Mạnh Trường Thụy đi rồi chỉ còn lại ba người ngồi lại trên bàn ăn, mắt lớn trừng mắt nhỏ, trong thời gian ngắn không biết nên nói gì cho phải.
Diệp Chi cảm giác có cái gì không đúng lắm, huấn luyện viên Kỷ đối với Mạnh Trường Thụy có rất nhiều địch ý, lời vừa rồi đầy mùi thuốc súng bay đầy trần trong nhà hàng, ngay cả không muốn nghe cũng nghe thấy.
Nhưng Kỷ Lâm rốt cuộc mang Hoàn Tử tới làm gì? Giống như không có việc gì, trừ. . . . . . đuổi Mạnh Trường Thụy đi.
“Tiên sinh, đây là món ngài gọi, xin từ từ dùng.”
Người hầu bàn đến cắt đứt suy nghĩ của Diệp Chi, cô nghiêng người sang bên cạnh, cho người hầu bàn dọn món lên.
“Ăn cái này đi, sợi mì tốt cho dạ dày.” Kỷ Lâm đem mỳ Ý đẩy tới trước mặt Hoàn Tử, lại đặt vào tay cậu một cái nĩa, tự cho là chăm sóc đứa trẻ rất thỏa đáng, làm xong tất cả, khẽ nhìn Diệp Chi, thấy cô đang sững sờ nhìn mặt bàn, cười hả hê, cúi đầu hít một hơi sợi mì lên.
Diệp Chi cau mày nhìn một bàn mỳ Ý này, mì Ý là tính hàn, theo lý thuyết không nên để Hoàn Tử ăn, nhưng Kỷ Lâm cũng là có ý tốt, hơn nữa dạ dày Hoàn Tử đã sớm tốt lắm rồi, ăn cái này sẽ không hại gì, vì vậy cũng không ngăn cản anh.
Hoàn Tử còn nhỏ, khẩu vị cũng bình thường, hơn nữa là lần đầu tiên ăn món ăn tây nên không quen, ăn vài miếng đã buông nĩa xuống, nhìn một bàn cơm bốc hơi bên cạnh, cũng không suy nghĩ nhiều, trực tiếp múc một muỗng nhét vào trong miệng.
Kết quả cay le lưỡi, Kỷ Lâm vội vội vàng vàng cho cậu uống nửa ly nước lạnh, này mới khiến cậu còn dễ chịu hơn chút.
Kỷ Lâm đem đĩa cơm thịt bò thăn cục tiêu đen đẩy ra xa khỏi Hoàn Tử, lau mồ hôi hột trên chóp mũi cho cậu xong, đau lòng nói: “Ăn không quen? Đi, huấn luyện viên dẫn cháu đi nơi khác ăn.”
Nói xong, một tay ôm lấy Hoàn Tử vào trong ngực, rồi đi thẳng ra bên ngoài, đi vài bước thì dừng lại, thấy Diệp Chi vẫn còn ngơ ngác ngồi ở chỗ đó, liền mở miệng thúc giục: “Chi Chi, đi nhanh.”
“Hả? Ừ.” Diệp Chi lóc cóc đi theo phía sau Kỷ Lâm, choáng váng ra khỏi nhà hàng Tây, lại cùng Kỷ Lâm vào một nhà hàng Trung Quốc, cảm thấy tình hình có chút tiến triển ngoài dự liệu của mình.
Nhìn Kỷ Lâm đối với Hoàn Tử rất tốt, Hoàn Tử muốn ăn món ăn nào, chỉ cần một ánh mắt liếc qua, một giây kế tiếp này món ăn nhất định cũng được Kỷ Lâm gắp vào trong chén cho cậu, hơn nữa Kỷ Lâm nhìn Hoàn Tử ăn xong, bộ dáng cười híp mắt kia, quả thật so với anh ta tự ăn còn vui vẻ.
Quả nhiên là muốn giành con trai của mình mà, Diệp Chi nháy nháy mắt, đột nhiên cảm thấy mình phải phản kích .
