Edit: Ngọc Hân
Đợi đến khi anh tỉnh lại đã là năm giờ sáng ngày hôm sau.
Anh đã bớt nóng, mặc dù cả người còn mệt mỏi những vẫn dễ chịu hơn rất nhiều.
Bà quản gia đang canh bên cạnh giường, thấy anh tỉnh lại liền bưng chén cháo lên, Thịnh Thế hơi đói bụng cố gắng ngồi dậy ăn hết sạch.
Bà quản gia nhận lấy chiếc chén không, lúc đưa thuốc cho Thịnh Thế, nói: “Cậu Thịnh, tối hôm qua có ông Sở gọi điện thoại cho cậu.”
“Vâng….” Thịnh Thế mệt mỏi đáp một tiếng, không chút để ý uống thuốc, vẻ mệt mỏi khoát tay một cái: “Thời gian không còn sớm, bà nghỉ ngơi đi, tôi không sao rồi.”
Bà quản gia nhanh chóng thu dọn xong đi ra ngoài.
Thịnh Thế nằm im một lát, điện thoại đặt đầu giường vang lên, Thịnh Thế để điện thoại vang lên ba tiếng sau đó mới cầm lên, liếc mắt nhìn tên hiển thị trên màn hình, dừng một lát ấn nút nghe. “Sở tổng.”
“Cậu Thịnh, Kiều Kiều….”
Sở Bằng vừa nói mấy chữ Thịnh Thế liền nhíu mày cắt ngang lời ông: “Sở tổng, rất xin lỗi, chuyện đồng ý với ông tạm thời thay đổi chủ ý. Nhưng khi ông đã gọi điện tới đây có mấy lời tôi nói trực tiếp luôn, về chuyện Tô Kiều Kiều hợp tác với tôi, tôi muốn bắt đầu từ bây giở hủy bỏ toàn bộ, ông tính xem tiền vi phạm hợp đồng hết bao nhiêu, tôi sẽ bảo phòng tài vụ chuyển tiền sang cho tập đoàn Bắc Dương ông không thiếu một xu.”
“Cậu Thịnh, có chuyện gì chúng ta có thể thương lượng lại, hơn nữa Kiều Kiều hợp tác với cậu vẫn luôn rất tốt. Cho dù thật sự rất muốn ngừng hợp tác cũng hi vọng cậu Thịnh nể mặt Sở mỗ đừng làm khó Kiều Kiều như vậy. Nếu thật sự cô ấy vào cục công an ở vài ngày thì sau khi ra ngoài vậy mới thật sự là phá hủy sự nghiệp diễn viên cả đời của cô ấy.”
“Sở tổng, chuyện sự nghiệp của cô Tô không có nửa điểm quan hệ với Thịnh Thế tôi, tôi nể mặt Sở Sở mới đồng ý với Sở tổng bảo lãnh cô Tô. Lúc trước Sở Sở nằm viện nhờ vợ Sở tổng chăm sóc, tôi thay cô ấy trả lại ân tình này. Nhưng người cùng bị nhốt vào cục công an với cô Tô là Sở Sở, cho nên tôi không thể không vì Sở Sở thò đầu vào, mặc dù chúng tôi đã ly hôn nhưng cô ấy vẫn là người tôi muốn bảo vệ.”
“Lan San?” Trong điện thoại thái độ Sở Bằng lập tức thay đổi hẳn,, dường như thoáng cái quăng Tô Kiều Kiều ra sau ót, quay sang Thịnh Thế hỏi về Cố Lan San không dứt: “Lan San cô ấy đánh nhau với người ta có bị thương không? Bây giờ cậu dẫn cô ấy ra ngoài được chưa? Cô ấy có khỏe không? Ở trong cục công an có bị uất ức gì không?”
Thật đúng là cô bé ngốc, đánh nhau làm gì, phải tự mình động thủ làm gì chứ?
Có thâm thù đại hận gì với Tô Kiều Kiều thì cứ tìm ông, mọi việc ông đưa tay ra giúp cô không phải tốt hơn sao?
Thịnh Thế híp mắt, đáy lòng hơi khó chịu, sao Sở Bằng để ý Cố Lan San như vậy chứ?
Cho nên thái độ của anh có chút lạnh nhạt, thờ ơ trả lời một câu: “Không có, cô ấy khỏe vô cùng.”
Lúc này trái tim Sở Bằng mới thả lỏng, khách sáo nói vài câu với Thịnh Thế rồi cúp máy.
Tất nhiên chỉ nói sang những chủ đề khác, không còn nói tới Tô Kiều Kiều nữa.
….
Sau khi Hàn Thành Trì cầm tiền liền một mình một ngựa xông ra ngoài, tự mình thành lập công ty, công ty nước ngoài, chuẩn bị làm ăn riêng.
