Bởi vì có bác sĩ nhắc nhở, cho nên lúc cô mang thai đứa bé thứ hai, Thịnh Thế đặc biệt cẩn thận, thậm chí cho chuyên gia chăm sóc cô 24 giờ.
Khi cô mang thai đứa bé thứ hai, sinh nhật của Thịnh Thế và Hàn Thành Trì lại đến, Thịnh Thế sợ ảnh hưởng đến việc dưỡng thai của cô, cho nên không có tổ chức sinh nhật.
Ngẫu nhiên cô chat webcam cùng Cố Ân Ân, Cố Ân Ân nói đùa với cô, khiến cho cô nhớ đến việc gửi quà sinh nhật đến cho Hàn Thành Trì.
Lúc ấy cô đối với lời nói của Cố Ân Ân nói gì nghe nấy.
Cho nên trước ngày sinh nhật của Hàn Thành Trì mấy ngày, cô còn đặc biệt cùng người làm đến cửa hàng tổng hợp, chọn cho Hàn Thành Trì một món quà sinh nhật, sau khi về nhà, cô đặc biệt viết một tấm thiệp chúc mừng sinh nhật, sau đó gọi điện cho công ty chuyển phát nhanh, để cho người gác cổng đưa cho chuyển phát nhanh.
Thực ra ngày hôm đó, cô cảm thấy thân thể của mình không có vấn đề gì, hoàn toàn rất tốt, hơn nữa cô đã mất đi một đứa bé, cho nên đối với đứa bé thứ hai này cũng đặc biệt cẩn thận hơn, nhưng không biết vì cái gì, sau khi cô nói chuyện điện thoại cùng công ty chuyển phát nhanh, bụng lại bắt đầu đau, lúc trước cô cũng có đau bụng như vậy, cho nên cũng không có để ý, cho rằng một lát nữa liền tốt hơn, nhưng mà, thật không ngờ lại càng đau hơn, lúc này cô sợ tới mức ngay lập tức gọi người làm, lúc này hạ thân bắt đầu chảy máu, người làm sợ hãi, gọi điện thoại báo cho Thịnh Thế, bác sĩ gia đình cũng gọi đến đây, nhưng thời điểm Thịnh Thế trở về nhà, đứa bé đã không còn.
Cô mê man ngủ thật lâu mới tỉnh lại, mở mắt ra, nhìn thấy sắc mặt Thịnh Thế đặc biệt rất khó coi, đứng trước giường cô, trong tay cầm món quà cô chọn cho Hàn Thành Trì.
Người làm trong nhà đã kể lại những việc cô đã làm trước khi xảy thai đều nói cho Thịnh Thế biết, Thịnh Thế cho rằng đứa bé của cô bị xảy, là vì chạy ra ngoài mua quà sinh nhật cho Hàn Thành Trì.
Liên tiếp mất đi hai đứa bé, cuối cùng đủ để cho Thịnh Thế bạo phát, anh bóp chặt cổ cô, chửi mắng trách móc rất nhiều lời khó nghe.
Sắc mặt cô tái nhợt lắng nghe, cảm thấy rất ủy khuất, nói ra một hai câu giải thích, nhưng mà anh căn bản không nghe thấy, giống như mất đi lí trí.
Hiện tại cô nhớ lại, vẫn cảm thấy được lúc ấy Thịnh Thế giống như người điên, sau khi anh mắng xong, dường như chưa cảm thấy hết tức giận, liền thờ ơ nhìn chằm chằm cô, nói: “Cố Lan San, cô có biết vì sao khi cô cùng tôi ngủ trên cùng một cái giường, lại trùng hợp có người nhìn thấy hay không? Cô thực sự nghĩ rằng cô là uống say sao? Kỳ thực là tôi bỏ thuốc cô, tôi nghĩ muốn cô, tôi có thể đạt được, tôi nghĩ muốn cô sinh cho tôi đứa bé, cho nên chờ cô điều dưỡng thật tốt thân thể, tiếp tục mang thai!”
Thời điểm đó, cô thật sự không biết chân tướng thật sự của sự việc.