Kỷ Lâm còn không biết mình ở trong lòng Diệp Chi đã thành người bụng dạ khó lường, Diệp Chi cố ý không cho anh đưa cô và Hoàn Tử về nhà, anh cảm thấy vô cùng nghi hoặc.
Đang tốt tại sao lại thành như vậy rồi ?
“Quá làm phiền anh rồi, huấn luyện viên Kỷ, chúng tôi thuê xe đi là được, cám ơn anh.” Diệp Chi một tay nắm thật chặt tay Hoàn Tử, một cái tay khác đã giơ lên vẫy taxi ven đường.
Ngay lúc này, Hoàn Tử luôn luôn nghe lời mẹ, chợt làm phản. Đứa bé đi tới bên cạnh xe của Kỷ Lâm, mở cửa ra rồi lôi Diệp Chi lên, “Mẹ, huấn luyện viên Kỷ nói thuận đường.”
Vừa nói, còn vừa dùng cặp mắt đen bóng nhỏ dài vô tội kia nhìn Diệp Chi .
Diệp Chi bị chính mình con trai ruột phá hủy kế hoạch, quả thật muốn cho tiểu tử không có lương tâm một cái tát, nhưng Kỷ Lâm đang nhìn, cô chỉ có thể cố nén cảm giác quỷ dị trong lòng, không cam nguyện lên xe.
Dọc đường đi, ba người trầm mặc không lên tiếng, ở trong lòng Diệp Chi suy nghĩ Kỷ Lâm có ý đồ, Hoàn Tử trời sinh đã bí ẩn khó hiểu, mà Kỷ Lâm. . . . . . Thì rối rắm có nên thổ lộ đối với Diệp Chi hay không?
Kết quả đã lái xe quá nhanh, không đợi nghĩ ra nguyên nhân, cũng đã đến dưới lầu nhà Diệp Chi.
“Cám ơn anh, huấn luyện viên Kỷ, tôi mang Hoàn Tử lên lầu.” Diệp Chi cởi dây an toàn ra, lễ phép nhìn Kỷ Lâm nói một câu rồi xuống xe.
Kỷ Lâm nhìn chằm chằm dây an toàn bên ghế lái phụ hàm răng ngứa ngáy, không nên hư thời điểm hư, nên hư thời điểm cố tình không hư.
Anh đang nghĩ cái gì kéo dài chú ý của Diệp Chi, lúc đang định nói với cô mấy câu, bên tai chợt truyền đến một âm thanh gõ cửa sổ.
Kỷ Lâm hạ cửa xe xuống, ghé đầu nhìn, không phải là ba Diệp đã từng gặp một lần sao?
Như thường lệ, ba Diệp ăn xong cơm tối sẽ đi chơi cờ, mới vừa tới lầu dưới nhà mình, liền thấy chiếc xe dũng mãnh quen thuộc bên đường, sắc mặt lập tức trầm xuống, Diệp Chi sẽ không làm trò cùng tiểu tử dạy Taekwondo trước mặt Hoàn Tử chứ?
Nghĩ như vậy, ba Diệp lập tức nóng nảy, bước đến gõ cửa sổ xe, mắt đảo qua bên trong xe, quả nhiên là trông thấy cháu ngoại của mình đang cô đơn ngồi ở ghế sau bộ dáng rất tội nghiệp. Mà con gái mình đã tháo dây an toàn ra, lại chưa xuống xe, hiển nhiên là còn muốn cùng Kỷ Lâm làm gì đó.
Ba Diệp trong lòng nhất thời đau nhói, ai u… cháu ngoại thật ngoan ngoãn nha, làm sao lại có người mẹ không biết điều như vậy chứ.
Ông nghiêm mặt lại mở cửa sau xe ra, dắt Hoàn Tử xuống xe, bỏ lại một câu, “Ta mang đứa bé đi lên trước.” Chỉ để lại Diệp Chi với gương mặt khổ sở, ngồi ghế cạnh tài xế, ý định giải thích cũng biến mất, ba cô. . . . . . Đây là lại hiểu lầm rồi.
Nhạc phụ đại nhân quả thật là trợ thủ tốt nha.
