Edit: Ngọc Hân
Trên máy bay mặc dù cô luôn nhắm mắt nhưng lại không hề ngủ, cô suy nghĩ rất nhiều, nghĩ đến sai lầm mình từng phạm phải, còn mấy chuyện quỷ thần xui khiến về sau nữa, kết luận cuối cùng cô cảm thấy dù sao cũng phải đối mặt.
Mặc dù bây giờ cô rất giống như đêm trong khách sạn Thịnh Thế nói với cô, trước tiên phải hưởng thụ thời kỳ yêu đương hạnh phúc rồi hãy nhắc tới những chuyện này. Nhưng việc nên tới cũng phải tới, không nên trốn tránh như vậy.
Thay vì nơm nớp lo sợ, không bằng sớm đối mặt.
“Vậy được, ra khỏi sân bay ở tầng hai có một tiệm Starbucks, chị chờ em ở đó.” Thịnh Hoan thấy Thịnh Thế không nói thêm gì nữa liền qua loa báo địa điểm, xoay người đi về chỗ ngồi lúc ban nãy của cô ấy, dắt Chung Trạch cùng đám người Thịnh Ngữ xuống máy bay.
…
Sắc mặt Thịnh Thế nhìn không được vui đưa Cố Lan San tới trước cửa Starbucks.
Thịnh Thế nắm chặt tay Cố Lan San, dừng một lát nói: “Sở Sở, có lẽ em không nên đi gặp Thịnh Hoan, anh đưa em về nhà trước đã, chẳng phải em nói không thoải mái sao?”
Cố Lan San nhìn Thịnh Thế cong môi nói: “Nhị Thập, không sao đâu.”
Tay Thịnh Thế nắm tay Cố Lan San siết chặt rồi buông lỏng ra, cuối cùng nặng nề gật đầu thả cánh tay cô: “Anh chờ em trước cửa.”
Cố Lan San gật đầu bước vào Starbucks, dường như nghĩ tới điều gì đó xoay đầu hôn lên gò má Thịnh Thế rồi mới bỏ tay anh ra đi vào trong.
Cố Lan San dễ dàng thấy Thịnh Hoan, chỉ có mình cô ấy, cô đi tới cũng không ngồi xuống liền mà là đứng hơi đối diện Thịnh Hoan, cười khẽ gọi một tiếng: “Chị cả!”
Thịnh Hoan cũng không gạt bỏ xưng hô này, nhìn Cố Lan San cong môi sau đó đứng lên chỉ vào chỗ ngồi đối diện cô ấy, nói: “Ngồi xuống đi.”
Tiếp đó Thịnh Hoan chờ Cố Lan San ngồi xuống, cô ấy mới ngồi xuống theo.
“Chị thấy sắc mặt em không tốt cho nên gọi cho em một ly trà sữa rồi.” Thịnh Hoan không đi thẳng vào vấn đề, giọng điệu rất dịu dàng.
Cố Lan San nghe thấy câu nay đáy lòng không khỏi hiện lên chút khó chịu, thật ra thì trong bốn người chị của Thịnh Thế, Thịnh Hoan là lớn tuổi nhất, yêu thương Thịnh Thế nhất, cũng đối xử tốt với cô nhất. Ban đầu lúc cô gả vào nhà họ Thịnh, Thịnh Hoan tốn không ít thời gian ở cùng cô, chỉ sợ cô lúng túng với người nhà họ Thịnh. Còn cho tới bây giờ cô và Thịnh Thế đã ly hôn lại làm nhiều chuyện có lỗi với Thịnh Thế như vậy, Thịnh Hoan vẫn còn quan tâm đến cô như thế, Cố Lan San không phải không cảm động, cô mấp máy môi mới cố gắng đè nén run rẩy, nói: “Cảm ơn.”
Thịnh Hoan cười nhìn Cố Lan San, sau đó nhấp một ngụm cà phê lên tiếng nói tiếp: “Lan San, em là một cô gái thông minh, chị nghĩ em biết chị tìm em là vì chuyện gì rồi.”
Vẻ mặt Cố Lan San có phần cứng ngắc, cô hạ mí mắt không nói gì.
Một lát sau Thịnh Hoan lại thở dài một hơi, nói: “Lan San, chị không có quan niệm dòng dõi gì đó, nếu Nhị Thập quả thực thích em chị cũng không để ý, muốn cưới em lần nữa chị cũng không ý kiến. Chị chỉ là một người làm chị, hơn nữa còn là chị cả, có một em trai như Nhị Thập vậy, cho nên chị nghĩ rất đơn giản Nhị Thập cậu ấy vui vẻ là được rồi.”
