thôi.”
“Đợi đã,” Tri Kiều nói, “Tôi hỏi anh một vấn đề, nhưng anh lại không đưa ra đáp án rõ ràng. Đây coi là gì vậy?”
“Vì tôi nhận ra tôi không có quyền lợi trả lời câu hỏi của cô.”
“?”
“Tôi thấy rằng…… tốt nhất là để Chu Diễn nói với cô.”
“Nếu anh ấy nói với tôi, tôi cũng chẳng cần tìm anh làm gì.”
“Vậy thì có lẽ là chưa đến lúc, cậu ta chưa muốn nói, tôi lại càng không có quyền lợi thay cậu ta trả lời.”
“……” Tri Kiều cụp mắt xuống, cô không thể không thừa nhận, Tưởng Bách Liệt nói rất đúng, anh ta không có quyền lợi trả lời cô, cô càng không có quyền lợi phải biết những chuyện mà Chu Diễn không muốn nói.
“Tôi nghĩ một ngày nào đó cậu ta sẽ nói cho cô biết,” Anh ta dường như đang an ủi cô, “Nếu cậu ta yêu cô.”
Tri Kiều khó khăn hít một hơi: “À…… Không, không phải, anh ấy không yêu tôi……”
“?”
“Có lẽ anh thấy tôi với anh ấy luôn đi với nhau nên mới hiểu nhầm……” cô cực kì lúng túng xấu hổ, bắt đầu nói năng lộn xộn, “Nhưng chỉ trong cuộc thi, bởi vì trên cuộc thi chúng tôi buộc phải đi cùng với nhau, nhưng thật ra chúng tôi chỉ là……chỉ là đồng nghiệp, hoặc là…… bạn bè bình thường……”
Tưởng Bách Liệt dường như rất kinh hãi, trợn mắt há mồm nhìn cô, một lúc sau mới nói: “À, thật xin lỗi, tôi còn nghĩ……”
“……”
Vẻ mặt anh ta mờ mịt suy nghĩ vài giây, cuối cùng nói: “Chắc là tôi nhầm rồi…… Cô đừng để ý.”
“Không có gì.” Việc duy nhất cô có thể làm là ra vẻ tươi cười tự nhiên.
Khi trở về phòng, Tri Kiều nhìn đồng hồ trên cổ tay, đã mười một giờ rồi.
Chu Diễn vẫn ngồi yên phía trước cửa sổ, không còn hút thuốc, nhưng trong phòng tràn ngập mùi thuốc lá mà anh hay dùng.
Anh thấy cô đã quay trở về, thở phào nhẹ nhõm một hơi, nói: “Tôi đi tắm rửa.”
Nói xong, anh đứng dậy bước vào phòng tắm, đóng cửa lại, không lâu sau đó, bên trong đã vọng ra tiếng nước chảy “Ào ào”.
Tri Kiều lấy laptop ra, bắt wifi của khách sạn, bắt đầu tìm kiếm “thí nghiệm phục tùng” của Stanley Milgram và cuốn sách “Logic của sự mất khống chế”.
Về vị giáo sư kia, trên mạng có một phần tư liệu thế này:
“Thí nghiệm để nghiên cứu về sự phục tùng mệnh lệnh của con người do nhà tâm lí học Stanley Milgram tiến hành vào năm 1963 tại đại học Yale. Nghiên cứu này là một trong những thí nghiệm có ảnh hưởng nhất trong lĩnh vực tâm lí xã hội học. Stanley Milgram đã thông qua phương pháp tuyển người công khai, trả 4.5 đô la cho mỗi người tự nguyện tham gia thí nghiệm, 40 người bọn họ bao gồm giáo sư, kỹ sư, viên chức, công nhân và thương nhân, đều nằm trong độ tuổi từ 25-50. Tình nguyện viên sẽ được tham gia vào thí nghiệm nghiên cứu ảnh hưởng học tập đối với học sinh, yêu cầu hai người một nhóm, rút thăm để xác định ai là “học sinh”, người còn lại sẽ là “giáo viên”. Nhiệm vụ của “giáo viên” là đọc to những cụm từ, còn nhiệm vụ của “học sinh” là ghi nhớ những cụm từ đó, sau đó “giáo viên” sẽ bày ra những từ vừa rồi, buộc “học sinh” phải chọn hai đáp án đúng trong bốn cụm từ, nếu chọn sai , “giáo viên” sẽ phạt bằng cách ấn công tắc điện khiến “học sinh” bị giật.
Trên thực tế, trước đó tổ thí nghiệm đã sắp xếp để kết quả rút thăm của mỗi tình nguyện viên thật sự đều là “giáo viên”, còn học sinh thật ra là nhân viên trong tổ thí nghiệm. Trong quá trình diễn ra thí nghiệm, “học sinh” và “giáo viên” được chia ra ở trong hai phòng khác nhau. Trên cánh tay “học sinh” được gắn điện cực, bị trói trên ghế, mỗi lần nhớ sai từ sẽ bị “giáo viên” phạt. Trên bàn điều khiển của “giáo viên” mỗi công tắc điện đều ghi rõ mức điện giật nặng nhẹ, “nhẹ nhất” từ 15 vôn đến “chết người” 450 vôn. Nhưng trên thực tế toàn bộ điện giật đều là giả, nhưng để khiến “giáo viên” tin thí nghiệm này là thật, họ (“học sinh”) phải thể nghiệm một lần điện giật với cường độ 45 vôn.
