Editor: Cà Rốt Hồng
Chỗ bả vai áo sơ mi đó, có một vết rách, lúc ấy cô còn cầm cái áo sơ mi đó, lật tới lật lui nhìn thật lâu, không hiểu nổi rốt cuộc lúc nào anh bị thương.
Nếu như cô nhớ không lầm, lúc lần đầu tiên cô nhìn thấy vết sẹo phía sau lưng anh, thần thái anh vốn rất lạnh nhạt không hiểu tại sao lại tức giận lên.
Lúc đó cô còn cảm thấy tính khí của anh thật là âm tình bất định, không cách nào đoán được.
Sau đó anh còn hỏi cô nhiều lần, cô thật sự không nhớ rõ vết sẹo trên lưng anh sao?
Thậm chí sau này cô từng nói giúp anh xóa vết sẹo đó, thế nhưng anh lại nói vết sẹo này đối với anh mà nói rất quan trọng.
Tim Cố Lan San bỗng nhiên ngừng đập.
Mắt cô mở thật to, chớp cũng không chớp.
Trong đầu của cô lại hiện lên những lời đó của Dương Lan Phong, từng chữ từng chữ, sau đó nghĩ đến cái áo sơ mi bị hư đó của Thịnh Thế, trong cổ áo cũng có một chữ cái màu đen......
Bỗng dưng Cố Lan San há hốc miệng ra, thậm chí ngay cả hô hấp cô cũng quên, hình như cô bỏ lỡ chân tướng quan trọng nào đó.
Cố Lan San vẫn giữ tư thái ngây ngốc một hồi lâu, rất lâu sau đó, tròng mắt đen bóng mới hơi chuyển động, cô cảm thấy toàn thân mình giống như là mất đi hơi sức, xụi lơ xuống.
Trời ạ...... Một loạt chuyện xảy ra, cẩn thận nhớ lại, dường như lúc trước người cứu cô, là Thịnh Thế, hoàn toàn không phải là Hàn Thành Trì!
Toàn thân Cố Lan San đã bắt đầu run rẩy.
Thì ra bấy lâu nay, đều là cô nhận lầm người......
Tim của cô, bởi vì cái ý nghĩ này mà đập mạnh hai cái, làm hại cả người cô suýt nữa cứ như vậy mà hôn mê.
Ngay từ lúc mười năm trước, Nhị Thập cũng đã vì cô bỏ cả tánh mạng rồi.
Trong một quãng thời gian khá dài như vậy, tất cả tốt đẹp của cô đều là Nhị Thập trao cho cô.
Cô sống hai mươi bốn năm, trải qua mấy lần sinh tử?
Hình như là bốn lần, trừ đi một lần tự sát đó, cô còn ba lần, lúc còn nhỏ bị người chặn lại, trước đó không lâu viêm ruột thừa cấp tính, ngày hôm qua thiên tai động đất.
Cô bị thượng đế triệu hồi hết lần này tới lần khác, nhưng mỗi một lần cô đều có thể bình an vô sự thoát khỏi.
Mà cuối cùng sau lưng tất cả những chuyện này, toàn bộ đều là vì anh —— Thịnh Thế!
Anh chỉ có một cái mạng, nhưng một lần hai lựa vì cô mà để bản thân mình bị thương, vùng vẫy trong sinh tử.
Mười năm trước, mười năm sau, ròng rã mười năm, anh trước sau như một, không có chút do dự nào, không có bất kỳ giãy giụa nào.
Cố Lan San nghĩ, thế gian này, người yêu cô nhất, không phải là mẹ ruột của cô, không phải là Cố Ân Ân – người đối xử rất tốt với cô, cũng không phải là bạn bè của cô, mà là Thịnh Thế.
Chung quy Thượng Đế cũng đã chiếu cô đến cô.
Để cho cô mất đi nhiều như vậy, lại tặng cho cô một Nhị Thập.
Cố Lan San giơ tay lên che kín miệng của mình, ánh mắt của cô hốt hoảng, trong lòng đã sớm biến thành một mảnh thổn thức.
Cô cảm thấy mình cần phải đứng lên quay lại một chuyến, ổn định hạ quyết tâm, nhưng hai chân của cô hoàn toàn không nghe cô sai bảo, chỉ không ngừng run rẩy, làm cho cô hoàn toàn không có cách nào đứng lên.
Cô nỗ lực nhiều lần, nhưng cuối cùng vẫn không làm nên chuyện gì, cô chỉ có thể ngồi sững ở trên băng ghế đá, giống như là người bị điểm huyệt, ngây ngốc ngồi yên.
