Thành phố C gần đây đang trong kỳ kiểm tra Internet, vì vậy thường bị cúp điện cả thành phố. Lại là lúc nóng nhất trong năm, không có máy điều hòa, không khí nóng trong phòng quả thật có thể khiến người ta hít thở không thông.
Bạch Kỳ xách một túi nước suối lạnh từ bên ngoài đi vào đạo quán, cầm một chai ném vào ngực Kỷ Lâm, thừa dịp lúc Kỷ Lâm không để ý lại len lén cho Hoàn Tử một chai.
Kỷ Lâm luôn không cho Hoàn Tử ăn gì đó quá lạnh, sợ làm đứa trẻ đau dạ dày, nhưng Bạch Kỳ thấy anh quan tâm quá mức rồi. Đứa nhỏ nào không mỗi ngày ăn một chút kem, kem ly chẳng hạn, vẫn vui vẻ bình thường. Hoàn Tử từ bao giờ lại yếu ớt như vậy rồi hả ? Vớ vẩn.
Hai năm qua, sức khỏe Hoàn Tử tốt lắm, sức chịu lạnh cũng tốt hơn rất nhiều. Lúc này khuôn mặt bé nhỏ nóng đỏ bừng lên, ánh mắt thấy nước đá sáng lên, để cho Bạch Kỳ mở nắp bình liền uống mấy ngụm lớn, xong mới cảm thấy cả người thư thái hơn một chút.
Kỷ Lâm đang ngồi ở trong võ đài, dựa vách tường suy nghĩ sự tình, chân mày nhíu chặt, trên khuôn mặt đẹp đều là biểu tình rối rắm.
Tối hôm qua, anh cuối cùng vẫn giải thích rõ cho ba mẹ anh. Diệp Chi không phải bạn gái của anh, Hoàn Tử cũng không phải là con trai anh.
Về phần ánh mắt của Hoàn Tử cùng anh giống nhau như đúc, cũng chỉ là trùng hợp thôi, cõi đời này có đôi mắt dài cũng không phải là chỉ có một mình anh, trùng hợp thôi, người thân không thể nhận loạn được.
Thượng tướng Kỷ cùng mẹ Kỷ nghe giải thích của anh, chẳng những không thở phào nhẹ nhõm, ngược lại có chút mất hứng. Chuyện này nếu là thật, vậy chẳng những chuyện chung thân đại sự của con thứ hai có tin tức, còn lượm được một cháu trai, trên đời này đi nơi nào tìm được chuyện tốt như vậy chứ.
Đáng tiếc chuyện tốt đều là xảy ra ở nhà người ta , thượng tướng Kỷ cùng mẹ Kỷ ôm một nửa tâm tình vấn tội cùng một nửa tâm tình hưng phấn mà đến, cuối cùng lại thất vọng mà về, nhất là thượng tướng Kỷ, trước khi đi còn không quên đá thêm Kỷ Lâm một cái.
Đồ vô dụng. Vợ thì không có, chuyện như vậy còn có thể bị người khác hiểu lầm.
Chuyện tình tấm hình như tiếng sấm lớn hạt mưa nhỏ, cuối cùng vẫn không có dậy lên sóng gió gì. Lúc Kỷ Lâm đang giải thích cho cha mẹ mình, trong lòng cũng tìm lý do để trấn an bản thân. Nhưng không biết làm sao , trong lòng của anh lại cảm thấy lạ, lúc không nhìn kỹ, anh thật đúng là không có cảm thấy Hoàn Tử giống mình.
Nhưng hôm nay quan sát cẩn thận một lần nữa, Kỷ Lâm lại không thể không thừa nhận, đôi mắt của Hoàn Tử dài nhỏ đen bóng, đuôi mắt khẽ hếch lên, ngay cả liếc mắt cũng giống mình như khuôn.
Chẳng lẽ đây thật sự là trùng hợp?
Kỷ Lâm rũ mắt xuống, ngón tay hờ hững vuốt ve trên ở bình nước khoáng lạnh như băng.
Hoàn Tử năm nay năm tuổi rồi, như vậy Diệp Chi chính là mang thai sáu năm trước.
Vụt… giống như là một tia chớp hung hăng chẻ đôi đám mây đen, trong nháy mắt liền xua tan tất cả bóng đêm, trong đầu của Kỷ Lâm chợt nảy lên một ý tưởng hoang đường.
Bắt đầu chỉ giống như một điểm sáng nhỏ, vậy mà bất kể Kỷ Lâm ngăn chặn thế nào, điểm sáng này chẳng những không dập tắt, ngược lại càng ngày càng lớn, cuối cùng hoàn toàn biến thành lửa lớn hừng hực, mãnh liệt ở trong đầu anh thiêu đốt.
