Tay cô dừng lại một giây đồng hồ, sau đó lại dò xét đi lên, mới phát hiện chất lỏng ấm áp đó đang chảy.
Cố Lan San lập tức ngây ngốc.
Cũng không nhúc nhích.
Cả người được buộc thật chặt.
Thịnh Thế cảm thấy sự khác thường của cô, giọng nói yếu ớt gọi một tiếng: “Sở Sở......”
Cố Lan San lại đột nhiên mở miệng, giọng nói run lên: “Máu......”
Cô chỉ nói một chữ, anh vẫn chưa hoàn toàn hiểu được cô nói gì, thì nghe giọng nói của cô truyền đến: “Máu...... Đều là máu...... Sau lưng anh vẫn còn đang chảy máu......”
Cô vừa nói, lại vừa khóc: “Nhị Thập, anh đang chảy máu, anh đang chảy máu, làm sao bây giờ?”
Thịnh Thế cũng không biết mình đang chảy máu, cơ thể anh đau đến không thể nhúc nhích, anh nghĩ lau đi nước mắt cho cô, tuy nhiên lại không có sức, anh chỉ có thể lên tiếng, nhẹ nhàng dụ dỗ cô: “Sở Sở, anh không sao...... Không phải là chảy chút máu thôi sao......”
Cố Lan San hoàn toàn không tin tưởng lời Thịnh Thế nói, cô vẫn rơi lệ.
Anh bị thương, khẳng định bị thứ gì đó đập bị thương, hơn nữa vết thương rất nghiêm trọng, như vậy nên máu mới chảy không ngừng.
Bọn họ bị nhốt ở bên dưới đống đổ nát này, những người bên ngoài kia rốt cuộc khi nào thì mới có thể tới cứu bọn họ.
Đến lúc đó, anh sẽ không mất máu quá nhiều mà chết chứ?
Cố Lan San càng nghĩ, nước mắt rơi càng nhiều, cô nghĩ, dây chuyền anh tặng cô bị rơi xuống mặt đất, cô vất vả lắm mới có thể tìm được, trong lúc cô đi nhặt, động đất xảy ra, cô không trốn thoát được, sau đó cô liền bị người khác đẩy vào trong góc.
“Sở Sở, anh thật sự không có việc gì......” Thịnh Thế muốn cho cô an tâm, lên tiếng an ủi cô, nhất thời nhịn không được, lại ho khan, lần này ho khan rất kịch liệt, đến cuối cùng, lại ho khan ra máu, không chú ý rơi vào trên cánh tay của Cố Lan San.
Cố Lan San ngửi thấy mùi máu tươi, không dám đụng vào, môi cô run bần bật, cô rất muốn nhìn một chút rốt cuộc anh bị thương như thế nào, thế nhưng không có đèn pin, cũng không ánh sáng, cô chỉ có thể tưởng tượng ở trong đầu, như vậy lại càng sợ.
Cô kêu hơn nửa ngày, cũng không có người trả lời, cô biết rõ dù cô có hô to thế nào đi nữa, cũng sẽ không có người nghe, nhưng cô vẫn cố chấp hắng giọng kêu.
Thịnh Thế nghe vậy thì vô cùng đau lòng, giọng nói anh yếu ớt ngăn cản cô.
“Sở Sở, em đừng như vậy...... Sở Sở, anh không sao.”
Cố Lan San im lặng, cô nghe anh nói như thế, lập tức khóc ra tiếng, anh đều như vậy, anh còn nói với cô, anh không có việc gì.
“Anh lừa em, Nhị Thập, anh lừa em......” cô khóc la hét anh là tên lừa gạt, la hét rồi lại la hét, cô lại đột nhiên đang lúc nghĩ tới điều gì, vươn tay, sờ tới phía sau lưng anh, trong miệng cô trề môi nói khẽ nói: “Đúng, đúng, hiện tại phải cầm máu, cầm máu...... Em cầm máu cho anh.”
Cô nói xong liền lấy tay đè xuống miệng vết thương ở sau lưng anh, nhưng thứ chất lỏng ấm áp kia mặc cho cô đè thế nào, vẫn không ngừng chảy, không ngừng thấm ướt ra bên ngoài, làm tay của cô cũng thấm ướt, cô khóc dữ hơn: “Làm thế nào bây giờ, sao không thể làm máu ngừng được, làm thế nào, nó vẫn cứ chảy, Nhị Thập...... Làm thế nào?”
Cố Lan San không biết làm thế nào khóc một chút, liền ngẩng đầu lên, bắt đầu kêu lớn: “Có người hay không, có người hay không, cứu mạng với...... Cứu mạng......”