Trong thí nghiệm, khi mỗi “học sinh” nói sai, tổ thí nghiệm sẽ ra lệnh cho “giáo viên” ấn nút trừng phạt, hơn nữa cường độ càng ngày càng tăng; theo mức tăng của cường độ điện giật, “học sinh” cũng từ rên rỉ, la hét, quát mắng, dần dần chuyển thành van nài, xin khoan dung, đấm đá, cuối cùng ngất đi. Nếu “giáo viên” có biểu hiện do dự, tổ thí nghiệm sẽ nghiêm khắc thúc giục họ tiếp tục cuộc thí nghiệm, cam đoan tất cả hậu quả sẽ do tổ thí nghiệm chịu trách nhiệm.
Kết quả: Trong toàn bộ quá trình diễn ra thí nghiệm, khi điện áp tăng lên 300 vôn, có 5 người từ chối tăng cao thêm điện áp; khi tăng đến 315 vôn, có 4 người từ chối làm theo mệnh lệnh; Điện áp tăng lên 330 vôn, tiếp tục có 2 người từ chối; sau đó, khi điện áp đạt tới 345 vôn, 360 vôn, 375 vôn thì lại có một người từ chối làm tiếp. Tổng cộng có 14 người (chiếm 35% tổng số tình nguyện viên) phản kháng: từ chối thực hiện yêu cầu của tổ thí nghiệm. Ngoài ra có 26 người (chiếm 65% tình nghiệm viên) chấp hành yêu cầu của tổ, kiên trì cho đến cuối cùng của thí nghiệm, mặc dù mức độ lo lắng và căng thẳng của họ không giống nhau.”
Tri Kiều tiếp tục nhập từ khóa tìm kiếm “Logic của sự mất khống chế” trên trang web baike, phát hiện thật ra quyển sách đó là thực hư các vụ án mưu sát, cô không tưởng tượng nổi giữa thí nghiệm tâm lí học xã hội năm 1963, tiểu thuyết trinh thám xuất bản mấy năm gần đây và Chu Diễn có liên quan gì đến nhau.
Nhưng cô cảm thấy Tưởng Bách Liệt sẽ không lừa mình, chỉ là cô chưa nghĩ ra mà thôi.
Chu Diễn từ phòng tắm đi ra, anh mặc một chiếc áo T shirt ngắn tay bó sát người và chiếc quần thể thao, hình như anh không có thói quen lau khô thân mình sau khi tắm, luôn để mặc chiếc áo T shirt dính sát vào làn da ẩm ướt. Anh đã cắt tóc trước khi xuất phát một ngày, nhưng phần tóc mái đã hơi dài ra, giọt nước men theo đuôi tóc anh nhỏ xuống áo T shirt, làm người xem đến khó chịu.
Tri Kiều làm như không có việc gì gập laptop lại, lấy quần áo trong túi ra để thay, đi vào phòng tắm, đóng cửa lại.
Lớp hơi nước trên gương rất dày, cô lấy tay lau lau vài cái, mới nhìn thấy bóng hình mình lờ mờ trong gương. Trong này vẫn phảng phất mùi hương của Chu Diễn, không phải là mùi hương trên người anh, mà là một cảm xúc, lúc nãy anh vừa ở đây, chỉ điều này cũng khiến tim Tri Kiều đập nhanh hơn.
Trước khi không muốn tiềm thức của mình đi sâu hơn, cô buộc phải chuyển suy nghĩ của mình sang hướng khác. Ví dụ như là Tưởng Bách Liệt, thí nghiệm của Stanley Milgram hay như tiểu thuyết trinh thám.
Cô cởi quần áo trên người, đứng trước tấm gương mờ nước nhìn khuôn mặt của mình.
“Cốc, cốc, cốc”, có người đang gõ cửa.
“Muốn đi toilet thì anh sang chỗ lão Hạ đi.” Cô nói.
“……” Vài giây sau, giọng Chu Diễn có phần nặng nề vang lên từ bên kia cánh cửa, “Không phải, tôi chỉ muốn nói với em……rất xin lỗi.”
“?”
“Tối hôm nay, tôi hơi mất kiểm soát, bảo em cho tôi yên lặng một mình, không phải là bảo em rời đi, mặc dù sự thật thì có ý bảo em ra ngoài một lúc……” Anh dừng lại một chút, nói năng có phần lộn xộn, nhưng cuối cùng anh vẫn ổn định lại tâm trạng rối bời của mình, tiếp tục nói, “Tri Kiều, ý tôi là…… tôi không muốn em rời khỏi tôi. Em hiểu chứ?”
Tri Kiều gần như ngừng thở khi nghe Chu Diễn nói câu này, cô cảm thấy một ngõ ngách nào đó trong lòng cô đã tro tàn nguội lạnh từ lâu nay bốc cháy trở lại, nhưng cô cố gắng không để câu trả lời của mình mang theo cảm xúc xao động này:
“Vâng, em hiểu.”
