Editor: VẠN HOA PHI VŨ
Cố Ân Ân biết rõ điện thoại Hàn Thành Trì tắt máy, nhưng vẫn chưa từ bỏ ý định gọi điện thoại cho Hàn Thành Trì, không biết bao nhiêu lần, mãi cho đến chín giờ, vẫn không liên lạc được với Hàn Thành Trì, Cố Ân Ân gấp đến mức khóc sướt mướt.
Thịnh Thế và Hạ Phồn Hoa vẫn đứng một bên, đối với những chuyện khác, Thịnh Thế không lo lắng, nhưng mà lại rất lo lắng cho Cố Lan San. Bọn họ chưa ăn cơm trưa, bây giờ đã là buổi tối rồi, anh thật sự sợ Cố Lan San đói bụng rồi.
Cho nên liền kéo Cố Lan San và Cố Ân Ân đến một trong phòng ăn, gọi một bàn thức ăn.
Cố Ân Ân nuốt không trôi.
Cố Lan San nhìn Cố Ân Ân không ăn, cô cũng không ăn, Thịnh Thế cau mày, anh gắp một đống thức ăn trên bàn vào bát Cố Lan San, sau đó mở miệng, nói: “Bây giờ không tìm được Thành Trì, buổi tối khẳng định sẽ không ai ngủ được, cho nên, hiện tại mau ăn một chút, đừng để đến lúc đó, người không tìm được, từng người từng người đói hoa mắt phải vào bệnh viện. Còn nữa..., tôi cam đoan với mọi người, Hàn Thành Trì, khẳng định không sao!”
“Làm sao cậu cứ khẳng định như vậy?” Cố Ân Ân chảy nước mắt, ngẩng đầu lên, chất vấn Thịnh Thế.
Thịnh Thế liếc mắt nhìn Cố Ân Ân, anh là người duy nhất ở đâu hiểu rõ sự thật, nhưng anh lại không thể nói, cuối cùng, anh chỉ có thể giật giật khóe miệng, nói: “Cố Ân Ân, cô tin tôi cũng được, không tin tôi cũng vậy thôi, Thịnh Thế tôi lấy mạng sống của mình đảm bảo với cô, cậu ta tuyệt đối không có việc gì!”
Có thể Cố Ân Ân bị giọng điệu chắc nịch trong lời nói của Thịnh Thế làm chấn động, mà một ngày rồi, cô cũng chưa ăn gì, rất đói bụng. Nói tóm lại, cô vừa chảy nước mắt, vừa cầm đôi đũa lên, bắt đầu ăn.
Cố Lan San thật sự rất đói bụng, thấy Cố Ân Ân bắt đầu ăn cơm, cô cũng vội vàng ăn.
Bốn người ăn cơm xong, cũng không tự nhiên ai về nhà nấy, tìm mẹ của mình, vẫn ở cùng với Cố Ân Ân như cũ.
Sắc trời dần dần tối, đã gần một giờ sáng, vẫn không liên lạc được với Hàn Thành Trì, Cố Ân Ân lái xe, ở trên đường lớn vẫn cố tìm.
Thịnh Thế để Cố Lan San về nhà, anh ở cùng với Cố Ân Ân, nhưng Cố Lan San lo lắng cho Cố Ân Ân, vẫn sống chết đi theo, Thịnh Thế không còn cách nào, chỉ có thể đồng ý. Dù sao Hạ Phồn Hoa cũng là quan Ngoại Giao, mặc dù Thịnh Thế che giấu rất tốt, tuy nhiên vẫn nhìn ra một chút manh mối, mơ hồ cảm thấy dường như thật sự xảy ra chuyện gì đó rất lớn, cho nên cũng không nói về nhà, đi cùng một đường.
Cố Ân Ân vẫn luôn để ý thời gian, cô chờ hai mươi bốn giờ đến, như vậy, Thịnh Thế có thể giúp cô tìm Hàn Thành Trì rồi.
Sắc trời dần dần từ tối đen như mực biến thành ban ngày, mặt trời dần dần lên cao, sắp đến 24 giờ, Hàn Thành Trì lại gọi điện thoại cho Cố Ân Ân.
