Editor: Nhã Y Đình
Cố phu nhân muốn để cháu gái ruột gả cho Thịnh Thế. Như vậy, gia đình họ một người gả cho Hàn Thành Trì, một người gả cho Thịnh Thế, đều đáng nở mày nở mặt, tuổi già họ cũng không đáng lo.
Nhưng mà, chuyện lại phát sinh ngoài dự đoán. Không biết có phải do mọi người uống quá nhiều hay là xảy ra chuyện gì. Nói ngắn gọn, sáng hôm sau, như dự tính, Cố phu nhân dẫn theo mẹ Thịnh Thế đẩy phòng ngủ của Vương Gia Di muốn bắt tại trận cảnh kia để có thể ấn định hôn sự của hai người. Quả thật, khi đẩy cửa ra, trong phòng rất hỗn độn, quần áo vứt dưới sàn, Thịnh Thế trần như nhộng nằm trên giường nhưng cô gái bên cạnh anh không phải Vương Gia Di mà là Cố Lan San.
Cố Lan San là con gái nuôi, có mục đích gì tất nhiên mẹ Thịnh Thế biết rõ.
Mẹ Thịnh Thế không phải không thích Cố Lan San, nhưng Thịnh gia mấy đời đều độc đinh nên muốn cưới phải cưới một cô gái có gia thế tốt một chút.
Cho nên, nhìn thấy cảnh kia đã cho rằng Cố phu nhân cố ý sắp đặt muốn Thịnh gia cho phép Thịnh Thế cưới Cố Lan San thì Thịnh phu nhân lập tức trở mặt!
Cố phu nhân không dám đắc tội với Thịnh phu nhân nên vội vàng mở miệng giải thích.
Cố Lan San và Thịnh Thế bị đánh thức.
Cố Lan San bị cảnh tượng trước mắt dọa ngốc.
Thật sự cô không nghĩ đền lần đầu tiên của mình lại bị mất một cách u mê như vậy!
Mà Thịnh Thế lại nhíu mi, thấy Cố phu nhân và Thịnh phu nhân đang tranh cãi, chỉ nói: “Nếu chuyện đã xảy ra rồi thì nói nữa cũng vô ích! Con cưới Sở Sở là được!”
Lúc đó, Thịnh Thế gọi Cố Lan San là “Sở Sở”
Tên thật của Cố Lan San là Diệp Sở Sở nhưng tại thành phố Bắc Kinh này không ai gọi cô là Diệp Sở Sở. Tất cả mọi người đều gọi cô là Cố Lan San. Chỉ có một mình Thịnh Thế, gọi cô là: “Sở Sở”; “Diệp Sở Sở”; “Sở Nhị“.....
Thịnh phu nhân có chút không hài lòng, sợ Thịnh Thế bị ép buộc. Thịnh gia không sợ Cố gia bọn họ. Huống chi, chỉ là con gái nuôi, ngủ thì ngủ cũng chẳng cần chịu trách nhiệm gì!
Mà Cố phu nhân cũng không muốn Cố Lan San gả cho Thịnh Thế. Tuy bà ta nhận nuôi Cố Lan San có mục đích dựa vào đám cưới của con bé. Nhưng bà ta không hề muốn để Cố Lan San có một mối hôn sự tốt như vậy!
Vì thế, Cố phu nhân và Thịnh phu nhân lại đứng chung một chiến tuyến, từ chối cuộc hôn nhân này!
Đáng trách hơn là, lúc đó Cố Lan San cũng về phe bọn họ, nói không muốn gả cho Thịnh Thế!
Nhưng mà không ai biết, lúc đó thật sự Thịnh Thế cam tâm tình nguyện, không hề tức giận, oán trách khi nói muốn chịu trách nhiệm với Cố Lan San!
Anh cảm thấy, bức thư tình có ý nghĩa nhất mà đàn ông có thể cho phụ nữ chính là giấy đăng ký kết hôn.
Cho nên, anh tìm gặp Cố phu nhân, cho bà ta rất nhiều tiền và món lợi khác mới khiến bà ta chấp nhận gả Cố Lan San cho anh!
Nói là gả nhưng chẳng khác gì cuộc mua bán!
Lúc đó, em trai cùng cha khác mẹ của Cố Lan San đến Bắc Kinh tìm cô. Vừa lúc biết được chuyện này, câu cảm thấy chị gái đã bị mẹ bán một lần đã đủ đáng thương bây giờ lại bị bán lần nữa. Vì thế muốn dẫn Cố Lan San trốn khỏi cơn ác mộng này. Nhưng đang trên đường chạy trốn lại xảy ra tai nạn xe cộ, em trai Cố Lan San trở thành người thực vật.