Đợi đến khi anh tỉnh lại đã là năm giờ sáng ngày hôm sau.
Anh đã bớt nóng, mặc dù cả người còn mệt mỏi những vẫn dễ chịu hơn rất nhiều.
Bà quản gia đang canh bên cạnh giường, thấy anh tỉnh lại liền bưng chén cháo lên, Thịnh Thế hơi đói bụng cố gắng ngồi dậy ăn hết sạch.
Bà quản gia nhận lấy chiếc chén không, lúc đưa thuốc cho Thịnh Thế, nói: “Cậu Thịnh, tối hôm qua có ông Sở gọi điện thoại cho cậu.”
“Vâng….” Thịnh Thế mệt mỏi đáp một tiếng, không chút để ý uống thuốc, vẻ mệt mỏi khoát tay một cái: “Thời gian không còn sớm, bà nghỉ ngơi đi, tôi không sao rồi.”
Bà quản gia nhanh chóng thu dọn xong đi ra ngoài.
Thịnh Thế nằm im một lát, điện thoại đặt đầu giường vang lên, Thịnh Thế để điện thoại vang lên ba tiếng sau đó mới cầm lên, liếc mắt nhìn tên hiển thị trên màn hình, dừng một lát ấn nút nghe. “Sở tổng.”
“Cậu Thịnh, Kiều Kiều….”
Sở Bằng vừa nói mấy chữ Thịnh Thế liền nhíu mày cắt ngang lời ông: “Sở tổng, rất xin lỗi, chuyện đồng ý với ông tạm thời thay đổi chủ ý. Nhưng khi ông đã gọi điện tới đây có mấy lời tôi nói trực tiếp luôn, về chuyện Tô Kiều Kiều hợp tác với tôi, tôi muốn bắt đầu từ bây giở hủy bỏ toàn bộ, ông tính xem tiền vi phạm hợp đồng hết bao nhiêu, tôi sẽ bảo phòng tài vụ chuyển tiền sang cho tập đoàn Bắc Dương ông không thiếu một xu.”
“Cậu Thịnh, có chuyện gì chúng ta có thể thương lượng lại, hơn nữa Kiều Kiều hợp tác với cậu vẫn luôn rất tốt. Cho dù thật sự rất muốn ngừng hợp tác cũng hi vọng cậu Thịnh nể mặt Sở mỗ đừng làm khó Kiều Kiều như vậy. Nếu thật sự cô ấy vào cục công an ở vài ngày thì sau khi ra ngoài vậy mới thật sự là phá hủy sự nghiệp diễn viên cả đời của cô ấy.”
“Sở tổng, chuyện sự nghiệp của cô Tô không có nửa điểm quan hệ với Thịnh Thế tôi, tôi nể mặt Sở Sở mới đồng ý với Sở tổng bảo lãnh cô Tô. Lúc trước Sở Sở nằm viện nhờ vợ Sở tổng chăm sóc, tôi thay cô ấy trả lại ân tình này. Nhưng người cùng bị nhốt vào cục công an với cô Tô là Sở Sở, cho nên tôi không thể không vì Sở Sở thò đầu vào, mặc dù chúng tôi đã ly hôn nhưng cô ấy vẫn là người tôi muốn bảo vệ.”
“Lan San?” Trong điện thoại thái độ Sở Bằng lập tức thay đổi hẳn,, dường như thoáng cái quăng Tô Kiều Kiều ra sau ót, quay sang Thịnh Thế hỏi về Cố Lan San không dứt: “Lan San cô ấy đánh nhau với người ta có bị thương không? Bây giờ cậu dẫn cô ấy ra ngoài được chưa? Cô ấy có khỏe không? Ở trong cục công an có bị uất ức gì không?”
Thật đúng là cô bé ngốc, đánh nhau làm gì, phải tự mình động thủ làm gì chứ?
Có thâm thù đại hận gì với Tô Kiều Kiều thì cứ tìm ông, mọi việc ông đưa tay ra giúp cô không phải tốt hơn sao?
Thịnh Thế híp mắt, đáy lòng hơi khó chịu, sao Sở Bằng để ý Cố Lan San như vậy chứ?
Cho nên thái độ của anh có chút lạnh nhạt, thờ ơ trả lời một câu: “Không có, cô ấy khỏe vô cùng.”
Lúc này trái tim Sở Bằng mới thả lỏng, khách sáo nói vài câu với Thịnh Thế rồi cúp máy.
Tất nhiên chỉ nói sang những chủ đề khác, không còn nói tới Tô Kiều Kiều nữa.
….
Sau khi Hàn Thành Trì cầm tiền liền một mình một ngựa xông ra ngoài, tự mình thành lập công ty, công ty nước ngoài, chuẩn bị làm ăn riêng.
/1059
|