Cố Ân Ân biết rõ điện thoại Hàn Thành Trì tắt máy, nhưng vẫn chưa từ bỏ ý định gọi điện thoại cho Hàn Thành Trì, không biết bao nhiêu lần, mãi cho đến chín giờ, vẫn không liên lạc được với Hàn Thành Trì, Cố Ân Ân gấp đến mức khóc sướt mướt.
Thịnh Thế và Hạ Phồn Hoa vẫn đứng một bên, đối với những chuyện khác, Thịnh Thế không lo lắng, nhưng mà lại rất lo lắng cho Cố Lan San. Bọn họ chưa ăn cơm trưa, bây giờ đã là buổi tối rồi, anh thật sự sợ Cố Lan San đói bụng rồi.
Cho nên liền kéo Cố Lan San và Cố Ân Ân đến một trong phòng ăn, gọi một bàn thức ăn.
Cố Ân Ân nuốt không trôi.
Cố Lan San nhìn Cố Ân Ân không ăn, cô cũng không ăn, Thịnh Thế cau mày, anh gắp một đống thức ăn trên bàn vào bát Cố Lan San, sau đó mở miệng, nói: “Bây giờ không tìm được Thành Trì, buổi tối khẳng định sẽ không ai ngủ được, cho nên, hiện tại mau ăn một chút, đừng để đến lúc đó, người không tìm được, từng người từng người đói hoa mắt phải vào bệnh viện. Còn nữa..., tôi cam đoan với mọi người, Hàn Thành Trì, khẳng định không sao!”
“Làm sao cậu cứ khẳng định như vậy?” Cố Ân Ân chảy nước mắt, ngẩng đầu lên, chất vấn Thịnh Thế.
Thịnh Thế liếc mắt nhìn Cố Ân Ân, anh là người duy nhất ở đâu hiểu rõ sự thật, nhưng anh lại không thể nói, cuối cùng, anh chỉ có thể giật giật khóe miệng, nói: “Cố Ân Ân, cô tin tôi cũng được, không tin tôi cũng vậy thôi, Thịnh Thế tôi lấy mạng sống của mình đảm bảo với cô, cậu ta tuyệt đối không có việc gì!”
Có thể Cố Ân Ân bị giọng điệu chắc nịch trong lời nói của Thịnh Thế làm chấn động, mà một ngày rồi, cô cũng chưa ăn gì, rất đói bụng. Nói tóm lại, cô vừa chảy nước mắt, vừa cầm đôi đũa lên, bắt đầu ăn.
Cố Lan San thật sự rất đói bụng, thấy Cố Ân Ân bắt đầu ăn cơm, cô cũng vội vàng ăn.
Bốn người ăn cơm xong, cũng không tự nhiên ai về nhà nấy, tìm mẹ của mình, vẫn ở cùng với Cố Ân Ân như cũ.
Sắc trời dần dần tối, đã gần một giờ sáng, vẫn không liên lạc được với Hàn Thành Trì, Cố Ân Ân lái xe, ở trên đường lớn vẫn cố tìm.
Thịnh Thế để Cố Lan San về nhà, anh ở cùng với Cố Ân Ân, nhưng Cố Lan San lo lắng cho Cố Ân Ân, vẫn sống chết đi theo, Thịnh Thế không còn cách nào, chỉ có thể đồng ý. Dù sao Hạ Phồn Hoa cũng là quan Ngoại Giao, mặc dù Thịnh Thế che giấu rất tốt, tuy nhiên vẫn nhìn ra một chút manh mối, mơ hồ cảm thấy dường như thật sự xảy ra chuyện gì đó rất lớn, cho nên cũng không nói về nhà, đi cùng một đường.
Cố Ân Ân vẫn luôn để ý thời gian, cô chờ hai mươi bốn giờ đến, như vậy, Thịnh Thế có thể giúp cô tìm Hàn Thành Trì rồi.
Sắc trời dần dần từ tối đen như mực biến thành ban ngày, mặt trời dần dần lên cao, sắp đến 24 giờ, Hàn Thành Trì lại gọi điện thoại cho Cố Ân Ân.
/1059
|