Edit: Thu Lệ
Cố Lan San nghe đến mấy câu này, đầu óc có chút mộng mị, sắc mặt trở nên tái nhợt từng chút từng chút một, tứ chi cũng dần dần lạnh lẽo theo.
Nếu như cô và những người đàn ông khác cùng ngủ một giấc, sau đó mỗi người đi một ngả, cô sẽ cảm thấy là nam nữ ân ái, tất cả đều cần thiết, giải quyết nhu cầu sinh lý.
Nhưng đối phương lại là Nhị Thập...... Cô nghĩ như thế nào cũng đều cảm thấy khả năng không lớn, nhưng sự thật chứng minh, Thịnh Thế thật sự giống như là biến mất khỏi thế gian vậy, cũng chưa từng liên lạc với cô.
Chẳng lẽ, Thịnh Thế thật sự vừa vặn đêm khuya yên tĩnh ở cùng với cô, có phương diện nhu cầu đó, cho nên thuận theo tự nhiên cùng làm với cô?
Đáy lòng cô lập tức vô cùng khó chịu, ngay cả hô hấp cũng trở nên khó khăn.
Diệp Tư thấy sắc mặt Cố Lan San không được tốt, liền không nhịn được lên tiếng hỏi: “Chị Cố, chị làm sao vậy?”
Cố Lan San hồi hồn, trong hốc mắt chứa đầy chua xót đau đớn, cô cố gắng cắn chặt hàm răng, bắt buộc bản thân mình đừng rơi nước mắt, sau đó đứng thẳng lên, không nói bất cứ điều gì, đi thẳng ra cửa nhà hàng bên ngoài công ty.
Cố Lan San đi thẳng lên tầng cao nhất của tòa nhà SH.
Mùa đông gió thổi vù vù, cô không mặc áo khoác nên lạnh thấu xương.
Toàn thân lạnh lẽo khiến cô dần dần bình tĩnh lại.
Một người phụ nữ cùng một người đàn ông, không danh không phận lên giường, nghĩ như thế nào thế nào cũng có chút vô cùng không biết thận trọng chứ?
Nhưng khi đó cô cũng không biết tại sao bản thân cô lại không có cách nào từ chối được.
Lúc đầu, cô và Hàn Thành Trì hôn nhau, vì vậy mà Thịnh Thế ly hôn với cô, hiện tại lại lại gây ra chuyện này, Cố Lan San thật sự không biết phải liên lạc với Thịnh Thế như thế nào.
Nhưng trong lòng cô lại cảm thấy Thịnh Thế sẽ không ức hiếp mình như vậy.
Cố Lan San cụp mắt, suy nghĩ thật lâu, mới nghĩ một cái cớ rất tốt, có thể đến gặp Thịnh Thế một lần, sau đó hai mặt một lời nói chuyện rõ ràng, xem rốt cuộc trong lòng Thịnh Thế có ý kiến gì không.
Cái cớ mà Cố Lan San nghĩ đến chính là chiếc áo khoác của anh cô đã tiện lấy đi lúc rời khỏi khách sạn.
Áo khác của Thịnh Thế.
Cô vẫn chưa trả lại cho anh.
...
...
Hôm ấy, Cố Lan San tan việc về nhà, đưa áo khoác của Thịnh Thế đến tiệm giặt ủi, hôm sau lấy về.
Thứ sáu là ngày đi làm cuối cùng trong tuần, cô đã từng nghe Thịnh Thế nói qua, xế chiều hôm nay công ty sẽ mở một cuộc họp theo thường lệ.
Cho nên, Cố Lan San liền lựa chọn xế chiều thứ sáu đi đến công ty Thịnh Thế.
Cô còn chuẩn bị cho mình một cái cớ vô cùng hoàn mũ, đó chính là, mình và một người bạn đi dạo phố trên Thập Lý Thịnh Thế, tiện thể đem áo khoác đến cho anh.
...
...
3h50 phút, Cố Lan San đã đến một vài con phố trên Thập Lý Thịnh Thế, cô giơ túi đựng áo khoác của Thịnh Thế lên, đi dạo một vòng quanh Thập Lý Thịnh Thế, sau đó mua một bộ quần áo, lúc này mới cảm thấy không hề sơ hở, lập tức yên tâm thoải mái đi tới công ty Thịnh Thế.
Cố Lan San chỉ đi theo Thịnh Thế đến công ty của anh một lần, lại còn là hơn mấy tháng trước.
Hiện giờ, nhân viên lễ tân của công ty đã đổi người nên hoàn toàn không biết Cố Lan San, cho nên khi Cố Lan San tới trước sảnh, nói cô muốn tìm Thịnh Thế, nhân viên lễ tân trả lời là: “Chào cô, cô khỏe chứ, xin hỏi cô có hẹn trước không?”
Cố Lan San lắc đầu một cái, nói: “Không có.”
