Edit: Thu Lệ
Cả người Thịnh Thế lập tức cứng ngắc ngay tại chỗ, anh từ từ nâng mí mắt lên, thấy dung nhan của cô gần trong gang tấc, cô hơi khép hờ lông mi, nhẹ nhàng lay động, cô dán môi của mình vào môi anh, cũng đang run rẩy, nhẹ nhàng giật giật, đầu lưỡi mềm nhẵn của cô đã xâm nhập vào trong miệng của anh.
Cảm giác tê tê dại dại, từ trong miệng chạy thẳng xuống lồng lực, chấn động đến đầu óc anh khoảng chừng ba mươi giây, mới khôi phục suy nghĩ bình thường.
Cô ấy không đi? Lại còn chạy đến trước mặt anh, hôn anh?
Ai có thể nói cho anh biết, đây rốt cuộc là xảy ra chuyện gì không?
Khi Thịnh Thế vẫn còn chưa nghĩ theo lẽ bình thường thì anh đã cảm thấy áo sơ mi của mình bị cánh tay nhỏ bé của cô từ từ giật ra, sau đó tay của cô lại di chuyển đến cái hông của anh.
Anh bị cô hôn có chút hít thở không thông, nhanh chóng giơ tay lên, ngăn trở động tác tháo thắt lưng của cô, hơi tránh môi của cô ra, “Sở Sở......”
Anh chỉ vừa mới kêu lên hai chữ, môi của anh liền bị môi của cô chặn lại một lần nữa.
Nhiệt độ toàn thân anh cũng nóng lên theo, trong đầu anh còn tồn tại một tia lí trí, muốn anh đẩy cô ra, nhưng dường như cô đã nhanh hơn anh một bước, đột nhiên buông anh ra.
Bỗng nhiên môi của anh hụt hẫng, dẫn đến trái tim của anh cũng trống rỗng theo, lông mi anh tuấn hơi nhíu, ngẩng đầu lên muốn nhìn Cố Lan San một cái.
Vậy mà, đầu của anh còn chưa kịp nâng lên, anh liền cảm thấy một sức lực truyền đến trước ngực anh, anh vốn dĩ có chút mất hồn nên đứng không vững, bất ngờ không kịp đề phòng liền lùi lại phía sau hai bước, sau đó ngã thẳng xuống chiếc giường lớn sau lưng cách đó không xa.
Một giây trước, Thịnh Thế ngã xuống giường, một giây sau, Cố Lan San liền nhào tới, chuẩn xác đè trên người anh.
Cố Lan San nhanh chóng ngẩng đầu lên, sau đó ngồi trên hông Thịnh Thế, hai tay ôm lấy mặt của anh, cúi đầu, nhìn chằm chằm vào ánh mắt anh.
Tóc của cô rất dài, có vài sợ rơi lả tả, rủ xuống trên mặt của anh, có chút xao động.
Ánh mắt của cô sáng ngời, giống như một cơn lốc xoáy, hấp dẫn anh thật sâu, khiến cho đầu óc anh một lần nữa ngừng chuyển động.
Cố Lan San nuốt nước miếng một cái, cả người căng thẳng hít hai cái thật sâu, cô liền từ từ hạ mí mắt xuống, theo dõi cánh môi của anh, từ từ nghiêng đầu lại gần từng chút từng một.
Ánh mắt Thịnh Thế đờ đẫn, chỉ thấy khuôn mặt của cô dần dần biến mất trong tầm mắt của mình, chỉ để lại một đầu tóc đen thui.
Cô chưa hôn anh, hô hấp của anh đã trở nên nặng nề.
Anh muốn hết sức áp chế phấn chấn của mình, nhưng khi bờ môi mềm mại của cô dán lên môi của anh, anh cảm giác máu huyết của cả người anh trong nháy mắt đảo ngược, anh giống như một người đang thiếu dưỡng khí, vòm ngực càng trở nên phập phồng kịch liệt.
Cố Lan San chưa bao giờ tỉ mỉ và chủ động một người đàn ông nào như vậy, từ trước tới nay cô cũng không biết, thì ra chuyện hôn môi là bản năng của một người, không cần được người ta dạy, gặp phải người mình yêu sẽ trở nên tự nhiên như thế.