Chỗ bả vai áo sơ mi đó, có một vết rách, lúc ấy cô còn cầm cái áo sơ mi đó, lật tới lật lui nhìn thật lâu, không hiểu nổi rốt cuộc lúc nào anh bị thương.
Nếu như cô nhớ không lầm, lúc lần đầu tiên cô nhìn thấy vết sẹo phía sau lưng anh, thần thái anh vốn rất lạnh nhạt không hiểu tại sao lại tức giận lên.
Lúc đó cô còn cảm thấy tính khí của anh thật là âm tình bất định, không cách nào đoán được.
Sau đó anh còn hỏi cô nhiều lần, cô thật sự không nhớ rõ vết sẹo trên lưng anh sao?
Thậm chí sau này cô từng nói giúp anh xóa vết sẹo đó, thế nhưng anh lại nói vết sẹo này đối với anh mà nói rất quan trọng.
Tim Cố Lan San bỗng nhiên ngừng đập.
Mắt cô mở thật to, chớp cũng không chớp.
Trong đầu của cô lại hiện lên những lời đó của Dương Lan Phong, từng chữ từng chữ, sau đó nghĩ đến cái áo sơ mi bị hư đó của Thịnh Thế, trong cổ áo cũng có một chữ cái màu đen......
Bỗng dưng Cố Lan San há hốc miệng ra, thậm chí ngay cả hô hấp cô cũng quên, hình như cô bỏ lỡ chân tướng quan trọng nào đó.
Cố Lan San vẫn giữ tư thái ngây ngốc một hồi lâu, rất lâu sau đó, tròng mắt đen bóng mới hơi chuyển động, cô cảm thấy toàn thân mình giống như là mất đi hơi sức, xụi lơ xuống.
Trời ạ...... Một loạt chuyện xảy ra, cẩn thận nhớ lại, dường như lúc trước người cứu cô, là Thịnh Thế, hoàn toàn không phải là Hàn Thành Trì!
Toàn thân Cố Lan San đã bắt đầu run rẩy.
Thì ra bấy lâu nay, đều là cô nhận lầm người......
Tim của cô, bởi vì cái ý nghĩ này mà đập mạnh hai cái, làm hại cả người cô suýt nữa cứ như vậy mà hôn mê.
Ngay từ lúc mười năm trước, Nhị Thập cũng đã vì cô bỏ cả tánh mạng rồi.
Trong một quãng thời gian khá dài như vậy, tất cả tốt đẹp của cô đều là Nhị Thập trao cho cô.
Cô sống hai mươi bốn năm, trải qua mấy lần sinh tử?
Hình như là bốn lần, trừ đi một lần tự sát đó, cô còn ba lần, lúc còn nhỏ bị người chặn lại, trước đó không lâu viêm ruột thừa cấp tính, ngày hôm qua thiên tai động đất.
Cô bị thượng đế triệu hồi hết lần này tới lần khác, nhưng mỗi một lần cô đều có thể bình an vô sự thoát khỏi.
Mà cuối cùng sau lưng tất cả những chuyện này, toàn bộ đều là vì anh —— Thịnh Thế!
Anh chỉ có một cái mạng, nhưng một lần hai lựa vì cô mà để bản thân mình bị thương, vùng vẫy trong sinh tử.
Mười năm trước, mười năm sau, ròng rã mười năm, anh trước sau như một, không có chút do dự nào, không có bất kỳ giãy giụa nào.
Cố Lan San nghĩ, thế gian này, người yêu cô nhất, không phải là mẹ ruột của cô, không phải là Cố Ân Ân – người đối xử rất tốt với cô, cũng không phải là bạn bè của cô, mà là Thịnh Thế.
Chung quy Thượng Đế cũng đã chiếu cô đến cô.
Để cho cô mất đi nhiều như vậy, lại tặng cho cô một Nhị Thập.
Cố Lan San giơ tay lên che kín miệng của mình, ánh mắt của cô hốt hoảng, trong lòng đã sớm biến thành một mảnh thổn thức.
Cô cảm thấy mình cần phải đứng lên quay lại một chuyến, ổn định hạ quyết tâm, nhưng hai chân của cô hoàn toàn không nghe cô sai bảo, chỉ không ngừng run rẩy, làm cho cô hoàn toàn không có cách nào đứng lên.
Cô nỗ lực nhiều lần, nhưng cuối cùng vẫn không làm nên chuyện gì, cô chỉ có thể ngồi sững ở trên băng ghế đá, giống như là người bị điểm huyệt, ngây ngốc ngồi yên.
/1059
|