Cố Lan San nghe đến mấy câu này, đầu óc có chút mộng mị, sắc mặt trở nên tái nhợt từng chút từng chút một, tứ chi cũng dần dần lạnh lẽo theo.
Nếu như cô và những người đàn ông khác cùng ngủ một giấc, sau đó mỗi người đi một ngả, cô sẽ cảm thấy là nam nữ ân ái, tất cả đều cần thiết, giải quyết nhu cầu sinh lý.
Nhưng đối phương lại là Nhị Thập...... Cô nghĩ như thế nào cũng đều cảm thấy khả năng không lớn, nhưng sự thật chứng minh, Thịnh Thế thật sự giống như là biến mất khỏi thế gian vậy, cũng chưa từng liên lạc với cô.
Chẳng lẽ, Thịnh Thế thật sự vừa vặn đêm khuya yên tĩnh ở cùng với cô, có phương diện nhu cầu đó, cho nên thuận theo tự nhiên cùng làm với cô?
Đáy lòng cô lập tức vô cùng khó chịu, ngay cả hô hấp cũng trở nên khó khăn.
Diệp Tư thấy sắc mặt Cố Lan San không được tốt, liền không nhịn được lên tiếng hỏi: “Chị Cố, chị làm sao vậy?”
Cố Lan San hồi hồn, trong hốc mắt chứa đầy chua xót đau đớn, cô cố gắng cắn chặt hàm răng, bắt buộc bản thân mình đừng rơi nước mắt, sau đó đứng thẳng lên, không nói bất cứ điều gì, đi thẳng ra cửa nhà hàng bên ngoài công ty.
Cố Lan San đi thẳng lên tầng cao nhất của tòa nhà SH.
Mùa đông gió thổi vù vù, cô không mặc áo khoác nên lạnh thấu xương.
Toàn thân lạnh lẽo khiến cô dần dần bình tĩnh lại.
Một người phụ nữ cùng một người đàn ông, không danh không phận lên giường, nghĩ như thế nào thế nào cũng có chút vô cùng không biết thận trọng chứ?
Nhưng khi đó cô cũng không biết tại sao bản thân cô lại không có cách nào từ chối được.
Lúc đầu, cô và Hàn Thành Trì hôn nhau, vì vậy mà Thịnh Thế ly hôn với cô, hiện tại lại lại gây ra chuyện này, Cố Lan San thật sự không biết phải liên lạc với Thịnh Thế như thế nào.
Nhưng trong lòng cô lại cảm thấy Thịnh Thế sẽ không ức hiếp mình như vậy.
Cố Lan San cụp mắt, suy nghĩ thật lâu, mới nghĩ một cái cớ rất tốt, có thể đến gặp Thịnh Thế một lần, sau đó hai mặt một lời nói chuyện rõ ràng, xem rốt cuộc trong lòng Thịnh Thế có ý kiến gì không.
Cái cớ mà Cố Lan San nghĩ đến chính là chiếc áo khoác của anh cô đã tiện lấy đi lúc rời khỏi khách sạn.
Áo khác của Thịnh Thế.
Cô vẫn chưa trả lại cho anh.
...
...
Hôm ấy, Cố Lan San tan việc về nhà, đưa áo khoác của Thịnh Thế đến tiệm giặt ủi, hôm sau lấy về.
Thứ sáu là ngày đi làm cuối cùng trong tuần, cô đã từng nghe Thịnh Thế nói qua, xế chiều hôm nay công ty sẽ mở một cuộc họp theo thường lệ.
Cho nên, Cố Lan San liền lựa chọn xế chiều thứ sáu đi đến công ty Thịnh Thế.
Cô còn chuẩn bị cho mình một cái cớ vô cùng hoàn mũ, đó chính là, mình và một người bạn đi dạo phố trên Thập Lý Thịnh Thế, tiện thể đem áo khoác đến cho anh.
...
...
3h50 phút, Cố Lan San đã đến một vài con phố trên Thập Lý Thịnh Thế, cô giơ túi đựng áo khoác của Thịnh Thế lên, đi dạo một vòng quanh Thập Lý Thịnh Thế, sau đó mua một bộ quần áo, lúc này mới cảm thấy không hề sơ hở, lập tức yên tâm thoải mái đi tới công ty Thịnh Thế.
Cố Lan San chỉ đi theo Thịnh Thế đến công ty của anh một lần, lại còn là hơn mấy tháng trước.
Hiện giờ, nhân viên lễ tân của công ty đã đổi người nên hoàn toàn không biết Cố Lan San, cho nên khi Cố Lan San tới trước sảnh, nói cô muốn tìm Thịnh Thế, nhân viên lễ tân trả lời là: “Chào cô, cô khỏe chứ, xin hỏi cô có hẹn trước không?”
Cố Lan San lắc đầu một cái, nói: “Không có.”
/1059
|