Kỷ Lâm cười cong một đôi mắt hồ ly, không để lại dấu vết khóa cửa xe lại, lúc này mới thong thả ung dung cởi dây an toàn trên người mình ra, gọi Diệp Chi một tiếng, “Chi Chi…”
Từ chương này trở về sau, cứ 10c mình sẽ đặt pic khoảng 3~4 chuơng. Nàng nào đọc bằng đt mà load k đc thì cmt để mình báo với admin nhé :D Và bây giờ mời các nàng xơi chương mới...
“Huấn luyện viên Kỷ.” Diệp Chi đáp một tiếng, bộ dáng đề phòng, cũng không ngẩng đầu nhìn Kỷ Lâm.
Kỷ Lâm nhếch môi cười yếu ớt, từ từ tiến tới trước mặt Diệp Chi, tay phải đặt trên bả vai Diệp Chi, Diệp Chi đang kinh ngạc thì anh mở miệng nói nhẹ nhàng: “Cha mẹ tôi vẫn còn rất khỏe mạnh, trong nhà còn có một anh trai với một em gái, cả hai cũng đã kết hôn. Tôi trước mắt vẫn ở thành phố C mở lớp dạy Taekwondo, nửa năm nữa mới trở về doanh trại.”
Dừng một lát, trong đầu cố gắng tìm từ thích hợp, rồi tiếp tục mở miệng nói: “Tôi đã làm lính mười mấy năm, thể lực rất tốt, dáng dấp cũng không xấu xí, tôi cũng biết nấu cơm, việc nhà mọi thứ đều biết làm. Dùng một câu nói khái quát chính là: ra được phòng khách, vào được phòng bếp.”
Diệp Chi nháy mắt mấy cái, nói cái này cho cô nghe làm gì?
“Nhà tôi cách nhà cô cũng gần, tôi lái xe chỉ mất năm phút đồng hồ, chạy bộ cũng không vượt quá mười phút, cô kêu một tiếng có thể tới ngay lập tức, nếu mùa đông cô muốn ăn hạt dẻ rang đường, tôi mua rồi chạy đến nhà cô cũng còn nóng hổi .”
Kỷ Lâm dừng một lát, xích lại gần Diệp Chi hơn, hơi thở hổn hển nhẹ nhàng phà trên mặt Diệp Chi, nóng bỏng mà ướt át.
“Dù nửa đêm cô muốn xuống lầu mua băng vệ sinh, tôi cũng sẽ bảo đảm phục vụ đến nơi.”
“Anh...anh nói gì đó.” trong nháy mắt mặt Diệp Chi đỏ bừng, đôi tay giơ ra chống đỡ lồng ngực cứng rắn của Kỷ Lâm, không để cho anh gần mình thêm nữa, nhịp tim cũng dần dần đập nhanh hơn.
“Mạnh Trường Thụy… tôi mới vừa thấy, nhà anh ta ngược hướng với nhà chúng ta, nếu một khi cô có chuyện gì gấp cũng không thể đến kịp.”
Kỷ Lâm không để ý cô từ chối, tay phải nâng lên cầm tay của Diệp Chi “Còn nữa, tôi sẽ chăm sóc đứa bé tốt, cũng sẽ thương bé.”
Dừng lại, đổi đề tài “Lúc nãy cô có nhìn thấy Tiểu Hắc nhà tôi không? Chính là con mèo đen nhỏ đó.”
Diệp Chi nháy nháy mắt, ngơ ngác gật đầu.
“Tôi chăm sóc nó rất tốt, mập mạp tròn trịa, bệnh tật thuyên giảm. Hoàn Tử tôi cũng sẽ chăm sóc tốt như vậy. Tôi rất thích Hoàn Tử, tôi sẽ coi cậu như con ruột của mình.”
Thật ra thì lúc Kỷ Lâm mới vừa nói vài câu, ở bên trong lòng của Diệp Chi đã mơ hồ cảm nhận ra, nhưng hiện tại anh nhắc tới đứa bé, Diệp Chi theo bản năng nhớ đến lúc ở bệnh viện đã thấy một màn kia, liền thốt lên, “Anh quả nhiên là muốn giành Hoàn Tử với tôi.”
