Editor: Cà Rốt Hồng
Từ sau đó trở đi, mỗi ngày Thịnh Thế đều không có ở nhà, tin tình cảm một tin tiếp một tin được đưa lên báo, cô không biết là sự thật hay là xì căng đan, nói tóm lại, bên cạnh anh vây quanh đủ loại mỹ nữ, ví dụ như bạn trai thần bí của ngọc nữ phim ảnh nào đó chính là Thịnh Thế. Lại ví dụ như Thịnh Thế hào phóng cho Tô Kiều Kiều làm người phát ngôn Mười Dặm Thịnh Thế, cũng cùng cô ta xem phim.
Cô làm phóng viên, hiển nhiên muốn không xem cũng khó.
Lúc đầu cô cảm thấy có chút mất mặt, nhưng về sau, dần dần cô thấy quen, trừ đi đến chỗ anh lấy tiền, thời gian khác, cố gắng có thể cách anh càng xa càng tốt.
Cô giống như là một người ngoài cuộc, chiếm lấy thân phận người vợ cưới hỏi đàng hoàng của Thịnh Thế, nhìn Thịnh Thế cùng mỹ nữ tuyệt sắc ở bên ngoài trình diễn một màn lại nối tiếp một màn câu chuyện tình ái kinh thiên động địa.
Mà thân phận người vợ, rốt cuộc cũng tới một ngày, phải trả lại cho anh.
......
Ngày Cố Lan San trả lại thân phận người vợ cho Thịnh Thế là thứ tư ngày 8 tháng 10.
Ngày đó Thịnh Thế không đi làm, chín giờ sáng, anh lái xe tới biệt thự Lâm Phong, sau đó chở cô đi cục dân chính.
Ở trên đường, Thịnh Thế đưa cho Cố Lan San một xấp giấy, Cố Lan San hồ nghi liếc mắt nhìn Thịnh Thế, Thịnh Thế nuốt nước miếng một cái, nói: “Giấy thỏa thuận li hôn, cô xem đi.”
Cố Lan San gật đầu một cái, không nói gì, cúi đầu, lật đi lật lại trang giấy kia.
Bởi vì một phân tiền cấp dưỡng cô cũng không muốn, cho nên giấy thỏa thuận li hôn rất đơn giản, cô chỉ nhìn thoáng qua một lần, liền đưa tay tìm bút.
Thịnh Thế giống như là hiểu cô đang tìm cái gì, vừa lái xe, vừa thuần thục lần mò một cây bút ở bên cạnh đưa cho cô.
Cố Lan San nhận lấy, nhìn chằm chằm nơi ký tên trên giấy thỏa thuận li hôn, nhìn một hồi, sau đó cầm bút lên, chậm rãi ký xuống.
Lúc cô ký xuống, Thịnh Thế nhìn thông qua kính chiếu hậu, tay cầm tay lái của anh dùng sức thật chặt, sau đó nhìn cô một nét một nét viết xuống Cố Lan San, anh cảm thấy nhịp tim của mình ngừng đập theo.
Đến cục dân chính, tuy rằng bọn họ tới sớm, nhưng bên trong vẫn có rất nhiều người, đều đến làm giấy hôn thú, duy chỉ có Thịnh Thế cùng Cố Lan San là làm chứng nhận ly hôn.
Cố Lan San nhìn giấy kết hôn màu đỏ biến thành giấy ly hôn màu xanh dương, khi cái ấn màu đỏ được đóng lên, tim của cô cũng giống như bị thứ gì đó hung hăng ấn xuống một cái.
Sau khi Thịnh Thế cùng Cố Lan San đi ra từ cục dân chính, đã là giữa trưa, Thịnh Thế đưa Cố Lan San về biệt thự Lâm Phong, lúc Cố Lan San xuống xe, Thịnh Thế mở miệng kêu tên Cố Lan San: “Sở Sở.”
Cố Lan San ngừng động tác, quay đầu nhìn Thịnh Thế.
Thịnh Thế chậm rãi nhắm mắt, sau đó chậm rãi mở ra, từ từ quay đầu, nhìn vào mắt cô, giọng nói có chút khô khốc nói: “Tạm biệt.”
