Buổi tối hôm nay, nhà họ Kiều đã đưa ra một quyết định trọng đại, mà ánh đèn nhà họ Lâm thật lâu vẫn chưa tắt.
Vương Thu Anh dùng tay đánh con gái, nước mắt đầm đìa: “Đồ không có lương tâm, con có biết con đang giết mẹ con không, nếu con xảy ra chuyện gì, mẹ phải sống sao đây?” Lâm Tuệ không dám phản kháng, im lặng để mẹ bà ấy đánh đập.
Thực ra, giây phút nhảy xuống giếng, bà ấy đã rất hối hận.
Bà ấy chết rồi, Phương Tiểu Quyên chắc chắn sẽ không cảm thấy có lỗi với bà ấy, bà ta sẽ chỉ đắc ý hơn, đi khắp nơi nói bà ấy tự tử vì lương tâm cắn rứt.
Khi đó, không chỉ gia đình bà ấy sẽ bị liên lụy bởi bà ấy, ngay cả người đó cũng sẽ bị người ta tranh luận.
Còn Tiểu Đông Lâm, bà ấy chết rồi, thằng bé sẽ trở thành một đứa trẻ mồ côi không cha không mẹ.
Vậy thì ai sẽ yêu thương thằng bé đây? Nhìn mặt con gái tái nhợt như tờ giấy, Vương Thu Anh rốt cuộc cũng không đành lòng: "Mẹ đã nói bao nhiêu lần rồi, đừng có lại gần đứa nhỏ đó, con luôn luôn không nghe lời, chuyện này chẳng phải tự gây phiền phức cho mình sao?” Lâm Tuệ hữu khí vô lực nói: " Mẹ, chuyện này không liên quan đến Đại Kiều!” Vương Thu Anh bĩu môi:" Tại sao không phải liên quan đến con bé!,được được được, mẹ không nói, tất cả mọi việc không liên quan đến con bé, đúng chưa?” Chuyện con gái thích Kiều Chấn Quân, bà làm mẹ sao lại không nhìn ra Hồi đó bà cũng muốn kết thông gia với nhà họ Kiều, nhưng được nửa đường chưa kịp nói thì đã gặp phải sự cố, hôn nhân của con gái bà tan vỡ! Vào ngày kết hôn Kiều Lão Nhị, con gái bà trốn trong phòng khóc rất lâu, sau đó con bé lâm trọng bệnh nên bà phải vội vàng tìm một người đàn ông cho con bé kết hôn.
Nhưng bà không nghĩ người đàn ông đó lại yểu mệnh, đứa con gái của bà trở thành góa phụ khi còn trẻ, điều đó luôn tồn tại nút thắt trong lòng bà.
Lâm Tuệ nắm tay bà: "Mẹ, con xin lỗi, đã để mẹ lo lắng, sau này con sẽ không làm điều ngớ ngẩn như vậy nữa.
" Đôi mắt Vương Thu Anh tức khắc đỏ lên: "Được, mẹ tin con!" Nửa đời sau con gái bà có thể được hạnh phúc thì bà nguyện ý giảm tuổi thọ 20 năm của mình! Sau khi tắt đèn, Kiều Tú Chi nhìn chằm chằm vào màn nói: "Tôi muốn đợi chúng ta trăm năm sau, để lại phần lớn đồ vật cho đứa nhỏ Đại Kiều kia, ông cảm thấy thế nào?" Bà muốn để lại ít đồ vật cho cô và dạy cô cách sống tự lập.
Cho dù sau này không ai lấy cô thì cô sẽ không đến nỗi không thể sống nổi.
Tiết Xuyên: “Được.
” Bà nghĩ đi nghĩ lại rồi lại nói: “Ngày mai ông nhớ nhắc tôi, tôi muốn may ít quần áo cho đứa nhỏ.
” Tiết Xuyên: “Được rồi, tôi sẽ giúp bà nhớ, ngày mai tôi sẽ nhắc bà.
Chỉ là tại sao đột nhiên bà lại để ý đứa trẻ đó như vậy?" “Tôi phát hiện đôi mắt của đứa nhỏ kia rất giống ông.
” Kiều Tú Chi đương nhiên nói.
Tiết Xuyên cười, cầm chặt tay vợ, nói: "Vậy sau này chúng tôi đối xử với đứa nhỏ kia tốt một chút.