Đầu ngón tay của anh khẽ run, trái tim mạnh mẽ đập bịch bịch, ở trong lồng ngực cổ động, giống như là một cái mặt trống mạnh mẽ bị đánh, thùng thùng, khiến hô hấp của Kỷ Lâm trong nháy mắt dồn dập.
Anh ngẩng đầu lên, ánh mắt rơi trên người Hoàn Tử, cũng trong một giây kế tiếp trong nháy mắt sắc mặt âm trầm , “Hoàn Tử… để nước đá xuống.”
Diệp Chi đã từng đặc biệt dặn dò qua, sức khỏe Hoàn Tử không tốt lắm, không thể ăn đồ quá lạnh, nếu không sẽ ngã bệnh.
Ánh mắt Kỷ Lâm sắc bén như đao, lạnh lùng thổi qua mặt của Bạch Kỳ, đi tới một tay lấy nước đá trên tay Hoàn Tử, trực tiếp ném vào trong thùng rác.
Đây là lần đầu tiên Hoàn Tử nhìn thấy Kỷ Lâm nổi giận như vậy, đứa nhỏ mấp máy môi nhưng không có khóc rống lên, mặc cho Kỷ Lâm cầm nước suối của cậu ném vào trong thùng rác.
Thật ra thì cậu cũng biết mình không thể ăn gì đó quá lạnh. Nhưng thời tiết nóng như vậy, hơn nữa đã hai ngày huấn luyện viên Kỷ không sao để ý đến cậu rồi. . . . . .
Kỷ Lâm cong người xuống, đôi tay xốc nách Hoàn Tử lên, dễ như trở bàn tay bế đứa nhỏ lên, đi tới võ đài.
“Hoàn Tử, , nói cho huấn luyện viên biết, sinh nhật của ngươi là lúc nào?”
“Ngày 19 tháng 4.”
Hoàn Tử ngồi xuống bên cạnh Kỷ Lâm, một lớn một nhỏ dán vào một nơi như vậy không thấy nóng hay sao ? Đều mặc đồ Taekwondo thuần trắng, nhìn như vậy thật giống hai cha con.
Bạch Kỳ âm thầm lẩm bẩm một câu ở trong lòng.
Ngày 19 tháng 4, ngày không đúng. Kỷ Lâm cau mày, anh cùng cô gái kia xảy ra quan hệ là ở đầu tháng tám, theo trong đầu anh phỏng đoán, coi như Diệp Chi là cô gái đó, như vậy sinh nhật Hoàn Tử cũng phải là tháng sáu hoặc là tháng bảy.
Nhưng. . . . . . Cảm giác nơi nào đó không đúng lắm.
“Hoàn Tử, ngươi giống ba hay giống mẹ?” Kỷ Lâm cầm khăn lông trắng nhẹ nhàng gõ chóp mũi đứa nhỏ một chút, mượn cơ hội này xát lại gần nhìn mặt của Hoàn Tử.
Đứa trẻ quả thật rất đẹp trai, cũng không thể nào giống Diệp Chi . . . . . .
Giống ba hay giống mẹ? Hoàn Tử nghiêng đầu suy nghĩ một chút, nghiêm túc trả lời, “Bà ngoại với ông ngoại đều nói giống ba.”
Lúc ở nhà, bà ngoại thường ôm cậu vừa than thở vừa nói, dáng dấp cậu thế nào lại cố tình giống người cha không biết mặt kia mà không giống người họ Diệp cơ chứ… Cho nên, mặc dù cậu chưa từng thấy ba hình dạng thế nào, nhưng bản thân lại giống ba nên cũng như nhau thôi.
Đứa trẻ trả lời rất dứt khoát, rõ ràng cho thấy thường có người ở bên lỗ tai cậu nói như vậy, trong lòng Kỷ Lâm còn sót lại một chút mong đợi chợt cảm thấy thất bại. Trái tim giống như bị moi ra một lỗ lớn, gió ở đây mạnh mẽ xuyên qua.
Anh miễn cưỡng nở nụ cười, sờ sờ đầu nhỏ của Hoàn Tử, “Uhm… con trai giống ba là tốt, giống như ba là tốt.”
Hoàn Tử nghe không hiểu ý tứ của anh, lại cảm thấy tâm tình huấn luyện viên Kỷ lúc này không tốt. Cậu lặng lẽ nhìn Tiểu Hắc vẫy vẫy tay, ôm Tiểu Miêu đã được nuôi mập mạp, nhẹ nhàng thả vào trong ngực Kỷ Lâm, dùng lông mềm mại của Tiểu Miêu tới lấy lòng anh.
