“Được.” Trong lòng Thịnh Thế hiện lên một tia ghen tức, nhanh chóng cắt đứt điện thoại khi Sở Bằng còn đang tiếp tục lảm nhảm hỏi thăm.
Thịnh Thế nằm yên ở trên giường một hồi lâu, mới chậm rãi nhắm hai mắt lại.
Sở Sở, em những ngày qua như thế nào?
Anh cũng không biết...... Ngày hôm qua cô đã tỉnh lại nhưng chưa nhìn đến sự tồn tại của anh, trong lòng cô từng có tức giận, từng có khó chịu sao?
Trời mới biết rốt cuộc anh nhớ cô bao nhiêu, muốn ở bên cô đến thế nào.
Thế nhưng anh lại càng muốn để cho cô vui vẻ, tự do.
Cho tới nay, đều là anh chủ động, mạnh mẽ lấy thế lực mà cướp đoạt, hiện tại anh thật không muốn ép buộc cô.
Anh nhất thời mất khống chế, đã tạo thành hoàn cảnh như vậy, anh hoàn toàn không biết đối mặt với cô như thế nào, anh không biết làm sao mở miệng nói với cô, anh nói anh sẽ chịu trách nhiệm với cô, liệu cô có cho rằng giống như trước kia, là do anh giở thủ đoạn?
Cho nên, cho đến nay một Thịnh Thế tràn đầy tự tin, ở trước mặt Cố Lan San, thật không ngờ không còn một chút.
Giống như là một kẻ hèn nhát, bắt đầu tránh né và trốn tránh.
Thịnh Thế chậm rãi thở dài một cái, lúc này mới chậm rãi từ giường ngồi dậy, vén chăn lên, xuống giường, thay quần áo sạch sẽ, cầm chìa khóa xe, ra cửa.
...
...
Sở Bằng sau khi gọi điện cho Thịnh Thế, thì gọi cho Tô Kiều Kiều.
Tô Kiều Kiều vốn muốn tìm ai đó đến bảo lãnh mình ra ngoài, bây giờ nghe nói Thịnh Thế sẽ đến, cô ta thật sự bất ngờ, ở trong phòng nghỉ của Cục Công an, kiên nhẫn chờ đợi Thịnh Thế đến.
Trong lúc bất chợt, cô ta cảm thấy, mình vào Cục Công an một chuyến, có thể có đối xử tốt như vậy, còn có thể khiến tiếng tăm lừng lẫy được “Thái tử gia” nhà họ Thịnh đến bảo lãnh mình, những điều này khiến cho những người ở Cục Công an đối với mình khách sáo tới cực điểm, sau đó gặp được Thịnh Thế, không biết bọn họ phải khen tặng khách sáo nhiều bao nhiêu.
Cô Tô được chiều chuộng tính ham hư vinh, lấy được thỏa mãn thật lớn, cô cao ngạo ngồi ở trên ghế sa lon mềm mại, uống từ từ một ly trà, trong lòng hận mình không thể ngày ngày vào Cục Công an.
...
...
Hiện tại đang là giờ cao điểm, trên đường có chút tắc nghẽn, trạng thái tinh thần Thịnh Thế không được tốt lắm, cho nên lái xe tốc độ rất chậm, dọc đường còn vi phạm hai lần.
Đến khu Cục Công an, anh không có xuống xe, chỉ là lái xe xông thẳng vào trong sân Cục Công an.
Nhân viên an ninh Cục Công an thấy bảng số xe của Thịnh Thế, làm sao còn dám ngăn, đã nhanh chóng gọi cho người trong Cục Công an, chỉ cho là quân khu cho người tới kiểm tra, nên lo lắng, trưởng Cục Công an vốn định tan làm lại vội vã dẫn người đi đón tiếp.
Thịnh Thế dừng xe lại, vừa mới đẩy cửa xe ra, nhìn thấy cách đó không xa rất nhiều người đang đứng, trưởng Cục Công an mặt lấy lòng tiến lên đón, đưa hai tay ra cầm tay Thịnh Thế.
“Xin chào, tôi là Thịnh Thế.” Thịnh Thế đơn giản giới thiệu, giọng điệu hơi mệt.
Vừa nói, trưởng Cục Công an vừa dẫn Thịnh Thế vào trong.
Thịnh Thế đi theo trưởng Cục Công an cùng một đám người vây quanh, sau đó, anh liếc mắt, nhàn nhạt nói rõ ý đến, câu văn rất đơn giản: “Làm bảo lãnh.”
Mặc dù không dám cam đoan người người đều đã gặp Thịnh Thế, hầu hết những người ở đây đều chỉ mới nghe qua tên của anh mà thôi, trưởng Cục Công an vừa nghe đến anh tới, lập tức coi trọng,giọng nói cũng trở nên dè dặt: “Không biết ngài Thịnh hôm nay tới đây có chuyện gì?”
