Thịnh Thế tiện thể lấy cho Cố Lan San cầm một bộ áo ngủ sạch sẽ từ bên cạnh, “Say rượu là rất nhức đầu, mặc quần áo vào, xuống lầu ăn chút cháo, sẽ dễ chịu hơn rất nhiều.”
Cố Lan San nhận lấy quần áo, nhưng vẫn không thay vào, ngược lại vén chăn lên, nhảy xuống giường, giẫm giẫm chạy vào phòng tắm, ném một câu: “Em muốn tắm trước đã, rất khó chịu.” Sau đó “Phanh” một tiếng, liền đóng cửa phòng tắm lại, sau đó có tiếng nước chảy “Rào rào” truyền đến.
Lúc Cố Lan San tắm rửa sạch sẽ đi ra khỏi phòng tắm, Thịnh Thế đã không còn ở phòng ngủ, cô tùy tiện mặc một bộ váy, đi xuống lầu, Thịnh Thế đã ngồi ở trước bàn ăn chờ cô.
Cố Lan San uống rượu, nên cũng không muốn ăn mấy, chẳng qua là uống một ít cháo, Thịnh Thế cũng không ép cô ăn nhiều một chút, trong quá trình ăn cơm, điện thoại của Thịnh Thế không ngừng vang lên, anh chỉ liếc mắt nhìn tên hiển thị cuộc gọi đến một cái, liền trực tiếp cắt đứt rồi.
Cố Lan San thỉnh thoảng ngẩng đầu lên, nhìn Thịnh Thế một chút, vừa định hỏi tại sao anh không nghe điện thoại thì điện thoại nhà đã vang lên, bác Quản gia qua nghe, sau đó quay đầu, kêu một câu: “Cô San, có điện thoại tìm cô.”
Cố Lan San hơi kinh ngạc buông cái muỗng trong tay xuống, nhận lấy ống nghe mà bác quản gia đưa tới, đáy lòng cũng đang nói thầm rốt cuộc là ai gọi điện thoại tới, hơn nữa còn gọi vào số nhà riêng, cô chưa bao giờ cho người khác số điện thoại nhà riêng nha.
Bởi vì đầy bụng nghi vấn, cho nên, giọng nói của Cố Lan San có chút nhỏ nhẹ: “Alo, xin chào, xin hỏi là ai vậy ạ?”
“Bà Thịnh sao?”
Trong điện thoại truyền đến giọng nói trong trẻo mạnh mẽ, Cố Lan San cảm thấy có chút quen thuộc, nhưng nhất thời không nghĩ ra được là ai, liền lên tiếng hỏi thăm: “Xin hỏi, anh là?”
“Tôi là thư ký của anh Thịnh, bây giờ có một chuyện phiền cô giúp.”
Cố Lan San nghe nói như thế, theo bản năng quay đầu, liếc mắt nhìn Thịnh Thế đang ngồi trước bàn ăn, nhìn như khí định thần nhàn ăn sáng, nhưng lỗ tai đã sớm dựng thẳng lên.
Thư ký của anh, không tìm anh, sao lại tới tìm cô chứ? Còn có việc phiền cô giúp? Có thể có chuyện gì đây?
Cố Lan San đè ép nghi vấn trong lòng, vẫn khách khí mở miệng: “Chuyện gì vậy?”
“Chị Thịnh, bây giờ chị có thể bảo anh Thịnh đến công ty một chuyến được không? Hôm nay vốn đã nói sẽ xác định người phát ngôn của Thập Lý Thịnh Thế, nhưng anh Thịnh tạm thời lại quyết định không tới, hiện giờ có rất nhiều người đang chờ ở đây, tôi gọi điện thoại cho anh Thịnh, anh ấy đều không nghe, cho nên mới làm phiền đến chị.” Dừng một chút, giống như thư ký sợ cô không đồng ý, lại bổ sung: “Chị Thịnh, chỉ cần phiền chị mở miệng nói một tiếng với anh Thịnh, chỉ cần chị mở miệng, anh Thịnh nhất định sẽ tới.”