Chỉ là cảm xúc Kỷ Lâm đang sa sút, hoàn toàn không có chú ý tới việc lấy lòng hiếm thấy của Hoàn Tử.
Buổi tối, Diệp Chi tới đón Hoàn Tử về nhà, Kỷ Lâm mặc dù đã từ trong miệng Hoàn Tử xác nhận sự tình, nhưng ánh mắt vẫn không nhịn được liên tiếp nhìn trên bả vai bên trái của Diệp Chi.
Cô gái kia ở phía trên ngực, gần vai trái có một vết sẹo hình chữ thập, như vậy Diệp Chi . . . . . . trên vai của cô có phải sẽ có hay không?
Trong lòng anh biết rất rõ là không thể nào, nhưng không khống chế được suy nghĩ. Trái tim lúc này giống như cùng đại não chia lìa, tự động sinh ra ý nghĩ của mình, ‘không nhìn một cái quyết không bỏ qua’
Liếc mắt nhìn, xác định mình đừng hi vọng, nhưng thấy thế nào? Cũng không thể đi tới trước mặt Diệp Chi trực tiếp cởi quần áo.
Nhất định sẽ bị người ta nghĩ mình thành tên lưu manh, Kỷ Lâm thở dài một cái, tiễn Diệp Chi với Hoàn Tử, rồi cúi gằm đầu đi vào võ đường, quả nhiên, đó là một ý nghĩ kỳ lạ, thật là không đứng đắn mà.
Bạch Kỳ đang ngồi ở trên ghế dài xem phim, Kỷ Lâm liếc một cái, là loại hình Bạch Kỳ thích nhất, phim sex, cô gái lưu loát cởi quần áo một cái, trực tiếp lộ ra nửa người trên trắng bóng.
Kỷ Lâm nhìn chằm chằm màn hình máy tính, dần dần mất hồn, nếu Diệp Chi cũng giống như cô gái này dứt khoát cởi một cái thì tốt biết bao, như vậy chính mắt mình có thể nhìn thấy ngực trắng nõn của cô. . . . . . Không, là vết sẹo…vết sẹo.
“Cùng nhau xem không?” Bạch Kỳ thấy Kỷ Lâm nhìn chằm chằm màn hình máy tính, cho là anh cũng cảm thấy hứng thú với bộ phim này, cái mông xê dịch sang bên cạnh, chừa lại cho Kỷ Lâm một chỗ.
“Một mình ngươi xem đi.” Kỷ Lâm cởi áo ra, đạo phục cũng cởi ra, thay quần áo bình thường, đưa tay cầm chìa khóa xe trên bàn, nhìn Bạch Kỳ quơ quơ, “Tối nay đi uống một chén không?”
Bạch Kỳ vừa nghe anh nói lời này, lập tức hăng hái. Tửu lượng của anh cũng không tệ, nhưng những người bạn kia của anh thì ai cũng tửu lượng kém, trong bụng không chứa nổi một chút rượu, theo chân bọn họ đi uống rượu anh không có chút hứng thú nào.
Kỷ Lâm thì không giống vậy, tửu lượng của anh là ở trong bộ đội luyện ra. Bạch Kỳ thích nhất cùng Kỷ Lâm uống chung, nhưng trên căn bản buổi tối Kỷ Lâm không ra ngoài, quả thật khiến Bạch Kỳ không có cách nào.
Khó được hôm nay anh chủ động đề nghị, Bạch Kỳ rất tự nhiên hớn hở đồng ý.
Hai người cùng nhau đi đến một quán rượu quen thuộc, món ăn không có gọi mấy, ngược lại rượu lại gọi một đống lớn. Bạch Kỳ như người điên, ngay cả rượu nho trắng cũng đòi một chai, nhìn khóe miệng Kỷ Lâm thẳng tới.
Kỷ Lâm uống rượu cho tới bây giờ đều bắt đầu uống rượu có độ cồn thấp..., một chút xíu thì lên cao, Bạch Kỳ đi cùng với anh thời gian dài, trên người cũng lây không ít thói quen của Kỷ Lâm.
Vì vậy hai người cùng ăn ý đưa tay tới trước lấy bia.
Rất nhiều người không thể uống rượu bia hỗn hợp, nhưng Kỷ Lâm lại cứ là ngoại tộc, chỉ cần không thừa thải, bất luận thứ nào uống vào cũng không say.
Hai người cụng ly, không nói hai lời liền bắt đầu uống..., từ bia đến rượu trắng, cuối cùng ngay cả thứ Kỷ Lâm xem thường là Bồ Đào Tửu cũng uống cạn sạch.