Nói xong, mới phát hiện không ổn, gương mặt đỏ hơn nữa, muốn chỉnh sửa lại không tìm được lời nói để nói, chỉ có thể cúi đầu, liều mạng đè nén nhịp tim càng lúc càng nhanh xuống.
Da của cô trơn bóng trắng nõn, đến gần nhìn cũng không tìm ra lỗ chân lông, chỉ thấy một mảnh trơn bóng óng ánh, hai má lại đỏ ửng, càng hiện ra vẻ vô cùng kiều diễm, Kỷ Lâm nhìn mà miệng đắng lưỡi khô, thật khó khăn mới kìm nén bản thân nhất thời kích động mà cúi đầu hôn cô.
“Tôi sẽ không giành Hoàn Tử với cô.” Kỷ Lâm cười khẽ, nắm tay Diệp Chi thật chặt.
“Này, vậy anh. . . . . .”
“Cô và Hoàn Tử tôi đều muốn.” Kỷ Lâm đưa tay nâng cằm Diệp Chi lên, ép buộc cô nhìn thẳng vào mắt của mình, mặt mày xinh đẹp nhu hòa ở dưới ánh đèn rạng rỡ lộ ra bộ dáng như bị ép buộc.
“Ha ha, Kỷ… huấn luyện viên Kỷ, có lẽ anh uống hơn nhiều. . . . . .” Tim Diệp Chi như đánh trống, cô quay đầu đi, né tránh hơi thở cường thế của Kỷ Lâm, tay cầm tay nắm cửa xe nhấc lên để mở cửa xuống xe.
Kết quả thế nào cũng mở không ra, vừa vội lại vừa sợ, chỉ chốc lát sau trên trán đổ mồ hôi hột. Cô thế nào cũng không biết Kỷ Lâm thế nhưng lại đối với mình có ý tứ, bình thường cũng không nhìn ra. Anh đến tột cùng đã sinh ra tâm này từ lúc nào?
Diệp Chi cắn môi, mình là lần đầu tiên nghe tỏ tình mà lại tự sướng như thế….
“Cửa xe tôi đã khóa lại.” Kỷ Lâm cười vui vẻ, anh xoay người Diệp Chi lại, trên mặt nở nụ cười xinh đẹp cơ hồ muốn choáng váng ánh mắt của Diệp Chi, “Chi Chi, cô nghe không hiểu sao? Tôi đang tỏ tình với cô đó.”
“Không, không phải. . . . . .” Chống lại cặp mắt phượng sóng nước mãnh liệt của Kỷ Lâm. Diệp Chi nuốt nước miếng sợ sệt, cũng không biết mình nên nói cái gì.
“Xem ra là cô không nghe rõ, không sao, vậy thì tôi lặp lại lần nữa cũng được.” ánh mắt của Kỷ Lâm nhìn chằm chằm Diệp Chi, nói từng chữ từng câu cực kỳ nghiêm túc, “Tôi thích cô, muốn cô, cũng muốn Hoàn Tử.”
Đại não Diệp Chi oanh một tiếng, nhất thời trống rỗng, gương mặt đỏ bừng, phản xạ muốn mở miệng cự tuyệt anh, kết quả còn chưa nói ra đã cảm thấy trước mặt bỗng tối sầm, một giây kế tiếp, gương mặt tuấn tú của Kỷ Lâm ở ngay trước mặt cô phóng đại vô số lần.
Diệp Chi chợt trợn tròn mắt, trong đôi mắt sáng loáng là kinh sợ, cô bị hôn rồi…. Đây là lần đầu tiên cô bị đàn ông hôn lúc tỉnh táo.
Nụ hôn đầu đúng nghĩa của cô. . . . . . Hôm nay thế nhưng lại lọt vào trong tay Kỷ Lâm.
Kỷ Lâm đặt môi ở trên môi Diệp Chi nhẹ nhàng hôn, giống như còn ngại lòng của Diệp Chi không đủ loạn, dán môi vào môi của cô lại lẩm bẩm một câu, “Hai mẹ con nhà cô đều là của tôi.”
