Trong công viên tưởng niệm vô cùng yên tĩnh, sau khi đi qua khách sạn King’s Town, âm thanh ồn ào cuốn anh vào cuối cùng cũng biến mất.
Anh nhìn tên con mình, lẳng lặng đứng thật lâu, sau rồi mãi đến khi màn đêm buông xuống mới rời khỏi.
...
...
Tiệc đầy tháng vẫn náo nhiệt đến tận năm giờ chiều.
Tầm hai giờ chiều thì tiểu Bì và tiểu Cầu cũng được đưa về nhà họ Thịnh.
Thịnh Thế và Cố Lan San về từ khách sạn King's Town, trước vào phòng em bé nhìn tiểu Bì và tiểu Cầu một chút.
Tiểu Bì và tiểu Cầu vừa được hai cô bảo mẫu chăm sóc hai bé tắm rửa, trần truồng nằm trên giường.
Thịnh Thế vui vẻ nhanh chóng chậy tới trước giường bé tiểu Cầu, ôm tiểu Cầu chưa mặc gì vào trong lòng, sau đó cọ cọ mặt với tiểu Cầu, mạnh mẽ hôn vài lần, vẻ mặt người bố yêu thương con muốn nhiều liền có nhiều.
Cố Lan San đi đến trước giường tiểu Bì, vươn tay, đùa giỡn tiểu Bì, tiểu Bì tên cũng như người, có chút lỳ hơn, không thích khóc không thích cười, vừa tắm đã ngủ, cho nên coi như mẹ ruột có chơi đùa với mình cũng chỉ mím môi, dáng vẻ không có hứng thú, há miệng phấn nộn nho nhỏ, ngáp một cái rồi lại giống như đang buồn ngủ.
Cố Lan San nhìn lướt qua Thịnh Thế đang chơi đùa với tiểu Cầu bên cạnh mà có chút không vui nhắc nhở: "Nhị Thập, em cảm thấy anh có chút thiên vị tiểu Cầu rồi!"
Thịnh Thế đang bé tiểu Cầu lên cao, đùa làm cho tiểu Cầu cười khanh khách, anh liền quay đầu, nhìn thoáng qua Cố Lan San, nhíu mày: "Có chuyện gì sao?"
"Tiểu Bì cũng là con trai anh, anh luôn luôn vừa vào phòng con là liền ôm lấy tiểu Cầu, không để ý tới tiểu Bì, đây là không công bằng với tiểu Bì." Cố Lan San trừng mắt nhìn Thịnh Thế, rất có dáng vẻ bệnh vực kẻ yếu thay tiểu Bì, sau đó quay đầu sang chỗ khác, nhéo nhéo cánh tay mềm mại của tiểu Bì.
Thịnh Thế ôm tiểu Cầu, đi tới trước giường của bé tiểu Bì, cúi đầu, tiến đến gần tiểu Bì, nói với tiểu Cầu: "Tiểu Cầu, đây là anh trai con, tiểu Bì."
Nói xong, lại quay sang nói với tiểu Bì: "Tiểu Bì, đây là em gái con, tiểu Cầu, khi con trưởng thành phải bảo vệ em mình thật tốt đấy."
Cố Lan San liếc mắt nhìn Thịnh Thế một cái, liền đứng dậy, ôm tiểu Cầu từ trong tay Thịnh Thế: "Em đi mặc quần áo cho tiểu Cầu, anh chơi với tiểu Bì một chút đi."
Nói xong, Cố Lan San liền gọi giúp việc đi lấy quần áo của tiểu Cầu.
Thịnh Thế ghé lên giường em bé, nhìn con trai của mình tiểu Bì mà không cách nào hiện lên được tình cảm cưng chiều như với tiểu Cầu.
Bọn họ là cha con, làm sao có thể nói quá nhiều chuyện?
Thịnh Thế thở dài một hơi, lại cảm thấy mệnh lệnh của vợ khó bỏ, vẫn cố gắng bế tiểu Bì lên.
Tiểu Bì được cha bế len, không có chút hưng phấn cùng kích động nào, lười biếng nhấc mí mắt lên, nhìn Thịnh Thế một chút liền xụp mí mắt, dáng vẻ chuẩn bị đi ngủ.
Thịnh Thế bị tiểu Bì ghét bỏ liền có chút ảo não, liền nắm cánh tay con trai, dùng chút lực, tiểu Bì bị đau mà mày nhẹ nhăn lại, sau đó mở to mắt, ánh mắt vô cùng bình tĩnh nhìn đầu sổ gây nên là cha mình, giống như đang cười nhạo Thịnh Thế ngây thơ nhàm chán.