“Bạch…Bạch Kỳ, ta đã nói với ngươi chuyện này chưa nhỉ?” Kỷ Lâm uống rượu đến mức uống vào lời ra, đầu óc cũng không còn tỉnh táo, bắt được Bạch Kỳ đem lời nói bình thường cất giấu ở trong lòng, hiện tại đem tất cả nói ra hết.
“Ta...ta muốn đem Diệp Chi về nhà. Giấu… giấu đi.”
“Ngươi giấu, giấu cô ta làm gì? Cũng không phải là rượu.” Bạch Kỳ lầm bầm một tiếng, đem một giọt rượu trong bình rượu cuối cùng liếm sạch sẽ, rồi ôm bình rượu khác đến ‘hắc hắc’ cười ngây ngô một tiếng “Tối nay thật…thật là sảng khoái.”
“Không cho nói Diệp Chi nhà ta không tốt.” Kỷ Lâm tát một cái lên đầu của Bạch Kỳ, mắt nhỏ dài trừng thật to, “Chi…Chi Chi là tốt nhất, hắc hắc.”
“Ngươi... nhà ngươi?” Bạch Kỳ uống say, lá gan cũng lớn hơn, không chút do dự cùng Kỷ Lâm sẵng giọng, “Ngươi nên chết tâm đi, người…người ta là người của người khác rồi.”
“Đúng vậy, Chi Chi đã kết hôn.” Đầu Kỷ Lâm phịch một tiếng lên trên bàn, ngón tay níu lấy khăn trải bàn thật chặt, trên mặt giống như khổ sở lại giống như mờ mịt “Kết…kết hôn, cô đã kết hôn rồi.”
Nếu như Kỷ Lâm tỉnh táo, ngay cả Bạch Kỳ là bạn tốt nhất của anh, anh tuyệt đối cũng không đem chuyện mình thầm mến Diệp Chi nói ra, nhưng anh uống say rồi, tất cả những gì bình thường chỉ dám nghĩ, không dám nói ra, lúc này giống như tìm được chỗ tháo nước, lời từ trong lòng liên tục không ngừng chảy ra.
Cho đến khi hai người dìu dắt nhau từ trong quán rượu đi ra, Kỷ Lâm cũng không quên Diệp Chi, ôm cây đèn đường ven đường, ý muốn dùng mặt cọ, trong miệng lẩm bẩm lẩm bẩm, “Chi Chi…Chi Chi… ta nhìn trúng ngươi, coi trọng ngươi. . . . . .”
Cuối cùng vẫn là Bạch Kỳ lảo đảo đi tới, gỡ anh ra khỏi cột đèn tử đường.
Từ từ tỉnh lại, huyệt thái dương đau làm cho Kỷ Lâm phải nhíu mày, ánh mắt nhìn lên đồng hồ báo thức trên đầu giường, đã hơn một giờ, anh ngủ hơn ba tiếng đồng hồ, rượu cũng đã vơi đi chút nào rồi.
Anh vén chăn ngồi dậy, vừa định xuống giường đi rửa mặt, trong giây lát nhớ lại nhớ mang máng sự việc ở quán rượu, trong nháy mắt sắc mặt khó chịu.
Trời ạ, anh ở trước mặt Bạch Kỳ nói cái gì rồi. Kỷ Lâm vỗ trán, hận không thể đảo ngược thời gian lại.
Tên tiểu tử kia là một người không thể che đậy miệng của mình. Ngộ nhỡ. . . . . . anh thì không sao, nhưng điều đó có thể phá hư cuộc sống của Diệp Chi. Kỷ Lâm không dám nghĩ thêm, cũng không đoái hoài tới việc nhức đầu của mình, hít thở sâu mấy hơi rồi cầm điện thoại di động lên, muốn gọi điện thoại cho Bạch Kỳ.
Nhưng bấm số điện thoại xong còn chưa có đè nén nút gọi, điện thoại di động chợt có một cú điện thoại gọi tới.
Kỷ Lâm trợn to hai mắt, nhìn tên người gọi đến trên màn ảnh điện thoại di động, nhìn qua một lần lại một lần nữa, không sai, là Diệp Chi. Diệp Chi gọi điện thoại cho anh…. Ở trời vừa rạng sáng nhiều.
Kỷ Lâm luống cuống tay chân nhận điện thoại, không đợi nói gì, bên kia bỗng vang lên tiếng khóc nức nở của Diệp Chi, “Huấn luyện viên Kỷ… thật xin lỗi làm phiền anh. Nhưng tôi thật sự là không đi xe được, cũng không tìm được người, Hoàn Tử bị bệnh rất nặng. . . . . .”