Diệp Chi cảm giác có cái gì không đúng lắm, huấn luyện viên Kỷ đối với Mạnh Trường Thụy có rất nhiều địch ý, lời vừa rồi đầy mùi thuốc súng bay đầy trần trong nhà hàng, ngay cả không muốn nghe cũng nghe thấy.
Nhưng Kỷ Lâm rốt cuộc mang Hoàn Tử tới làm gì? Giống như không có việc gì, trừ. . . . . . đuổi Mạnh Trường Thụy đi.
“Tiên sinh, đây là món ngài gọi, xin từ từ dùng.”
Người hầu bàn đến cắt đứt suy nghĩ của Diệp Chi, cô nghiêng người sang bên cạnh, cho người hầu bàn dọn món lên.
“Ăn cái này đi, sợi mì tốt cho dạ dày.” Kỷ Lâm đem mỳ Ý đẩy tới trước mặt Hoàn Tử, lại đặt vào tay cậu một cái nĩa, tự cho là chăm sóc đứa trẻ rất thỏa đáng, làm xong tất cả, khẽ nhìn Diệp Chi, thấy cô đang sững sờ nhìn mặt bàn, cười hả hê, cúi đầu hít một hơi sợi mì lên.
Diệp Chi cau mày nhìn một bàn mỳ Ý này, mì Ý là tính hàn, theo lý thuyết không nên để Hoàn Tử ăn, nhưng Kỷ Lâm cũng là có ý tốt, hơn nữa dạ dày Hoàn Tử đã sớm tốt lắm rồi, ăn cái này sẽ không hại gì, vì vậy cũng không ngăn cản anh.
Hoàn Tử còn nhỏ, khẩu vị cũng bình thường, hơn nữa là lần đầu tiên ăn món ăn tây nên không quen, ăn vài miếng đã buông nĩa xuống, nhìn một bàn cơm bốc hơi bên cạnh, cũng không suy nghĩ nhiều, trực tiếp múc một muỗng nhét vào trong miệng.
Kết quả cay le lưỡi, Kỷ Lâm vội vội vàng vàng cho cậu uống nửa ly nước lạnh, này mới khiến cậu còn dễ chịu hơn chút.
Kỷ Lâm đem đĩa cơm thịt bò thăn cục tiêu đen đẩy ra xa khỏi Hoàn Tử, lau mồ hôi hột trên chóp mũi cho cậu xong, đau lòng nói: “Ăn không quen? Đi, huấn luyện viên dẫn cháu đi nơi khác ăn.”
Nói xong, một tay ôm lấy Hoàn Tử vào trong ngực, rồi đi thẳng ra bên ngoài, đi vài bước thì dừng lại, thấy Diệp Chi vẫn còn ngơ ngác ngồi ở chỗ đó, liền mở miệng thúc giục: “Chi Chi, đi nhanh.”
“Hả? Ừ.” Diệp Chi lóc cóc đi theo phía sau Kỷ Lâm, choáng váng ra khỏi nhà hàng Tây, lại cùng Kỷ Lâm vào một nhà hàng Trung Quốc, cảm thấy tình hình có chút tiến triển ngoài dự liệu của mình.
Nhìn Kỷ Lâm đối với Hoàn Tử rất tốt, Hoàn Tử muốn ăn món ăn nào, chỉ cần một ánh mắt liếc qua, một giây kế tiếp này món ăn nhất định cũng được Kỷ Lâm gắp vào trong chén cho cậu, hơn nữa Kỷ Lâm nhìn Hoàn Tử ăn xong, bộ dáng cười híp mắt kia, quả thật so với anh ta tự ăn còn vui vẻ.
Quả nhiên là muốn giành con trai của mình mà, Diệp Chi nháy nháy mắt, đột nhiên cảm thấy mình phải phản kích .
Kỷ Lâm còn không biết mình ở trong lòng Diệp Chi đã thành người bụng dạ khó lường, Diệp Chi cố ý không cho anh đưa cô và Hoàn Tử về nhà, anh cảm thấy vô cùng nghi hoặc.
