Cố Lan San còn đang kìm nén cơn tức giận, một chiếc xe Mercedes màu đen chạy ngang trước mặt cô rồi ngừng lại. Cửa kính được hạ xuống, người đàn ông tên Sở Bằng ban nãy mỉm cười với cô, “Cô gái nhỏ, chỗ này khó bắt taxi lắm. Lên xe đi, tôi sẽ bảo tài xế chở cô một đoạn đường.”
Cố Lan San nghiêng đầu, làm bộ như không nghe thấy.
Sở Bằng không nhịn được mà cười vang đến hai lần. Sau đó, ông tự mình đẩy cửa xe, bước xuống, lấy ví tiền rồi rút chứng minh nhân dân ra, đưa tới trước mặt Cố Lan San, “Tôi không phải người xấu, đối với cô... thật sự là không có ý gì cả. Tôi rất yêu vợ của mình. Cái này là chứng minh thư của tôi. Cô xem đi, chụp lại hình rồi gửi qua cho bạn cô, nếu xảy ra chuyện không may thì cứ đến Cục Công an báo nguy. Vả lại, tôi là Đổng sự trưởng của tập đoàn Bắc Dương, cho nên cô có thể yên tâm. Bây giờ đã hơn nửa đêm, một cô gái lang thang ở sân bay như cô sẽ không được an toàn, để tôi đưa cô đi một đoạn đường nhé.”
Tập đoàn Bắc Dương...
Cố Lan San đã từng nghe nói, tập đoàn Bắc Dương chuyên về nghệ thuật giải trí, thậm chí còn là công ty quản lý của Tô Kiều Kiều.
Cô nhìn Sở Bằng, suy nghĩ, lấy di động ra, lướt lướt một phen, tìm thấy ảnh chụp của ông, đối chiếu với người đứng trước mặt, phát hiện ra là cùng một người. Lúc này, cô mới thở phào nhẹ nhõm, gật đầu đồng ý với Sở Bằng, “Được rồi.”
Sau khi nói xong, Cố Lan San lại bổ sung một câu, “Trước tiên, tôi vẫn phải nói là... tôi không có ý nghĩ gì khác đối với ông.”
Sở Bằng cười cười, tự tay bỏ hành lý của cô ra sau xe. Người trợ lý bước ra định giúp ông, nhưng ông đã đưa tay từ chối.
Sở Bằng cất hành lý cho Cố Lan San xong rồi lại tự mình mở cửa xe thay cô. Đợi cô ngồi xuống rồi, ông mới đi vào.
"Cô muốn đến đâu?” Sở Bằng nghiêng đầu, hỏi Cố Lan San.
Thật ra thì Cố Lan San cũng không biết mình muốn đến nơi nào. Cô suy nghĩ rồi nói, “Tôi muốn tìm khách sạn.”
Ngừng lại một chút, cô chợt ý thức được rằng mình nói không rõ ràng, vội nói lại, “Để tôi gọi điện thoại đặt phòng, mấy người cứ lái xe đi.”
Cố Lan San lấy di động ra. Số cô còn may mắn lắm, đặt được một phòng rất nhanh, sau đó thì cô nói địa chỉ cho tài xế biết.
Bên trong xe cực kỳ tĩnh lặng. Cố Lan San nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa.
Hình như Sở Bằng có công việc rất bận. Bây giờ đã là 1 giờ sáng, ông vẫn nghe điện thoại. Mãi đến khi cuộc nói chuyện chấm dứt, ông mới cầm một ly sữa chua, đưa tới trước mặt Cố Lan San, tiện hỏi, “Cô gái nhỏ, cô là người Hàng Châu à?”
Cố Lan San nghiêng đầu, làm bộ như không nghe thấy.
Sở Bằng không nhịn được mà cười vang đến hai lần. Sau đó, ông tự mình đẩy cửa xe, bước xuống, lấy ví tiền rồi rút chứng minh nhân dân ra, đưa tới trước mặt Cố Lan San, “Tôi không phải người xấu, đối với cô... thật sự là không có ý gì cả. Tôi rất yêu vợ của mình. Cái này là chứng minh thư của tôi. Cô xem đi, chụp lại hình rồi gửi qua cho bạn cô, nếu xảy ra chuyện không may thì cứ đến Cục Công an báo nguy. Vả lại, tôi là Đổng sự trưởng của tập đoàn Bắc Dương, cho nên cô có thể yên tâm. Bây giờ đã hơn nửa đêm, một cô gái lang thang ở sân bay như cô sẽ không được an toàn, để tôi đưa cô đi một đoạn đường nhé.”
Tập đoàn Bắc Dương...
Cố Lan San đã từng nghe nói, tập đoàn Bắc Dương chuyên về nghệ thuật giải trí, thậm chí còn là công ty quản lý của Tô Kiều Kiều.
Cô nhìn Sở Bằng, suy nghĩ, lấy di động ra, lướt lướt một phen, tìm thấy ảnh chụp của ông, đối chiếu với người đứng trước mặt, phát hiện ra là cùng một người. Lúc này, cô mới thở phào nhẹ nhõm, gật đầu đồng ý với Sở Bằng, “Được rồi.”
Sau khi nói xong, Cố Lan San lại bổ sung một câu, “Trước tiên, tôi vẫn phải nói là... tôi không có ý nghĩ gì khác đối với ông.”
Sở Bằng cười cười, tự tay bỏ hành lý của cô ra sau xe. Người trợ lý bước ra định giúp ông, nhưng ông đã đưa tay từ chối.
Sở Bằng cất hành lý cho Cố Lan San xong rồi lại tự mình mở cửa xe thay cô. Đợi cô ngồi xuống rồi, ông mới đi vào.
"Cô muốn đến đâu?” Sở Bằng nghiêng đầu, hỏi Cố Lan San.
Thật ra thì Cố Lan San cũng không biết mình muốn đến nơi nào. Cô suy nghĩ rồi nói, “Tôi muốn tìm khách sạn.”
Ngừng lại một chút, cô chợt ý thức được rằng mình nói không rõ ràng, vội nói lại, “Để tôi gọi điện thoại đặt phòng, mấy người cứ lái xe đi.”
Cố Lan San lấy di động ra. Số cô còn may mắn lắm, đặt được một phòng rất nhanh, sau đó thì cô nói địa chỉ cho tài xế biết.
Bên trong xe cực kỳ tĩnh lặng. Cố Lan San nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa.
Hình như Sở Bằng có công việc rất bận. Bây giờ đã là 1 giờ sáng, ông vẫn nghe điện thoại. Mãi đến khi cuộc nói chuyện chấm dứt, ông mới cầm một ly sữa chua, đưa tới trước mặt Cố Lan San, tiện hỏi, “Cô gái nhỏ, cô là người Hàng Châu à?”
/1059
|