Bạch Kỳ xách một túi nước suối lạnh từ bên ngoài đi vào đạo quán, cầm một chai ném vào ngực Kỷ Lâm, thừa dịp lúc Kỷ Lâm không để ý lại len lén cho Hoàn Tử một chai.
Kỷ Lâm luôn không cho Hoàn Tử ăn gì đó quá lạnh, sợ làm đứa trẻ đau dạ dày, nhưng Bạch Kỳ thấy anh quan tâm quá mức rồi. Đứa nhỏ nào không mỗi ngày ăn một chút kem, kem ly chẳng hạn, vẫn vui vẻ bình thường. Hoàn Tử từ bao giờ lại yếu ớt như vậy rồi hả ? Vớ vẩn.
Hai năm qua, sức khỏe Hoàn Tử tốt lắm, sức chịu lạnh cũng tốt hơn rất nhiều. Lúc này khuôn mặt bé nhỏ nóng đỏ bừng lên, ánh mắt thấy nước đá sáng lên, để cho Bạch Kỳ mở nắp bình liền uống mấy ngụm lớn, xong mới cảm thấy cả người thư thái hơn một chút.
Kỷ Lâm đang ngồi ở trong võ đài, dựa vách tường suy nghĩ sự tình, chân mày nhíu chặt, trên khuôn mặt đẹp đều là biểu tình rối rắm.
Tối hôm qua, anh cuối cùng vẫn giải thích rõ cho ba mẹ anh. Diệp Chi không phải bạn gái của anh, Hoàn Tử cũng không phải là con trai anh.
Về phần ánh mắt của Hoàn Tử cùng anh giống nhau như đúc, cũng chỉ là trùng hợp thôi, cõi đời này có đôi mắt dài cũng không phải là chỉ có một mình anh, trùng hợp thôi, người thân không thể nhận loạn được.
Thượng tướng Kỷ cùng mẹ Kỷ nghe giải thích của anh, chẳng những không thở phào nhẹ nhõm, ngược lại có chút mất hứng. Chuyện này nếu là thật, vậy chẳng những chuyện chung thân đại sự của con thứ hai có tin tức, còn lượm được một cháu trai, trên đời này đi nơi nào tìm được chuyện tốt như vậy chứ.
Đáng tiếc chuyện tốt đều là xảy ra ở nhà người ta , thượng tướng Kỷ cùng mẹ Kỷ ôm một nửa tâm tình vấn tội cùng một nửa tâm tình hưng phấn mà đến, cuối cùng lại thất vọng mà về, nhất là thượng tướng Kỷ, trước khi đi còn không quên đá thêm Kỷ Lâm một cái.
Đồ vô dụng. Vợ thì không có, chuyện như vậy còn có thể bị người khác hiểu lầm.
Chuyện tình tấm hình như tiếng sấm lớn hạt mưa nhỏ, cuối cùng vẫn không có dậy lên sóng gió gì. Lúc Kỷ Lâm đang giải thích cho cha mẹ mình, trong lòng cũng tìm lý do để trấn an bản thân. Nhưng không biết làm sao , trong lòng của anh lại cảm thấy lạ, lúc không nhìn kỹ, anh thật đúng là không có cảm thấy Hoàn Tử giống mình.
Nhưng hôm nay quan sát cẩn thận một lần nữa, Kỷ Lâm lại không thể không thừa nhận, đôi mắt của Hoàn Tử dài nhỏ đen bóng, đuôi mắt khẽ hếch lên, ngay cả liếc mắt cũng giống mình như khuôn.
Chẳng lẽ đây thật sự là trùng hợp?
Kỷ Lâm rũ mắt xuống, ngón tay hờ hững vuốt ve trên ở bình nước khoáng lạnh như băng.
Hoàn Tử năm nay năm tuổi rồi, như vậy Diệp Chi chính là mang thai sáu năm trước.
Vụt… giống như là một tia chớp hung hăng chẻ đôi đám mây đen, trong nháy mắt liền xua tan tất cả bóng đêm, trong đầu của Kỷ Lâm chợt nảy lên một ý tưởng hoang đường.
Bắt đầu chỉ giống như một điểm sáng nhỏ, vậy mà bất kể Kỷ Lâm ngăn chặn thế nào, điểm sáng này chẳng những không dập tắt, ngược lại càng ngày càng lớn, cuối cùng hoàn toàn biến thành lửa lớn hừng hực, mãnh liệt ở trong đầu anh thiêu đốt.