Cố phu nhân muốn để cháu gái ruột gả cho Thịnh Thế. Như vậy, gia đình họ một người gả cho Hàn Thành Trì, một người gả cho Thịnh Thế, đều đáng nở mày nở mặt, tuổi già họ cũng không đáng lo.
Nhưng mà, chuyện lại phát sinh ngoài dự đoán. Không biết có phải do mọi người uống quá nhiều hay là xảy ra chuyện gì. Nói ngắn gọn, sáng hôm sau, như dự tính, Cố phu nhân dẫn theo mẹ Thịnh Thế đẩy phòng ngủ của Vương Gia Di muốn bắt tại trận cảnh kia để có thể ấn định hôn sự của hai người. Quả thật, khi đẩy cửa ra, trong phòng rất hỗn độn, quần áo vứt dưới sàn, Thịnh Thế trần như nhộng nằm trên giường nhưng cô gái bên cạnh anh không phải Vương Gia Di mà là Cố Lan San.
Cố Lan San là con gái nuôi, có mục đích gì tất nhiên mẹ Thịnh Thế biết rõ.
Mẹ Thịnh Thế không phải không thích Cố Lan San, nhưng Thịnh gia mấy đời đều độc đinh nên muốn cưới phải cưới một cô gái có gia thế tốt một chút.
Cho nên, nhìn thấy cảnh kia đã cho rằng Cố phu nhân cố ý sắp đặt muốn Thịnh gia cho phép Thịnh Thế cưới Cố Lan San thì Thịnh phu nhân lập tức trở mặt!
Cố phu nhân không dám đắc tội với Thịnh phu nhân nên vội vàng mở miệng giải thích.
Cố Lan San và Thịnh Thế bị đánh thức.
Cố Lan San bị cảnh tượng trước mắt dọa ngốc.
Thật sự cô không nghĩ đền lần đầu tiên của mình lại bị mất một cách u mê như vậy!
Mà Thịnh Thế lại nhíu mi, thấy Cố phu nhân và Thịnh phu nhân đang tranh cãi, chỉ nói: “Nếu chuyện đã xảy ra rồi thì nói nữa cũng vô ích! Con cưới Sở Sở là được!”
Lúc đó, Thịnh Thế gọi Cố Lan San là “Sở Sở”
Tên thật của Cố Lan San là Diệp Sở Sở nhưng tại thành phố Bắc Kinh này không ai gọi cô là Diệp Sở Sở. Tất cả mọi người đều gọi cô là Cố Lan San. Chỉ có một mình Thịnh Thế, gọi cô là: “Sở Sở”; “Diệp Sở Sở”; “Sở Nhị“.....
Thịnh phu nhân có chút không hài lòng, sợ Thịnh Thế bị ép buộc. Thịnh gia không sợ Cố gia bọn họ. Huống chi, chỉ là con gái nuôi, ngủ thì ngủ cũng chẳng cần chịu trách nhiệm gì!
Mà Cố phu nhân cũng không muốn Cố Lan San gả cho Thịnh Thế. Tuy bà ta nhận nuôi Cố Lan San có mục đích dựa vào đám cưới của con bé. Nhưng bà ta không hề muốn để Cố Lan San có một mối hôn sự tốt như vậy!
Vì thế, Cố phu nhân và Thịnh phu nhân lại đứng chung một chiến tuyến, từ chối cuộc hôn nhân này!
Đáng trách hơn là, lúc đó Cố Lan San cũng về phe bọn họ, nói không muốn gả cho Thịnh Thế!
Nhưng mà không ai biết, lúc đó thật sự Thịnh Thế cam tâm tình nguyện, không hề tức giận, oán trách khi nói muốn chịu trách nhiệm với Cố Lan San!
Anh cảm thấy, bức thư tình có ý nghĩa nhất mà đàn ông có thể cho phụ nữ chính là giấy đăng ký kết hôn.
Cho nên, anh tìm gặp Cố phu nhân, cho bà ta rất nhiều tiền và món lợi khác mới khiến bà ta chấp nhận gả Cố Lan San cho anh!
Nói là gả nhưng chẳng khác gì cuộc mua bán!
Lúc đó, em trai cùng cha khác mẹ của Cố Lan San đến Bắc Kinh tìm cô. Vừa lúc biết được chuyện này, câu cảm thấy chị gái đã bị mẹ bán một lần đã đủ đáng thương bây giờ lại bị bán lần nữa. Vì thế muốn dẫn Cố Lan San trốn khỏi cơn ác mộng này. Nhưng đang trên đường chạy trốn lại xảy ra tai nạn xe cộ, em trai Cố Lan San trở thành người thực vật.
/1059
|