Cả người Thịnh Thế lập tức cứng ngắc ngay tại chỗ, anh từ từ nâng mí mắt lên, thấy dung nhan của cô gần trong gang tấc, cô hơi khép hờ lông mi, nhẹ nhàng lay động, cô dán môi của mình vào môi anh, cũng đang run rẩy, nhẹ nhàng giật giật, đầu lưỡi mềm nhẵn của cô đã xâm nhập vào trong miệng của anh.
Cảm giác tê tê dại dại, từ trong miệng chạy thẳng xuống lồng lực, chấn động đến đầu óc anh khoảng chừng ba mươi giây, mới khôi phục suy nghĩ bình thường.
Cô ấy không đi? Lại còn chạy đến trước mặt anh, hôn anh?
Ai có thể nói cho anh biết, đây rốt cuộc là xảy ra chuyện gì không?
Khi Thịnh Thế vẫn còn chưa nghĩ theo lẽ bình thường thì anh đã cảm thấy áo sơ mi của mình bị cánh tay nhỏ bé của cô từ từ giật ra, sau đó tay của cô lại di chuyển đến cái hông của anh.
Anh bị cô hôn có chút hít thở không thông, nhanh chóng giơ tay lên, ngăn trở động tác tháo thắt lưng của cô, hơi tránh môi của cô ra, “Sở Sở......”
Anh chỉ vừa mới kêu lên hai chữ, môi của anh liền bị môi của cô chặn lại một lần nữa.
Nhiệt độ toàn thân anh cũng nóng lên theo, trong đầu anh còn tồn tại một tia lí trí, muốn anh đẩy cô ra, nhưng dường như cô đã nhanh hơn anh một bước, đột nhiên buông anh ra.
Bỗng nhiên môi của anh hụt hẫng, dẫn đến trái tim của anh cũng trống rỗng theo, lông mi anh tuấn hơi nhíu, ngẩng đầu lên muốn nhìn Cố Lan San một cái.
Vậy mà, đầu của anh còn chưa kịp nâng lên, anh liền cảm thấy một sức lực truyền đến trước ngực anh, anh vốn dĩ có chút mất hồn nên đứng không vững, bất ngờ không kịp đề phòng liền lùi lại phía sau hai bước, sau đó ngã thẳng xuống chiếc giường lớn sau lưng cách đó không xa.
Một giây trước, Thịnh Thế ngã xuống giường, một giây sau, Cố Lan San liền nhào tới, chuẩn xác đè trên người anh.
Cố Lan San nhanh chóng ngẩng đầu lên, sau đó ngồi trên hông Thịnh Thế, hai tay ôm lấy mặt của anh, cúi đầu, nhìn chằm chằm vào ánh mắt anh.
Tóc của cô rất dài, có vài sợ rơi lả tả, rủ xuống trên mặt của anh, có chút xao động.
Ánh mắt của cô sáng ngời, giống như một cơn lốc xoáy, hấp dẫn anh thật sâu, khiến cho đầu óc anh một lần nữa ngừng chuyển động.
Cố Lan San nuốt nước miếng một cái, cả người căng thẳng hít hai cái thật sâu, cô liền từ từ hạ mí mắt xuống, theo dõi cánh môi của anh, từ từ nghiêng đầu lại gần từng chút từng một.
Ánh mắt Thịnh Thế đờ đẫn, chỉ thấy khuôn mặt của cô dần dần biến mất trong tầm mắt của mình, chỉ để lại một đầu tóc đen thui.
Cô chưa hôn anh, hô hấp của anh đã trở nên nặng nề.
Anh muốn hết sức áp chế phấn chấn của mình, nhưng khi bờ môi mềm mại của cô dán lên môi của anh, anh cảm giác máu huyết của cả người anh trong nháy mắt đảo ngược, anh giống như một người đang thiếu dưỡng khí, vòm ngực càng trở nên phập phồng kịch liệt.
Cố Lan San chưa bao giờ tỉ mỉ và chủ động một người đàn ông nào như vậy, từ trước tới nay cô cũng không biết, thì ra chuyện hôn môi là bản năng của một người, không cần được người ta dạy, gặp phải người mình yêu sẽ trở nên tự nhiên như thế.
/1059
|