Đầu ngón tay của anh khẽ run, trái tim mạnh mẽ đập bịch bịch, ở trong lồng ngực cổ động, giống như là một cái mặt trống mạnh mẽ bị đánh, thùng thùng, khiến hô hấp của Kỷ Lâm trong nháy mắt dồn dập.
Anh ngẩng đầu lên, ánh mắt rơi trên người Hoàn Tử, cũng trong một giây kế tiếp trong nháy mắt sắc mặt âm trầm , “Hoàn Tử… để nước đá xuống.”
Diệp Chi đã từng đặc biệt dặn dò qua, sức khỏe Hoàn Tử không tốt lắm, không thể ăn đồ quá lạnh, nếu không sẽ ngã bệnh.
Ánh mắt Kỷ Lâm sắc bén như đao, lạnh lùng thổi qua mặt của Bạch Kỳ, đi tới một tay lấy nước đá trên tay Hoàn Tử, trực tiếp ném vào trong thùng rác.
Đây là lần đầu tiên Hoàn Tử nhìn thấy Kỷ Lâm nổi giận như vậy, đứa nhỏ mấp máy môi nhưng không có khóc rống lên, mặc cho Kỷ Lâm cầm nước suối của cậu ném vào trong thùng rác.
Thật ra thì cậu cũng biết mình không thể ăn gì đó quá lạnh. Nhưng thời tiết nóng như vậy, hơn nữa đã hai ngày huấn luyện viên Kỷ không sao để ý đến cậu rồi. . . . . .
Kỷ Lâm cong người xuống, đôi tay xốc nách Hoàn Tử lên, dễ như trở bàn tay bế đứa nhỏ lên, đi tới võ đài.
“Hoàn Tử, , nói cho huấn luyện viên biết, sinh nhật của ngươi là lúc nào?”
“Ngày 19 tháng 4.”
Hoàn Tử ngồi xuống bên cạnh Kỷ Lâm, một lớn một nhỏ dán vào một nơi như vậy không thấy nóng hay sao ? Đều mặc đồ Taekwondo thuần trắng, nhìn như vậy thật giống hai cha con.
Bạch Kỳ âm thầm lẩm bẩm một câu ở trong lòng.
Ngày 19 tháng 4, ngày không đúng. Kỷ Lâm cau mày, anh cùng cô gái kia xảy ra quan hệ là ở đầu tháng tám, theo trong đầu anh phỏng đoán, coi như Diệp Chi là cô gái đó, như vậy sinh nhật Hoàn Tử cũng phải là tháng sáu hoặc là tháng bảy.
Nhưng. . . . . . Cảm giác nơi nào đó không đúng lắm.
“Hoàn Tử, ngươi giống ba hay giống mẹ?” Kỷ Lâm cầm khăn lông trắng nhẹ nhàng gõ chóp mũi đứa nhỏ một chút, mượn cơ hội này xát lại gần nhìn mặt của Hoàn Tử.
Đứa trẻ quả thật rất đẹp trai, cũng không thể nào giống Diệp Chi . . . . . .
Giống ba hay giống mẹ? Hoàn Tử nghiêng đầu suy nghĩ một chút, nghiêm túc trả lời, “Bà ngoại với ông ngoại đều nói giống ba.”
Lúc ở nhà, bà ngoại thường ôm cậu vừa than thở vừa nói, dáng dấp cậu thế nào lại cố tình giống người cha không biết mặt kia mà không giống người họ Diệp cơ chứ… Cho nên, mặc dù cậu chưa từng thấy ba hình dạng thế nào, nhưng bản thân lại giống ba nên cũng như nhau thôi.
Đứa trẻ trả lời rất dứt khoát, rõ ràng cho thấy thường có người ở bên lỗ tai cậu nói như vậy, trong lòng Kỷ Lâm còn sót lại một chút mong đợi chợt cảm thấy thất bại. Trái tim giống như bị moi ra một lỗ lớn, gió ở đây mạnh mẽ xuyên qua.
Anh miễn cưỡng nở nụ cười, sờ sờ đầu nhỏ của Hoàn Tử, “Uhm… con trai giống ba là tốt, giống như ba là tốt.”
Hoàn Tử nghe không hiểu ý tứ của anh, lại cảm thấy tâm tình huấn luyện viên Kỷ lúc này không tốt. Cậu lặng lẽ nhìn Tiểu Hắc vẫy vẫy tay, ôm Tiểu Miêu đã được nuôi mập mạp, nhẹ nhàng thả vào trong ngực Kỷ Lâm, dùng lông mềm mại của Tiểu Miêu tới lấy lòng anh.
