Edit: Ngọc Hân
Cố Lan San…. Vợ Thịnh Thế, và Hàn Thành Trì…. Chồng chưa cưới của Cố Ân Ân…. Cho nên mới vừa lúc nãy hai người chồng lên nhau trên sofa, hơn nữa quần áo hai người cũng không chỉnh tề, thậm chí nhìn lướt qua môi Cố Lan San còn hơi sưng đỏ…
Hình ảnh rõ ràng như vậy, mọi người liếc mắt một cái thì trong lòng hiểu hết.
Cố Lan San không nghĩ tới mẹ Thịnh và bác gái cả Thịnh Thế cũng ở đây, sắc mặt cô tái nhợt không có chút khí huyết, đứng im đó không nhúc nhích, thậm chí hô hấp cũng không dám, tay nắm thành quyền nhẹ nhàng run rẩy.
Bà Cố nhìn như rất khiếp sợ, nhưng trên thực tế thì…. không khiếp sợ lắm.
Bà ta ‘dù bận vẫn ung dung’ đứng đó, chuẩn bị vở kịch hay tiếp theo.
Phải biết rằng bà ta cẩn thận sắp xếp tất cả mất bao nhiêu công sức, dùng danh nghĩa Cố Ân Ân lừa Cố Lan San và Hàn Thành Trì tới, lại nghĩ cách cho Cố Ân Ân ra khỏi nhà hẹn Vương Giai Di và mẹ kế cô ta tới, sau đó lại gọi cho mẹ Thịnh Thế và bác Thịnh Thế hẹn thời gian chơi mạt chược.
Nhất định phải gọi cho Vương Gia Di.
Có cô ta ở đây vở kịch hay này mới có thể diễn tốt được.
Vương Giai Di ghét nhất là Cố Lan San, Vương Gia Di còn biết Cố Lan San thích Hàn Thành Trì, lúc này là cơ hội trời cho để Vương Giai Di châm biếm gây khó dễ cho Cố Lan San, sao bà ta có thể buông tha thời cơ quý báu như thế này được.
Về phần Hàn Thành Trì tất nhiên bà ta có chút động tay động chân, hạ chút thuốc gây ảo giác và xuân dược vào, lượng thuốc rất ít nên mấy giờ sau thân thể tự đào thải, đến bệnh viện cũng không kiểm tra ra được bất cứ vấn đề gì, nhưng lại đủ để anh ta xem Cố Lan San thành Cố Ân Ân, sau đó mới có màn kịch hay như thế này.
Dĩ nhiên, quần áo Cố Lan San bị giúp việc làm hư cũng do một tay bà ta sắp xếp, không đổi quần áo Cố Ân Ân thường mặc thì sao có thể làm thuốc gây ảo giác trong cơ thể Hàn Thành Trì phát huy hết tác dụng?
Lấy lại bình tĩnh đầu tiên chính là Cố Ân Ân, hình như sắc mặt cô ta rất yếu ớt, cho dù gần đây cô ta đang do dự tương lai của mình và Hàn Thành Trì, nhưng thấy một màn trước mặt như này cô ta thật sự bị đả kích mạnh mẽ.
Cô ta giẫm lên giày cao gót nện bước chậm rãi đi tới trước mặt Hàn Thành Trì, ánh mắt đỏ au nhìn chằm chằm Hàn Thành Trì, bộ mặt cứng ngắc đáng sợ. Hình như cô ta muốn nói gì đó nhưng miệng mấp máy hồi lâu lại giơ tay lên hung hăng vung một cái tát lên mặt Hàn Thành Trì, sau đó mắng một câu: “Hàn Thành Trì, anh quá vô liêm sỉ!”
Sau đó rơi nước mắt xoay người chạy ra khỏi phòng.
Hàn Thành Trì bị một cái tát mạnh mẽ vung tới hình như anh ta tỉnh táo lại chút ít, thấy Cố Ân Ân tông cửa xông ra anh ta liếc mắt nhìn Cố Lan San và những người khác, dừng một chút cuối cùng vẫn chạy theo ra ngoài.