“Em không giận tôi chứ?”
“Đương nhiên là không.”
Chu Diễn im lặng, nhưng cô biết, anh đứng trước cửa một lúc mới rời đi.
Cô nhớ lại vẻ mặt kinh ngạc của Tưởng Bách Liệt vừa rồi khi nghe hai người họ chỉ là bạn bè bình thường, cô không khỏi gượng gạo, Tưởng Bách Liệt là một người thông minh, cho nên chắc chắn anh ta đã nhìn ra, cô yêu Chu Diễn —— dù cô đã dùng đủ mọi cách kiềm chế để không biểu hiện ra ngoài.
Nhưng Chu Diễn thì sao?
Tại sao anh lại ghen với Tạ Dịch Quả? (đừng tưởng cô là cô gái mười mấy tuổi, một người đàn ông muốn chiếm giữ cô, cô vẫn nhận ra……) Vì sao anh đến nói với cô, không muốn cô rời khỏi anh?
Theo góc độ lý trí, cô cho rằng Chu Diễn sẽ không yêu cô.
Nhưng từ góc độ tình cảm, cô lại hy vọng anh sẽ như thế……
Tri Kiều mở vòi nước, dòng nước nóng va mạnh vào bề mặt của bồn tắm bằng sứ, phát ra những âm thanh đinh tai nhức óc. Cô không hề cảm thấy khó chịu, ngược lại còn cảm thấy tâm tình mình được bình tĩnh lại.
Có những lúc, thứ cô muốn chỉ là một không gian có thể cách ly cô với thế giới hiện tại ngoài kia, dù cô biết bản thân mình luôn muốn trở lại với thực tế…… Nhưng, dù chỉ làm Alice một phút thôi, cô cũng thấy mãn nguyện rồi.
Người dẫn chương trình đi vào tuyên bố, đội nữ cổ động viên tuy hoàn thành nhiệm vụ ở phần thi buộc ruy băng nhưng lại không làm theo yêu cầu của chương trình, cho nên sau khi thông qua thảo luận, chương trình quyết định cộng thêm một giờ vào thành tích khi họ về đến đích ở vòng này —— vì vậy trong nhà ăn lập tức tràn ngập những tiếng hét tuyệt vọng.
“Nói cách khác thì…… hiện tại chúng ta là đội đứng đầu?” Tri Kiều ngạc nhiên nhìn về phía Chu Diễn.
So với cô thì Chu Diễn ngoài mặt rất bình tĩnh, hoặc là trời sinh anh tính cách bình thản, cho nên một chút gì đó hưng phấn anh cũng không bộc lộ.
Tri Kiều thì thào bên tai anh: “Là anh lén đi tố cáo à?”
“Đương nhiên không phải.” Anh cảm thấy bất ngờ với câu hỏi của cô, “Tố cáo thì có lợi gì với chúng ta?”
“Thì chúng ta sẽ là đội đứng đầu.”
“……” Chu Diễn thở dài, “Tôi chưa từng muốn xếp thứ nhất.”
“?!”
“Trước khi bước vào chung kết.” Anh bổ sung.
“Vì sao……”
“Bởi vì ——” Anh định nói gì đó, bỗng nhiên ngừng lại, nhìn Tri Kiều.
Cô chớp chớp mắt, qua vài giây mới nhận ra anh không nhìn cô, mà nhìn người ở phía sau lưng cô.
“Xin chào.” Người sau lưng cô lên tiếng.
Tri Kiều quay đầu lại, nhận ra là người đàn ông gặp ở viện bảo tàng hàng hải lúc chiều, anh ta đang mỉm cười —— với Chu Diễn.
“Nếu tôi nhớ không lầm, cậu là Chu Diễn.” Anh ta nói, “Nhưng tôi không chắc cậu còn nhớ tôi hay không?”
“……” Chu Diễn mím môi, không nói một lời.
Có vẻ anh ta hiểu được gì đó trong phản ứng của Chu Diễn, vì thế gượng gạo cười, đưa tấm danh thiếp đến trước mặt anh: “Có lẽ cậu không còn nhớ tôi, hoặc còn nhớ nhưng không muốn bắt chuyện với tôi, nhưng…… Nếu một ngày cậu muốn nói chuyện thì có thể gọi cho tôi, tất nhiên gửi e-mail cũng được.”
Tri Kiều nhìn tấm danh thiếp, ở giữa có ba chữ cái in đậm màu đen: Tưởng Bách Liệt. Nghề nghiệp là bác sĩ tâm lí.
Tri Kiều tưởng rằng Chu Diễn sẽ không nhận tấm danh thiếp đó, bởi vì mười mấy giây trôi qua, anh vẫn không phản ứng gì cả. Nhưng đúng lúc cô muốn làm gì đó để giảm bớt không khí xấu hổ này, Chu Diễn nhanh chóng nhận lấy danh thiếp, nói:
“Cám ơn……”
Tưởng Bách Liệt gật đầu, biểu cảm không rõ đang vui vẻ hay thất vọng, anh ta xoay người rời đi.