Thịnh Thế nằm yên ở trên giường một hồi lâu, mới chậm rãi nhắm hai mắt lại.
Sở Sở, em những ngày qua như thế nào?
Anh cũng không biết...... Ngày hôm qua cô đã tỉnh lại nhưng chưa nhìn đến sự tồn tại của anh, trong lòng cô từng có tức giận, từng có khó chịu sao?
Trời mới biết rốt cuộc anh nhớ cô bao nhiêu, muốn ở bên cô đến thế nào.
Thế nhưng anh lại càng muốn để cho cô vui vẻ, tự do.
Cho tới nay, đều là anh chủ động, mạnh mẽ lấy thế lực mà cướp đoạt, hiện tại anh thật không muốn ép buộc cô.
Anh nhất thời mất khống chế, đã tạo thành hoàn cảnh như vậy, anh hoàn toàn không biết đối mặt với cô như thế nào, anh không biết làm sao mở miệng nói với cô, anh nói anh sẽ chịu trách nhiệm với cô, liệu cô có cho rằng giống như trước kia, là do anh giở thủ đoạn?
Cho nên, cho đến nay một Thịnh Thế tràn đầy tự tin, ở trước mặt Cố Lan San, thật không ngờ không còn một chút.
Giống như là một kẻ hèn nhát, bắt đầu tránh né và trốn tránh.
Thịnh Thế chậm rãi thở dài một cái, lúc này mới chậm rãi từ giường ngồi dậy, vén chăn lên, xuống giường, thay quần áo sạch sẽ, cầm chìa khóa xe, ra cửa.
...
...
Sở Bằng sau khi gọi điện cho Thịnh Thế, thì gọi cho Tô Kiều Kiều.
Tô Kiều Kiều vốn muốn tìm ai đó đến bảo lãnh mình ra ngoài, bây giờ nghe nói Thịnh Thế sẽ đến, cô ta thật sự bất ngờ, ở trong phòng nghỉ của Cục Công an, kiên nhẫn chờ đợi Thịnh Thế đến.
Trong lúc bất chợt, cô ta cảm thấy, mình vào Cục Công an một chuyến, có thể có đối xử tốt như vậy, còn có thể khiến tiếng tăm lừng lẫy được “Thái tử gia” nhà họ Thịnh đến bảo lãnh mình, những điều này khiến cho những người ở Cục Công an đối với mình khách sáo tới cực điểm, sau đó gặp được Thịnh Thế, không biết bọn họ phải khen tặng khách sáo nhiều bao nhiêu.
Cô Tô được chiều chuộng tính ham hư vinh, lấy được thỏa mãn thật lớn, cô cao ngạo ngồi ở trên ghế sa lon mềm mại, uống từ từ một ly trà, trong lòng hận mình không thể ngày ngày vào Cục Công an.
...
...
Hiện tại đang là giờ cao điểm, trên đường có chút tắc nghẽn, trạng thái tinh thần Thịnh Thế không được tốt lắm, cho nên lái xe tốc độ rất chậm, dọc đường còn vi phạm hai lần.
Đến khu Cục Công an, anh không có xuống xe, chỉ là lái xe xông thẳng vào trong sân Cục Công an.
Nhân viên an ninh Cục Công an thấy bảng số xe của Thịnh Thế, làm sao còn dám ngăn, đã nhanh chóng gọi cho người trong Cục Công an, chỉ cho là quân khu cho người tới kiểm tra, nên lo lắng, trưởng Cục Công an vốn định tan làm lại vội vã dẫn người đi đón tiếp.
Thịnh Thế dừng xe lại, vừa mới đẩy cửa xe ra, nhìn thấy cách đó không xa rất nhiều người đang đứng, trưởng Cục Công an mặt lấy lòng tiến lên đón, đưa hai tay ra cầm tay Thịnh Thế.
“Xin chào, tôi là Thịnh Thế.” Thịnh Thế đơn giản giới thiệu, giọng điệu hơi mệt.
Vừa nói, trưởng Cục Công an vừa dẫn Thịnh Thế vào trong.
Thịnh Thế đi theo trưởng Cục Công an cùng một đám người vây quanh, sau đó, anh liếc mắt, nhàn nhạt nói rõ ý đến, câu văn rất đơn giản: “Làm bảo lãnh.”
Mặc dù không dám cam đoan người người đều đã gặp Thịnh Thế, hầu hết những người ở đây đều chỉ mới nghe qua tên của anh mà thôi, trưởng Cục Công an vừa nghe đến anh tới, lập tức coi trọng,giọng nói cũng trở nên dè dặt: “Không biết ngài Thịnh hôm nay tới đây có chuyện gì?”
/1059
|