Anh nhìn tên con mình, lẳng lặng đứng thật lâu, sau rồi mãi đến khi màn đêm buông xuống mới rời khỏi.
...
...
Tiệc đầy tháng vẫn náo nhiệt đến tận năm giờ chiều.
Tầm hai giờ chiều thì tiểu Bì và tiểu Cầu cũng được đưa về nhà họ Thịnh.
Thịnh Thế và Cố Lan San về từ khách sạn King's Town, trước vào phòng em bé nhìn tiểu Bì và tiểu Cầu một chút.
Tiểu Bì và tiểu Cầu vừa được hai cô bảo mẫu chăm sóc hai bé tắm rửa, trần truồng nằm trên giường.
Thịnh Thế vui vẻ nhanh chóng chậy tới trước giường bé tiểu Cầu, ôm tiểu Cầu chưa mặc gì vào trong lòng, sau đó cọ cọ mặt với tiểu Cầu, mạnh mẽ hôn vài lần, vẻ mặt người bố yêu thương con muốn nhiều liền có nhiều.
Cố Lan San đi đến trước giường tiểu Bì, vươn tay, đùa giỡn tiểu Bì, tiểu Bì tên cũng như người, có chút lỳ hơn, không thích khóc không thích cười, vừa tắm đã ngủ, cho nên coi như mẹ ruột có chơi đùa với mình cũng chỉ mím môi, dáng vẻ không có hứng thú, há miệng phấn nộn nho nhỏ, ngáp một cái rồi lại giống như đang buồn ngủ.
Cố Lan San nhìn lướt qua Thịnh Thế đang chơi đùa với tiểu Cầu bên cạnh mà có chút không vui nhắc nhở: "Nhị Thập, em cảm thấy anh có chút thiên vị tiểu Cầu rồi!"
Thịnh Thế đang bé tiểu Cầu lên cao, đùa làm cho tiểu Cầu cười khanh khách, anh liền quay đầu, nhìn thoáng qua Cố Lan San, nhíu mày: "Có chuyện gì sao?"
"Tiểu Bì cũng là con trai anh, anh luôn luôn vừa vào phòng con là liền ôm lấy tiểu Cầu, không để ý tới tiểu Bì, đây là không công bằng với tiểu Bì." Cố Lan San trừng mắt nhìn Thịnh Thế, rất có dáng vẻ bệnh vực kẻ yếu thay tiểu Bì, sau đó quay đầu sang chỗ khác, nhéo nhéo cánh tay mềm mại của tiểu Bì.
Thịnh Thế ôm tiểu Cầu, đi tới trước giường của bé tiểu Bì, cúi đầu, tiến đến gần tiểu Bì, nói với tiểu Cầu: "Tiểu Cầu, đây là anh trai con, tiểu Bì."
Nói xong, lại quay sang nói với tiểu Bì: "Tiểu Bì, đây là em gái con, tiểu Cầu, khi con trưởng thành phải bảo vệ em mình thật tốt đấy."
Cố Lan San liếc mắt nhìn Thịnh Thế một cái, liền đứng dậy, ôm tiểu Cầu từ trong tay Thịnh Thế: "Em đi mặc quần áo cho tiểu Cầu, anh chơi với tiểu Bì một chút đi."
Nói xong, Cố Lan San liền gọi giúp việc đi lấy quần áo của tiểu Cầu.
Thịnh Thế ghé lên giường em bé, nhìn con trai của mình tiểu Bì mà không cách nào hiện lên được tình cảm cưng chiều như với tiểu Cầu.
Bọn họ là cha con, làm sao có thể nói quá nhiều chuyện?
Thịnh Thế thở dài một hơi, lại cảm thấy mệnh lệnh của vợ khó bỏ, vẫn cố gắng bế tiểu Bì lên.
Tiểu Bì được cha bế len, không có chút hưng phấn cùng kích động nào, lười biếng nhấc mí mắt lên, nhìn Thịnh Thế một chút liền xụp mí mắt, dáng vẻ chuẩn bị đi ngủ.
Thịnh Thế bị tiểu Bì ghét bỏ liền có chút ảo não, liền nắm cánh tay con trai, dùng chút lực, tiểu Bì bị đau mà mày nhẹ nhăn lại, sau đó mở to mắt, ánh mắt vô cùng bình tĩnh nhìn đầu sổ gây nên là cha mình, giống như đang cười nhạo Thịnh Thế ngây thơ nhàm chán.
/1059
|