Thịnh Thế lẩm bẩm trong miệng “Bóp chết cô”, nhưng sức lực trên tay lại dần dần yếu đi.
Anh cảm thấy trong lòng mình tràn đầy bực bội, lại không thể nào phát tác, anh cứ như vậy bỏ qua cô, anh không cam lòng, nhưng anh muốn cô phải thế nào?
Anh giống như mất trí, trong đầu nỗ lực nghĩ, rốt cuộc nên làm thế nào chặt cô thành trăm mảnh, để cho cô đau đến không muốn sống.
Anh suy nghĩ, sau đó giơ tay lên, nắm tóc của cô, kéo cả người cô đi tới phòng ngủ.
Cố Lan San hô hấp dần dần bình ổn, cả người còn chưa hoàn hồn, cảm thấy da đầu truyền đến từng hồi đau đớn.
Đau, trong đôi mắt lập tức hiện đầy nước mắt, nhưng cô lại mím chặt môi, không để cho nước mắt rơi xuống.
Cô không biết anh sau đó làm cái gì, nhưng vô luận anh làm cái gì, đều là cô nên chịu, không phải sao?
Cô có thể nói, chỉ có câu thật xin lỗi, sau khi cô gả cho anh, vẫn luôn nỗ lực diễn tốt vai người vợ của anh, ngay cả khi cô thích Hàn Thành Trì, cô đều đã nỗ lực khống chế, vậy mà, cho dù cô làm sao, vẫn không thể làm trọn vẹn vai trò người vợ của anh.
Cô biết, anh muốn cô giải thích, nhưng cô hoàn toàn không biết giải thích như thế nào.
Thịnh Thế đem Cố Lan San kéo tới trước giường, nắm tóc của cô, ấn cô lên giường, anh thở hổn hển, mắt nhìn cô, tràn đầy hận ý, sức lực của anh rất thô lỗ, giống như trước kia, mỗi lần cô kiếm tiền, chọc giận anh, anh sẽ phát tiết tức giận ở trên người cô, không, so với lúc đó, còn phải tàn nhẫn hơn rất nhiều lần, anh thậm chí ngay cả giường cũng không lên, trực tiếp quăng cô lên giường, đã bắt lấy chân cô, kéo cô đến trước mặt của mình, anh từ trên cao nhìn xuống, tóc dài ở trên giường lớn tán loạn, sau đó liền vươn tay, hung hăng xé bỏ nội y của cô, anh giống như điên, lúc tiến vào thân thể cô, dùng sức rất lớn, anh đứng cao như vậy, dựng cả người cô ngược lên, tay cô nắm chặt ga giường, cắn hàm răng, nhịn đau, anh mỗi một lần đều cực kỳ dùng sức, giống như đang phát tiết nỗi hận trong lòng anh, cô nghe thấy anh vẫn luôn miệng mắng cô, mắng cô hạ tiện, mắng cô không biết xấu hổ......
Cô vốn đang mở mắt, từ từ nhắm lại, hai hàng nước mắt trong suốt chảy ra, cô cực kỳ uất ức, mím môi, nhưng vẫn không lên tiếng, cũng không giãy giụa, chỉ lặng lẽ thừa nhận tất cả những gì anh làm.
Thật ra thì trước khi Thịnh Thế về nhà, có báo cho cô, vốn định ngăn chặn tính khí của anh, ngàn vạn lần không thể dùng loại phương pháp này trừng phạt cô, nhưng cuối cùng, chỉ là phí công.
Anh cảm thấy trong lòng mình tràn đầy bực bội, lại không thể nào phát tác, anh cứ như vậy bỏ qua cô, anh không cam lòng, nhưng anh muốn cô phải thế nào?
Anh giống như mất trí, trong đầu nỗ lực nghĩ, rốt cuộc nên làm thế nào chặt cô thành trăm mảnh, để cho cô đau đến không muốn sống.
Anh suy nghĩ, sau đó giơ tay lên, nắm tóc của cô, kéo cả người cô đi tới phòng ngủ.
Cố Lan San hô hấp dần dần bình ổn, cả người còn chưa hoàn hồn, cảm thấy da đầu truyền đến từng hồi đau đớn.
Đau, trong đôi mắt lập tức hiện đầy nước mắt, nhưng cô lại mím chặt môi, không để cho nước mắt rơi xuống.
Cô không biết anh sau đó làm cái gì, nhưng vô luận anh làm cái gì, đều là cô nên chịu, không phải sao?
Cô có thể nói, chỉ có câu thật xin lỗi, sau khi cô gả cho anh, vẫn luôn nỗ lực diễn tốt vai người vợ của anh, ngay cả khi cô thích Hàn Thành Trì, cô đều đã nỗ lực khống chế, vậy mà, cho dù cô làm sao, vẫn không thể làm trọn vẹn vai trò người vợ của anh.
Cô biết, anh muốn cô giải thích, nhưng cô hoàn toàn không biết giải thích như thế nào.
Thịnh Thế đem Cố Lan San kéo tới trước giường, nắm tóc của cô, ấn cô lên giường, anh thở hổn hển, mắt nhìn cô, tràn đầy hận ý, sức lực của anh rất thô lỗ, giống như trước kia, mỗi lần cô kiếm tiền, chọc giận anh, anh sẽ phát tiết tức giận ở trên người cô, không, so với lúc đó, còn phải tàn nhẫn hơn rất nhiều lần, anh thậm chí ngay cả giường cũng không lên, trực tiếp quăng cô lên giường, đã bắt lấy chân cô, kéo cô đến trước mặt của mình, anh từ trên cao nhìn xuống, tóc dài ở trên giường lớn tán loạn, sau đó liền vươn tay, hung hăng xé bỏ nội y của cô, anh giống như điên, lúc tiến vào thân thể cô, dùng sức rất lớn, anh đứng cao như vậy, dựng cả người cô ngược lên, tay cô nắm chặt ga giường, cắn hàm răng, nhịn đau, anh mỗi một lần đều cực kỳ dùng sức, giống như đang phát tiết nỗi hận trong lòng anh, cô nghe thấy anh vẫn luôn miệng mắng cô, mắng cô hạ tiện, mắng cô không biết xấu hổ......
Cô vốn đang mở mắt, từ từ nhắm lại, hai hàng nước mắt trong suốt chảy ra, cô cực kỳ uất ức, mím môi, nhưng vẫn không lên tiếng, cũng không giãy giụa, chỉ lặng lẽ thừa nhận tất cả những gì anh làm.
Thật ra thì trước khi Thịnh Thế về nhà, có báo cho cô, vốn định ngăn chặn tính khí của anh, ngàn vạn lần không thể dùng loại phương pháp này trừng phạt cô, nhưng cuối cùng, chỉ là phí công.
/1059
|