Chỉ là cảm xúc Kỷ Lâm đang sa sút, hoàn toàn không có chú ý tới việc lấy lòng hiếm thấy của Hoàn Tử.
Buổi tối, Diệp Chi tới đón Hoàn Tử về nhà, Kỷ Lâm mặc dù đã từ trong miệng Hoàn Tử xác nhận sự tình, nhưng ánh mắt vẫn không nhịn được liên tiếp nhìn trên bả vai bên trái của Diệp Chi.
Cô gái kia ở phía trên ngực, gần vai trái có một vết sẹo hình chữ thập, như vậy Diệp Chi . . . . . . trên vai của cô có phải sẽ có hay không?
Trong lòng anh biết rất rõ là không thể nào, nhưng không khống chế được suy nghĩ. Trái tim lúc này giống như cùng đại não chia lìa, tự động sinh ra ý nghĩ của mình, ‘không nhìn một cái quyết không bỏ qua’
Liếc mắt nhìn, xác định mình đừng hi vọng, nhưng thấy thế nào? Cũng không thể đi tới trước mặt Diệp Chi trực tiếp cởi quần áo.
Nhất định sẽ bị người ta nghĩ mình thành tên lưu manh, Kỷ Lâm thở dài một cái, tiễn Diệp Chi với Hoàn Tử, rồi cúi gằm đầu đi vào võ đường, quả nhiên, đó là một ý nghĩ kỳ lạ, thật là không đứng đắn mà.
Bạch Kỳ đang ngồi ở trên ghế dài xem phim, Kỷ Lâm liếc một cái, là loại hình Bạch Kỳ thích nhất, phim sex, cô gái lưu loát cởi quần áo một cái, trực tiếp lộ ra nửa người trên trắng bóng.
Kỷ Lâm nhìn chằm chằm màn hình máy tính, dần dần mất hồn, nếu Diệp Chi cũng giống như cô gái này dứt khoát cởi một cái thì tốt biết bao, như vậy chính mắt mình có thể nhìn thấy ngực trắng nõn của cô. . . . . . Không, là vết sẹo…vết sẹo.
“Cùng nhau xem không?” Bạch Kỳ thấy Kỷ Lâm nhìn chằm chằm màn hình máy tính, cho là anh cũng cảm thấy hứng thú với bộ phim này, cái mông xê dịch sang bên cạnh, chừa lại cho Kỷ Lâm một chỗ.
“Một mình ngươi xem đi.” Kỷ Lâm cởi áo ra, đạo phục cũng cởi ra, thay quần áo bình thường, đưa tay cầm chìa khóa xe trên bàn, nhìn Bạch Kỳ quơ quơ, “Tối nay đi uống một chén không?”
Bạch Kỳ vừa nghe anh nói lời này, lập tức hăng hái. Tửu lượng của anh cũng không tệ, nhưng những người bạn kia của anh thì ai cũng tửu lượng kém, trong bụng không chứa nổi một chút rượu, theo chân bọn họ đi uống rượu anh không có chút hứng thú nào.
Kỷ Lâm thì không giống vậy, tửu lượng của anh là ở trong bộ đội luyện ra. Bạch Kỳ thích nhất cùng Kỷ Lâm uống chung, nhưng trên căn bản buổi tối Kỷ Lâm không ra ngoài, quả thật khiến Bạch Kỳ không có cách nào.
Khó được hôm nay anh chủ động đề nghị, Bạch Kỳ rất tự nhiên hớn hở đồng ý.
Hai người cùng nhau đi đến một quán rượu quen thuộc, món ăn không có gọi mấy, ngược lại rượu lại gọi một đống lớn. Bạch Kỳ như người điên, ngay cả rượu nho trắng cũng đòi một chai, nhìn khóe miệng Kỷ Lâm thẳng tới.
Kỷ Lâm uống rượu cho tới bây giờ đều bắt đầu uống rượu có độ cồn thấp..., một chút xíu thì lên cao, Bạch Kỳ đi cùng với anh thời gian dài, trên người cũng lây không ít thói quen của Kỷ Lâm.
Vì vậy hai người cùng ăn ý đưa tay tới trước lấy bia.
Rất nhiều người không thể uống rượu bia hỗn hợp, nhưng Kỷ Lâm lại cứ là ngoại tộc, chỉ cần không thừa thải, bất luận thứ nào uống vào cũng không say.
Hai người cụng ly, không nói hai lời liền bắt đầu uống..., từ bia đến rượu trắng, cuối cùng ngay cả thứ Kỷ Lâm xem thường là Bồ Đào Tửu cũng uống cạn sạch.