Cố Lan San lập tức ngây ngốc.
Cũng không nhúc nhích.
Cả người được buộc thật chặt.
Thịnh Thế cảm thấy sự khác thường của cô, giọng nói yếu ớt gọi một tiếng: “Sở Sở......”
Cố Lan San lại đột nhiên mở miệng, giọng nói run lên: “Máu......”
Cô chỉ nói một chữ, anh vẫn chưa hoàn toàn hiểu được cô nói gì, thì nghe giọng nói của cô truyền đến: “Máu...... Đều là máu...... Sau lưng anh vẫn còn đang chảy máu......”
Cô vừa nói, lại vừa khóc: “Nhị Thập, anh đang chảy máu, anh đang chảy máu, làm sao bây giờ?”
Thịnh Thế cũng không biết mình đang chảy máu, cơ thể anh đau đến không thể nhúc nhích, anh nghĩ lau đi nước mắt cho cô, tuy nhiên lại không có sức, anh chỉ có thể lên tiếng, nhẹ nhàng dụ dỗ cô: “Sở Sở, anh không sao...... Không phải là chảy chút máu thôi sao......”
Cố Lan San hoàn toàn không tin tưởng lời Thịnh Thế nói, cô vẫn rơi lệ.
Anh bị thương, khẳng định bị thứ gì đó đập bị thương, hơn nữa vết thương rất nghiêm trọng, như vậy nên máu mới chảy không ngừng.
Bọn họ bị nhốt ở bên dưới đống đổ nát này, những người bên ngoài kia rốt cuộc khi nào thì mới có thể tới cứu bọn họ.
Đến lúc đó, anh sẽ không mất máu quá nhiều mà chết chứ?
Cố Lan San càng nghĩ, nước mắt rơi càng nhiều, cô nghĩ, dây chuyền anh tặng cô bị rơi xuống mặt đất, cô vất vả lắm mới có thể tìm được, trong lúc cô đi nhặt, động đất xảy ra, cô không trốn thoát được, sau đó cô liền bị người khác đẩy vào trong góc.
“Sở Sở, anh thật sự không có việc gì......” Thịnh Thế muốn cho cô an tâm, lên tiếng an ủi cô, nhất thời nhịn không được, lại ho khan, lần này ho khan rất kịch liệt, đến cuối cùng, lại ho khan ra máu, không chú ý rơi vào trên cánh tay của Cố Lan San.
Cố Lan San ngửi thấy mùi máu tươi, không dám đụng vào, môi cô run bần bật, cô rất muốn nhìn một chút rốt cuộc anh bị thương như thế nào, thế nhưng không có đèn pin, cũng không ánh sáng, cô chỉ có thể tưởng tượng ở trong đầu, như vậy lại càng sợ.
Cô kêu hơn nửa ngày, cũng không có người trả lời, cô biết rõ dù cô có hô to thế nào đi nữa, cũng sẽ không có người nghe, nhưng cô vẫn cố chấp hắng giọng kêu.
Thịnh Thế nghe vậy thì vô cùng đau lòng, giọng nói anh yếu ớt ngăn cản cô.
“Sở Sở, em đừng như vậy...... Sở Sở, anh không sao.”
Cố Lan San im lặng, cô nghe anh nói như thế, lập tức khóc ra tiếng, anh đều như vậy, anh còn nói với cô, anh không có việc gì.
“Anh lừa em, Nhị Thập, anh lừa em......” cô khóc la hét anh là tên lừa gạt, la hét rồi lại la hét, cô lại đột nhiên đang lúc nghĩ tới điều gì, vươn tay, sờ tới phía sau lưng anh, trong miệng cô trề môi nói khẽ nói: “Đúng, đúng, hiện tại phải cầm máu, cầm máu...... Em cầm máu cho anh.”
Cô nói xong liền lấy tay đè xuống miệng vết thương ở sau lưng anh, nhưng thứ chất lỏng ấm áp kia mặc cho cô đè thế nào, vẫn không ngừng chảy, không ngừng thấm ướt ra bên ngoài, làm tay của cô cũng thấm ướt, cô khóc dữ hơn: “Làm thế nào bây giờ, sao không thể làm máu ngừng được, làm thế nào, nó vẫn cứ chảy, Nhị Thập...... Làm thế nào?”
Cố Lan San không biết làm thế nào khóc một chút, liền ngẩng đầu lên, bắt đầu kêu lớn: “Có người hay không, có người hay không, cứu mạng với...... Cứu mạng......”
/1059
|