Đang tốt tại sao lại thành như vậy rồi ?
“Quá làm phiền anh rồi, huấn luyện viên Kỷ, chúng tôi thuê xe đi là được, cám ơn anh.” Diệp Chi một tay nắm thật chặt tay Hoàn Tử, một cái tay khác đã giơ lên vẫy taxi ven đường.
Ngay lúc này, Hoàn Tử luôn luôn nghe lời mẹ, chợt làm phản. Đứa bé đi tới bên cạnh xe của Kỷ Lâm, mở cửa ra rồi lôi Diệp Chi lên, “Mẹ, huấn luyện viên Kỷ nói thuận đường.”
Vừa nói, còn vừa dùng cặp mắt đen bóng nhỏ dài vô tội kia nhìn Diệp Chi .
Diệp Chi bị chính mình con trai ruột phá hủy kế hoạch, quả thật muốn cho tiểu tử không có lương tâm một cái tát, nhưng Kỷ Lâm đang nhìn, cô chỉ có thể cố nén cảm giác quỷ dị trong lòng, không cam nguyện lên xe.
Dọc đường đi, ba người trầm mặc không lên tiếng, ở trong lòng Diệp Chi suy nghĩ Kỷ Lâm có ý đồ, Hoàn Tử trời sinh đã bí ẩn khó hiểu, mà Kỷ Lâm. . . . . . Thì rối rắm có nên thổ lộ đối với Diệp Chi hay không?
Kết quả đã lái xe quá nhanh, không đợi nghĩ ra nguyên nhân, cũng đã đến dưới lầu nhà Diệp Chi.
“Cám ơn anh, huấn luyện viên Kỷ, tôi mang Hoàn Tử lên lầu.” Diệp Chi cởi dây an toàn ra, lễ phép nhìn Kỷ Lâm nói một câu rồi xuống xe.
Kỷ Lâm nhìn chằm chằm dây an toàn bên ghế lái phụ hàm răng ngứa ngáy, không nên hư thời điểm hư, nên hư thời điểm cố tình không hư.
Anh đang nghĩ cái gì kéo dài chú ý của Diệp Chi, lúc đang định nói với cô mấy câu, bên tai chợt truyền đến một âm thanh gõ cửa sổ.
Kỷ Lâm hạ cửa xe xuống, ghé đầu nhìn, không phải là ba Diệp đã từng gặp một lần sao?
Như thường lệ, ba Diệp ăn xong cơm tối sẽ đi chơi cờ, mới vừa tới lầu dưới nhà mình, liền thấy chiếc xe dũng mãnh quen thuộc bên đường, sắc mặt lập tức trầm xuống, Diệp Chi sẽ không làm trò cùng tiểu tử dạy Taekwondo trước mặt Hoàn Tử chứ?
Nghĩ như vậy, ba Diệp lập tức nóng nảy, bước đến gõ cửa sổ xe, mắt đảo qua bên trong xe, quả nhiên là trông thấy cháu ngoại của mình đang cô đơn ngồi ở ghế sau bộ dáng rất tội nghiệp. Mà con gái mình đã tháo dây an toàn ra, lại chưa xuống xe, hiển nhiên là còn muốn cùng Kỷ Lâm làm gì đó.
Ba Diệp trong lòng nhất thời đau nhói, ai u… cháu ngoại thật ngoan ngoãn nha, làm sao lại có người mẹ không biết điều như vậy chứ.
Ông nghiêm mặt lại mở cửa sau xe ra, dắt Hoàn Tử xuống xe, bỏ lại một câu, “Ta mang đứa bé đi lên trước.” Chỉ để lại Diệp Chi với gương mặt khổ sở, ngồi ghế cạnh tài xế, ý định giải thích cũng biến mất, ba cô. . . . . . Đây là lại hiểu lầm rồi.
Nhạc phụ đại nhân quả thật là trợ thủ tốt nha.