Chu Diễn cúi đầu ăn nốt chỗ thịt bò và khoai tây nghiền còn lại trên bàn, làm như chưa từng xảy ra chuyện gì: Đội nữ cổ động viên không bị phạt do ăn gian, bọn họ không đạt được vị trí thứ nhất, mà vị bác sĩ tâm lí Tưởng Bách Liệt đó cũng chưa từng tới đây……Toàn bộ, giống như giấc mơ của Tri Kiều vậy.
Nhưng, cô biết đây không phải là giấc mơ.
Ăn cơm xong trở về phòng, Chu Diễn mở tung cửa sổ, im lặng ngồi trước cửa sổ hút thuốc.
“Nếu bị thiết bị báo cháy phát hiện ra anh hút thuốc, đảm bảo chúng ta sẽ bị đuổi khỏi khách sạn.” Tri Kiều nhìn anh.
“Thế nên tôi mới mở cửa sổ.” Một lúc sau anh mới trả lời.
Cô giả bộ đi làm một việc khác để giết thời gian, nhưng cô phát hiện dù mình có làm bất cứ việc gì cũng không thể tập trung tinh thần được, bởi vì trong lòng cô chứa một chuyện rất quan trọng, nếu không hỏi gì thì cô sẽ không còn là Thái Tri Kiều:
“Anh….. không muốn nói chuyện với em sao?”
“Không muốn.” Anh trả lời kiên quyết.
“Đừng như vậy,” Cô mỉm cười với anh, cách này đã trở thành một phương pháp để thuyết phục anh, “Có rất nhiều chuyện, nếu cứ giấu trong lòng thì có lẽ cả đời cũng không nói ra được.”
“……” Chu Diễn không nhìn cô, vẫn trầm lặng hút thuốc.
Không khí trong phòng bỗng trở nên lúng túng nặng nề, Tri Kiều thở dài, nói: “Em đã từng hỏi anh, nếu có thể du hành thời gian một lần, anh muốn đi đâu. Anh đã nói anh không đi đâu cả, đứng nguyên tại chỗ này.”
“……”
“Nếu anh hỏi em vấn đề tương tự, em sẽ trả lời……em muốn quay lại năm mười hai tuổi ấy.” Cô ho nhẹ một tiếng, sau đó tiếp tục nói, “Vì em muốn biết, buổi tối em bị bệnh đó, rốt cuộc bố em đã ở nơi nào.”
Cuối cùng Chu Diễn cũng quay đầu lại nhìn cô, dường như rất ngạc nhiên, muốn nói gì đó, nhưng lại không biết nói từ đâu.
“Nhưng thật ra,” Cô ngừng lại, cố nặn ra nụ cười dễ nhìn nhất có thể, “Ngoài buổi tối hôm đó, em còn muốn quay về một buổi tối nữa…… buổi tối ông ấy rời khỏi nhà đó.”
“……”
“……”
“…… Vì sao?” Anh mở miệng hỏi, giọng nói khàn khàn.
“Bởi vì, em hối hận……”
“……”
“Trước khi bố rời khỏi nhà, câu cuối cùng em nói với ông là ‘Tại sao bố phải đi, con ghét bố’.”
Chu Diễn kinh ngạc hít một hơi, dường như không biết nên nói gì.
“Theo em nghĩ, mỗi người đều có chuyện hối hận hay tiếc nuối dù ít hay nhiều, có lẽ là mình làm sai, có lẽ không phải…… Nhưng chúng ta không có cách tha thứ cho bản thân mình.”
“……”
“……”
Anh vẫn im lặng hút thuốc, ngọn đèn màu ngà hai bên đường ngoài cửa sổ rọi lên khuôn mặt anh, trong ánh mắt anh phảng phất một nỗi ưu thương không rõ. Anh không phải là người như thế, Tri Kiều nghĩ thầm trong lòng, có lẽ ánh mắt của anh vẫn thường mang một chút sầu muộn chán chường có thể nhìn ra được, nhưng thực chất bên trong, Chu Diễn vốn không phải là người biết đến ưu thương, anh rất kiên cường, biết bản thân mình cần cái gì, cũng biết bản thân mình nên làm thế nào, anh là người……lý trí như vậy! Nhưng giờ phút này, anh lại là người rất yếu đuối, dường như người đàn ông tên Tưởng Bách Liệt đã gợi lên những kí ức không mấy vui vẻ trong đầu anh, trong ánh mắt anh chứa đựng những tâm tư nặng trĩu, nhưng cô không biết những tâm tư đó là gì.
“Em nói cho tôi biết những chuyện này,” Anh chậm rãi mở miệng, “Là muốn nói, mỗi người đều là từng trải qua những chuyện không vui?”
“…… Đại khái là thế, nhưng thật ra, thật ra thì, em muốn nói là,” Cô nói năng hơi lộn xộn, “Anh không cần cảm thấy chỉ có anh mới trải qua những chuyện buồn, cũng không cần phải chôn chặt toàn bộ những chuyện này ở trong lòng.”