Cố Lan San…. Vợ Thịnh Thế, và Hàn Thành Trì…. Chồng chưa cưới của Cố Ân Ân…. Cho nên mới vừa lúc nãy hai người chồng lên nhau trên sofa, hơn nữa quần áo hai người cũng không chỉnh tề, thậm chí nhìn lướt qua môi Cố Lan San còn hơi sưng đỏ…
Hình ảnh rõ ràng như vậy, mọi người liếc mắt một cái thì trong lòng hiểu hết.
Cố Lan San không nghĩ tới mẹ Thịnh và bác gái cả Thịnh Thế cũng ở đây, sắc mặt cô tái nhợt không có chút khí huyết, đứng im đó không nhúc nhích, thậm chí hô hấp cũng không dám, tay nắm thành quyền nhẹ nhàng run rẩy.
Bà Cố nhìn như rất khiếp sợ, nhưng trên thực tế thì…. không khiếp sợ lắm.
Bà ta ‘dù bận vẫn ung dung’ đứng đó, chuẩn bị vở kịch hay tiếp theo.
Phải biết rằng bà ta cẩn thận sắp xếp tất cả mất bao nhiêu công sức, dùng danh nghĩa Cố Ân Ân lừa Cố Lan San và Hàn Thành Trì tới, lại nghĩ cách cho Cố Ân Ân ra khỏi nhà hẹn Vương Giai Di và mẹ kế cô ta tới, sau đó lại gọi cho mẹ Thịnh Thế và bác Thịnh Thế hẹn thời gian chơi mạt chược.
Nhất định phải gọi cho Vương Gia Di.
Có cô ta ở đây vở kịch hay này mới có thể diễn tốt được.
Vương Giai Di ghét nhất là Cố Lan San, Vương Gia Di còn biết Cố Lan San thích Hàn Thành Trì, lúc này là cơ hội trời cho để Vương Giai Di châm biếm gây khó dễ cho Cố Lan San, sao bà ta có thể buông tha thời cơ quý báu như thế này được.
Về phần Hàn Thành Trì tất nhiên bà ta có chút động tay động chân, hạ chút thuốc gây ảo giác và xuân dược vào, lượng thuốc rất ít nên mấy giờ sau thân thể tự đào thải, đến bệnh viện cũng không kiểm tra ra được bất cứ vấn đề gì, nhưng lại đủ để anh ta xem Cố Lan San thành Cố Ân Ân, sau đó mới có màn kịch hay như thế này.
Dĩ nhiên, quần áo Cố Lan San bị giúp việc làm hư cũng do một tay bà ta sắp xếp, không đổi quần áo Cố Ân Ân thường mặc thì sao có thể làm thuốc gây ảo giác trong cơ thể Hàn Thành Trì phát huy hết tác dụng?
Lấy lại bình tĩnh đầu tiên chính là Cố Ân Ân, hình như sắc mặt cô ta rất yếu ớt, cho dù gần đây cô ta đang do dự tương lai của mình và Hàn Thành Trì, nhưng thấy một màn trước mặt như này cô ta thật sự bị đả kích mạnh mẽ.
Cô ta giẫm lên giày cao gót nện bước chậm rãi đi tới trước mặt Hàn Thành Trì, ánh mắt đỏ au nhìn chằm chằm Hàn Thành Trì, bộ mặt cứng ngắc đáng sợ. Hình như cô ta muốn nói gì đó nhưng miệng mấp máy hồi lâu lại giơ tay lên hung hăng vung một cái tát lên mặt Hàn Thành Trì, sau đó mắng một câu: “Hàn Thành Trì, anh quá vô liêm sỉ!”
Sau đó rơi nước mắt xoay người chạy ra khỏi phòng.
Hàn Thành Trì bị một cái tát mạnh mẽ vung tới hình như anh ta tỉnh táo lại chút ít, thấy Cố Ân Ân tông cửa xông ra anh ta liếc mắt nhìn Cố Lan San và những người khác, dừng một chút cuối cùng vẫn chạy theo ra ngoài.
/1059
|