Thịnh Thế giơ tay lên, sờ sờ trong túi, mới nhớ tới trong bệnh viện cấm hút thuốc, anh cảm thấy trong miệng khô khốc, qua một lúc lâu, mới đứng thẳng người, đi tới trước cửa, nhẹ nhàng đẩy cửa ra, đi vào.
Phòng bệnh chỉ mở đèn ngủ, tia sáng mờ nhạt, chiếu lên gương mặt cũng không rõ ràng.
Thịnh Thế đi tới bên giường, ngồi xuống mép giường, liền thấy được gương mặt tái nhợt của cô gái đang ngủ say trên giường.
Anh giơ tay lên, nhẹ nhàng chạm đến gò má cô, ngón tay hơi run run, tầm mắt dọc theo hình dáng cô từng chỗ từng chỗ dời xuống, cuối cùng dừng lại ở miệng vết thương cổ tay cô, nhìn thấy ghê người, giống như luôn nhắc nhở anh rốt cuộc đã làm biết bao nhiêu chuyện tàn nhẫn.
Cả phòng bệnh vô cùng an tĩnh, anh chỉ như vậy ngồi ở bên giường, nhìn chằm chằm mặt của cô, mãi cho đến sắc trời sáng dần, mặt trời mọc, ngón tay thon dài lướt qua gương mặt của cô, dừng lại ở bên tai của cô, anh chậm rãi cúi người, môi mỏng xinh đẹp nhẹ nhàng hôn lên trán của cô.
Môi của anh, dừng lại một hồi lâu ở mi tâm của cô, mới lưu luyến không rời ngẩng đầu lên, đầu ngón ở bên tai cô nhẹ nhàng vuốt vuốt sợi tóc của cô, thay cô chỉnh sửa chăn, anh mang theo mệt mỏi cả đêm không ngủ, nhàn nhạt đứng lên, nhẹ nhàng chỉnh sửa quần áo của mình, ánh mắt thật sâu nhìn cô một cái, ngay sau đó giơ tay lên, nhấn chuông phục vụ ở một bên, sau đó nhàn nhạt xoay người, rời khỏi phòng bệnh.
Y tá nghe chuông phục vụ liền chạy tới, Thịnh Thế chỉ chỉ phòng bệnh, mở miệng nhàn nhạt nói: “Chăm sóc tốt cho cô ấy.”
Ngay sau đó, cũng không đợi y tá nói chuyện, anh liền bước đi, cũng không quay đầu lại.
Mọi người vẫn cho rằng, nếu như yêu một người thì hãy để cô làm điều mình muốn.
Vậy mà, bây giờ lại chỉ có thể lạnh nhạt xoay lưng đi, là người ngoài không hiểu được tình thâm sao?
...
...
Cố Lan San từ sau khi tỉnh lại, cơ thể khôi phục rất nhanh.
Bà quản gia trong Ngự Thự Lâm Phong mỗi ngày sẽ đến bệnh viện chăm sóc cô, ngoài bà ấy, cô không còn có thấy người khác.
Nhất là Thịnh Thế.
Cô không mở miệng hỏi thăm bà quản gia, bà quản gia cũng không mở miệng nhắc đến Thịnh Thế với cô.
Hai người giống như ngầm hiểu, đã đạt thành hiệp nghị, Thịnh Thế trở thành một đề tài cấm kỵ.
Cố Lan San sau ngày thứ mười thì xuất viện, ngày đó thành Bắc Kinh xảy ra hai chuyện, chuyện thứ nhất là con gái lớn nhà họ Cố, Cố Ân Ân kết hôn, chuyện thứ hai là bố của Hàn Thành Trì bị bắn chết.
Cố Lan San ở trong bệnh viện, chỉ có bà quản gia dọn dẹp và làm thủ tục xuất viện cho cô.
Bà quản gia xách đồ lên, cùng Cố Lan San đi tới bãi đậu xe của bệnh viện, liền thấy tài xế đã chờ sẵn ở đó.
Phòng bệnh chỉ mở đèn ngủ, tia sáng mờ nhạt, chiếu lên gương mặt cũng không rõ ràng.
Thịnh Thế đi tới bên giường, ngồi xuống mép giường, liền thấy được gương mặt tái nhợt của cô gái đang ngủ say trên giường.
Anh giơ tay lên, nhẹ nhàng chạm đến gò má cô, ngón tay hơi run run, tầm mắt dọc theo hình dáng cô từng chỗ từng chỗ dời xuống, cuối cùng dừng lại ở miệng vết thương cổ tay cô, nhìn thấy ghê người, giống như luôn nhắc nhở anh rốt cuộc đã làm biết bao nhiêu chuyện tàn nhẫn.
Cả phòng bệnh vô cùng an tĩnh, anh chỉ như vậy ngồi ở bên giường, nhìn chằm chằm mặt của cô, mãi cho đến sắc trời sáng dần, mặt trời mọc, ngón tay thon dài lướt qua gương mặt của cô, dừng lại ở bên tai của cô, anh chậm rãi cúi người, môi mỏng xinh đẹp nhẹ nhàng hôn lên trán của cô.
Môi của anh, dừng lại một hồi lâu ở mi tâm của cô, mới lưu luyến không rời ngẩng đầu lên, đầu ngón ở bên tai cô nhẹ nhàng vuốt vuốt sợi tóc của cô, thay cô chỉnh sửa chăn, anh mang theo mệt mỏi cả đêm không ngủ, nhàn nhạt đứng lên, nhẹ nhàng chỉnh sửa quần áo của mình, ánh mắt thật sâu nhìn cô một cái, ngay sau đó giơ tay lên, nhấn chuông phục vụ ở một bên, sau đó nhàn nhạt xoay người, rời khỏi phòng bệnh.
Y tá nghe chuông phục vụ liền chạy tới, Thịnh Thế chỉ chỉ phòng bệnh, mở miệng nhàn nhạt nói: “Chăm sóc tốt cho cô ấy.”
Ngay sau đó, cũng không đợi y tá nói chuyện, anh liền bước đi, cũng không quay đầu lại.
Mọi người vẫn cho rằng, nếu như yêu một người thì hãy để cô làm điều mình muốn.
Vậy mà, bây giờ lại chỉ có thể lạnh nhạt xoay lưng đi, là người ngoài không hiểu được tình thâm sao?
...
...
Cố Lan San từ sau khi tỉnh lại, cơ thể khôi phục rất nhanh.
Bà quản gia trong Ngự Thự Lâm Phong mỗi ngày sẽ đến bệnh viện chăm sóc cô, ngoài bà ấy, cô không còn có thấy người khác.
Nhất là Thịnh Thế.
Cô không mở miệng hỏi thăm bà quản gia, bà quản gia cũng không mở miệng nhắc đến Thịnh Thế với cô.
Hai người giống như ngầm hiểu, đã đạt thành hiệp nghị, Thịnh Thế trở thành một đề tài cấm kỵ.
Cố Lan San sau ngày thứ mười thì xuất viện, ngày đó thành Bắc Kinh xảy ra hai chuyện, chuyện thứ nhất là con gái lớn nhà họ Cố, Cố Ân Ân kết hôn, chuyện thứ hai là bố của Hàn Thành Trì bị bắn chết.
Cố Lan San ở trong bệnh viện, chỉ có bà quản gia dọn dẹp và làm thủ tục xuất viện cho cô.
Bà quản gia xách đồ lên, cùng Cố Lan San đi tới bãi đậu xe của bệnh viện, liền thấy tài xế đã chờ sẵn ở đó.
/1059
|