Kỷ Lâm cười cong một đôi mắt hồ ly, không để lại dấu vết khóa cửa xe lại, lúc này mới thong thả ung dung cởi dây an toàn trên người mình ra, gọi Diệp Chi một tiếng, “Chi Chi…”
Từ chương này trở về sau, cứ 10c mình sẽ đặt pic khoảng 3~4 chuơng. Nàng nào đọc bằng đt mà load k đc thì cmt để mình báo với admin nhé :D Và bây giờ mời các nàng xơi chương mới...
“Huấn luyện viên Kỷ.” Diệp Chi đáp một tiếng, bộ dáng đề phòng, cũng không ngẩng đầu nhìn Kỷ Lâm.
Kỷ Lâm nhếch môi cười yếu ớt, từ từ tiến tới trước mặt Diệp Chi, tay phải đặt trên bả vai Diệp Chi, Diệp Chi đang kinh ngạc thì anh mở miệng nói nhẹ nhàng: “Cha mẹ tôi vẫn còn rất khỏe mạnh, trong nhà còn có một anh trai với một em gái, cả hai cũng đã kết hôn. Tôi trước mắt vẫn ở thành phố C mở lớp dạy Taekwondo, nửa năm nữa mới trở về doanh trại.”
Dừng một lát, trong đầu cố gắng tìm từ thích hợp, rồi tiếp tục mở miệng nói: “Tôi đã làm lính mười mấy năm, thể lực rất tốt, dáng dấp cũng không xấu xí, tôi cũng biết nấu cơm, việc nhà mọi thứ đều biết làm. Dùng một câu nói khái quát chính là: ra được phòng khách, vào được phòng bếp.”
Diệp Chi nháy mắt mấy cái, nói cái này cho cô nghe làm gì?
“Nhà tôi cách nhà cô cũng gần, tôi lái xe chỉ mất năm phút đồng hồ, chạy bộ cũng không vượt quá mười phút, cô kêu một tiếng có thể tới ngay lập tức, nếu mùa đông cô muốn ăn hạt dẻ rang đường, tôi mua rồi chạy đến nhà cô cũng còn nóng hổi .”
Kỷ Lâm dừng một lát, xích lại gần Diệp Chi hơn, hơi thở hổn hển nhẹ nhàng phà trên mặt Diệp Chi, nóng bỏng mà ướt át.
“Dù nửa đêm cô muốn xuống lầu mua băng vệ sinh, tôi cũng sẽ bảo đảm phục vụ đến nơi.”
“Anh...anh nói gì đó.” trong nháy mắt mặt Diệp Chi đỏ bừng, đôi tay giơ ra chống đỡ lồng ngực cứng rắn của Kỷ Lâm, không để cho anh gần mình thêm nữa, nhịp tim cũng dần dần đập nhanh hơn.
“Mạnh Trường Thụy… tôi mới vừa thấy, nhà anh ta ngược hướng với nhà chúng ta, nếu một khi cô có chuyện gì gấp cũng không thể đến kịp.”
Kỷ Lâm không để ý cô từ chối, tay phải nâng lên cầm tay của Diệp Chi “Còn nữa, tôi sẽ chăm sóc đứa bé tốt, cũng sẽ thương bé.”
Dừng lại, đổi đề tài “Lúc nãy cô có nhìn thấy Tiểu Hắc nhà tôi không? Chính là con mèo đen nhỏ đó.”
Diệp Chi nháy nháy mắt, ngơ ngác gật đầu.
“Tôi chăm sóc nó rất tốt, mập mạp tròn trịa, bệnh tật thuyên giảm. Hoàn Tử tôi cũng sẽ chăm sóc tốt như vậy. Tôi rất thích Hoàn Tử, tôi sẽ coi cậu như con ruột của mình.”
Thật ra thì lúc Kỷ Lâm mới vừa nói vài câu, ở bên trong lòng của Diệp Chi đã mơ hồ cảm nhận ra, nhưng hiện tại anh nhắc tới đứa bé, Diệp Chi theo bản năng nhớ đến lúc ở bệnh viện đã thấy một màn kia, liền thốt lên, “Anh quả nhiên là muốn giành Hoàn Tử với tôi.”