“Bạch…Bạch Kỳ, ta đã nói với ngươi chuyện này chưa nhỉ?” Kỷ Lâm uống rượu đến mức uống vào lời ra, đầu óc cũng không còn tỉnh táo, bắt được Bạch Kỳ đem lời nói bình thường cất giấu ở trong lòng, hiện tại đem tất cả nói ra hết.
“Ta...ta muốn đem Diệp Chi về nhà. Giấu… giấu đi.”
“Ngươi giấu, giấu cô ta làm gì? Cũng không phải là rượu.” Bạch Kỳ lầm bầm một tiếng, đem một giọt rượu trong bình rượu cuối cùng liếm sạch sẽ, rồi ôm bình rượu khác đến ‘hắc hắc’ cười ngây ngô một tiếng “Tối nay thật…thật là sảng khoái.”
“Không cho nói Diệp Chi nhà ta không tốt.” Kỷ Lâm tát một cái lên đầu của Bạch Kỳ, mắt nhỏ dài trừng thật to, “Chi…Chi Chi là tốt nhất, hắc hắc.”
“Ngươi... nhà ngươi?” Bạch Kỳ uống say, lá gan cũng lớn hơn, không chút do dự cùng Kỷ Lâm sẵng giọng, “Ngươi nên chết tâm đi, người…người ta là người của người khác rồi.”
“Đúng vậy, Chi Chi đã kết hôn.” Đầu Kỷ Lâm phịch một tiếng lên trên bàn, ngón tay níu lấy khăn trải bàn thật chặt, trên mặt giống như khổ sở lại giống như mờ mịt “Kết…kết hôn, cô đã kết hôn rồi.”
Nếu như Kỷ Lâm tỉnh táo, ngay cả Bạch Kỳ là bạn tốt nhất của anh, anh tuyệt đối cũng không đem chuyện mình thầm mến Diệp Chi nói ra, nhưng anh uống say rồi, tất cả những gì bình thường chỉ dám nghĩ, không dám nói ra, lúc này giống như tìm được chỗ tháo nước, lời từ trong lòng liên tục không ngừng chảy ra.
Cho đến khi hai người dìu dắt nhau từ trong quán rượu đi ra, Kỷ Lâm cũng không quên Diệp Chi, ôm cây đèn đường ven đường, ý muốn dùng mặt cọ, trong miệng lẩm bẩm lẩm bẩm, “Chi Chi…Chi Chi… ta nhìn trúng ngươi, coi trọng ngươi. . . . . .”
Cuối cùng vẫn là Bạch Kỳ lảo đảo đi tới, gỡ anh ra khỏi cột đèn tử đường.
Từ từ tỉnh lại, huyệt thái dương đau làm cho Kỷ Lâm phải nhíu mày, ánh mắt nhìn lên đồng hồ báo thức trên đầu giường, đã hơn một giờ, anh ngủ hơn ba tiếng đồng hồ, rượu cũng đã vơi đi chút nào rồi.
Anh vén chăn ngồi dậy, vừa định xuống giường đi rửa mặt, trong giây lát nhớ lại nhớ mang máng sự việc ở quán rượu, trong nháy mắt sắc mặt khó chịu.
Trời ạ, anh ở trước mặt Bạch Kỳ nói cái gì rồi. Kỷ Lâm vỗ trán, hận không thể đảo ngược thời gian lại.
Tên tiểu tử kia là một người không thể che đậy miệng của mình. Ngộ nhỡ. . . . . . anh thì không sao, nhưng điều đó có thể phá hư cuộc sống của Diệp Chi. Kỷ Lâm không dám nghĩ thêm, cũng không đoái hoài tới việc nhức đầu của mình, hít thở sâu mấy hơi rồi cầm điện thoại di động lên, muốn gọi điện thoại cho Bạch Kỳ.
Nhưng bấm số điện thoại xong còn chưa có đè nén nút gọi, điện thoại di động chợt có một cú điện thoại gọi tới.
Kỷ Lâm trợn to hai mắt, nhìn tên người gọi đến trên màn ảnh điện thoại di động, nhìn qua một lần lại một lần nữa, không sai, là Diệp Chi. Diệp Chi gọi điện thoại cho anh…. Ở trời vừa rạng sáng nhiều.
Kỷ Lâm luống cuống tay chân nhận điện thoại, không đợi nói gì, bên kia bỗng vang lên tiếng khóc nức nở của Diệp Chi, “Huấn luyện viên Kỷ… thật xin lỗi làm phiền anh. Nhưng tôi thật sự là không đi xe được, cũng không tìm được người, Hoàn Tử bị bệnh rất nặng. . . . . .”
/62
|