Trên máy bay mặc dù cô luôn nhắm mắt nhưng lại không hề ngủ, cô suy nghĩ rất nhiều, nghĩ đến sai lầm mình từng phạm phải, còn mấy chuyện quỷ thần xui khiến về sau nữa, kết luận cuối cùng cô cảm thấy dù sao cũng phải đối mặt.
Mặc dù bây giờ cô rất giống như đêm trong khách sạn Thịnh Thế nói với cô, trước tiên phải hưởng thụ thời kỳ yêu đương hạnh phúc rồi hãy nhắc tới những chuyện này. Nhưng việc nên tới cũng phải tới, không nên trốn tránh như vậy.
Thay vì nơm nớp lo sợ, không bằng sớm đối mặt.
“Vậy được, ra khỏi sân bay ở tầng hai có một tiệm Starbucks, chị chờ em ở đó.” Thịnh Hoan thấy Thịnh Thế không nói thêm gì nữa liền qua loa báo địa điểm, xoay người đi về chỗ ngồi lúc ban nãy của cô ấy, dắt Chung Trạch cùng đám người Thịnh Ngữ xuống máy bay.
…
Sắc mặt Thịnh Thế nhìn không được vui đưa Cố Lan San tới trước cửa Starbucks.
Thịnh Thế nắm chặt tay Cố Lan San, dừng một lát nói: “Sở Sở, có lẽ em không nên đi gặp Thịnh Hoan, anh đưa em về nhà trước đã, chẳng phải em nói không thoải mái sao?”
Cố Lan San nhìn Thịnh Thế cong môi nói: “Nhị Thập, không sao đâu.”
Tay Thịnh Thế nắm tay Cố Lan San siết chặt rồi buông lỏng ra, cuối cùng nặng nề gật đầu thả cánh tay cô: “Anh chờ em trước cửa.”
Cố Lan San gật đầu bước vào Starbucks, dường như nghĩ tới điều gì đó xoay đầu hôn lên gò má Thịnh Thế rồi mới bỏ tay anh ra đi vào trong.
Cố Lan San dễ dàng thấy Thịnh Hoan, chỉ có mình cô ấy, cô đi tới cũng không ngồi xuống liền mà là đứng hơi đối diện Thịnh Hoan, cười khẽ gọi một tiếng: “Chị cả!”
Thịnh Hoan cũng không gạt bỏ xưng hô này, nhìn Cố Lan San cong môi sau đó đứng lên chỉ vào chỗ ngồi đối diện cô ấy, nói: “Ngồi xuống đi.”
Tiếp đó Thịnh Hoan chờ Cố Lan San ngồi xuống, cô ấy mới ngồi xuống theo.
“Chị thấy sắc mặt em không tốt cho nên gọi cho em một ly trà sữa rồi.” Thịnh Hoan không đi thẳng vào vấn đề, giọng điệu rất dịu dàng.
Cố Lan San nghe thấy câu nay đáy lòng không khỏi hiện lên chút khó chịu, thật ra thì trong bốn người chị của Thịnh Thế, Thịnh Hoan là lớn tuổi nhất, yêu thương Thịnh Thế nhất, cũng đối xử tốt với cô nhất. Ban đầu lúc cô gả vào nhà họ Thịnh, Thịnh Hoan tốn không ít thời gian ở cùng cô, chỉ sợ cô lúng túng với người nhà họ Thịnh. Còn cho tới bây giờ cô và Thịnh Thế đã ly hôn lại làm nhiều chuyện có lỗi với Thịnh Thế như vậy, Thịnh Hoan vẫn còn quan tâm đến cô như thế, Cố Lan San không phải không cảm động, cô mấp máy môi mới cố gắng đè nén run rẩy, nói: “Cảm ơn.”
Thịnh Hoan cười nhìn Cố Lan San, sau đó nhấp một ngụm cà phê lên tiếng nói tiếp: “Lan San, em là một cô gái thông minh, chị nghĩ em biết chị tìm em là vì chuyện gì rồi.”
Vẻ mặt Cố Lan San có phần cứng ngắc, cô hạ mí mắt không nói gì.
Một lát sau Thịnh Hoan lại thở dài một hơi, nói: “Lan San, chị không có quan niệm dòng dõi gì đó, nếu Nhị Thập quả thực thích em chị cũng không để ý, muốn cưới em lần nữa chị cũng không ý kiến. Chị chỉ là một người làm chị, hơn nữa còn là chị cả, có một em trai như Nhị Thập vậy, cho nên chị nghĩ rất đơn giản Nhị Thập cậu ấy vui vẻ là được rồi.”
/1059
|