Chu Diễn nhìn cô, trên khuôn mặt bình thản của anh dần dần xuất hiện nụ cười như có như không, sau đó, anh nói với cô, giọng điệu không mang theo bất cứ cảm xúc gì:
“Có thể nhờ em một việc không?”
“?”
“Để tôi yên lặng một lúc. Cám ơn.”
Tháng 12 bán cầu nam vẫn đang là mùa hè, so sánh với Great Ocean Road, ban đêm ở Sydney nóng nực hơn rất nhiều, nhưng vì đây là thành phố cảng, khi gió biển thổi qua người, một cảm giác mát mẻ không diễn tả được ùa tới.
Tri Kiều ngồi cạnh bồn hoa dưới khách sạn một lúc, trong đầu cô vẫn luôn nghĩ tới chuyện của Chu Diễn. Anh biết cái người tên Tưởng Bách Liệt đó sao? Quan hệ giữa bọn họ là gì? Rốt cuộc thì anh đã gặp phải chuyện gì vậy?
Suy nghĩ một lúc, cô đứng lên, bước nhanh đến bàn tiếp tân khách sạn, hỏi họ số phòng của Tưởng Bách Liệt. Nhân viên tiếp tân lịch sự từ chối cô, nhưng đề nghị có thể giúp cô gọi điện thoại đến phòng anh ta hỏi thăm, cô gật đầu cảm ơn.
Tiếng điện thoại vang lên khoảng năm lần, bên kia mới nhận máy.
“Hello!” Giọng anh ta nghe có vẻ gấp gáp, hình như đang ngâm mình trong bồn tắm lớn thì phải đứng dậy.
“Xin chào, anh là Tưởng Bách Liệt phải không? Tôi là…… Thái Tri Kiều,” Cô hơi do dự, vì không biết bản thân anh ta có nhớ tên người mình đã từng giúp không, nhưng xuất phát từ lịch sự, cô vẫn giới thiệu tên, hơn nữa còn nói thêm một câu, “Chính là người tham gia cuộc thi cùng Chu Diễn.”
“À,” Giọng nói Tưởng Bách Liệt nghe thật hòa nhã, “Xin chào.”
“Anh hiện tại có thời gian không?”
“Phải xem cô muốn nói chuyện gì.”
“?”
“Nếu cô nói khách sạn cháy, bảo tôi nhanh chóng chạy thoát thân thì không thành vấn đề, tôi lập tức chân không mà chạy. Nhưng muốn nói chuyện với tôi, rất xin lỗi vì hiện giờ trên đầu tôi đầy bọt xà phòng, e rằng cô phải chờ 15 phút.”
Tri Kiều bật cười: “Được rồi, bác sĩ Tưởng, 15 phút sau gặp ở dưới lầu.”
Trong 15 phút chờ đợi này, Tri Kiều bắt đầu suy đoán không ngừng Tưởng Bách Liệt sẽ là người như thế nào, nhưng khi anh ta mặc áo T shirt và quần bò, chân đi dép lê đứng trước mặt cô, cô có cảm giác những suy đoán của mình chỉ như là những mảnh vỡ kí ức không dùng được mà thôi, một Tưởng Bách Liệt chân chính, như là một cái gương, người đó đang nhìn anh ta, đồng thời anh ta cũng nhìn lại người đó.
“Chu Diễn vẫn ổn chứ?” Câu nói đầu tiên của bác sĩ Tưởng sau khi đưa lon bia lạnh trong tay cho Tri Kiều.
“À……” Tri Kiều ngồi bên cạnh bồn hoa, mở nắp lon bia, “Vậy phải xem định nghĩa ‘ổn’ của anh là gì.”
“Cậu ta có đập ti vi không?”
“Không.”
“Kéo rèm cửa sổ?”
“Cũng không.”
“Vậy có tự mình vùi đầu vào bồn cầu không?”
“…… Không có.” Tri Kiều bắt đầu cảm thấy bác sĩ tâm lí đều là những người thật đáng sợ.
“À,” Anh ta ngồi xuống bên cạnh cô, “Vậy biểu hiện của cậu ta coi như là bình thường.”
“Anh cũng không phải là ma quỷ, anh ấy gặp anh cũng không biến thành người điên đâu.”
Anh ta gật đầu, bắt đầu uống bia.
“Hai người quen nhau thật à?” Tri Kiều hỏi.
Tưởng Bách Liệt lấy tay lau những giọt nước bên khóe miệng: “Ừ, nhưng đó là chuyện rất lâu rất lâu trước đây rồi.”
“Lâu là bao nhiêu?”
Anh ta dẩu môi y hệt một đứa trẻ con, như đang suy nghĩ: “Chắc khoảng mười bảy…… à không, là mười tám năm trước.”
Tri Kiều ngạc nhiên mở to mắt: “Nói cách khác, hai người biết nhau từ lúc mười mấy tuổi.”
“Đúng vậy,” Anh ta cười rộ lên, ánh mắt đầy quyến rũ làm đối phương khó có thể dứt ra được, “Chúng tôi là bạn học.”