Cô chỉ cho rằng, cô cùng Thịnh Thế bị mẹ Thịnh cùng bà Cố bắt gian tại giường, thật sự do uống rượu mà làm loạn.
Khi cô mang thai đứa bé thứ hai, sinh nhật của Thịnh Thế và Hàn Thành Trì lại đến, Thịnh Thế sợ ảnh hưởng đến việc dưỡng thai của cô, cho nên không có tổ chức sinh nhật.
Ngẫu nhiên cô chat webcam cùng Cố Ân Ân, Cố Ân Ân nói đùa với cô, khiến cho cô nhớ đến việc gửi quà sinh nhật đến cho Hàn Thành Trì.
Lúc ấy cô đối với lời nói của Cố Ân Ân nói gì nghe nấy.
Cho nên trước ngày sinh nhật của Hàn Thành Trì mấy ngày, cô còn đặc biệt cùng người làm đến cửa hàng tổng hợp, chọn cho Hàn Thành Trì một món quà sinh nhật, sau khi về nhà, cô đặc biệt viết một tấm thiệp chúc mừng sinh nhật, sau đó gọi điện cho công ty chuyển phát nhanh, để cho người gác cổng đưa cho chuyển phát nhanh.
Thực ra ngày hôm đó, cô cảm thấy thân thể của mình không có vấn đề gì, hoàn toàn rất tốt, hơn nữa cô đã mất đi một đứa bé, cho nên đối với đứa bé thứ hai này cũng đặc biệt cẩn thận hơn, nhưng không biết vì cái gì, sau khi cô nói chuyện điện thoại cùng công ty chuyển phát nhanh, bụng lại bắt đầu đau, lúc trước cô cũng có đau bụng như vậy, cho nên cũng không có để ý, cho rằng một lát nữa liền tốt hơn, nhưng mà, thật không ngờ lại càng đau hơn, lúc này cô sợ tới mức ngay lập tức gọi người làm, lúc này hạ thân bắt đầu chảy máu, người làm sợ hãi, gọi điện thoại báo cho Thịnh Thế, bác sĩ gia đình cũng gọi đến đây, nhưng thời điểm Thịnh Thế trở về nhà, đứa bé đã không còn.
Cô mê man ngủ thật lâu mới tỉnh lại, mở mắt ra, nhìn thấy sắc mặt Thịnh Thế đặc biệt rất khó coi, đứng trước giường cô, trong tay cầm món quà cô chọn cho Hàn Thành Trì.
Người làm trong nhà đã kể lại những việc cô đã làm trước khi xảy thai đều nói cho Thịnh Thế biết, Thịnh Thế cho rằng đứa bé của cô bị xảy, là vì chạy ra ngoài mua quà sinh nhật cho Hàn Thành Trì.
Liên tiếp mất đi hai đứa bé, cuối cùng đủ để cho Thịnh Thế bạo phát, anh bóp chặt cổ cô, chửi mắng trách móc rất nhiều lời khó nghe.
Sắc mặt cô tái nhợt lắng nghe, cảm thấy rất ủy khuất, nói ra một hai câu giải thích, nhưng mà anh căn bản không nghe thấy, giống như mất đi lí trí.
Hiện tại cô nhớ lại, vẫn cảm thấy được lúc ấy Thịnh Thế giống như người điên, sau khi anh mắng xong, dường như chưa cảm thấy hết tức giận, liền thờ ơ nhìn chằm chằm cô, nói: “Cố Lan San, cô có biết vì sao khi cô cùng tôi ngủ trên cùng một cái giường, lại trùng hợp có người nhìn thấy hay không? Cô thực sự nghĩ rằng cô là uống say sao? Kỳ thực là tôi bỏ thuốc cô, tôi nghĩ muốn cô, tôi có thể đạt được, tôi nghĩ muốn cô sinh cho tôi đứa bé, cho nên chờ cô điều dưỡng thật tốt thân thể, tiếp tục mang thai!”
Thời điểm đó, cô thật sự không biết chân tướng thật sự của sự việc.
Cô chỉ cho rằng, cô cùng Thịnh Thế bị mẹ Thịnh cùng bà Cố bắt gian tại giường, thật sự do uống rượu mà làm loạn.
/1059
|