Nói xong, mới phát hiện không ổn, gương mặt đỏ hơn nữa, muốn chỉnh sửa lại không tìm được lời nói để nói, chỉ có thể cúi đầu, liều mạng đè nén nhịp tim càng lúc càng nhanh xuống.
Da của cô trơn bóng trắng nõn, đến gần nhìn cũng không tìm ra lỗ chân lông, chỉ thấy một mảnh trơn bóng óng ánh, hai má lại đỏ ửng, càng hiện ra vẻ vô cùng kiều diễm, Kỷ Lâm nhìn mà miệng đắng lưỡi khô, thật khó khăn mới kìm nén bản thân nhất thời kích động mà cúi đầu hôn cô.
“Tôi sẽ không giành Hoàn Tử với cô.” Kỷ Lâm cười khẽ, nắm tay Diệp Chi thật chặt.
“Này, vậy anh. . . . . .”
“Cô và Hoàn Tử tôi đều muốn.” Kỷ Lâm đưa tay nâng cằm Diệp Chi lên, ép buộc cô nhìn thẳng vào mắt của mình, mặt mày xinh đẹp nhu hòa ở dưới ánh đèn rạng rỡ lộ ra bộ dáng như bị ép buộc.
“Ha ha, Kỷ… huấn luyện viên Kỷ, có lẽ anh uống hơn nhiều. . . . . .” Tim Diệp Chi như đánh trống, cô quay đầu đi, né tránh hơi thở cường thế của Kỷ Lâm, tay cầm tay nắm cửa xe nhấc lên để mở cửa xuống xe.
Kết quả thế nào cũng mở không ra, vừa vội lại vừa sợ, chỉ chốc lát sau trên trán đổ mồ hôi hột. Cô thế nào cũng không biết Kỷ Lâm thế nhưng lại đối với mình có ý tứ, bình thường cũng không nhìn ra. Anh đến tột cùng đã sinh ra tâm này từ lúc nào?
Diệp Chi cắn môi, mình là lần đầu tiên nghe tỏ tình mà lại tự sướng như thế….
“Cửa xe tôi đã khóa lại.” Kỷ Lâm cười vui vẻ, anh xoay người Diệp Chi lại, trên mặt nở nụ cười xinh đẹp cơ hồ muốn choáng váng ánh mắt của Diệp Chi, “Chi Chi, cô nghe không hiểu sao? Tôi đang tỏ tình với cô đó.”
“Không, không phải. . . . . .” Chống lại cặp mắt phượng sóng nước mãnh liệt của Kỷ Lâm. Diệp Chi nuốt nước miếng sợ sệt, cũng không biết mình nên nói cái gì.
“Xem ra là cô không nghe rõ, không sao, vậy thì tôi lặp lại lần nữa cũng được.” ánh mắt của Kỷ Lâm nhìn chằm chằm Diệp Chi, nói từng chữ từng câu cực kỳ nghiêm túc, “Tôi thích cô, muốn cô, cũng muốn Hoàn Tử.”
Đại não Diệp Chi oanh một tiếng, nhất thời trống rỗng, gương mặt đỏ bừng, phản xạ muốn mở miệng cự tuyệt anh, kết quả còn chưa nói ra đã cảm thấy trước mặt bỗng tối sầm, một giây kế tiếp, gương mặt tuấn tú của Kỷ Lâm ở ngay trước mặt cô phóng đại vô số lần.
Diệp Chi chợt trợn tròn mắt, trong đôi mắt sáng loáng là kinh sợ, cô bị hôn rồi…. Đây là lần đầu tiên cô bị đàn ông hôn lúc tỉnh táo.
Nụ hôn đầu đúng nghĩa của cô. . . . . . Hôm nay thế nhưng lại lọt vào trong tay Kỷ Lâm.
Kỷ Lâm đặt môi ở trên môi Diệp Chi nhẹ nhàng hôn, giống như còn ngại lòng của Diệp Chi không đủ loạn, dán môi vào môi của cô lại lẩm bẩm một câu, “Hai mẹ con nhà cô đều là của tôi.”
/62
|