Tri Kiều há hốc mồm, giống như người ông trước mắt này đến từ Trung cổ: “Anh biết không, Chu Diễn rất ít khi nói về quá khứ…… Nhất là, chuyện lúc anh ấy mười mấy, hai mươi tuổi, nếu anh ấy nói về ‘hồi bé’, tức là lúc còn rất nhỏ, anh ấy cứ như là chân không vậy, không, thật ra tôi không có ý này, tôi muốn nói là ——”
“—— Cậu ta đã nhảy cóc qua một đoạn nào đó của đời người?”
“…… Đúng vậy.” Cô nhìn anh ta, ngạc nhiên phát hiện, hình dung của anh ta sao lại chuẩn xác đến thế.
Tưởng Bách Liệt mỉm cười, uống một ngụm bia, nói: “Có phải cô cảm thấy tôi rất lợi hại, có thể nói trúng chuyện trong lòng cô?”
“…… Ừ.”
“Thật ra tôi không lợi hại vậy đâu. Sở dĩ tôi nói đời người của cậu ta bị nhảy cóc một đoạn…… Là vì tôi cũng đã từng trải qua.”
Lúc anh ta cười, bên khóe miệng có hai “chỗ hõm” không sâu lắm, nhìn không kĩ sẽ không phát hiện ra, đương nhiên, hai “chỗ hõm” này đôi khi cũng được gọi là “lúm đồng tiền”.
“Anh và anh ấy…… đã từng trải qua chuyện gì?”
Tưởng Bách Liệt cười cười cúi đầu, suy nghĩ xem nên trả lời câu hỏi này như thế nào: “Không chỉ có chúng tôi, còn một vài người khác nữa.”
“……”
Tri Kiều chờ đợi anh ta nói tiếp, nhưng anh ta ngừng lại một lúc, bắt đầu uống bia. Lúc này đây, trong ánh mắt của anh ta dường như cũng chứa đựng những tâm sự nặng trĩu giống như của Chu Diễn.
“Cô biết giáo sư Stanley Milgram không, ông ấy có một thí nghiệm rất nổi tiếng ‘thí nghiệm sốc điện’ hoặc cũng có thể gọi là ‘Thí nghiệm phục tùng.”
“…… Tôi không biết.”
Anh ta nhún vai ngạc nhiên: “Ở đại học cô học khoa gì?”
“Tài chính……”
“À,” thà nói anh ta đang chấp nhận hiện thực, chi bằng nói là anh ta đang cảm thán, “Có đôi khi tôi cũng sẽ nghĩ, lúc mười mấy tuổi đó đi học tài chính thì tốt biết bao, không chừng bây giờ đang ngồi trong văn phòng của một cao ốc trên Manhattan hoặc Wall Street chi phối xu hướng kinh tế thế giới cũng nên —— nhưng tất nhiên, trước tiên tôi phải thoát khỏi thảm họa ‘9.11’ mới được.”
“……”
Anh ta dường như nhận ra ánh mắt chằm chằm của Tri Kiều, thế nên đành dừng lại giấc mơ tài chính vĩ đại của mình, tiếp tục nói: “Vậy, cô có đọc một cuốn sách, dịch sang tiếng Trung là 《Logic của sự mất khống chế 》 chưa?”
Tri Kiều lắc đầu.
Tưởng Bách Liệt lại gật đầu, gật một lúc, mới nói: “Vậy thì đúng rồi. Những điều mà tôi có thể nói với cô chỉ thế thôi.”
“Đợi đã,” Tri Kiều nói, “Tôi hỏi anh một vấn đề, nhưng anh lại không đưa ra đáp án rõ ràng. Đây coi là gì vậy?”
“Vì tôi nhận ra tôi không có quyền lợi trả lời câu hỏi của cô.”
“?”
“Tôi thấy rằng…… tốt nhất là để Chu Diễn nói với cô.”
“Nếu anh ấy nói với tôi, tôi cũng chẳng cần tìm anh làm gì.”
“Vậy thì có lẽ là chưa đến lúc, cậu ta chưa muốn nói, tôi lại càng không có quyền lợi thay cậu ta trả lời.”
“……” Tri Kiều cụp mắt xuống, cô không thể không thừa nhận, Tưởng Bách Liệt nói rất đúng, anh ta không có quyền lợi trả lời cô, cô càng không có quyền lợi phải biết những chuyện mà Chu Diễn không muốn nói.
“Tôi nghĩ một ngày nào đó cậu ta sẽ nói cho cô biết,” Anh ta dường như đang an ủi cô, “Nếu cậu ta yêu cô.”
Tri Kiều khó khăn hít một hơi: “À…… Không, không phải, anh ấy không yêu tôi……”
“?”
“Có lẽ anh thấy tôi với anh ấy luôn đi với nhau nên mới hiểu nhầm……” cô cực kì lúng túng xấu hổ, bắt đầu nói năng lộn xộn, “Nhưng chỉ trong cuộc thi, bởi vì trên cuộc thi chúng tôi buộc phải đi cùng với nhau, nhưng thật ra chúng tôi chỉ là……chỉ là đồng nghiệp, hoặc là…… bạn bè bình thường……”
Tưởng Bách Liệt dường như rất kinh hãi, trợn mắt há mồm nhìn cô, một lúc sau mới nói: “À, thật xin lỗi, tôi còn nghĩ……”
“……”
Vẻ mặt anh ta mờ mịt suy nghĩ vài giây, cuối cùng nói: “Chắc là tôi nhầm rồi…… Cô đừng để ý.”
