Thịnh Thế nhắm mắt lại, nhìn giống như ngủ thiếp đi, Qúy Lưu Niên nhẹ nhàng lên xe, đặt đồ lên trên ghế sau, tiếp tục lái xe.
Người dẫn chương trình chỉ nói một hai câu, tiện thể phát ra một bài hát.
Đây là một ca khúc cũ.
Giọng nam hát lên.
Khúc nhạc dạo đầu đặc biệt quen thuộc.
Nhưng là Thịnh Thế đột nhiên không nghĩ ra được bài gì đó là gì, tiện thể mở mắt, thuận miệng hỏi Qúy Lưu Niên: “Đây là bài hát gì?”
“Có một loại tình yêu gọi là buông tay...” Qúy Lưu Niên cũng thuận miệng trả lời, giọng điệu có chút không tập trung: “Đây đã là một bài hát cũ, thời điểm chúng ta đến trường, mỗi ngày trường học đều phát.”
Thịnh Thế đột nhiên lại trầm mặt, anh nhìn về một chiếc xe phía trước, không nói gì, radio trong xe, giọng nam vẫn tê tâm phế liệt hát: “Có một loại tình yêu là buông tay, vì tình buông tha thiên trường địa cửu, chúng ta gần nhau nếu khiến em trả giá tất cả, để cho tình yêu mang anh đi...”
Qúy Lưu Niên đưa Thịnh Thế đến cửa bệnh viện quân khu, vốn muốn cùng Thịnh thế đi vào, Thịnh Thế lại nói: “Sở Sở còn đang hôn mê, đi vào cũng vô dụng, khi nào tỉnh lại cậu hãy đến.”
Qúy Lưu Niên nhìn ra được sắc mặt Thịnh Thế đặc biệt khó coi, nghĩ nghĩ, liền gật gật đầu, nói: “Vậy đi đi, Thập nhị, tôi về nhà trước, cậu chú ý nghỉ ngơi.”
Thịnh Thế không nói gì, xuống xe trước, Qúy Lưu Niên lại nhiều chuyện nói một câu: “Thập nhị, cậu yên tâm, Sở Sở sẽ tỉnh lại.”
Thịnh Thế vẫn như cũ không có lên tiếng, chỉ là động tác khẽ cứng đờ, liền mang theo đồ đạc không quay đầu mà rời đi.
Lúc Thịnh Thế vào phòng bệnh, Cố Lan San vẫn đang truyền dịch, anh lẳng lặng đặt đồ vật lên trên bàn, sau đó từ từ chậm rãi đến bên giường bệnh bên cạnh, ngồi xuống.
Anh nhìn khuôn mặt khi ngủ của Cố Lan San, ngón tay run rẩy thò vào trong túi lấy máy điện thoại, sau khi mở một hồi lâu, liền móc ra một cái tay phone, mang vào lỗ tai.
Điện thoại bị anh cầm trong tay, màn hình bảo vệ đích thực chính là hình ảnh của Cố Lan San, một ngày anh tan làm trở về nhìn thấy Cố Lan San ngồi trên xích đu trong vườn hoa biệt thự lâm phong, lúc ấy mặt trời đã ngã về tây, trời xanh mây trắng, trăm hoa đua nở, cô gái có nụ cười tươi như hoa, tóc dài lay động trong gió, anh cảm thấy cực kì xinh đẹp, nhịn không được liền giơ lên chụp trộm một tấm ảnh, ma xui quỷ khiến lại đổi thành màn hình bảo vệ, bất luận là người nào gọi điện đến anh đều có thể nhìn thấy tấm ảnh này trước hết.
Anh nhìn chằm chằm ảnh chụp trên màn hình bảo vệ, nhìn dòng chữ chạy phía trên của máy nghe nhạc nhắc nhở, bài hát tên là “Có một loại tình yêu là buông tay”
“Nếu hai người Thiên đường, như là ấm áp tường, nhốt của ngươi mộng tưởng, hạnh phúc có hay không như là nhất phiến song sắt, chim di trú mất đi Nam Phương.”
