Lúc này đã gần trưa, người bên trong quán trà ngày càng nhiều, âm nhạc làm nền cũng chậm rãi cất lên.
“Kể ra cũng là đứa ngốc, năm tháng tuổi trẻ thì mặc áo cà sa, đến cuối cũng bị một chữ yêu làm cảm hoá.”
“Nhớ tới tóc của em, có ánh chiều rơi xuống, vạt áo hoa lúc từ biệt.”
“Chữ tiếc nuối nhất, ý nghĩ sai lầm thì hỏng hết, lời nói bi thương nhất, em có khoẻ không?”
“Minh Nguyệt chiếu Thiên Nhai, vừa chiếu vào khuôn mặt em, thì ra là em ở nơi này.”
“Chỉ có thời gian là chưa bao giờ nói dối, người khóc cười người đau thương, nhân sinh như chỉ mới lần đầu gặp gỡ, không đau khổ ngọt ngào, lấy đâu ra gặp gỡ nghẹn ngào………”
Lúc đầu Cố Ân Ân ngẩn người, cuối cùng lại bị bài hát này từ từ hấp dẫn.
Chữ tiếc nuối nhất, ý nghĩ sai lầm thì hỏng hết.
Lời nói bi thương nhất, em có khoẻ không?
Bài hát này là ai viết đây? Kinh điển như thế……….
Nhân sinh như chỉ mới lần đầu gặp gỡ…….. Nhân sinh như chỉ mới lần đầu gặp gỡ, cô và Hàn Thành Trì sẽ ra sao nếu lúc này mới gặp gỡ đây?
Cô đã không nhớ rõ, cô chỉ biết, trí nhớ trong đầu mình từ lúc có thuật ngữ tồn tại, đã có một Hàn Thành Trì bên cạnh cô rồi, bọn họ từng chơi chung, ăn chung bánh ngọt, cùng nhau tắm rửa, ngủ chung giấc ngủ trưa………Sau đó cùng nhau biết, anh là chú rể của cô, cô là cô dâu của anh.
Sau đó thì sao?
Một đường lớn lên, một đường gắn bó.
Một đường không rời, một đường không quên.
Tình yêu như vậy, là điển hình của thanh mai trúc mã, nhận thức tốt đẹp đều do đám bạn nói, nếu Hàn Thành Trì và Cố Ân Ân mà không thể ở cùng một chỗ, thì trên cái thế giới này cũng sẽ không tồn tại tình yêu.
Nhân sinh như chỉ mới gặp gỡ lần đầu, bức tranh mùa thu đau thương trên quạt là chuyện gì?
Thay đổi là chuyện thường thấy của lòng người, sao lại nói lòng người dễ đổi.
Nhân sinh như chỉ mới gặp gỡ lần đầu, chỉ bảy chữ ngắn ngủi, lại thể hiện được tất cả bao nhiêu tốt đẹp giữa cuộc sống, lại nói hết được bao nhiêu kết cục bi thương đây?
Vừa mới quen biết, cô như đoá hoa phù dung, xinh đẹp lộng lẫy.
Nhưng sau khi lớn lên, mới đầu lưỡng tình tương duyệt, cuối cùng cũng không bù được phân tranh buồn phiền.
( Lưỡng tình tương duyệt: Có thể hiểu na ná như: tình trong như đã, mặt ngoài còn e....)
Chuyện cho tới bây giờ, chỉ nhớ lúc tốt đẹp ban đầu của nhau.
Mặc dù trở lại quá khứ, cũng không thể trở lại là cô đã từng thuần khiết sạch sẽ.
Còn trẻ thì hăng hái, ban đầu cảm động và rung động, đã sớm bị thời gian và nhân sinh con người nhiễm vào làm từ từ biến mất.
Mới gặp mà đã cảm động, thề non hẹn biển, hiện tại chỉ còn lại hình ảnh mỏng manh.
Bạn bè là dùng để bán đứng, tình cảm là dùng để nhớ lại, xinh đẹp là dùng để phá huỷ, trung thành là dùng để phản bội………..
Thời gian như nước chảy, vội vã biến mất, cuối cùng cũng không thể quay trở lại quá khứ, có lẽ đã từng yêu nhau chân thành, nhưng bây giờ, cũng không tìm được cái loại tình cảm đã từng như mới gặp gỡ nữa.
Đây cũng là cuộc sống, mất chính là mất, vĩnh viễn cũng không trở lại được ngày trước.
Bỗng nhiên quay đầu lại, chẳng qua anh cũng chỉ là sinh mệnh đã từng qua trong đời cô, mà trong thế giới của anh, nhân gian đã sớm đổi.
Lúc cô hỏi anh, ban đầu anh biết kết quả này, trong lòng có từng dao động, anh không trả lời, và chỉ có một từ có, lại làm cô có được đáp án chính xác.
Thật ra thì có một số lựa chọn cũng không khó khăn.
Chỉ cần người không muốn lừa dối mình lừa dồi người, thì như vậy đáp án sẽ dễ dàng phơi bày.
Hàn Thành Trì không còn là Hàn Thành Trì nữa rồi, Cố Ân Ân cũng không còn là Cố Ân Ân nữa.
Cuối cùng bọn họ cũng không thể trở về quá khứ được nữa.