” Kết hôn vài chục năm, hai người vẫn giữ thói quen nắm tay nhau đi ngủ, nếu chuyện này để Vạn Xuân Cúc biết, chỉ sợ lại muốn ê răng.
Ngày hôm sau thức dậy, Đại Kiều thấy những cây lê trong sân thế mà thật sự đang nở hoa!Cây lê trồng ở viện nhỏ này của nhà họ Kiều là dời từ nhà cũ trồng sang đây.
Không biết có phải bị thương gốc rễ hay không, cây lê này bảy tám năm rồi cũng không có ra hoa, càng đừng nói tới kết trái.
Phương Tiểu Quyên còn từng lấy việc này ra nói, nói cái cây này bị vận xui của Đại Kiều khắc, mới có thể một bộ sắp chết không sống nỗi.
Đại Kiều nhìn thấy nụ hoa khắp cành cây, khiếp sợ vô cùng, "Bịch bịch bịch" đá chân nhỏ chạy vào trong phòng: "Cha, cha!"Nhìn thấy một nắm nhỏ vội vã chạy vào, Kiều Chấn Quân lo lắng cô té ngã, vội vàng nói: "Đừng chạy nhanh như vậy, cẩn thận té ngã!"Đại Kiều thở hổn hển hà hà dừng lại, vỗ lồng ngực nhỏ, vẻ mặt kiêu ngạo nói: "Sẽ không, té, con rất, lợi hại.
"Kiều Chấn Quân không khỏi bật cười, vươn tay nhéo nhéo hai má đã có thịt của cô: "Con gấp gáp vào đây như vậy, là có gì muốn nói với cha hả?"Đại Kiều áp khuôn mặt nhỏ nhắn vào trong tay cha mình, hai mắt sáng trong suốt nói: "Cha, cây lê, nở hoa!"Kiều Chấn Quân sợ run một hồi: "Cây lê nở hoa rồi? Không có khả năng!"Ông theo bản năng bác bỏ việc này, đừng nói cái cây đó chưa từng nở hoa, cho dù muốn nở cũng không phải mùa này.
Cây lê bình thường nở hoa vào tháng ba tháng năm, tháng chín kết quả, bây giờ là tháng chạp, sao có thể nở hoa ngay lúc này chứ?.
Vương Thu Anh dùng tay đánh con gái, nước mắt đầm đìa: “Đồ không có lương tâm, con có biết con đang giết mẹ con không, nếu con xảy ra chuyện gì, mẹ phải sống sao đây?” Lâm Tuệ không dám phản kháng, im lặng để mẹ bà ấy đánh đập.
Thực ra, giây phút nhảy xuống giếng, bà ấy đã rất hối hận.
Bà ấy chết rồi, Phương Tiểu Quyên chắc chắn sẽ không cảm thấy có lỗi với bà ấy, bà ta sẽ chỉ đắc ý hơn, đi khắp nơi nói bà ấy tự tử vì lương tâm cắn rứt.
Khi đó, không chỉ gia đình bà ấy sẽ bị liên lụy bởi bà ấy, ngay cả người đó cũng sẽ bị người ta tranh luận.
Còn Tiểu Đông Lâm, bà ấy chết rồi, thằng bé sẽ trở thành một đứa trẻ mồ côi không cha không mẹ.
Vậy thì ai sẽ yêu thương thằng bé đây? Nhìn mặt con gái tái nhợt như tờ giấy, Vương Thu Anh rốt cuộc cũng không đành lòng: "Mẹ đã nói bao nhiêu lần rồi, đừng có lại gần đứa nhỏ đó, con luôn luôn không nghe lời, chuyện này chẳng phải tự gây phiền phức cho mình sao?” Lâm Tuệ hữu khí vô lực nói: " Mẹ, chuyện này không liên quan đến Đại Kiều!” Vương Thu Anh bĩu môi:" Tại sao không phải liên quan đến con bé!,được được được, mẹ không nói, tất cả mọi việc không liên quan đến con bé, đúng chưa?” Chuyện con gái thích Kiều Chấn Quân, bà làm mẹ sao lại không nhìn ra Hồi đó bà cũng muốn kết thông gia với nhà họ Kiều, nhưng được nửa đường chưa kịp nói thì đã gặp phải sự cố, hôn nhân của con gái bà tan vỡ! Vào ngày kết hôn Kiều Lão Nhị, con gái bà trốn trong phòng khóc rất lâu, sau đó con bé lâm trọng bệnh nên bà phải vội vàng tìm một người đàn ông cho con bé kết hôn.