“Không có gì.” Việc duy nhất cô có thể làm là ra vẻ tươi cười tự nhiên.
Khi trở về phòng, Tri Kiều nhìn đồng hồ trên cổ tay, đã mười một giờ rồi.
Chu Diễn vẫn ngồi yên phía trước cửa sổ, không còn hút thuốc, nhưng trong phòng tràn ngập mùi thuốc lá mà anh hay dùng.
Anh thấy cô đã quay trở về, thở phào nhẹ nhõm một hơi, nói: “Tôi đi tắm rửa.”
Nói xong, anh đứng dậy bước vào phòng tắm, đóng cửa lại, không lâu sau đó, bên trong đã vọng ra tiếng nước chảy “Ào ào”.
Tri Kiều lấy laptop ra, bắt wifi của khách sạn, bắt đầu tìm kiếm “thí nghiệm phục tùng” của Stanley Milgram và cuốn sách “Logic của sự mất khống chế”.
Về vị giáo sư kia, trên mạng có một phần tư liệu thế này:
“Thí nghiệm để nghiên cứu về sự phục tùng mệnh lệnh của con người do nhà tâm lí học Stanley Milgram tiến hành vào năm 1963 tại đại học Yale. Nghiên cứu này là một trong những thí nghiệm có ảnh hưởng nhất trong lĩnh vực tâm lí xã hội học. Stanley Milgram đã thông qua phương pháp tuyển người công khai, trả 4.5 đô la cho mỗi người tự nguyện tham gia thí nghiệm, 40 người bọn họ bao gồm giáo sư, kỹ sư, viên chức, công nhân và thương nhân, đều nằm trong độ tuổi từ 25-50. Tình nguyện viên sẽ được tham gia vào thí nghiệm nghiên cứu ảnh hưởng học tập đối với học sinh, yêu cầu hai người một nhóm, rút thăm để xác định ai là “học sinh”, người còn lại sẽ là “giáo viên”. Nhiệm vụ của “giáo viên” là đọc to những cụm từ, còn nhiệm vụ của “học sinh” là ghi nhớ những cụm từ đó, sau đó “giáo viên” sẽ bày ra những từ vừa rồi, buộc “học sinh” phải chọn hai đáp án đúng trong bốn cụm từ, nếu chọn sai , “giáo viên” sẽ phạt bằng cách ấn công tắc điện khiến “học sinh” bị giật.
Trên thực tế, trước đó tổ thí nghiệm đã sắp xếp để kết quả rút thăm của mỗi tình nguyện viên thật sự đều là “giáo viên”, còn học sinh thật ra là nhân viên trong tổ thí nghiệm. Trong quá trình diễn ra thí nghiệm, “học sinh” và “giáo viên” được chia ra ở trong hai phòng khác nhau. Trên cánh tay “học sinh” được gắn điện cực, bị trói trên ghế, mỗi lần nhớ sai từ sẽ bị “giáo viên” phạt. Trên bàn điều khiển của “giáo viên” mỗi công tắc điện đều ghi rõ mức điện giật nặng nhẹ, “nhẹ nhất” từ 15 vôn đến “chết người” 450 vôn. Nhưng trên thực tế toàn bộ điện giật đều là giả, nhưng để khiến “giáo viên” tin thí nghiệm này là thật, họ (“học sinh”) phải thể nghiệm một lần điện giật với cường độ 45 vôn.
Trong thí nghiệm, khi mỗi “học sinh” nói sai, tổ thí nghiệm sẽ ra lệnh cho “giáo viên” ấn nút trừng phạt, hơn nữa cường độ càng ngày càng tăng; theo mức tăng của cường độ điện giật, “học sinh” cũng từ rên rỉ, la hét, quát mắng, dần dần chuyển thành van nài, xin khoan dung, đấm đá, cuối cùng ngất đi. Nếu “giáo viên” có biểu hiện do dự, tổ thí nghiệm sẽ nghiêm khắc thúc giục họ tiếp tục cuộc thí nghiệm, cam đoan tất cả hậu quả sẽ do tổ thí nghiệm chịu trách nhiệm.
Kết quả: Trong toàn bộ quá trình diễn ra thí nghiệm, khi điện áp tăng lên 300 vôn, có 5 người từ chối tăng cao thêm điện áp; khi tăng đến 315 vôn, có 4 người từ chối làm theo mệnh lệnh; Điện áp tăng lên 330 vôn, tiếp tục có 2 người từ chối; sau đó, khi điện áp đạt tới 345 vôn, 360 vôn, 375 vôn thì lại có một người từ chối làm tiếp. Tổng cộng có 14 người (chiếm 35% tổng số tình nguyện viên) phản kháng: từ chối thực hiện yêu cầu của tổ thí nghiệm. Ngoài ra có 26 người (chiếm 65% tình nghiệm viên) chấp hành yêu cầu của tổ, kiên trì cho đến cuối cùng của thí nghiệm, mặc dù mức độ lo lắng và căng thẳng của họ không giống nhau.”