Từ sau đó trở đi, mỗi ngày Thịnh Thế đều không có ở nhà, tin tình cảm một tin tiếp một tin được đưa lên báo, cô không biết là sự thật hay là xì căng đan, nói tóm lại, bên cạnh anh vây quanh đủ loại mỹ nữ, ví dụ như bạn trai thần bí của ngọc nữ phim ảnh nào đó chính là Thịnh Thế. Lại ví dụ như Thịnh Thế hào phóng cho Tô Kiều Kiều làm người phát ngôn Mười Dặm Thịnh Thế, cũng cùng cô ta xem phim.
Cô làm phóng viên, hiển nhiên muốn không xem cũng khó.
Lúc đầu cô cảm thấy có chút mất mặt, nhưng về sau, dần dần cô thấy quen, trừ đi đến chỗ anh lấy tiền, thời gian khác, cố gắng có thể cách anh càng xa càng tốt.
Cô giống như là một người ngoài cuộc, chiếm lấy thân phận người vợ cưới hỏi đàng hoàng của Thịnh Thế, nhìn Thịnh Thế cùng mỹ nữ tuyệt sắc ở bên ngoài trình diễn một màn lại nối tiếp một màn câu chuyện tình ái kinh thiên động địa.
Mà thân phận người vợ, rốt cuộc cũng tới một ngày, phải trả lại cho anh.
......
Ngày Cố Lan San trả lại thân phận người vợ cho Thịnh Thế là thứ tư ngày 8 tháng 10.
Ngày đó Thịnh Thế không đi làm, chín giờ sáng, anh lái xe tới biệt thự Lâm Phong, sau đó chở cô đi cục dân chính.
Ở trên đường, Thịnh Thế đưa cho Cố Lan San một xấp giấy, Cố Lan San hồ nghi liếc mắt nhìn Thịnh Thế, Thịnh Thế nuốt nước miếng một cái, nói: “Giấy thỏa thuận li hôn, cô xem đi.”
Cố Lan San gật đầu một cái, không nói gì, cúi đầu, lật đi lật lại trang giấy kia.
Bởi vì một phân tiền cấp dưỡng cô cũng không muốn, cho nên giấy thỏa thuận li hôn rất đơn giản, cô chỉ nhìn thoáng qua một lần, liền đưa tay tìm bút.
Thịnh Thế giống như là hiểu cô đang tìm cái gì, vừa lái xe, vừa thuần thục lần mò một cây bút ở bên cạnh đưa cho cô.
Cố Lan San nhận lấy, nhìn chằm chằm nơi ký tên trên giấy thỏa thuận li hôn, nhìn một hồi, sau đó cầm bút lên, chậm rãi ký xuống.
Lúc cô ký xuống, Thịnh Thế nhìn thông qua kính chiếu hậu, tay cầm tay lái của anh dùng sức thật chặt, sau đó nhìn cô một nét một nét viết xuống Cố Lan San, anh cảm thấy nhịp tim của mình ngừng đập theo.
Đến cục dân chính, tuy rằng bọn họ tới sớm, nhưng bên trong vẫn có rất nhiều người, đều đến làm giấy hôn thú, duy chỉ có Thịnh Thế cùng Cố Lan San là làm chứng nhận ly hôn.
Cố Lan San nhìn giấy kết hôn màu đỏ biến thành giấy ly hôn màu xanh dương, khi cái ấn màu đỏ được đóng lên, tim của cô cũng giống như bị thứ gì đó hung hăng ấn xuống một cái.
Sau khi Thịnh Thế cùng Cố Lan San đi ra từ cục dân chính, đã là giữa trưa, Thịnh Thế đưa Cố Lan San về biệt thự Lâm Phong, lúc Cố Lan San xuống xe, Thịnh Thế mở miệng kêu tên Cố Lan San: “Sở Sở.”
Cố Lan San ngừng động tác, quay đầu nhìn Thịnh Thế.
Thịnh Thế chậm rãi nhắm mắt, sau đó chậm rãi mở ra, từ từ quay đầu, nhìn vào mắt cô, giọng nói có chút khô khốc nói: “Tạm biệt.”
/1059
|