Nhưng bà không nghĩ người đàn ông đó lại yểu mệnh, đứa con gái của bà trở thành góa phụ khi còn trẻ, điều đó luôn tồn tại nút thắt trong lòng bà.
Lâm Tuệ nắm tay bà: "Mẹ, con xin lỗi, đã để mẹ lo lắng, sau này con sẽ không làm điều ngớ ngẩn như vậy nữa.
" Đôi mắt Vương Thu Anh tức khắc đỏ lên: "Được, mẹ tin con!" Nửa đời sau con gái bà có thể được hạnh phúc thì bà nguyện ý giảm tuổi thọ 20 năm của mình! Sau khi tắt đèn, Kiều Tú Chi nhìn chằm chằm vào màn nói: "Tôi muốn đợi chúng ta trăm năm sau, để lại phần lớn đồ vật cho đứa nhỏ Đại Kiều kia, ông cảm thấy thế nào?" Bà muốn để lại ít đồ vật cho cô và dạy cô cách sống tự lập.
Cho dù sau này không ai lấy cô thì cô sẽ không đến nỗi không thể sống nổi.
Tiết Xuyên: “Được.
” Bà nghĩ đi nghĩ lại rồi lại nói: “Ngày mai ông nhớ nhắc tôi, tôi muốn may ít quần áo cho đứa nhỏ.
” Tiết Xuyên: “Được rồi, tôi sẽ giúp bà nhớ, ngày mai tôi sẽ nhắc bà.
Chỉ là tại sao đột nhiên bà lại để ý đứa trẻ đó như vậy?" “Tôi phát hiện đôi mắt của đứa nhỏ kia rất giống ông.
” Kiều Tú Chi đương nhiên nói.
Tiết Xuyên cười, cầm chặt tay vợ, nói: "Vậy sau này chúng tôi đối xử với đứa nhỏ kia tốt một chút.
” Kết hôn vài chục năm, hai người vẫn giữ thói quen nắm tay nhau đi ngủ, nếu chuyện này để Vạn Xuân Cúc biết, chỉ sợ lại muốn ê răng.
Ngày hôm sau thức dậy, Đại Kiều thấy những cây lê trong sân thế mà thật sự đang nở hoa!Cây lê trồng ở viện nhỏ này của nhà họ Kiều là dời từ nhà cũ trồng sang đây.
Không biết có phải bị thương gốc rễ hay không, cây lê này bảy tám năm rồi cũng không có ra hoa, càng đừng nói tới kết trái.
Phương Tiểu Quyên còn từng lấy việc này ra nói, nói cái cây này bị vận xui của Đại Kiều khắc, mới có thể một bộ sắp chết không sống nỗi.
Đại Kiều nhìn thấy nụ hoa khắp cành cây, khiếp sợ vô cùng, "Bịch bịch bịch" đá chân nhỏ chạy vào trong phòng: "Cha, cha!"Nhìn thấy một nắm nhỏ vội vã chạy vào, Kiều Chấn Quân lo lắng cô té ngã, vội vàng nói: "Đừng chạy nhanh như vậy, cẩn thận té ngã!"Đại Kiều thở hổn hển hà hà dừng lại, vỗ lồng ngực nhỏ, vẻ mặt kiêu ngạo nói: "Sẽ không, té, con rất, lợi hại.
"Kiều Chấn Quân không khỏi bật cười, vươn tay nhéo nhéo hai má đã có thịt của cô: "Con gấp gáp vào đây như vậy, là có gì muốn nói với cha hả?"Đại Kiều áp khuôn mặt nhỏ nhắn vào trong tay cha mình, hai mắt sáng trong suốt nói: "Cha, cây lê, nở hoa!"Kiều Chấn Quân sợ run một hồi: "Cây lê nở hoa rồi? Không có khả năng!"Ông theo bản năng bác bỏ việc này, đừng nói cái cây đó chưa từng nở hoa, cho dù muốn nở cũng không phải mùa này.
Cây lê bình thường nở hoa vào tháng ba tháng năm, tháng chín kết quả, bây giờ là tháng chạp, sao có thể nở hoa ngay lúc này chứ?.
/49
|