Người dẫn chương trình chỉ nói một hai câu, tiện thể phát ra một bài hát.
Đây là một ca khúc cũ.
Giọng nam hát lên.
Khúc nhạc dạo đầu đặc biệt quen thuộc.
Nhưng là Thịnh Thế đột nhiên không nghĩ ra được bài gì đó là gì, tiện thể mở mắt, thuận miệng hỏi Qúy Lưu Niên: “Đây là bài hát gì?”
“Có một loại tình yêu gọi là buông tay...” Qúy Lưu Niên cũng thuận miệng trả lời, giọng điệu có chút không tập trung: “Đây đã là một bài hát cũ, thời điểm chúng ta đến trường, mỗi ngày trường học đều phát.”
Thịnh Thế đột nhiên lại trầm mặt, anh nhìn về một chiếc xe phía trước, không nói gì, radio trong xe, giọng nam vẫn tê tâm phế liệt hát: “Có một loại tình yêu là buông tay, vì tình buông tha thiên trường địa cửu, chúng ta gần nhau nếu khiến em trả giá tất cả, để cho tình yêu mang anh đi...”
Qúy Lưu Niên đưa Thịnh Thế đến cửa bệnh viện quân khu, vốn muốn cùng Thịnh thế đi vào, Thịnh Thế lại nói: “Sở Sở còn đang hôn mê, đi vào cũng vô dụng, khi nào tỉnh lại cậu hãy đến.”
Qúy Lưu Niên nhìn ra được sắc mặt Thịnh Thế đặc biệt khó coi, nghĩ nghĩ, liền gật gật đầu, nói: “Vậy đi đi, Thập nhị, tôi về nhà trước, cậu chú ý nghỉ ngơi.”
Thịnh Thế không nói gì, xuống xe trước, Qúy Lưu Niên lại nhiều chuyện nói một câu: “Thập nhị, cậu yên tâm, Sở Sở sẽ tỉnh lại.”
Thịnh Thế vẫn như cũ không có lên tiếng, chỉ là động tác khẽ cứng đờ, liền mang theo đồ đạc không quay đầu mà rời đi.
Lúc Thịnh Thế vào phòng bệnh, Cố Lan San vẫn đang truyền dịch, anh lẳng lặng đặt đồ vật lên trên bàn, sau đó từ từ chậm rãi đến bên giường bệnh bên cạnh, ngồi xuống.
Anh nhìn khuôn mặt khi ngủ của Cố Lan San, ngón tay run rẩy thò vào trong túi lấy máy điện thoại, sau khi mở một hồi lâu, liền móc ra một cái tay phone, mang vào lỗ tai.
Điện thoại bị anh cầm trong tay, màn hình bảo vệ đích thực chính là hình ảnh của Cố Lan San, một ngày anh tan làm trở về nhìn thấy Cố Lan San ngồi trên xích đu trong vườn hoa biệt thự lâm phong, lúc ấy mặt trời đã ngã về tây, trời xanh mây trắng, trăm hoa đua nở, cô gái có nụ cười tươi như hoa, tóc dài lay động trong gió, anh cảm thấy cực kì xinh đẹp, nhịn không được liền giơ lên chụp trộm một tấm ảnh, ma xui quỷ khiến lại đổi thành màn hình bảo vệ, bất luận là người nào gọi điện đến anh đều có thể nhìn thấy tấm ảnh này trước hết.
Anh nhìn chằm chằm ảnh chụp trên màn hình bảo vệ, nhìn dòng chữ chạy phía trên của máy nghe nhạc nhắc nhở, bài hát tên là “Có một loại tình yêu là buông tay”
“Nếu hai người Thiên đường, như là ấm áp tường, nhốt của ngươi mộng tưởng, hạnh phúc có hay không như là nhất phiến song sắt, chim di trú mất đi Nam Phương.”
/1059
|