Cố Lan San nhận lấy quần áo, nhưng vẫn không thay vào, ngược lại vén chăn lên, nhảy xuống giường, giẫm giẫm chạy vào phòng tắm, ném một câu: “Em muốn tắm trước đã, rất khó chịu.” Sau đó “Phanh” một tiếng, liền đóng cửa phòng tắm lại, sau đó có tiếng nước chảy “Rào rào” truyền đến.
Lúc Cố Lan San tắm rửa sạch sẽ đi ra khỏi phòng tắm, Thịnh Thế đã không còn ở phòng ngủ, cô tùy tiện mặc một bộ váy, đi xuống lầu, Thịnh Thế đã ngồi ở trước bàn ăn chờ cô.
Cố Lan San uống rượu, nên cũng không muốn ăn mấy, chẳng qua là uống một ít cháo, Thịnh Thế cũng không ép cô ăn nhiều một chút, trong quá trình ăn cơm, điện thoại của Thịnh Thế không ngừng vang lên, anh chỉ liếc mắt nhìn tên hiển thị cuộc gọi đến một cái, liền trực tiếp cắt đứt rồi.
Cố Lan San thỉnh thoảng ngẩng đầu lên, nhìn Thịnh Thế một chút, vừa định hỏi tại sao anh không nghe điện thoại thì điện thoại nhà đã vang lên, bác Quản gia qua nghe, sau đó quay đầu, kêu một câu: “Cô San, có điện thoại tìm cô.”
Cố Lan San hơi kinh ngạc buông cái muỗng trong tay xuống, nhận lấy ống nghe mà bác quản gia đưa tới, đáy lòng cũng đang nói thầm rốt cuộc là ai gọi điện thoại tới, hơn nữa còn gọi vào số nhà riêng, cô chưa bao giờ cho người khác số điện thoại nhà riêng nha.
Bởi vì đầy bụng nghi vấn, cho nên, giọng nói của Cố Lan San có chút nhỏ nhẹ: “Alo, xin chào, xin hỏi là ai vậy ạ?”
“Bà Thịnh sao?”
Trong điện thoại truyền đến giọng nói trong trẻo mạnh mẽ, Cố Lan San cảm thấy có chút quen thuộc, nhưng nhất thời không nghĩ ra được là ai, liền lên tiếng hỏi thăm: “Xin hỏi, anh là?”
“Tôi là thư ký của anh Thịnh, bây giờ có một chuyện phiền cô giúp.”
Cố Lan San nghe nói như thế, theo bản năng quay đầu, liếc mắt nhìn Thịnh Thế đang ngồi trước bàn ăn, nhìn như khí định thần nhàn ăn sáng, nhưng lỗ tai đã sớm dựng thẳng lên.
Thư ký của anh, không tìm anh, sao lại tới tìm cô chứ? Còn có việc phiền cô giúp? Có thể có chuyện gì đây?
Cố Lan San đè ép nghi vấn trong lòng, vẫn khách khí mở miệng: “Chuyện gì vậy?”
“Chị Thịnh, bây giờ chị có thể bảo anh Thịnh đến công ty một chuyến được không? Hôm nay vốn đã nói sẽ xác định người phát ngôn của Thập Lý Thịnh Thế, nhưng anh Thịnh tạm thời lại quyết định không tới, hiện giờ có rất nhiều người đang chờ ở đây, tôi gọi điện thoại cho anh Thịnh, anh ấy đều không nghe, cho nên mới làm phiền đến chị.” Dừng một chút, giống như thư ký sợ cô không đồng ý, lại bổ sung: “Chị Thịnh, chỉ cần phiền chị mở miệng nói một tiếng với anh Thịnh, chỉ cần chị mở miệng, anh Thịnh nhất định sẽ tới.”
/1059
|