Tri Kiều tiếp tục nhập từ khóa tìm kiếm “Logic của sự mất khống chế” trên trang web baike, phát hiện thật ra quyển sách đó là thực hư các vụ án mưu sát, cô không tưởng tượng nổi giữa thí nghiệm tâm lí học xã hội năm 1963, tiểu thuyết trinh thám xuất bản mấy năm gần đây và Chu Diễn có liên quan gì đến nhau.
Nhưng cô cảm thấy Tưởng Bách Liệt sẽ không lừa mình, chỉ là cô chưa nghĩ ra mà thôi.
Chu Diễn từ phòng tắm đi ra, anh mặc một chiếc áo T shirt ngắn tay bó sát người và chiếc quần thể thao, hình như anh không có thói quen lau khô thân mình sau khi tắm, luôn để mặc chiếc áo T shirt dính sát vào làn da ẩm ướt. Anh đã cắt tóc trước khi xuất phát một ngày, nhưng phần tóc mái đã hơi dài ra, giọt nước men theo đuôi tóc anh nhỏ xuống áo T shirt, làm người xem đến khó chịu.
Tri Kiều làm như không có việc gì gập laptop lại, lấy quần áo trong túi ra để thay, đi vào phòng tắm, đóng cửa lại.
Lớp hơi nước trên gương rất dày, cô lấy tay lau lau vài cái, mới nhìn thấy bóng hình mình lờ mờ trong gương. Trong này vẫn phảng phất mùi hương của Chu Diễn, không phải là mùi hương trên người anh, mà là một cảm xúc, lúc nãy anh vừa ở đây, chỉ điều này cũng khiến tim Tri Kiều đập nhanh hơn.
Trước khi không muốn tiềm thức của mình đi sâu hơn, cô buộc phải chuyển suy nghĩ của mình sang hướng khác. Ví dụ như là Tưởng Bách Liệt, thí nghiệm của Stanley Milgram hay như tiểu thuyết trinh thám.
Cô cởi quần áo trên người, đứng trước tấm gương mờ nước nhìn khuôn mặt của mình.
“Cốc, cốc, cốc”, có người đang gõ cửa.
“Muốn đi toilet thì anh sang chỗ lão Hạ đi.” Cô nói.
“……” Vài giây sau, giọng Chu Diễn có phần nặng nề vang lên từ bên kia cánh cửa, “Không phải, tôi chỉ muốn nói với em……rất xin lỗi.”
“?”
“Tối hôm nay, tôi hơi mất kiểm soát, bảo em cho tôi yên lặng một mình, không phải là bảo em rời đi, mặc dù sự thật thì có ý bảo em ra ngoài một lúc……” Anh dừng lại một chút, nói năng có phần lộn xộn, nhưng cuối cùng anh vẫn ổn định lại tâm trạng rối bời của mình, tiếp tục nói, “Tri Kiều, ý tôi là…… tôi không muốn em rời khỏi tôi. Em hiểu chứ?”
Tri Kiều gần như ngừng thở khi nghe Chu Diễn nói câu này, cô cảm thấy một ngõ ngách nào đó trong lòng cô đã tro tàn nguội lạnh từ lâu nay bốc cháy trở lại, nhưng cô cố gắng không để câu trả lời của mình mang theo cảm xúc xao động này:
“Vâng, em hiểu.”
“Em không giận tôi chứ?”
“Đương nhiên là không.”
Chu Diễn im lặng, nhưng cô biết, anh đứng trước cửa một lúc mới rời đi.
Cô nhớ lại vẻ mặt kinh ngạc của Tưởng Bách Liệt vừa rồi khi nghe hai người họ chỉ là bạn bè bình thường, cô không khỏi gượng gạo, Tưởng Bách Liệt là một người thông minh, cho nên chắc chắn anh ta đã nhìn ra, cô yêu Chu Diễn —— dù cô đã dùng đủ mọi cách kiềm chế để không biểu hiện ra ngoài.
Nhưng Chu Diễn thì sao?
Tại sao anh lại ghen với Tạ Dịch Quả? (đừng tưởng cô là cô gái mười mấy tuổi, một người đàn ông muốn chiếm giữ cô, cô vẫn nhận ra……) Vì sao anh đến nói với cô, không muốn cô rời khỏi anh?
Theo góc độ lý trí, cô cho rằng Chu Diễn sẽ không yêu cô.
Nhưng từ góc độ tình cảm, cô lại hy vọng anh sẽ như thế……
Tri Kiều mở vòi nước, dòng nước nóng va mạnh vào bề mặt của bồn tắm bằng sứ, phát ra những âm thanh đinh tai nhức óc. Cô không hề cảm thấy khó chịu, ngược lại còn cảm thấy tâm tình mình được bình tĩnh lại.
Có những lúc, thứ cô muốn chỉ là một không gian có thể cách ly cô với thế giới hiện tại ngoài kia, dù cô biết bản thân mình luôn muốn trở lại với thực tế…… Nhưng, dù chỉ làm Alice một phút thôi, cô cũng thấy mãn nguyện rồi.
/38
|