Nghĩ tới đây Cố Ân Ân thật vất vả mới ngừng được nước mắt đang chậm rãi rơi xuống, cô hít mũi một cái, nhìn Hàn Thành Trì, ánh mắt nhu hoà như vậy mở miệng, nói:
“Kể ra cũng là đứa ngốc, năm tháng tuổi trẻ thì mặc áo cà sa, đến cuối cũng bị một chữ yêu làm cảm hoá.”
“Nhớ tới tóc của em, có ánh chiều rơi xuống, vạt áo hoa lúc từ biệt.”
“Chữ tiếc nuối nhất, ý nghĩ sai lầm thì hỏng hết, lời nói bi thương nhất, em có khoẻ không?”
“Minh Nguyệt chiếu Thiên Nhai, vừa chiếu vào khuôn mặt em, thì ra là em ở nơi này.”
“Chỉ có thời gian là chưa bao giờ nói dối, người khóc cười người đau thương, nhân sinh như chỉ mới lần đầu gặp gỡ, không đau khổ ngọt ngào, lấy đâu ra gặp gỡ nghẹn ngào………”
Lúc đầu Cố Ân Ân ngẩn người, cuối cùng lại bị bài hát này từ từ hấp dẫn.
Chữ tiếc nuối nhất, ý nghĩ sai lầm thì hỏng hết.
Lời nói bi thương nhất, em có khoẻ không?
Bài hát này là ai viết đây? Kinh điển như thế……….
Nhân sinh như chỉ mới lần đầu gặp gỡ…….. Nhân sinh như chỉ mới lần đầu gặp gỡ, cô và Hàn Thành Trì sẽ ra sao nếu lúc này mới gặp gỡ đây?
Cô đã không nhớ rõ, cô chỉ biết, trí nhớ trong đầu mình từ lúc có thuật ngữ tồn tại, đã có một Hàn Thành Trì bên cạnh cô rồi, bọn họ từng chơi chung, ăn chung bánh ngọt, cùng nhau tắm rửa, ngủ chung giấc ngủ trưa………Sau đó cùng nhau biết, anh là chú rể của cô, cô là cô dâu của anh.
Sau đó thì sao?
Một đường lớn lên, một đường gắn bó.
Một đường không rời, một đường không quên.
Tình yêu như vậy, là điển hình của thanh mai trúc mã, nhận thức tốt đẹp đều do đám bạn nói, nếu Hàn Thành Trì và Cố Ân Ân mà không thể ở cùng một chỗ, thì trên cái thế giới này cũng sẽ không tồn tại tình yêu.
Nhân sinh như chỉ mới gặp gỡ lần đầu, bức tranh mùa thu đau thương trên quạt là chuyện gì?
Thay đổi là chuyện thường thấy của lòng người, sao lại nói lòng người dễ đổi.
Nhân sinh như chỉ mới gặp gỡ lần đầu, chỉ bảy chữ ngắn ngủi, lại thể hiện được tất cả bao nhiêu tốt đẹp giữa cuộc sống, lại nói hết được bao nhiêu kết cục bi thương đây?
Vừa mới quen biết, cô như đoá hoa phù dung, xinh đẹp lộng lẫy.
Nhưng sau khi lớn lên, mới đầu lưỡng tình tương duyệt, cuối cùng cũng không bù được phân tranh buồn phiền.
( Lưỡng tình tương duyệt: Có thể hiểu na ná như: tình trong như đã, mặt ngoài còn e....)
Chuyện cho tới bây giờ, chỉ nhớ lúc tốt đẹp ban đầu của nhau.
Mặc dù trở lại quá khứ, cũng không thể trở lại là cô đã từng thuần khiết sạch sẽ.
Còn trẻ thì hăng hái, ban đầu cảm động và rung động, đã sớm bị thời gian và nhân sinh con người nhiễm vào làm từ từ biến mất.
Mới gặp mà đã cảm động, thề non hẹn biển, hiện tại chỉ còn lại hình ảnh mỏng manh.
Bạn bè là dùng để bán đứng, tình cảm là dùng để nhớ lại, xinh đẹp là dùng để phá huỷ, trung thành là dùng để phản bội………..
Thời gian như nước chảy, vội vã biến mất, cuối cùng cũng không thể quay trở lại quá khứ, có lẽ đã từng yêu nhau chân thành, nhưng bây giờ, cũng không tìm được cái loại tình cảm đã từng như mới gặp gỡ nữa.
Đây cũng là cuộc sống, mất chính là mất, vĩnh viễn cũng không trở lại được ngày trước.
Bỗng nhiên quay đầu lại, chẳng qua anh cũng chỉ là sinh mệnh đã từng qua trong đời cô, mà trong thế giới của anh, nhân gian đã sớm đổi.
Lúc cô hỏi anh, ban đầu anh biết kết quả này, trong lòng có từng dao động, anh không trả lời, và chỉ có một từ có, lại làm cô có được đáp án chính xác.
Thật ra thì có một số lựa chọn cũng không khó khăn.
Chỉ cần người không muốn lừa dối mình lừa dồi người, thì như vậy đáp án sẽ dễ dàng phơi bày.
Hàn Thành Trì không còn là Hàn Thành Trì nữa rồi, Cố Ân Ân cũng không còn là Cố Ân Ân nữa.
Cuối cùng bọn họ cũng không thể trở về quá khứ được nữa.
Nghĩ tới đây Cố Ân Ân thật vất vả mới ngừng được nước mắt đang chậm rãi rơi xuống, cô hít mũi một cái, nhìn Hàn Thành Trì, ánh mắt nhu hoà như vậy mở miệng, nói:
/1059
|